Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 30


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 59

 

Cùng là đồng liêu đã lâu rồi, hiện tại Yến Kiêu vừa thấy ánh mắt Đồ Khánh liền biết hắn biểu tình bình đạm như gà nhưng thật ra lại sắp điên cuồng phun trào, vì thế lập tức vì chính mình phát ra tiếng:

-“Đồ đại nhân ngươi không thể như vậy, chính là ta vừa vặn nhìn thấy, đổi thành người khác hội báo cũng giống nhau không sao?

 

Đồ Khánh không lên tiếng, nhưng trên mặt đều viết: 'Vì sao không phải người khác thấy?'

 

Yến Kiêu trước hết nói với Bàng Mục, thấy hắn tống cổ người đi hỏi, mới vô cùng đau đớn đối với Đồ Khánh tiến hành tái giáo dục tam quan của hắn.

 

-“Đồ đại nhân, ngươi làm tuần kiểm một huyện, suy nghĩ không được miên man, bằng không trên làm dưới theo, làm ra một đám cấp dưới kiên trì bẻ cong sự thật thì như thế nào!

 

Lại xoay mặt nhìn về phía Bạch Ninh, khuyên nàng nhất định phải kiên trì gần nước bùn mà không nhiễm,

-“Tiểu Bạch, ngươi ngàn vạn đừng nghe hắn nói bậy! Ta bất quá là làm cái này lâu rồi, có hơi giỏi về việc phát hiện vụ án thôi!

 

Bạch Ninh nhìn bên này, nhìn xem bên kia, đột nhiên cảm thấy nhân sinh thật gian nan!

 

Nàng từ khi còn nhỏ đã bị người đuổi theo hỏi thích cha hay là thích mẫu thân hơn, bây giờ các ngươi đi tra tấn người khác không được sao?

 

Khi nói chuyện, dưới triền núi kia hai đoàn người tụ tập ẩu đả đánh nhau đã bị gọi tới, đồng thời trước mặt Bàng Mục quỳ thành ranh giới hai bên rõ ràng.

 

Bên trái là một đám người cầm đầu là một trung niên mập mạp trông có vẻ giàu có mặc áo gấm màu đỏ, vây quanh phía sau là một đám thân cường thể kiện, thống nhất một thân áo bông màu xanh lá, tay cầm côn bổng to bằng miệng bát, như lang như hổ.

 

Trái lại bên phải một đám, đi đầu là người tay trái la bàn tay phải phất trần, trên cằm có ba sợi râu bay theo gió, nếu là không nhìn thấy cái trán sưng lên như một cái bánh bao to, thật sự cảm thấy có điểm siêu dật xuất trần.

 

Mà chung quanh hộ vệ hắn là một đám nông phu trong tay cầm cái cuốc, đòn gánh, tuy rằng thon gầy chút, nhưng ánh mắt cũng pha hung ác.

 

Yến Kiêu cùng Bàng Mục nhìn đám người nhanh trao đổi ánh mắt, đều cảm thấy ấn tượng đầu tiên không sai biệt lắm: 'Thấy thế nào đều cảm thấy như là địa chủ tàn bạo vô tình xuất nanh vuốt ức hiếp nhóm bá tánh lương thiện, người sau không thể nhịn được nữa, phấn khởi phản kháng.'

 

Không có biện pháp, đã trải qua Triệu Quang Diệu, Trương lão gia cùng một loạt trường hợp vì làm giàu mà bất nhân kinh điển, ấn tượng của bọn họ hiện tại đối phú hộ ở nông thôn đã tương đối ác liệt.

 

Bất quá đạo sĩ này là như thế nào trà trộn vào đây?

 

Kết quả ngay sau đó, liền thấy người trung niên phúc hậu quỳ rạp xuống đất, than thở khóc lóc,

-“Đại nhân, đại nhân thay thảo dân làm chủ, những điêu dân này muốn tới đào phần mộ tổ tiên của thảo dân!

 

Mọi người huyện Bình An nha:

....

 

Chuyện này có chút quá mức.

 

-“Hắn nói chính là như vậy?” Bàng Mục nhíu mày hỏi.

 

Triều đại lấy hiếu trị thiên hạ, tội khinh miệt tổ tông, nếu đám người này quả nhiên muốn động đến phần mộ tổ tiên của người ta, cũng đừng trách họ nổi giận đánh người.

 

Đạo sĩ kia vung phất trần, ở trước mặt chúng bá tánh làm cái cúi, thần bí hề hề nói:

-“Đại nhân, có thể ra chỗ khác nói chuyện được không?

 

-“Không đi,

Bàng Mục dứt khoát lưu loát một lời đánh gãy,

-“Ngươi có chuyện thì ở chỗ này nói, đừng giả bộ bộ thần thần tiên tiên.

 

Đạo sĩ cũng có vài phần nhẫn nhịn,

-“Đại nhân sảng khoái nhanh nhẹn, bần đạo cũng không dài dòng, việc này nói ra thì rất dài....

 

Bàng Mục phiền nhất loại người này không có việc gì cũng úp úp mở mở, không chút do dự lần thứ hai đánh gãy,

-“Hoặc là nói ngắn gọn, hoặc là dứt khoát đừng nói, chẳng lẽ còn muốn bản quan chăm chú lắng nghe?

 

Nếu nói vốn dĩ hắn còn có vài phần thiên vị bá tánh, nhưng hiện tại không biết chỗ nào lẫn lộn thêm một đạo sĩ, trong lòng bình đẳng đã dần dần hướng về chỗ của tài chủ mập mạp kia.

 

Nhìn lại, ít nhất nếu là kẻ thành thật bổn phận, nên mở miệng liền thẳng đến chủ đề!

