Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 21


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 41

 

Manh mối mới khiến mọi người như nhìn thấy ánh bình minh, cho rằng sắp bắt được hung thủ thì đến đầu tháng mười một lại nghe được hung tin: 'xuất hiện vụ án thứ ba.'

 

Tại một huyện nhỏ giáp ranh giữa Đô Xương phủ và Vân Hối phủ, nhà đại tài chủ Tần Dũng đột nhiên nổ to rồi bốc cháy, một nhà sáu mạng người cùng mười mấy hạ nhân đều chết. Mà vì nổ mạnh nên thế lửa rất lớn, lan sang cả nhà bên cạnh, khiến cho tường viện sụp đổ, người bị thương, người chết.

 

Thời điểm mẫn cảm lại xảy ra án mạng chết hết cả nhà, rất khiến người ta liên tưởng nhưng khi đi vào phân tích sự việc lại có nhiều ý kiến khác nhau.

 

Đồ Khánh,

-“Có thể nào có người nhân cơ hội đục nước béo cò không? Hay là trả thù, chỉ là không tìm được cơ hội, giờ nhân hai đại án kia, vừa lúc có người gánh tội thay....

 

Từ thủ đoạn gây án đến số lượng người, vụ án thứ ba rõ ràng có nhiều khác biệt so với hai vụ án trước, nếu chỉ dựa vào người chết cũng là kẻ có tiền mà xếp chung ba vụ với nhau thì có chút thiếu thuyết phục.

 

Lục bộ đầu cũng phụ họa,

-“Thuộc hạ nhớ rõ mấy năm trước từng  có một vụ án, có đạo tặc vào nhà cướp bóc, phạm án mấy lần mới bị bắt, nhưng khi thẩm vấn lại sống chết không thừa nhận ba vụ án, quan viên địa phương thấy lạ, tiếp tục điều tra, quả nhiên bắt được một kẻ khác, thì ra là hắn cố ý làm theo để khiến nghe nhìn lẫn lộn, nếu không phải vị quan kia thận trọng, e là tên tội phạm thứ hai này đã ung dung ngoài vòng pháp luật....

 

Yến Kiêu phản bác,

-“Đúng là có khả năng này, chuyện bắt chước phạm tội cũng không hiếm lạ nhưng ta lại thiên về cùng một hung thủ hơn!

 

Từ bắt chước phạm tội này nàng lần đầu tiên nói, nhưng vì rất rõ ràng, mọi người nghe đều hiểu, cũng cảm thấy hình dung như thế rất chuẩn xác.

 

Thấy mọi người đều nhìn mình, có cả ánh mắt cổ vũ của Bàng Mục, Yến Kiêu nói tiếp,

-“Bắt chước phạm tội có thể họa thủy đông dẫn, cũng có thể là sùng bái làm theo nhưng dù xuất phát từ mục đích nào, từ góc độ tội phạm mà suy xét, đương nhiên càng giống càng tốt, nhưng án của Tần Dũng, ngoại trừ chủ nhà có tiền, còn lại không chỗ tương tự. Chẳng lẽ tội phạm không nhìn ra điểm này? Nếu vì vậy mà mọi người kết luận là bất đồng hung thủ, chẳng lẽ không phải kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ sao?

 

Đồ Khánh sửng sốt, không thể không thừa nhận nàng nói cũng có lý!

 

Bàng Mục gật đầu,

-“Còn gì nữa không?

 

-“Trước khi hai vụ án trước xảy ra, bên ngoài gần như không có sóng gió gì, không ai bố trí phòng vệ, cho nên hung thủ mới không kiêng nể gì?

Yến Kiêu cẩn thận phân tích,

-“Hắn có nhiều thời gian để chuẩn bị, có thể bỏ thuốc khiến cả nhà hôn mê, sau đó không chút hoang mang mà cắt cổ từng người. Nhưng hiện tại lại khác, hai vụ đại án khiến cả nước khiếp sợ, dù là thôn trấn xa xôi cũng nghe được, mặc kệ binh lính triều đình kiểm tra hay sự cảnh giác của bá tánh dân gian, xưa đâu bằng nay, hắn muốn giở lại trò cũ, e là không có cửa, nhưng phóng hỏa thì đơn giản hơn nhiều. Mấy ngày qua thời tiết khô lạnh lại có gió to, một khi nổi lửa sẽ rất khó dập tắt, có lẽ hắn chỉ cần ít dầu hoặc thuốc nổ, sau đó tìm cơ hội phóng hỏa rồi nhanh chóng biến mất. Điều này chứng tỏ tội phạm rất linh thông tin tức bên ngoài, vì đảm bảo thành công mà từ bỏ thủ pháp gây án, cẩn thận nhưng cũng đủ điên cuồng. Hắn có khả năng không quá thu hút, nhìn rất rất thành thật lại có chút đáng thương, có thể trong thời gian ngắn đã lấy được tín nhiệm hoặc đồng tình của người khác, hơn nữa cũng không khiến người ta có ấn tượng sâu sắc. Quan trọng hơn là, từ vụ án thứ nhất đến vụ án thứ hai cách nhau bốn tháng, mà từ vụ án thứ hai đến vụ án thứ ba chỉ cách nhau chưa đến một tháng, thủ đoạn gây án cũng đơn giản thô bạo, không thèm để ý đến việc sẽ ngộ thương người vô tội. Đây cho thấy thái độ gấp gáp, rõ ràng là hắn biết vòng vây đang không ngừng thu nhỏ lại, bắt đầu sốt ruột cũng dần dần mất bình tĩnh. Trong tình huống như thế, hắn chẳng những không tạm thời ẩn nấp, ngược lại còn gây án, có thể thấy được sự bướng bỉnh và điên cuồng, loại người này về sau lại làm ra chuyện cuồng loạn cũng là thường!

 

Đây là lần thứ hai Yến Kiêu nhắc tới chữ điên cuồng, nàng chậm rãi thở hắt ra, cuối cùng kết luận,

-“Hắn một đường từ phía nam gây án lên phía bắc, mà vụ án thứ hai, thứ ba tuy đều ở trong địa phận Vân Hối phủ, nhưng hướng đi lại là hướng tới huyện Bình An. Ta hoài nghi, Triệu Quang Diệu chính là mục tiêu thứ tư của hắn!

 

Bàng Mục gật đầu, ánh mắt lộ ra vui vẻ và tán thưởng,

-“Ta đã liên lạc với Tri phủ Vân Hối, dò hỏi thân phận và bối cảnh của Tần Dũng, hẳn rất nhanh sẽ có tin tức.

 

Trưa hôm sau, nha dịch do Tri phủ Vân Hối phủ phóng ngựa năm trăm dặm khẩn cấp liền tới, không chỉ mang theo thư tay của Tri phủ mà còn có hồ sơ của hai vụ án.

 

Tuy là tình huống khẩn cấp, Yến Kiêu vẫn nhịn không được mà trêu chọc Bàng Mục,

-“Đại nhân thật lợi hại, ta thường nghe nói quan lớn một cấp đè chết người, Tri phủ Vân Hối không chỉ cấp quan cao hơn, cũng không phải là quan viên địa phương nhưng mỗi khi đại nhân ngài lên tiếng, hắn đều tích cực hỏi gì đáp nấy, còn suy xét chu toàn.

 

Cũng không phải ai cũng có thể xem hồ sơ vụ án, nếu là huyện lệnh tầm thường dò hỏi thông tin từ tri phủ, chưa nói không có kết quả mà còn bị định tội đi quá giới hạn.

 

Tri phủ Vân Hối vừa mới nhận nhiệm vụ hai năm, xưa nay luôn cẩn trọng, không ngờ trong vòng hai tháng lại gặp phải hai vụ đại án, cảm thấy như ngũ lôi oanh đỉnh, sầu đến rụng hết tóc. Kỳ hạn ba tháng tới gần, cái đầu trên cổ có khả năng phải dời nhà, lần trước đưa công văn đến huyện Bình An cũng là ôm hi vọng được giúp đỡ.

 

Nghe nó huyện lệnh huyện Bình An rất được thánh tâm, nghe nói Thánh nhân lâu lâu lại nhắc tới hắn, trọng thưởng càng không phải bàn. Nếu hắn có thể ở trước mặt Thánh nhân nói tốt vài lời, có lẽ sự việc sẽ có chuyển cơ, dù y bị biếm đến vùng khỉ ho cò gáy vẫn tốt hơn là bị chém đầu.

 

Cho nên tuy hai người trước giờ không có lui tới, tri phủ Vân Hối cũng sẽ như cọng rơm cứu mạng, lại không ngờ kết quả còn tốt hơn hắn dự đoán gấp trăm lần.

 

Vị quốc công gia trẻ tuổi tuy không nói rõ là sẽ hỗ trợ, nhưng hắn lại đòi hồ sơ chi tiết vụ án, tri phủ Vân Hối liền như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, mừng đến linh hồn nhỏ bé bay cao, lập tức đáp ứng.

 

Lại có kinh nghiệm lần trước, vụ án thứ ba vừa xảy ra, không chờ nhận được thư của Bàng Mục, hắn đã quen cửa quen nẻo mà chuẩn bị và phân loại tỉ mỉ, sai người ra roi thúc ngựa mang tới!

 

Bàng Mục cũng không ngờ thông tin đến nhanh như thế, mở thư ra, đọc thật nhanh rồi đưa cho Yến Kiêu, phấn chấn nói:

-“Tần Dũng cũng là mười lăm năm trước xuất hiện.

 

Mọi người không nén nổi vui mừng, chỉ cần một manh mối này cũng đủ điều tra án.

 

Yến Kiêu xem hồ sơ, kinh ngạc thì thầm,

-“Một mỏ đá tại Vân Hối phủ bị trộm mất ba mươi cân hỏa dược....

 

Dù thời đại này, độ tinh khiết không cao thì ba mươi cân hỏa dược cũng đủ gây ra lực sát thương kinh người.

 

Bàng Mục:

-“Hẳn đây cũng là nguyên nhân nổ mạnh. Có mấy nha dịch có kinh nghiệm đến xem hiện trường, nói là pháo tự chế, bên trong còn thả rất nhiều đá nhọn bén vụn, mảnh ngói… khi nổ mạnh, uy lực cực cao, rất nhiều người bởi vì bị tạc thương mà không thể thoát đi, khiến cho mất máu quá nhiều hoặc bị ngộp thở mà chết!

 

Tề Viễn hiểu biết về hỏa dược, suy đoán một hồi, thần sắc ngưng trọng nói:

-“Cũng không phải ai đều có thể chế tạo thổ pháo, làm không tốt sẽ khiến mình bị nổ chết. Hơn nữa, ba mươi cân hỏa dược, nếu dùng một lần, chắc chắn không chỉ chết có mấy người!

 

Đồ Khánh gật đầu,

-“Hắn quả nhiên còn muốn tiếp tục gây án!

 

Sau đó xung phong nhận việc,

-“Thuộc hạ sẽ điều động binh mã Tây Sơn, canh phòng nghiêm ngặt, điều tra hết thảy những người khả nghi.

 

Bàng Mục viết điều lệnh đưa cho hắn,

-“Chuẩn!

 

Nếu chỉ là trả thù riêng cũng thôi đi, nhưng hung thủ giết người đã thành nghiện, hiện đã động sát khí, có thể cả người vô tội cũng sẽ không bỏ qua, cần phải phòng hoạn khi chưa xảy ra.

 

Trong hồ sơ còn nhắc tới manh mối khác: 'trong nhà Tần Dũng có một mật thất, bên trong có vài đồ vật quý báu, nhìn hoa văn, rất có phong cách vùng Tây Nam. Trùng hợp là ở nhà Lưu Viết Văn cũng phát hiện những vật như thế, điều này cho thấy có lẽ hai người có mối quan hệ không muốn cho ai biết.' Vân Hối tri phủ cũng không dám chần chờ, nói rõ suy đoán của mình ở trong thư.

 

Bàng Mục đưa tập tranh miêu tả các khí cụ đó cho Liêu Vô Hà xem.

 

Liêu Vô Hà gật đầu,

-“Không sai, đúng là của vùng kia.

 

hắn chỉ vào hình mãnh thú hai cánh, nói tiếp,

-“Mọi người có nhớ vụ cử tử bị giết không? Hai cử tử bị giết cuối cùng đều là nhân sĩ Điền Dương, mà địa phương này rất sùng bái thần thú thượng cổ. Trong sách sử có ghi lại, loại thần thú này tính tình hung dữ lại trung tâm hộ chủ, có thể sánh với phác sát ác quỷ, nhiều người tập võ rất yêu thích, dùng để trấn trạch.

 

Tề Viễn nghe vậy liền đưa ra kết luận,

-“Chính là trong lòng có quỷ, sợ oan hồn lấy mạng....

 

Liêu Vô Hà bật cười, gật đầu,

-“Kết hợp với vụ án, nói như vậy cũng không sai!

 

Người bình thường nếu là trấn trạch sẽ không chọn mấy thứ này, nghĩ thế nào cũng thấy quỷ dị.

 

Tề Viễn cười hắc hắc,

-“Nếu có thể tìm cớ lục soát nhà Triệu Quang Diệu thì tốt rồi, nói không chừng cũng sẽ tìm được mấy món đồ chơi như thế này!

 

Liêu Vô Hà cười nói:

-“Ngươi nghĩ thật hay. Dù lục soát ra thì sao? Cũng chỉ tăng thêm hiềm nghi mà thôi, chẳng lẽ không cho người ta mua mấy thứ này?

 

Nhắc tới Triệu Quang Diệu, Đồ Khánh ngữ khí phức tạp nói:

-“Chúng ta nhốt Triệu thị huynh đệ vào ngục, như vậy là vừa lúc cứu bọn họ một mạng?

 

Mọi người trầm mặc. Đúng vậy, Triệu Quang Diệu rất có thể là mục tiêu tiếp theo, dựa theo thủ đoạn của hung thủ, hai nhi tử của Triệu Quang Diệu chắc chắn cũng không thể thoát. Nhưng hiện hai súc sinh kia ở trong tù, bình thường nhắc tới nhà tù, ai nấy đều tránh không kịp nhưng lúc này lại là nơi an toàn nhất của bọn họ.

 

Tề Viễn lầm bầm mắng vài câu, sau đó trông mong nhìn Bàng Mục,

-“Đại nhân, hay là chúng ta thả bọn họ về?

 

Thả là không thể nào, Bàng Mục tuy chán ghét Triệu thị huynh đệ nhưng nếu biết có nguy hiểm còn đẩy bọn họ ra ngoài chịu chết, như vậy có khác gì cố ý giết người. Tuy vậy, Bàng Mục vẫn cảm thấy khó chịu, liền đi đến Diễn võ trường đánh quyền.

 

Yến Kiêu biết hắn không vui, nghĩ nghĩ, liền trở về chuẩn bị thức ăn khuya.

 

Thức ăn luôn có khả năng làm người ta phấn chấn tinh thần, nhất là trong đêm đông giá rét, ăn món ăn nóng hầm hập lại đẹp mắt thì càng thêm hiệu quả.

 

Thịt hun khô đã có thể ăn, nàng khẳng khái lấy một khối to cắt thành lát, xếp vào trong nồi đất, cùng gạo vo sẵn, lại thêm ít rau xanh cắt nhỏ. Thịt hun khô rắn chắc, hoa văn rõ ràng, cắt xuống còn có thể cảm nhận được độ co dãn.

 

Một đầu bếp giỏi chỉ dựa vào xúc cảm cũng có thể đoán được nguyên liệu nấu ăn ngon hay không, cho nên chỉ cần cắt thịt, Yến Kiêu đã có thể khẳng định thịt hun khô này cực kỳ thành công.

 

Nàng lại chọn một miếng thịt xương sườn phì nộn nhất, chặt thành từng khối như quân cờ, đem trụng nước sôi cho ra hết máu loãng, sau đó chiên đến khô vàng, rồi nêm nếm gia vị, lại thêm đậu que khô đã ngâm mềm vào, cùng nhau hầm. Lửa cháy bập bùng, thức ăn trong nồi sôi sùng sục, mùi thơm dần ngập tràn trong phòng bếp.

