Beta: Đào Mai
Chương 71
Hôm qua Yến Kiêu lên phố mua đồ ăn, ngoài ý muốn gặp được một vị thương nhân từ phía nam mang theo không ít măng khô, nàng vui sướng mua rất nhiều, hôm nay liền làm tương nùng cùng với thịt nướng măng khô.
Trải qua việc ngâm nước cùng nước mỡ của thịt, măng khô ban đầu còn nhăn dúm dó đã có vài phần đẫy đà, cắn lên rắn chắc lại giòn, thịt ba chỉ sáng long lanh run rẩy cùng miếng cá đao ở bên nhau nói không nên lời, hài hòa mê người.
Vì là mùa hè, cho nên muốn làm đồ ăn thanh đạm, nàng lại dùng hoa tiêu dã nhỏ để làm thành gia vị, sau lại thêm cà tím đậu que nướng, có mùi thơm lại mềm.
Thêm vào còn có sa tế, tỏi, hương dấm quấy lạnh da, nhiều hơn nữa là dưa chuột, không thể nghi ngờ là mỹ thực mọi người yêu nhất ngày mùa hè, không gì sánh nổi.
Lão phu nhân từ ít nhiều ngày trước đã ngóng trông từ lâu, chỉ là biết làm rất phiền toái, nên ngượng ngùng không nói, hôm nay rốt cuộc được ăn, liền hung hăng ăn một chén lớn.
Chỉ cần mấy thứ đơn giản như rau cải, lại thêm mấy đĩa dưa muối tự làm, nhưng cũng là một bữa cơm ngon.
Sau khi ăn xong, nàng tự mình đi đến chỗ Vệ Lam thu dọn bát đũa, thấy đối phương pha một bình trà đặc, ngơ ngẩn ngồi ở hành lang đến phát ngốc.
Thấy Yến Kiêu lại đây, Vệ Lam vội đem bộ đồ ăn đã rửa sạch sẽ mang tới, nói lời cảm tạ sau lại bắt đầu thất thần.
Nói thành thật, Vệ Lam chưa từng nghĩ tới sau khi bái sư còn sẽ có loại phục vụ, a, không phải, là rèn luyện cùng trải nghiệm như này, cả người khó tránh khỏi có điểm khó chịu.
Nhưng lời nói của sư phụ nhà mình lại vô cùng khó có thể phản bác, rốt cuộc chính mình về sau cũng chú định là muốn nhập quan trường, nếu trải qua nhiều sự tình, tựa hồ cũng không có chỗ không tốt.
Yến Kiêu ước chừng hắn giờ phút này tâm tình tương đối phức tạp, cũng không biết rốt cuộc nên đồng tình hay là khác, đành phải vỗ vỗ bờ vai của hắn,
-“Vất vả, có cái gì đặc biệt muốn ăn không, ta làm cho ngươi ăn?”
Vệ Lam xoay đầu, thần sắc phức tạp, nhìn dáng vẻ có chút muốn khóc, lại có chút buồn cười,
-“Cô nương nói như vậy, chẳng lẽ ta là kẻ dễ bị dụ dỗ bằng đồ ăn như vậy.”
Yến Kiêu bật cười,
-“Đừng lo lắng, chúng ta đã phái người âm thầm nhìn chằm chằm, lần trước Liêu tiên sinh không phải cũng nguyên vẹn trở lại sao?”
Ai ngờ Vệ Lam ngẩn ra, ngữ khí cấp bách nói:
-“Tiên sinh cũng?”
Yến Kiêu kinh ngạc nói:
-“Ngươi không biết à?”
Đúng vậy, chuyện này Liêu Vô Hà khẳng định là không có khả năng chủ động nói ra bên ngoài, mà những người khác phỏng chừng cũng không có nhàn rỗi đi hỏi chuyện như vậy, cho nên Vệ Lam thật đúng là không biết.
Thấy Yến Kiêu có biểu tình này, Vệ Lam mới vừa nãy còn đê mê đột nhiên nhảy dựng lên tại chỗ như mãn huyết sống lại, đôi tay nắm tay, mặt đầy hồng quang nói:
-“Ta nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của tiên sinh!”
Hắn nhất định sẽ đi theo bước chân của tiên sinh! Tiên sinh đã làm, hắn cũng muốn làm một lần!
Yến Kiêu:
....
Haizz... hắn tuyệt đối không nghĩ đến nguyên nhân vì sao chính mình bị mọi người đẩy đi ra ngoài!
Thôi, dù sao ngươi cao hứng cũng tốt.
Bởi vì người bị hại Tống Lượng báo án kịp thời, lại phối hợp quan phủ điều tra, tung tích của đám lừa đảo kia ngày thứ ba đã bị người báo lên đây.
Tổng cộng bốn người, ba nam một nữ, cũng chưa chạy xa, hiện giờ đang ở cách Tuấn Ninh phủ thành khoảng mười mấy dặm, ở tại một trấn nhỏ.
Lần này, người được sai đi thăm dò là Dương Vượng bộ đầu bẩm báo nói:
-“Nhìn dáng vẻ kia, chắc là đám người này thực sự bị thân phận của Tống Lượng làm cho hoảng sợ, suốt đêm chạy trốn, nhưng rốt cuộc lại luyến tiếc, cho nên chờ ở nơi không xa không gần.”
Tuấn Ninh phủ võ sư đại hội rất có danh khí, đừng nói châu huyện xung quanh, chính là cũng có không ít ngươi ở nơi khác chạy tới xem náo nhiệt. Lại qua mấy ngày, vùng chung quanh phủ thành chi phí ăn ở tăng cao, rất nhiều người không dư dả như vậy, nếu không thể ở được thì họ cũng sẽ quay về, còn ai có thể ở đến ngày đó thì sẽ ở huyện trấn cách một ngày đi đường tới phủ thành.
Nhiều người như vậy liền có ý làm thương cơ, mà thương cơ hiển nhiên cũng hoàn toàn khác với thương nhân đứng đắn, mỗi lần đến thời điểm này, cướp bóc, lừa dối, trộm cướp, muôn hình muôn vẻ nghề nghiệp đồng dạng thi nhau xuất hiện.
Ra bên ngoài, dĩ hòa vi quý*, đặc biệt nếu gặp phải kiểu lừa đảo này, vốn là chột dạ, vạn nhất đem sự việc nháo lên chắc chắc sẽ rất mất mặt, phần lớn lựa chọn ngậm bồ hòn làm ngọt**. Có thể nói võ sư đại hội chính là mùa thịnh vượng của đám lừa đảo! Thử hỏi có kẻ lừa đảo nào không động tâm?
(Chú thích: Dĩ hòa vi quý là coi trọng sự yên ổn, hài hòa trong giao tiếp, ứng xử với người khác. Khuyên răn con người nên sống hòa thuận, nhã nhặn, biết cư xử, tránh gây rắc rối phiền hà cho bản thân và những người xung quanh.)
(Chú thích: ngậm bồ hòn làm ngọt là nhẫn nhục chịu đựng điều đắng cay mà bề ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ)
Bàng Mục vô cùng phấn khích, vội sai người đem Tống Lượng mang đi xác nhận, lại cười xấu xa sai người truyền lời cho Vệ Lam, kêu hắn chuẩn bị sẵn sàng.
Thư sinh trên đường đi học xa tiện thể qua đây xem náo nhiệt, quả thực là đối tượng rất tốt để bị lừa!
Ai ngờ Tống Lượng chạng vạng trở lại Phi Hổ Đường, không bao lâu sau, lại tới nha môn.
Bàng Mục mặt chứa đầy chờ mong,
-“Như thế nào, còn có phát hiện thêm cái gì ngoài ý muốn sao?”
Tống Lượng gãi gãi đầu, biểu tình có chút co quắp,
-“Không phải, là thảo dân…… Chính là không yên tâm, muốn cùng lại đây nhìn xem.”
Khi nói chuyện, một bộ đầu khác Đỗ Khuê đầu đầy mồ hôi mang theo vài người tiến vào, nghe xong lời này liền nói với Bàng Mục:
-“Đại nhân, là Nhị đương gia Phi Hổ Đường cùng bà nương hắn đánh nhau, bị người báo quan.”
Bàng Mục:
....
Lão Bùi đại nhân này giáo dục có phải tốt quá chút hay không? Phu thê đánh nhau cũng tới?
Nhưng nói như vậy, nha dịch cũng không đủ tư cách để xử lý việc này.
Liền thấy phía sau bọn nha dịch quả nhiên mang theo một đôi nam nữ trên dưới 30 tuổi tiến vào, quần áo đều không chỉnh tề, đầu tóc loạn xạ, trên mặt một bên tím một bên không sao thì không nói, trên mặt còn ẩn hiện tia máu, hiển nhiên vừa mới trải qua chiến đấu tương đối thảm thiết.
Bàng Mục lắp bắp kinh hãi, nếu không phải biết trước được nội tình, hắn rất hoài nghi hai người này vừa rồi tiến hành một cuộc chém giết đẫm máu hay không!
Trong nháy mắt khi vào cửa, nàng kia còn dùng chân đá nam nhân kia một cái, nam nhân không đề phòng bị đánh lảo đảo không vững, vừa muốn đánh trả, lại nghe một phách kinh đường mộc,
-“Trên công đường cũng dám giễu võ giương oai, còn ra thể thống gì! Người nào vừa tới, hãy xưng tên ra!”
Bành Bưu ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu, thấy rõ khuôn mặt của tri phủ đại nhân buột miệng thốt ra,
-“Như thế nào là ngươi?!”
Ngày đấy hắn tới võ quán đánh nhau, đánh xong liền chạy kia là sao?
Bàng Mục cười nói:
-“Như thế nào không thể là ta?”
Tống Lượng mờ mịt chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía nhị ca nhà mình,
-“Nhị ca, ngươi biết Bàng đại nhân?”
Bành Bưu một gương mặt xanh tím đan xen giờ càng thêm đỏ,
-“Người nọ tới võ quán chính là hắn!”
Tống Lượng há to miệng.
Sự tình là như này:
Tống Lượng hôm nay theo Dương Vượng nhận người, trở về khi gặp được Bành Bưu, Dương Vượng thuận đường dặn dò vài câu, kêu hắn cũng dặn dò các huynh đệ trong võ quán chú ý chút, ai ngờ không biết sao lại bị thê tử nghe thấy.
Bà nương kia cũng là người khờ, chỉ mơ hồ nghe được mấy chữ “Nữ nhân” “Lừa tiền”, liền theo bản năng nghĩ nam nhân nhà mình ở bên ngoài tìm hoa vấn liễu, nhất thời nổi trận lôi đình, không nói hai lời liền lao tới đánh.
Bành Bưu tự nhiên là không chịu nhận, nhưng cọp mẹ không nghe giải thích, hai người liền cánh tay cánh chân bay loạn, lách cách lang cang đánh nhau lên…… Cái này xem như thọc tổ ong vò vẽ.
Bàng Mục nghe xong không lời gì để nói, cũng không theo chân bọn họ nói chuyện tào lao, chỉ là nhìn Bành phu nhân người hỗn độn có chút đồng cảm, bản năng khiển trách Bành Bưu nói:
-“Tốt xấu cũng là tức phụ ngươi, như thế nào không biết nhường nàng?”
Vừa dứt lời, không khí trong đại đường bỗng nhiên trở nên quỷ dị.
Đỗ Khuê ho khan một tiếng, lặng lẽ tiến gần lỗ tai Bàng Mục nói:
-“Đại nhân không biết rồi, bà nương kia cũng là nhân vật tàn nhẫn ở Phi Hổ Đường, công phu thậm chí còn ở phía trên Bành Bưu, nếu hắn thật không đánh lại, chỉ sợ đã sớm bị đánh chết bao nhiêu lần.”
Bàng Mục:
....
Cho nên, vị Nhị đương gia cao lớn vạm vỡ này mới là người yếu thế?
Người tập võ xưa nay ngưỡng mộ cường giả, nếu là quan văn khác, Bành Bưu tất nhiên là không phục, nhưng người trước mắt này…… Hắn theo bản năng có chút túng, lập tức đỏ mặt hừ hừ nói:
-“Vốn cũng không phải là đại sự, bất quá là bá tánh đi ngang không rõ chân tướng mới báo quan, làm phiền đại nhân hỏi đến, tiểu nhân cùng vợ này liền trở về đi.”
Phu thê đùa giỡn lăn lộn đến trong nha môn, thật sự là rất mất mặt.
-“Ai chuẩn các ngươi đi?”
Bàng Mục ý bảo người lưu lại, lại hỏi Đỗ Khuê,
-“Đỗ bộ đầu, phu thê dân gian đánh nhau sự tình cỡ này có nhiều không?”
Đỗ Khuê không chút nghĩ ngợi gật đầu,
-“Cũng không phảỉ ít? Hai vợ chồng cãi vã, động cái tay cũng là thường có.”
Bàng Mục chỉ chỉ hai người mặt mũi bầm dập phía dưới,
-“Người Tuấn Ninh phủ đều bưu hãn như thế?”
Này chỗ nào là đơn giản cãi nhau, quả thực là đánh gần chết mới thôi.
Đỗ Khuê phảng phất đỏ mặt, do dự một lát mới cẩn thận nói:
-“Bản địa chuộng võ, dù là thôn phụ tầm thường cũng sẽ biết chút quyền cước, cái này, cái này ước chừng là so với nguời khác là có chút hơi quá……”
-“Như vậy không được,”
Bàng Mục nhíu mày lắc đầu, quyết đoán nói,
-“Hảo võ so dũng khí vốn cũng không có gì, có năng lực thì ra bên ngoài đi! Đối với người một nhà tiếp đón gì!”
-“Cứ thế mãi, ngươi cũng cảm thấy không có việc gì, ta cũng cảm thấy bình thường, đều càng thêm không để bụng. Vạn nhất có ngày nào không biết nặng nhẹ, ra mạng người cũng không hiếm lạ!”
Nói tới đây, Bàng Mục lại hỏi Đỗ Khuê,
-“Ngươi là lão bộ đầu bản địa nhiều năm, mấy năm qua đi, đã có ai vì nguyên nhân việc vặt trong nhà mà dẫn đến cãi nhau thất thủ giết chết người chưa?”
Đỗ Khuê ngẩn ra, đừng nói, thật là có!
Hắn tuy không nói chuyện, nhưng Bàng Mục thấy biểu tình của hắn cũng minh bạch, lập tức đập kinh đường mộc một cái,
-“Người đâu, đem hai người này kéo xuống, chiếu theo tội tụ chúng ẩu đả luận xử!”
Đừng nói hai vợ chồng Bành Bưu, ngay cả nha dịch ở đây cũng đều sửng sốt, lập tức có người nhỏ giọng nói:
-“Đại nhân, cái này có chút không thích hợp?”
Phu thê đánh nhau từ xưa đã có, cũng không phải đại sự gì, có thể khuyên giải nói vài câu liền xong rồi, nơi nào lại có chuyện lạ trịnh trọng như vậy? Truyền ra ngoài cũng khiến mọi người chê cười, nói người nha môn tri phủ nhàn không có việc gì làm.
-“Bản quan lại cảm thấy thích hợp!”
Bàng Mục cười lạnh nói,
-“Ta hỏi ngươi, nếu là ngươi đi ở trên đường, đột nhiên bị người đánh thành như vậy, quan viên địa phương lại chỉ lung tung ba phải, ngươi có cao hứng hay không?”
Tự nhiên là không cao hứng, nếu vứt đi quan hệ phu thê xem, trình độ vết thương như vậy tuyệt đối đủ tàn nhẫn để kiện tụng, nói ít cũng nếm thử tư vị ngồi xổm ở nha môn mấy ngày.
Công văn dù có, bản năng vẫn là cảm thấy hai người không thể vơ đũa cả nắm.
Bàng Mục nghiêm túc nói:
-“Luật pháp vô tình, lại không nên bị thứ quan hệ phu thê gì đó lướt qua, bằng không ngày sau nếu có người coi đây là đúng, cố ý ẩu đả, ngược đãi, chẳng phải là để thiên hạ chê cười! Đến lúc đó uy nghiêm luật pháp ở đâu?”
-“Ta là cha ngươi, thì có thể tùy ý đánh giết; ngươi ta là phu thê, đánh chết cũng không có người dám nói chuyện; hắn là con cháu, ngược đãi lão nhân cũng là gièm pha nhà mình… Đều là ngụy biện!”
-“Không có quy củ sao thành được phép tắc, nếu quả nhiên những người có quan hệ chí thân xảy ra xung đột chỉ coi là người trong nhà quản nhau, vậy muốn luật pháp làm gì? Vậy đều đóng cửa lại tự trị luôn đi? Nếu có luật pháp tại đây, vậy liền không có ngoại lệ! Cái gì phu thê cha mẹ, trước nhìn luật pháp lại nói!”
Dứt lời, hắn không hề để ý mọi người hoặc là khiếp sợ, hoặc là biểu tình suy tư cái gì, trực tiếp ném cái thẻ xuống,
-“Người đâu, kéo xuống đi!”
Mọi người bị khí thế của hắn làm khiếp sợ, cả người rung mạnh, không ai có thể nói ra một câu.
Tống Lượng vốn nghĩ rằng chỉ là đi theo đi một chuyến, chủ yếu vẫn là sợ ca ca tẩu tẩu nửa đường lại đánh lên, ai ngờ ba người đi một người trở về, dư lại hai vợ chồng thành uyên ương khổ mệnh: phải lưu lại ăn nửa tháng cơm tù.
Tam đương gia ngồi xổm dưới cây liễu vò đầu, đã lâu có chút mờ mịt, buồn rầu không biết nên trở về giải thích cho các huynh đệ như thế nào, chỉ còn hơn mười ngày nữa để huấn luyện võ sư…… Phi Hổ Đường có khả năng thiếu đến hai người!
Này còn không phải điểm chết người, vị Bàng đại nhân kia thế nhưng ý đồ đem án này thành vụ điển hình, sai người viết rất nhiều bố cáo dán toàn thành.
Được chứ, toàn bộ bá tánh phủ thành đều biết Nhị đương gia Phi Hổ Đường cùng tức phụ đóng cửa đánh nhau, kết quả cả hai đánh tới nhà tù đi ăn cơm tù!
Đại đương gia Chu Hạc trực tiếp ngốc, hướng này đi không đúng!
Mới qua mấy ngày, võ quán bị đánh, Tam đương gia bị lừa, phu thê Nhị đương gia ngồi xổm trong nhà tù…… Có phải nên đến thành tây tìm người mù tính một quẻ?
Án này vừa ra, người khác thì thôi, duy chỉ có Yến Kiêu, trong ánh mắt nhìn Bàng Mục ánh lên nhu hòa cơ hồ muốn chảy ra nước.
Ngay chính ở xã hội hiện đại, có rất nhiều chính phủ cùng cá nhân cho rằng phu thê hai bên xảy ra hành vi bạo lực là việc nhà, căn bản mặc kệ, nhưng tại Đại Lộc Triều xa xôi này, lại có một người nam nhân đột phá gông cùm xiềng xích như vậy! Có thể nào không khiến người động lòng.
Bàng Mục không biết suy nghĩ trong lòng nàng, ngược lại bị nàng đưa ánh mắt tràn đầy ẩn tình thấy không được tự nhiên, liên tiếp ở trên ghế vặn đi vặn lại,
-“Sao nàng lại nhìn ta như vậy?”
Yến Kiêu đột nhiên tiến lên hôn hắn một cái, thiên ngôn vạn ngữ thành một câu,
-“Chàng thật tốt!”
Bàng Mục mừng đến nở hoa, vừa định tiến lên hôn lại, kẻ không thức thời Tề Viễn ở ngoài cửa lớn giọng gọi vang lên.
-“Đại nhân! Vệ tú tài bên kia có tin tức!”
Thân thể hai người đồng thời cứng đờ, kiều diễm vừa rồi trong nháy mắt tiêu tán.
Yến Kiêu che miệng cười, Bàng Mục hận đến nghiến răng, rốt cuộc vẫn là hung hăng hôn nàng một cái, lúc này mới hùng hổ đẩy cửa đi ra ngoài,
-“Lão tử không điếc, gào cái gì!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 72
Tiểu Tứ sinh ra có một gương mặt vô tội, nhìn qua vô cùng thuần lương vô hại, cho nên để hắn làm thư đồng của Vệ Lam, cùng tiểu Ngũ một ở trong tối một ở ngoài sáng, hôm nay có người trở về báo tin.
-“Đại nhân, Vệ tú tài kia thật sự là một nhân tài!” Tiểu Ngũ hưng phấn nói.
Từ mấy ngày trước khi bắt đầu võ hội, mấy châu huyện lân cận Tuấn Ninh phủ thành xuất hiện rất nhiều gương mặt từ nơi khác tới, trời nam biển bắc, dần dần náo nhiệt lên.
Có người là đơn thuần tới chơi, cũng có người hướng về phía tiền thưởng cùng tên tuổi dự thi, cũng mặc kệ mục đích gì, dù sao cũng phải suy xét ăn, mặc, ở, đi lại. Không ít bá tánh đem sân không dùng hoặc là khẩn trương vội vàng quét tước phòng ở để bỏ ra cho thuê, kiếm thêm tiền lẻ trợ cấp gia đình.
Nguyên lai hôm qua Vệ Lam lấy danh nghĩa thư sinh ra ngoài học tập thuê một sương phòng cách vách của đám lừa đảo, khi ra cửa vừa lúc đối diện bốn người kia. Nữ lừa đảo tên là Lệ Nương kia thấy hắn tuổi trẻ tuấn tú lại văn nhã, là mỹ nam tử bình thường khó gặp, không khỏi nhìn nhiều vài lần, dáng vẻ hết sức kệch cỡm cùng yêu mị.
Vệ Lam thứ nhất sợ gây sai lầm, thứ hai lo lắng đánh mất mấy nén bạc trước khi đi Bàng Mục cường ngạnh đưa cho, vốn là có chút khẩn trương, bị nàng này dọa một chút mặt tức khắc đỏ lên, lại không cẩn thận rớt tay nải trên mặt đất.
Ai ngờ chó ngáp phải ruồi, tay nải rơi xuống đất vang lên một tiếng, đã khiến Lệ Nương kia cùng người hầu mắt sáng rực lên.
Tục ngữ nói rất đúng, người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo, mấy kẻ lừa đảo nhiều năm vừa nghe tiếng vang kia, liền biết tuyệt đối là bạc không sai được, nói ít cũng có đến mấy chục lượng!
Buổi tối, bốn người tâm ngứa khó nhịn ghé vào một chỗ nói chuyện, nội dung trước sau không rời tay nải thư sinh kế bên.
Thư sinh tuổi trẻ từ nơi khác tới, thẹn thùng lại thành thật, bên người lại chỉ mang theo một thư đồng nhìn qua so với hắn càng trẻ tuổi càng không kinh nghiệm hơn…… Đây chẳng phải là túi tiền rơi từ trên trời xuống sao?
-“Tiểu Tứ giả ngu giả ngơ, Vệ tú tài là thật khẩn trương,”
Thời điểm nói lời này, tiểu Ngũ cười rất vui,
-“Vốn đang buồn không biết nên làm thế nào khiến cho đối phương chú ý mà không để lại dấu vết, như thế lại rất tốt, cái gì đều tỉnh.”
-“Làm nghề nguội cần sấn nhiệt,”
Bàng Mục cũng không nghĩ tới hiệu quả ngoài dự đoán như vậy, cười nói,
-“Vệ Lam cùng tiểu Tứ đều đang có chút khẩn trương, cần phải đem bọn chúng bắt lấy trước khi võ sư đại hội tiến hành, mặt khác chớ có ngộ thương bá tánh vô tội.”
Tiểu Ngũ lĩnh mệnh mà đi.
Xử lý xong chính sự, Bàng Mục vừa quay đầu lại đã không thấy tăm hơi bóng dáng Yến Kiêu đâu, cũng không cần hỏi, chỉ cần đi theo mùi hương nùng liệt trong không khí thổi qua là tới.
Đã nhiều ngày thời tiết vừa nóng lại oi bức, mọi người ăn uống đều không được tốt, càng lười ăn thịt, Yến Kiêu mua rất nhiều đùi gà, rửa sạch sẽ sau đó lọc xương bỏ đi, bỏ thịt vào trong bình gốm lớn treo ở giếng, ướp gia vị cả đêm. Đến nửa ngày hôm sau lấy ra, nước chấm đều đã thấm vào thịt gà, toàn bộ thấm màu hồng nâu mỹ lệ.
Nàng lúc trước bảo Trương thợ rèn ở Bình An huyện chế tạo hai khối lưới sắt kẹp vào nhau, đặt trên lửa để nướng, một bên nướng một bên hướng lên trên không ngừng mà xoát ngọt tương ớt.
Phần thịt mỡ khi nướng chảy ra mỡ, dừng ở trên than hoa đang cháy mang theo mùi hương hoả tinh cùng sương khói.
Bàng Mục ăn qua không ít loại đùi gà, đây là lần đầu biết thịt gà cũng có mùi vị ngon như thế này!
A Miêu bị đuổi đi theo Quách Ngỗ Tác học tập, tất cả việc đều là Yến Kiêu chính mình làm, tuy vội lại không loạn.
Nhạc phu nhân muốn tự mình xuống tay nhưng đều làm không được, Yến Kiêu nướng gà cần quạt gió, bà liền giúp Yến Kiêu quạt gió, đau lòng khó lường. Lúc này thấy nhi tử lại đây, rất chủ động yêu cầu nói:
-“Cũng nên tìm đầu bếp đáng tin cậy, bằng không ngày nắng nóng như vậy, ngẫu nhiên muốn ăn chút gì cũng phải chính mình động thủ, thật sự mệt đến hoảng.”
Bà tiết kiệm cả đời, hiện giờ lại vì Yến Kiêu tự mình mở miệng, thật sự khó được.
Yến Kiêu cười nói:
-“Ta chỗ nào kiều quý như vậy? Lại nói, ta bất quá lâu lâu làm một lần thôi.”
Đầu bếp phủ nha so Triệu thẩm đáng tin cậy nhiều, nghe nói thời trẻ chính là làm đầu bếp ở tửu lâu, sau chủ nhân trở về quê quán, hắn liền mang theo hai đồ đệ lưu tại Tuấn Ninh phủ, nhiều lần trắc trở rồi tới nha môn làm việc, trừ bỏ không có đời sau căn bản không tật xấu.
Nhưng người ta dù sao cũng là quản phòng bếp lớn, trên dưới nhiều thế này người, nếu động một chút qua đi muốn này muốn nọ, phiền toái không nói, cũng thấy khó nói.
Bàng Mục cũng thấy có lý, không khỏi phân trần đoạt cái quạt hương bồ trong tay Yến Kiêu,
-“Nàng đi đến chỗ đầu gió ngồi đi, nên làm cái gì chỉ việc sai sử ta. Chốc nữa ta nhờ người lưu tâm, tìm thêm mấy nha đầu gã sai vặt lanh lợi tới, về sau muốn làm cái gì cũng không cần đích thân làm, chỉ cần động mồm mép là được.”
-“Chính là lời này,”
Lão thái thái lại dặn dò nói,
-“Hiện giờ sân lớn, việc càng nhiều, nhanh chóng tìm thêm mấy người nữa lại đây.”
Bàng Mục nói,
-“Buổi chiều con sẽ kêu mẹ mìn tới, hai người cứ cẩn thận lựa chọn, nếu là không được, thì chậm rãi tìm……”
Mấy người đang nói, một nhà Liêu Vô Hà bốn người liền tới đây, Đổng phu nhân rất ngượng ngùng lôi kéo tay tiểu nữ nhi nói:
-“Nha đầu này chính là được chiều đến hư, thèm ăn khẩn, ngửi được mùi vị này cái gì cũng không rảnh lo, cứ nhất quyết mang ta lại đây.”
Tiểu béo Liêu Hành mặt ửng đỏ, chạy như điên đến bên người Yến Kiêu, mở ra tay nhỏ, đem một con chó nhỏ bằng ngọc trong tay đưa cho nàng, mắt to chớp chớp, nhỏ giọng nói:
-“Tỷ tỷ, ta không phải ăn không trả tiền đâu.”
Con chó ngọc kia lả lướt tinh xảo, chất ngọc trong sáng, nhất định không phải vật phàm, đừng nói đổi đùi gà, chỉ sợ đem toàn bộ gà của Tuấn Ninh phủ đổi lấy đều dư dả, Yến Kiêu làm sao dám lấy.
Nàng mới muốn lời nói dịu dàng từ chối, lại thấy Liêu Trăn cũng cọ tới cọ lui lại đây, đưa một khối nghiên mực ngay ngắn, tuy rằng không nói chuyện, nhưng trong ánh mắt rõ ràng viết hai chữ “tiền cơm”.
Yến Kiêu trực tiếp bị hai anh em nhà này chọc cười.
Là ai dạy?
Liêu Vô Hà biết rõ cách làm người của Yến Kiêu, tiêu tiêu sái sái đi đến ghế vén áo choàng ngồi xuống, tùy ý nói:
-“Cần gì ai dạy chúng nó, thiên hạ không có chuyện ăn không trả tiền cơm.”
Cho dù là người cao quý hay hạ đẳng nhất đi nữa, trời nóng, dựa vào cái gì ngươi ăn không trả tiền? Dù sao cũng phải có thời điểm trả giá, để đến ngày sau chi bằng bây giờ theo lẽ thường tình trả ngay.
Yến Kiêu chần chờ, Bàng Mục cũng cười nói:
-“Nhận lấy đi.”
Hắn cũng nói như vậy, Yến Kiêu cũng không thể chối từ, nói tạ lúc sau thoải mái hào phóng nhận lấy, cân nhắc lát nữa lại cũng nên chọn mấy thứ ở trong cung ban thưởng làm quà đáp lễ. Thấy hai tiểu bằng hữu, trong mắt hơi hơi toát ra sự lưu luyến không tha, nàng biết tất nhiên cũng là vật đối phương yêu thích, liền mở miệng bảo đảm tất nhiên yêu quý những đồ vật này.
Hai anh em đều nhẹ nhàng thở ra, ngoan ngoãn đi bên cạnh bàn chờ.
Ca ca rốt cuộc trầm ổn hơn chút, tận dụng mọi thứ cùng Liêu Vô Hà làm thơ, nội dung chính là lửa than rực rỡ rung động cùng màu mỡ đùi gà……
Tiểu cô nương ngồi một lát liền không yên, lại tự mình chậm rì rì bò xuống dưới, như cái đuôi nhỏ đi theo Bàng Mục trước sau bận việc, còn ra dáng ra hình rút ra quạt tròn thêu hoa của bản thân hỗ trợ quạt gió, vừa quạt vừa nuốt nước miếng.
Yến Kiêu nhìn thấy cười không ngừng, đi đến bên cạnh giếng kéo một cái bình lên, đem đồ vật bên trong bỏ vào mấy cái chén, lại làm thay Bàng Mục để hắn cùng mọi người nghỉ tạm.
Mọi người liền thấy trong chén sứ màu trắng đong đưa nước sốt màu đỏ nhạt, bên trong còn có rất nhiều con cá nhỏ, tôm nhỏ, mang theo hơi ẩm lành lạnh ập vào trước mặt cũng nhè nhẹ ngọt ý, rất là đáng yêu.
Liêu Hành hai mắt sáng lên, chỉ vào bên trong cùng mẫu thân hưng phấn nói:
-“Tiểu ngư!”
-“Đây là một món ăn phổ biến bên quê ta,”
Yến Kiêu cười phân công múc canh,
-“Gọi là tôm lạnh, giúp thanh nhiệt giải độc, lúc này vừa lúc ăn.”
Nàng là dùng sơn tra làm nước sốt, chua ngọt ngon miệng lại không khát nước, trước lấy tiêu thạch nhanh chóng hạ nhiệt độ, sau đó treo ở dưới giếng, lúc này hết sức thấm lạnh.
-“Ha, ta đoán ngay các ngươi nhân lúc đôi ta không ở đây trộm ăn ngon!”
Mọi người đang tấm tắc khen lạ, Bạch Ninh cùng Đồ Khánh cầm tay nhau mà đến, liếc mắt một cái liền thấy dưới hành lang đùi gà ánh nước mật sáng bóng lại hơi ửng hồng, lập tức cười nói.
-“Cũng không phải vậy?” Yến Kiêu cười nói, “May là các ngươi bắt được đúng lúc!”
Nói xong, lại nhìn phía sau bọn họ,
-“Lão Tề như thế nào không có tới?”
Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, lời còn chưa dứt, Tề Viễn đầu đầy mồ hôi từ bên ngoài chen vào, vừa chạy vừa lôi kéo cổ áo kêu nóng,
-“Khó lường khó lường, ông trời phát hỏa rồi!”
Mọi người đồng thời cười to ra tiếng.
Nguyên bản thời tiết vừa oi lại vừa nóng, mọi người đều không ăn uống gì mấy, nhưng đùi gà thơm ngào ngạt mê người, thịt tươi ngon tinh tế, nướng lên lại rắc thêm chút hạt tiêu, có loại độc đáo mỹ vị, có đệ nhất khẩu liền có đệ nhị, đệ tam khẩu.
Yến Kiêu lại đem các loại xanh trộn lẫn với nhau lại thêm tỏi dấm làm thành món rau trộn, vừa chua lại cay, ăn ngon cực kỳ, tiểu thiếu niên Liêu Trăn một mặt giãy giụa mùi tỏi, một mặt nhịn không được ăn rất nhiều.
Lại thêm một chén cháo hoa ấm áp, cũng không cần ăn thêm món chính, hung hăng húp một ngụm, vô cùng thống khoái.
Ăn cơm xong, nàng như nhà ảo thuật gia làm ra một chén lớn nhũ cao màu vàng, cùng mấy thứ mứt trái cây chua ngọt có hồng phấn mật đào, đỏ tím dâu tằm, đỏ thẫm sơn tra, còn cái thứ gọi là kem, một người lấy một phần hình cầu, phía trên tưới chút mứt trái cây nồng đậm, một ngụm đi xuống, vừa thơm vừa ngọt, một cổ lạnh lẽo theo cổ họng du tẩu toàn thân, nháy mắt đều đuổi đi hết sự khô nóng hầu như không còn, cả người đều lâng lâng.
Đổng phu nhân thích cực kỳ, xưa nay khắc chế ăn uống nhưng giờ lại muốn ăn thêm muỗng thứ hai,
-“Đây là làm từ sữa bò sao? Thật là hảo vật!”
Yến Kiêu gật đầu,
-“Ăn ngon lại nhưng không nên ăn nhiều, chúng ta cũng chỉ nên ăn đủ để cho thân thể cảm thấy thoải mái thôi, ăn nhiều sẽ bị đau bụng.”
Nói xong, nàng nhìn thấy Liêu Hành duỗi cánh tay nhỏ bé của mình ra thực hiện tội ác với cái chén của ca ca mình.
Tiểu cô nương xoát thu hồi tay, ngoan ngoãn ngửa đầu nhìn nàng, lấy lòng cười.
Yến Kiêu cười nhéo nhéo thịt mum múp ở quai hàm nàng,
-“Đứa bé lanh lợi. Chốc nữa ta sẽ làm ống ốc quế giòn giòn, ở bên trong cho thêm kem vào ăn càng thú vị.”
Nguyên liệu làm kem cũng rất dễ tìm, nguyên vật liệu chỉ có sữa bò, đường cát cùng lòng đỏ trứng, đường phân cùng cholesterol hàm lượng siêu cao.
Lúc này không có tủ lạnh, tiêu thạch trên thị trường độ tinh khiết không cao, muốn làm băng có chút gượng ép, nhưng làm kem thì dư dả.
Nàng tìm hai cái rương gỗ một lớn một nhỏ, dùng bông, vụn gỗ để lấp kín các khe hở của hai cái rương, dùng giấy dầu để cách nhiệt, bên trong phủ kín tiêu thạch, sau rót nước vào, đó là phiên bản tủ lạnh giản dị có thể duy trì nhiệt độ thấp ở cổ đại.
Bạch Ninh cùng Tề Viễn rốt cuộc là ỷ vào tuổi trẻ khỏe mạnh, đương nhiên, mấu chốt vẫn là da mặt đủ dày, so người khác ăn nhiều một viên, lúc này mới ôm cái bụng tròn vo, không thèm để ý hình tượng nằm liệt trên ghế.
-“Haiz, cuộc sống này, thoải mái!”
Ai nói kinh thành tốt nhất? Bọn họ cảm thấy nơi này cũng không tồi! Có ăn có uống có chơi, không cần thận trọng từ lời nói đến việc làm, còn có bằng hữu cùng chung chí hướng, thật là thần tiên cũng không bằng.
Sau giờ ngọ gió nhẹ phất qua, thổi đến giàn nho xum xuê lá cành cùng những chùm nho lúc lỉu, trĩu nặng, thanh âm xoẹt xoẹt không dứt bên tai
Bề ngoài mỹ nữ nội tâm hảo hán Bạch Ninh là người chủ nghĩa thực dụng, cũng không thưởng thức cảnh bướm bay múa mỹ lệ nhanh nhẹn trong viện, chỉ nhấp miệng còn trong đầu trống rỗng, thập phần tiếc nuối,
-“Bao giờ mới được ăn nho đây?”
-“Ngươi đừng cái gì cũng muốn ăn như vậy, đại tiểu thư à!”
Yến Kiêu bật cười,
-“Đây vốn là sản vật quan ngoại, Trung Nguyên người biết đến rất ít, nghe nói phải mất hai ba năm thích ứng mới có thể kết quả. Vẫn là mấy năm trước lão Bùi đại nhân được bạn bè tặng cho, lão nhân gia hắn phải dùng bao nhiêu tâm huyết mới không khiến nó chết, hiện giờ nhưng thật ra tiện nghi chúng ta.”
Trước kia nàng chỉ phụ trách ăn, chỗ nào quản quả nho kết quả như thế nào? Biết điểm này đã không dễ dàng.
Mọi người lại là cười, cười xong mới nói tình cảnh trên đường.
Đồ Khánh nhíu mày nói:
-“Người đến so với trong tưởng tượng xa hơn nhiều, hôm nay mới bắt đầu chuẩn bị dựng cái giá, đã có năm đội ngũ chi ngoại lai tới báo danh, lấy cái này làm căn cứ, ta phỏng chừng nếu tiếp tục như vậy, số đội năm nay dự thi nói ít cũng phải hơn một trăm đội.”
Vì để gia tăng khó khăn cùng sự thú vị, võ sư đại hội sư tử đều có hai loại quy mô là ba người trung đẳng hoặc bốn người đại hình, 150 đầu sư tử nghĩa là có ít nhất hơn phân nửa ngàn người, hơn nữa thêm người đến xem náo nhiệt…… Chắc cũng phải đến ba ngàn người!
Lượng dân cư lưu động khổng lồ đại biểu cho nguồn thu vào của các bá tánh bản địa, bất quá cũng đồng dạng tiềm tàng các nhân tố nguy hiểm không xác định, thí dụ như chen chúc dẫm đạp, hoả hoạn.
Năm rồi chỉ là chỉ có người bị thương, chậm thì mấy chục, nhiều thì hàng trăm, phối hợp như thế nào cũng là một khảo nghiệm.
-“Tăng mạnh tuần tra, ở dòng người dày đặc, đặt thêm mấy lu nước to vào các góc, thêm vào các xe có két nước, phương tiện dập tắt lửa ngay tại chỗ.”
Bàng Mục nghĩ nghĩ, lại nói,
-“Mặt khác, binh lính cần canh phòng nghiêm ngặt, cẩn thận kiểm tra, mấy ngày nay an bài binh lính thủ thành thay phiên nhau gác thành, một ngày có mười canh giờ vào thành, nhưng ra khỏi thành cần phải kiểm tra cẩn thận, không được bỏ sót nguời nào. Tất cả những kẻ lừa đảo, tên móc túi cần lưu tâm thêm, đến cả bọn buôn người, ta đã xin chỉ thị của thánh nhân, bắt được một tên giết một tên, bắt được một đôi giết một đôi, kẻ nào dám chống đối giết không cần sợ.”
Mỗi khi đến ngày lễ ngày tết, các nơi luôn có bọn buôn người lui tới, mà khi có một hài đồng bị lừa bán, rất có thể khiến mấy gia đình đều không thể gắn bó.
Nghe được bọn buôn người, Đổng phu nhân không khỏi lôi kéo hai đứa nhỏ nhìn lại xem, lại đối mọi người thổn thức nói:
-“Thời trẻ ta có một tỷ muội khuê mật, ta với nàng người trước kẻ sau cùng lúc con, dù là dưới chân thiên tử, chỉ vì hạ nhân nhất thời sơ sẩy, thế nhưng bị người bắt đi! Người một nhà tâm can đều khóc nát, hiện giờ chỉ có thể đến chùa miếu cúng bái mong có thể tìm được người trở về……”
Mọi người thổn thức một hồi, lại nói chút nhàn thoại, rồi từng người trở về phòng nghỉ ngơi.
Tới chạng vạng, nha môn đóng cửa, Bàng Mục tự mình lên phố tuần tra, thấy quả nhiên so với mấy ngày đầu càng náo nhiệt phồn hoa.
Mỗi lần đến thời điểm này, vui vẻ chỉ là các bá tánh, bọn họ người làm việc bên trong nha môn lại càng lên tinh thần căng chặt.
Bình An huyện nho nhỏ đã đủ khiến người nhọc lòng, Yến Kiêu cũng không dám tưởng tượng phủ thành to như vậy, Bàng Mục muốn gánh vác cũng rất áp lực.
-“Nghe nói mấy châu huyện tri châu phụ cận, tri huyện cũng sẽ mang gia quyến tới xem náo nhiệt?”
Yến Kiêu hỏi,
-“Đều ở tại bên trong thành hay là bên ngoài trạm dịch?”
Nàng nói chưa dứt lời, nhắc tới đến cái này, Bàng Mục cũng là đau đầu.
Hắn không thích cùng quan văn giao tế, nhưng hiện giờ thân là tri phủ, hoàn cảnh rốt cuộc phức tạp, hắn không có khả năng mọi chuyện tự tay làm lấy, không ít chuyện còn phải dựa vào quan viên phía dưới, rất nhiều trường hợp đẩy kéo không được.
Huống chi đây là năm đầu tiên hắn nhậm chức, võ sư đại hội lại là hạng mục ngọn nguồn đã lâu của Tuấn Ninh phủ, quan viên người ta mang gia quyến ra tới chơi đùa, thuận tiện nhìn quan trên…… Hắn cũng ngăn không được.
-“Không phải là lão tử mời đến,”
Bàng Mục tức giận nói,
-“Muốn ở chỗ nào thì ở chỗ đó, ai quản bọn họ!”
Yến Kiêu nghẹn cười, cùng Tề Viễn liếc nhau, dù cười không tiếng động nhưng cười càng vui.
Đi ngang qua Phi Hổ Đường, Tề Viễn lại nhớ tới một sự kiện,
-“Đúng rồi, hôm nay đường chủ Chu Hạc còn đến tìm Dương bộ đầu nói bóng nói gió hỏi chuyện, đại ý là có thể trước tiên thả hai vợ chồng Bành Bưu ra……”
Nói đến cũng là xui xẻo, bốn người võ sư trong Phi Hổ Đường, phu thê Bành Bưu chiếm một nửa nhân số, hiện giờ hai người ngoài ý muốn ở tù, chỉ còn lại có một cái đầu sư Chu Hạc cùng nửa cái eo Tống Lượng, hai người nỗ lực luyện tập cũng chỉ có vẻ thê lương “thân tàn chí kiên”, rốt cuộc không thành.
-“Không cần để ý tới,”
Bàng Mục xua xua tay,
-“Trời sập xuống cũng phải ở trong tù! Bằng không một lần mở lệ, về sau ai cũng có lý do, ta còn quản cái gì!”
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, đến giao lộ phía trước, ánh vào mi mắt rõ ràng là một tòa sơ cụ hình thức ban đầu là giá gỗ thật lớn!
Cái giá kia sợ rằng cao không dưới ba bốn trượng, tất cả đều là dùng gậy gỗ rắn chắc dựng mà thành, độ rộng của mỗi cây gậy gỗ không quá một bàn tay, người không có công phu sợ là dẫm lên không đứng vững nổi.
Đến gần ngửa đầu nhìn lên, cổ cứ như bị gãy ra từng đoạn, có thể thấy được sự hùng vĩ ở chỗ này.
Yến Kiêu tự nhận không có bệnh sợ độ cao, nhưng thấy loại cột gỗ trống rỗng không có cách nào để đi lên như này, chỉ suy nghĩ trong đầu cảnh tượng mình đứng trên mấy cái cột đấy, đã cảm thấy hai chân nhũn ra, miệng lưỡi không phát ra nổi âm thanh.
Cái giá để võ sư đoạt hồng như vậy?! Các ngươi người tập võ chơi trò chơi thật sự quá nguy hiểm!
Biết được Bàng Mục tự mình lại đây, Đồ Khánh thực mau cũng tiến đến hội hợp, lại đem bản vẽ bố trí kết hợp cùng tình huống thực địa chỉ cho hắn xem.
Bàng Mục liên tiếp gật đầu, còn tiến hành cải biến mấy địa phương còn chưa đủ cẩn thận kĩ càng, sườn mặt nghiêm túc soái đến dọa người.
-“Ai ai ai, nhìn ít thôi, tròng mắt đều sắp rớt ra ngoài.” Tề Viễn chạm chạm Yến Kiêu, hài hước nói.
Yến Kiêu lưu luyến thu hồi tầm mắt, không chút e lệ, ngược lại đối với vị cẩu độc thân này tiến hành phản kích cực kỳ tàn ác,
-“Ai, cái này là tư vị tình ái, ngươi là không hiểu……”
Tề Viễn rất muốn đánh người.
Yến Kiêu cảm thấy mỹ mãn ở chung quanh xoay chuyển, thấy bốn phía thế nhưng rất nhiều y quán, hiệu thuốc ở mặt tiền, hiển nhiên các bá tánh Tuấn Ninh phủ ngày thường đối với phương diện này nhu cầu tương đối cao, không khỏi không biết nên khóc hay cười nói:
-“Tổng cảm thấy….”
Ai ngờ lời còn chưa dứt, Tề Viễn liền cùng Đồ Khánh cũng không biết khi nào lại đây đồng thời biến sắc, trăm miệng một lời ngắt lời nói:
-“Ngươi mau đừng cảm thấy!”
Vừa nói lời này, chắc chắn không có chuyện tốt!
Post on 03/12/2022
No comments:
Post a Comment