 

Mặc cho trước mặt mọi người bị ai đánh gãy ba lần hai lần thì cũng có chút nhịn không nổi nữa, đạo sĩ cơ hồ là mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi nói:

-“Bần đạo chịu người gửi gắm, xem xét phong thuỷ tại nơi đây, phát hiện....

 

Nhưng mà Bàng đại nhân đã sảng khoái mà đánh gãy hắn lần thứ ba, kẻ hỏi người nghe vấn đề không liên quan nhau đến nhau,

-“Ngươi là đạo sĩ tới từ đạo quan nào?

 

Đối mặt với cái công phu kia, đạo sĩ bị hắn làm sặc, vừa định vòng qua đề tài này, ai ngờ trong lúc vô ý ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, hai cái chân lại không tự giác run lên một chút, cằm khẽ nâng, đúng lý hợp tình nói:

-“Ta tin loại sự tình này xưa nay tâm thành tắc linh, bần đạo vân du tứ hải, tùy duyên mà đi.

 

Bàng Mục hai mắt híp lại, không tỏ ý kiến, chuyện vừa chuyển hỏi:

-“Phù điệp của ngươi đâu?

 

Yến Kiêu chính mờ mịt khó hiểu, Bạch Ninh đã nhỏ giọng nói vào lỗ tai nàng:

-“Phù điệp chính là công văn chứng minh thân phận tăng đạo do quan viên cấp cho họ, mặc kệ là ở chùa miếu, đạo quan đứng đắn tu hành hay là chính mình bên ngoài tu hành, đều có.

 

Yến Kiêu rõ ràng.

 

Đạo sĩ kia sửng sốt, mơ hồ cảm thấy không ổn, dưới chân mới vừa động, đột nhiên liền nghe Bàng Mục cười lạnh một tiếng,

-“Nguyên lai là giả danh đạo sĩ lừa bịp, người đâu, bắt hắn lại cho ta!

 

Đạo sĩ kia nhất thời hoảng sợ, liều mạng giãy giụa, trong miệng kinh hoảng thất thố hô lớn:

-“Ta là người trời sinh xương rồng cốt tiên..a...các ngươi làm gì!

 

-“Trời cái đầu ngươi!

Tề Viễn dứt khoát lưu loát đá cho hắn một cái, cười nhạo nói,

-“Phù điệp còn không có, tính là đạo sĩ cái gì?

 

Yến Kiêu nghe vẫn không hiểu: 'Đây là giả đạo sĩ vì sao?'

 

Tiểu bách khoa Bạch Ninh lại kịp thời giải đáp nghi vấn cho Yến Kiêu,

-“Tăng đạo không tính là người thường, không những không cần nộp thuế, thế nhân đối bọn họ còn nhiều lễ ngộ, cho nên thường có những kẻ ham ăn biếng làm thật giả lẫn lộn.

 

Yến Kiêu bừng tỉnh đại ngộ, lại đánh giá đạo sĩ giả kia vài lần, thầm nghĩ thằng nhãi này phỏng chừng cũng là bỏ ít tiền vốn, chỉ nhìn đơn thuần bề ngoài rất có sức thuyết phục, nói chuyện cũng lấy biết đúng chỗ mà nói, chắc là một kẻ hay lừa đảo!

 

Tài chủ vừa thấy, lại lần nữa quỳ rạp xuống đất dập đầu mấy cái,

-“Đại nhân anh minh!

 

Mới vừa thế lực hai bên còn giằng co ngang nhau, đảo mắt thành một bên vừa có sức lực lại có tiền, lực lượng địch ta xuất hiện dao động lớn như thế, bá tánh được “Võ trang” bên kia liền không làm gì.

 

Nghe trong đám người bỗng nhiên có một đạo thanh âm mang theo bất mãn truyền ra,

-“Tri phủ đại lão gia chúng ta có biết, ngươi rõ ràng không phải quan ở phủ thành chúng ta, dựa vào cái gì mà bắt người lung tung!

 

Lời vừa nói ra, nhất thời dẫn tới mọi người sôi nổi phụ họa, đều nói hắn đây là ở đất người ngoài loạn hành chức quyền.

 

-“Chúng ta mời người đến xem phong thuỷ, như thế nào chớp mắt liền bị bắt? Dựa vào cái gì!

 

-“Bọn họ cũng động thủ, dựa vào cái gì chỉ người của chúng ta?

 

-“Ta thấy chính là nghiệp quan cấu kết, bọn họ chính là mặc chung một cái quần!

 

-“Đúng vậy, chính là!

 

-“Ngươi không phải quan bản địa, quản được chúng ta sao?

 

Chính là đang ầm ĩ, chợt nghe từ xa có một đám người ngựa kêu, đi đầu là hai con khoái mã chạy như bay mà đến, trong miệng hô lớn:

-“Tri phủ đại nhân đến, yên lặng!

 

Bàng Mục ngoài cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe miệng, cũng không biết đối ai nói,

-“Nhìn một cái, tổ tông đất này tới rồi.

 

Lại nói Mạnh Kính Đình sợ bỏ lỡ, hai ngày nay đều phái người đến cửa thành nghênh đón, ai ngờ vừa tới bỗng nhiên có người tới báo, nói bên thành nam Lý lão gia Lý Thanh cùng người Tiết gia trang náo loạn lên, Mạnh Kính Đình nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán, té ngã lộn nhào đuổi lại đây.

 

Trước đó không lâu còn lập chí cự tuyệt làm tham quan hắn còn đang muốn thể hiện tình yêu thương đối với bá tánh, mà lại…… Từ huyện Bình An muốn sang bên này nhất định phải đi qua thành nam, nếu cho quốc công gia lão nhân gia hắn đụng phải, không cẩn thận giận chó đánh mèo lên chính mình chẳng phải xong đời?

 

Thật là sợ cái gì tới cái gì, vừa mới nghĩ thì thám tử phi ngựa tới báo,

-“Đại nhân thần cơ diệu toán, quả nhiên đụng phải một hàng người huyện Bình An nha!

 

Vừa nghe lời này, Mạnh Kính Đình cơ hồ phải suýt chết ngất ở trên ngựa, hận không thể đập thằng nhãi này một trận.

 

Con mẹ nó thần cơ diệu toán! Lại như vậy tính đi xuống, ngươi phải chuẩn bị cho lão gia quan tài mỏng rồi.

 

Mạnh tri phủ một đường nhắc mãi “Mạng ta xong rồi” chạy như điên không ngừng, thật xa trông thấy Bàng Mục như hạc trong bầy gà bóng, ba hồn tức khắc đi mất hai hồn, cả người mồ hôi lạnh như nước tắm chảy.

 

Vừa lúc lại nghe thấy một kẻ thanh thét to cái gì “Quản không được”, hắn chỉ hận không sinh thêm hai cánh, phác gục ở Bàng Mục dưới chân tỏ lòng trung thành, đơn giản cách thật xa liền ở trên lưng ngựa hô to lên,

-“Quản được, quản được!

 

Yến Kiêu kém chút nữa nhịn không được cười ra.

 

Mạnh Kính Đình cũng không đợi ngựa dừng lại ổn định liền lăn từ trên ngựa rơi xuống đất, thở hổn hển hướng Bàng Mục hành lễ,

-“Quốc!

 

Bàng Mục giữa mày hơi nhíu, vươn roi ngựa chọn ở trên cánh tay hắn, dẫn đầu ngắt lời nói:

-“Tri phủ đại nhân khách khí.

 

Chỉ là tinh tế một cái roi ngựa, nhưng Mạnh Kính Đình lại cảm thấy chính mình giống như đụng phải côn sắt, cả người thế nhưng rốt cuộc vô pháp trầm xuống nửa phần, không khỏi rất là kinh ngạc.

 

Trong chớp nhoáng, hắn cũng phục hồi lại tinh thần, biết Bàng Mục không muốn ở bên ngoài bại lộ thân phận, vội thuận thế đứng dậy, biết phải nghe lời nói:

-“Bàng đại nhân khách khí, hạ, bản quan tới muộn, khiến chư vị chê cười.

 

Lý lão gia cùng Tiết gia trang hai bên giằng co thấy tình cảnh như vậy, đều giống như gặp quỷ, không biết vị Bàng đại nhân này rốt cuộc có lai lịch gì, thế nhưng đến tri phủ lão gia cũng khách khí như vậy.

 

Bàng Mục lười nhiều lời, lời ít mà ý nhiều nói:

-“Nếu Mạnh đại nhân tới, ta tự nhiên không giỏi làm thay, còn thỉnh Mạnh đại nhân tự mình quyết đoán.

 

Nói xong, hắn liền dẫn người thối lui đến một bên, không chịu nhiều lời thêm một chữ.

 

Thấy tình cảnh như vậy, Mạnh Kính Đình không những không cảm thấy nhẹ nhàng cùng may mắn, ngược lại da đầu tê dại, chỉ cảm thấy hai đầu vai như bị áp lực cực lớn đập vụn.

 

Đây đâu phải là tự mình quyết đoán, đây là giám sát mà!

 

Còn không bằng ngay từ đầu chính mình liền thoái vị nhường hiền, thỉnh vị thần tiên dao sắc chặt đay rối!

 

Nghĩ rồi nghĩ, Mạnh Kính Đình vẫn là căng da đầu lại lần nữa dò hỏi ngọn nguồn, kết quả lúc này ngay cả hắn liền cảm giác ra không nổi.

 

-“Các ngươi xem phong thuỷ thì xem phong thuỷ, đang êm đẹp, lại đi chạm vào phần mộ tổ tiên người ta làm chi!

 

Hắn thập phần không vui nhìn về phía mọi người ở Tiết gia trang.

 

Hắn cảm thấy Lý Thanh phản ứng hoàn toàn bình thường: 'Làm gì có ai phần mộ tổ tiên phải bị bới còn có thể bảo trì bình tĩnh khắc chế?'

 

Thanh niên vừa mới ăn nói hung nhất giờ phút này vẫn là đỏ mặt tía tai, nghe vậy muốn cãi lại, một bàn tay lại đè hắn lại.

 

-“Tộc trưởng?

 

Lão nhân được hắn gọi tộc trưởng ngoảnh mặt làm ngơ, trước hướng Mạnh Kính Đình cùng Bàng Mục làm cái lễ, lại hướng Lý Thanh cười làm lành nói:

-“Hai vị đại nhân, Lý lão gia, xem ra việc này là hiểu lầm, lão hán ngu muội, chỉ là lo lắng tiền đồ sinh kế của tộc nhân, nhất thời không tra, bị kẻ gian che giấu. Việc này nghe hai vị đại nhân nói lời vàng ngọc xong, chỉ cảm thấy giống như thể hồ quán đỉnh, hổ thẹn phi thường, trước hai đại nhân xin nhận lỗi!

 

Chớ nói mọi người huyện Bình An nha cùng Mạnh Kính Đình, ngay cả vị kia bụ bẫm Lý lão gia đều bị lời hắn vừa nói ra làm cho hồ đồ, lập tức không vui nói:

-“Tiết lão đầu, ngươi đừng cậy già lên mặt, chẳng lẽ ngươi có tuổi là có thể nhận sai lá xong sao? Vừa mới rồi ngươi còn bôi nhọ phần mộ tổ tiên nhà ta phong thuỷ không tốt, lúc này rồi lại giả bộ vô tội cái gì!