 

Đậu que hút no nước canh, căng phồng bóng nhẫy, rau dưa thanh hương dung hợp cùng thịt sườn màu mỡ. Đến cuối cùng, đậu que trở nên mềm rục ngon miệng, xương sườn cũng nhừ, chỉ cần dùng hàm răng cắn nhẹ, thịt và xương liền ngoan ngoãn tác ra. Mồm to ăn thịt đương nhiên là đã ghiền nhưng ngẫu nhiên cắn trúng miếng sụn, nhai giòn giòn sật sật, lại có tư vị khác.

 

Hai món ăn đều có thịt, không khỏi bị ngấy, nàng lại lấy ra mấy trái dưa leo tươi, gọt vỏ, cắt khúc, trộn với tỏi giã và dấm, chua cay ngon miệng, thoải mái thanh tân. Lúc này dưa leo đều là cây trồng trong nhà ấm, giá cả cực cao, hai trái nho nhỏ cũng bằng giá một con gà mái mập.

 

Đánh xong bài quyền, tâm tình của Bàng Mục bình tĩnh hơn, tắm xong lại tới thư phòng xem hồ sơ, thấy Yến Kiêu đến, kinh ngạc nói:

-“Đã trễ thế này, thời tiết lại lạnh, nàng….

 

Kết quả nhìn thấy cái khay to trên tay nàng, bên trong còn tỏa khói cùng mùi thơm. Đối mặt với cặp mắt mang theo ý cười của nàng, hắn liền không thể nói tiếp, một tay vững vàng tiếp lấy cái khay, tay kia kéo người đi vào, còn nhấc chân đá cửa.

 

Bàng Mục cười nói:

-“Chẳng lẽ nàng biết bói toán, nếu không sao lại biết ta đói bụng!

 

Nàng cực khổ chuẩn bị, hắn có ngốc mới từ chối phần tâm ý tinh tế này!

 

Yến Kiêu mỉm cười,

-“Cơm chiều ngài ăn không nhiều lắm, lại đi luyện võ, vào đông, không đói bụng mới lạ!

 

Nói xong chớp mắt cười,

-“Ta cũng đói bụng....

 

Hai người nhìn nhau cười.

 

Bàng Mục đưa nàng vào trong ngồi, lại đi pha trà nóng. Vì là buổi tối, uống đúng trà thì không thể ngủ được, vì thế hắn lấy trà lúa mạch, nấu một ấm to. Đây là lần trước ở chùa Nguyên Sơn, hắn thấy Yến Kiêu thích uống, vì thế sai người ra ngoài mua, đang tính chọn lúc đưa qua cho nàng, lại bận việc rồi quên, lúc này lại có tác dụng.

 

Yến Kiêu mở vung nồi đất, nói:

-“Cái này là cơm ta tự chế, tiếc là thời gian cập rập, nguyên liệu không đủ, nhưng mùi vị hẳn không tệ!

 

Từng lát thịt mỡ nạc giao nhau, còn run nhè nhẹ, thỉnh thoảng phun ra một cái váng dầu, hiển nhiên là mới nhắc khỏi lửa không lâu. Trải qua chế biến, thịt mỡ đã trở nên trong suốt, mơ hồ có thể thấy lớp cơm bên dưới. Thịt nạc màu hồng nâu, bên ngoài phiếm một tầng mỡ, làm người ta nhìn thấy mà chảy nước miếng.

 

Bàng Mục vẻ mặt hiếm lạ kề sát, ngửi ngửi,

-“Đây là thịt khô lần trước nàng làm? Thơm thật!

 

-“Đúng vậy!

Yến Kiêu dùng muỗng xắn đến tận đáy nồi, múc lấy cơm cháy cho vào chén,

-“Thịt hong gió còn chưa ngon, đây là mấy miếng dùng cây ăn quả hun....

 

Cơm nồi đất thích hợp nhất là mỗi người ôm một nồi mà ăn, tuy nhiên hiện đêm đã khuya, còn có món khác, hai bọn họ chia nhau một nồi là vừa đủ. Ăn cơm, vốn là nên thoải mái như thế!

 

Bên dưới là cơm cháy khô vàng, giữa là cơm tuyết trắng, trên cùng là thịt khô trong suốt cùng rau dưa xanh biếc, cực kỳ đẹp mắt!

 

Bàng Mục tán thưởng,

-“Thật có tâm tư!

 

Cho một miếng cơm vào miệng, lại kẹp một khối xương sườn, cảm thấy môi miệng sinh hương, tươi ngon vô cùng, liên tục gật đầu,

-“Cái này cũng ngon!

 

Yến Kiêu nhai cơm cháy, cảm thấy rất thơm, thầm nghĩ hôm nào làm chút cơm cháy, dùng để ăn vặt. Nhắc tới món ăn vừa thơm vừa giòn, cuốn trứng tựa hồ không tồi, ở giữa thêm chút đậu đỏ nghiền ngọt ngào, hoặc là đậu xanh, mứt táo cũng tuyệt.

 

Liếc thấy chồng hồ sơ trên án thư, bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng gần như hoang đường, nói:

-“Nếu Triệu Quang Diệu là mục tiêu kế tiếp, hắn hẳn sẽ có linh cảm, có khi nào hắn cũng tìm cớ phạm tội gì đó rồi cùng hai nhi tử đoàn viên trong ngục không?

 

Bàng Mục nghe vậy suýt chút nữa bị sặc, cười rộ lên, chém đinh chặt sắt nói:

-“Sẽ không. Triệu Quang Diệu cực kỳ tự phụ, loại người này chỉ tin bản thân, không tin người khác, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đừng nói hắn tự mình vào, e là lúc này còn đang nghĩ cách cứu người thoát khỏi ngục đấy....

 

Bàng Mục nói không sai, Triệu Quang Diệu đúng là đang nghĩ cách cứu nhi tử. Mấy người trước bị giết là do không có bản lĩnh, Triệu Quang Diệu hắn lại khác, đối phương dám đến, hắn sẽ cho y nếm thử cái gì gọi là có đi mà không có về.

 

Người hắn sai vào thành tìm hiểu tin tức rất nhanh đã trở về bẩm báo, không ngờ kẻ thù lại chính là tân huyện lệnh thời gian qua vẫn tránh mặt hắn không gặp, nhất thời giận quá hóa cười,

-“Tốt tốt, chẳng trách lại kiêu ngạo như thế, thì ra nha môn là do hắn mở. Chỉ một huyện quan hèn mọn lại vọng tưởng tính toán ta?

 

Hắn lập tức viết phong thư thứ hai cho Tri phủ Đô xương, bên trong còn bỏ thêm một xấp ngân phiếu thật dày, gọi người đưa đi ngay trong đêm.

 

Tri phủ Đô Xương Mạnh Kính Đình nhận được phong thư thứ nhất của Triệu Quang Diệu cũng không để bụng, chỉ nghĩ là một người xứ khác, hắn đường đường là tri phủ chẳng lẽ không đàn áp được, nếu nguyên cáo không nói gì, Bàng Mục hẳn cũng sẽ không quá mức tính toán.

 

Nhưng khi nhận được phong thư thứ hai của Triệu Quang Diệu, hắn lại hận không thể tát mình mấy cái, sau đó ném củ khoai lang nóng phỏng tay này ra xa. Con mẹ nó, Triệu Quang Diệu vậy mà lại muốn hắn áp chế Bàng Mục?

 

Mạnh Kính Đình nôn nóng đi tới đi lui trong thư phòng, sau đó gọi tâm phúc đến dặn dò,

-“Ngươi mau chóng gởi trả hai phong thư này, nói ta ra ngoài tuần tra rồi!

 

Thấy hắn khó có lúc kinh hoảng như thế, sư gia ngạc nhiên hỏi:

-“Đại nhân, hắn chỉ là một huyện lệnh, dù cùng châu cùng cấp nhưng vẫn thấp hơn ngài hai bậc, sao phải sợ chứ?

 

Đại nhân nhà mình lấy tiền thay Triệu Quang Diệu làm việc cũng không phải chuyện mới đây, hắn thỉnh thoảng cũng xơ múi được vài thứ tốt nha!

 

Mạnh Kính Đình đang không có chỗ phát tiết, nghe vậy liền mắng,

-“Ngươi biết cái gì?

 

Nếu thực sự chỉ là một tri huyện thì tốt rồi, thế nhưng đâu có đơn giản như thế, danh hào Quốc công đâu phải hàng giả. Tri phủ như hắn, ở trước mặt quốc công gia chỉ như con kiến.

 

Mà dẫu Bàng Mục chỉ là một tri huyện nhỏ bé thì vẫn có tình cảm quen biết từ nhỏ với Thánh nhân, còn có tòng long chi công, đối nghịch với y chẳng khác nào đối đầu với Thánh nhân, ai dám trêu chọc chứ!

 

Mạnh Kính Đình càng mắng càng giận, càng nghĩ càng sợ, đi tới đi lui như kiến bò trên chảo nóng, còn lẩm bẩm lầm bầm, “Triệu Quang Diệu a Triệu Quang Diệu, ngươi hại ta thật khổ mà”, cái gì mà “mong đại nhân lệnh cho tiểu tử kia thả người”, đây là lời con người nói sao?

 

Mạnh Kính Đình càng nghĩ tâm càng lạnh, ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt suy sụp,

-“Mạng ta xong rồi. Tên hỗn trướng Triệu Quang Diệu kia, sinh con lại không dạy cho tốt, hiện giờ chọc vào người không nên dây vào, còn muốn kéo ta xuống nước. Bàng Mục sẽ không vô duyên vô cớ mà bắt giam tiểu tử Triệu gia, có lẽ đã biết chuyện ác Triệu Quang Diệu làm nhiều năm qua, giờ tìm cớ phát tác!

 

Hắn đột nhiên đứng bật dậy,

-“Đúng rồi, có lẽ hắn cố ý lưu lại Triệu Quang Diệu, để y mật báo với ta, sau đó tìm hiểu nguồn cơn, bắt cả người lẫn tang vật rồi khai đao với cả ta....

 

Trên đời này, sợ nhất là người tự cho là thông minh nghĩ nhiều, giống như hiện tại, Mạnh Kính Đình càng nghĩ càng cảm thấy có nhiều vốn bình thường liền trở nên bất bình thường, tất cả hành động của Bàng Mục đều hàm chứa ý nghĩa sâu xa.

 

Giống như huyện lệnh tiền nhiệm huyện Bình An nói không chừng không phải tự động rời chức, mà hẳn là phạm đại sai kinh thiên động địa gì nên mới bị bắt, nếu không thiên hạ rộng lớn như thế, Quốc công gia như Bàng Mục sao lại cố tình tới huyện Bình An nhỏ bé. Nói là diệt sơn phỉ, ai tin.

 

Suy nghĩ sâu một chút, có lẽ ý của hắn chính là ý của Thánh nhân. Nghĩ tới đây, đầu Mạnh Kính Đình ong lên một tiếng, xong rồi, hồ nước triều đình thực sự quá sâu, y lại không hiểu thấu đáo chút nào?

 

Sư gia lúc đầu không biết sự tình, sau nghe chủ tử nhà mình lẩm bẩm, chắp vá thông tin cũng liền bị dọa, vội nói:

-“Đại nhân, tiền nhiệm huyện lệnh đã đi rồi, người không ở trước mặt, không thể đối chất, ngài có thế nào thì đã làm sao? Huyện Bình An không phải địa hạt do ngài quản lý trực tiếp, núi cao hoàng đế xa, ngài chỉ nói mình bị che mắt, hoàn toàn không biết gì cả, không phải đều xong rồi sao?

 

Mạnh Kính Đình tâm phiền ý loạn, sắc mặt trắng bệch, nghe vậy vung tay áo quát:

-“Hồ ngôn loạn ngữ. Ngươi cho rằng hắn là vũ phu tầm thường dễ lừa gạt sao? Người lừa hắn, không biết đã đầu thai bao nhiêu lần rồi!

 

Nói không chừng huyện lệnh Bình An tiền nhiệm mồ đã xanh cỏ. Nghĩ tới đây, hắn dựa vào bàn, khóc lóc,

-“Xong rồi, xong rồi, lão phu vất vả kinh doanh nửa đời, một sớm sơ suất, tất cả đều tan biến....

 

Đó chính là sát tinh, thuộc hạ của hắn cũng giết không biết bao nhiêu mạng người, hiện giờ chiến tranh đã qua mấy năm, nhưng trẻ con Tây Bắc quốc nghe tới tên hắn còn sợ đến phát khóc, y có mấy cái đầu đủ để hắn chém chứ? Biết vậy chẳng làm!

 

Từ lúc biết thuộc hạ của mình lại là một đại tôn Phật, Mạnh Kính Đình liền sống những ngày bất an, sợ đối phương tìm tới chém đầu.

 

Hắn xưa nay yêu tiền như mạng, vậy mà dứt khoát từ chối các mối làm ăn lớn, nỗ lực thể hiện cẩn trọng, thanh chính, liêm khiết. Mười mấy năm đèn sách gian khổ, hắn vốn lập chí làm một tham quan để bù lại, nào ngờ còn chưa kiếm đủ vốn lại bị ép đi vào con đường thanh quan, thật là khổ nói không nên lời.

 

Ấy vậy mà có bá tánh vì biểu lộ cảm kích, còn lén đưa tặng trứng gà đỏ, làm tâm tình hắn càng thêm phức tạp, hắn thiếu mấy cái trứng gà đỏ sao? Hắn muốn là bạc trắng bóng kìa.

 

Mạnh Kính Đình đời này chưa từng thành kính cầu xin như vậy: cầu ngài, mau con mẹ nó thăng quan đi. Cứ nghĩ với phải thần tài Triệu Quang Diệu, thỉnh thoảng nhận một khoản cũng chẳng có gì, nào ngờ ngàn tính vạn tính, tên thất phu Triệu Quang Diệu kia lại chơi một cú lớn như thế, chọc thẳng tới tổ tông.

 

Mạnh Kính Đình trong lòng sông cuộn biển gầm, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình chắc chắn đã là ba ba trong rọ, sở dĩ Bàng Mục còn chưa ra tay cũng là vì muốn cho mình cơ hội chủ động thẳng thắn. Chắc chắn là như thế, tốt xấu gì hắn cũng là chính tứ phẩm Tri phủ do đích thân Thánh nhân khâm mệnh, mà y không có thượng phương bảo kiếm trong tay, đâu thể nói giết liền giết.

 

Nghĩ vậy, Mạnh Kính Đình bỗng cảm thấy có sinh cơ, mừng rỡ như điên, sai người mài mực chuẩn bị giấy. Chết đạo hữu không thể chết bần đạo, nhân lúc sự việc còn chưa đến mức không thể vãn hồi, hắn vẫn nên nhanh chóng chủ động thẳng thắn.

 

Mọi chuyện xấu đều do Triệu Quang Diệu tự mình làm, hắn chẳng qua chỉ là tòng phạm, đúng đúng đúng, cùng lắm là bị lưu đày, tốt xấu gì cái mạng nhỏ vẫn giữ được, nhưng nếu nhất ý cô hành, chờ khi sát thần kia tới cửa, tức giận chém đầu thì mình mất nhiều hơn được.

 

Đều nói không xảo không thành thư, chuyện tốt chuyện xấu đều lần lượt rủ nhau mà tới. Thư nhận tội của Mạnh Kính Đình còn chưa tới, lại có một kẻ đến tìm Bàng Mục, chủ động nhận tội.

 

Bàng Mục kinh ngạc nhìn Hàn Lão Tam đang lo sợ bất an ở bên dưới,

-“Hàn Lão Tam, ngươi muốn nhận tội? Nhận tội gì?

 

Lại hoài nghi không biết có phải đối phương đổi phương thức làm thân hay không?

 

Đại đường thật lạnh, lúc này cửa lại mở rộng, gió lạnh từ ngoài thốc vào nhưng Hàn Lão Tam lại cả người đầy mồ hôi.

 

Bàng Mục đột nhiên cao giọng nói:

-“Ngươi kích trống minh oan, lúc này lại ngậm miệng không nói, chẳng lẽ là muốn trêu chọc bản quan?

 

Hàn Lão Tam run lên, cắn môi, quỳ xuống, dập đầu nói:

-“Đại nhân, tiểu nhân muốn tố cáo Triệu Quang Diệu cưỡng bức tiểu nhân dò thám hành tung của đại nhân.” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 42

 

Hàn Lão Tam là tới quy phục.

 

Hắn thành thật khai báo toàn bộ chuyện xấu của Triệu Quang Diệu,

-“Người bên ngoài đều nói hắn là người lương thiện nhưng tiểu nhân lại biết hắn trong bụng cực kỳ xấu, phàm là chuyện hắn bảo tiểu nhân thăm dò đều là có ý nghĩ xấu. Đại nhân ngài anh minh thần võ, nhưng mãnh hổ khó địch lại bầy sói, hắn lại cùng Tri phủ Mạnh Kính Đình cấu kết, không chừng sẽ làm ra chuyện thương thiên hại lý gì đó!

 

Hắn dừng một chút, nuốt nước miếng, nịnh nọt nói:

-“Tiểu nhân là tới cảnh báo cho ngài ah....

 

Bàng Mục cười cười, nghiêng người tới trước hỏi:

-“Ngươi bán mạng cho Triệu Quang Diệu đã bao lâu rồi?

 

Thân thể Hàn Lão Tam run lên, lắp bắp nói:

-“Sáu, sáu bảy năm....

 

-“Các ngươi là như thế nào mà cấu kết với nhau?

 

Hàn Lão Tam không nhìn ra tâm tư của hắn, lén lút ngước mắt nhìn trộm, lại thấy ánh mắt Tề Viễn đứng sau lưng Bàng Mục như chứa đựng sát khí, hắn run lên, vội cúi đầu, nói:

-“Tiểu nhân không có bản lĩnh gì, thời trẻ mở sòng bạc....

 

Hàn Lão Tam thân thể run run, trên trán lạch cạch rơi xuống hai giọt mồ hôi, run run rẩy rẩy nói:

-“Sáu, sáu bảy năm đi....

 

-“Các ngươi là như thế nào cấu kết một chỗ?” Bàng Mục tiếp tục hỏi.

 

Hàn Lão Tam không nhìn ra tâm tư của hắn, lén ngước mắt nhìn lại bắt gặp ánh mắt mang sát khí của Tề Viễn đứng sau lưng Bàng Mục, hắn run bắn lên, vội cúi đầu, nói:

-“Tiểu nhân không có bản lĩnh gì, thời trẻ mở sòng bạc, sau lại bị tiền huyện lệnh bắt giam, còn đòi chém đầu tiểu nhân. Những người trước kia xưng huynh gọi đệ, chẳng những không giúp đỡ còn cướp đoạt gia sản bỏ trốn, tiểu nhân cứ tưởng mình chết chắc rồi, không ngờ qua nửa tháng lại mơ màng hồ đồ được thả ra, ngay cả dấu niêm phong sòng bạc cũng được gỡ bỏ. Về sau tiểu nhân mới biết là do Triệu Quang Diệu hỗ trợ, tặng tiền huyện lệnh một số bạc lớn, tiểu nhân và hắn xưa nay không quen biết, đột nhiên nhận được đại ân như thế, thực sự là cảm kích đến tận xương tủy. Tiểu nhân tuy không tốt lành gì nhưng cũng hiểu được tri ân báo đáp, vì thế bắt đầu bán mạng cho hắn!

 

Bàng Mục cười khẽ, không ra hỉ nộ,

-“Nếu là thế, Triệu Quang Diệu cũng xem như là chủ cũ của ngươi, hiện ngươi lại phản bội hắn, thực khiến người ta không vui!

 

Loại chuyện phản bội này, có lần đầu sẽ có lần sau, trung tâm như thế, hắn không dám nhận.

 

Hàn Lão Tam gấp đến độ mặt mày đỏ bừng, nhịn không được, cao giọng hô:

-“Tiểu nhân biết sai, nhưng tiểu nhân cũng là có nổi khổ.

 

Lúc đầu hắn chỉ là chân chạy vặt, truyền lời, tìm hiểu tin tức, về sau Triệu Quang Diệu thấy hắn làm việc cần cù, miệng lại kín, liền dần giao các việc quan trọng cho hắn, cũng là những việc không thể công khai. Hắn tuy xấu nhưng chưa tới mức táng tận lương tâm, thời gian lâu cũng dần thấy sợ hãi.

 

Triệu Quang Diệu cùng tri phủ, tri huyện cấu kết với nhau, một tay che trời, sau lưng làm không biết bao nhiên chuyện dơ bẩn, chỉ cần lộ một chuyện ra ngoài cũng đủ gây nên sóng to gió lớn. Hắn lại biết quá nhiều, chỉ sợ ngày thoát thân cũng chính là ngày chết.

 

Đúng lúc này Bàng Mục xuất hiện, y vừa tới liền lôi đình giận dữ, diệt trừ sơn phỉ, lại phá liền mấy vụ án lớn, thanh trừ rất nhiều sòng bạc kỹ viện, cũng không bị Triệu Quang Diệu mua chuộc.

 

Hắn cái khác không được nhưng nhìn người lại rất tốt, lập tức nhạy bén nhận ra vị tân huyện lệnh không đơn giản như bề ngoài, hẳn là trong triều có chỗ dựa lớn, vừa lúc Triệu Quang Diệu nói muốn tìm người, hắn vừa nghe liền biết là Bàng Mục, hỏi rõ sự tình, liền biết cơ hội đã tới.

 

Bàng Mục cười lạnh,

-“Ngươi đánh bàn tính thật vang, muốn mượn tay bản quan vặn ngã Triệu Quang Diệu. Mấy năm qua ngươi tiếp tay cho giặc là sự thật, có hôm nay cũng là gieo gió gặt bão, còn muốn toàn thân lui ra?

 

Bị vạch trần, Hàn Lão Tam run như cầy sấy, toàn thân như bị sét đánh, đâu còn tâm tư tính toán, vội dập đầu như đảo tỏi, nức nở nói:

-“Đại nhân tha mạng, tiểu nhân biết tội, nhưng có câu lãng tử hồi đầu quý hơn vàng, tiểu nhân hiện giờ đã học ngoan, chỉ muốn làm việc tốt. Triệu Quang Diệu đúng là tội ác tày trời, nếu có thể trừ bỏ, cũng coi như tạo phúc cho bá tánh, không phải sao?

 

Bàng Mục cười nhạo, thờ ơ hỏi:

-“Ngươi nói hắn và Tri phủ Mạnh Kính Đình cấu kết, mà bản quan chỉ là một tri huyện nho nhỏ, có thể làm gì hắn?

 

Hàn Lão Tam cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười,

-“Thật không dám giấu, tiểu nhân tự nhận rất biết nhìn người. Tiểu nhân đã từng gặp Mạnh Kính Đình, đúng là rất có khí thế nhưng không thể so với ngài....

 

Lúc trước hắn còn nghĩ Bàng Mục sẽ bước vào vết xe đổ của tiền huyện lệnh, cũng sẽ cấu kết cùng Mạnh Kính Đình và Triệu Quang Diệu, cho nên không dám hành động. Nhưng nay xem ra là khác biệt, vì thế mới có sự việc hôm nay.

 

Bàng Mục cười như không cười nhìn hắn, không nói lời nào.

 

Hàn Lão Tam bị nhìn đến toàn thân nổi da gà, môi lưỡi dính lại, một chữ cũng không thể phun ra.

 

Tề Viễn cười hắc hắc, không có hảo ý nói:

-“Cho dù thổ phỉ nhập bọn cũng cần có đầu danh trạng, ngươi cho rằng chỉ nói mấy câu, đại nhân liền sẽ tin ngươi?

 

Bàng Mục cong môi.

 

Hàn Lão Tam trong lòng chợt động, lết gối về phía trước, thề thốt,

-“Tiểu nhân vượt lửa qua sông cũng không từ!

 

Tề Viễn nhìn Bàng Mục, sau đó nói:

-“Thay chúng ta lưu ý một người!

 

Hàn Lão Tam vui mừng ra mặt,

-“Đại nhân yên tâm, tìm người là nghề của ta, chỉ là không biết tìm ai?

 

Nếu đối phương không trực tiếp đuổi mình ra ngoài, vậy là vẫn còn đường sống.

 

Bàng Mục hướng ra ngoài phân phó,

-“Đi mời Yến cô nương đến đây!

 

Yến Kiêu nhanh chóng đi đến, đem các dữ liệu về người tình nghi lúc trước sắp xếp lại, sau đó tỉ mỉ miêu tả.

 

Hàn Lão Tam nghe mà ngây người. Nhiều năm qua, hắn theo dõi rất nhiều người, nhưng lần này không có tên tuổi, không có hình dáng, tìm thế nào đây?

 

Bàng Mục:

-“Khi nào đầu danh trạng này có manh mối thì hãy nói tới cải tà quy chính!

 

Hàn Lão Tam cắn răng đáp,

-“Dạ!

 

Tuy nhiên hắn vừa cáo lui đi ra ngoài, lại bị gọi lại, nghe Bàng Mục nói một câu, lập tức run lên, lắp bắp hỏi:

-“Còn, còn phải bị đánh?

 

Bàng Mục:

-“Hiện giờ bản quan và Triệu Quang Diệu như nước với lửa, ngươi vô duyên vô cớ đến đây lại nguyên vẹn trở ra, sẽ khiến người hoài nghi, không khỏi lộ chân tướng mà thất bại trong gang tấc, vẫn cần ủy khuất ngươi dùng khổ nhục kế!

 

Dứt lời ném thẻ hồng xuống,

-“Người tới, đánh hắn mười bản tử!

 

Hàn Lão Tam có khổ lại nói không nên lời, bị đánh đòn còn phải tạ ơn, khi bị nâng ra ngoài, trong lòng trăm mối cảm xúc.

 

Nhìn bóng dáng hắn đi xa, Yến Kiêu nghi hoặc hỏi:

-“Người này ác danh rõ ràng, có thể tin được sao?

 

Bàng Mục suy nghĩ một chút,

-“Một chút thôi. Lưu Bổn từng nói với ta, Hàn Lão Tam đúng là muốn bứt ra lên bờ, nhưng xuống nước dễ, lên bờ lại khó, lúc này đến tìm ta, cũng là ý này! Mèo có lời của mèo, chuột có cách của chuột, người này tuy có nhiều quan hệ không lên được mặt bàn nhưng vừa lúc lại là những người tin tức linh thông nhất, cũng sẽ không khiến người ngoài hoài nghi. Nếu có thể để ta sử dụng, sau này giảm bớt không ít việc....

 

Yến Kiêu bừng tỉnh,

-“Đại nhân suy nghĩ chu toàn, là ta nghĩ nhiều!

 

-“Lo nhiều vẫn tốt hơn dễ tin, hôm nay ta phạt gậy hắn cũng là để hắn nhớ lâu.

Bàng Mục cười cười, hít hít cái mũi nói:

-“Nàng lại nấu món gì vậy? Thơm quá!

 

-“Cuốn trứng!

Yên Kiêu nâng cánh tay lên ngửi ngửi, quả nhiên trên ống tay áo có mùi thơm nhàn nhạt, cười nói:

-“Bị món cơm cháy trong cơm nồi đất quyến rũ, liền muốn làm món gì đó giòn giòn thơm thơm....

 

-“Cơm nồi đất? Cơm cháy?

Tề Viễn nhạy bén nắm bắt được trọng điểm,

-“Sao ta không được ăn?

 

-“Không được ăn thì thôi!

Bàng Mục vặn lại hắn, đứng lên nói,

-“Đi, ta muốn nhìn xem cuốn trứng rốt cuộc là có bộ dáng gì?

 

Tề Viễn lầm bầm,

-“Liền biết các ngươi lén ăn mảnh, lần này bị ta bắt vừa lúc, ta cũng muốn cùng ăn!

 

Khi ba người trở lại tiểu viện, liền nhìn thấy A Miêu và Hạnh Hoa đang mỏi mắt ngóng trông, nhìn thấy Yến Kiêu trở về như chim non chờ đợi chim mẹ, ríu rít không ngừng.

 

-“Cô nương!

 

-“Cô nương đã về rồi!

 

Nhạc phu nhân nghe tiếng cũng đi ra, nhìn thấy Bàng Mục, Tề Viễn, liền cười nói:

-“Các ngươi có lộc ăn rồi, Yến nha đầu mới làm ra món mới lạ, vừa thơm vừa giòn!

 

Yến Kiêu đeo tạp dề, đem bột hơi lắng xuống đáy nồi quấy đều, sau đó dùng một bàn chải nhỏ, quết dầu phết lên đáy nồi, một tay múc bột tưới lên, sau đó dùng chổi nhỏ làm bóng. Tiếc là không có chảo không dính, nếu không đã không cần lao lực như thế.

 

Bột bắt đầu cô đặc lại, ngay khi nó chưa hoàn toàn dính lại, nàng nhanh tay bỏ đậu đỏ nghiền vào, sau đó dùng đũa kẹp cuốn lại. Tiếp theo là nhân đậu xanh, mứt táo…

 

Động tác của nàng nhanh nhẹn, giống như chỉ bôi một cái, cuốn một cái, một chồng cuốn trứng tròn tròn liền chất đầy trên mâm.

 

Cuốn trứng có mùi thơm của trứng, của nhân mứt, tư vị thuần hậu lâu dài, kết hợp với nhân đậu, mứt táo, mỹ vị càng tăng thêm gấp bội.

 

Yến Kiêu nhất thời nổi lòng tham, cho nhiều nhân nên bột lại bị dư nhiều.

 

Nàng còn chưa nói gì, Tề Viễn đã xung phong nhận việc,

-“Cứ thế bỏ đi thì tiếc lắm, ta ăn giúp cô nương....

 

Vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, nhìn như là muốn phân ưu giải nạn cho người khác.

 

Mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.

 

A Miêu vội nói:

-“Cô nương, làm bánh đậu bao đi...."

 

Hạnh Hoa:

-“Cô nương, làm bánh táo đi....

 

-“Bánh đậu cuốn!

 

-“Bánh củ từ!

 

-“Đồng la thiêu!

 

Yến Kiêu bật cười, nghĩ nghĩ nói:

-“Chiên bánh quai chèo đi!

 

Bột lên men, ở giữa có nhân, mềm mại trơn mượt, ăn rất ngon, có thể xem như món ăn vặt cũng có thể dùng để ăn sáng.

 

Hôm nay đại tuyết, Bàng Mục theo thường lệ lại đến ăn sáng với lão nương, món chính là bánh kẹp thịt, ngoài giòn trong mềm, bên trong đầy thịt, cắn một ngụm, thơm suốt cả ngày.

 

Hắn ăn liên tục, gật đầu nói:

-“Cái này rất ngon, tiết kiệm chi phí, mang ra ngoài cũng tiện.

 

Yến Kiêu nhìn hắn cười,

-“Ta có thể thường xuyên chuẩn bị, đi ra ngoài phá án mang theo nó cũng không khó!

 

Dừng lại một chút, ý vị thâm trường nói tiếp,

-“Chỉ cần mọi người có thể nuốt trôi....

 

Ngữ khí và biểu tình của nàng như thế, làm trong đầu Bàng Mục lập tức hiện lên hình ảnh thảm thiết nào đó. Hắn nuốt nuốt nước miếng, có chút chột dạ nói:

-“Người phải ăn cơm, nhiều lần rồi sẽ quen, quen thì tốt thôi!

 

Nhạc phu nhân cười tủm tỉm nhìn nhi tử nhà mình bị khi dễ, lại nhìn ra bầu trời xám xịt bên ngoài, than thở,

-“Thời tiết thế này, e là sẽ có một trận đại tuyết!

 

Đúng lúc này Lâm Bình đi tới, vẻ mặt vui mừng nói:

-“Đại nhân, Hàn Lão Tam tới, nói là có tin tức.

 

Bàng Mục và Yến Kiêu liếc nhìn nhau, không nói hai lời, lập tức lấy giấy dầu bọc nửa cái bánh kẹp thịt đang ăn dở lại, tranh thủ uống thêm hai ngụm cháo rồi vội vàng đi ra ngoài. Động tác giống nhau y như khắc từ một khuôn ra.

 

Lão thái thái nhìn mà cười không ngớt,

-“Xem ra lời vừa nói thật linh nghiệm!

 

Nói xong sai người đến phòng bếp lấy toàn bộ bánh bao trắng đến, học theo Yến Kiêu, nhét thịt vào, chất đầy một sọt to, dùng chăn bông nhỏ bao lại, rồi phân phó,

-“Lại đến phòng bếp lớn lấy ít nước canh, cùng đưa đến nhị đường, đặt cạnh bếp lò, bảo người ở đó trông chừng, phỏng chừng đám hài tử này cũng chưa ăn cơm, thể nào cũng đói. Bận đến thiên hôn địa ám cũng đừng để bị nhiễm phong hàn.

 

Đi cùng Hàn Lão Tam là một nam tử gầy nhỏ, mặt mũi bầm dập, đang quỳ gối dưới công đường kêu đau, hiển nhiên là bị đánh không nhẹ!

 

Bàng Mục lau vụn bánh dính trên khóe miệng, đi đến ngồi sau án, hỏi:

-“Có tin tức?

 

-“Dạ.

Hàn Lão Tam chỉ vào nam tử bên cạnh, nói:

-“Đây là tiểu nhị trong tiệm của tiểu nhân, rất giỏi tìm người, vì có cái mũi linh nên được người ta đặt cho ngoại hiệu là Mũi Chó.

 

Đám người Bàng Mục tự dưng nhớ tới Đồ Khánh.

 

Bàng Mục vội lắc lắc đầu, không kiên nhẫn ngắt lời hắn,

-“Bản quan không rảnh để nghe mấy lời này, ngươi chỉ cần nói kết quả....

 

Hàn Lão Tam rụt cổ, đẩy đẩy Mũi Chó.

 

Mũi Chó lần đầu gặp Bàng Mục, cảm thấy người này sát khí rất nặng, lập tức bị dọa sợ, trên mặt lại đau, nói năng có chút mơ hồ,

-“Tiểu nhân… tiểu nhân nhiều ngày qua mang theo các huynh đệ lui tới khắp các cửa thành cùng với tửu lâu, khách điếm, cuối cùng cũng tìm được người như đại nhân nói. Chỉ là…

 

Hắn ngẩng đầu, cẩn thận nói:

-“Hơi có chút kỳ lạ!

 

Yến Kiêu nhịn không được lên tiếng,

-“Ngươi cứ nói rõ....

 

Nàng cũng không phải là chuyên gia phân tích tội phạm, hơn nữa manh mối có hạn, có sai biệt cũng là bình thường.

 

-“Là nữ nhân....

 

Mọi người đều sửng sốt,

-“Cái gì? Nữ nhân?

 

-“Thiên chân vạn xác!

Mũi Chó vốn sợ hãi, thấy bọn họ phản ứng kịch liệt như thế, càng thêm sợ, vội đỏ mặt biện giải,

-“Tiểu nhân từ nhỏ đã làm việc này, không phải nói khoác nhưng là nam hay nữ, thiên hạ không ai qua mắt được tiểu nhân.

 

Nói tới lời cuối, vẻ mặt tràn ngập kiêu ngạo.

 

Hàn Lão Tam gật đầu, bộ dáng cùng chung vinh sự,

-“Đúng vậy đại nhân, tiểu nhân có thể đảm bảo cho hắn!

 

Mọi người:

....

 

Thật không hiểu là nên bội phục hay xem thường.

 

Bàng Mục xoa xoa mi tâm, xua tay ý bảo bọn họ nói tiếp....

 

Mũi Chó lau mặt, có chuyện vừa rồi, tự tin hơn, nói chuyện cũng trôi chảy hơn,

-“Người nọ vào thành vào ba ngày trước, quả nhiên như các vị đại nhân nói, lùn lùn mập mập, còn mang theo một cái rương lớn. Tiểu nhân tìm cơ hội tiếp cận ngửi thử, đúng là có mùi hỏa dược, tuy rất nhạt nhưng không thể gạt được cái mũi của tiểu nhân.

 

-“Tiểu nhân sợ rút dây động rừng, liên tục đi theo hai ngày, nàng lại chưa từng mở miệng nói một lời. Tiểu nhân nghĩ nghĩ, liền trộm túi tiền của nàng, còn cố ý để lộ sơ hở, quả nhiên là bị nàng đánh. Tính tình thật táo bạo, ý như kẻ điên, lại biết công phu, xuống tay quá tàn nhẫn, nếu không phải nha dịch tuần phố đi ngang qua ngăn lại, tiểu nhân đã bị nàng đánh chết. Có điều tốt xấu gì cũng nghe được nàng mắng một câu, quả nhiên là khẩu âm vùng Tây nam. Tiểu nhân lúc này mới dám khẳng định, vội đi tìm Tam ca....

 

Bàng Mục không biết nên khóc hay cười, thầm nghĩ cũng là kẻ cơ linh, có thể dùng. Hung thủ không phải người lương thiện, Mũi Chó đi theo ba ngày, nàng hẳn có cảm ứng, nếu làm như cái gì cũng không biết, lại thấy khả nghi nhưng hắn lại trộm đồ, lý do lén lút khi trước liền có giải thích hợp lý.

 

Bàng Mục lấy mười lượng bạc đưa cho hắn,

-“Làm việc cho nha môn, đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, có điều, miệng phải kín.

 

Mũi Chó sống gần nửa đời người, nhận hết mọi khinh bỉ, tự nhận mình cũng không tốt lành gì, nhưng hôm nay hắn lại là làm việc cho nha môn nha. Hắn mừng đến phát điên, không còn thấy đau nữa, lộn xộn nói mấy lời cảm kích rồi theo Hàn Lão Tam rời đi.

 

Vừa ra khỏi cửa, Mũi Chó giao năm lượng bạc cho Hàn Lão Tam, cúi đầu khom lưng nói:

-“Đa tạ Tam ca đề bạt, không ngờ Mũi Chó ta cũng có ngày này!

 

Hàn Lão Tam chỉ sợ không có cơ hội biểu hiện, chứ đâu xem trọng năm lượng bạc này, đẩy trả lại, cười nói:

-“Ngươi lấy da thịt để đổi, Tam ca lấy tiền thì thành thứ gì chứ? Đại nhân cho ngươi, ngươi cứ giữ, chỉ cần làm tốt, ngày lành còn dài. Nói không chừng sau này người bên ngoài còn phải gọi ngươi một tiếng Cẩu gia.

 

Mũi Chó nghe hắn dụ dỗ mấy câu, linh hồn nhỏ bé cũng muốn bay lên, nghĩ tới tình cảnh được người tôn xưng Cẩu gia, vui đến quên cả đông tây nam bắc, càng thêm quyết tâm bán mạng.

 

Hàn Lão Tam nhìn hắn, giống như nhìn thấy mình của nhiều năm trước, khó có được mấy phần thật tình, lập tức chỉ điểm,

-“Vị đại nhân kia thuộc phái hành động, ngươi ta nói ba hoa chích chòe đều không dùng được, ta thấy chỉ cần chúng ta làm tốt việc hắn phân phó, còn lo không có ngày xuất đầu sao?

 

Mũi Chó hiện xem hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, gật đầu như mỗ thóc, lập tức sửa sang lại y phục, mang theo một người khác đến canh bên ngoài khách điếm.

 

Lại qua hai ngày, đại tuyết càng lớn, cuồng phong gào thét, bông tuyết bay đầy trời, đánh vào mặt người rất đau.

 

Yến Kiêu nhìn một hồi, cảm thấy thời tiết này không nên ra cửa, mà ngồi trên giường sưởi, nấu một nồi lẩu nóng hôi hổi, ăn đến cả người đổ mồ hôi, lại uống nước sơn tra chua chua ngọt ngọt, nhìn tuyết bay tán loạn bên ngoài… nghĩ tới liền thấy thoải mái.

 

Ai ngờ đang hầm canh xương, bỗng nghe có tiếng binh khí va chạm, còn điều động nhân mã xưa nay chưa từng có, nàng trong lòng vừa động, vội phủ thêm áo khoác, vội chạy ra ngoài.

 

Gió rất lớn, bông tuyết điên cuồng phả vào mặt, Yến Kiêu bị thổi đến lắc lư, hai mắt không mở ra được, không để ý liền đụng trúng một người.

 

-“Yến cô nương!

Là Tề Viễn,

-“Thời tiết thế này, cô nương còn chạy ra ngoài làm gì?

 

Yến Kiêu vừa mới mở miệng đã bị sặc, ho khan vài tiếng, vội lấy tay áo che miệng, lớn tiếng hỏi:

-“Đã xảy ra chuyện gì sao?

 

Bàng Mục nghe động tĩnh cũng đi tới, biểu tình nghiêm túc,

-“Chúng ta phải đi bắt người. Nàng và nương ta đều ở trong viện đợi đi, đừng đi ra ngoài.

 

Yến Kiêu lần đầu thấy hắn trịnh trọng như vậy, cũng thấy khẩn trương hơn, hỏi:

-“Rất khó giải quyết phải không?

 

Bàng Mục do dự, sau đó gật đầu,

-“Mũi Chó thấy người nọ làm thổ pháo!

 

Không thể đợi thêm nữa, một khi thổ pháo làm xong, không biết lại có bao nhiêu người bị đả thương....

 

Yến Kiêu trừng to mắt,

-“Thổ pháo?

 

Con mẹ nó, thời đại này lại có thể dùng vũ khí nóng!

 

Thấy nàng như thế, Bàng Mục lại bật cười,

-“Nàng cũng đừng quá lo lắng. Trước kia ta đối mặt với đại pháo không ít, thổ pháo thì đã tính là gì? Nàng cứ chờ ta trở về ăn cơm là được!

 

Thấy hắn thong dong trấn định như vậy, Yến Kiêu cũng bình tĩnh trở lại, gật đầu nói:

-“Vậy được, ngài..., các người đều phải bình an trở về nha!

 

Bàng Mục cười, ánh mắt ôn nhu đáp:

-“Được!

 

Tề Viễn che quai hàm, yên lặng quay đầu. Con mẹ nó, thật ê răng....

 

Yến Kiêu lưu luyến quay về, đi được vài bước, vẫn không yên tâm, quay đầu nhìn lại, quả nhiên Bàng Mục vẫn còn đứng yên tại chỗ nhìn nàng cười, liền nói:

-“Ta chờ các người về ăn cơm, đến lúc đó gọi cả Đồ đại nhân và Liên tiên sinh cùng đến.

 

Tuy nói vậy, nhưng Yến Kiêu vẫn luôn lo lắng việc phòng ngự vũ khí nóng ở thời cổ đại, trở về hầm canh mà luôn thất thần.

 

Lão thái lại như đã trải qua nhiều lần, khí định thần nhàn, nói chuyện để phân tán lực chú ý của nàng,

-“Hài tử ngoan, Thiên Khoan có nói chuyện trước kia của hắn với cô nương không?

 

Quả nhiên Yến Kiêu liền bị thu hút, lắc đầu, ngượng ngùng đáp,

-“Đều là ta tự mình đoán!

 

Lão thái thái lôi kéo tay nàng, cười nói:

-“Ngươi là hài tử thông minh, hẳn đoán cũng không sai biệt mấy! Hắn trước kia nam chinh bắc chiến, đánh qua không ít trận, có vài lần còn chỉ huy mấy chục vạn đại quân, đứng ở trên tường thành chỉ thấy đen nghịt một mảnh, đoàn người dài đến không thấy đầu. Người Hồ hung tàn, lại không trồng trọt, mỗi khi sống không nổi liền tới biên cảnh quấy rối, cướp đồ không tính còn giết hại bá tánh. Bọn hắn rất ác, không phải là người, chặt đầu bá tánh chất đầy trên tường thành!

 

Yến Kiêu cũng từng biết đến những việc này qua sách sử nhưng lúc này nghe Nhạc phu nhân dùng ngôn ngữ chất phác thuật lại, vẫn khiến nàng thảng thốt.

 

Nàng như tận mắt nhìn thấy người Hồ hung tàn, vung loan đao trắng như tuyết, cười điên dại, chém đầu người như cắt lúa mạch. Người Hán tay không tấc sắt từ tường thành ngã xuống, máu nóng phun trào, bắn lên không trung, đỏ đến chói mắt.

 

Một loại cảm giác quen thuộc mà xa lạ quay cuồng trong lồng ngực nàng, hốc mắt bỗng chua xót, lỗ mũi cũng cay cay.

 

Đúng lúc này, ở nơi xa vang lên tiếng nổ mạnh rung trời chuyển đất, mặt đất cũng bị chấn động mà run lên.

 

Yến Kiêu phục hồi tinh thần, vội đứng dậy, nhìn về nơi phát ra âm thanh,

-“Là thổ pháo?

 

Không phải nói hỏa dược không thuần sao? Sao lại có uy lực lớn như vậy?

 

Nàng hận không thể bay đến hiện trường tìm hiểu thực hư, lại sợ mình đến sẽ thêm phiền cho mọi người, chỉ có thể nôn nóng đi lanh quanh trong phòng.

 

Lão thái thái an ủi nàng nhưng thấy nàng nghe không vô, cũng đành thôi.

 

Không biết qua bao lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng nhân mã rối loạn, Yến Kiêu chạy vội ra ngoài nhanh như một làn gió.

 

Bên ngoài lộn xộn, không ít binh lính mặt mày đen tuyền, còn mơ hồ có màu máu, Yến Kiêu càng nhìn càng sợ, vội bắt lấy một binh lính, run giọng hỏi:

-“Bàng Mục đâu?

 

Quên luôn xưng hô đại nhân.

 

Binh lính kia mở miệng cười, để lộ hàm răng trắng bóng đối lập với màu da, chỉ về phía trước nói:

-“Đang nói chuyện với Đồ tuần kiểm.

 

Yến Kiêu yên lòng, nàng đột nhiên rất muốn gặp Bàng Mục, vô cùng nôn nóng muốn nhìn thấy hắn. Vì thế nàng nhấc váy chạy như điên, áo choàng bay phần phật trong gió.

 

Gió tuyết rất lớn, nàng không nhìn rõ nhưng vừa tới tiền viện, mơ hồ thấy vài người ở phía trước, nàng lại liếc mắt một cái đã nhận ra Bàng Mục.

 

Nàng dừng lại, thở phì phò, bỗng nhiên người nọ như có linh cảm, quay người lại, đầu óc nàng liền nóng lên, cái gì cũng không nghĩ, chỉ muốn tiến lên.

 

Mà nàng quả thật đã làm vậy, chỉ là quên nhấc váy. Cứ tưởng phải tiếp xúc với đất mẹ thân yêu, cuối cùng nàng lại rơi vào một vòng ôm ấm áp quen thuộc.

 

Bàng Mục gần như là bay tới, vừa rồi đối mặt với thổ pháo cũng không khẩn trương như thế, cứ sợ người trong ngực bị ngã đau.

 

Hai người tư thế không tính là đẹp ôm nhau, không ai lên tiếng, mặc kệ gió tuyết lớn vẫn nghe được hô hấp của đối phương.

 

Tuy mọi người đều nói Bàng Mục anh dũng thần võ, từng lập nhiều chiến tích huy hoàng nhưng đến lúc này, cảm nhận được chân thật ấm áp từ hắn, trái tim của Yến Kiêu mới hoàn toàn hạ xuống.

 

Bàng Mục ở trên đỉnh đầu nàng, cười nói:

-“Lớn như vậy mà vẫn còn lỗ mãng hấp tấp!

 

Yến Kiêu bật cười, cọ cọ lên khôi giáp của hắn,

-“Không phải có ngài tiếp ta sao?

 

Vừa dứt lời, liền nghe Bàng Mục tim đập liên hồi. Nàng bật cười, nhấc đầu lên, hai người cùng hô đau, đầu của nàng đụng trúng cằm hắn. Hai người, một người che đầu, một người sờ cằm, nhìn nhau, bật cười.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 30/09/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts