Beta: Đào Mai
Chương 63
Mạnh Kính Đình sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên thấy mình khổ như vậy!
Thật là sợ cái gì tới cái đó.
Lần trước một án thần tiên phấn Triệu Lương liên lụy tới người đọc sách, thánh nhân thập phần coi trọng, ngày ngày đốc xúc, nghe nói không sai biệt lắm.
Hắn hại Đô Xương phủ tuy rằng cũng xảy ra chuyện, rốt cuộc không phải nơi xảy ra sự việc, hơn nữa phạm nhân lại bị bắt ở chỗ này, hắn cũng coi như lấy công chuộc tội. Nhưng chuyện trước mắt này……
Hiến tế người sống, bao năm nay chưa từng nghe qua, nếu quả nhiên là sự thật, hắn, hắn còn không bằng trước từ quan về nhà trồng trọt!
Mệnh hắn sao khổ như vậy?
Thời khắc nguy cấp, Mạnh Kính Đình đầu óc lưu chuyển, không chờ phụ nhân kêu đến câu thứ hai, liền trực tiếp sai người đem nhóm người này tất cả đều hồi nha môn, lại sai tâm phúc trông coi, sau đó trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Bàng Mục, một phen nước mũi một phen nước mắt khóc lên:
-“Mạng ta xong rồi, quốc công gia, cứu hạ quan đi!”
Bàng Mục trực tiếp bị hắn quỳ ngốc, dở khóc dở cười,
-“Ai lại muốn lấy mạng ngươi?”
Đều là người đọc sách, nhưng Mạnh Kính Đình cùng Liêu tiên sinh nhà mình kém quá nhiều.
Thằng nhãi này động một tí liền cầu cứu, mà tiên sinh nhà mình phàm là gặp được chuyện này, đó là hận không thể vén tay áo tiến lên mắng chửi người, không đem đối phương mắng đến ngất đi thì không được…… So không được, thật không thể so.
Hiện giờ đã là sự việc đã xảy ra, giấu không được, Mạnh Kính Đình cũng không hàm hồ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ từ đầu chí cuối thuật lại.
Trên đường trở về hắn đã suy nghĩ cẩn thận
Bản thân mình còn không rõ, hiện giờ lại bị buộc làm thanh quan, bên ngoài hắc bạch lưỡng đạo dân gian, quan phủ xem như đều đắc tội, không biết bao nhiêu người chờ bỏ đá xuống giếng, trông cậy vào bọn họ hỗ trợ? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Duy chỉ có vị Định Quốc Công này, tuy bị hắn nắm chặt bím tóc, nhưng rốt cuộc vẫn là phải liều một phen không phải sao?
Chỉ cần mình còn có chút chỗ dùng, chẳng lẽ hắn còn có thể trơ mắt nhìn mình tìm cọng dây thừng thắt cổ?
Bàng Mục vừa nghe, quả nhiên không vội vã mắng chửi người, ngược lại tỉ mỉ hỏi chuyện đã xảy ra, suy tư một lát, còn thỉnh Liêu Vô Hà tới, lại kêu Mạnh Kính Đình đi đem có thể tìm được hồ sơ, công văn có quan hệ tới Tiết gia trang, tất cả đều chuyển đến.
-“Đi, đi thẩm trước!”
Hắn muốn nhìn Tiết gia trang có lai lịch gì, sao lại vô pháp vô thiên như vậy.
Thấy hắn hành sự như vậy, dăm ba câu đã an bài gọn gàng ngăn nắp, Mạnh Kính Đình nhất thời như hài tử lạc đường trong đêm đen tìm được mẹ ruột, vội nghẹn ngào.
Được cứu rồi!
Giữa trưa Yến Kiêu lại đây đưa cơm, nghe nói mấy vị đại nhân ở bên trong nghị sự, liền đưa hộp đồ ăn cho thủ vệ giữ cửa,
-“Này, ta không tiện đi vào quấy rầy, làm phiền ngươi nói với đại nhân, hôm nay ăn mì, nhân lúc còn nóng mau ăn, bằng không sẽ không ngon. Một cái hộp nhỏ khác là đồ ngọt, táo đỏ hạch đào, bổ não ích khí, chỉ là đừng ăn nhiều, quá ngọt.”
Hiện giờ Bình An huyện nha bọn họ cũng coi như nhà có thí sinh, Yến Kiêu lòng mang tình mẫu thân đưa khảo tâm, gần đây làm loại đồ vật ích khí bổ não bổ huyết tương đối nhiều.
Thủ vệ gật đầu đáp ứng, Yến Kiêu cũng không nhiều lời, xoay người rời đi.
Ai ngờ nàng mới vừa đi đến nửa đường, thủ vệ lại chạy tới kêu người,
-“Yến cô nương dừng bước, đại nhân thỉnh ngài đi vào.”
-“Kêu ta?”
Yến Kiêu duỗi tay chỉ chỉ chính mình, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời,
-“Người chết chỗ nào?”
Thủ vệ liền nghẹn, chưa bao giờ thấy có người nghe có người chết mà tích cực như vậy.
Hắn không biết nên khóc hay cười nói:
-“Còn không có đâu, cụ thể làm cái gì thuộc hạ cũng không biết, ngài vẫn là chính mình đi vào hỏi đi. Ta đây thay cho ngài đi đưa cơm.”
Yến Kiêu cười nói cảm ơn, vừa đẩy cửa thấy, Mạnh Kính Đình cũng ở đó!
Bàng Mục cùng Liêu Vô Hà đã cực kỳ thuần thục kéo ra tư thế trộn mì, hắn đứng ở một bên có vẻ chút ngốc
Định Quốc Công cùng Liêu Hầu gia cũng quá giản dị! Vừa xem án tử vừa bưng tô mì to bự ngồi ăn! Thật kỳ cục ah!
Hơn nữa người sống hiến tế , làm người khác giận sôi dữ dội, các người lại thật có thể nuốt trôi……
Yến Kiêu hỏi họ ăn ngon không, lại đối Mạnh Kính Đình cười,
-“Mạnh đại nhân cũng ăn đi? Không nghĩ tới ngài cũng ở đây, chờ một lát, ta bảo người lập tức mang tới.”
Mạnh Kính Đình cười gượng:
-“……Ai, ngài lo lắng.”
Rốt cuộc là ở nhà ai?
Bàng Mục nhanh nhẹn đem một chén mì gà hầm nấm nhấc lên, nấm được xào với tương nổi trên mặt canh, sợi mì đều dặn như cây liễu hồng nhỏ nhỏ dài dài, lại gắp thêm mấy miếng dưa, quen cửa quen nẻo đẩy cho Yến Kiêu,
-“Nàng cùng Liêu tiên sinh thể nhược, không kiên nhẫn đói, hai người ăn trước đi.”
Yến Kiêu nhìn cái chén to bự, lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt,
-“Đây là cho chàng ăn, hai người như ta cũng ăn không hết.”
Bàng Mục lại đẩy đến trước mặt nàng, trực tiếp đưa đũa vào tay nàng,
-“Nàng ăn trước đi, ăn không hết dư lại cho ta ăn.”
Mạnh Kính Đình: ....Có cần tiết kiệm như vậy không?
Hắn nhịn không được suy nghĩ một chút, nếu phu nhân nhà mình ăn thừa đưa cho hắn…… Không được, không dám tưởng, nhớ tới liền đau đầu.
Người đã nói như vậy, Yến Kiêu cũng không tiếp tục chối từ, quả nhiên lưu loát ăn mì, lại hỏi Bàng Mục,
-“Mọi người nói chính sự, lại không chết người, kêu ta tới làm gì?”
-“Chỉ sợ không phải không chết người, mà là đã chết mà chúng ta không biết.”
Bàng Mục thuận tay thay nàng vén tóc mái rơi xuống trước mắt ra sau tai, sau đó nói chuyện hiến tế người sống.
-“Tế sống?!”
Yến Kiêu chấn động, đũa rơi xuống,
-“Ta cho rằng loại sự tình này đã sớm tuyệt!”
Sự việc tàn nhẫn như vậy phần lớn phát sinh ở thời đại phong kiến cực kỳ lạc hậu, nhưng mắt thấy Đại Lộc Triều phát triển trình độ cùng thời Tống Minh không sai biệt lắm, như thế nào còn có?
Liêu Vô Hà xoa xoa miệng,
-“Ta nhớ rõ tiền triều dã sử từng có ghi lại, ở phía tây từng có qua một thị trấn ngăn cách với thế nhân, nơi đó từng thịnh hành việc hiến tế người sống. Chỉ là sau lại bị người ta tố giác, người nơi đó vì quá mức tàn nhẫn mà bị tiêu diệt. Người nơi đó cũng phần lớn họ Tiết, chỉ là không biết hiện giờ Tiết gia trang có phải là dư nghiệt năm đó còn sót lại không?”
Hắn sống không thẹn danh hiệu văn hiến, dã sử tiền triều chưa từng chính thức phát hành cũng mới đọc qua, lại còn nhớ rõ ràng như vậy.
Mạnh Kính Đình hận không thể lập tức đem án này phá, lập tức dùng sức gật đầu,
-“Hạ quan ngu kiến, thiên hạ chỗ nào có như vậy? Tiền triều để bọn hắn chạy, triều này tất yếu đưa bọn họ nhổ cỏ tận gốc, vĩnh tuyệt hậu hoạn!”
Lời còn chưa dứt, ba người ở đây đồng thời nhìn về phía hắn, ánh mắt phức tạp.
Tuy không ai nói một lời, nhưng Mạnh Kính Đình vẫn là có cảm giác tiểu tâm tư bị phá, lập tức quẫn bách lên, nhỏ giọng nói:
-“Cái này, cái này hạ quan cũng là……”
Bàng Mục lắc lắc đầu, thầm nghĩ thằng nhãi này gặp chuyện phản ứng đầu tiên chính là bo bo giữ mình, quả nhiên vẫn là thiếu rèn luyện.