 

-“Ngươi xưa nay khôn khéo như hồ ly, một kẻ hèn giả đạo sĩ, thế nhưng ngươi thật sự phân biệt được? Nếu ngươi không duy trì, hắn chỗ nào dám tới!

 

Nói xong, Lý Thanh lại cả người thịt mỡ run loạn lên hướng Bàng Mục cùng Mạnh Kính Đình kêu oan,

-“Hai vị đại nhân, thảo dân thật là oan uổng, Lý gia ta đời đời đều sinh ở Đô Xương phủ, lớn lên ở Đô Xương phủ, nhiều thế hệ kinh thương, không dám có một chút ít chậm trễ, không dám nói có công, tốt xấu cũng không làm chuyện gì xấu? Phần mộ tổ tiên nơi kia, cũng là trên dưới một trăm năm trước lão tổ tông thỉnh người xem phong thuỷ, mấy thế hệ người đều như vậy xuống, cũng không biết như thế nào Tiết gia trang ngứa mắt, thế nhưng dứt khoát tới bôi nhọ, nói phần mộ tổ tiên Lý gia ta hỏng rồi làm liên lụy tới phong thủy thôn trang bọn họ! Quả thực trò cười lớn nhất thiên hạ!

 

-“Lý gia một thế hệ không bằng một thế hệ, ta xem phong thuỷ phần mộ tổ tiên của các ngươi cũng không ra sao!

 

Lời này trực tiếp đem Lý Thanh bị chọc tức, thấy hắn nháy mắt lấy hình thể không phù hợp mạnh mẽ tại chỗ một nhảy cao ba thước, mặt béo hết đỏ lại trắng, nước miếng bay tứ tung hướng về phía người Tiết gia trang quát:

-“Ai? Ai nói? Tên hỗn trướng nào dám nguyền rủa Lý gia ta? Có bản lĩnh lăn ra đây!

 

Tộc trưởng Tiết gia trang cũng sắc mặt đột biến, thầm mắng tộc nhân không đầu óc, vội mở miệng trấn an, chỉ là hiệu quả cực nhỏ.

 

Mắt thấy càng náo loạn càng kỳ cục, Mạnh Kính Đình trộm quan sát thần sắc Bàng Mục, lập tức thành thạo sửa trị.

 

-“Việc này bản quan đã rõ ràng, Tiết gia trang vô cớ khiêu khích trước, cố tình chọc giận, lại dung túng tên đạo sĩ giả danh lừa bịp, không có một chút có lý, hiện bản quan mệnh các ngươi hướng Lý Thanh giáp mặt nhận lỗi, việc này vĩnh viễn không được nhắc lại!

 

Nếu không miệt mài theo đuổi, chuyện này phán như vậy thật sự không có lỗi, cho nên sau đó Mạnh Kính Đình hỏi ý tứ Bàng Mục, hắn cũng gật đầu.

 

Người trong hai nha môn hội hợp rời đi, Lý Thanh lại hướng người Tiết gia trang thả một phen lời nói tàn nhẫn, lúc này mới phần phật rời đi.

 

Chờ nhân mã ba phương đều đi xa, người trẻ tuổi vẫn luôn bị cấm nói mới kìm nén không được nói:

-“Tộc trưởng, thật sự để như vậy? Năm nay hiến tế như nào?

 

-“Ngươi còn có mặt mũi đề!

Mới vừa còn khiêm tốn mà dịu ngoan tộc trưởng nháy mắt thay đổi, giơ tay tát cho hắn một cái thật mạnh, hung tợn mắng,

-“Nếu không phải tay chân các ngươi không nhanh nhẹn, nửa đêm động thủ lại vẫn có thể kinh động người giữ mộ Lý gia, nếu đại sự sớm thành, tội gì ầm ĩ đến như vậy!

 

Mấy tiểu tử bị mắng không dám ngẩng đầu, lẩm bẩm nói không ra lời.

 

Chờ tộc trưởng mắng xong, một hán tử 40 tuổi tuổi đi lên trước, thấp giọng hỏi nói:

-“Tộc trưởng, nghe nói tri phủ này không phải thanh quan gì, như ta nói, chúng ta dùng bạc…

 

-“Vô nghĩa! Tưởng ta không biết sao?

 

Tộc trưởng tức giận mắng vài câu, nhìn phương hướng đám người Mạnh Kính Đình rời đi thật lâu không nói.

 

Ban đầu tri phủ lão gia xác thật là kẻ thấy tiền sáng mắt, có thể đưa bạc trước rồi làm cái gì cũng được, nghe nói thế nhưng lại lập chí phải làm thanh quan! Hôm kia hắn cũng nhờ người hỏi ý tứ, ai ngờ đối phương trực tiếp đánh trở về, kêu hắn nghĩ cũng đừng nghĩ.

 

Đây không phải thấy quỷ sao? Lão hổ muốn ăn chay, tham quan muốn cự hối, kỹ nữ muốn hoàn lương……

 

Trên đời còn sự tình gì hoang đường buồn cười hơn sao?

 

-“Trở về rồi nói…

Trầm mặc thật lâu sau, tộc trưởng nhíu mày hỏi,

-“Vị quan kia có lai lịch gì? Như thế nào mà nhìn tri phủ lão gia đối với hắn rất nhiều kính sợ?

 

Nếu có người như vậy tại đây, chuyện gì đều không dễ làm.

 

-“Mấy năm trước liên tục đại chiến, nhân tài khó khăn,

Hán tử kia cân nhắc một lát, thử thăm dò nói:

-“Đương kim thánh nhân kế vị bất quá ba năm, tự nhiên càng vội vã bồi dưỡng tâm phúc của mình. Nghe nói mỗi khi viện thí đều phải phái người xuống dưới giám sát, ta coi đoàn người kia khí thế mười phần, có lẽ là trong kinh tới cũng chưa biết được.

 

Trong kinh tới?

 

Tộc trưởng âm thầm nghĩ vài lần, cũng cảm thấy rất có khả năng.

 

Bất quá… Hắn nhướng mày nhìn phương hướng kinh thành, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng.

 

Nếu từ kinh thành tới, chẳng phải nên đi từ hướng thành bắc tới sao? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 60

 

Trên đường đi phủ nha, Bàng Mục trước sau không có nói nhiều, Yến Kiêu nhịn không được nhìn vị tham quan Tri phủ đại nhân bị bức “Hoàn lương” vài lần.

 

Hắn bất quá trên dưới 40 tuổi, dung nhan thanh tuyển, trên mặt lúc nào cũng mang ba phần cười, nhìn nhưng cực hòa khí của người đọc sách.

 

Nhưng mà không thể trông mặt mà bắt hình dong, ai có thể nghĩ đến bề ngoài cùng Liêu Vô Hà khí chất giống nhau, nhưng lại là một kẻ tham tiền…

 

Không ngờ Mạnh Kính Đình thế nhưng thập phần nhạy bén, thực mau liền quay đầu, tươi cười thân thiết hỏi:

-“Cô nương có chuyện gì sao?

 

Hàng năm làm pháp y đã gặp đủ loại người nên luyện ra một thân bản lĩnh gặp biến không sợ, Yến Kiêu thần thái tự nhiên bắt chuyện:

-“Vừa mới rồi thấy người ở Tiết gia trang hùng hổ, không biết đó là địa phương nào?

 

-“Chỉ là một đám thôn dân tầm thường gần duyên hà thôi,

Mạnh Kính Đình cười nói,

-“Nhiều năm trước vài người Tiết gia xây thôn trang, người họ Tiết tụ tập mà định cư, liền gọi như vậy.

 

Hắn là loại người am hiểu nhất xem mặt đoán ý, nhưng cùng mọi người huyện nha Bình An tiếp xúc vài lần, liền đã đoán ra địa vị Yến Kiêu không tầm thường, sớm có chủ ý giao hảo. Giờ phút này thấy đối phương chủ động mở miệng, ước gì nhiều lời vài câu, lại vắt hết óc suy nghĩ một hồi, nói:

-“Chính là thôn trang kia có chút tính bài ngoại, người bên trong người không được ra ngoài, người bên ngoài cũng không được đi vào.

 

-“Vậy?

Hắn vừa nói như vậy, những người khác cũng hứng thú,

-“Không biết là vì duyên cớ gì?

 

-“Chư vị có điều không biết, Tiết gia trang có một loại hương liệu độc đáo , có công hiệu ngưng thần tĩnh khí, giá cả vừa phải, cực kỳ dễ bán, thời trẻ cũng có không ít người có ý đồ trà trộn vào để trộm bí phương…… Rốt cuộc là lấy tiền vốn để sinh sống của người ta, cảnh giác chút cũng là nhân chi thường tình.” Mạnh Kính Đình nói.

 

Yến Kiêu gật gật đầu,

-“Xác thật như thế!.

 

Bạch Ninh cảm thấy hứng thú,

-“Không biết là hương liệu gì? Nếu là thứ tốt, khi về nhà cũng mang về một chút làm quà.

 

Đồ Khánh bất đắc dĩ cười, lại mang vài phần dung túng,

-“Nàng chỉ là mê chơi, bao nhiêu đồ vật mua trở về cũng không thèm liếc mắt một cái, lúc này rồi lại muốn hương liệu gì?.

 

Rượu thơm không sợ hẻm sâu, nếu hương liệu đó quả nhiên xuất sắc, tại sao lại vẫn luôn vô danh? Chỉ sợ Bạch Ninh mua cũng là mua cho vui.

 

-“Nghe khẩu âm cô nương, hẳn là nhân sĩ kinh thành,

Mạnh Kính Đình cũng cười,

-“Dưới chân thiên tử hội tụ đầy kỳ trân dị bảo khắp thiên hạ, cái gì không có? Hương liệu nho nhỏ nơi này nào vào được mắt cô nương? Chỉ là đồ chơi tầm thường của người trung đẳng thôi.

 

Nghe hắn nói như vậy, Bạch Ninh cũng đánh mất ý niệm.

 

Mọi người đi được một đoạn, Mạnh Kính Đình chỉ vào con sông lớn uốn lượn phía trước nói:

-“Đó là sông Đô Xương, gần đây có lũ xuân, nhưng thật ra là cảnh tượng đẹp, hai vị cô nương nếu là rảnh rỗi, có thể đi nhìn một cái.

 

Hắn thỉnh Bàng Mục lại đây giám sát cùng thương nghị công việc khảo thí, ai ngờ nhân gia ngài thế nhưng mang theo hai đại cô nương lại đây, đến tột cùng là có mục đích cùng động cơ gì, hắn cũng không dám hỏi… Dù sao cũng không nên đắc tội!

 

Yến Kiêu cùng Bạch Ninh nghe vậy, quả nhiên giục ngựa tiến lên, tay nâng mái che nắng cực lực nhìn ra xa, thấy nước chảy cuồn cuộn, liễu xanh bên biển thành cụm, đúng lúc là cảnh xuân tươi đẹp.

 

Nàng nhìn Bàng Mục cười nói:

-“Huyện Bình An chúng ta nhiều núi, nhưng lại không có sông lớn như vậy.

 

Bàng Mục đối với cái này không cảm thấy hứng thú, chỉ là nghe nàng miệng xưng “Chúng ta”, liền cảm thấy cả người thoải mái, cũng tiến lên sóng vai với nàng, cười gật đầu,

-“Xác thật.

 

Hắn theo đi dọc theo sông nhìn lại, thấy có mấy chỗ khúc cong thật là hung hiểm, dẫn tới rất nhiều bọt sóng quay, rất có vài phần đồ sộ, liền lên tiếng hỏi:

-“Lũ xuân hung mãnh, nước không tràn lại đây sao?

 

Mạnh Kính Đình không dám chậm trễ, vội tiến lên xem xét một hồi, xác nhận xong mới trả lời:

-“Mấy chỗ kia chỉ là lũ mấy ngày định kỳ nhìn thế nước mạnh chút, qua mấy ngày thì tốt rồi, vùng kia cũng không dân cư hay hộ gia đình, cho nên không ngại. Nhưng thật ra chỗ mấy nhánh sông ngẫu nhiên có tràn lan, hạ quan cũng thường xuyên lưu tâm để ý, đê các nơi cũng đều hàng năm kiểm tra, gia cố.

 

Thấy sắc mặt Bàng Mục hòa hoãn, Mạnh Kính Đình lại cười nói:

-“Đã nhiều ngày lũ xuân, không ít thôn xóm đều vội vàng hiến tế, cầu lấy ngày mùa hè lượng nước dư thừa, không hạn không úng, cũng rất có hứng thú.

 

Có Mạnh Kính Đình tận hết sức lực kéo đề tài, mọi người một đường đi này cũng vui sướng, bất tri bất giác đã đến phủ nha, Mạnh Kính Đình lại tự mình dẫn đi phòng cho khách.

 

Phủ nha rốt cuộc so huyện nha khí phái hơn nhiều, lại lớn hơn nhiều, đoàn người Bàng Mục trực tiếp vào sân, mọi người đều ở tại một chỗ, vô cùng náo nhiệt.

 

Mạnh Kính Đình nói với Yến Kiêu cùng Bạch Ninh:

-“Chốc nữa nương tử ta cũng sẽ lại đây, hai vị cô nương nếu là có cái gì không thích, không thích ứng, ngàn vạn lần không cần khách khí, coi như là đang ở nhà mình.

 

Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, hắn còn chưa nói xong, tiểu nha đầu bên ngoài liền thông báo nói:

-“Phu nhân đã tới.

 

-“Tới tới tới, hai vị cô nương, này, này!

 

Mạnh Kính Đình sau khi nghe xong liền cười xoay người sang chỗ khác, lời giới thiệu còn chưa ra khỏi miệng, cả người liền cứng nhắc.

 

Một mỹ phụ trung niên lắc lư đi tới, đúng là phu nhân của Mạnh Kính Đình. Bên người nàng trừ bỏ hai tiểu nha đầu ra, có một vị thanh xuân nữ tử mười bảy, tám tuổi tuổi, nhìn ăn mặc trang điểm không tầm thường, cũng không biết là có thân phận gì.

 

Yến Kiêu cùng Bạch Ninh liếc nhau, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một chút cảnh giác.

 

Mạnh Kính Đình sắc mặt nhanh chóng thay đổi mấy lần, bước nhanh đi đến bên người thê tử, hạ giọng nói:

-“Ngươi sao lại đem nàng đến?

 

Vị nữ tử thần bí liếc mắt nhìn hắn một cái, bộ dáng mơ hồ có chút sợ, kiều kiều khiếp khiếp hô thanh tỷ phu.

 

Phu nhân đem nàng bảo hộ ở phía sau, cũng không buồn phản ứng hắn, chỉ là hai con mắt nhìn nhanh ở trên người chúng nam nhân huyện nha Bình An quét tới quét lui, trong mắt liên tục xuất hiện tia sáng kỳ dị.

 

Không nghĩ tới huyện nha nho nhỏ kia, lại nhiều người trung long phượng như vậy……

 

Thấy phu nhân tầm mắt quá mức lộ liễu, mà đám người Bàng Mục lại đều có trực giác kinh người, thấy thế không khỏi nhíu mày, chỉ là không tiện phát tác thôi.

 

Tuy mới chỉ nhìn thấy ánh mắt của phu nhân nhà mình, Mạnh Kính Đình vẫn thực cẩn thận, thấy thế vội từ phía sau chọc phu nhân một chút.

 

Mạnh phu nhân chợt hoàn hồn, vội tiến lên vấn an, lại nhìn về phía Yến Kiêu cùng Bạch Ninh, có chút chần chờ nói:

-“Không biết vị nào là Yến ngỗ tác đại danh đỉnh đỉnh?

 

Không phải nói huyện Bình An nha chỉ có một vị cô nương sao? Sao nhiều ra thêm một người là ai?

 

Này nhưng… cũng thật là đẹp.

 

Yến Kiêu đối với nàng ấn tượng đầu tiên chẳng ra gì, trực tiếp nhấc tay đang cầm rương, nhe răng cười,

-“Chính là ta.

 

Thời đại này, con người thật sự rất khó không bị rương hợp kim ngân quang lấp lánh hấp dẫn, đối với phu nhân cũng không thể ngoại lệ, theo bản năng hỏi,

-“Đây là?

 

Yến Kiêu cười càng ngọt,

-“Đồ nghiệm thi!

 

Mạnh phu nhân cùng nữ tử trẻ tuổi kia mắt thường cũng thấy mặt trắng đi vài phần, theo bản năng lui hai bước ra sau.

 

Mạnh phu nhân bất giác có chút buồn bực, ngữ khí cùng sắc mặt đều không tốt,

-“Nơi này đường đường là Đô Xương phủ nha, chẳng lẽ còn sợ có người đến đây giết người? Cô nương cũng quá cẩn thận!

 

Ban ngày ban mặt, làm thế này là có ý gì! Thật là đen đủi!

 

Yến Kiêu ôm nó coi như bảo bối mà vuốt ve vài cái, áy náy nói:

-“Ngượng ngùng, thói quen nghề nghiệp, người ở đâu rương ở đấy!

 

Đám người Bàng Mục đã sắp không nín được cười ra tiếng.

 

Mạnh phu nhân lại muốn nói nói, Mạnh Kính Đình lại đoạt trước ho khan vài tiếng,

-“Nơi này không có việc gì, nàng đi xuống trước đi, Bàng đại nhân bọn họ lên đường cũng mệt mỏi.

 

Mau câm miệng của ngươi đi!

 

Mạnh phu nhân này lại không sợ hắn, thế nhưng trực tiếp kéo cô nương kia đến trước mặt mình, mặt đầy ý cười đối với mọi người giới thiệu:

-“Mấy vị đại nhân, đây là biểu muội nhà mẹ đẻ ta, nhũ danh Kiều Tú.

 

Mọi người á khẩu.

 

Đồ Khánh thủ lễ, lúc này đã nghe không nổi nữa,

-“Phu nhân nói cẩn thận.

 

Làm gì có ai lần đầu gặp mặt liền đem nhũ danh của cô nương nhũ nói ra bên ngoài?

 

Kiều Tú tức khắc đỏ mặt, túm góc áo phu nhân hừ hừ nói:

-“Biểu tỷ……

 

Phu nhân hồn nhiên không thèm để ý khoát tay, cười nói:

-“Đây là Đồ tuần kiểm à? Không nghĩ tới các ngươi võ nhân thế nhưng cũng đa lễ như vậy.

 

Đồ Khánh đầy mặt ngạc nhiên. Việc này không phải cái gì đa lễ mà là vấn đề lễ tiết đó phu nhân!

 

Tề Viễn không nín được nói:

-“Phu nhân, cả trai lẫn gái, lại đều không thân...

 

Lời còn chưa dứt, liền nghe Mạnh phu nhân cười nói:

-“Nói mấy câu cũng không phải là xấu gì? Lại nói....

 

Nàng nhìn về phía Yến Kiêu cùng Bạch Ninh,

-“Nơi này không phải cũng có hai vị cô nương sao? Giống nhau.

 

-“Chúng ta không giống nhau!

 

Yến Kiêu cùng Bạch Ninh trăm miệng một lời nói, sau đó nhìn về phía người nhà mình.

 

Bàng Mục cùng Đồ Khánh phải cố cất bước tiến lên, giống như hai bức tường thành ở phía trước, phu nhân trực tiếp liền choáng váng.

 

Mạnh Kính Đình thật sự nghe không nổi nữa, xấu hổ vạn phần nhận lỗi với đám người Bàng Mục, không rảnh lo phu nhân giãy giụa, trực tiếp cho người kéo đi.

 

Kiều Tú dừng ở phía sau, chỉ cảm thấy quá mất mặt, đi cũng không được ở lại cũng không xong, dậm dậm chân, rốt cuộc là đi theo tỷ tỷ hay tỷ phu. Chỉ là nhìn người xuất hiện trước cửa, vẫn là nhịn không được quay đầu nhìn lại, trong mắt đong đầy ẩn tình.

 

Mọi người huyện nha Bình An… Đều thuần thục mà nhìn về phía Liêu Vô Hà

 

Liêu Vô Hà bị rất nhiều đôi mắt nhìn mà hoảng sợ, không biết nên khóc hay cười,

-“Các ngươi nhìn ta làm cái gì?

 

Yến Kiêu liếc mắt xem xét Bàng Mục, nhìn nhìn hắn, nhỏ giọng nói:

-“Hình như nữ tử thời nay đều thích tiên sinh phong lưu nho nhã như vậy.

 

Liêu Vô Hà liên tục xin tha,

-“Ngươi tha cho ta đi!

 

Đuổi Kiều Tú trở về phòng, Mạnh Kính Đình đập bàn với Mạnh phu nhân,

-“Ngươi, ngươi kêu ta nên làm cái gì! Nhân gia người ta là tới làm chính sự, ngươi lại gọi biểu muội ngươi tới định làm cái gì!

 

-“Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, Kiều Tú tuổi này còn chưa có trượng phu, ta là tỷ tỷ thay nàng thu xếp có sai sao?

Phu nhân nói, lại  chợt có chút ủ rũ,

-“Lúc trước ngài không phải còn nói Bàng huyện lệnh kia không gia quyến, sao lúc này lại có? Chắc hẳn là còn chưa thành thân?

 

-“Người ta có hay không cùng ngươi đâu có quan hệ gì?

Mạnh Kính Đình thập phần tức giận,

-“Ngươi hôm nay cũng nhìn thấy rồi, hết hy vọng đi? Nhanh đưa người trở về cho ta!

 

Hắn thật vất vả mới hòa hoãn được quan hệ, giữ được ô sa trên đầu, trăm triệu không thể bị hủy vì loại này việc nhỏ này!

 

Nhưng mà vị phu nhân lại nghe không vào, trầm tư thật lâu,

-“Làm tiểu thiếp cũng được mà!

 

Mạnh Kính Đình nhịn không được cất cao giọng,

-“Ngươi cũng phải xem nhân gia có muốn hay không!

 

Mạnh phu nhân không cao hứng,

-“Ngươi có ý tứ gì? Muội tử ta chẳng lẽ không bằng người khác sao? 

 

Bĩu môi nói,

-“Muội tử của phu nhân tri phủ chẳng lẽ không xứng với huyện lệnh, hắn ngọc thụ lâm phong, Kiều Tú dung mạo như hoa, quá xứng!

 

Mạnh Kính Đình suýt nữa phun một ngụm máu, đột nhiên hối hận lần trước không cố kỵ mặt mũi, đem Bàng Mục nói chi tiết cho xuẩn bà nương này, cứ thế hôm nay suýt nữa gây thành đại họa.

 

Ai ngờ chờ hắn dăm ba câu nói xong mọi việc, Mạnh phu nhân không những không sợ, ngược lại hai mắt sáng quắc nói:

-“Quốc công? Chẳng phải càng tốt sao?

 

Nếu thật là quốc công, đừng nói làm thiếp, chính là đi theo bên người hắn làm nha đầu pha trà đổ nước cũng tốt!

 

Mạnh Kính Đình cũng không nghĩ đến phu nhân nhà mình thế nhưng như bị ma quỷ ám ảnh đến nước này, tận tình khuyên bảo nói:

-“Muội tử ngươi tốt,nhưng có thể so cùng công chúa sao? Năm đó khi tiên hoàng còn sống, từng muốn đem Thất công chúa thân sinh hứa gả Định Quốc Công, nhưng vẫn là đương kim hoàng thượng biết quốc công gia tính toán, cho nên hỗ trợ cự tuyệt!

 

Bàng đại nhân bên kia cự tuyệt công chúa nhưng giờ lại như một con ong đi tìm mật, đi theo phía sau mông tiểu ngỗ tác lấy lòng,

-“Hoàng thiên tại thượng, ta cái gì cũng chưa làm! Nàng không thể không để ý tới ta.

 

Yến Kiêu một lần lại một lần xoa rương đồ vật sáng đến độ có thể soi bóng người, lé mắt nhìn hắn, phảng phất tùy thời đều có thể từ bên trong móc ra cái muỗng tới đập hắn một cái,

-“Đại nhân là đầu cơ kiếm lợi, người ngồi ở trong nhà, giai nhân đưa tới cửa! Ngài không nhìn thấy sao, tròng mắt Mạnh phu nhân hận không thể moi xuống dưới dán ở trên người của ngài, hừ!

 

Bàng Mục đơn giản đem người mang cái rương cùng nhau ôm vào trong lồng ngực, cái trán chống lên trán nàng, cười nhẹ nói:

-“Nàng ghen à?

 

Yến Kiêu thuần thục mà véo lỗ tai hắn, rầm rì nói:

-“Đau chết chàng này!

 

Kỳ thật nguyên bản nàng cảm thấy hai người yên lặng chậm rãi lên men khá tốt, nhưng ai biết hôm nay Mạnh phu nhân vừa xuất hiện, nàng thế nhưng đột nhiên khẩn trương lên.

 

Thật giống như…… Có kẻ đánh chủ ý mơ ước lên người của mình.

 

Cảm giác này cũng thật không tốt.

 

Lồng ngực Bàng Mục phát ra tiếng cười sung sướng, cọ cọ chóp mũi nàng,

-“Ta mặc kệ cái gì Kiều Tú, không Kiều Tú, ta chỉ thích Kiêu Kiêu của chúng ta thôi.

 

Yến Kiêu chỉ cảm thấy hắn hô hấp phun tất cả khí nóng lên cổ nàng, một mảnh nóng bỏng, rõ ràng trong lòng vui sướng, ngoài miệng vẫn là không buông tha, đầu ngón tay chọc ngực hắn một cái,

-“Bàng đại nhân mau kêu như vậy, không biết chừng ngày mai lại gọi người khác Tú Tú.

 

Bàng Mục quả thực thích chết đi được cái bộ dáng ghen tuông này của nàng, lập tức bắt lấy cái tay nhỏ đang tác quái ở trước ngực mình hôn một cái, lại cố ý ghé sát mặt nàng nói,

-“Cái đồ không có lương tâm, ta muốn nếm thử xem miệng nàng có bôi thạch tín bên ngoài hay không, mà nói chuyện độc như vậy……

 

Lại nói mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, tại Tiết gia trang lại không an ổn.

 

Tộc trưởng Tiết Vĩnh chính mang theo vài vị tộc lão thương nghị chuyện hiến tế, chợt một người trẻ ngày ấy đi theo bên người ông đột nhiên xông vào, thở hồng hộc nói:

-“Chạy, bà nương lão tam gia mang theo nhãi con chạy!

 

-“Chạy?

Tiết Vĩnh nhảy vọt đứng lên, mấy tộc lão đều khó hiểu nói,

-“Hiến tế sắp tới, đang êm đẹp, nàng chạy cái gì?

 

Người thanh niên sửng sốt, vỗ đùi, lúc này mới ý thức được tin tức mấu chốt đã quên nói,

-“Đứa con của lão tam gia kia không phải nhi tử, nó là nữ oa! Mấy năm nay đều là giả!

 

-“Cái gì?!

 

Đám tộc lão động tác nhất trí đứng lên, từng đôi mắt lão đột nhiên phát ánh sáng ra dọa người,

-“Nữ oa?!

 

-“Thế nhưng là nữ oa!

 

Tiết Vĩnh đầu tiên là đại hỉ, tiện đà giận dữ, lập tức hạ lệnh nói:

-“Còn đứng ngốc làm cái gì, nhanh chóng bắt lại cho ta!

 

Bầu trời đám mây quay, chiếu trên khuôn mặt đen tối của hắn, không hiểu sao toát ra vài phần đáng sợ.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 09/10/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts