Beta: Đào Mai
Chương 65
Khung xương tản mát khiến việc vớt lên vô cùng khó khăn, một đội vớt thi thể chính là một ngày một đêm, trừ bỏ phần mộ tổ tiên Lý gia ngay từ đầu bên cạnh khúc ngoặt ra, Liêu Vô Hà lại phỏng đoán ra một địa điểm trầm thi khác, đồng dạng vớt ra rất nhiều thi cốt.
Lúc chết bọn nhỏ đều quá nhỏ, tuy cơ bản xác định tất cả đều là nữ hài nhi, nhưng bởi vì thân thể còn chưa có phát dục hoàn toàn, đặc thù cá nhân không rõ ràng, ngoại thương cũng không nhiều lắm, dẫn tới căn bản không có biện pháp cụ thể để phân biệt từng người.
Yến Kiêu nghe tin rồi tới tiếp viện Quách ngỗ tác, Giả Phong, cùng vài vị ngỗ tác bên trong Đô Xương vùi đầu làm, cũng chỉ có thể miễn cưỡng căn cứ thi cốt chia ra các bộ xương cùng độ tuổi.
Cây đuốc đã đổi qua một vòng, chân trời phía đông bắt đầu nổi lên bụng cá trắng, nhưng Yến Kiêu không có ý tứ dừng lại nghỉ ngơi, mấy vị ngỗ tác bên Đô Xương phủ tuổi tác đã cao, lúc này đã sắp chịu đựng không nổi.
Đều là hàng năm cùng nha môn giao tiếp, đại nhân đối với hướng gió chính trị hướng gió cũng pha mẫn cảm
Trong nội cảnh Đô Xương phủ xảy ra đại án chạy dài nhiều năm như vậy, nhóm tiền nhiệm tri phủ đằng trước tạm thời không đề cập tới, Mạnh Kính Đình đang nhậm chức thực sự thoát không được can hệ.
Mắt thấy chính chủ không ở đây, Bàng Mục lại một dáng vẻ tư thể tùy thời muốn giết người, ai cũng không dám hé răng, chỉ là trộm hoạt động giúp giảm cứng sự đờ của tay chân cùng eo lưng, xong lại tiếp tục mở to hai mắt sưng đau tiếp tục bận rộn làm việc.
Yến Kiêu máy móc chải vuốt những phần xương trắng đó, trong đầu một mảnh trống rỗng, giống như chỉ cần nỗ lực một chút, vong hồn bọn nhỏ đáng thương này có thể……
Không, việc nàng làm hiện tại, cũng chỉ là tự an ủi mình thôi.
Người chết, vĩnh viễn không có khả năng lại sống lại.
-“Không sai biệt lắm,”
Bàng Mục không biết khi nào đi vào bên cạnh nàng, thấp giọng nói,
-“Nghỉ ngơi một chút đi.”
Yến Kiêu động tác phân loại xương cốt không ngừng, hai con mắt lăng lăng nhìn chằm chằm cái đầu lâu nho nhỏ trong tay, thanh âm khàn khàn,
-“Ngài nói xem, chúng ta vì sao không thể phát hiện sớm một chút?”
Nàng thật muốn làm tốt khâu phân biệt này, nhưng phần lớn xương cốt đều quá giống nhau, căn bản không có chỗ xuống tay, cuối cùng không thể không từ bỏ.
-“Nàng đã làm rất tốt rồi.”
Bàng Mục thở dài, không khỏi nhấc người từ trên mặt đất lên, ôm nàng đến bên trên ghế nằm, lại mạnh mẽ lấy chăn che lại cho nàng,
-“Trước ngủ một giấc, đợi chút nữa còn thẩm án, tinh thần không tốt sao có thể làm?”
Người bị hại nhiều ngoài dự đoán, Bàng Mục đơn giản sai người ngay tại chỗ dựng trại đóng quân, hiện giờ trên bờ sông đã dựng một hàng mười mấy lều trại, mọi người cùng nhau thay phiên nghỉ ngơi.
Yến Kiêu còn muốn giãy giụa, nhưng chống một cánh tay lên mới phát hiện trên người mềm như bông, sức lực đều bị hao hết, Bàng Mục duỗi tay ấn nàng xuống, nàng lại lần nữa nằm trở về.
-“Ta ngủ không được.” Yến Kiêu lắc đầu, một đôi mắt đỏ rực.
Chỉ cần nhắm mắt lại, giống như là có thể nghe thấy tiếng khóc thê lương của vô số nữ hài tử, thấy các nàng tuyệt vọng giãy giụa.
Các nàng còn nhỏ như vậy, thời điểm chết đi, bất lực cỡ nào.
Bàng Mục một lần nữa thay nàng dịch dịch chăn, hết sức mềm nhẹ hôn hôn cái trán nàng,
-“Ngủ đi, có ta đây.”
Chỉ năm chữ vô cùng đơn giản lại có chứa sức trấn an khó có thể hình dung, Yến Kiêu chỉ cảm thấy trầm trọng ủ rũ cuồn cuộn đánh úp lại, từ bốn phương tám hướng bao vây nàng, không kịp nói cái gì nữa, đã nặng nề ngủ thiếp đi.
Chờ Yến Kiêu ngủ, lúc sau Bàng Mục lại tự mình đi xem xét tiến độ, tống cổ vài tên ngỗ tác tạm thời nghỉ ngơi, cũng an bài đám người Lâm Bình phân hai ban đổi nhau tác nghiệp.
Đã tạm thời hoàn toàn bỏ qua đệ tử, Liêu Vô Hà đồng dạng ngao đỏ mắt, đồng dạng ngủ không được, chính mình ôm một ấm trà đặc không ngừng uống, lại lải nhải phủi đi cái gì trên giấy.
Thấy Bàng Mục lại đây, hắn sắc mặt nôn nóng nói:
-“Trước mắt ta có hai suy đoán, một là loại cá này chỉ ăn thịt thối, hai là vừa ăn thịt thối và cả thịt mới còn dính mùi máu tanh, nơi khác cũng có, vậy có chút không ổn, cần phải kêu các bá tánh lưu ý mới được.”
Bàng Mục gật đầu, ý bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy, lại đoạt ấm trà, tùy tay ném cho tiểu Bát không biết đến từ chỗ nào xử lý,
-“Ta đã hỏi qua Lâm Bình, hắn xem như thấy đủ hết các loại cá bên trong Đô Xương phủ, chỉ nói ban đầu là một loại cá pha giống, ta lại hỏi mấy người đánh cá bản địa, cũng chưa từng gặp qua ở nơi khác.”
-“Ý đại nhân là,”
Chợt không có ấm trà, Liêu Vô Hà còn có chút không thích ứng, theo thói quen gãi gãi ngón tay, lúc này mới nói,
-“Cá đó vốn cũng là loại cá bình thường, chỉ là vừa lúc Tiết gia trang hàng năm tế người sống, chúng nó ăn thịt thối, có biến hóa?”
-“Ta là cũng nghĩ như vậy,”
Bàng Mục gật đầu,
-“Ta cũng hỏi thăm qua, vùng này có nhiều bãi tha ma, người địa phương thập phần kiêng kị, cũng không chịu ở trong nhánh sông đánh bắt thủy sản, tự nhiên cũng không lưu tâm bên trong có cá gì.”
Nghe xong lời này, Liêu Vô Hà mới yên tâm, lại khó nén hiếu kỳ nói:
-“Chỉ là ta không hiểu lắm, bọn họ muốn dùng cá này như thế nào?”
Bàng Mục vốn là lại đây khuyên hắn ngủ, rốt cuộc văn nhân luôn là thể nhược chút, nhưng đối phương giờ phút này rõ ràng là uống trà đặc nhiều, quá mức phấn khởi, miễn cưỡng cũng vô dụng, cũng chỉ phải nói.
-“Tiết thị kia thật ra cũng không biết gì, người Tiết gia trang chưa bao giờ cho nữ tử tham dự chính sự, nàng cũng chỉ là mơ hồ rình coi vài lần, thấy họ chỉ lấy xương cá, thịt cá còn đầu cá vứt cho chó…… tư binh Tiết gia trang tuy đã bị Trọng Vân tiêu diệt, những kẻ còn lại đều điên cuồng giống nhau, nghe không rõ, luôn mồm Hà Thần, tổ tông,”
Bàng Mục chán ghét nói,
-“Hiện giờ mặc dù thẩm án cũng chỉ là ông nói gà bà nói vịt, ta lười đến vô nghĩa, để bọn chúng đói mấy bữa rồi lại nói.”
Ngủ một lần này là đến buổi trưa ngày hôm sau.
Trong lúc ngủ Yến Kiêu mơ màng bị hương thơm của cơm làm tỉnh.
Nàng nhớ rõ khi đi vào giấc ngủ sắc trời không rõ, nhưng lúc này, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, mà nhìn tình cảnh bên ngoài, như thế nào cũng không giống mới chỉ qua nửa ngày.
-“Tỉnh rồi?” Bàng Mục cười nói, “Nàng đã bốn bữa không ăn, uống trước chén cháo đi.”
Bốn bữa? Yến Kiêu mê mê hoặc hoặc đi qua, đầu óc giống như một đoàn hồ nhão dần dần hoàn hồn: Nàng ước chừng ngủ hơn một ngày?
Không riêng nàng, Liêu Vô Hà cùng Bàng Mục bọn họ cũng đều luân nghỉ ngơi, vừa mới ngủ dậy, xiêm y và tóc đều không chỉnh tề.
Mễ hương nồng đậm điên cuồng đánh úp Yến Kiêu, nàng lúc này mới hậu tri hậu giác cảm thấy vách tường dạ dày đều bị chính mình tiêu hóa, vội kéo Bàng Mục ngồi xuống bên cạnh, cầm chén liền uống, kết quả lại bị nóng đến mức ra nước mắt.
Mọi người bật cười, Bàng Mục cầm thêm một cái chén đổ qua đổ lại, lại hung hăng thổi qua,
-“Nàng uống cái này trước.”
Yến Kiêu là thật sự hoài nghi chính mình bị chết đói, cũng không rảnh lo chối từ, một hơi uống hết nửa chén, chờ cảm giác đói khát trong bụng bớt đi, lúc này mới có sức hỏi Tề Viễn.
-“Phát hiện mấy cái hầm, trừ bỏ tư tàng thiết khí ra, bên trong có mười mấy nữ tử, trong đó ba người còn lớn bụng.”
Khi nói tới việc này, biểu tình Tề Viễn tràn ngập cực độ khinh thường cùng căm ghét, giống như đang miêu tả một đống rác rưởi.
-“Nữ nhân?” Yến Kiêu kinh ngạc nói, “Cũng là người Tiết gia trang à?”
-“Hẳn là không phải,”
Tề Viễn lắc đầu,
-“Ta kêu Tiết thị nhận qua, nàng nói chưa bao giờ gặp qua. Chỉ biết là đột nhiên sẽ có trẻ con xuất hiện, nhưng nàng xác nhận lúc còn ở Tiết gia trang vẫn chưa thấy nữ tử có thai, nhưng mỗi khi quan phủ tới kiểm tra thực hư dân cư, lại cũng có cha mẹ……”
Ước chừng là bị cầm tù lâu lắm, lại bị người tra tấn, mười mấy nữ tử kia dường như bị điên rồi. Nếu ai còn tỉnh táo thì sẽ đánh người, còn đại đa số đều như cái xác không hồn, bất luận bọn họ hỏi cái gì đều không có bất cứ phản ứng nào.
Mới vừa nâng lên chén cháo thứ hai Yến Kiêu tức khắc cảm thấy ăn không vô nữa.
Xưa nay là ông cụ non, Đồ Khánh giờ phút này cũng có chút phát điên,
-“Vô pháp vô thiên, biết nội tình của những nữ tử đó cùng người Tiết gia trang, những kẻ đó chỉ biết sợ Hà Thần, chết không mở miệng; người sau cũng giống người trước…”
Tề Viễn cười lạnh một tiếng,
-“Giống ta nói, mấy kẻ đó như đám người bị tẩu hỏa nhập ma chết cũng không sợ, chi bằng ngay tại chỗ giết sạch sẽ.”
Lời tuy như thế, nhưng hắn cũng biết hiện giờ không phải là lúc được sử dụng quân lệnh, dù sao cũng phải chiếu theo quy củ làm việc.
Lúc này, Lưu bộ đầu từ nơi xa chạy tới, nét căng chặt trên mặt hồi lâu thế nhưng ngoài ý muốn có chút nhẹ nhàng.
-“Đại nhân, có tin tức!”
Nguyên lai cũng không phải tất cả mọi người đều là làm bằng sắt, đã trải qua việc tàn sát "cực kỳ tàn ác" của Tề Viễn, cùng với việc hai ngày liên tục không ăn cơm uống nước cùng với đủ các loại uy hiếp đến mạng sống, rốt cuộc có mấy người trẻ tuổi ý chí không kiên định dao động, giờ phút này bị hương cơm từ nơi xa câu dẫn, chủ động đầu hàng.
Người Tiết gia trang xác thật như Liêu Vô Hà dự đoán, là thời trẻ từ phía tây chạy trốn tới, lúc ban đầu những năm đó thực sự thê thảm, chỉ có thể bắt lấy những loại thủy sản mà bá tánh địa phương tránh còn không kịp để ăn, bất quá vẫn là kiên trì tế sống, cầu Hà Thần phù hộ, tổ tông che chở.
Ai ngờ mấy năm sau, ngoài ý muốn có người phát hiện: Đám cá dần dần có thói quen ăn thịt nhả xương, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mang lên một mùi hương kỳ dị!
Chỉ cần một khi nướng cá qua lửa, xương của những con cá kỳ dị đó liền sẽ tản mát ra hương khí khó có thể hình dung nhưng lại vô cùng mê người.
Có vị tộc lão nhanh chóng quyết định, dẫn dắt mọi người chế hương, cũng khăng khăng đây là Hà Thần ban cho bọn họ tài phú……
-“Những kẻ súc sinh đó được lợi ích thực tế, lúc sau càng làm trầm trọng thêm.”
Thời điểm Lưu bộ đầu nói những lời này, còn đang không ngừng nôn khan,
-“Sau lại thừa dịp hai lần ôn dịch cùng chiến tranh, lúc thiên hạ đại loạn, bắt cóc không ít nữ tử, giấu đi thay bọn họ sinh con……”
Mọi người hít thở không thông, không khí trầm mặc lại lần nữa lan tràn trong doanh địa.
Tề Viễn bóp nát chén,
-“Giết bọn chúng cũng quá tiện nghi!”
Từ khi xác nhận được thời điểm bắt đầu tế sống, Yến Kiêu trong đầu không ngừng nhớ lại một bài thiên khóa từng học khi còn nhỏ, cảm thấy có thể tham khảo một hồi, xem có thể lấy độc trị độc hay không.
Đám người Bàng Mục nghe xong chủ ý của nàng, sôi nổi tán đồng.
Sau đó, những kẻ đó bị đói hấp hối như sắp chết, không khác gì con chó bị kéo tới, mềm oặt quỳ trên mặt đất.
Hàng phía trước có một bà lão hơn 60 tuổi chính là Vu sư.
Bà ta rõ ràng cũng là nữ nhân, nhưng nhiều năm qua lại trợ trụ vi ngược, đặc biệt đáng giận.
Bàng Mục ngồi ở phía trước, cực kỳ thong thả đem một chén cháo lớn thơm ngào ngạt uống xong, vừa lòng nhìn một đám cặn bã mắt mạo lục quang phía trước, lúc này mới cười nhạo ra tiếng,
-“Các ngươi ngu xuẩn như thế, chọc giận Hà Thần còn không tự biết, cho nên mới dẫn tới dân cư điêu tàn, sản lượng cá sông giảm!”
Đám người Tiết Vĩnh bị nàng chọc đến đau chân, đồng thời ngẩng đầu, biểu tình kinh ngạc lại lộ ra hoài nghi.
Nhưng rốt cuộc hắn thừa nhận Hà Thần tồn tại, mà không giống tướng quân tuổi trẻ phía trước một mặt phủ nhận, người Tiết gia trang tâm lý cũng không bị đả động mà mâu thuẫn, cũng không biết ai nói:
-“Ngươi biết cái gì!”
-“Hà Thần là bị lòng thành tâm của chúng ta đã động, lúc này mới ban cho hương cá để làm giàu, ngươi, ngươi cái gì cũng đều không hiểu, ngu xuẩn.”
Hơi thở mong manh, Tiết Vĩnh càng nói càng kích động, trên mặt mang theo triều hồng không bình thường, cả người giãy giụa từ trên mặt đất bò dậy khi, lại bị Tề Viễn mặt đen hung hăng dùng chân đá trở về, phun ra một búng máu rốt cuộc không thể động đậy.
Mọi người Tiết gia trang sôi nổi kinh hô ra tiếng, trưởng tử Tiết thị đi đầu xông ra đằng trước, vừa muốn mở ra hai tay làm ra tư thế bảo hộ, đã bị Tề Viễn bắt lấy tóc, cười lạnh nói:
-“Giỏi cho một con chó trung thành, hắn ta có ý đồ đem mẫu thân, muội muội ngươi đuổi cùng giết tận vậy mà ngươi vẫn mặc kệ, hiện giờ cũng mới phun ra một ngụm máu, lại nhịn không được mà lo lắng?”
-“Tộc trưởng đại nhân là vì nguời toàn tộc!”
Kẻ trẻ tuổi này đã bị tẩy não hoàn toàn, hô khàn cả giọng,
-“Ngươi...”
Tề Viễn không nghe nổi mấy lời đổi trắng thay đen đó, hắn đột nhiên túm tóc kẻ đó hướng trên mặt đất đập mạnh một cái, tức khắc thanh tịnh.
Tề Viễn hướng về phía đám người Tiết gia trang quét mắt liếc nhìn một cái, những người bị ánh mắt hắn chạm đến đều run bần bật, sợ tiếp theo hắn lấy chính mình khai đao.
Nói cái gì Hà Thần, cái gì phụng hiến, không phải là sợ chết sao?
Tề Viễn lộ ra nụ cười lạnh châm chọc, đứng dậy hướng Bàng Mục ôm quyền nói:
-“Thuộc hạ nhất thời lỡ tay, thỉnh đại nhân trách tội.”
Bàng Mục còn hận không thể để chính mình động thủ, làm gì có chuyện sẽ so đo? Chỉ là tùy ý khoát tay, ý bỏ qua chuyện này, lại báo đám người Tiết gia trang trở lại nói chuyện chính:
-“Nói các ngươi ngu xuẩn còn không tự biết. Nếu biết Hà Thần ban cho hương cá thì nên vừa lòng, như thế nào liền không rõ, hiện giờ lão nhân gia là khiến cho dân cư giảm bớt, hương cá giảm sản lượng, đó là không cao hứng đấy?”
Sau khi làm ầm ĩ, tộc trưởng cùng đám chó săn kẻ trước người sau chết ngất, mọi người nhất thời không có người bình tâm, cho nên đều theo suy tư bản năng, cũng mơ hồ cảm thấy…… Dường như là đúng như vậy!
Bàng Mục lên tinh thần, chỉ vào bọn họ lớn tiếng thóa mạ lên:
-“Các ngươi bùn nhão không thể trát lên tường, ngu xuẩn, đó là được núi vàng cũng là cái chết!”
-“Người ngày ngày ăn đồ vật giống nhau, lâu rồi còn sẽ nhàm chán, huống chi Hà Thần? Não các ngươi đều bị chó ăn hết à, không hiểu được biến báo thì thôi, ngay cả hỏi một câu cũng không làm!”
-“Cái gì Vu sư, cái gì tộc trưởng, bất quá cũng là treo đầu dê bán thịt chó, kỳ thật tất cả đều kẻ lừa đảo đánh rắm cũng không kêu!”
Đầu ngón tay hắn vừa chuyển, chỉ hướng Tiết Vĩnh cùng lão Vu bà kia,
-“Vài thập niên đi qua, sao không nghĩ đến khẩu vị Hà Thần thay đổi? Có lẽ hiện giờ nó thích lớn hơn một chút, hoặc là loại lão hóa kính đạo này! Hay là muốn ăn dương khí nam nhân, thậm chí là heo chó dê bò! Cố tình làm bộ làm tịch lừa gạt người, cái gì biết được tâm ý Hà Thần, kỳ thật một chút thanh âm Hà Thần cũng chưa nghe thấy!”
Mọi người Tiết gia trang trước bị Tề Viễn tàn sát, lại bị đói bụng hai ngày, còn kèm theo các loại tra tấn ép hỏi, hiện giờ chỉ muốn ngất đi, nhưng bị Bàng Mục mắng xuống một hồi như vậy, muốn phản bác cũng không tìm thấy điểm đột phá, đều có chút ngốc.
-“Nếu như thế, ta liền thay các ngươi ra chủ ý!”
Bàng Mục giơ tay,
-“Người đâu, để Vu sư tự mình đi hỏi Hà Thần một chút!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 66
Bàng Mục ra lệnh một tiếng, chúng nha dịch tựa như lang hổ lập tức tiến lên, trói tay chân Vu sư như trói con gà, dứt khoát lưu loát kéo bà đến giữa sông.
Mãi cho đến khi tiếng kêu thảm thiết của Vu sư già nua biến mất ở trong nước sông, mọi người Tiết gia trang mới phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Bàng Mục trong ánh mắt cũng mang theo mênh mông hoảng sợ.
Hắn, hắn giết người!
Bàng Mục trên mặt treo nụ cười mỉm, lại chuyển qua nhìn bọn họ, vân đạm phong khinh nói:
-“Chư vị không cần lo lắng, nếu bà ta là người hầu chân thành nhất của Hà Thần, bất quá là đi hỏi tin tức thôi, từ từ, đợi chút liền trở lại.”
Mọi người run bần bật nhìn trên mặt nước, Vu sư phập phồng đôi tay, hai hàm răng không ngừng run lên, một chữ cũng không nói được.
Trong quá khứ của bọn họ, cũng đã từng vô số lần thấy những ấu nữ đó giống hôm nay chìm vào đáy sông, sau đó cười vui, cảm thấy mỹ mãn trở lại.
Châm không đâm ở trên người chính mình nên không biết đau, chỉ khi người bị nhảy sông cùng một trận doanh với mình, hơn nữa bọn họ vô cùng rõ ràng ý thức được người tiếp theo rất có thể chính là mình, đã từng là sự vui thích bàng quan giờ có thể chân chính biến thành một loại hơi lạnh thấu xương cùng tra tấn.
Người hít thở không thông khẩn trương nhanh chóng tràn ngập, trong không khí tản mát ra mùi hôi ghê tởm.
Rốt cuộc có người sợ tới mức mất khống chế.
Có nha dịch giọng căm hận mắng:
-“Xứng đáng!”
-“Chết chưa hết tội!”
Bàng Mục làm bộ làm tịch thở dài,
-“Ai nha, ta đã nói công lực nàng chưa đủ, chắc là lạc đường. Như vậy đi, phái thêm vài người cùng đi. Đúng rồi, riêng tộc trưởng đại nhân trói lại rồi ném xuống.”
Nói xong, lại có thêm mấy người bị ném xuống sông.
Nước sông mãnh liệt, nhưng trong đó có hai người biết bơi khá lợi hại, giãy giụa bò đi, nhưng còn chưa kịp lên bờ, đã bị bọn nha dịch dùng trường côn ấn đầu xuống.
Người khác chết đuối thì cũng thôi, chỉ đáng thương Tiết Vĩnh bị dây thừng cột lấy, trên bờ nha dịch vừa thấy hắn sắp chết đuối, liền nhấc hắn lên, sau khi đã hít thở được một lúc lại lần nữa đem đầu ấn xuống trong nước, cứ như thế tuần hoàn lặp lại……
Ước chừng qua non nửa canh giờ, Lâm Bình đem đám người bị chết đuối kể cả Vu sư vớt trở về, thực tri kỷ bày ở trước mặt đám người Tiết gia trang.
Bàng Mục ôm cánh tay nhìn xuống mọi người, không lưu tình chút nào cười khẩy nói:
-“Nhìn xem, mặt sông vẫn như cũ bình tĩnh, quả nhiên là khẩu vị thay đổi.”
Có mấy người tuổi cùng Vu sư tuổi không sai biệt lắm trực tiếp sợ tới mức chết ngất.
Bàng Mục cười nhạo ra tiếng, đột nhiên nói chuyện, ngữ khí cũng lãnh ngạnh lên,
-“Đến chính tín đồ của mình còn giết, Hà Thần cái gì, quả thực là nói bậy!”
Bên kia Tiết Vĩnh cũng bị kéo lên.
Trừ bỏ chính mình là chiến sĩ chết ngoài xa trường, không ai có thể trải qua mấy lần bị tra tấn thảm khốc rồi tìm được đường sống trong chỗ chết mà mặt không đổi sắc, Tiết Vĩnh cũng vậy.
Đã từng là tộc trưởng cao ngạo không ai bì nổi giờ đầu tóc tán loạn như quỷ nước, giờ lại làm trò trước mặt người toàn tộc cứt đái giàn giụa, than thở khóc lóc như chó nhà có tang hướng Bàng Mục vẫy đuôi lấy lòng, cầu hắn tha cho mình một con đường sống.
Bàng Mục rốt cuộc không hề theo chân bọn họ diễn kịch, giơ tay chỉ vào xương trắng cách đó không xa, trong mắt phảng phất lửa giận muốn đem hắn đốt cháy hầu như không còn, gằn từng chữ một nói:
-“Bản quan tha cho tính mạng ngươi, rồi ai tha cho các nàng?”
Tiết Vĩnh đột nhiên run lên, dập đầu như đảo tỏi.
Mọi người Tiết gia trang đều choáng váng, này, đây là tộc trưởng luôn mồm muốn phụng dưỡng Hà Thần đến chết?
Trưởng tử Tiết thị vừa mới tỉnh dậy liền thấy một màn như vậy, tức khắc liền hỏng mất, chỉ vào Bàng Mục mắng:
-“Kẻ lừa đảo, ngươi này kẻ lừa đảo! Ngươi rót cho tộc trưởng cái nước gì!”
Bàng Mục đá đá Tiết Vĩnh,
-“Chính ngươi nói với hắn, ai là kẻ lừa đảo?”
Đối về sự sống mãnh liệt ở trước mặt, cái gì thể diện đều là giả, Tiết Vĩnh không chút do dự nói:
-“Ta, ta là kẻ lừa đảo!”
Mấy chữ này không thua gì sấm sét ban ngày, những người đó từng vì một câu của tộc trưởng mà lục thân không nhận, nhóm chó săn hoàn toàn điên rồi.
-“Ta không tin, ta không tin!”
-“Tộc trưởng, tộc trưởng bị ác quỷ bám vào người!”
Bàng Mục đi lên đá bọn họ ngã lăn trên mặt đất, chỉ vào chúng mắng:
-“Ngươi là bá tánh Đại Lộc, không biết phụng dưỡng quân chủ, lại cung phụng Hà Thần, đây là bất trung!”
-“Thân là con cái, không những không bảo vệ mẫu thân, ngược lại trợ trụ vi ngược, đây là bất hiếu!”
-“Hổ độc không ăn thịt con, các ngươi lại tàn sát hậu nhân của mình, lấy máu thịt các nàng để kiếm lợi cho mình, đấy là bất nhân!”
-“Luôn mồm nói người cùng một trận, hiện giờ thấy mấy người chết liền ngay tại chỗ phản chiến, đấy là bất nghĩa!”
-“Hạng người bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu, quả thực không xứng đáng làm người, bản quan nếu là các ngươi, chỉ sợ đã sớm nhảy sông tự sát!”
Đạo lý đều là giảng cho người ta nghe, hiển nhiên những kẻ đó đã không thể xưng là người, cho nên không ai chủ động nhảy sông, Bàng Mục càng thêm thất vọng, liền đem những thi thể đó treo lên thị chúng.
Sự tình liền đơn giản hơn nhiều
Nhìn thi thể còn không tin thì ngươi cứ việc đi trong nước ngâm một chút, quỷ môn quan còn có những mấy cái, còn có cái gì luẩn quẩn trong lòng?
Nếu không phải muốn đem nhân vật mấu chốt này trói lại mang vào kinh thành, thỉnh thánh nhân phán cực hình, Bàng Mục muốn hắn nhanh bị chém đầu.
Để cho bọn chúng chờ đến nóng lòng, nếu giết luôn lại tiện nghi cho bọn chúng!
Chờ khi lệnh của thánh nhân tới đây, viện thí đã kết thúc, Vệ Lam ngoài ý muốn đứng thứ ba trong kỳ, tin vui này làm cho mấy ngày khói mù có thêm điểm ánh sáng.
Thẳng đến lúc này, Thù Nghi Châu mới biết được Vệ Lam là đệ tử mà Liêu Vô Hà thu nhận, không khỏi cảm khái nói:
-“Tiên sinh tuệ nhãn như đuốc, thật là trò giỏi hơn thầy.”
Liêu Vô Hà nhìn về phía Vệ Lam, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Năm đó tạo hóa trêu người mất vòng nguyệt quế Trạng Nguyên, đây là điều khiến hắn ăn năn nhất trong cuộc đời, nhưng nếu có thể tự mình dạy dỗ ra một Trạng Nguyên, cũng coi như không uổng công cuộc đời này.
Mọi người lại nói về án Tiết gia trang, Thù Nghi Châu không khỏi vỗ án dựng lên, cả giận nói:
-“Chưa từng tưởng rằng thảm án này sau khi sáng tỏ lại khiến người giận sôi như thế!”
Hắn là văn nhân trời quang trăng sáng, cả người chính khí lẫm nhiên, quen biết nhiều hạng người quang minh lỗi lạc, chưa từng nghe qua vụ án mất nhân tính như vậy? Khiến cho cả người run run.
Chính mình còn định mua hương liệu này nhưng không ngờ nó được làm xương của loại cá ăn thịt người mà sống, Bạch Ninh sớm đã nôn mửa, hiện giờ lại vừa nghe được lời này, càng cảm thấy uể oải.
Chỉ kém một chút, nàng suýt thành đồng lõa.
Mọi người cùng chung kẻ địch mắng một chuyến, Thù Nghi Châu cũng nói muốn dâng sổ con, khuyên thánh nhân đối với kẻ bắt cóc che giấu nhiều năm nên bị xử cực hình.
-“Việc khiến trời giận người oán, dùng cực hình cũng không đủ để dân hết phẫn nộ!”
Dứt lời, hắn lại hung hăng uống một chén rượu.
-“Hiện giờ viện thí đã xong, hai ngày sau ta cũng nên khởi hành hồi kinh,”
Thù Nghi Châu chắp tay với họ nói lời chia tay,
-“Chư vị công việc bận rộn, lại sắp nghênh đón khâm sai, thỉnh không cần đưa tiễn, ngày sau ta chờ gặp nhau tại kinh thành.”
Án tử này quá mức ghê người, Bàng Mục chủ động thỉnh thánh nhân phái khâm sai đại thần cùng nhau điều tra, yêu cầu đem này án làm điển hình, chiêu cáo cả nước, thuận tiện ở các nơi khác đều tra rõ một phen, để tránh có cùng loại thảm án phát sinh.
Thánh nhân đồng ý thỉnh cầu của hắn, lệnh hắn tạm thời nhậm chức tri phủ Đô Xương, lại tự mình phái tân huyện lệnh huyện Bình An, khâm sai cùng cấm quân một đám người ngày đêm gấp gáp rời đi, chỉ sợ hiện giờ đã sắp tới rồi.
Bởi vậy, mọi người đều cảm thấy Bàng Mục tám chín phần mười được thăng chức.
Nhìn xem, tân nhiệm huyện lệnh cũng đã điều tới, hắn trở thành tiền huyện lệnh, tự nhiên là trở về không được.
Nói đến việc này, Bàng Mục cũng có chút đau đầu.
Lúc trước hắn đến chức vị nguyên soái còn buông tha, tự nhiên nghĩ là nghỉ ngơi một chút, muốn được thanh tịnh. Ai ngờ tạo hóa trêu người, trời sinh là người có số lao lực, một đám bên người cũng là không chịu ngồi yên, thường xuyên qua lại như thế, cũng tích góp không ít công lao.
Theo Thù Nghi Châu nói chính là:
-“Mặc dù thánh nhân biết được tâm ý của ngài, nhưng rốt cuộc ngài nhiều lần lập kỳ công, nếu vẫn là huyện lệnh nho nhỏ, chẳng phải làm cho triều thần cùng các bá tánh nản lòng sao?”
Thử hỏi căn cơ lão nhân gia hắn như vậy, có công lao mà không thể thăng quan, ngày sau người khác còn có cái gì trông cậy vào nữa đây?
Thánh nhân nhất quán thưởng phạt phân minh, cũng vì trấn an nhân tâm, cho nên đem quan hàm hắn nhấc lên là điều đương nhiên.
Bàng Mục lại lần nữa vò đầu, hận không thể đem đầu cào trọc, ngửa mặt lên trời thở dài nói:
-“Thật là khó xử mà!”
Làm chức quan lớn hơn, tự nhiên có thể làm chủ cho nhiều người hơn, đây là chuyện tốt.
Nhưng lại nói trở về, chức quan càng lớn, chuyện phải làm càng nhiều, mới có vài ngày tạm thay chức tri phủ, hắn suýt nữa bị công văn cùng việc vặt giống như nước biển dìm chết.
Tạm thay còn như thế, nếu là chính thức nhậm chức, không phải còn mệt hơn sao?
Hắn là kẻ đầu tiên trong thiên hạ bởi vì thăng quan mà mặt ủ mày ê. Bàng Mục vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, thử thăm dò nhìn về phía mọi người,
-“Các ngươi nói xem, ta có nên viết sổ con để từ quan?”
Lời còn chưa dứt, mọi người liền đồng thời lắc đầu, trăm miệng một lời nói:
-“Ý nghĩ kỳ lạ!”
Thời trẻ thánh nhân sở dĩ chuẩn tấu…… Kỳ thật đối với việc hắn muốn làm một vị quan văn tốt có chút không yên lòng, bằng không cũng không đến mức đồng ý để hắn một lần đem hết thảy binh mã lại đây. Bằng không chỉ sợ một Liêu Vô Hà đảm nhiệm tri phủ cũng dư dả.
Nhưng hiện giờ sự thật chứng minh: Bàng Mục bình thường làm không nổi bài thơ vậy mà làm quan văn cũng thật là ra dáng ra hình!
Hoặc có thể nói hắn không phải người tầm thường, thứ nhất dựa vào sự tín nhiệm của thánh nhân, thứ hai dụng võ vào đất văn, ngược lại không có cố kỵ, so với văn thần càng thêm dứt khoát.
Chiếu chỉ cứ như vậy ban xuống, chỉ cần chính hắn ra hồn, thành viên tổ chức cũng không ngã, đến chỗ nào cũng là quan văn chính trực, thánh nhân tự nhiên cũng không ngốc, sao sẽ dễ dàng buông tha cho hắn?
Thấy mọi người đều nói như vậy, Bàng Mục tức khắc như quả bóng cao su xì hơi nằm liệt trên ghế, hai mắt thất thần nhìn xà nhà, lẩm bẩm nói:
-“Xong rồi, thăng quan thật rồi…”
*** *** *** *** ***
Tác giả có lời muốn nói:
Về việc vì sao Bàng Mục không giết tộc trưởng, ta cũng muốn giải thích một chút, nguyên nhân chính là vì bọn họ là thủ phạm chính, cho nên giết không được. Bởi vì án này quá lớn, cần phải báo cáo triều đình, để thánh nhân tự mình hỏi đến. Hắn giết những kẻ tòng phạm đó là để giết gà dọa khỉ, chuyện này xảy ra trên người khác, kẻ có tâm chính trị nói, cũng có thể tính là nhược điểm, nơi này xem như ngoài tầm tay, nếu không phải là Bàng Mục thì thánh nhân cũng sẽ không tín nhiệm? Trong quá trình điều tra có thương vong là điều không thể tránh được, hơn nữa nếu không có đủ uy hiếp, cũng cạy không ra miệng đám người Tiết gia trang, cho nên thánh nhân cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí còn sẽ nói nhanh chóng quyết định xử lý. Nhưng nếu thủ phạm chính đều bị chết……Việc này thật sự không thể nào nói nổi.
Bất quá mọi người không cần lo lắng, Bàng đại nhân cùng đám người Thù Nghi Châu đã liên hợp thỉnh cầu phán cực hình, trên cơ bản đã định rồi.
Cực hình gồm những gì? Cái gì thiên đao vạn quả, ngũ xa phanh thây, chém eo, chôn sống, trầm uyên, đa dạng rất nhiều!
Bàng đại nhân lẩm bẩm:
-“……Xong rồi, lại thăng quan rồi!”
Một đám quan viên Đại Lộc Triều đang phải chịu khổ:
-“……Xong rồi, thật muốn phạm thượng tác loạn!”
Người so người, tức chết người!
Post on 16/10/2022
No comments:
Post a Comment