-“Bất quá nói lại, ta ở chỗ này cũng không có việc gì?” Yến Kiêu lại lần nữa đưa ra nghi vấn.
-“Hữu dụng, có trọng dụng!”
Bàng Mục khom người lấy ra một bản đồ, ở trên mặt có mấy vị trí được vòng vòng,
-“Thứ nhất, chúng ta đều cảm thấy nàng kiến thức phong phú giống như cái gì cũng đã đọc qua, sự tình hiến tế người sống người có hiểu biết cũng chưa biết được. Thứ hai, chúng ta vừa thẩm tra hai mẹ con kia cùng đám người Tiết gia trang, cơ bản đã có thể xác định là sự thật. Cho nên, giữa sông này, chỉ sợ còn chôn giấu vô số oan hồn.”
Được, thi thể tới!
Yến Kiêu mặt ủ mày ê nhìn chằm chằm bản đồ trừu tượng kia nửa ngày, không biết nên vì sức tưởng tượng của mình chưa đủ mạnh mẽ mà cảm thấy bi ai, hay là vì cổ nhân vẽ bản đồ rất trừu tượng mà khóc, cuối cùng lựa chọn từ bỏ chống cự, mở sách vở, vừa hướng bọn họ dò hỏi tất yếu tin tức, vừa chính mình động thủ vẽ bản đồ.
-“Lúc này khó khăn không nhỏ,”
Yến Kiêu thanh âm tấm tắc,
-“Đầu tiên, năm xưa pháp y chúng ta..a...không phải ngỗ tác cũng từng gặp qua thi thể trên sông; tiếp theo, ở trên sông, đặc biệt vẫn là dòng sông lưu động, càng không nghĩ chạm vào, có thể tìm được chứng cứ chỉ sợ rất ít, đều trôi đi rồi. Cuối cùng,”
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía mọi người,
-“Con sông này rộng lớn, tốc độ chảy mạnh, tuy không dám nói như tìm kim giữa biển rộng, chỉ sợ cũng không kém cái gì.”
Nếu không qua nhiều năm như vậy sao vẫn luôn không bị người phát hiện, cũng biết đường sông này tất có cổ quái, không chuẩn thông sông ngầm phía dưới, hang động đá vôi linh tinh, quỷ vọt tới chỗ nào vậy?
Hiện tại muốn tìm, nói dễ hơn làm?
-“Cái này nàng không cần lo lắng,”
Bàng Mục cười nhìn về phía Liêu Vô Hà, lại chắp tay vái,
-“Có tiên sinh ở đây, chỉ cần cho hắn bản vẽ thuỷ lợi, tìm ra địa điểm trầm thi liền như dễ như trở bàn tay.”
Việc này có thể thành? Yến Kiêu lập tức đầy mặt sùng bái nhìn về phía Liêu Vô Hà,
-“Tiên sinh, ngài còn cần cái gì không!”
Binh quý thần tốc, tổ tông Tiết gia trang chạy thoát khỏi sự truy bắt của tiền triều, giờ là lúc để Bàng Mục thể hiện sức hành động kinh người: Cơm nước xong liền điểm binh bao vây tiêu trừ.
Trước dẫn người lặng lẽ xuất hiện ở cửa Tiết gia trang vây lại, nếu có ẩn tình khác hoặc là có một chút hiểu lầm nào, nếu xác thực, cũng có thể phòng ngừa bất luận cái gì xảy ra thì ai cũng không thể chạy thoát.
Mạnh Kính Đình còn có điểm chần chờ,
-“Cái này, Thù đốc khảo còn ở đây, không bằng....”
-“Không bằng Mạnh đại nhân đi về trước chờ tin tức đi,”
Nghe xong sự tình ngọn nguồn Tề Viễn cả người đều giống như tùy thời sẽ bùng nổ dông tố, áp lực lại âm trầm, giờ phút này thế nhưng chủ động dỗi người,
-“Ngài đi hay không đi cũng không có gì khác nhau.”
Yến Kiêu kinh ngạc nhìn hắn, hai chân hơi hơi phát lực, để Tiểu Bạch Mã đi tới bên cạnh Bàng Mục thấp giọng dò hỏi:
-“Lão Tề làm sao vậy?”
Tuy nói vẫn luôn hắn đều đối nữ hài tử đặc biệt rộng lượng, nhưng hôm nay phản ứng thật sự có chút dọa người.
Bàng Mục không tiếng động thở dài, trước giơ tay ý bảo Tề Viễn tiên phong, chờ hắn đi xa, lúc này mới đối Yến Kiêu giải thích nói:
-“Lão Tề là ta năm đó cùng phụ thân nhặt được bên ngoài khi đánh giặc, chuyện này nàng biết phải không?”
Yến Kiêu gật đầu, lại nghe hắn nói:
-“Nhưng nàng biết khi chúng ta gặp được hắn tình hình ra sao không?”
Lúc ấy Tề Viễn cũng bất quá mười tuổi, hài tử tuổi này ở thời đại đổi con cho nhau ăn, ở trong mắt người ngoài, đó chính là một nồi thịt.
Dọc theo đường đi, cha mẹ Tề Viễn vì bảo hộ hắn cùng ba tỷ muội hắn mà chết đi, dư lại Tề Viễn mới mười tuổi, quá sớm mà gánh vác gánh nặng bảo hộ người nhà.
Hắn như là phát điên, đánh nhau đến mạng đều không cần, nam nhân thành niên cao lớn nhất cũng không dám trêu chọc.
Nhưng tuy là như vậy, hắn vẫn không thể ngăn cản đói khát cùng ôn dịch cướp đi tính mạng ba tỷ muội……
-“Cứu, cứu cứu các nàng……”
Đây là da bọc xương Tề Viễn khi nhìn thấy Bàng Mục nói câu nói đầu tiên.
Lúc ấy quân đội đang hành quân gấp, tính mang theo cả mấy thi thể thực không hiện thực, nhưng Tề Viễn vẫn luôn đều gắt gao ôm lấy mấy cái tiểu nữ hài sớm đã lạnh thấu, cuối cùng Bàng lão tướng quân không thể không bẻ tay hắn ra……
Từ ngày đầu tiên bắt đầu nhận thức , Tề Viễn cho Yến Kiêu ấn tượng chính là sung sướng, hoạt bát, giống như không có lúc nào là không ở tản ra khí chất tươi mát, người thứ nhất cũng không để ý cái gì dùng thành ý hoan nghênh chính mình. Nhưng nàng lại chưa từng nghĩ tới, cái đại nam hài nhìn như không tâm không phổi sau lưng lại cất giấu một đoạn quá khứ thống khổ như vậy.
Nàng nhìn bóng dáng phía trước đĩnh bạt như cũ lại có vẻ hết sức cô đơn, trong lòng từng đợt khó chịu.
Đây là bằng hữu tốt nhất của nàng.
Trời là màu lam, mây là màu trắng, xuân phong ấm áp nhẹ nhàng thổi qua mặt, rõ ràng thực ấm áp, nhưng người Tề Viễn lại dường như tụ tập hết hàn ý năm này đến năm khác, lạnh băng đến xương.
Tất cả mọi người cảm nhận được hắn bừng bừng lửa giận, dọc theo đường đi mọi người không ai dám thở dài, bỗng nhiên, một con Tiểu Bạch Mã lặng yên tiến lại gần.
-“Ăn đường đi, rất ngọt đấy.” Yến Kiêu cầm lên một khối giấy dầu bao vây quanh một khối vuông nhỏ, nhỏ giọng nói.
Tề Viễn dùng sức nhấp miệng, cúi đầu nhìn chằm chằm khối táo đỏ cùng hạch đào mơ hồ nhận ra mùi hương, nhìn khối đường hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi chớp chớp mắt, giơ tay tiếp nhận.
-“Đại nhân nói cho ngươi?”
Yến Kiêu do dự, gật đầu.
Nàng bỗng nhiên không biết nên an ủi như thế nào.
Dao nhỏ không cắt đến trên người mình không biết đau, nỗi thống khổ mất đi người thân, không phải cái gọi là đặt mình vào hoàn cảnh người khác có thể lý giải được. Bởi vì “Đặt mình vào hoàn cảnh người khác”, bất quá là giả lắng nghe tự mình an ủi thôi.
Tề Viễn hung hăng nắm khối đường, há miệng thở dốc, thanh âm chua xót hơi hơi phát run,
-“Ta trơ mắt nhìn các nàng chết ở trong lồng ngực ta, chính là ta đến một kiện xiêm y thêu hoa, một cỗ quan tài mỏng cũng đều không chuẩn bị được cho các nàng…”
Chiến hỏa vô tình, ở niên đại như vậy, ngay cả các tướng sĩ chết trận sa trường đều là da ngựa bọc thây, mà một khi bị vùi lấp, ai cũng không trở về được.
Hắn mất đi nhiều như vậy, không sợ chết, bảo hộ người thân của mình sao lại khó như vậy?
Vì cái gì trân bảo hắn dùng cả tính mạng cầu mà không được, lại có người nơi khác, ngược lại vứt đi như giày rách? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 64
Tuy rằng có lời chứng của Tiết thị, nhưng trước mắt Bàng Mục bọn họ cũng không có chứng cứ thiết thực, vẫn chỉ có thể tính lời nói của một bên, cho nên hắn trước sai Tề Viễn dẫn người bao vây quanh Tiết gia trang, sau đó lập tức mang theo Liêu Vô Hà cùng đám người Yến Kiêu đến sông phụ cận, tìm kiếm khả năng xem còn lại thi thể không.
Liêu Vô Hà nhờ Mạnh Kính Đình tìm ra bản đồ sông Đô Xương, tinh tế xem xét, lại dừng lại cùng vật thật trước mắt đối chiếu, cuối cùng thế nhưng ngừng ở chỗ bên ngoài bãi tha ma.
Yến Kiêu đưa mắt nhìn bốn phía, mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt, đột nhiên giơ tay hướng nơi xa chỉ,
-“Chỗ đó có phải nơi ngày đó Lý Thanh cùng mọi người Tiết gia trang tụ tập ẩu đả?”
Mọi người theo phương hướng ngón tay nàng chỉ nhìn lại, quả nhiên như thế.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, mấy ngày đi qua phát sinh đoạn ngắn linh tinh thế nhưng đều vào giờ phút này chậm rãi xâu chuỗi lên.
Bàng Mục trầm ngâm một lát, ý bảo mọi người hạ trại ngay tại chỗ, chuẩn bị xuống nước.
Đang bận rộn, chợt nghe phía sau có một trận ồn ào, có người tới báo, nói là người dọn dẹp phần mộ tổ tiên Lý Thanh nghe được động tĩnh tiến đến xem xét, nghe nói là mọi người trong nha môn tới đây phá án, lại cố ý gọi người nâng rất nhiều bàn ghế cùng nước uống, bánh, trái cây xuống dưới.
Yến Kiêu nhìn con sông bên tay trái vô cùng có khả năng có vô số trầm thi, lại nhìn nhìn phần mộ tổ tiên Lý gia bên tay phải xác thật chôn vô số thi thể, chân thành cảm thấy nơi này tuyệt không phải là nơi thích hợp nấu cơm dã ngoại.
Bàng Mục cùng Mạnh Kính Đình muốn làm chính sự, không có công phu tiếp đón Lý Thanh, vừa lúc thần tượng Yến Kiêu tiến lên tiếp đãi, thuận tiện tiến thêm một bước hỏi thăm thêm tin tức.
-“Lý lão gia, ngươi như thế nào hôm nay còn ở chỗ này?”
Thấy nàng tự mình lại đây, Lý Thanh một mặt béo tròn tươi cười nở hoa, vội chắp tay thi lễ, kinh sợ nói:
-“Ai u, ta không đảm đương nổi một tiếng lão gia của cô nương, ngài kêu ta lão Lý là được.”
Yến Kiêu thấy hắn tràn đầy mồ hôi nóng trên mặt cười hàm hậu, vừa cảm động vừa buồn cười, thuận miệng an ủi vài câu, Lý Thanh quả nhiên cực kỳ hưởng thụ, quả thực hỏi gì đáp nấy.
-“Cô nương có điều không biết, Tiết gia trang người đông thế mạnh, lần trước chuyện này tuy hiểu rõ, nhưng ta vẫn cảm thấy không an tâm. Huống hồ đến lúc này, lo lắng bọn họ sau lưng lại chơi xấu, đã nhiều ngày qua đều sai người trông chừng.”
Yến Kiêu trong lòng khẽ nhúc nhích, truy vấn nói:
-“Cái gì lại đến lúc này? Lúc nào?”
Lý Thanh tự mình ngồi xuống ghế gã sai vặt vừa mang lên, dựa sát lưng ghế, mặt lấp lánh tỏa sáng, nhiệt tình thỉnh Yến Kiêu ngồi, lúc này mới nói:
-“Chính như tiểu nhân lần trước nói, người Tiết gia trang thường tới nơi đây bắt cá, mỗi năm lúc này sẽ thập phần long trọng hiến tế. Tiểu nhân tuy không thường tới, nhưng nghe thủ hạ trông mộ nói, liên tiếp buổi tối vài ngày nay, cứ đến tối lại như có tiếng quỷ khóc sói gào, cực kỳ khiếp người.”
Trải qua một chuyện đào phần mộ tổ tiên, Lý Thanh xem như cùng người Tiết gia trang chính thức xé rách mặt, đó là chỉ có năm phần chuyện này cũng hận không thể khuếch đại thành thập phần, huống chi giờ phút này những câu lời hắn nói là thật.
Hiến tế!
Yến Kiêu ngữ khí vội vàng hỏi:
-“Ngươi có biết tình hình người Tiết gia trang hiến tế lúc ấy làm cái gì không?”
-“Chuyện này tiểu nhân cũng không biết,”
Lý Thanh thành thật lắc đầu, lại hạ giọng nói,
-“Tuy tiểu nhân không có kiến thức, nhưng Tiết gia trang kia thần thần bí bí, sợ cất giấu bí mật không muốn người khác biết? Nơi khác hiến tế đều hận không thể để người bên ngoài nhìn náo nhiệt, bọn họ nhiều năm qua đều cất giấu, đề phòng như phòng cướp, gần đây, người tới gần thôn trang bọn họ một chút đều bị đánh.”
Nếu không có Tiết thị nói chuyện này, Yến Kiêu vẫn cảm thấy Tiết gia trang này hành động tuy rằng có chút quá mức, nhưng cũng không tính là khác người
Rốt cuộc người ta chính là lấy việc chế hương mà sống, có lẽ trong khoảng thời gian này đúng là thời điểm phối liệu.
Nhưng hiện tại……
Thấy nàng nhíu hai mày đẹp lại, Lý Thanh cũng không dám lung tung chen vào nói, chỉ là thật cẩn thận hỏi:
-“Yến cô nương, tiểu nhân còn có thể giúp được cái gì không?”
Phục hồi tinh thần lại Yến Kiêu suy nghĩ một chút,
-“Ngươi cùng người giữ mộ ngày thường ngẫu nhiên nhìn thấy người Tiết gia trang tại nơi đây hoạt động thế nào, có nhìn thấy bọn họ làm cái gì không?”
-“Đánh cá đấy!.”
Lý Thanh khẳng định nói, lại chỉ vào mặt sông trước mắt,
-“Chính là đánh cá từ nơi này, coi như bảo bối! Nguyên bản ở chỗ khúc ngoặt sông phía trước cũng có nhiều cá, nhưng mấy năm gần đây cũng không biết làm sao cá ít đi, càng ngày càng ít.”
-“Chỉ là đánh cá?”
Yến Kiêu hiện tại cảm thấy mọi người Tiết gia trang mỗi một hành động đều rất khả nghi, cũng không tin tưởng đám người kia thật sự sẽ thành thật lại đây đánh cá.
-“Còn không phải sao,”
Lý Thanh gật đầu nói,
-“Không sợ cô nương chê cười, có một tiểu tử canh mộ tò mò, cũng đi qua trộm hai lần, mặc kệ ăn như thế nào làm thì đều khó ăn thật sự, có một cổ mùi lạ! Cũng không biết đám người kia rốt cuộc nuốt trôi như thế nào.”
Hắn còn muốn nói cái gì, bên kia bọn nha dịch xuống nước cũng đã có động tĩnh, Yến Kiêu vội tống cổ Lý Thanh đi về trước, chính mình chạy nhanh qua đấy.
Người lên đầu tiên chính là Lâm Bình.
Thúc phụ hắn là người đánh cá nhiều năm, hắn cùng mấy đường huynh đệ từ nhỏ ở trên sông lớn lên, cho nên khả năng bơi lội vô cùng tốt, so với thủ hạ của Mạnh Kính Đình còn nhanh hơn.
Lâm Bình lau mặt, sắc mặt ngưng trọng đối Bàng Mục cùng Yến Kiêu nói:
-“Đại nhân, Yến cô nương, chỉ còn lại có xương trắng, rơi rớt tan tác, không thành khối.”
Yến Kiêu vừa nghe chỉ có thể lắc đầu,
-“Thật đúng là phiền toái.”
Nàng lại quay đầu đi thúc giục một nha dịch khác,
-“Giả Phong cùng Quách Ngỗ Tác còn chưa tới sao?”
Hơn nửa canh giờ kế tiếp, từ trong chỗ khúc ngoặt vớt ra rất nhiều xương trắng bày tràn đầy trên đất, mực nước trong lòng sông giảm xuống hơn một thước có thừa!
Ánh nắng chói chang, xuân phong như rượu, nhưng cho dù là ai nhìn thấy xương trắng chất đầy trên đất, đều theo bản năng cảm thấy có một cổ hàn ý du tẩu toàn thân.
Gió lạnh thổi qua, Yến Kiêu đờ đẫn nhìn từng đoạn từng đoạn xương trắng trước mắt, thật lâu không cách nào phát ra tiếng, chỉ cảm thấy cổ họng giống bị thứ gì ngăn chặn.
Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, ngón tay ngừng ở trên một đoạn xương, thanh âm khô khốc nói:
-“Xương này, ước chừng đều là của những đứa trẻ từ ba đến sáu tuổi.”
-“Bọn họ còn quá nhỏ,”
Yến Kiêu quay đầu đi, nhìn Bàng Mục, bỗng nhiên nước mắt bùm bùm rớt xuống,
-“Không thể phân biệt nam nữ……”
Chúng đều mới chỉ là hài tử.
Bàng Mục tiến lên ôm lấy nàng, giơ tay giúp nàng lau nước mắt, lại nhẹ nhàng hôn lên trán nàng,
-“Chúng ta thay bọn nó báo thù.”
Mọi người đều hận đến ngứa răng, Bạch Ninh nhịn không được nghẹn ngào, Đồ Khánh là quân tử gia giáo nghiêm khắc cũng nhịn không được mắng:
-“Quả thực không bằng heo chó!”
-“Ai u!”
Vì vội vàng mà Lâm Bình không cẩn thận bị cục đá dưới đáy sông cắt qua ngón tay, vốn dĩ không để ý, ai ngờ thế nhưng bị một con cá hung hăng cắn.
Hắn một phen bóp chặt con cá kia đưa nó ra mặt nước, sau khi thấy rõ nhất thời hít hà một hơi: Cảm thấy con cá này bất quá to bằng bàn tay nhưng vô cùng hung hãn, trong miệng lại có hàm răng vừa dài lại vô cùng sắc bén!
Lâm Bình sửng sốt một lát, đột nhiên nhớ tới cái gì, hung hăng run lập cập.
-“Đại nhân! Tiên sinh! Yến cô nương!”
Hắn không rảnh lo việc tìm xương nữa, bắt lấy cá chạy lên bờ, thở hồng hộc nói,
-“Các ngươi nhìn này, hàm răng của con cá này cùng với dấu vết trên đống xương vô cùng giống nhau?”
Ba người nghe vậy ngẩn ra, quả nhiên mang con cá ngồi xổm xuống cùng mấy dấu vết trên xương cốt tinh tế so đối, cuối cùng đều há to miệng
Giống hệt!
Tuy là Liêu Vô Hà biết được nhiều việc trong thiên hạ, nhưng cũng bị kết luận làm kinh sợ mà liên tiếp lui vài bước, nhéo mày giữa phát hoảng, thanh âm phát run,
-“Những hài tử đó thế nhưng, lại là……”
Bàng Mục bóp nát cục đá trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói:
-“Đám súc vật, giết chết chúng cũng không đủ để dân chúng hết phẫn nộ!”
Những hài tử đó rõ ràng là chết chìm, sau đó bị đem ra giữa sông cho bầy cá ăn, cho nên mới dư lại xương cốt sạch sẽ như vậy……
Yến Kiêu trong đầu ầm ầm vang lên, không ngừng quanh quẩn câu nói vừa rồi của Lý Thanh.
-“Người Tiết gia trang mỗi năm đến lúc này sẽ hiến tế.”
-“……Đánh cá! Hương vị quái thật sự!”
-“……Phối trí hương liệu, thần thần bí bí……”
Tin tức chân thật đến tàn nhẫn ở trong óc nàng ầm ầm nổ tung, làm trước mắt nàng biến thành màu đen, cả người phát run, trong lồng ngực bị đè nén lợi hại, tùy thời có thể bạo liệt phát hỏa.
Bàng Mục cảm thấy được nàng khác thường, vội đỡ lấy nàng, quan tâm nói:
-“Sắc mặt nàng rất khó coi, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Yến Kiêu muốn há mồm nói, lại đột nhiên xoay người sang chỗ khác nôn ra.
Kỳ thật bởi vì vụ án hai mẹ con ở Tiết gia trang chạy trốn, nàng sáng nay cũng không ăn uống gì mấy, ăn không nhiều lắm, nhưng lúc này lại đang liều mạng nôn mửa, phun thẳng đến cuối cùng chỉ còn dịch dạ dày, dạ dày bắt đầu đau nhói.
Bàng Mục giúp nàng vỗ lưng giúp thuận khí, lại lấy nước cho nàng súc miệng.
Yến Kiêu uống lung tung mấy ngụm, đột nhiên gắt gao bắt lấy tay hắn, khóc không thành tiếng,
-“Những hài tử này tồn tại chỉ để cho đám súc sinh Tiết gia trang dùng để tế sông, dù chết rồi, cũng bị cho cá ăn. Hương liệu bí phương của bọn họ, chính là cá trong sông này!”
Chết cũng không có chỗ chôn!
Nàng tự nhận gặp qua đủ loại thi thể ghê tởm nhất trên đời, dù trong trường hợp thảm thiết nhất cũng đều chưa từng nôn mửa. Nhưng vào lúc này tại nơi đây, nhân tâm hiểm ác, xấu xí lại khiến nàng buồn nôn!
Mạnh Kính Đình cả người mồ hôi lạnh đầm đìa, hai chân mềm nhũn, thình thịch một tiếng tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, một nơi nhìn bình tĩnh giàu có như vậy lại cất giấu tội ác ngập trời khánh trúc nan thư* như vậy.
(Chú thích: khánh trúc nan thư Ý nói tội ác quá nhiều, không thể viết cho hết)
Mọi người đều bị lời nói của Yến Kiêu làm sợ ngây người, trong lúc nhất thời thế nhưng tìm không ra lời nói thích hợp để hình dung, hiện trường một mảnh tĩnh mịch.
Yến Kiêu cưỡng chế sự ghê tởm, đờ đẫn nhìn thi cốt đầy đất, giọng khàn khàn nói:
-“Tại đây định cư trên dưới một trăm năm, Tiết gia trang mỗi năm đều lấy người sống hiến tế, sau lại bởi vì chồng chất thi cốt quá nhiều, dẫn tới đường sông biến cạn, nông, hẹp, loại cá này sinh tồn trong hoàn cảnh chịu hạn, cho nên di chuyển đến địa phương khác. Tiết gia trang ý thức được vấn đề này, lại không dám rửa sạch đường sông, mà ý nghĩ kỳ lạ muốn mở rộng đường sông, vì thế mà phần mộ tổ tiên Lý gia ở sườn bờ sông đứng mũi chịu sào……”
Giọng nói mãnh liệt của Yến Kiêu vừa dứt, không khí tĩnh lặng bình tĩnh đến quỷ dị.
Nàng cứ đứng ở chỗ chồng chất xương trắng như vậy, từng câu từng chữ nói rõ ràng, thanh âm theo gió bay đi ra ngoài thật xa, làm tâm mỗi người đều hung hăng chặt lại.
Một âm cuối còn bay ở giữa không trung, khuôn mặt Tề Viễn như dại ra.
Trên người hắn mơ hồ mang theo vết máu, xuống ngựa bẩm báo với Bàng Mục:
-“Hồi bẩm đại nhân, người Tiết gia trang không phục quản thúc rắp tâm hại người, âm thầm tư tàng binh khí cùng huấn luyện tư binh. Mới vừa rồi ý đồ phản kháng, cùng bên ta phát sinh xung đột, bên ta không có tổn thương, Tiết gia trang bọn chúng không chết cũng bị thương, chờ đợi đại nhân xử lý.”
Tình huống Tiết gia trang võ trang có chút ngoài dự đoán, nhưng trước mặt Tề Viễn suất lĩnh đội ngũ kỵ binh lại không đủ xem.
Bộ binh giàn hoa gặp gỡ kỵ binh chân chính rèn luyện thiết huyết, chiến lực đối lập như vậy không nghĩ cũng biết kết quả.
Tề Viễn bất quá dẫn hai người xung phong, cũng không vào mà chỉ đứng nhìn.
Bọn người Bàng Mục ngửi quen mùi máu tươi, tự nhiên không cảm thấy có cái gì, chỉ là khổ người còn đang nằm liệt trên mặt đất Mạnh Kính Đình, cách xa một trượng đã bị nguồn nhiệt khí cùng mùi máu tanh trên người Tề Viễn làm cho trắng mặt, theo bản năng rụt lại.
Bàng Mục mặt không đổi sắc ừ một tiếng, trên mặt không có chút độ ấm nhìn hắn một cái,
-“Làm phiền Mạnh đại nhân đi theo một chuyến, đem những kẻ còn thở của Tiết gia trang tới đây, bản quan muốn đích thân thẩm vấn.”
Mạnh Kính Đình nghe ra trong lời nói của hắn có bất mãn, tức khắc run như cầy sấy, vâng vâng dạ dạ hành lễ, như cha mẹ chết đi theo Tề Viễn.
Càng vào sâu trong Tiết gia trang, trong không khí càng dày đặc mùi máu tươi, ước chừng đi được một dặm, từ trên lưng ngựa Mạnh Kính Đình đã có thể thấy cánh tay cánh chân rơi rụng đầy đất.
Hắn rốt cuộc nhịn không được ghé vào trên lưng ngựa xôn xao nôn ra.
Hai mắt đẫm lệ, hắn lại thấy Tề Viễn trước sau như một đầu gỗ mặt lạnh nói:
-“Ngoại thành Đô Xương phủ cách đây chưa quá mấy chục dặm lại có mấy trăm người võ trang giáp sắt, mà ngươi chấp chính tại đây mấy năm, thế nhưng lại không biết chút nào?”
Đến lúc này, hắn rốt cuộc không còn là thân vệ đầu lĩnh đi theo phía sau Bàng Mục hi hi ha ha nữa, cả người phát ra sát khí giống như ngàn quân cuồn cuộn áp bức Mạnh Kính Đình, làm hắn hô hấp khó khăn.
Nguyên bản màu đất màu đen đều bị nhuộm thành màu nâu thẫm, trong không khí tỏa ra mùi máu tươi tanh tưởi, Tề Viễn một tay cầm cung, một tay khống chế ngựa, vó ngựa dẫm qua nơi nào, thậm chí lại lần nữa chảy ra một chút vết nước ướt át, nhưng lông mày hắn một chút cũng chưa từng nhíu, phảng phất tứ chi gãy, xác chết đầy đất trong mắt hắn bất quá là nhánh cây cỏ khô bị gió thổi từ nơi khác đến.
Mạnh Kính Đình mặt không còn chút máu cả người phát run, nghĩ thầm muốn chính mình nói mấy câu, lại phát hiện nhấc không có nổi một chút dũng khí.
Hắn rốt cuộc vô lực chống đỡ, từ trên lưng ngựa ngã xuống dưới, run run quỳ, đập đầu xuống đất,
-“Hạ quan, biết tội!”
Cũng chính là lúc này, hắn mới ý thức được: Cho tới nay, Bàng Mục đối với mình là ôn hòa dễ thân cỡ nào, mà mình so với vị quan văn từng là võ tướng chinh chiến sa trường đi vào chốn hung hiểm như đi dạo hái hoa…
Hóa ra câu "giết người như chém dưa xắt rau", đều không phải là hư ngôn……
Post on 14/10/2022
No comments:
Post a Comment