Beta: Đào Mai
Chương 57
Đảo mắt tới mười tám tháng giêng.
Vương công công cũng đã chẩn bị tốt mọi thứ, cụ thể chi tiết án tử của Triệu Lương cũng hỏi thăm xong, cũng đủ sau khi trở về kỹ càng tỉ mỉ thuật lại cho thánh nhân cùng Thái Hậu nghe, hắn thật sự không có lý do tiếp tục chậm trễ trở về, liền quyết định hai mươi tháng giêng khởi hành hồi kinh.
Mọi người không lưu luyến chia tay một trận, Yến Kiêu cũng cố ý chuẩn bị cho hắn một cái rương to, bên trong tất cả đều là các loại thức ăn.
Mắt thấy hắn khẩn trương trở về, mang đồ ăn này theo dọc theo đường đi có thể ăn ít nhiều giúp đi nhanh hơn.
Sáng sớm ngày 21, Yến Kiêu và mọi người cùng nhau đến tiễn đưa, kết quả vừa thấy xe ngựa của Vương công công, tất cả mọi người đều ngốc.
-“À, đây là Liêu tiên sinh hỗ trợ sửa, nói là cô nương dẫn dắt! Như thế nào, cô nương không nhìn thấy sao?”
Vương công công thấy nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn xe ngựa mới không nói lời nào, cười giải thích,
-“Hôm kia ta cố ý tìm người thử qua, còn đừng nói, chạy đích xác thật so với ban đầu nhanh rất nhiều. Nói là cái gì mà cản gió, ta cũng không hiểu lắm!”
Nói xong, hắn duỗi tay vỗ vỗ dàn giảm sóc trên vách tường, biểu tình vui mừng giống như được hài tử, lại hơi hơi có chút tiếc nuối,
-“Chính là có chút chiếm diện tích.”
Yến Kiêu:
-“…… Khụ, giảm xóc, cũng càng an toàn.”
Nàng đem điều đã nói này bỏ quên rồi, vậy mà Liêu tiên sinh lão nhân gia ngài vẫn luôn ở sau lưng mân mê!
Cái này còn không phải là giống kính chắn gió ở ô tô xã hội hiện đại sao? Ngài thật đúng là đáng sợ!
Trong đầu Yến Kiêu dường như có 12 cơn lốc quét qua, cả người đều hỗn độn.
Nàng theo bản năng quay đầu tìm kiếm thân ảnh Liêu tiên sinh ở trong đám người, ai ngờ đối phương cũng xoa đôi tay chính mình, cực kỳ rụt rè nhìn lao động thành quả chính mình, cảm thấy được tầm mắt quay lại mỉm cười, lại rút ra tay khoa tay múa chân vài cái, rõ ràng còn muốn cùng nàng tiếp tục tham thảo.
Yến Kiêu:
....
Nói thành thật, nếu không phải biết lai lịch lẫn nhau, nàng thật sự sinh ra ảo giác: 'Rốt cuộc ai mới chính là người xuyên qua?'
So với hắn, nàng hổ thẹn, thật sự hổ thẹn!
Bàng Mục nhìn chiếc xe ngựa hình thù kỳ quái này của Vương công công cũng cảm thấy mới lạ, lại đây cùng Yến Kiêu kề tai nói nhỏ,
-“Đây là thứ lần trước nàng nói cái gì cản gió? Quê nhà các nàng xe ngựa đều là như vậy?”
Yến Kiêu biểu tình một lời khó nói hết,
-“Chúng ta bên kia kỳ thật cũng không dùng xe ngựa…… Haizza, một câu hai câu nói không nói hết, bất quá xác thật đại bộ phận đều là bộ dáng không sai biệt lắm.”
Bàng Mục kêu một tiếng, gật đầu đánh giá hồi lâu, thế nhưng cũng nổi lên điểm hứng thú,
-“Không biết chừng Vương tiên sinh đi một lần, còn có thể mang đến một trận phong trào xe ngựa mới đến kinh thành! Lúc nào rảnh rỗi, chúng ta làm mấy chiếc thử xem.”
Xe ngựa thường bị lên án là chạy chậm, nếu quả nhiên có thể tăng tốc độ lên, thật đúng là tốt nhất.
Yến Kiêu nghe hắn nói cũng suy nghĩ một hồi, cũng cười rộ lên.
Vương công công vừa đi, trong nha môn cũng không có mấy ngày thanh nhàn, lập tức bắt đầu chuẩn bị một việc lớn khác: Huyện thí.
Cùng rất nhiều người hiện đại trải qua quá trình thi đại học giống nhau, Yến Kiêu đối khoa cử cổ đại vẫn luôn đều thực cảm thấy hứng thú, trước mắt Đại Lộc Triều tuy rằng không phải là bất kì triều đại nào trong lịch sử, nhưng hình thức khoa cử cơ bản không sai biệt lắm, rất có một phen giá trị kiến thức.
Năm trước nàng tới muộn, không đuổi kịp, năm nay vô luận như thế nào không thể bỏ lỡ.
Huống chi năm nay Vệ Lam quyết định muốn đi khảo thí một lần, lần này có thí sinh trong nha môn, theo cảm xúc mọi người cũng có chút phấn khởi, mỗi ngày gặp phải Vệ Lam liền sẽ thuận miệng cố gắng khuyên hắn vài câu đừng khẩn trương, làm cho hắn từ lúc bắt đầu cảm động không thôi tới rồi hiện giờ dở khóc dở cười.
Thân làm tri huyện, Bàng Mục cần thiết chủ trì huyện thí lần này, không thể nghi ngờ là đối với hắn từ trước tới nay đây là vấn đề nan giải nhất.
Tuy bắt đầu chuẩn bị từ năm trước, nhưng thẳng đến lúc này, Bàng Mục vẫn là cảm thấy đau đầu.
Trừ bỏ ra đề mục, còn con mẹ nó phải giám thị! Cùng một đám thư sinh khóa ở trong một viện cả ngày, lặp lại mấy lần, thật là muốn mạng mà!
Bàng đại nhân dùng mắt thường cũng thấy hắn gầy đi nhiều, mẹ ruột Nhạc phu nhân phản ánh, việc này cơ hồ so được với việc lúc trước hắn ở bên ngoài đánh giặc một tháng, có thể thấy được khoa cử thật là hại người rất nặng……
Yến Kiêu thật không biết nói gì, người không biết còn tưởng rằng người đi khảo thí chính là Bàng đại nhân!
Ngược lại không phá thì không xây được Vệ Lam, vì cái gì đều đã thấy, ngược lại có thể chuyên tâm đọc sách, lại mỗi ngày phối hợp đúng hạn uống thuốc, rèn luyện.
Phùng đại phu lúc ban đầu cực lực phản đối cũng kinh ngạc với tốc độ khôi phục của hắn, nói như vậy, nếu không khảo thí xong cũng không ngừng ôn tập.
Biết được Bàng Mục cũng vì chính mình thỉnh công lúc, Mạnh Kính Đình làm việc càng thêm ra sức, vì biết hắn là võ tướng chuyển qua làm quan văn, lại là năm đầu, lại sợ không quen thuộc địa phương, còn cố ý viết hai quyển sách thật dày, cụ thể đến mỗi một quá trình sự việc, chỉ kém nước chạy như bay qua đây tay cầm tay dạy.
Có hắn bên ngoài giúp đỡ, mặc kệ là Bàng Mục hay là Liêu Vô Hà cùng người liên can đều cảm thấy nhẹ nhàng.
Yến Kiêu liền cười,
-“Hắn đứng đắn rất biết làm việc, ngài thật không nhìn lầm người.”
-“Ta đã sớm nói qua, đầu óc hắn linh hoạt, năng lực không kém, chỉ là không biết vận dụng đúng chỗ. Nhìn lại hiện giờ thế nào? Được cho thứ ngon ngọt, nhảy nhót so với ai khác đều hơn.”
Bàng Mục chủ động tiếp cái nồi trong tay nàng, mở cái nắp hít thật sâu một hơi,
-“Thơm quá, canh bồ câu?”
Làm tham quan xác thật có lực hấp dẫn trí mạng, nhưng một khi làm thanh quan, quan tốt làm tới nghiện, nếm được ngon ngọt rồi, lại quay trở về thời điểm lạc lối cũng không phải dễ dàng như vậy.
-“Đều nói một bồ câu bằng đỉnh chín gà.”
Yến Kiêu cười tủm tỉm ngồi xuống đối diện hắn, chống cằm xem hắn ăn,
-“Cụ thể có đủ chín chỉ gà hay không ta không biết, bất quá xác thật ăn rất ngon. Ta bỏ thêm táo đỏ, cẩu kỷ, đảng sâm gì, bổ gan tráng thận, ích khí bổ huyết, nhìn ngài gần nhất gầy đi trông thấy!”
Tráng thận…
Nghe thấy cái từ này, mấy tháng gần đây vẫn luôn xuân tâm tràn lan Bàng đại nhân khó tránh khỏi có chút tâm viên ý mãn, thuận thế cúi đầu nhìn bụng dưới của chính mình.
Haizza……
Yến Kiêu mặt đỏ lên, thuận tay cầm cái giẻ lau bên cạnh bàn ném vào người hắn,
-“Sắc lang, ăn ngon xong còn suy nghĩ bậy bạ!”
Bàng Mục phản ứng tốc độ kinh người, vừa né qua giẻ lau công kích mặt, nghiêm trang nhìn nàng,
-“Ta oan quá? Bất quá chính là nghe nàng nói nên nhìn xuống một cái, đồ vật lớn lên ở trên người ta, nàng nói vậy, còn không cho ta xem?”
Thật là càng nói càng kỳ cục, Yến Kiêu tức muốn hộc máu véo lỗ tai hắn,
-“Chàng nói lại xem? Xem ta có cắt đồ vật đó của chàng hay không!”
Sức lực của nàng dùng ở trên người Bàng mục cùng gãi ngứa không sai biệt lắm, ngược lại Bàng đại nhân còn đứng đắn rất hưởng thụ tư vị bị bàn tay nhỏ mềm múp míp đang nhéo lỗ tai mình, giả bộ làm dạng ai ui vài tiếng, đột nhiên lại phụt cười,
-“Sao lại nói ta? Còn nói ta suy nghĩ bậy bạ, ta nói chính là thận, nhưng nàng nói chính là cái gì?”
Yến Kiêu sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần trên mặt oanh một tiếng, phủi tay phải đi.
Bàng Mục thấy chuyển biến lạ, nhanh chóng túm chặt nhận lỗi, lại ngoan ngoãn uống canh bồ câu.
Yến Kiêu thở phì phì trừng mắt liếc hắn, hung hăng hỏi:
-“Uống ngon không?”
Bàng Mục nuốt xuống một ngụm, muốn nói vài lời, đột nhiên trừng lớn mắt, duỗi dài cổ, liều mạng dùng tay chỉ yết hầu mình.
Yến Kiêu hoảng sợ, nhanh chóng thò lại gần xem,
-“Bị mắc xương hả?”
Nàng hầm lâu như vậy, hẳn là nhừ xương rồi, hay là còn sót khối xương chưa nhừ nên khi nuốt vào nghẹn họng đi?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một trận trời đất quay cuồng, hoàn hồn lại, nàng liền phát hiện chính mình không biết vì sao ngồi trên đùi Bàng Mục, vừa mới giả giả thật thật mình bị mắc xương giờ lại cười tủm tỉm ôm lấy nàng từ sau lưng, cảm thấy mỹ mãn thở hắt ra,
-“Uống ngon cực kỳ!”
Sau đó, Liêu Vô Hà lại đây tìm Bàng Mục thương lượng đối chiếu, an bài chuyện thi huyện, mới vừa tiến vào sân, liền nghe thấy trong thư phòng truyền ra một tiếng bang giòn vang, ngay sau đó bên trong loảng xoảng một tiếng, kéo cửa ra, nữ ngỗ tác duy nhất của bổn huyện mặt đỏ bừng từ bên trong chạy ra, vừa chạy còn vừa mắng,
-“Đồ lưu manh!”
Liêu Vô Hà:
....
Hắn nhớ rõ nguyên soái nhà mình không có tật xấu lưu manh mà.
Liêu Vô Hà thở dài, nhận mệnh nhìn lên hướng khung cửa, liền thấy đại nhân của mình nửa mặt nước canh đầm đìa, mặt kia hằn dấu vết đỏ của bàn tay, trên đầu còn treo một cái xương cánh chim bồ câu, khuôn mặt nhăn nhó, thống khổ mà che lại háng, thân mình vặn vẹo, run rẩy.
Tạm thời đau nói không ra lời Bàng Mục vô ngữ rơi lệ: 'Thận…… Bổ quá hỏng đầu!'
Một khi công việc lu bù lên, thời gian như bay đi, đảo mắt đã không thấy.
Nửa tháng sau, việc chấm bài thi huyện thí hoàn toàn kết thúc, Vệ Lam từng liên tục mấy lần vì khẩn trương mà rơi bảng, nhưng bây giờ lại đứng đầu bảng huyện thí.
Mọi người trong nha môn huyện Bình An vui mừng thay hắn. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 58
Huyện thí chỉ là bước đầu tiên của khoa cử, theo quy củ, thông qua phủ thí, viện thí mới có thể thuận lợi đạt được tư cách tú tài.
Nhưng Vệ Lam đứng đầu huyện thí, chỉ cần không có tình huống ngoài ý muốn, hiện tại cũng chắc chắn sẽ đỗ tú tài.
Vì thế thời điểm mọi người chúc mừng, đều hỉ khí dương dương kêu:
-“Vệ tú tài, Vệ tú tài.”
Càng có Lưu bộ đầu đi đầu đám người ồn ào, cùng nhau bảo hắn thưởng, kêu hắn viết cho nhà mình mấy chữ gì đó, làm cho Vệ Lam đầy mặt đỏ lên.
Chờ đám người ồn ào rốt cuộc tan đi, Vệ Lam vén áo lên, trịnh trọng hướng Bàng Mục cùng Liêu Vô Hà dập đầu.
-“Nếu không có đại nhân cùng tiên sinh, liền không có vãn sinh ngày hôm nay! Xin nhận của vãn sinh một bái!”
Hai người cũng đều thực thay hắn cao hứng, sau khi hắn thi lễ mới kêu hắn đứng lên.
Bàng Mục trước kia mang binh, vẫn là lần đầu cảm nhận được việc giúp đỡ người đọc sách mới vui sướng, cố gắng cười một hồi, cũng thấy thành tựu tràn đầy.
Ai ngờ Liêu Vô Hà mở miệng, liền kêu Vệ Lam ngốc đang đứng ngốc một chỗ.
Nguyên lai hắn vân đạm phong khinh nói là:
-“Ngươi có nguyện bái ta làm thầy không?”
Vệ Lam đọc sách nhiều năm, tự nhiên là có lão sư, nhưng những lão sư đó cùng bái sư Liêu Vô Hà giờ phút này lại hoàn toàn bất đồng.
Việc này giống như là đệ tử chân truyền.
Tư thục, trong thư viện thường thấy quan hệ thầy trò không cố định, cũng không phải duy nhất một thầy, thậm chí có khả năng sau khi đã dạy liền quên đối phương, ngày sau đối phương nghèo tiện hay phú quý cũng không có liên hệ gì.
Nhưng nếu giờ phút này bái sư, đó chính là cả đời không dứt bỏ quan hệ thầy trò, nhân thần cộng chứng. Thiên địa quân thân sư, một bên thăng chức rất nhanh, một bên khác tự nhiên nước lên thì thuyền lên; mà đồng dạng, nếu ngày sau một bên mưu nghịch phản quốc, một bên khác cũng tất nhiên không được chết già.
Cũng nguyên nhân chính là vì thế, Liêu Vô Hà danh tài tử khắp thiên hạ, chọn lựa đệ tử tất nhiên là thật cẩn thận, thà thiếu chứ không ẩu, cả đời không thu đồ đệ cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Giờ phút này, hắn thế nhưng thật sự nguyện ý thu một tiểu tú tài vô danh làm đồ đệ?
Vẫn là Bàng Mục thúc giục nói:
-“Vệ tú tài, vừa lúc trong phòng có trà nóng, còn không nhanh chóng bưng tới bái sư?”
Vệ Lam rốt cuộc hoàn hồn, mừng đến cả người phát run, vội nỗ lực ổn định tâm thần, đổ trà, cung cung kính kính quỳ gối trước mặt Liêu Vô Hà, muốn kính trà, lại bỗng nhiên có chút trì hoãn.
-“Vãn sinh, vãn sinh chỉ sợ……”
Liêu Vô Hà chủ động khom người tiếp trà, từ từ uống một ngụm, thần sắc như thường nói:
-“Trời sắp giáng sứ mệnh cho hắn, nhất định sẽ làm hắn chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt…… Hiện giờ, ngươi không cần sợ.”
Hắn tự nhiên biết Vệ Lam cố kỵ cái gì, nhưng một án Triệu Lương, Vệ Lam có gì sai?
Vệ Lam cả người chấn động, đột nhiên nước mắt rơi như mưa, giữa mày kề sát mặt đất, nức nở nói:
-“Lời nói của lão sư, học sinh ghi nhớ trong lòng.”
Nhiều năm như vậy càng thua càng đánh, hắn không khóc;
Bị người làm nhục hắn bằng mọi cách, hắn cũng không rớt một giọt nước mắt;
Bị đánh gãy chân, giả làm khất cái cứu mạng mình, không biết khi nào gặp khó khăn, hắn càng không khuất phục, nhưng duy nhất lúc này, hắn giống như là một hài tử lưu lạc đã lâu, đột nhiên có chỗ dựa vào, sau đó nước mắt ủy khuất liền rốt cuộc nhịn không được.
Liêu Vô Hà mỉm cười nhìn hắn, từ bên hông lấy ra một khối ngọc bội, lại cố gắng nói:
-“Chớ quên bản tâm.”
Vệ Lam vội lấy tay áo lau nước mắt, con mắt hồng hồng đôi tay tiếp,
-“Đúng vậy.”
Hắn cho rằng chính mình vào lúc ban đêm nhất định sẽ kích động đến ngủ không được, vừa ý chính là, hắn lại phá lệ rất sớm liền buồn ngủ, liền tâm vẫn luôn thấp thỏm bất an cũng giống như nháy mắt có tin tức.
-“Đại Giang!”
Nửa mộng nửa tỉnh, Vệ Lam mạnh mẽ căng mí mắt nói với Đại Giang,
-“Ta thích nơi này, ta muốn lưu lại nơi này.”
Đại Giang cười ngây ngô vài tiếng, gãi gãi đầu, thay hắn đắp chăn đàng hoàng, ồm ồm nói:
-“Liêu tiên sinh là sư phụ, ngươi là đồ đệ, tự nhiên phải lưu lại.”
Đúng vậy, ta muốn lưu lại.
Nghĩ như vậy, Vệ Lam rốt cuộc nặng nề ngủ.
Hắn từng thấp thỏm lo âu, cũng từng ác mộng liên tục, nhưng mà giờ phút này, hết thảy u ám đều đã cách hắn khá xa.
Biết được Liêu Vô Hà rốt cuộc thu đồ đệ, mọi người đều thật cao hứng, Yến Kiêu còn cố ý bảo Lâm Bình tìm thúc phụ hắn mua một con cá lớn tới hầm ăn. Lại làm chút bánh bao đậu hình con cá, dùng đậu xanh điểm đôi mắt, dùng đậu dựng thành môn lâu đằng trước cá, lấy ý cá chép nhảy Long Môn.
Khác nhau cũng thế, duy chỉ có bánh bao bao đậu cá béo ngây thơ chất phác thơm ngọt ngon miệng, làm hai tiểu bằng hữu Liêu gia yêu thích không buông tay, hai anh em ngươi một đầu cá, ta một thân cá chia nhau ăn.
Aizza, cái này thật là mềm mại, thay răng cũng không ngại ăn!
Bái sư hiển nhiên so vinh quang đứng đầu huyện thí càng làm Vệ Lam vui mừng, bất quá ngắn ngủn một đêm, hắn liền dường như thay đổi bản thân dường như nét mặt toả sáng, tuy vẫn là khập khiễng, nhưng ngượng ngùng nội liễm trên mặt nghiễm nhiên đã có vài phần khí độ phong lưu tài tử.
Hắn cố ý thay đổi một thân xiêm y chỉnh tề, lại tự mình kính trà Đổng phu nhân, gặp qua sư nương cùng tiểu sư huynh, tiểu sư tỷ, đó là chính thức qua minh lộ.
Đổng phu nhân nghe Liêu Vô Hà nói những gì hắn trải qua, hai vợ chồng này thái độ đều tương đương nhất trí.
Học vấn như thế nào phản ánh ở tiếp theo, rốt cuộc đọc sách không tốt có thể dạy, nhưng tâm nếu là hỏng rồi, vậy thật không thể cứu……
Rốt cuộc nàng so với Liêu Vô Hà càng cẩn thận chút, biết Vệ Lam không nơi nương tựa, chỉ sợ sinh hoạt túng quẫn không dễ, còn suốt đêm gọi người chuẩn bị mấy bộ xiêm y tắm rửa, giày vớ cùng giấy và bút mực, Vệ Lam cảm kích tiếp nhận.
Hiện giờ hắn đã là đệ tử đứng đắn, trưởng giả ban, không dám từ.
Nói đến Liêu Vô Hà thu đồ đệ cũng cùng giống bản thân tùy tính không kiềm chế được, mặc kệ tuổi lớn nhỏ, chỉ xem nhập môn trước sau. Một đôi nhi nữ tuy nhỏ, nhưng tốt xấu ba bốn tuổi được là thân cha dạy vỡ lòng, tự nhiên tính là nhập môn, tuy là Vệ Lam đã hơn hai mươi tuổi, như cũ chỉ có thể tính làm sư đệ.
Mọi người nói lên chuyện sau khi phủ thí, Bàng Mục liền nói với Vệ Lam:
-“Ngươi đi theo chúng ta, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Chủ tớ hai người này một què một khờ, vạn nhất có gì sơ xuất, đệ tử mới ra lò nóng hầm hập của tiên sinh nhà hắn chẳng phải là ném đá trên sông?
Vệ Lam không khỏi sợ hãi,
-“Lộ trình từ đây đến phủ thành cùng lắm là hai ngày, hiện giờ thời tiết chuyển ấm, vãn sinh chính mình đi cũng được, thật sự không cần đại nhân lo lắng.”
Tề Viễn cười ha ha,
-“Tiểu tử ngốc, ngươi cũng suy nghĩ nhiều rồi. Là Mạnh Kính Đình, a khụ khụ, là Mạnh tri phủ viết thư thỉnh đại nhân chúng ta đi đốc khảo, bất quá tiện đường mang ngươi đi thôi.”
Vệ Lam lúc này mới yên tâm,
-“Nếu như thế, cung kính không bằng tuân mệnh.”
Hắn so với Bàng Mục nhỏ hơn hai tuổi, so với Tề Viễn cùng Đồ Khánh còn hơn một người một tuổi một người nửa tuổi, nhưng lại là từ trong xương cốt kính sợ.
Yến Kiêu cũng vừa biết chuyện này, nhỏ giọng hỏi Bàng Mục,
-“Ngài làm việc xong rồi sao? Bây giờ lại phải chạy đông chạy tây.”
-“Nàng xem nhẹ ta như vậy!”
Bàng Mục nghiêm mặt nói, lại chỉ vào quầng thâm dưới mắt chính mình, vừa khoe ra lại ủy khuất,
-“Nhìn này, đều là do mấy ngày nay bận rộn không được ngủ. Nói vậy nhưng ta còn chưa đứng đắn xem nhóm con mọt sách khảo thí, hiện giờ thử một lần cảm giác rất thú vị…”
Lời còn chưa dứt, đầu kia Đồ Khánh đã ho khan lên, lại hướng tới Liêu Vô Hà bên kia đưa mắt ra hiệu.
Đại nhân tốt xấu gì cũng thu liễm chút đi, trên bàn này thế nhưng còn có một con mọt sách đã sớm thành tinh đây này… Ngài có bản lĩnh lớn tiếng nói cho lão nhân gia hắn nghe một chút thử xem? Nhắc mãi mà vẫn quên!
Bàng Mục phản xạ có điều kiện cảm thấy lỗ tai nóng lên, lại nhớ lại năm đó khi mới gặp ngày đêm bị lải nhải đến sợ hãi, bản năng liếc mắt ngó Liêu Vô Hà một cái, thấy hắn hết sức chuyên chú gắp đồ ăn cho Đổng phu nhân, lúc này mới yên lòng.
Yến Kiêu cảm thấy phản ứng này của hắn đặc biệt thú vị, liên tiếp che miệng cười,
-“Không ngờ cũng có lúc ngài cũng phải nghe lời người khác?”
Không ngờ rằng, Bàng Mục liền mặt dày vô sỉ gật đầu, lại tiến thêm một bước hạ giọng kề tai nàng nói nhỏ:
-“Phía trên nói như thế nào, phía dưới nên làm thế nào ta đều làm, tục ngữ nói, không có mưu không được, ta cũng không giỏi can thiệp, cứ để triều đình làm chủ đi! Đúng rồi, nàng cũng đi cùng đi!”
Yến Kiêu thầm chấp nhận, đối với việc đi Đô Xương phủ thành cũng chờ mong.
Nói lại, cái này có tính là lấy việc công làm việc tư không, chi phí đi đường cũng tính vào tiền công không sao chứ…
Thấy nàng như vậy, Bàng đại nhân trả lời dứt khoát,
-“Trước nay chưa từng xảy ra chuyện gì!”
Vạn nhất trên đường có người chết gì đó, cũng không đến mức luống cuống có phải không?
Yến Kiêu vái chào tới mặt đất,
-“Giỏi, thật sự là giỏi!”
Bàng đại nhân được khen xoa tay, lại cười sáp nửa bên mặt chưa được hôn lên,
-“Vậy nàng hôn ta một cái đi…”
Liêu Trăn cũng chuẩn bị đi thi, lúc này liền đi theo phụ thân cùng “tiểu sư đệ” đi một chuyến, cảm thụ gần gũi không khí khảo thí.
Sau đó Đồ Khánh thấy Bàng Mục định ra danh sách người đi theo chói lọi thấy hai cái tên “Yến Kiêu” “Lâm Bình”, đột nhiên liền biết là đặc biệt đi theo.
Một Yến cô nương đã quá sức, hiện giờ còn có tiểu bộ khoái chuyên hướng ngỗ tác báo án mạng … Nếu không hiểu ra chuyện gì thì thực xin lỗi uy danh bọn họ?
Thấy vậy, Yến Kiêu mãnh liệt kháng nghị,
-“Ngươi có thể vũ nhục người ta, nhưng không thể bôi nhọ thanh danh ta!”
Đồ Khánh:
….
Thôi đi, hắn chính là không lý giải nổi cô nương này đặt trọng điểm rốt cuộc ở đâu.
Hiện giờ đã là mùa xuân tháng ba, gió thổi nhẹ vào mặt sông đóng băng đã lâu, nước sông yên lặng vào đông một lần nữa toàn bộ lưu động, ven đường cây cổ thụ già thân loang lổ vết nứt, kêu chúng nó mau nhanh ra mầm mới.
Trên đường đã mọc một lớp cỏ mới xanh mềm, xa xa nhìn lại, các cây hoa dại nhỏ lay động theo gió, chỉ là nhìn như vậy, liền cảm giác trước mắt đều là bừng bừng sức sống.
Rốt cuộc từ trong chính vụ nặng nề thoát ra, Liêu Vô Hà không khỏi thi hứng quá độ, liên tiếp làm mấy bài thơ từ ngữ biến hóa muôn vàn, dẫn tới mọi người sôi nổi trầm trồ khen ngợi, trong đó đặc biệt Yến Kiêu như hải cẩu xông ra vỗ tay nhiều nhất.
Tân đệ tử Vệ Lam vội thật sự, vừa vỗ tay, lại bận ở trên xe ngựa xóc nảy này đem đại tác phẩm sư phụ vừa xem vừa ghi chú xuống, chỉ hận không có thêm một đôi tay…
Hai bên thưởng thức lẫn nhau, ngẫu nhiên liếc nhau, đều có thể từ đối phương cảm nhận được cùng loại cuồng nhiệt!
Tiên sinh vì sao ưu tú như thế!
Bàng Mục cùng Tề Viễn cười bọn họ,
-“Hai người hiện giờ nhưng lại gặp được đồng đạo.”
Sau đó Liêu Vô Hà hứng thú nhìn lên phía trên, lại bảo mọi người lấy cảnh xuân làm đề, Yến ngỗ tác… Liền yên lặng thối lui đến một trượng ở ngoài vỗ tay.
Thôi đi, các người chơi trò chơi công tác văn hoá…
Tề Viễn ở phía sau cười gian xảo,
-“Yến cô nương sao không tiếp tục nghe nữa?”
Yến Kiêu quay đầu lại cho hắn một ngón giữa.
Tề Viễn còn muốn tiếp tục, bỗng nhiên liền cảm thấy mây đen trên đỉnh, vừa nhấc đầu, liền thấy người lãnh đạo cùng đại hắc mã của hắn không biết lại đây khi nào, giờ phút này động tác cười nhất trí lộ ra hai hàm răng trắng trông thật âm hiểm.
Bàng Mục đem hai tay bẻ răng rắc, giọng nói như chuông đồng,
-“Tới tới tới, mấy hôm đã lâu không luyện đối chiến.”
Lời còn chưa dứt, hắc mã dưới hông hắn cũng như được nhân tính hóa phát ra tiếng phì phì trong mũi, dùng sức bào mặt đất, hướng ngựa Tề Viễn lộ ra ánh mắt “Hiền lành” đồng dạng.
Tề Viễn cùng ngựa của mình:
....
Tiểu Bạch Mã bên kia đã nghẹn một hồi lâu cũng nghênh đón giải phóng, hoàn toàn không cách nào khắc chế nội tâm vui mừng, hận không thể nhảy đi nơi này trát một cái, chỗ nào liếc mắt nhắm một cái, lại ngậm mấy cây cỏ xanh tươi mới ăn, như con ngựa hiếm lạ sắc thái tươi đẹp của hoa, cuối cùng làm cho chính mình hắt xì liên tục.
Ngay từ đầu Yến Kiêu không định khống chế nó, thấy nó tuy rằng hồ nháo, nhưng cũng có thể đuổi kịp đại đội, cũng không lệch khỏi quỹ đạo lộ tuyến, đơn giản để nó đi.
Chỉ là thường thường cùng người khác chưa nói hai câu lời nói liền kinh ngạc phát hiện chính mình lại “Phiêu” đi ra ngoài, không riêng nàng bất đắc dĩ, mọi người cũng đều cười vang không ngừng.
-“Ngươi a ngươi a, cái đồ không biết yên phận gì cả!”
Yến Kiêu dở khóc dở cười, nắm lỗ tai nó, lại không dám dùng sức, sợ Tiểu Bạch Mã càng thêm cho rằng chủ nhân đang cùng mình đùa giỡn……
Bạch Ninh nhìn một người một ngựa cười một hồi, lại thấy Đồ Khánh từ khi ra cửa liền lo lắng sốt ruột, liền mở miệng quan tâm nói:
-“Chàng có tâm sự gì sao?”
Đồ Khánh thần sắc phức tạp nhìn vị hôn thê một cái, chợt buồn bã nói:
-“Chuyến này, khủng cành mẹ đẻ cành con*……”
(Chú thích: chỗ này mình không hiểu lắm mọi người ai biết thì bình luận nhé!)
Bạch Ninh nghe hắn nói mà đầu mờ mịt, còn tưởng rằng đi Đô Xương phủ có ẩn tình khác, theo bản năng nắm chặt côn cũng không rời khỏi trường thương, cảnh giác nhìn bốn phía.
Ai ngờ, lại thấy Đồ Khánh đầu nâng nâng cằm,
-“Ngươi chỉ lo nhìn chằm chằm nàng.”
Bạch Ninh thuận thế nhìn lại.
....
Cùng là làm việc cùng nhau, công kích đối phương như vậy không được tốt lắm?
Nàng muốn mở miệng hoà giải, lại thấy Tiểu Bạch Mã một lần nữa chạy như bay đi ra ngoài, Yến Kiêu đột nhiên thít chặt cương ngựa, đứng ở trên một chỗ cao hướng nơi xa nhìn một lát, bỗng nhiên quay đầu sang bên này giương giọng nói:
-“Bên kia có hai đám người xung đột đi lên, tựa hồ còn động đến lửa!”
Đồ Khánh quay mặt Bạch Ninh lại, mặt vô biểu tình,
-“Nàng vừa rồi muốn nói cái gì?”
Bạch Ninh:
....
Post on 09/10/2022
No comments:
Post a Comment