Beta: Đào Mai
Chương 45
Không lâu sau, Nhạc phu nhân cũng đến, đám người Đổng phu nhân liền đứng lên chào hỏi, lại hàn huyên một hồi.
Lão thái thái cười nói với Đổng phu nhân,
-“Đã lâu không gặp, phu nhân phong thái vẫn như cũ, càng thêm phong tư xuất chúng. Làm khó các ngươi ngàn dặm xa xôi đến đây, đã tới, phải ở lâu một chút!”
Đổng phu nhân cười đáp:
-“Đang muốn quấy rầy lão nhân gia ngài nhiều đây!”
Lão thái thái thích nhiều người náo nhiệt, nghe vậy vui mừng nói:
-“Cuối năm, thân thích càng nên tụ hội, các ngươi tới, ta cao hứng còn không kịp, làm gì có chuyện quấy rầy. Cũng không phải người ngoài, đừng khách sáo!”
Lại lôi kéo Bạch cô nương cao thấp đánh giá, còn đưa tay lên đỉnh đầu nàng ước lượng,
-“Ta nhớ năm trước gặp ngươi, còn chưa cao như thế này đâu?”
Bạch cô nương cười nói:
-“Còn không phải sao? Cứ tưởng không cao nữa, ai ngờ đầu xuân năm nay lại cao lên, xiêm y phải may lại, cha mẹ ta còn nói biết vậy làm ít một chút, đỡ phải bỏ uổng....”
Mọi người đều cười ha ha....
Lão thái thái vỗ tay nàng nói:
-“Đây là nói bậy, cha mẹ ngươi thương ngươi nhất, liền biết nha đầu ngươi ba hoa, ta phải thay bọn họ kêu oan....”
Người lớn tuổi đều thích tiểu hài tử, nhất là hài tử thông tuệ xinh đẹp lại có giáo dục. Cho nên lão thái thái vô cùng yêu thích Liêu gia tiểu công tử và tiểu cô nương, lôi kéo đến bên mình, hỏi ăn mặc, đi, ở, vô cùng tận tâm.
Hai huynh muội trước kia cũng từng gặp bà, lúc này rất nhanh lại thân thiết, ngươi một lời ta một câu, đối đáp vui vẻ. Nhất là tiểu cô nương, thanh âm nãi thanh nãi khí, cử chỉ hào phóng, tiến thối có độ, rất có phong phạm tiểu thư thế gia.
Lão thái thái lôi kéo Liêu tiểu công tử Liêu Trăn, nhũ danh Gai nhi, ý vị thâm trường nói:
-“Chỉ chớp mắt đã lớn như vậy, hai năm nữa là chuẩn bị kết cục rồi!”
Sau đó quay sang, sâu kín nhìn Bàng Mục,
-“Thiên Khoan, nghe rõ không? Đứa nhỏ này hai năm nữa sẽ kết cục nha....”
Mà ngươi, thê tử còn chưa có, bảo sao người khác không nôn nóng, nếu không tranh thủ một chút, nhà ta sẽ phải thua kém Liêu tiên sinh một thế hệ ah....
Bàng Mục bất thình lình bị nhìn chăm chú như thế, da đầu tê dại, tình thương của mẹ làm hắn cảm giác như gánh nặng ngàn cân đè lên vai mình, đành giả ngu,
-“Liêu tiên sinh đại tài, tẩu phu nhân cũng là tài nữ nổi tiếng kinh thành, Gai nhi và Trăn nhi tất nhiên trò giỏi hơn thầy.”
Yến Kiêu cảm giác tầm mắt của lão thái thái hơi hướng về phía mình, đỏ mặt, quay đầu đi, giả vờ tán gẫu với Bạch cô nương, thỉnh thoảng lại nhìn lén Đổng phu nhân vài lần.
Nàng tự cho là làm rất kín kẽ nhưng người ngoài lại nhìn thấy rõ ràng, vì thế lúc ăn cơm, đều ồn ào kêu nàng ngồi cạnh Đổng phu nhân.
Yến Kiêu mặt mày đỏ bừng, sao dám không biết xấu hổ mà quấy rầy phu thê người ta đoàn tụ.
Hai bên cứ nhún nhường nhau, cuối cùng là Liêu Vô Hà và phu nhân ngồi kế nhau, hai hài tử ngồi bên cạnh Đổng phu nhân, Yến Kiêu thì ngồi cạnh Liêu Trăn, như vậy nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy Đổng phu nhân.
Cha mẹ xinh đẹp, hai hài tử cũng là phấn điêu ngọc mài, mắt to, mi dài, mũi cao, trưởng thành hẳn còn xinh đẹp hơn. Lại thêm gia giáo nghiêm khắc, ngồi trên bàn ăn cũng là sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt còn mang nét trẻ con bầu bỉnh, nhai nuốt lại rất nghiêm túc.
Yến Kiêu nhịn không được nhìn lén một cái rồi vội thu hồi tầm mắt, kích động đến tim nhảy bang bang, thầm nghĩ: 'ông trời đối với ta không tệ, đời này đáng giá'. Sau lại nhịn không được mà lén liếc mắt một cái, rồi lại một cái, một cái…
Bàng Mục ngồi bên trái nhìn không được nữa, ở dưới bàn lặng lẽ kéo tay nàng, thì thầm,
-“Thu liễm một chút đi, hài tử bị nàng nhìn mà xấu hổ luôn kìa!”
Yến Kiêu sửng sốt, nhìn Liêu Trăn, quả nhiên tiểu thiếu gia tuy vẫn ngồi yên không nhúc nhích nhưng vành tai oánh nhuận lại phiếm hồng.
Đông người, thích hợp ăn lẩu nhất. Nồi lẩu uyên ương trình làng, giống như Thái Cực đồ, trắng hồng rõ ràng, cực kỳ đẹp mắt.
Đổng phu nhân liên tục gật đầu, nhìn Yến Kiêu cười nói:
-“Sớm nghe cô nương tay nghề xuất chúng, tâm tư xảo diệu, cái nồi này vẫn thường thấy nhưng chưa từng có cách ăn như vậy!”
Cũng là một cái nồi, gia vị lại nêm nếm theo khẩu vị mọi người, thích ăn cay thì dùng nồi hồng, không ăn được cay thì dùng nồi trắng, không ai phải nhường ai, tất cả cùng vui.
Yến Kiêu được một câu của nàng mà tâm hoa nộ phóng, xương cốt cả người cũng nhẹ đi ba phần, vội nói:
-“Phu nhân tán thưởng, phương thức này là ở quê ta khởi xướng ra, ta chỉ là bắt chước người khác mà thôi!”
Ở trong thư, Liêu Vô Hà chỉ nói thoáng qua về thân thế của Yến Kiêu, Đổng phu nhân cũng là người ôn nhu săn sóc, sợ nàng tức cảnh sinh tình, liền chuyển đề tài, nói sang chuyện khác.
Nồi nước lèo này, Yến Kiêu tốn rất nhiều công sức để làm, ngoại trừ mấy nguyên liệu thường dùng, mấy ngày trước nàng còn nấu một nồi sữa đậu nành, bóc ít đậu phụ trúc, đem đi ngâm.
Thấy hai hài tử nhìn chằm chằm mâm xám xám trước mặt, nàng liền giới thiệu,
-“Đây là ta mấy ngày trước vừa nghĩ ra, đừng thấy nó xấu xấu lại cứng nhưng khi nấu chín, hút no nước canh, vừa trơn vừa dai vừa mềm, ăn rất ngon!”
Liêu Trăn, Liêu Hành nghe vậy đều nhìn nàng, kinh ngạc vì sao nghi hoặc trong đầu lại được đối phương giải thích trùng hợp.
Yến Kiêu nhìn bọn họ mỉm cười....
Vừa trơn vừa dai vừa mềm, không hề hợp với đồ vật trên bàn nhưng nàng xưa nay đối với ẩm thực luôn có tâm đắc, mọi người cũng bán tín bán nghi.
Bạch Ninh nhìn chằm chằm, hiếu kỳ hỏi:
-“Yến tỷ tỷ, đây là cái gì?”
Yến Kiêu giảo hoạt chớp chớp mắt nói:
-“Các ngươi đoán đi....”
Tuy ở Đại Lộc triều đã có khoai lang nhưng vị trí không cao, mà những người ở đây đều xuất thân quyền quý, càng chưa từng nhìn thấy nói chi giờ nó còn thay hình đổi dạng.
Thấy nàng úp úp mở mở như vậy, mọi người đều bị khơi gợi lòng hiếu kỳ, sôi nổi suy đoán, bào ngư vi cá cũng đưa ra, thậm chí Tề Viễn còn nhắc tới một loại thủy tảo. Nhưng tất cả đều sai.
Phu thê Liêu Vô Hà đọc nhiều sách, kiến thức uyên bác, thích nhất là tìm tòi các ý tưởng hiếm lạ cổ quái, vì thế bọn họ nhập tâm suy nghĩ nhất.
Mọi người thì yên lặng suy nghĩ, hai người bọn họ lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn nhau, thì thầm bàn luận, đưa ra đáp án ngày càng xa.
Yến Kiêu được một phen thể hội cái gì gọi là kiến thức hạn hẹp, rất nhiều đáp án mà hai phu thê bác học này đưa ra, nàng chưa từng nghe tới.
Nàng dở khóc dở cười nói:
-“Nào có hiếm lạ như vậy, gì mà kỳ thảo ngàn năm vạn năm, ta chưa từng nghe thấy nhìn thấy, sao có thể đem đi nhúng lẩu?”
Đổng phu nhân giật mình, bật cười,
-“Nói cũng đúng!”
Yến Kiêu cảm thấy Đổng phu nhân nghiêm túc như vậy đặc biệt đáng yêu, liền nói:
-“Phu nhân, hay là trước nghỉ ngơi một chút, đợi đến lúc ăn, nếm hương vị, có lẽ sẽ có manh mối nha....”
Đổng phu nhân và Liêu Vô Hà liếc nhìn nhau, coi như chấp nhận.
Có lẽ bản chất con người là thích kích kích, cho nên trừ hai hài tử, những người ngồi trên bàn đều muốn nếm thử nồi hồng. Quen ăn cay như Vương công công, một đũa lại một đũa, cay đến đầu lưỡi tê dại.
Đổng phu nhân lại không quen ăn cay, vừa nếm một chút liền uống một chén chè đậu xanh ướp lạnh để giải cay, sau đó buông đũa nhìn người khác ăn.
Yến Kiêu và Bàng Mục không chỉ thích ăn cay, còn ngại trong nồi chưa đủ cay, mà làm hai đĩa nước chấm dùng riêng, làm người người kính sợ.
Yến Kiêu đang ăn, mơ hồ cảm giác như có ai đang nhìn lén mình, nhìn qua liền thấy Liêu Trăn vội vã quay mặt đi, tiếp tục ngồi ngay ngắn, dùng đũa gắp nấm tuyết và đậu hũ trúc trong chén. Nàng liền hiểu ra, nhưng không lên tiếng.
Một lát sau, tiểu thiếu niên lại giở trò cũ, nào ngờ vừa nhấc đầu liền thấy đại tỷ tỷ xinh đẹp đang chống cằm nhìn mình cười, mặt hắn lập tức đỏ lên.
Yến Kiêu muốn cười, rồi lại sợ xúc phạm tới lòng tự trọng của tiểu thiếu niên, thấy mọi người đang cười đùa, không chú ý bên này, nàng hơi khom người, hạ giọng hỏi:
-“Có phải muốn ăn cay không?”
Tiểu hài nhi trợn tròn mắt, có chút quẫn bách vì tâm tư bị vạch trần, lắc đầu, nghiêm trang nói:
-“Không phải....”
Thế nhưng ánh mắt lại nhịn không được mà nhìn vào chén của Yến Kiêu, đỏ rực sáng bóng, thật mê người.
Quyền quý trong kinh chú trọng bảo dưỡng, nào là tiểu hài tử tì vị yếu, không thể tham ăn quá mức, Liêu Trăn nghe từ nhỏ tới lớn, nên lúc này dù không bị ngăn cản cũng theo bản năng mà ăn trong nồi trắng.
Thấy hắn toàn thân đều viết chữ muốn nếm thử, Yến Kiêu cười khẽ một tiếng, lén lấy một bộ chén đũa sạch, rồi làm như không có việc gì, vớt ít thịt viên từ nồi hồng cùng mấy miếng đậu phụ đông. Sau đó nàng quay sang nói chuyện với Bàng Mục, ngón tay lại đẩy đẩy cái chén sang bên cạnh.
Thực ra vì quan tâm khẩu vị của mọi người mà nước lèo trong nồi hồng hôm nay cũng không quá cay, hơn nữa vị tiểu thiếu gia này cũng không phải oa nhi, ăn cay một chút cũng không sao, mà nàng cũng không dám cho nhiều.
Liêu Trăn há hốc miệng, không ngờ nàng lại hành động như thế. Hắn có chút chột dạ, liếc nhìn cha mẹ, thấy bọn họ đang say sưa nói chuyện, muội muội cũng ôm chén ăn ngon lành, liền yên tâm.
Ai lúc nhỏ mà không có thời điểm phản nghịch chứ?
Liêu thiếu gia vẫn luôn ngoan ngoãn từ khi sinh ra cho đến giờ, lúc này lại kích động không thôi, cảm giác như đang chuẩn bị làm đại sự khó lường.
Trước giờ, trưởng bối trong nhà luôn dạy hắn gặp nguy không loạn, hiện tại đã có tác dụng. Hắn nhanh chóng kéo cái chén đến trước mặt mình, bình tĩnh ăn hết thịt viên và đậu phụ đông ở bên trong.
A, ăn ngon quá, muốn ăn nữa....
Bắt gặp ánh mắt trông mong của hắn, Yến Kiêu chỉ có thể cười lắc đầu. Ăn uống phải điều độ, huống chi nàng chưa biết thói quen ăn uống và tố chất thân thể hắn, thực sự không thể cho ăn quá nhiều!
Liêu Trăn là hài tử hiểu chuyện, tuy có chút thất vọng nhưng không hồ nháo, ngược lại còn vì chưa đã thèm mà càng thêm quý trọng chút thức ăn vừa rồi, chậm rãi hồi tưởng dư vị: 'thật thơm!'
Quân tử nên biết cảm ơn, Liêu tiểu thiếu gia liền thuần thục sửa sang lại nếp áo vì khẩn trương mà hơi nhăn, làm cái ấp với Yến Kiêu, nhẹ giọng nói:
-“Đa tạ cô nương!”
Yến Kiêu nhịn không được bật cười. Má ơi, thiếu niên ra vẻ ông cụ non thật đáng yêu, đã vậy miệng hắn còn có một cái động, là đang lúc thay răng nữa chứ!
Bạch Ninh đang kể lại chuyện mình gặp được dọc đường đi,
-“Đúng rồi, hai ngày trước ta gặp được một ngốc tử kỳ quái ở một trấn nhỏ.”
Mọi người đều bị đề tài này hấp dẫn, sôi nổi hỏi:
-“Kỳ quái thế nào?”
Bạch Ninh nghĩ nghĩ, nói:
-“Ngày đó chúng ta dừng lại nghỉ chân trên trấn, ta muốn nhìn xem có gì thú vị hay không, nên mang theo hai người đi dạo, ai ngờ một nam nhân hai mươi mấy tuổi từ hướng ngược lại lao tới, hắn râu tóc rối tung, thần thái điên cuồng, miệng luôn miệng nói cứu mạng, giết người… làm ta khiếp sợ!”
Yến Kiêu lập tức dỏng tai lắng nghe, còn hỏi:
-“Có phải có vụ án gì hay không?”
Bạch Ninh vỗ tay nói:
-“Lúc đó ta cũng nghĩ thế, nhưng còn chưa kịp hỏi đã nghe dân bản xứ cười vang, vây quanh người kia trêu chọc, có đại nương nói với ta, người nọ vốn là kẻ ngốc, lâu lâu lại ở trên phố ngăn cản người ăn mặc bất phàm, nói mấy lời khùng điên như vậy. Lúc trước cũng có người muốn giúp đỡ, nhưng hỏi ra thì biết hắn là kẻ cô độc, cha mẹ huynh đệ đều chết vào mấy năm trước, đâu còn ai để mà cứu!”
Đồ Khánh nghĩ nghĩ, nói:
-“Có lẽ vì lúc trước người nhà lần lượt lìa đời, hắn không chịu nổi đả kích, thần trí trở nên mơ hồ cũng nên....”
Mọi người cũng cảm thấy có lý!
Bạch Ninh suy tư,
-“Đều này cũng đúng, nếu là ta, thân nhân trong nhà đều rời khỏi, chắc ta còn điên nhiều hơn hắn....”
Nói tới đây, nàng thở dài một hơi,
-“Nhưng thật đáng tiếc dáng vẻ hắn thật tốt, còn khỏe mạnh, ta còn muốn thu lưu hắn bên người để sai sử nha. Các ngươi không biết đâu, lúc đó nhiều người giễu cợt hắn, hắn tức giận, quát to một tiếng, đánh ngã mười mấy nam nhân, hai thị vệ của ta cùng ta mà suýt chút nữa không khống chế được hắn!”
Nghe vậy, mọi người đều mặt biến sắc, Đồ Khánh cau mày hỏi:
-“Thật sự?”
Bạch Ninh trừng mắt nhìn hắn,
-“Ta khi nào đã lừa gạt ngươi?”
Đồ Khánh vội cười, cũng thở dài nói:
-“Nếu vậy thì thật đáng tiếc!”
Hộ vệ của Bạch Ninh đều do Bạch lão tướng quân thân truyền, thiên phú cao, công phu tốt, người bình thường không phải là đối thủ, nhưng ngốc tử kia lại có thể khiến bọn họ luống cuống, thật đáng nể. Nếu có thể tòng quân, lại được huấn luyện, chắc chắn sẽ là một hổ tướng anh dũng.
Bạch Ninh vừa thấy biểu tình của hắn liền biết trong lòng hắn nghĩ gì, cười nói:
-“Đừng nghĩ nữa, hiện tại đã đánh trận xong, đưa tới cũng vô dụng!”
Nghe nàng nói vậy, Đồ Khánh cũng bình thường trở lại.
Yến Kiêu nhỏ giọng nói với Bàng Mục,
-“Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngày thường Đồ đại nhân luôn xụ mặt, dáng vẻ nghiêm túc, không chịu nói nhiều thêm một câu, nhưng hôm nay ở trước mặt vị hôn thê liền mưa thuận gió hòa, ôn nhu đến không được nha....”
Bàng Mục lập tức tỏ thái độ,
-“Ta cũng là bên ngoài cực nghiêm túc, nhưng lời của nàng, ta sẽ xem như thánh chỉ mà làm theo....”
Bọn họ thì có gì đẹp chứ, nhìn ta đi, nhìn ta đi.
Yến Kiêu bật cười,
-“Phi, người nói linh tinh gì thế!”
Đoàn người Đổng phu nhân lặn lội đường xa mà đến, nên cơm nước xong, mọi người cũng không giữ bọn họ ở lại nói chuyện mà giải tán, trở về nghỉ ngơi.
Yến cô nương liền chạy như bay tới nhà kho nhỏ của mình xem xét. Vừa vào cửa, nàng đã bị châu quang bảo khí bên trong làm lóa mắt, nhìn qua danh mục quà tặng, nàng nhịn không được mà lui ba bước, tựa lưng vào vách tường, ánh mắt mơ hồ, miệng lẩm bẩm,
-“Phát tài rồi!”
Chưa nói đến lăng la tơ lụa đủ màu sắc, da lông mượt mà, chỉ riêng trang sức cũng chất đầy hai ngăn tủ bát bảo khảm trai. Dù nàng không chút kiến thức về châu báu ngọc khí cũng có thể nhìn ra trong đó có nhiều vật bất phàm.
Có lẽ Vương công công nói nàng biết chữ, cho nên lễ vật còn có rất nhiều bảng chữ mẫu, thư tịch cổ và đồ văn phòng tứ bảo.
Đến khi mở ra cái rương cuối cùng, Yến Kiêu chết lặng. Một rương bạc đầy. Vương công công a Vương công công, ngài đúng là một công công tốt, rốt cuộc là ngài đã nói gì với Thánh nhân thế?
Tâm tình hiện tại của nàng như nạn dân được cứu tế, phấn khích đến nói không nên lời. Thánh nhân cũng là hoàng đế tốt, thiện giải nan ý, trên đời này có mấy thủ trưởng tri kỷ hiểu ý như ngài chứ?
Sau này, khi đã thân quen, Yến Kiêu cũng đã dò hỏi Vương công công.
Vương công công không chút để ý, nói:
-“Không riêng gì ngươi, Quốc công gia, Hầu gia bọn họ đều quá khổ, nơi thâm sơn cùng cốc lại không tiện quá mức rêu rao, Thánh nhân suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định cho bạc....”
Lúc Thánh nhân nghe Vương công công than thở miêu tả, Thánh nhân hai mắt rưng rưng, long tâm chấn động. Trung thần lương tướng tốt như thế, vì bình ổn phong ba trong triều mà tự xin đi ra ngoài, còn chịu nhiều khổ như thế. Nghe đi, trên dưới mấy chục người lại chen chúc ăn cơm trong một cái viện, cũng không có gì ngon, ngay cả chén đĩa cũng không chú ý. Bàng ái khanh, ngươi rốt cuộc là vì trẫm đã trả giá quá nhiều, phải cho bạc thôi, còn phải cho nhiều chút nữa. Còn có vị Yến cô nương là người trong lòng ngươi, cũng cho bạc lại cho trang sức, cô nương gia có ai không thích làm đẹp chứ, vụ này giao cho Hoàng hậu.
Cứ thế, Yến cô nương liền vượt qua vô số giai đoạn, từ nghèo rớt mồng tơi trở thành phú bà, lâng lâng tới mức vẫn chưa thích ứng được.
Trong ngôi nhà tam tiến đối diện nha môn lúc này cũng bận rộn không kém!
Đã lâu không gặp, phu thê Liêu Vô Hà đương nhiên có nhiều chuyện để nói, huynh muội Liêu Trăn cũng bận rộn kiểm kê lễ vật thu được hôm nay, nhất là tay nải màu lam thêu hoa thật lớn kia.
Hồi lâu không thấy phu thê hai người tự nhiên ghé vào cùng nhau nói chuyện, mà Liêu trăn cùng muội muội đang kiểm tra hôm nay thu được biểu lễ, trong đó đối tượng trọng điểm đột kích chính là cái tay nải thật lớn màu lam in hoa. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một cái tay nải lớn lại giản dị như vậy, còn xuất hiện trong không gian đầy vàng bạc ngọc khí, càng thôi thúc người ta tìm tòi khám phá!
Liêu Trăn hơi lớn, lực khống chế tốt hơn, còn Liêu Hành mới sáu tuổi, nhịn không được nói với nhũ mẫu,
-“Ma ma, ta ngửi thấu thơm ngào ngạt, ngươi mau mở ra cho chúng ta nhìn một chút!”
Nhũ mẫu do dự nhưng cũng không tiện cự tuyệt mệnh lệnh của chủ tử, vừa mở tay nải vừa khuyên,
-“Đại gia, cô nương, chúng ta cũng nên thu xếp, nhìn một chút thôi, ngày mai lại ăn cũng không khác gì!”
Liêu Trăn gật đầu, răn dạy muội muội,
-“Ma ma nói có lý. Trăn nhi, muội xem qua rồi trở về phòng ngủ đi, ngày mai lại tới chỗ ca ca lấy!”
Liêu Hành chu miệng, không tình nguyện gật đầu,
-“Dạ!”
Tay nải mở ra, vô số bao giấy dầu lớn nhỏ trào ra như núi tuyết lở, phủ kính cả bàn tròn lớn, thậm chí còn có mấy cái suýt rơi xuống đất, nhũ mẫu cùng mấy nha hoàn, gã sai vặt vội đỡ lấy, lăn lộn ước chừng mười lăm phút mới sắp xếp xong.
Huynh muội Liêu Trăn trợn mắt há mồm.
Hồi lâu, Liêu Hành mới vỗ tay, vui sướng nói:
-“Tuyết rơi....”
Nhưng không phải tuyết rơi vào mùa đông.
Liêu Trăn bật cười, thấy trên bao giấy dầu còn có tờ giấy liền gọi người mang đèn đến soi cho hắn.
Thì ra là Yến Kiêu lo lắng món ăn vặt qua nhiều chủng loại, có nói ra, nhất thời đối phương cũng không nhớ hết, nên nàng đều viết giấy ghi chú dán bên ngoài mỗi bao giấy dầu, ghi rõ tên, nguyên vật liệu, thời hạn sử dụng. Như vậy có thể phòng ngừa dị ứng, sở thích của mỗi người cũng không sợ đồ vật bị hỏng.
Liêu Trăn thấp giọng đọc, cái gì mà đầu cổ cánh vịt vị ngọt, bánh quai chèo, đồng la thiêu, bánh cuốn trứng, thịt bò khô… rất nhiều món chưa nghe qua....
Thật kỳ lạ, trong kinh tụ hội thiên hạ kỳ trân, bánh ngọt nào mà không có nhưng hôm nay ở nơi xa xôi nhỏ bé này lại xuất hiện nhiều thứ khó tưởng tượng ra. Nhất là cái túi đựng bánh quai chèo kia, mùi hương ngọt ngào thơm phức, rốt cuộc là cái gì bên trong chứ?
Liêu Trăn ngẩng đầu, thấy muội muội trông mong nhìn mình, vội sai hạ nhân thu lại, lại an ủi tiểu cô nương.
-“Chúng ta đã xem rồi, ngày mai mới ăn có được không?”
Sáng sớm hôm sau, Đổng phu nhân nhớ tới bao lớn thức ăn vặt mà Yến Kiêu cho nhi nữ mình, hôm qua nàng đã bị khoai lang đỏ làm chấn động nên rất tò mò, liền gọi người đem hài tử và bao thức ăn vặt đến cho nàng xem một chút!
Liêu Hành vui vẻ nói:
-“Mẫu thân, Hành nhi muốn ăn, có được không?”
Đổng phu nhân gật đầu,
-“Cho các ngươi thì các ngươi cứ tự mình làm chủ, nhưng không được ăn nhiều!”
Tiểu nha đầu vui vẻ gật đầu, hai mắt trông mong nhìn chằm chằm cái tay nải. Nhiều như vậy, nàng mỗi ngày chỉ ăn một chút thì ăn đến bao lâu chứ? Nàng bẻ ngón tay tính tính, càng tính càng vui.
Cũng không biết vì cái gì, Liêu thiếu gia xưa nay trầm ổn lúc này cũng có chút khẩn trương.
Đổng phu nhân sai người mở tay nải, nhìn thấy mấy thứ bên trong cũng tấm tắc khen lạ.
Yến Kiêu làm việc cẩn thận, nhanh nhẹn, bao giấy dầu đều bọc chỉnh chỉnh tề tề, thế nhưng bao bánh quai chèo lại hơi nhăn, nếp gấp bị rách, giống như từng bị người mở ra. Nàng tâm tư vừa động, mỉm cười nhìn trưởng tử của mình.
Không đợi nàng mở miệng, Liêu Trăn đã mặt mày đỏ bừng đứng dậy, ngượng ngùng nói:
-“Nhi tử, nhi tử hôm qua dụng công, đói bụng, nên….”
Hắn cũng không muốn như thế, rõ ràng vẫn như mọi khi, đọc vài trang sách rồi ngủ nhưng có lẽ vì ban ngày đi đường nhiều, bỗng dưng đói bụng, thế rồi trong đầu hắn chợt hiện lên tư vị món lẩu, ánh mắt liền không chịu khống chế mà luôn nhìn tay nải màu lam trên bàn kia…
Đổng phu nhân cười rộ lên, nha hoàn bà tử hầu hạ trong phòng cũng bật cười. Đại gia bọn họ xưa nay trầm ổn, răng còn chưa mọc đủ lại làm bộ dáng như người lớn, làm mọi người vừa yêu vừa thấy buồn cười, có khi nào lộ ra biểu tình ngượng ngùng như vậy đâu.
Liêu Hành dẩu môi lên án huynh trưởng,
-“Ca ca nói chuyện không giữ lời, Trăn nhi không muốn nói chuyện với ca ca nữa…”
Rõ ràng đã nói hôm nay cùng ăn, thế mà hắn lại ăn vụng trước.
Liêu Trăn trên mặt nóng cháy, vội lôi kéo tay muội muội nhận lỗi.
Tiểu nha đầu tâm mềm, hừ hừ vài tiếng rồi bỏ qua, còn hỏi:
-“Ăn ngon không?”
Liêu Trăn hồi tưởng hương vị thơm nồng cùng với đậu đỏ nghiền ngọt ngào, thành thật nghiêm túc nói:
-“Cực ngon!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 46
Hôm qua Bạch Ninh nói có cơ hội sẽ dạy nàng luyện công phu, Yến Kiêu cũng không để trong lòng, lời này cũng giống như “có rảnh ta mời ngươi ăn cơm; có rảnh cùng đi ra ngoài chơi” chỉ là xã giao mà thôi!
Nào ngờ sáng sớm hôm sau, Bạch Ninh đã gõ cửa phòng nàng, sốt sắng nói:
-“Khó có lúc thời tiết tốt, ta dạy tỷ luyện mấy quyền....”
Yến Kiêu vẫn chưa rửa mặt, kinh ngạc một lúc mới hỏi,
-“Ngươi không tìm Đồ đại nhân nói chuyện sao?”
Ngàn dặm xa xôi tìm tới không phải để nói chuyên yêu đương sao?
Bạch Ninh thản nhiên nói:
-“Hắn ban ngày còn phải làm việc, buổi tối lại đây cùng ăn cơm là được.”
Cô nương này giác ngộ thật cao. Yến Kiêu cười nói:
-“Vậy ngươi trước vào phòng ngồi, ta đi thay quần áo.”
Nói xong đi ra sau bình phong, vừa thay quần áo vừa nói
-“Vừa lúc cùng ta ăn sáng đi. Trong hộp nhỏ bên tay phải người là hạch đào hạt mè ngào đường, ăn chút lót dạ.”
Bạch Ninh có chút ngượng ngùng nói:
-“Muội vốn định cùng tỷ đến phòng bếp lớn ăn.”
Tuy vậy tay lại mở hộp, mùi hương liền xông lên, cho một miếng vào miệng, ngọt ngào thơm hương.
Yến Kiêu nhanh nhẹn vấn tóc,
-“Cần gì phiền toái như vậy. Hôm qua có chưng bánh bao muối tiêu cuộn, mềm mềm thơm thơm, có điều không nhiều lắm, ta lại làm thêm mì thịt.”
Cách thức làm mì thịt của mỗi người khác nhau, Yến Kiêu thích dùng ngũ cốc, nấm, đinh tử... ngâm đến sáng bóng, bỏ thêm chút bột đậu hỗn hợp làm sợi mì, còn dùng xương nấu nước dùng, cực kỳ thơm.
Nàng còn giành thời gian làm lạp xưởng cay ngọt, hai ngày trước đã chưng chín. Lúc này lấy một cây cắt thành lát, thêm vài lát thịt khô trong suốt đặt trong mâm, đã trở thành món mặn. Tiếc là năm nay quên mua nhiều nấm hương, nếu không hầm một nồi nấm hương thịt bằm, còn cho thêm hạt mè, dùng với mì hay kẹp bánh màn thầu đều rất ngon. Nếu biết cách bảo tồn, có thể ăn đến mùa hè sang năm.
Không lâu sau, lão thái thái cùng Bàng Mục và Tề Viễn cũng lục tục kéo tới, mọi người náo nhiệt ăn cơm xong, nói vài lời rồi chia nhau rời đi.
Bạch Ninh không chỉ ăn một chén mì lớn, còn thuần thục uống thêm nước canh, gặm một cái cánh vịt cay.
Ăn uống no đủ, tiết mục dạy học cũng chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là khởi động, thử sức, thấy sức lực của Yến Kiêu không thua gì mình, Bạch Ninh vui mừng nói:
-“Mắc gì phần lớn nam tử võ nghệ đều cao hơn nữ tử? Cũng không phải thiên phú của nữ tử không bằng bọn họ, điểm chết người chính là sức lực, nếu không có sức lực, chiêu thức có linh hoạt tinh diệu tới đâu cũng vô dụng. Tỷ có căn bản tốt như thế, học cái gì cũng là làm ít lời nhiều!”
Lúc trước ở trên đường nhiên thấy Yến Kiêu vung nồi đánh lưu manh, Bạch Ninh đã nổi lòng yêu tài, cho dù Yến Kiêu không có thiên phú tập võ thì chỉ với sức lực này, học một chút cũng đủ dùng.
Yến Kiêu cười nói:
-“Ta cũng không mong trở thành cao thủ, chỉ cần học được chút công phu đủ để bảo vệ mình, mọi chuyện đều phải trông cậy vào người khác cũng không thú vị!”
Một người thích dạy, một người muốn học, lại đều là nữ, chỉ điểm thuận tiện, vì thế tiến triển rất khả quan
Lúc Yến Kiêu đang đứng tấn, thấy Lâm Bình từ ngoài đi vào liền có dự cảm xấu
-“Có phải đã xảy ra chuyện?”
Vì mấy vụ án gần đây đều là Lâm Bình đến thông báo nên giờ Yến Kiêu đã hình thành phản xạ có điều kiện, cảm thấy vị nha dịch trẻ tuổi này mới là đại diện của tử vong hàng thật giá thật.
Lâm Bình giơ ngón cái với nàng, nói:
-“Đằng trước có người tới báo, nói một lão nhân trên Hòe Dương trấn qua đời, muốn mời ngỗ tác đến nghiệm thi sớm, tranh thủ làm hậu sự trước giao thừa....”
Tình huống thế này, chỉ cần một ngỗ tác là được nhưng mấy ngày trước Quách ngỗ tác bị nhiễm phong hàn, tối qua còn phát sốt, cho nên Yến Kiêu thành người duy nhất được chọn.
Nàng gật đầu,
-“Được rồi, phiền ngươi đi thông báo với Giả Phong, bảo hắn thu thập một chút, chuẩn bị theo ta ra ngoài.”
Mỗi năm, vào dịp này, tỉ lệ người già tử vong đều tăng lên, cũng không có cách nào!
Bạch Ninh tò mò hỏi:
-“Chuyện này cũng do ngươi quản?”
-“Đúng vậy. Nha môn cũng quản nhân khẩu hộ tịch, mỗi khi sinh lão bệnh tử đều đăng ký vào sổ sách, nếu không chẳng phải sẽ rối loạn? Công việc của ngỗ tác chúng ta là phán định nguyên nhân tử vong, nếu chết bình thường thì tốt, nhưng cũng không thiếu những trường hợp ngụy tạo chứng cớ, không nhẹ nhàng so với các vụ án giết người quang minh chính đại.”
Bạch Ninh gật gù,
-“Đúng là không dễ dàng!”
Lại hiếu kỳ hỏi:
-“Muội có thể đi theo xem một chút không?”
Trước khi quen biết Yến Kiêu, nàng chưa từng gặp qua ngỗ tác, càng không nghĩ ngỗ tác lại có ảnh hưởng lớn tới việc phá án, vì vậy rất muốn tìm hiểu?
Yến Kiêu bật cười,
-“Cô nương là người đầu tiên chủ động đi ra hiện trường nha....”
Bạch Ninh có chút kiêu ngạo nói:
-“Từ nhỏ muội lớn lên trong binh doanh, khi đánh giặc thì không cần phải nói, ngày thường cũng là luyện quyền cước, sao có thể không bị tổn thương, đương nhiên không sợ!”
Yến Kiêu mím môi cười, thầm nghĩ đây cũng không phải là chuyện bị thương như ngươi nói, đám người Bàng Mục đã trải chiến trường núi thi biển máu, gặp qua nhiều thảm trạng khó hình dung nhưng cũng phải ói tới mật xanh mật vàng, bây giờ nghe nhắc tới hiện trường vụ án đều rùng mình nha. Cô nương đừng tự kết luận quá sớm, coi chừng tự mình vả mặt mình ah....
Dù chứng nhận tu vong không nghiêm khắc như nghiệm thi vụ án nhưng người không phận sự không biết có được tham gia hay không, vẫn phải xin chỉ thị từ Bàng Mục.
Tiểu Bát đi vào thông báo rất nhanh đã trở ra, tay còn cầm theo một cái lồng chim bồ câu, bên trong là chim bồ câu đưa thư toàn thân trắng như tuyết, nói:
-“Tri phủ Mạnh Kính Đình vừa tới, đại nhân nhất thời không thể rời đi, mà mấy ngày qua trên dưới nha môn đều rất bận, hiện Tề đại nhân cũng không rảnh.”
Yến Kiêu cười nói:
-“Dùng khoái mã đến Hòe Dương trấn đi về cũng chỉ nửa canh giờ, ta đi một lát sẽ về, cũng không cần làm phiền bọn họ!”
Hiện giờ Bàng Mục cũng không che lấp như lúc đầu, bằng không Mạnh Kính Đình đến, cũng đủ để lột một lớp da hắn.
Về công, Mạnh Kính Đình là tri phủ, Bàng Mục là tri huyện, dù chỉ lui tới về công việc thì cũng chỉ có tri huyện bái phỏng tri phủ. Về từ, Mạnh Kính Đình là quan to một phương, nếu không có kiêng kị sao phải hạ thấp bản thân? Tới nơi rồi mà trên dưới nha môn cũng không nghe được chút tiếng gió.
Tiểu Bát nói:
-“Cuối năm bận rộn, đại nhân rốt cuộc vẫn không yên tâm, bảo ta đi theo, còn nói Bạch cô nương muốn đi cùng thì không cần ngăn cản, chỉ là phải nghe Yến cô nương chỉ huy.”
Mấy lời cuối đương nhiên là nói với Bạch Ninh.
Bạch Ninh thấy mình có thể đi theo, vui mừng khôn xiết, lập tức gật đầu nói:
-“Ta tự biết đúng mực!”
Tiểu Bát giơ lồng bồ câu lên, nói:
-“Ngựa có mau cũng không bằng bồ câu hai cánh, chúng ta mang theo nó, có gì cũng có thể kịp thư từ qua lại!”
Giả Phong cũng không dây dưa, bốn người nhanh chóng cỡi ngựa, thẳng tiến về Hòe Dương trấn.
Tuy là trời đông giá rét nhưng bầu trời lại trong xanh không một gợn mây, cũng không có gió, mấy người phóng ngựa một lát, bên dưới áo khoác dần dần toát ra mồ hôi.
Chim sẻ ven đường tranh thủ ngày nắng mà ra kiếm ăn, bị tiếng vó ngựa làm kinh hoảng, vỗ cánh bay loạn xạ.
Hiện tại thuật cưỡi ngựa của Yến Kiêu đã cực kỳ tốt, chỉ cần không dùng kiểu khó, việc khống chế tốc độ đều không thành vấn đề, không lâu sau có thể trở thành cao thủ.
Tiểu Bát chỉ về phía trước, nói:
-“Phía trước chính là Hòe Dương trấn. Đi vào, đến ngã thứ ba rẽ phải, gặp nhà thứ hai là tới.”
Nhìn thấy cây hòe từ xa xa, Bạch Ninh vội nói:
-“Chúng ta đã từng đi qua đây. Chính là thị trấn mà lúc trước ta đã nói với các ngươi gặp được tên ngốc to con đó!”
Giả Phong cũng là người địa phương, nghe vậy liền nói:
-“Đó chính là Kỳ Sơn trấn, nghe nói vì có người từng ở trong núi gặp được tiên nhân chơi cờ....”
Tiểu Tám bật cười,
-“Vậy sao không gọi là Tiên Sơn trấn hay là Tiên Nhân trận?”
Mấy người vừa đi vừa nói, chốc lát sau đã tới nhà người chết Dương lão nhị.
Thời cổ đại, dân cư thích sống quần cư cùng họ tộc, người trong thôn phần lớn đều cùng một dòng họ, quan hệ đan xen khó gỡ. Bá tánh trong Hòe Dương trấn phần lớn họ Dương, ngoài thôn lại trồng nhiều cây hòe, mà cây hòe tính âm, vì âm dương điều hòa nên mới đặt tên nơi này là Hòe Dương trấn.
Nhà Dương nhị lão ở ngay cạnh trấn, tường đất nứt vỡ, cỏ trên đầu tường cũng không có người xử lý, hẳn là bình thường cuộc sống cũng không mấy dư dả.
Ba nhi tử của hắn đều chờ ở trong sân, thấy bọn họ mang theo công văng và lệnh bài, vội kinh sợ mời người vào, mấy phụ nhân còn mang ra nước ấm.
Bạch Ninh có hơi khát nhưng nhìn ba chén nước trong hoa văn và màu sắc không đồng nhất, bên trên còn dính dấu vết không rõ, mà móng tay của nữ nhân bưng chén dính đầy bùn đất, tức khắc liền quên luôn cả khát.
Thấy nàng không còn thong dong như lúc ở nha môn nói phét, Yến Kiêu cười thầm, lại nói với người Dương gia,
-“Không cần bận rộn, vào đông ngày ngắn, chúng ta còn vội trở về, không biết di thể lão nhân gia hiện đang ở đâu?”
Huynh đệ Dương gia sửng sốt,
-“Cô nương chính là ngỗ tác?”
Yến Kiêu tập mãi thành quen, thản nhiên gật đầu,
-“Đúng vậy!”
Người Dương gia không dám nhiều lời, vội đưa người đi, chỉ có mấy nữ quyến lại liên tục vén rèm nhìn trộm. Bọn họ cũng nghe nói trong nha môn có vị nữ ngỗ tác, theo bản năng nghĩ rằng đó là phụ nhân dáng vẻ thô tráng như gấu, mặt mày xấu xí hung ác, nào ngờ hôm nay gặp mới thấy phỏng đoán đã sai. Còn có một cô nương mỹ mạo khác, cũng là người nha môn sao? Khi nào thì lại có nhiều nữ nhân ăn cơm công môn như thế?
Viện của nhà nông vừa rộng vừa hỗn độn, hai gian sương phòng là của trưởng tử và thứ tử đã cưới vợ sinh con cùng với tam nhi tử đang nghị thân, chính phòng là nơi cư trú của Dương lão nhị đã chết. Thê tử của hắn đã qua đời vào năm năm trước, hiện chỉ có mình hắn sống ở đó.
Lúc này cửa sổ chính phòng đã được mở rộng nhưng đến gần vẫn có thể ngửi được mùi tanh, Bạch Ninh nhíu mày, phản ứng giống y chang Đồ Khánh. Nàng che miệng, ồm ồm hỏi:
-“Không phải mới chết vào sáng nay sao? Sao lại có mùi như thế!”
Dù thi thể hư thối cũng không nhanh như vậy!
Trưởng tử Dương Quý ngượng ngùng nói:
-“Cha ta vì không khạc ra được cục đàm, nghẹn chết, cho nên không thiếu được cứt đái giàn dụa. Bọn ta đã dùng phân tro rửa sạch, chỉ là mùi vị này phỏng chừng còn lâu mới tiêu tan....”
Bạch Ninh nghe không nổi nữa, gương mặt hoa đào trắng xanh đan xen. Nàng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng là để đối diện với cảnh tượng huyết nhục mơ hồ, mà không phải mùi hôi thối ngập trời này!
Yến Kiêu vỗ vỗ bả vai nàng, chỉ ra bên ngoài, nói:
-“Cô nương trước ra ngoài hít thở chút đi!”
Bạch Ninh xưa nay quật cường, nghe vậy liền cắn răng nói:
-“Là tự muội đòi tới, chuyện trước mắt lại lùi bước thì thành ra gì chứ? Nghe nói tỷ có dầu cao khử mùi, cho muội mượn bôi một chút!”
Thấy nàng khăng khăng như thế, Yến Kiêu cũng không cưỡng cầu, quay sang nói với Tiểu Tám,
-“Ngươi ra ngoài cảnh giới để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào!”
Nếu không có việc gì thì tốt, nếu có vạn nhất, ít ra bọn họ cũng không bị tận diệt tất cả.
Tiểu Bát gật đầu, bất động thanh sắc lui ra ngoài.
Dương lão nhị năm nay sáu mươi ba tuổi, ở nông thôn cũng coi như thọ, nghe nói thời trẻ đã mắc chứng ho đàm, mấy huynh đệ Dương gia khi nói đến việc này đều rất thản nhiên.
Dương Quý lau nước mắt nói:
-“Tuy nói không bỏ được nhưng chung quy cũng sẽ có ngày này không phải sao? Trước đó vài ngày, hắn còn nói thấy nương, áo liệm quan tài, bọn ta cũng đã chuẩn bị, giờ nhìn lại, có lẽ nương ta ở dưới tịch mịch nên lúc này mới đón cha ta xuống dưới cùng ăn tết.”
Tư tưởng phong kiến lung tung rối loạn thế này, Yến Kiêu nghe vào tai này ra tai kia, đánh giá bày biện trong nhà một lát, lễ phép hỏi:
-“Các ngươi phát hiện lão nhân ra đi lúc nào?”
Dương Quý khẳng định,
-“Giờ Dần canh ba, ta vẫn luôn đến đút cơm cho hắn vào lúc này, nào ngờ… Ta lúc đó vuốt mắt hắn vẫn còn nóng hổi, hận vô cùng, nếu đến sớm hơn một chút thì tốt rồi!”
Nhị nhi tử Dương Hưng phụ họa,
-“Đúng vậy, mỗi ngày đều là đại ca hầu hạ vào lúc sáng sớm, hôm nay hắn hô lên, bọn ta liền kéo đến đây.”
Yến Kiêu ra hiệu cho Giả Phong ghi lại chi tiết, quay sang hỏi tam tử Dương Long,
-“Ngươi thì sao?”
Từ lúc gặp mặt, nàng liền cảm thấy toàn thân người này tản ra khí chất quen thuộc, giống y tên lưu manh đã bị nàng dùng nồi lẩu uyên ương đánh. Nhìn xem, phụ thân chết mà chẳng thấy hắn có vẻ bi thống gì, vẫn đứng dựa người bên khung cửa, nét mắt thản nhiên.
Dương Long ngáp một cái, hàm hồ nói:
-“Có lẽ vậy!”
Bạch Ninh nhíu mày, nhịn không được, nói:
-“Cùng dưới một mái hiên lại là cha ruột ngươi, ngươi lại không rõ?”
Dương Hưng đột nhiên biến sắc mặt, đỏ mắt quát,
-“Lão tam, cút trở về phòng của ngươi đi…”
Dương Long cười nhạo, liếc hắn một cái nhưng vẫn trở về phòng của mình
Yến Kiêu cùng Bạch Ninh liếc nhau, tình huống này có gì sai sai ah....
Dương Quý thở dài,
-“Đều nói việc xấu trong nhà không nên nói ra ngoài, nhưng đệ đệ này của ta thực sự không có gì tốt để nói. Cha mẹ vì hắn mà đau lòng cả đời, hiện giờ người đều đi rồi, vẫn không ổn trọng, cả ngày cầm bạc trong nhà ra ngoài tiêu pha, nói là làm ăn, phát tài gì đó!”
Yến Kiêu thầm lưu ý biểu tình của hai huynh đệ, đều là bất đắc dĩ và chán ghét. Nàng lại hỏi tình hình ăn uống của Dương lão nhị hôm qua, liên tục hỏi lại hắn có ăn cơm hay không?
Dương Hưng gấp đến đỏ mặt, chỉ tay lên trời thề,
-“Nhất định không có, không phải đại ca còn chưa kịp tới đút cơm sáng cho lão nhân gia sao?”
Chỉ hỏi một câu thôi mà, cần gì kích động như thế?
Yến Kiêu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, gật đầu,
-“Được rồi, tình huống cơ bản ta đã biết, giờ thỉnh hai vị ra ngoài.”
Hai huynh đệ liếc nhau,
-“Gì? Không thể lưu lại?”
Yến Kiêu vẻ mặt lãnh ngạo, không kiên nhẫn vỗ vỗ lệnh bài,
-“Nha môn làm việc, người nhiều hỗn độn, xưa nay đều luôn thế!”
Bán tánh luôn có sự kính sợ đối với quan phủ, lúc này thấy nàng có vẻ phát hỏa, hai huynh đệ đâu dám nhiều lời, vội vâng dạ rồi lui ra ngoài.
Đợi hai người đi rồi, Giả Phong mới nhỏ giọng hỏi:
-“Trong nha môn có quy củ này sao?”
Yến Kiêu mặt không đỏ khí không suyễn đáp,
-“Ta bịa, ta có trực giác không tốt lắm!”
Giả Phong cười khổ,
-“Đồ đại nhân đã nói, một khi cô nương nói có chuyện không tốt thì đúng là như vậy!”
Yến Kiêu rất muốn nhảy dựng lên biện minh cho bản thân: 'ngươi không nên nghe hắn, đây là phỉ báng. Lần tới mọi người cùng tụ tập ăn cơm, nàng nhất định phải thêm vào chén Đồ Khánh một đống ớt mới được!'
Bạch Ninh tò mò hỏi:
-“Xảy ra chuyện gì? Nhã Âm nói cái gì?”
Nhã Âm là tên tự của Đồ Khánh.
Yến Kiêu không trả lời nàng, liếc mắt nhìn ra cửa, thấy Tiểu Bát đứng dưới tàng cây ra hiệu an toàn với mình, liền thấy yên lòng.
Mặt của Dương lão nhị bầm tím, sưng to, xác chết lạnh chậm hơn bình thường, bẻ miệng ra cũng không có hiện tượng chảy máu răng, hơn nữa phần cổ không có tổn thương và dấu vết, đúng là trùng hợp với dấu hiệu tử vong do hít thở không thông.
Nhưng Yến Kiêu vẫn cảm thấy thái độ của huynh đệ Dương gia có chút kỳ quái, chẳng lẽ là do nàng đa tâm?
Yến Kiêu lắc đầu, lấy hai cây tăm bông, đưa vào sâu yết hầu và xoang mũi của người chết để kiểm tra, sau đó phát hiện trên tăm bông có dính máu loãng cùng mô cơ...
Bạch Ninh thấp giọng hỏi:
-“Là trúng độc sao?”
Yến Kiêu ngửi ngửi,
-“Không quá giống, không có mùi gì lạ!”
Nếu là độc vật, phần lớn bên trong cơ thể người sẽ nảy sinh phản ứng hóa học, ít hoặc nhiều đều có mùi vị riêng nhưng cái này chỉ có mùi máu tươi.
Bạch Ninh nhìn động tác của nàng, trợn tròn mắt nói:
-“Ngươi… haizza, dơ như thế!”
Yến Kiêu bật cười, cố ý trêu chọc nàng,
-“Hối hận đã theo tới? Còn chưa tới lúc dơ hơn, ghê tởm hơn đâu!”
Nàng thay đổi tăm bông, lại dò xét một hồi, rốt cuộc có phá hiện mới: 'hai hạt gạo kê mới!'
Giả Phong và Bạch Ninh kinh ngạc, nhìn nàng cười lạnh một tiếng, xoay người, làm động tác thả bay với Tiểu Tám.
Tiểu Tám gật đầu, đi ra sau gốc cây, lấy giấy bút tùy thân viết nhanh mấy chữ, gắn lên chân chim bồ câu rồi thả nó bay đi.
Chờ hắn làm xong hết thảy, Yến Kiêu mới giải thích với Giả Phong và Bạch Ninh,
-“Huynh đệ Dương gia luôn miệng nói phụ thân bọn họ sau bữa cơm chiều hôm qua thì không ăn cơm nữa, nhưng hạt gạo kê này lại mới như thế, chẳng lẽ tự chúng chui vào? Còn có cái này!”
Nàng chỉ vào mấy cây tăm bông,
-“Nếu đúng như lời bọn họ nói, sao không có dấu vết của đờm, ngược lại còn có rất nhiều máu tươi?”
Nàng muốn giải phẫu thi thể nhưng hẳn là huynh đệ Dương gia sẽ phản đối, bọn họ chỉ có bốn người, Dương gia lại tới mấy chục, nếu còn xúi giục được các hương thân khác, một khi nổi lên xung đột, hoặc là bọn họ bị thương hoặc là chứng cứ bị hủy, đều không tốt. Chi bằng trước kéo dài thời gian, chờ Bàng Mục phái người tới, sau đó giải phẫu cũng có thể giải nghi phạm về.
Tộc trưởng nghe tin cũng đến.
Yến Kiêu không nhắc tới công văn chứng minh, lại kiêu căng và không kiên nhẫn nói:
-“Trời giá rét, bốn chúng ta từ sáng sớm đã đến đây, còn bận việc hồi lâu!"
Nàng còn chưa nói xong, tộc trưởng đã nghe tiếng biết ý, vội cười làm lành nói:
-“Đúng, đúng, các vị đại nhân vất vả, không bằng như vậy đi, trước đến nhà lão hủ nghỉ ngơi, ăn miếng cơm nóng!”
Yến Kiêu chậm rì rì hừ một tiếng, cố ý hếch cằm nói:
-“Ngươi cũng là người biết lý!”
Dương gia huynh đệ nóng nảy, chưa kịp nói gì đã bị tộc trưởng hung hăng trừng mắt mắng,
-“Uổng phí sống tới chừng này lại không có mắt nhìn, không thấy các đại nhân làm việc vất vả sao?”
Nói xong ân cần mời bốn người Yến Kiêu rời.
Tuy nói là ăn cơm nhưng bốn người đều thất thần, Bạch Ninh còn nhân lúc tộc trưởng không chú ý mà lén rút trâm cài trên đầu xuống thử độc.
Bồ câu đưa tin quả nhiên rất hiệu quả, đám người Yến Kiêu vừa ăn cơm xong đã nghe bên ngoài hoang mang rối loạn tiến vào thông báo,
-“Không tốt, tộc trưởng, bỗng nhiên có một đại đội quan binh tới, vây quanh nhà nhị thúc.”
Tuy nói là ăn cơm, nhưng bốn người đều thất thần, Bạch Ninh thậm chí lén thôn trưởng không chú ý, trộm nhổ xuống trên đầu trâm cài thử thử độc……
Tộc trưởng kinh hãi, theo bản năng nhìn về phía Yến Kiêu, lẩm bẩm nói,
-“Đây là thế nào?”
Yến Kiêu thong thả ung dung nhấp miếng trà nóng, đứng lên hoạt động tay chân, buồn bã nói:
-“Buổi diễn chính thức mở màn!”
Bàng Mục tự mình mang theo Tề Viễn đằng đằng sát khí đến, làm một nhà Dương lão nhị sợ tới mức run rẩy quỳ đầy đất, Dương Quý và Dương Hưng mồ hôi rơi như mưa.
Yến Kiêu đi đến cạnh Bàng Mục, tỉ mỉ nói rõ tình hình.
Bàng Mục mặt mày nghiêm túc, cao giọng nói:
-“Nguyên nhân cái chết còn nhiều nghi vấn, có thể là mưu sát, hiện bản quan theo quy củ, lệnh ngỗ tác lần thứ hai nghiệm thi. Người đâu, đi vào nâng thi thể.”
Người Dương gia chấn động,
-“Cái gì?”
Tộc trưởng ngây người, hoàn toàn không ngờ tới tình huống này!
Dương Hưng gian nan run run nói:
-“Đại nhân, lời không thể nói bậy, cha ta rõ ràng là…”
Bàng Mục lạnh lùng cắt ngang,
-“Rõ ràng là bị hại chết. Đều thành thật quỳ cho bản quan, bản quan không hỏi, các ngươi không được lung tung mở miệng.”
Hắn vừa dứt lời, chúng nha dịch đều đồng loạt rút đao, bộ dáng hung thần ác sát, càng phụ trợ cho lời của hắn.
Giả Phong giúp các nha dịch bao bọc cẩn thận thi thể của Dương nhị lão đặt lên xe đẩy, cũng trói nam nữ thành niên của Dương gia lại, chuẩn bị cùng mang về, riêng mấy hài nhi được gởi tạm nhà tộc trưởng, nếu trưởng bối trong nhà vô tội, sẽ trở về đón bọn họ, nếu không…
Yến Kiêu nhìn mấy tiểu hài nhi vài lần, trong lòng chợt động, đi qua, khom lưng hỏi:
-“Tiểu cô nương, sáng hôm nay nhà các ngươi ăn gì, uống gì?”
Nói xong còn cởi túi tiền bên hông đưa cho nàng,
-“Đừng khóc, chúng ta có việc muốn mời người trong nhà các ngươi đến hỗ trợ, ngươi ăn miếng đường, chờ một chút thôi, có được không?”
Tiểu cô nương kia vốn bị dọa sợ, vẫn luôn khóc nức nở, giờ đột nhiên có cô nương ôn nhu mỹ lệ an ủi, lại có đường thơm ngào ngạt ăn liền nín khóc, cầm lấy túi tiền, nghẹn ngào nói:
-“Ăn bánh màn thầu, uống cháo gạo kê.”
Yến Kiêu thở dài, quay sang nói với Bàng Mục,
-“Đúng rồi!”
Bàng Mục nhìn Dương Quý và Dương Hưng, cười lạnh, ra lệnh,
-“Hồi nha môn.”
Lúc tới bốn người, lúc đi lại mênh mông cuồn cuộn mấy chục người, khí thế long trời lở đất.
Đi được hai dặm, chợt nghe nha dịch đằng trước tới báo,
-“Đại nhân, có người nằm ven đường!”
Bàng Mục đưa mắt ra hiệu cho Tề Viễn, hắn liền xuống ngựa, tiến lên tìm hiểu.
Bàng Mục tiến lại gần Yến Kiêu, thấp giọng cười nói:
-“Mấy tháng trước, ta cũng nhặt được nàng trở về!”
Yến Kiêu liếc hắn, cố ý trêu chọc,
-“Cũng không biết lúc này đại nhân lại nhặt được ôn nhu hương thế nào?”
Tươi cười trên mặt Bàng Mục lập tức cứng đời, nhanh chóng phân rõ giới hạn,
-“Lão Tề nhặt, không liên quan tới ta!”
Tề Viễn trở về báo tin, nghe mà ngây người: 'ta như thế nào cũng dễ sai phải không?'
Yến Kiêu nhìn Tề Viễn, rầm rì nói:
-“Thuộc hạ gọi người đến đây.”
Quả nhiên liền có hai nha dịch mang một nam nhân thân thể cao to, râu ria xồm xoàm đến.
Bàng Mục:
....
Yến Kiêu:
....
Đây là ôn nhu hương kiểu gì chứ? Mộ anh hùng, đúng là mộ thật mà!
Post on 03/10/2022
No comments:
Post a Comment