Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 24


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 47

 

Bạch Ninh nhìn chằm chằm người râu ria kia một hồi, hô lên,

-“Đây không phải là ngốc tử ngày đó ta đã gặp sao?

 

Yến Kiêu,

-“Không phải ngươi nói gặp hắn ở Kỳ Sơn trấn sao?

 

Bạch Ninh cũng nghi hoặc,

-“Đúng nha.... Ta quả thật ngày đó đã gặp hắn ở Kỳ Sơn trấn, trời lạnh thế này, sao hắn lại chạy tới đây?

 

Bàng Mục thoáng đánh giá, thấy người nọ thân dài vai rộng, dáng vẻ cường tráng, xiêm y vá chằng chịt, thời tiết giá lạnh thế này mà hắn lại không mang giày, chân bị đông lạnh đến xanh tím, nhiều chỗ còn bị thối rửa. Chỉ vào vết thương mới trên người hắn, nói:

-“Có lẽ là bị người ta đánh rồi ném tới đây, có nhiều vết thương là do gậy gỗ và quyền cước gây ra....

 

Yến Kiêu nhíu mày,

-“Đây là muốn hắn chết sao?

 

Trời lạnh như vậy, lại đánh người ta như thế còn ném ra ngoài thành, nếu bọn họ phát hiện muộn một chút, e là người này đã bị đông chết!

 

Một nha dịch lên tiếng,

-“Đại nhân, người hán tử này rất nóng, nên xử trí thế nào?

 

-“Mang về.

 

Đoàn người trở về nha môn, hán tử đang hôn mê được đưa đến y quán gần đó, người Dương gia tạm thời bị giam giữ, chờ kết quả nghiệm thi cụ thế.

 

Quách ngỗ tác vẫn luôn mong tin, vội vàng đi đến phòng ngỗ tác. Hắn biết mình hiện đang bị sốt, tay chân bủn rủn, không thể cầm dao, liền cam tâm tình nguyện đứng sau Yến Kiêu hỗ trợ cũng để thuận tiện học nghề.

 

Bên ngoài cơ thể Dương nhị lão không có vết thương rõ ràng, càng không có nhiều manh mối, Yến Kiêu liền cùng Giả Phong rửa sạch thi thể, sau đó giải phẫu.

 

Tuy rằng đều là bong tróc da thịt máu tươi đầm đìa nhưng xem kết quả cuối cùng với tận mắt chứng kiến quá trình là hai thể nghiệm hoàn toàn khác nhau, giống như một người thích ăn thịt nhưng chưa chắc đã thích xem quá trình giết mổ.

 

Khi Yến Kiêu một đao đi xuống lưu loát, yến hầu của Dương nhị lão toàn bộ  tách ra, mùi hôi quỷ dị cùng với nhiều chất lỏng sền sệt màu hồng hồng vàng vàng chảy ra, Bạch Ninh cảm thấy da đầu mình như nứt ra....

 

Sau đó lại thấy đưa tay vào miệng Dương nhị lão, mắt không chớp mà móc đầu lưỡi ra, cẩn thận xem xét, miệng còn hừ hừ mấy lời không rõ....

 

-“Cuống lưỡi có bị xé rách cũng bỏng rát rất nhỏ, đoạn giữa và trước lại hoàn hảo.

Yến Kiêu nói xong, ném đầu lưỡi vào trong khay, tiếp tục xem bên trong yết hầu,

-“Nơi này có vết bỏng xé rách, hẳn là do cháo gạo kê tạo thành!

 

Quách ngỗ tác nhón chân nhìn,

-“Chẳng lẽ người chết đã ăn qua cháo gạo kê quá nóng? Nhưng bị xé rách như thế là sao?

 

Dù nuốt gạo sống cũng không đến mức cắt thanh quản.

 

Yến Kiêu lắc đầu,

-“Không đơn giản như vậy, dù là ngốc tử cũng biết đau, thứ nóng như thế, sẽ không ai chủ động nuốt xuống!

 

Nàng thuần thục mở banh lồng ngực người chết, một đao lại một đao đi xuống, cắt mở thực quản, khí quản và dạ dày, nhìn thấy đồ vật bên trong liền gật đầu,

-“Ngươi xem, đã chứng thực suy đoán của ta!

 

Nhai nuốt bình thường đều là từ thực quản đi xuống dạ dày, nhưng trong khí quản của Dương nhị lão lại có nhiều hạt gạo kê còn mới, số lượng lớn như thế, tuyệt không thể dùng bị sặc mà giải thích, huống chi phần trôi xuống dạ dày vẫn còn chưa tiêu hóa kịp.

 

Bạch Ninh cảm thấy như có gì đó từ gót chân tê dại đi lên, khiến lông tơ cả người nàng đều dựng cả lên, nhưng thấy Quách ngỗ tác bệnh thành như vậy mà vẫn không sợ, nàng không muốn tỏ ra yếu thế, cắn chặt rằng, nhăn mặt tiến lên trước, liếc mắt nhìn một cái. Sau đó…

 

Một đạo bóng dáng màu đỏ vọt ra cửa nhanh như một cơn gió, sau đó ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng nôn mửa.

 

Yến Kiêu ý vị thâm trường cùng Giả Phong, Quách ngỗ tác liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt nhau thành tựu quỷ dị: 'ah, lại thêm một người ói rồi!'

 

Giả Phong thẹn thùng cười,

-“Bạch cô nương lần đầu nhìn thấy tình cảnh này, ói vài lần sẽ quen thôi!

 

Yến Kiêu nhướng mày nhìn hắn, không ngờ tiểu tử này cũng là một kẻ tàn nhẫn.

 

Nàng lại cắt xoang mũi của Dương lão nhị, phát hiện đã bị người chà lau qua. Nếu là tử vong ngoài ý muốn, lau uế vật dưới thân hắn là bình thường, ai lại cẩn thận tới mức lau cả xoang mũi chứ?

 

Yến Kiêu cau mày, dùng một cái nhíp nhỏ kẹo ra một sợi, cẩn thận xem xét, rốt cuộc cũng phát hiện trong xoang mũi có hạt gạo kê và vết máu.

 

Giải phẫn đến giai đoạn này, đừng nói là Yến Kiêu nắm rõ sự việc từ đầu, ngay cả Quách ngỗ tác nửa đường hỗ trợ cũng có hình dung tương đối về chân tướng sự việc: 'Dương nhị lão bị người ép rót cháo gạo kê nóng bỏng, hắn giãy dụa theo bản năng nhưng không thể tránh thoát, thực quản bị phỏng nghiêm trọng, cháo gạo kê không kịp nuốt xuống đã chui vào khí quản và xoang mũi của hắn, làm hắn hít thở không thông mà chết!'

 

Quách ngỗ tác vẫn nghi hoặc hỏi Yến Kiêu,

-“Yến cô nương, nếu không không tự nguyện, hung thủ nhất định phải đè chặt hắn, dù là trói hay nắm tay, chỉ cần người chết giãy dụa sẽ để lại vết bầm, nhưng trên người hắn lại không có dấu vết trói buộc, ta thực sự nghĩ không thông.

 

Yến Kiêu thở dài, đáp,

-“Chăn....

 

Quách ngỗ tác và Giả Phong bừng tỉnh đại ngộ.

 

Thời tiết lạnh, mọi người khi ngủ đều đắp chăng bông thật dày. Mà chăn bông lại mềm mại rắn chắc, chỉ cần có người phủ chăn lên tay chân hắn, sau đó ngồi lên người hắn, hắn liền không thể tránh khỏi trói buộc. Như thế Dương nhị lão dù giãy dụa thế nào, trên người cũng không để lại bất kỳ dấu vết nào?

 

Yến Kiêu nghĩ nghĩ, lại kiểm tra chân của Dương nhị lão, quả nhiên mặt trong hai chân và gót chân đều bị đỏ tím, có chỗ bị rách da, lộ ra vết máu. Điều này cho thấy hắn trước khi chết đã chịu đựng thống khổ, vì thân thể không thể nhúc nhích, nên chỉ có hai chân giãy dụa.

 

Nghĩ đến đây, ba người liền cảm thấy trên chân mình ẩn ẩn đau.

 

Vấn đề kế tiếp cần suy nghĩ là rốt cuộc rót vào thế nào? Trực tiếp là không có khả năng, có thể khiến hung thủ cũng bị bỏng, hơn nữa khoang miệng và đầu lưỡi của người chết đều hoàn hảo không tổn thương gì?

 

Quách ngỗ tác trầm tư một lát, linh quang chợt lóe, hô lên,

-“Cái phễu!

 

Yến Kiêu ngẩn ra, giống như bừng tỉnh, vỗ tay nói:

-“Đúng vậy, là cái phễu, sao ta lại không nghĩ tới chứ?”

 

Đối với người hiện đại, cái phễu có chút xa lạ nhưng ở thời cổ đại, nó được dùng trong rất nhiều việc. Trong nhà bá tánh bình thường, cần cái phễu để rót nước tương, cho lương thực vào miệng túi nhỏ… Vì dùng rất tiện lại hiệu quả, hầu như nhà nào cũng có.

 

Cái phễu có cuống nhọn, lại mỏng, nếu mạnh mẽ nhét vào yết hầu sẽ không làm bị thương.

 

Tuy nhiên đã dùng chăn bông trói buộc để phòng ngừa nạn nhân phản kháng, lại dùng cái phễu để rót cháo gạo kê, chắc chắn một người khó mà làm được.

 

Giả Phong nghĩ nghĩ, căm giận nói:

-“Tam nhi tử cà lơ phất phơ, vừa nhìn liền biết không phải người tốt, không chừng là tiểu tử này bày mưu hại lão phụ.

 

Quách ngỗ tác thế nhưng không đồng ý với quan điểm của hắn.

 

Yến Kiêu cũng nói:

-“Ta lại cảm thấy hai ca ca hắn có hiềm nghi lớn hơn. Mà thôi, chuyện thẩm án định tội không phải chức trách của chúng ta, trước cứ trình kết quả cho đại nhân rồi tính sau.

 

Khi Yến Kiêu đi đến nhị đường, nhìn thấy Bàng Mục đang chôn mình trong đống hồ sơ cất cao như bức tường, Liêu Vô Hà lại ngồi bên bàn, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hắn một cái như trông chừng.

 

Nàng rõ ràng nhìn thấy ánh mắt ủy khuất và tràn đầy hi vọng của Bàng Mục, nàng lại không phải người ý chí sắt đá, đâu thể nào để hắn chịu khổ, vì thế quyết đoán quay sang hỏi chuyện Liêu Vô Hà,

-“Tiên sinh vất vả.

 

Vừa xử lý công văn, vừa trông chừng người, thật không dễ dàng gì?

 

Liêu Vô Hà cười khiêm tốn, ý bảo nàng đến bên bếp lò ngồi, lại khoa trương thở dài, ý vị thâm trường nói:

-“Buộc người phải bất đắc dĩ.

 

Bàng Mục nhịn hồi lâu, cười khổ một tiếng, nói:

-“Tiên sinh chớ nói móc, không phải ta đang xem sao? Nếu không phải buổi sáng có Mạnh Kính Đình tới, e là lúc này đã xong rồi!

 

Liêu Vô Hà chỉ hừ một tiếng.

 

Yến Kiêu bật cười, hơ tay trên bếp lò, cảm thấy toàn thân ấm áp,

-“Hắn tới làm gì? Muốn từ quan về quê?

 

Bàng Mục cười lạnh

-“Hắn đúng là có ý này nhưng thiên hạ làm gì có chuyện tiện nghi như thế? Hắn tác oai tác quái, lừa trên gạt dưới, thịt cá bánh tánh đã nhiều, giờ thấy xảy ra chuyện muốn vỗ mông chạy lấy người?

 

Lúc đó, hắn đã mắng Mạnh Kính Đình cẩu huyết lâm đầu, làm cho y phải run rẩy quỳ xuống.

 

Hắn cũng nghĩ đến chuyện dâng tấu chương cho Thánh nhân, biếm Mạnh Kính Đình đến Tây Bắc đào đá, nhưng nghĩ lại thì đây chỉ là hạ sách. Nước trong quá thì không có cá, đi một Mạnh Kính Đình, biết đâu lại có Triệu Kính Đình, Trương Kính Đình khác, lại thêm chiêu trò khác, mắc công mình phải canh chừng chằm chằm.

 

Huống chi Mạnh Kính Đình tuy tham lam nhưng không phải hạng to gan lớn mật, có tài hoa lại dùng không đúng chỗ, chi bằng giữ hắn lại, có cảnh cáo lần này, hẳn hắn sẽ không dám gây sóng gió gì?

 

Mạnh Kính Đình nghe mà như cha mẹ chết, suýt chút nữa bật khóc. Đây chẳng phải cả đời này hắn đều nơm nớp lo sợ sống dưới mi mắt Quốc công gia, có bạc không thể tham, không thể ăn hối lộ trái pháp luật, không có lợi ích thực tế, làm quan như thế còn thú vị gì chứ, chi bằng trực tiếp chém đầu còn thống khoái hơn.

 

Bàng Mục cũng hiểu đạo lý đánh một gậy cho một quả táo, hù dọa xong rồi, lại nói, nếu y hảo hảo làm việc, cẩn trọng thì hắn có thể ở trước mặt Thánh nhân nói tốt vài câu cho y.

 

Triều đình xưa nay có quy củ lấy công chuộc tội, nói không chừng không chỉ xóa bỏ tội trạng cũ mà còn được thăng chức. Nếu Mạnh Kính Đình tham, vậy thì lợi dụ, không sợ y không cắn câu.

 

-“Ngươi hiện chính trực tráng niên, sau này ắt có tương lai, tội gì vì chút lợi nhỏ mà đánh mất tiền đồ. Làm quan một đời, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới nhất phẩm, nếm thử tư vị dưới một người mà trên vạn người?

 

Quả nhiên Mạnh Kính Đình còn đang mặt đầy tuyệt vọng, vừa nghe thế liền hai mắt sáng bừng, lỗ tai dựng lên. Quan nhất phẩm, dưới một người trên vạn người? Tư vị đó mê người cỡ nào chứ. Chỉ tưởng tượng thôi, hắn đã nhịn không được mà kích động đến phát run, vội cân nhắc một lượt, nhanh chóng quyết định, chủ động đưa ra số tiền tham ô trước kia cùng danh sách quan viên liên quan, cũng liên tục đảm bảo sau này sẽ nỗ lực làm một vị thanh quan tốt vì nước vì dân. Nếu có một đại nhân vật giúp hắn bắc cầu, hắn ngu mới lại đi tham ô.

 

Bàng Mục nói sinh động như thật, Liêu Vô Hà và Yến Kiêu đều cười to thành tiếng.

 

Yến Kiêu khen ngợi,

-“Biện pháp này của đại nhân thật tốt, hắn có chỗ trông cậy vào, sẽ xuất thủ đoạn cả người ra để bán mạng cho ngài nha....

 

Liêu Vô Hà cũng mỉm cười nói:

-“Diệu kế của đại nhân giúp Mạnh Kính Đình sửa đổi, quả là biện pháp tốt nhất!

 

Được khen một hồi, tâm tình của Bàng Mục dễ chịu hơn nhiều, xem công văn cũng không thấy phiền chán.

 

Hắn nhấp một ngụm trà, cảm thấy mình có thể xem một trăm phần công văn nữa, chợt tỉnh ngộ, bật cười nói:

-“Ta vậy mà bị các ngươi liên thủ tính kế!

 

Hiện giờ đã có cỏ khô ăn, hắn con ngựa này chẳng phải càng dùng sức chạy sao?

 

Yến Kiêu cười tủm tỉm,

-“Cũng không thể nói thế, nếu đại nhân tự nguyện làm huyện lệnh đã sớm dự đoán sẽ có một ngày này, gì mà tính kế hay không chứ!

 

Liêu Vô Hà mỉm cười gật đầu.

 

Bàng Mục lắc đầu thở dài,

-“Thôi thôi, người nào cũng là miệng lưỡi sắc bén, một người ta nói còn không lại, nói chi tới hai người?

 

Liêu Vô Hà và Yến Kiêu bật cười.

 

Được một lát, Yến Kiêu trình lên kết quả giải phẫu, Bàng Mục và Liêu Vô Hà nghe mà thổn thức.

 

Bàng Mục vỗ bàn đứng lên,

-“Thủ đoạn tàn nhẫn như thế, còn định lừa dối qua mặt, thật đáng giận. Đều là cốt nhục thân tình, chiếu cố ngần ấy năm, sao không nhịn thêm chút nữa?

 

Yến Kiêu phân tích,

-“Ta lại cho rằng là xúc động giết người. Nhà Dương nhị lão gia ở ngoại thành, bốn phía dân cư thưa thớt, nếu mấy huynh đệ có ý mưu sát, hẳn phải bố trí chặt chẽ hơn!

 

Nàng do dự một lát, nói:

-“Thật ra ta có ý tưởng này, muốn hai vị nghe một chút!

 

Bàng Mục bật cười,

-“Lúc trước, ngươi nói nửa câu đầu xong sẽ nói là không biết có nên nói hay không?

 

Yến Kiêu cũng cười,

-“Phàm là nói lời này, hoặc là muốn úp úp mở mở, hoặc là bày tỏ lập trường, dù sao chúng ta đều là người có chuyện liền sảng khoái nói thẳng, đâu thể như cái kiểu kia!

 

Liêu Vô Hà,

-“Yến cô nương nói phải, nếu là thế, ta và đại nhân liền chăm chú lắng nghe...

 

Yến Kiêu liền nói ra suy nghĩ,

-“Ta cảm thấy hung thủ rất có thể là Dương Quý và Dương Hưng, kẻ không được xem trọng Dương Long kia có khả năng là lẻ vô tội. Hai huynh đệ sở dĩ không che dấu thêm có lẽ vì nghĩ đệ đệ không thể biết được chân tướng!"

 

Nói thêm một lát, Yến Kiêu chào từ biệt, đi về phía hậu viện. Lúc này trời tối đen, gió tây bắc dần nổi lên, cắt mặt người sinh đau. Nàng rụt cổ, kéo áo sát người, cả nửa khuôn mặt đều trốn trong áo cao cổ viền lông.

 

Thấy một nha dịch đi ngang qua, liền hỏi:

-“Hán tử râu ria phát sốt vừa được mang về hiện đang ở đâu?

 

Nha dịch chỉ đường cho nàng, lại nói:

-“Y quan viết phương thuốc, lúc này đang cho hắn uống.

 

Yến cô nương không phải phụ trách nghiệm thi sao? Nhưng hán tử kia vẫn còn sống ah...

 

Yến Kiêu cảm tạ hắn, đi theo hướng hắn chỉ, nửa đường gặp được Tề Viễn, cùng nhau tám vài câu.

 

Nói một hồi lại nhắc tới bữa cơm tất niên, Tề đại nhân đề xuất,

-“Đại nhân mỗi ngày đều khoe với bọn ta món cơm thịt khô nồi đất, sắp ăn tết, Yến cô nương có thể làm cho ta nếm thử được không?

 

Không phải nói chứ có nhiều lúc đại nhân nhà hắn thực sự là thiếu đánh, chỉ là cơm thôi mà, khoe mãi… Ta cũng muốn ăn nha....

 

Nhìn vẻ mặt ủy khuất của hắn, Yến Kiêu bật cười, đang định lên tiếng thì trong phòng vang lên thanh âm náo động, còn có tiếng đồ vật bị quăng ngã.

 

Hai người vội vàng chạy tới, liền thấy hán tử râu ria đầu tóc tán loạn xông ra ngoài, vẻ mặt mờ mịt. Các nha dịch ở gần đó nghe tiếng cụng chạy đến nhưng đều bị hắn xô ngã chổng vó.

 

A Miêu đem thuốc đến lúc này khóc lóc từ trong phòng đi ra, cả người đầm đìa nước thuốc, hô to,

-“Hắn không uống thuốc, còn đập chén. Đại phu đã nói không được để hắn chạy lung tung, sẽ sốt cao hơn, vết nứt da trên chân cũng sẽ bị vỡ ra.

 

Yến Kiêu lúc này mới để ý thấy hán tử kia chân không mang giày, vết nứt do tổn thương vì giá rét toạc ra, trên mặt đất lưu lại vài dấu chân người bằng mủ huyết và thuốc mỡ, nhìn rất ghê người.

 

Rất nhanh bảy, tám nha dịch tay cầm mộc côn chạy tới, vây quanh hán tử kia, thu hẹp phạm vi hoạt động của hắn.

 

Yến Kiêu quan sát một hồi, nhỏ giọng nói với Tề Viễn,

-“Người này không phải kẻ ngốc!

 

Trải qua giao phong chớm mắt vừa rồi, ai cũng thấy đám nha dịch không phải là đối thủ của hắn nhưng hắn không hề tổn thương ai, lúc giao thủ với các nha dịch cũng chỉ là xô đẩy, thực tế không có tổn thương, các nha dịch bị xô té cũng chỉ lăn lộn trên đất rồi đứng lên, cho nên người vây quanh hắn ngày càng nhiều.

 

Hán tử kia cũng chú ý tới vấn đề, bắt đầu sốt ruột, mặt mày đỏ tím, gân xanh trên cổ nổi chằng chịt, nhìn rất đáng sợ. Nhưng dù là vậy, hắn cũng không ra tay tàn nhẫn, chỉ tuyệt vọng ngửa mặt lên trời rống to, thanh âm nghẹn ngào, sau đó lại giả vờ đánh tiếp, mặc cho các nha dịch xông lên như thủy triều.

 

Trong tình huống như thế còn có thể khắc chế bản thân, sao có thể là ngốc tử.

 

Tề Viễn nhìn một lát, cười nói:

-“Có chút ý tứ!

 

Sau đó tiến lên, cao giọng nói:

-“Đều tránh ra, các ngươi không phải là đối thủ của hắn!

 

Dứt lời, hắn nhún chân một cái, giống như chim đại bàng giang cánh lao thẳng về phía hán tử kia....

 

Hán tử kia trừng to mắt, muốn trốn lại không kịp, Tề Viễn đã đặt đầu gối lên vai hắn, vận lực, thấp giọng quát lớn,

-“Quỳ xuống!

 

Hán tử kia cảm thấy một lực lượng rất mạnh từ đầu vai truyền xuống, chân không tự chủ mà quỳ xuống. Hắn ra sức giãy dụa nhưng người nọ như mọc rễ trên vai hắn, mặc cho hắn phản kháng thế nào vẫn như Thái Sơn, lù lù bất động.

 

Hắn hô to một tiếng, cắn răng, vươn hai cánh tay thô to hướng về phía hông Tề Viễn mà đánh!

 

Ngay cả một thường dân như Yến Kiêu cũng nhìn ra hai tay hắn rất có lực và rắn chắc, nếu bị đánh trúng, nội tạng bị thương là điều không thể tránh khỏi.

 

Tề Viễn hô một tiếng, hai đầu gối phát lực, cả người bay lên, khi rơi xuống, hai chân đá lên lưng hán tử kia, lại mượn lực bay lên, mà râu xồm đánh trúng vào khoản không lại bị hắn thuận thế đẩy, hung hăng té trên mặt đất.

 

Tề Viễn ở giữa không trung trở mình, khi rơi xuống vững vàng kẹp bên hông hắn, một tay nắm lấy bả vai hắn vặn ngược một cái, mắng,

-“Trong nha môn há có thể để ngươi làm càn!

 

Vừa rồi, một đám người đều không làm được gì, Tề đại nhân lại chế phục hán tử kia dễ như trở bàn tay khiến các nha dịch xem đến ngây người. Hồi lâu mới có người phục hồi tinh thần, trầm trồ khen ngợi.

 

Yến Kiêu cũng nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi lạnh.

 

Râu xồm bị ấn xuống đất, muốn giãy dụa nhưng phần eo đã bị chế trụ, không thể dùng sức, chỉ có thể điên cuồng cào cấu, nhưng sau khi nghe Tề Viễn nói vài lời, hắn lại như bị điểm huyệt, nháy mắt sau đó là vẻ mặt mừng như điên, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện

-“Cứu, cứu Từ Từ.

 

Từ Từ là ai? Không đợi Tề Viễn hỏi, rầu xồm đã hai mắt trợn ngược, ngất xỉu.

 

Đúng lúc này Đồ Khánh đi tới, nhìn thấy liền nói:

-“Lão Tề đánh chết người....

 

Tề Viễn:

 

Có người cơ linh, vội đi gọi y quan tới.

 

Phùng y quan từng là ngự y, y thuật không tồi nhưng lại không biết đạo làm quan, năm lần bảy lượt cõng nồi thay người khác, dạo qua quỷ môn quan mấy lần, liền nản lòng thoái chí.

 

Sau nhờ cơ duyên xảo hợp mà quen biết Liêu Vô Hà, nghe nói bọn họ rời kinh liền da mặt dày nhờ Liêu Vô Hà nói hộ, mang theo một nhà già trẻ đi cùng, từ đây cùng thế vô tranh, chỉ lo giúp đời cứu người.

 

Phùng y quan mang theo hòm thuốc vội vã chạy tới, thấy bệnh nhân mình vừa vất vả cứu trị giờ thành dáng vẻ này, tức giận bừng bừng nói:

-“Đúng là vội đi đầu thai mà, sốt thành như thế rồi còn náo loạn, cho là mệnh của mình cứng lắm sao. Thuốc của ta ah....

 

hắn vẻ mặt đau lòng lấy ra một cái bình nhỏ, tiếc rẻ lấy ra từng chút một thoa lên người hán tử râu xồm, lại vẫn chưa hết giận, đánh lên người y hai cái ‘thuốc của ta...'

 

Thấy hắn dáng vẻ như thế, Yến Kiêu vội sai người nhanh chóng ra ngoài quét sạch vết máu trên mặt đất, bằng không để Phùng đại phu nhìn thấy lại nổi cơn tam bành.

 

Phùng đại phu viết phương thuốc, tăng lượng thuốc an thần lên gấp đôi, vừa sai người đi lấy thuốc vừa lẩm bẩm,

-“Lượng thuốc vừa rồi đủ để đánh mê một tráng hán, lần này có thể đối phó với một con trâu, nếu hắn lại có dấu hiệu tỉnh lại, các ngươi dùng xích sắt trói hắn trên giường đi thôi!

 

Tề Viễn vò đầu bứt tai,

-“Hả? Ngươi còn để cho hắn ngủ? Chúng ta đang chờ thẩm vấn hắn đây!

 

-“Hỏi cái rắm!

Phùng đại phu vốn nóng tính, trong mắt chỉ có bệnh nhân, không hề để ý tới thân phận của Tề Viễn, liền quát lại hắn,

-“Người sốt cao sắp chết rồi, nếu không nghỉ ngơi cẩn thận, ngủ đủ mấy ngày, các ngươi chờ hỏi kẻ ngốc đi....

 

Tề Viễn bị mắng cũng không dám phản bác, chỉ rụt cổ lầu bầu,

-“Không phải nói hắn vốn là một kẻ ngốc sao?

 

Lời vừa ra khỏi miệng, thấy Phùng đại phu lại trợn tròn hai mắt, huyệt thái dương gồ lên, môi mấp máy, biết y chuẩn bị mắng chửi, hắn vội hành lễ rồi bỏ chạy nhanh như chớp.

 

Đối tượng phải ăn mắng đã bỏ chạy, Phùng đại phu tức giận muốn ngã ngửa, đang tính phủi tay áo rời đi lại thấy Tề Viễn vừa trốn chạy lại quay trở lại, đứng bên khung cửa, vươn một tay kéo tay áo Yến Kiêu, ý muốn nàng đi theo mình, còn trêu ghẹo nói:

-“Đi mau, bằng không ngay cả ngươi cũng bị mắng!

 

Mọi người nhịn không được, bật cười thành tiếng.

 

Phùng đại phu tức đến nỗi mặt mũi trắng bệch, vỗ bàn, nhìn về phía bọn họ, mắng to,

-“Đúng là buồn cười mà!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 48

 

Sáng hôm sau, Bàng Mục bắt đầu xét xử vụ án của Dương lão nhị.

 

Yến Kiêu và Quách ngỗ tác suy đoán không sai, Dương Quý, Dương Hưng thoạt nhìn không có khả năng động thủ nhất lại là hung thủ.

 

Có câu “không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều”, rất nhiều thời điểm, tiêu chuẩn cứng nhắc lại dễ dàng trở thành tai họa ngầm.

 

Dương lão nhị có ba nhi tử, hai đứa đầu rất có khả năng lại thành thực, nhưng lão tam luôn đua đòi, không thích kiếm bạc lẻ chỉ thích làm ăn lớn, ngày nào cũng mơ mộng phất lên chỉ trong một đêm, sau đó năm lần bảy lượt lừa tiền từ chỗ cha anh.

 

Khi còn trẻ, ba huynh đệ đều là độc thân thì không sao, đều là người trong nhà sống cùng nhau, không giúp huynh đệ thì giúp ai. Nhưng sau này hai ca ca lần lượt thành thân, lại sinh mấy đứa con, trải qua mấy phen chi tiêu, sinh hoạt vốn dư dả lại trở nên thiếu thốn, muốn mua cái gì cũng phải tính toán tỉ mỉ.

 

Thế nhưng lão tam vẫn còn mơ một viển vông, lâu lại lại vòi tiền lão cha để làm ăn lớn, có điều Dương lão nhị lúc này bệnh tật quấn thân cho ra không có vào, mọi thứ đều do Dương Hưng và Dương Quý chi. Nếu Dương Long cũng cùng mọi người lao động vất vả, vận khí không tốt nên kiếm không đủ thì cũng thôi, là cốt nhục chí thân, giúp hắn cũng không có gì, đằng này hắn chỉ chơi bời lêu lổng lại xài tiền của người khác, ai mà nhịn cho nổi.

 

Dần dần, Dương Quý và Dương Hưng nảy sinh bất mãn, oán giận nói với lão cha mấy lần, rằng bọn họ cũng đã có gia đình riêng, lão tam có tay có chân, không thể cả đời cứ ăn bám vào hai ca ca.

 

Người khác đều thấy hai huynh đệ nói thế là bình thường, nào ngờ Dương lão nhị lại giận tím mặt, mắng hai người cẩu huyết lâm đầu, nói bọn họ là thân huynh đệ, đánh gãy xương thì còn gân, không có đạo lý bỏ mặc đệ đệ.

 

Dương Quý và Dương Hưng cũng không phải tính tình mềm mại, bị mắng liền tức giận, đòi phân gia nhưng Dương lão nhị không đồng ý, còn lấy quy củ tổ tông ra áp chế, nói chỉ cần hắn còn sống một ngày, cái nhà này liền tuyệt không thể chia.

 

Dương Hưng tính tình nóng nảy, lập tức hất bàn, chọc cho Dương lão nhị mắng mấy ngày, còn kinh động tới tộc trưởng. Người đương thời chú trọng hiếu đạo, chỉ cần làm cha mẹ liền có quyền, tộc trưởng cũng không thích tộc nhân sớm phân gia, cũng không muốn xen vào việc nhà người khác, chỉ khuyên giải vài câu, bảo bọn họ huynh đệ phải đồng lòng, đừng để người ngoài cười chê rồi thôi.

 

Từ đó, ba huynh đệ chính thức trở mặt, lão tam Dương Long càng thêm không kiêng nể gì, huynh đệ cãi nhau suốt, không có ngày nào được yên.

 

Hôm đó, Dương Long theo lẽ thường ở ngoài cả đêm không về, người Dương gia tỉnh ngủ trong tiếng mắng của Dương nhị lão, Dương Quý trầm mặt đi hầm cháo, Dương Hưng liền tìm hắn thảo luận tình hình hiện tại. Cha bọn họ lớn tuổi, đi lại bất tiện nhưng căn cốt không tồi, lúc trước đại phu cũng nói nếu không có gì ngoài ý muốn còn có thể sống thêm bảy, tám năm nữa. Nếu bình thường thì là chuyện tốt nhưng hiện tại với hai huynh đệ chính là bị một ngọn núi lớn đè trên đầu, lão cha một ngày chưa chết, bọn họ liền một ngày không thể phân gia, mà không phân gia thì bọn họ không thể thoát khỏi cục nợ đời Dương Long.

 

Nghe Dương lão nhị mắng huynh đệ bọn họ khắc nghiệt bất hiếu, Dương Hưng hung hăng phun một ngụm nước miếng, oán hận nói:

-“Đại ca, ngươi nói xem, ngày như thế này người có thể sống sao? Hai ta cả ngày bận rộn, thê tử nhi nữ không có bộ xiêm y tốt để mặc, đến cuối cùng thanh danh tốt cũng không có!

 

Dương Quý trầm mặt, nhìn chằm chằm nồi cháo gạo kê, trong lòng lại như sông cuộn biển gầm. Nhi tử hắn cũng đã lớn, tính đầu xuân năm sau đưa đến thư viện đọc sách, ngày sau cũng có chút hi vọng. Mà việc đọc sách tốn rất nhiều tiền, dựa vào mình hắn rất gian nan, nhà người khác còn có thể nhờ thân nhân, còn hắn, huynh đệ phụ thân chẳng những không giúp còn muốn moi tiền hắn. Chuyện này sao có thể nhịn được.

 

Dương lão nhị lúc này lại mắng,

-“Lương tâm các ngươi quẳng cho chó ăn rồi sao? Bất hiếu tử, ngay cả huynh đệ cũng mặc kệ, sau này lão tử cũng ném các ngươi lên núi cho chó sói ăn.

 

Những lời khắc nghiệt như thế giống như mũi dùi khoan vào tim, đầu óc Dương Quý ong ong, máu toàn thân dồn hết lên đầu, phẫn nộ và nghẹn khuất, rất muốn tìm một nơi để phát tiết.

 

Dương Quý ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy cái phễu đặt trên lu gạo ở trong góc, ác niệm đột nhiên nổi lên, hung hăng múc một chén lớn cháo gạo kê nóng bỏng, lại cầm theo cái phễu, đi tới chính phòng.

 

Dương Hưng cũng đi theo, nhưng vừa vào cửa, hắn đã đứng hình. Đại ca vốn hàm hậu thành thật như thay đổi thành người khác, ngồi quỳ bên người lão cha, một tay hung hăng chế trụ cằm y, khiến cho y há miệng, một tay khác thì cầm cái phễu đâm vào yết hầu y. Hắn rất nhanh đã phục hồi tinh thần, còn cảm thấy khoái ý như đại thù đã được báo.

 

Dương Hưng lập tức tiến lên phía, thay ca ca ôm lấy đầu lão cha để hắn không thể giãy dụa, còn hung tợn nói:

-“Bọn lão tử cực khổ dọn phân lau nước tiểu nuôi sống ngươi mấy năm, coi như là trả xong ơn dưỡng dục. Hai nhà chúng ta ăn cỏ nuốt trấu nhường thứ tốt cho ngươi ăn, để ngươi hồng hào béo tốt, kết quả ngươi lại mắng bọn ta không phải người. Ăn đi, không phải ngươi muốn chúng ta hiếu thuận sao? Mau ăn….

 

Áp lực và oán niệm đã lâu hóa thành phẫn nộ bùng nổ, nháy mắt phá hủy tâm trí của hai người, chờ khi bọn họ phục hồi tinh thần, Dương nhị lão đã không còn hơi thở.

 

Dương Quý và Dương Hưng kinh hoảng vô cùng, bọn họ chỉ muốn xả giận, muốn cho lão nhân hỗn trướng một bài học, không hề có ý muốn giết người.

 

Dương Quý luống cuống, muốn đi đầu thú, Dương Hưng lại không chịu,

-“Hai ta nghẹn khuất nửa đời, chẳng lẽ còn phải đền mạng cho hắn? Người cũng đã chết, chúng ta lừa gạt lung tung là xong thôi, quay đầu lại hậu táng cho hắn là được!

 

Lão cha chết, bọn họ có thể phân gia, ngày lành ngay trước mắt, sao có thể chịu chết….

 

Năm rồi gần tết, tộc trưởng đều đến thăm hỏi mỗi nhà, bọn họ sợ đến lúc đó lộ ra dấu vết liền dùng hiểm chiêu, chủ động đăng báo.

 

Thuật lại đầu đuôi sự việc, Dương Quý cả người xụi lơ, thất hồn lạc phách lẩm bẩm,

-“Năm trước bà con xa của ta cũng làm như vậy, khi đó bọn ta cũng đến nhìn, chính là bộ dáng như thế, một chút cũng nhìn không ra….

 

Đối mặt với chân tướng như thế, dù là Liêu Vô Hà có tài ăn nói cũng nhất thời không biết nói gì cho phải.

 

Dương Quý và Dương Hưng vốn từ người bị hại, vì Dương nhị lão cổ hủ và ngoan cố, Dương Long ham mê trụy lạc không có chí tiến thủ mà bọn họ tự đưa mình vào tuyệt lộ, trở thành hung thủ.

 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu lão cha không dung, dù thế nào cũng không thể có danh tiết tốt, Dương Quý và Dương Hưng quyết đoán một chút, đập nồi dìm thuyền mang theo cả nhà ra ngoài, ít ra cũng còn đường sống, không đến mức lưu lạc đến nước này!

 

Vụ án Dương nhị lão đã kết mà hán tử râu xồm vẫn còn hôn mê, không thể hỏi chuyện, nha môn liền thanh nhàn, Bàng Mục liền dẫn đầu mọi người tổ chức liên hoan.

 

Tề Viễn da mặt dày cũng đòi được món cơm nồi đất, ăn vô cùng vui vẻ, còn cố ý ôm nồi cơm đến thư phòng của Bàng Mục khoe khoang, kết quả tay không trở về, vẻ mặt đưa đám lên án với Yến Kiêu,

-“Đại nhân quá không biết xấu hổ, đoạt cơm của ta!

 

Hắn còn than thở khóc lóc, thêm mắm dặm muối nói Bàng Mục vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cuối cùng trực tiếp đoạt của hắn,

-“Liêu tiên sinh cũng là đồng mưu, hắn rõ ràng nhìn thấy, lại chỉ cười xấu xa.

 

-“Ai thèm đoạt chứ!

Đúng lúc này đương sự mang theo nồi đất đi đến, vẻ mặt vô tội nói:

-“Ta và tiên sinh xem công văn đến đầu váng mắt hoa, còn đang nghĩ sao ngươi lại săn sóc như thế, đặc biệt mang cơm tới tận nơi. Ngươi cũng không nói rõ, còn ầm ĩ như vậy!

 

Vừa nói vừa thuần thục rửa sạch nồi, còn thoải mái hào phóng ợ một cái “thật ngon” Đặc biệt là cơm cướp được, còn ngon hơn.

 

Tề Viễn trợn mắt há hốc mồm.

 

Yến Kiêu cười đến ôm bụng.

 

Bàng Mục rửa nồi xong, đĩnh đạc đi tới, ngồi xuống đối diện Yến Kiêu, tự rót cho mình ly trà,

-“Haizza, ăn quá nhiều, bụng hơi căng.

 

Tề Viễn: ‘ta muốn dĩ hạ phạm thượng, có được không?’

 

Yến Kiêu cười lợi hại hơn, ở dưới bàn đá chân Bàng Mục một cái, thu liễm chút đi, người ta đi theo ngươi ngần ấy năm cũng không dễ dàng gì, đã bao lớn còn đoạt đồ ăn của người khác.

 

Bàng Mục toét miệng cười với nàng, đúng lý hợp tình chuyển đề tài,

-“Tới tới, ngồi xuống nói chuyện, râu xồm kia thế nào rồi?

 

Tề Viễn hừ hừ nhưng rốt cuộc cũng ngồi xuống,

-“Người còn hôn mê, thỉnh thoảng mê sảng vài lời, lặp đi lặp lại cái tên Từ Từ….

 

Cũng không biết là ai mà khiến hắn sống chết đều không thể bỏ được.

 

Bàng Mục gõ gõ ngón tay lên bàn, suy nghĩ một lát, nói:

-“Chẳng lẽ là người trong lòng hắn?

 

-“Cũng chưa chắc!

Yến Kiêu lấy ra giấy bút vẫn luôn mang theo bên người, nhanh chóng viết ra mấy âm tiết,

-“Loại trừ hắn phát âm không chuẩn, chúng ta cũng không nghe lầm, còn có rất nhiều khả năng khác. Nhiễm Nhiễm, Nhiên Nhiên… Xưng hô này rất trung tính, không xác định được nam nữ. Ta xem tuổi của hắn, nói là nhi nữ cũng có thể….

 

Hơn nữa xưng hô này vừa nghe liền biết là nhũ danh hoặc tên tự gì đó, bọn họ gióng trống khua chiêng đến Kỳ Sơn trấn điều tra cũng không thể có kết quả.

 

Bàng Mục nghiêng đầu nhìn, khen ngợi,

-“Chữ viết của nàng ngày càng đẹp!

 

Yến Kiêu đỏ mặt, hưng phấn hỏi:

-“Đúng không? Gần đây ta luyện rất chăm chỉ, tự mình cũng thấy tiến bộ không ít!

 

Bàng Mục gật đầu, vẻ mặt chân thành,

-“Còn không phải sao, lát nữa lại tìm tiên sinh chỉ điểm một chút, càng có khí khái khí thế hơn.

 

Tề Viễn… hắng giọng một cái, cố ý lớn tiếng nói:

-“Yến cô nương, ngày mai ta muốn ăn cơm thịt khô nồi đất!

 

Nào ngờ đại nhân nhà hắn lại mặt đầy kinh ngạc nói:

-“Không phải hôm nay ngươi đã được như ý sao? Nàng phải luyện chữ luyện võ, rất bận!

 

Tề Viễn rất muốn đi tìm một miếng đậu hũ mà đập đầu vào đó!

 

Hai mươi tám tháng chạp, Yến Kiêu chính thức chuẩn bị sắm tết. Mấy ngày trước nàng đã mua một cái đầu heo lớn cùng toàn bộ móng heo, lòng heo, dự định hầm một nồi, lại phát hiện phòng bếp nhỏ thiếu vài gia vị, liền quyết định đi chợ mua.

 

Hôm nay, theo lệ thường, luyện công phu xong, Yến Kiêu nói muốn đi chợ mua thức ăn, hỏi Bạch Ninh có muốn đi cùng không?

 

Bạch Ninh lập tức gật đầu, chỉ là thần sắc không tự nhiên như trước.

 

Nhận ra cảm xúc của nàng, Yến Kiêu hỏi:

-“Sao vậy? Nhớ nhà sao?

 

Bạch Ninh lắc đầu, sâu kín thở dài:

-“Tỷ thật lợi hại nha….

 

Yến Kiêu vẫn nghĩ tới hai chiêu thức cầm nã thủ nàng mới dạy mà mình chưa lĩnh ngộ được hết, cho rằng nàng nói cái này, liền cười đáp,

-“Đâu có!

 

Ai ngờ Bạch Ninh lại lắc đầu,

-“Tỷ và ta tuổi tác không khác nhau mấy, ta hiện còn dựa vào người nhà che chở mà tỷ đã ra bên ngoài lang bạt, tự mình làm việc, ai cũng không dám xem thường tỷ. Dù không làm ngỗ tác cũng có thể mở tửu lâu tiệm ăn, sao không lợi hại chứ!

 

Nói xong còn thở dài.

 

Thực ra dù là ngỗ tác hay thương nhân, ở Đại Lộc triều đều không có địa vị nhưng Bạch Ninh nói những lời này là thật lòng tán thưởng, nàng thực sự kính nể Yến Kiêu có thể tự lập.

 

Yến Kiêu sửng sốt, không ngờ đối phương lại nói những lời này….

 

Bạch Ninh lại khó có lúc đa sầu đa cảm, nàng là nữ nhi Bạch gia, từ nhỏ cơm áo vô lo, lui tới cũng là hào môn quý nữ, chưa từng nghĩ tới trên đời này còn có nữ tử tuổi trẻ liền xuất đầu lộ diện tự lực cánh sinh. Chứng kiến một màn Yến Kiêu đánh lưu manh, sau xem nàng ấy nghiệm thi, trong lòng nàng vô cùng chấn động, từ đó về sau tâm sự nặng nề.

 

Đây là đột nhiên tự ti? Cô nương, ngươi thanh tỉnh chút đi, ngươi xuất thân như vậy còn tự ti cái gì?

 

Một cô nương đang đàng hoàng lại thở ngắn than dài, Yến Kiêu thực sự nhìn không được, nghĩ nghĩ, liền nói:

-“Trên danh nghĩa của ngươi có điền trang điền sản không?

 

Bạch Ninh không hiểu nhưng vẫn thành thật đáp,

-“Đương nhiên là có!

 

-“Bình thường ai xử lý? Ngươi có hỏi tới không?

 

Tuy không biết nàng hỏi cái này là có ý gì, Bạch Ninh vẫn nói:

-“Do mấy chưởng quầy trong coi, mỗi quý sẽ mang sổ sách đến, thỉnh thoảng ta cũng đến thôn trang, cửa hàng nhìn một chút, bằng không thời gian lâu, bọn họ sẽ cho rằng ta là tiểu thư khuê các cái gì cũng không biết, sẽ ở giữa kiếm tiền bỏ túi riêng.

 

Cô nương thế gia từ nhỏ đều được các trưởng bối dạy cách quản gia, quản lý tài sản.

 

Yến Kiêu cười hỏi:

-“Tiền lời nhiều không?

 

Bạch Ninh mơ hồ đoán được ý nàng, vẻ mặt kiêu ngạo,

-“Tuy không dám nói số một số hai nhưng mỗi tháng mỗi nơi cũng có thể kiếm được mấy trăm lượng bạc, nếu mùa màng tốt còn nhiều hơn.

 

Yến Kiêu vỗ tay cười nói:

-“Ngươi nhìn ngươi xem, mỗi năm kiếm được mấy ngàn lượng bạc, cái này còn không tính là tiền đồ? Ta một tháng chỉ có chừng ba lượng bạc nha….

 

Chính xác là ba lượng và nửa thất vải bông.

 

Bạch Ninh bị nàng chọc cười,

-“Đâu giống nhau, những cái đó đều là trưởng bối trong nhà cho, ta chẳng qua là chiếm tiện nghi, dù không có ta, người nào khác cũng có thể kiếm được số tiền đó!

 

Thấy nàng để tâm vào chuyện vụn vặt, Yến Kiêu vội nói:

-“Sao lại không giống? Giữ tiền còn khó hơn kiếm tiền ah, ngươi tuổi trẻ như thế lại có tiền, còn một thân võ nghệ xuất sắc, còn không phải bản lĩnh. Không ai có thể quyết định xuất thân của mình, chẳng lẽ ngươi sinh ra trong nhà như vậy lại muốn mình quấn áo tả tơi? Ta có thể làm việc, cũng do từ nhỏ được lão nhân trong nhà chỉ dạy, nếu không đã sớm chết đói, nào có nhàn hạ thoải mái đi học. Tính ra, ta cũng không bằng những người chân chính tạo nghiệp từ hai bàn tay trắng, lợi hại gì đâu chứ!

 

Nàng nói chân thành lại có tình có lý, Bạch Ninh liền chậm rãi lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười nói:

-“Yến tỷ tỷ thật biết cách nói chuyện!

 

-“Không phải ta biết cách nói chuyện!

Yến Kiêu nhịn không được đưa tay nhéo nhéo cái má mềm mại của nàng,

-“Sự thật là thế, chẳng qua là ta nói ra thôi!

 

Bạch Ninh mím môi cười, bộ dáng ngoan ngoãn hoàn toàn khác xa sự hấp tấp khẩn trương khi mới gặp.

 

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Yến Kiêu tranh thủ rèn sắt khi còn nóng,

-“Ta chẳng qua chỉ nuôi mình, nhưng ngươi có thôn trang liền cần có người làm việc, mà bọn họ làm việc cho ngươi cũng để nuôi sống gia đình, ngươi kinh doanh càng tốt, cuộc sống của bọn họ cũng càng tốt. Nghĩ như thế có phải thấy mình có bản lĩnh không?

 

Bạch Ninh nghe nàng khen đến mặt mày đỏ bừng, che mặt lắc đầu,

-“Hảo tỷ tỷ, đừng nói nữa, ta thực sự không đảm đương nổi!

 

Yến Kiêu cười ha ha….

 

Sắp tết, trên đường đông như trẩy hội, dù giàu hay nghèo, mặt đều mang ý cười, tràn đầy chờ đợi và hi vọng vào một năm mới. Các cửa tiệm hàng quán càng không cần nói, hận không thể giở hết các chiêu trò để hấp dẫn khách hàng, từ đầu tháng chạp đã giăng đèn kết hoa, tiểu nhị ăn mặc chỉnh tề ngăn nắp, nói toàn lời cát tường.

 

Các gánh hàng rong cũng treo vải đỏ, đèn lồng đỏ… Tất cả đều cố gắng tạo không khí vui mừng, khắp nơi đều nhiễm không khí ngày hội.

 

Bạch Ninh là hào môn quý nữ nhưng không câu nệ tiểu tiết, lúc này tự mình ngàn dặm xa xôi chạy tới tìm vị hôn phu, cũng là hiếm thấy nhưng chưa từng thấy qua cảnh phố xá nơi địa phương nhỏ thế này, vô cùng tò mò, cái gì cũng muốn xem, cái gì cũng muốn sờ.

 

Yến Kiêu càng cảm thấy nàng đáng yêu, cực kỳ kiên nhẫn mang nàng đi dạo, còn giới thiệu chi tiết.

 

Hai người đang cao hứng, chợt nghe đằng trước ồn ào, có người lớn tiếng hô,

-“Ai da, không được rồi, tay bị gãy rồi, ngươi không thể đi….

 

Yến Kiêu cảm thấy lời kịch vô cùng quen thuộc.

 

Bạch Ninh ngây người, nháy mắt sau đã thấy nàng phấn khởi chạy tới chỗ phát ra thanh âm.

 

Chuyện tiếp theo không cần phải nhiều lời….

 

Sau đó Lưu bộ đầu đi đến, nhìn thấy tình hình, vui vẻ nói:

-“Yến cô nương, giờ cô nương chuyên quản mấy vụ ăn vạ rồi, hôm nay không mang theo nồi sao?

 

Nồi? Người bị bắt run lên, ánh mắt phức tạp….

 

Yến Kiêu mặt đầy bi phẫn “ngày đó chỉ là trùng hợp mà thôi” đâu có ngờ hiện tại trong huyện đã đồn ầm cả lên, nàng cũng không có sở thích đi đâu cũng mang theo nồi ah….

 

Lưu bộ đầu cười cười.

 

Yến Kiêu cười nham hiểm,

-“Nồi không có, muỗng múc thì có một cái, Lưu bộ đầu có muốn trở về cùng ta múc một chén không?

 

Tươi cười của Lưu bộ đầu lập tức cứng đờ, các bộ khoái sau lưng hắn cũng điên cuồng lắc đầu,

-“Không, không cần, cô nương quá khách khí!

 

Yến Kiêu hừ hừ, quyết định đại phát từ buông tha bọn họ, chỉ vào lưu manh bị Bạch Ninh đánh đến nằm bò trên đất, nói:

-“Người này hẳn quen trật khớp, người không biết liền dễ dàng bị hắn lừa. Đúng rồi, vừa rồi hắn còn có ý đồ kéo người đến một y quán mới mở để trị thương, hẳn là cùng một giuộc….

 

Lưu bộ đầu gật đầu, sau đó phân phó nha dịch,

-“Nghe rõ chưa? Còn không mau đi bắt người?

 

Yến Kiêu “là ta trùng hợp hay gần đây nghề ăn vạ phát triển?” Chỉ trong vài ngày đã gặp được hai vụ, xác suất cũng quá cao!

 

Lưu bộ đầu kinh ngạc hỏi:

-“Cô nương không biết?

 

Yến Kiêu há hốc mồm,

-“Ta phải biết cái gì?

 

Lưu bộ đầu đi đến gần nàng, thì thầm,

-“Còn không phải do Hàn Lão Tam? Trước kia phần lớn lưu manh trong thành đều là thủ hạ của hắn, hiện giờ đều bị đại nhân thu phục, hắn muốn cống hiến cho nha môn, liền tự động giáo dục tư tưởng cho thuộc hạ cũ, người chịu sửa đổi làm lại người mới thì được giữ lại, kẻ không thay đổi thì giải tán. Hiện tại lưu manh trong thành chia làm hai phe, một bên là thủ hạ của Hàn Lão Tam, bên còn lại chính là những người không chịu ước thúc lại không có bản lĩnh, không chịu thành thật làm việc, ăn vạ cũng chính là một trong những nghề của bọn họ!

 

Yến Kiêu nghẹn họng trân trối,

-“Lưu manh còn có chia ba bảy loại.

 

Lưu bộ đầu cười,

-“Sao lại không? Trên đời này có cái gì mà không phân chia cao thấp? Hai ngày trước chúng ta còn bắt một nhóm làm việc công, người hôm trước cô nương bắt còn đang quét đường, cuối năm việc nhiều, lúc này lại bổ sung được thêm một người.

 

Nói xong liền túm người nọ đưa đi. Không đi mau, Yến cô nương thật đưa cái muỗng “thần thánh” kia ra thì tiêu.

 

Người nọ đi vài bước, nhịn không được quay đầu lại nhìn.

 

Lưu bộ đầu lập tức vỗ lên đầu hắn một cái,

-“Thế nào? Còn muốn nhớ kỹ bộ dáng để trả thù hay sao?

 

-“Tiểu nhân không có…

 

Lưu bộ đầu không cho hắn cơ hội biện giải, dùng sức đẩy hắn đi về phía trước,

-“Bớt nói nhảm, đi mau, còn hai con phố chưa quét xong ha. Dám đánh chủ ý lên người nha môn chúng ta, ngươi chán sống sao!"

 

Oan uổng, ta không có ý đồ với nàng, ai dám a!

 

Lưu bộ đầu đưa hắn đến một con phố bán gia súc, chỉ vào một người mang xiềng chân ở đằng trước, nói:

-“Đi lãnh một cái chổi, hỏi người đi trước xem làm thế nào?

 

Chỗ bán gia súc luôn không sạch sẽ, đủ loại tạp vật: thức ăn, lông động vật, nước tiểυ, phân… mùi vị thì không dám nói tới, mỗi ngày đều cần có người quét dọn. Bình thường đều là những người bệnh tật yếu ớt, không thể làm việc nặng đảm nhiệm công việc này, coi như kiếm miếng cơm ăn.

 

Sau khi Bàng Mục đến, liền đem các phạm nhân không đến mức bị hình phạt tới đây làm việc, rất được bá tánh khen ngợi.

 

Người nọ bị mùi hôi làm cho buồn nôn, đang định từ chối lại thấy nha dịch trông coi rút đao, nhìn chằm chằm vào cổ hắn, đành phải ngậm miệng, đi nhận chổi rồi tìm vị tiền bối hỏi thăm.

 

Đối phương nghe tiếng liền ngẩng đầu, hai người liền nhìn thấy vết bầm tím trên mặt nhau, liền có cảm giác đồng bệnh tương liên, thì ra, ngươi cũng là…

 

-“Huynh đệ, ngươi cũng bị cái nồi kia…?

 

-“Người dùng nồi không có động thủ!

Người mới đến vẫn còn sợ hãi nói

-“Là tiểu cô nương tuổi tác tương đương, một đôi thiết quyền thật đáng sợ!

 

Người cũ nghe vậy, hai mắt trừng to, vô cùng khiếp sợ hỏi:

-“Còn có đồng lõa?

 

Sau đó, không biết bắt nguồn từ đâu, trong huyện Bình An và các vùng lân cận nổi lên lời đồng: ‘trên giang hồ mới xuất hiện một bang phái nữ tử thần bí, len lỏi khắp nơi, thần long thấy đầu không thấy đuôi, chuyên đánh những kẻ ăn vạ, hình như còn có quan hệ với nha môn, bối cảnh thâm hậu. Đặc biệt là hai nữ tử trẻ tuổi chuyên sử dụng nồi uyên ương cùng song thiết quyền, xuống tay tàn nhẫn, khuyến cáo các huynh đệ nên tuân thủ kỷ pháp!’

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 03/10/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts