Beta: Đào Mai
Chương 75
Thanh danh tửu lâu Lưu gia mấy năm gần đây mới bắt đầu nổi, theo lý thuyết của cải không tính dày nặng, nhưng Lưu chưởng quầy lại rất chịu chi, đem nhà cửa tu sửa cực kỳ khí phái, hài tử ba tuổi cũng có một tòa viện độc lập với sân lớn.
Viện này có hình dạng và cấu tạo điển hình của tứ hợp viện, chính phòng gồm ba gian trong đó một gian là nơi ở của tiểu thiếu gia cùng bà vú, hai gian bên cạnh dùng làm nơi đựng đồ hắn dùng, trong đình viện núi giả nước chảy đầy đủ mọi thứ, xung quanh dựa tường đều là thúy trúc, giờ phút này gió đêm thổi quét loạt soạt rung động, ánh đèn lay động rất có vài phần quỷ mị.
Mà bà vú, chết ở trong rừng trúc.
Thân mình quỳ rạp trên mặt đất, hai tay trong tình trạng duỗi thẳng rơi trên mặt đất, ngón tay dữ tợn.
Yến Kiêu cùng Quách ngỗ tác mới vừa giơ cây đuốc tới gần, cả hai nhịn không được đồng thời hít một ngụm khí lạnh:
Trên tường trước mặt nàng loang lổ mấy vệt máu tươi, trong đó có hai vị trí còn dính hai mảnh móng tay mang theo huyết nhục, đèn lồng chiếu rọi xuống đầu tạo thành hai bóng ma nho nhỏ, chợt như gương mặt tươi cười cùng hai con mắt trắng như trăng non.
Xuất hiện ở bối cảnh như vậy, càng giống trong mắt chảy xuống huyết lệ, càng thêm khiến người ta lạnh sống lưng.
Yến Kiêu cẩn thận cầm lấy tay nàng nhìn nhìn, mười ngón tay huyết nhục mơ hồ, có hai ngón mất móng tay, đúng là dính trên tường.
-"Tay đứt ruột xót, nàng chết nhất định rất thống khổ."
Chỉ là nhìn như vậy, Quách ngỗ tác cảm thấy đầu ngón tay chính mình cũng đau đớn theo.
Hắn từng không cẩn thận làm bật móng tay, thật là cả đời khó quên đau, nhưng bà vú thế nhưng đem móng tay cào loạn đến mức dính trên tường! Có thể thấy được nàng trước khi chết rất thống khổ.
-"Tại sao lại như vậy, nàng vì sao lại không gọi ai tới?" Quách ngỗ tác khó hiểu nói.
Tiền viện rõ ràng còn có người sai vặt cùng hai gã hộ vệ, mặt khác trong viện còn có Lưu Hạnh, nhà cửa tuy rộng, nhưng liều mạng hô to chưa chắc đã không ai nghe thấy.
Yến Kiêu cẩn thận kiểm tra thân thể bà vú, thấy nàng cả người sưng to phát tím, môi cùng móng tay bầm tím, đây là điển hình tử vong do bị nghẹt thở.
Nàng lại nhìn phần cổ người chết, tuy không có dấu tay, nhưng thấy rõ vị trí yết hầu lõm xuống, liền thở dài,
-"Kẻ đánh nàng chắc chắn rất mạnh, rất có thể xương sụn bị vỡ vụn đâm thủng khí quản, dẫn đến hít thở không thông mà tử vong. Loại tử vong này cực độ thống khổ lại cực độ nhanh chóng, cơ hồ không có khả năng hô to cứu mạng."
Quách ngỗ tác theo bản năng sờ sờ yết hầu chính mình, lại nhìn bà vú thấp giọng niệm vài câu a di đà phật.
-"Đây là?" Yến Kiêu lấy tăm bông lau chỗ dưới yết hầu bà vú, "Vết máu?"
Vị trí yết hầu của người chết không có trầy da, căn bản không có khả năng chảy máu, như vậy máu này có tám chín phần là của hung thủ.
Nghĩ đến đây, nàng cong eo, một đường hướng phòng của tiểu thiếu gia.
Cũng là chiếc giường gỗ có hình dáng tương tự với kích thước nhỏ hơn, cũng có một khối nho nhỏ, một thi thể mất đầu khác.
Mặc kệ nguyên nhân gây án là gì, nhưng hắn mới ba tuổi, vô tội nhường nào?
Yến Kiêu không biết trong lòng có tư vị gì, chỉ có thể đem phẫn nộ hóa thành động lực, hy vọng có thể mau chóng tìm ra hung thủ.
Tình trạng vết thương phun máu, trên giường cùng mấy cái rèm đều tràn đầy vết máu, nhưng duy nhất hướng ra bên ngoài, cũng chính là phương hướng hướng thẳng tới chỗ Yến Kiêu cùng Quách Ngỗ Tác giờ phút này đang đứng, rõ ràng sạch sẽ rất nhiều.
Quách ngỗ tác đi tới mấy vị trí, khoa tay múa chân,
-"Hung thủ chính là đứng ở chỗ này, chém xuống đầu của hắn, cùng tình huống của Lưu chưởng quầy bên kia là giống nhau."
Nhưng cũng có một chút bất đồng, đó chính là trước giường của Lưu chưởng quầy không có lưu lại dấu giày, mà nơi này, mặc dù đã bị tàn phá nhưng vẫn mơ hồ có thể nhận ra hình dạng của giày!
-"Kích cỡ này, hẳn là của nam nhân thành niên."
Quách ngỗ tác ngồi xổm xuống, dùng tay đo đạc một phen, lại từ trong ống tay áo lấy ra một cái dây thừng khoa tay múa chân, dựa theo dấu giày lớn nhỏ ở các nơi mà ước chừng độ dài.
Thời cổ không có thước cuộn, không có dụng cụ để đo đạc kích cỡ, đây là thủ pháp các ngỗ tác của Đại Lộc Triều quen dùng nhất, đơn giản mau lẹ, cũng không khác biệt nhiều, hoàn toàn có thể thẩm tra đối chiếu.
-"Hắn trước giết Lưu chưởng quầy,"
Yến Kiêu chậm rãi nói,
-"Trên người bị máu bắn lên, nhưng phần lớn bị quần áo hấp thu, không có chảy tới giày. Hắn xoay người liền đi, có lẽ có tâm, có lẽ vô tình, tránh đi vết máu trên mặt đất, cho nên không lưu lại dấu vết gì."
-"Sau đó hắn lại tới giết đứa nhỏ này, ước chừng là xiêm y đơn bạc rốt cuộc không có cách nào hấp thu nhiều máu như vậy, do đó máu chảy tới quần hắn, cũng làm ướt giày."
Nàng nói, lại chỉ vào một chỗ có dấu vết cọ xát dính máu rõ ràng, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía cửa nói:
-"Lúc này, bà vú ngủ ở kế bên nghe thấy được động tĩnh, nàng bị sợ hãi, nhưng cũng bất hạnh, hung thủ phát hiện ra nàng, vì thế xông tới liền cho nàng một đòn trí mạng!"
-"Bà vú lảo đảo chạy ra, muốn kêu lại kêu không ra tiếng. Nàng thở không nổi, cuối cùng ngã vào khoảng sân viện cách cửa không xa trong rừng trúc, cũng hít thở không thông trong thống khổ, cuối cùng để lại một chút dấu vết ở trên tường."
Thanh âm nàng bằng phẳng trầm thấp, chậm rãi chảy xuôi trong màn đêm, Quách ngỗ tác nghe, trước mắt giống như xuất hiện cảnh tượng lúc ấy, lòng cũng trầm xuống.
-"Đến tột cùng là kẻ nào hung tàn như vậy, đến hài tử ba tuổi cũng không buông tha?" Hắn căm giận nói.
Hơn nữa đến tột cùng là người này dùng hung khí gì, dễ như trở bàn tay liên tiếp chặt đứt hai cái đầu?
Yến Kiêu hung hăng phun ra một ngụm khí, nhíu mày nói:
-"Hung thủ hẳn là đối thân thủ chính mình rất tự tin, cho nên cũng không có vội vã đuổi theo, thậm chí cũng không đi xem xét sự sống chết của bà vú."
Người đi nhanh dấu vết lưu lại cùng dấu vết người đi bình thường rõ ràng bất đồng, mà dấu chân kia rõ ràng có sức nặng, dấu vết cọ xát cũng cách dấu chân ở giường một khoảng cách ngắn, hơn nữa hiển nhiên cũng không có dấu vết thắng gấp.
-"Yến cô nương, có thể phỏng đoán ra chiều cao cùng hình thể hung thủ không?"
Quách ngỗ tác nhớ rõ nàng trước kia nàng cũng thông qua dấu giày mà suy đoán, cho nên lúc hỏi tự nhiên mà chờ đợi.
-"Hắn chắc chắn rất cao, còn hình......,"
Yến Kiêu thở dài, gập lên ngón tay gõ gõ mặt đất,
-"Lưu chưởng quầy làm ra tòa nhà này có thể nói là hao phí tâm tư, mỗi một chỗ trong nhà đều là gạch đá xanh pha cao có giá trị, sạch sẽ ngăn nắp lại khí phái, chẳng sợ có vết bẩn nào dính vào cũng dễ dàng rửa sạch sạch sẽ, cơ hồ không có khuyết điểm."
Nhưng là, nhưng là quá ngạnh, dấu giày lưu lại căn bản nhìn không ra độ sâu cạn, không có cách nào để tính thể trọng.
Điều Yến Kiêu có thể làm, cũng chỉ có căn cứ diện tích dấu giày suy tính chiều cao khung xương của hung thủ, còn thể trọng, rất khó để nói chính xác.
Đáng tiếc a, đáng tiếc! Nếu là hung thủ đuổi tới rừng trúc, tất nhiên ở trên bùn đất sẽ lưu lại dấu giày rõ ràng......
Không biết là vết máu lòng bàn chân hung thủ đã khô cạn, hay là hắn chọn một con đường để ẩn nấp, Yến Kiêu cùng Quách ngỗ tác theo dấu giày đi ra ngoài không xa, liền mất đi tung tích.
Một loạt vấn đề tùy theo mà đến:
Tiểu hài tử ngủ sớm, theo hạ nhân Lưu gia nói, mỗi ngày lúc này viện này sớm đã khóa lại. Hôm nay chỉ có một bà vú, để bảo đảm sự an toàn , đáng lẽ nên khóa cửa sớm hơn.
Cửa này dùng loại then khóa phổ biến, mới vừa rồi nha dịch đã nói qua, khi bọn họ tới cửa viện đã mở ra, chốt cài cửa rõ ràng cũng không có dấu vết bị cạy. Hoặc là hung thủ trèo tường mà vào, hoặc là được người khác mở cửa cho vào, hoặc là...... ngay từ đầu đã ẩn núp trong nhà.
Nửa đêm, chỉ sợ bà vú cũng không có khả năng lớn thả người tiến vào, như vậy còn dư lại hai loại khả năng.
Như vậy, người buổi chiều tới Lưu gia, Dương Vượng là hiềm nghi lớn nhất.
Nhưng hắn lại say thành như vậy......
Mấu chốt nhất: Trong phòng rõ ràng có dấu vết đồ vật bị đụng chạm, nhưng không có đồ vật giá trị nào bị mất, việc hắn hành hung như vậy đến tột cùng là đột phát, hay là có âm mưu từ trước? Động cơ chân chính là cái gì?
Manh mối càng nhiều, cũng có nhiều vấn đề liên quan khó mà giải thích, Yến Kiêu cùng Quách ngỗ tác hai người suy nghĩ đến mức hỏng cả đầu, nhưng trước sau vẫn không có cách nào sắp xếp mọi việc thành trình tự hoàn chỉnh.
Yến Kiêu trong lúc vô ý quay đầu lại, thấy biểu tình của Quách ngỗ tác có chút cổ quái hỏi,
-"Làm sao vậy?"
-"Có lẽ là ta ảo giác,"
Quách Ngỗ Tác chần chờ nói,
-"Ta cảm thấy, vợ chồng Lưu chưởng quầy đối với đứa nhỏ này có vẻ không quan tâm mấy. Mặc dù Lưu chưởng quầy công việc bận rộn, không rảnh lo chi tiết hậu viện, nhưng ít ra Lưu Hạnh là nương, xác thật không đủ quan tâm."
Hắn chỉ cái sân trống rỗng, nói:
-"Ngươi nhìn, viện này lớn như vậy, đại nhân chúng ta còn không ở một mình, càng miễn bàn trẻ con, cần phải chiếu cố rườm rà, giặt quần áo, nấu cơm, quét tước sân, việc nào không cần người? Nếu là ban đêm nháo lên, bao nhiêu người cũng không đủ sai sử."
Nghe hắn nói như vậy, Yến Kiêu trong đầu cũng ong một tiếng.
Nàng bị từ hiện đại đến đây, theo quán tính tư duy cũng khác.
Nơi này, hiểu rõ sự tình đều chỉ có thể dựa vào nhân lực xã hội cổ đại mà thôi, Lưu gia có tiền như vậy, không nói tôi tớ thành đàn, trong một viện phân công ba năm người cũng rất bình thường?
Huống hồ Lưu chưởng quầy năm nay đã 40 tuổi, Lưu Hạnh cũng 33, cơ hồ không có khả năng sinh thêm con. Đối với "Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại" cổ nhân mà nói, tiểu thiếu gia này sợ còn không phải là "ngàn khuynh trên mặt đất một cây độc đinh", cho dù có tâm che chở cũng không quá đáng, chẳng sợ người hầu khắp thiên hạ đều nghỉ, người trong viện cũng không có khả năng giảm đến chỉ còn một bà vú!
Trừ phi, trừ phi người có quyền lực bố trí viện này căn bản là không để bụng! Thậm chí còn ước gì!
Trong đầu óc trống rỗng mới xuất hiện một chút phát hiện liền như một kíp thuốc nổ, trong khoảnh khắc đem đầu óc Yến Kiêu loạn một mảnh, suy đoán hiếm lạ cổ quái gì đều trong nháy mắt phun trào mà ra, thế nhưng nàng nói không ra lời.
-"Đúng rồi,"
Quách Ngỗ Tác vừa nhắc nhở như vậy, nàng lại nhớ tới một sự kiện,
-"Lưu chưởng quầy sau khi thành thân nhiều năm như vậy mà không con, hậu viện cũng chưa thêm người sao?"
Quách Ngỗ Tác ngẩn ra, đúng vậy, Lưu chưởng quầy cũng coi như sự nghiệp thành công, dân gian phàm là đến loại thân phận địa vị này, chẳng sợ vì không lưu được, không dám nói tam thê tứ thiếp, nhưng có hai nữ nhân cũng là bình thường, nhưng nhà này thế nhưng không có người khác?
Hay là thật sự thâm tình như thế?
Nhưng nếu như vậy, hai người tại sao lại đối xử với nhi tử duy nhất như vậy?
-"Yến cô nương, Quách ngỗ tác,"
Bọn họ nghĩ trăm lần cũng không ra, Trương Dũng cùng Lý Đào cầm tay mà đến, thấy hai người đang đứng ở cửa ngưng mi khổ tư, không khỏi ra tiếng nói,
-"Hai vị thật là động tác lanh lợi, nhanh như vậy đã xem xong rồi? Đã nhìn ra cái gì rồi sao?"
Quách ngỗ tác hiện tại đối với bọn họ một chút tôn trọng cũng đã không còn, huống chi hắn cùng Yến Kiêu đang thảo luận đến chỗ mấu chốt, bị đánh gãy khiến hắn vô cùng khó chịu, lập tức không khách khí hỏi ngược lại:
-"Hai vị ở chỗ Lưu chưởng quầy bên kia có phát hiện gì sao?"
Trương Dũng ha hả giả cười, cũng không nói chuyện, hiển nhiên không tính toán hiện tại đem phát hiện ngay tại chỗ chia sẻ.
Ngược lại là Lý Đào hơi có chút không vui nói:
-"Yến cô nương, Quách ngỗ tác, ngươi ta đều là ngỗ tác, nên tiến thối nhất trí, hai vị lại đoạt trước cơ hội, không được tốt lắm?"
Yến Kiêu giơ cao lông mày lên, cười lạnh nói:
-"Lý ngỗ tác nói lời này là không tin chính mình sao? Ngươi ta bốn người đó là tiến thối nhất trí, nhưng khi nghiệm thi còn không phải hai người một tổ, hai người dư lại nhìn mà làm thôi. Một khi đã như vậy, hà tất lại tiếp tục lãng phí thời gian, chi bằng phân tán mở ra, cùng nhau tịnh tiến cũng để tiến độ vụ án nhanh hơn."
Thật đúng là ba kẻ hòa thượng không bằng một người, cứ cho rằng có một đội ngỗ tác lớn mạnh, công việc sẽ nhẹ nhàng một chút, không nghĩ rằng còn không bằng nàng cùng Quách ngỗ tác hai người làm một mình! Ít nhất không có mệt như vậy!
Nàng xoay người đi, lại nghe Lý Đào cả giận nói:
-"Các ngươi tính nói cái gì! Hai người các ngươi đơn độc một chỗ, không người giám sát, vạn nhất!"
-"Hai người các ngươi có mệt hay không?"
Yến Kiêu thật sự không thể tiếp tục theo chân bọn họ cãi cọ, nói thẳng,
-"Vừa rồi chúng ta cho các ngươi nghiệm trước, là ai lâm trận chối từ? Đây là công việc, không phải đi ăn tết tặng lễ thăm người thân, chẳng lẽ còn muốn ngươi tới ta đi khiêm nhượng từ chối lẫn nhau mấy lần?"
-"Chúng ta động thủ trước, các ngươi không vui; cho các ngươi trước, lại chủ động sau; hiện giờ lại là chúng ta trước, các ngươi lại không vui!"
Tổ tông cũng không khó hầu hạ như vậy!
Ánh mắt Quách ngỗ tác nhìn nàng cơ hồ mang theo sùng bái.
Nghe một chút lời này, thống khoái cỡ nào!
Yến Kiêu tính cách vốn không tính là mềm, hiện giờ ba cổ thi thể bày ở trước mắt, manh mối thiếu, bí ẩn lại nhiều, làm nhẫn nại của nàng nhanh chóng khô kiệt, ném xuống lời này sau đó đi luôn.
Quách ngỗ tác cũng hung hăng nâng cằm lên, dùng sức liếc nhìn Trương Dũng Lý Đào một cái, sau đó theo sát, kết quả mới ra cửa liền thấy Yến cô nương vừa mới đại sát tứ phương đột nhiên ánh mắt sáng lên, cơ hồ cả người đều dán ở trên tường.
Quách Ngỗ Tác:
-"......Nghe lén hình như không được tốt lắm?"
-"Gì?"
Yến Kiêu trước sửng sốt, lập tức ý thức được hắn hiểu sai ý, bất đắc dĩ vẫy tay, hạ giọng nói,
-"Ta là cảm thấy hung thủ trèo tường đi vào có khả năng rất lớn, cái khác không nói, mặt khác mọi cách đều quá chậm, một kẻ giết người đỏ mắt không có khả năng nhẫn nại như vậy. Nếu như thế, trên tường vây có khả năng lưu lại dấu vết dẫm đạp."
Vừa rồi ở trong sân, bọn họ chỉ tìm được nửa dấu giày phần mũi giày, nửa đằng sau thiếu hụt, nếu có thể tìm lại hoàn toàn......
Quách ngỗ tác nghe vậy run lên, không rảnh lo mặt đỏ, cũng đi lên.
Hai người như thằn lằn ghé vào trên tường nửa ngày, đôi mắt nhìn đến đau, cũng không tìm được cái gì.
Quách ngỗ tác xoa xoa đôi mắt đau nhức, mỏi mệt nói:
-"Ánh sáng tối tăm, nơi này có trúc tùng che đậy, hai người chúng ta chỉ có thể nhìn được một nửa phía dưới, như vậy cũng không phải biện pháp."
Yến Kiêu thở dài, gật gật đầu,
-"Đúng vậy, vẫn là trước nói với bọn Phương Hưng, gọi bọn họ tới nhìn xem đi."
Việc chuyên nghiệp phải giao cho người chuyên nghiệp làm, bọn họ hai người hiển nhiên đối với việc bò tường gì đó không lành nghề, vẫn là đừng cậy mạnh.
Ai ngờ manh mối không tìm được, lại ngoài ý muốn nghe thấy được phê bình sau lưng.
Đại khái Trương Dũng cùng Lý Đào nửa ngày không nghe thấy động tĩnh, cho rằng bọn họ đã đi xa, liền bắt đầu không kiêng nể gì lại nói tiếp, không ngờ Yến Kiêu cùng Quách Ngỗ Tác ghé vào bên ngoài, nghe không sót một chữ.
-"Quả thực hồ nháo!"
Lý Đào thanh âm bực bội theo tiếng gió đứt quãng thổi tới,
-"Nàng ta lỗ mãng hấp tấp khắp nơi như vậy, không quan tâm đến việc manh mối quan trọng bị tổn hại,có chỗ nào giống ngỗ tác! Ngày mai ta phải về bẩm báo với Tri phủ đại nhân, thỉnh hắn công tư phân minh, chớ có lại xằng bậy!"
-"Ngươi đây là nói mê sảng,"
Trương Dũng nói,
-"Ai chẳng biết đại nhân đau nàng như vậy, ngay cả lão phu nhân cũng một mặt che chở, ngươi không phải tự bê đá đập vào chân mình hay sao? Chỉ sợ đến lúc đó không những không thành, ngược lại dẫn lửa thiêu thân."
-"Cũng không nên nói như vậy,"
Lý Đào lại kiên trì nói,
-"Ta nghe nói Bàng đại nhân công tư phân minh, không phải hạng người hoa mắt ù tai, ta sẽ giải thích lợi hại, hắn tất nhiên sẽ theo lẽ công bằng mà xử lý......"
Quách ngỗ tác nghe vậy cả người không dễ chịu, thật sự nghe không nổi nữa, quay đầu nói với Yến Kiêu:
-"Chúng ta vẫn là đến chỗ Lưu chưởng quầy nhìn lại, đừng nghe nữa..."
Ai ngờ Yến Kiêu thế nhưng gật đầu trầm tư một lát, ngoài ý muốn nói câu lời nói:
-"Lý Đào này...... vẫn còn chút tâm ......"
Quách ngỗ tác vẻ mặt như gặp quỷ nhìn nàng.
Yến Kiêu lắc đầu, đứng dậy, cùng nhau hướng đến nơi ở ban đầu của Lưu chưởng quầy, vừa đi vừa nói:
-"Hai người kia rõ ràng không phải cùng loại người. Ngươi không chú ý sao? Bọn họ bài xích hoài nghi chúng ta không giả, nhưng Lý Đào là lo lắng chúng ta thoát ly sự giám sát của bọn họ, sợ chúng ta mù quáng hành động phá hư hiện trường, hủy hoại chứng cứ, hơn nữa hắn còn nói muốn thỉnh Bàng Mục công tư phân minh."
Quan hệ của mình cùng Bàng Mục không phải bí mật, Trương Dũng Lý Đào cũng biết, nhưng dù vậy, phản ứng đầu tiên của Lý Đào lại vẫn là hy vọng Bàng Mục công chính đối đãi, thật không hiểu nên nói người này là ngốc hay là quá mức tin tưởng công bằng.
Vạn nhất Bàng Mục thật sự bị tình yêu che mắt thì sao?
Trái lại Trương Dũng, trước hết kẻ hư tình giả ý chính là hắn, sau lưng khuyên giải cũng là hắn, chẳng lẽ hắn định cùng lúc lấy lòng hai bên hay sao? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 76
Nghe Yến Kiêu phân tích như vậy, Quách ngỗ tác cũng cảm thấy rất có đạo lý, theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Phu thê còn có đánh nhau, mọi người tính tình bất đồng, chợt từ trời nam biển bắc ghé vào cùng nhau, có cọ xát cũng bình thường. Chỉ cần đối phương phẩm hạnh không xấu, quen biết nhau một thời gian thì tốt rồi.
Lúc trước khi chính mình cùng Yến cô nương mới gặp mặt nhau, không nháo nhưng thật sự cũng không thoải mái? Nhưng bởi vì đều là người thẳng thắn, hiện giờ không phải cũng hợp tác khăng khít sao?
Nhưng người tên Trương Dũng kia…… Thôi, không cần nghĩ nhiều, tất nhiên đại nhân sẽ đứng ở bên bọn họ, nhưng thật ra làm vậy sẽ không có nỗi lo gì về sau.
Hai người vội vàng bước đi trở về phòng ngủ ở chính viện, Lâm Bình cùng Phương Hưng đang dẫn dắt nha dịch xem xét vật phẩm trong phòng, thấy bọn họ đi rồi quay lại nên có chút kinh ngạc.
Yến Kiêu thấy Phương Hưng ôm quyền, vội xua xua tay,
-“Phương bộ đầu không cần đa lễ, các ngươi làm việc của các ngươi, chúng ta có chút chuyện, trở về nhìn lại.”
Phương Hưng không phải là người nói nhiều, lập tức gật gật đầu, lại kêu nha dịch bên trong trước đi ra ngoài.
Mấy nha dịch đều không phải tay mơ, làm việc rất có chừng mực, tìm tòi tinh tế nhưng không có phá hư hiện trường, so với Lưu bộ đầu Bình An huyện nha còn nhanh nhẹn hơn vài phần, Yến Kiêu không khỏi ở trong lòng tán thưởng vài câu.
Nàng lại lần nữa đi nhìn phần cổ, bằng phẳng như vậy, có thể thấy được vô cùng liền mạch lưu loát.
Muốn đạt tới hiệu quả như vậy, trừ bỏ hung khí sắc bén cứng cỏi, lực cánh tay cùng tâm lý hung thủ yêu cầu cũng rất cao.
Hàng năm làm việc nặng, hoặc là người võ nghệ cao cường……
Có trường hợp Bành Bưu hàng năm bị tức phụ đè nặng hành hung ở phía trước, hiện tại Yến Kiêu gặp chuyện đều không dám đặt ra giới hạn, vạn nhất lại là nữ nhân chân to đấy?
Vết máu trên đệm cùng gối đầu đã mơ hồ có dấu hiệu khô lại, vị trí tương đối mỏng bị gió thổi, làm dấu vết máu càng thêm rõ ràng.
Yến Kiêu nhìn chằm chằm một lát, đột nhiên phát hiện có mấy đốm máu hình dạng cùng chung quanh có chút không hợp nhau.
Máu từ cổ người chết hẳn phun tung tóe, chỗ gần thành bãi, nơi xa thành tuyến hoặc điểm, nhưng mấy chỗ này?
Nói là gần, hình như là hơi thiếu; nói là xa, khoảng cách lại không đúng.
-“Nếu bản thân hung thủ không có bị thương, vậy những giọt máu này hẳn là bắn lên trên người, sau đó một lần nữa rơi xuống tạo thành!”
Yến Kiêu điều chỉnh tư thế thân mình, cuối cùng mang theo vui sướng đưa ra kết luận.
Vô luận cụ thể là loại nào, độ cao chất lỏng nhỏ giọt khi hình thành dấu vết là bất đồng, thông qua mấy vết máu này, nàng thậm chí có thể phỏng đoán ra vị trí hung thủ hành hung cùng với chiều cao cơ thể!
Đáng tiếc đáng tiếc, nếu là còn có thể dùng máu thử D.N.A……
-“Yến cô nương,”
Quách ngỗ tác cũng ở trên giường phát hiện cái gì đó, bảo nàng lại đây xem bàn chân người chết,
-“Ngươi xem, trên gót chân hắn có dính tro bụi?”
Tro bụi?
Yến Kiêu bò lên, nhìn một lúc lâu, lại dùng tăm bông nhẹ nhàng cọ cọ, đúng vậy, thấy rồi!
-“Oa, mắt ngươi cũng thật tốt!” Yến Kiêu cực kỳ hâm mộ nói.
Ở hiện đại, nàng hay ở trong nhà dùng máy tính trong một khoảng thời gian dài, lại có thói quen thức đêm, làm việc và nghỉ ngơi không quy luật, trên cơ bản thị lực không được tốt, điểm này so ra thật kém Quách ngỗ tác.
Quách Ngỗ Tác gãi gãi đầu, có chút kiêu ngạo, lại có chút ngượng ngùng.
Yến Kiêu thực hưng phấn nắm tay hắn,
-“Lần này trở về là có giá trị!”
Quách ngỗ tác dùng sức gật đầu.
Suy xét đến Lưu chưởng quầy chỉ mặc áo ngủ, áo ngoài cùng giày vớ hoàn hảo không tổn hao gì, hai người đơn giản tổng kết, cho rằng hắn chuẩn bị hoặc là đang ngủ, nhưng sự kiện đột phát làm hắn vội vã không kịp mang giày, chân trần xuống đất!
Cũng không biết Quách ngỗ tác nghĩ đến cái gì, hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, dẩu mông trên mặt đất tinh tế tìm tòi.
Yến Kiêu trong lòng cũng mơ hồ phỏng đoán: Có lẽ, hiện trường thứ nhất Lưu chưởng quầy bị sát hại cũng không phải trên giường!
Nghĩ như vậy, nàng cũng không rảnh lo nhiều, giống như Quách ngỗ tác quỳ rạp trên mặt đất tìm kiếm.
-“Yến cô nương, Quách Ngỗ Tác, đã tìm....”
Nghe được tin tức bên ngoài Phương Hưng vừa kêu vừa chạy vào, kết quả đập vào mắt là hai cái mông đang chổng lên.
Phương Hưng:
....
Tân nhiệm Tri phủ đại nhân hành sự khác người liền thôi, ngỗ tác mang lại đây làm việc cũng phóng đãng không kềm chế như vậy được sao?
-“Chuyện gì?”
Hai ngỗ tác không cảm thấy trạng thái của mình lúc này có cái gì không đúng, động tác nhất trí quay đầu ngẩng mặt ra sau, hình thể liền càng vặn vẹo.
Phương Hưng theo bản năng nuốt nước miếng, phảng phất thêm vài phần kính sợ,
-“Đã tìm thấy đầu của hai phụ tử ở tường phía tây gần giếng, hai vị hiện tại muốn xem không?”
Phát hiện nha dịch bị dọa phát khiếp, không ra hình người, lúc này chân cẳng còn mềm nhũn.
-“Trương Dũng cùng Lý Đào bọn họ biết rồi sao?” Yến Kiêu hỏi.
-“Không phải.”
Phương Hưng lắc đầu, thành thật nói,
-“Vừa rồi cấp dưới lại đây báo cho ta, nghĩ hai vị đang ở chỗ này, cho nên trước lại đây nói.”
-“Thật tốt quá!”
Yến Kiêu cùng Quách Ngỗ Tác đồng thời hoan hô một tiếng, vội vàng bảo bọn họ dẫn đường.
Phương Hưng xoay người rời đi, đột nhiên liền cảm thấy trong lúc vô ý nhìn thấy một chút dấu vết lục đục với nhau ……
Phương Hưng sai người đi lấy đầu người, Yến Kiêu cùng Quách ngỗ tác tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất tìm, cuối cùng cũng tìm được đồ vật!
Bên giường có một cái tủ quần áo thật lớn, phía trước tủ quần áo có một bình phong cùng một giá áo, là nơi ngày thường dùng để thay quần áo, mà ở phía dưới giá áo tìm được vết máu trên viên gạch, hai người tìm được vài giọt máu đã mất một nửa!
Yến Kiêu lại lần nữa ca ngợi Quách ngỗ tác mắt tốt, lại khoa tay múa chân quỹ đạo chất lỏng rơi xuống,
-“Có người động vào gia cụ này, bằng không mấy giọt máu vốn ban đầu nên dừng ở chỗ bình phong.”
Quách ngỗ tác tìm quanh các gia cụ không sót một tấc, quả nhiên tìm được mấy chỗ có dấu vết va chạm rất nhỏ, bên ngoài lớp sơn đã xuất hiện mấy vết xước rất nhỏ.
Yến Kiêu trước cẩn thận ghi chép kích cỡ cùng hình thái của vết máu, sau đó cùng Quách ngỗ tác đồng lòng hợp lực đem gia cụ di chuyển ra ngoài để nhìn rõ vết xước .
-“Tìm được cái gì?”
Rốt cuộc thẩm vấn xong hết tất cả, Bàng Mục cùng Tề Viễn đi vào cửa,
-“Chúng ta có thể hỗ trợ cái gì không?”
Yến Kiêu nói ra phát hiện, lại nói:
-“Chúng ta hoài nghi Lưu chưởng quầy bị một kích trước ngực là ở chỗ này tạo thành, nhưng cụ thể hung khí là gì còn chưa suy nghĩ cẩn thận. Hơn nữa hắn trước khi chết có lẽ đã cùng hung thủ đối mặt nói chuyện, hơn nữa rất có thể vô cùng tức giận, cho nên động tác thô bạo đẩy ra gia cụ giá trị xa xỉ này.”
Bàng Mục suy nghĩ một chút, chỉ chỉ tủ quần áo kia,
-“Ý của nàng là, hung thủ lúc ấy rất có thể trốn ở tủ quần áo?”
Bằng không nửa đêm, Lưu chưởng quầy cũng không cần thiết lấy mảnh gia cụ phát giận.
Yến Kiêu gật đầu,
-“Đáng tiếc bên trong tủ quần áo rất sạch sẽ, không tìm được manh mối hữu dụng nào.”
Bàng Mục lại cẩn thận nhìn miệng vết thương trên ngực Lưu chưởng quầy, quả nhiên cũng là không có manh mối,
-“Ta đánh trận nhiều năm như vậy, đừng nói mười tám loại binh khí, cho dù là mấy loại binh khí kì lạ của phiên quốc cũng coi như thấy nhiều, nhưng không có miệng vết thương do binh khí sẽ tạo thành như vậy.”
Đang nói chuyện, Phương Hưng bưng cái khay thật lớn quay lại, thấy Bàng Mục cùng Tề Viễn đều ở bên trong, trên mặt đất lại ngã trái ngã phải rất nhiều gia cụ, thật sự không có nơi đặt chân, dừng lại ở cửa,
-“Yến cô nương, Quách ngỗ tác.”
Đứng cạnh cửa, Tề Viễn quay đầu hỏi Yến Kiêu,
-“Đây là của các ngươi?”
Yến Kiêu ừ một tiếng, mới muốn trèo qua lấy, Tề Viễn thấy nàng muốn vén váy đi qua, liền nói:
-“Thôi, ngươi ở đấy đi.”
Nói xong, tiếp lấy khay, tay hơi trầm xuống, không khỏi lẩm bẩm nói:
-“Thứ gì nặng vậy, còn ướt nhẹp.”
Nói xong, hắn liền thuận tay xốc miếng vải che lên, sau đó trực tiếp đối mặt với hai cái đầu trắng toát một lớn một nhỏ, Lưu chưởng quầy phá lệ chết không nhắm mắt nhìn hắn, từ trên ngọn tóc rơi xuống mấy giọt máu.
Tề Viễn:
....
Bàng Mục:
....
Phương Hưng:
....
Tuy là gặp qua vô số thi thể so với lần này thảm thiết hơn gấp trăm lần ngàn lần, nhưng khó được một lần “không hề phòng bị”, Tề Viễn liền cảm thấy lông tơ toàn thân đều đi dựng lên, hoảng sợ giật mình.
Bàng Mục yên lặng mà tiếp nhận khay từ trong tay hắn, để lên bên trên bàn, lại dùng sức vỗ vỗ trên bả vai huynh đệ xúi quẩy.
Phục hồi tinh thần lại, Tề Viễn thấy may là tâm tính mình kiên định không hét lên, chỉ là khó tránh khỏi u oán liếc nhìn Phương Hưng một cái: Ngươi sao không nói sớm?
Phương Hưng lúng túng nói:
-“Thuộc hạ còn chưa kịp nói, ngài đã xốc……”
Tình huống trước mắt thực sự không thể nói nhẹ nhàng, nhưng có nốt nhạc đệm này của Tề Viễn cũng khiến mọi nguời đỡ khẩn trương.
Yến Kiêu cùng Quách Ngỗ Tác thần sắc tự nhiên đùa nghịch nửa ngày, lại gọi hạ nhân Lưu gia tiến đến nhận diện, đầu tiên tiến hành bước xác nhận thân phận người chết, càng thêm khẳng định phỏng đoán trước:
Tiểu hài tử là trong lúc ngủ mơ bị giết chết, vẻ mặt non nớt mang theo nét an tường; mà Lưu chưởng quầy khi chết xác thật đã tỉnh, cả khuôn mặt nhìn qua vô cùng dữ tợn.
Bàng Mục ôm cánh tay nhìn một lát, khi nhìn đối diện cái đầu Lưu chưởng quầy cũng cảm thấy trên mặt hắn có điểm khiếp đến hoảng,
-“Có khả năng hung thủ nhìn vẻ mặt của hắn sau mới quyết định phải chém đầu?”
Giết người dù sao cũng không phải việc không dễ dàng, kể cả quân nhân trường kỳ chinh chiến sa trường cũng không dám nói chính mình có thể hoàn toàn thoát khỏi loại bối rối này, như vậy có khả năng hung thủ đâm một kích vào ngực Lưu chưởng quầy thì hắn cũng đã chết đi, hoặc là chắc chắn không sống được, mà hắn cõi lòng tràn đầy oán hận căm tức nhìn hung thủ, hung thủ chột dạ……
Yến Kiêu gật đầu,
-“Cũng không phải không có khả năng, trừ bỏ lúc trước đã gặp một án trên núi ra, ta đã từng cũng tiếp xúc qua không ít loại trường hợp, tỷ như che lại mặt người chết hoặc là lật qua, hành hạ nạn nhân sau khi chết.”
Nhưng chém đầu, như dùng thiếu bù thiếu. Thứ nhất khó khăn lớn, thứ hai trình độ hung tàn của hung thủ thế này, khẳng định một cái mặt không thể khiến hắn sợ hãi.
Thấy một cô nương tuổi trẻ như nàng bình thản ung dung như thế, lại dám lấy tay đùa nghịch, Phương Hưng không khỏi đối nàng rất là kính nể.
Kiểm tra xong, sau đó, Bàng Mục sai người mang đầu đi xử lý để chống phân huỷ.
Trong phòng vật dễ cháy lẳng lặng thiêu đốt, bên ngoài trên đường truyền đến tiếng gõ mõ phá lệ rõ ràng.
Yến Kiêu xoay xoay cái cổ cứng đờ, xoa xoa đôi mắt khô khốc mờ mịt, lúc này mới ý thức được thế nhưng bất tri bất giác đã tới canh ba.
-“Hôm nay tới nơi này, nên trách ta không lưu ý thời gian,”
Thấy hai con mắt nàng ửng đỏ, Bàng Mục đau lòng nói,
-“Trước nhanh trở về nghỉ ngơi, ngày mai lại nói.”
Kỳ thật hắn vẫn luôn cảm thấy rất mâu thuẫn.
Về công, Yến Kiêu thật sự là người đồng bọn công tác rất tốt, mỗi khi hợp tác cùng nhau, thế như chẻ tre, làm ít công to vui sướng tràn trề, hắn từ trong nội tâm coi trọng, sớm đã nhận định nàng là một thành viên quan trọng đối với bọn họ;
Về tư, hắn lại thật sự thích cô nương quật cường này, hận không thể đem nàng nhét ở trong người, không để nàng chịu khổ dù chỉ một chút……
Thật đúng là, ngọt ngào buồn rầu.
Yến Kiêu cũng thật sự có chút chịu đựng không nổi, hiếm thấy không kiên trì, ngoan ngoãn lên ngựa về nha môn.
Tiểu Bạch Mã cũng là lần đầu làm ca đêm, nhưng rất hưng phấn, một đường đi một đường nhìn ngọn đèn dầu lộng lẫy bên đường, cái đuôi vẫy vẫy phía sau.
Yến Kiêu rốt cuộc trong lòng vẫn suy nghĩ chuyện này, đi ở trên đường vẫn là nhịn không được hỏi:
-“Vừa mới từ trong miệng hạ nhân Lưu gia hỏi ra cái gì rồi?”
-“Nàng lúc này nghe xong, chỉ sợ lại nghĩ tới nghĩ lui, càng thêm ngủ không được.” Bàng Mục thở dài.
-“Ngài thật đúng là hiểu ta,”
Yến Kiêu nhấp miệng cười nói, nghiêng đầu nhìn hắn,
-“Nhưng ngài giấu ta như vậy, ta cũng tò mò, đoán tới đoán đi, cũng ngủ không được.”
Đổi thành tính 24 giờ một ngày, hiện tại đã sắp 12 giờ đêm, nhưng bởi vì Tuấn Ninh phủ mỗi năm một lần có võ sư đại hội, vẫn là có rất nhiều người mặt tươi cười đang đi trên đường.
Cách đó không xa có người đang diễn xiếc ảo thuật, đưa tới từng đợt âm thanh ủng hộ như thủy triều, nghe quả thực là thái bình thịnh thế.
Nhưng bọn họ cũng không biết, cách đó không xa, mới vừa xảy ra một đại án giết người vô cùng thảm thiết, còn có một hài tử chưa kịp nhìn thấy nhân thế phồn hoa đã vĩnh viễn mất đi cơ hội.
-“Hai ta cũng coi như tuyệt phối, mọi người ước gì được chơi cùng nhau, nàng lại cứ hỏi tới vụ án.”
Bàng Mục cười lắc đầu, đem nội dung quan trọng, lời ít mà ý nhiều nói với nàng.
-“Người bên ngoài đều nói Lưu chưởng quầy phu thê tình thâm, nhiều năm qua chưa từng có người thứ ba, nhưng Lưu Hạnh lại nói, kỳ thật quan hệ phu thê hai người sớm đã tồn tại trên danh nghĩa, ít nhất đã có hai năm không cùng phòng.”
Yến Kiêu hơi hơi mở to hai mắt, cảm thấy ủ rũ cùng buồn ngủ tựa hồ tiêu tán chút.
Tuy hai người không tính tuổi trẻ, nhưng cũng không phải đã quá già, theo lý thuyết không thể nào lãnh đạm như thế.
-“Còn có,”
Bàng Mục duỗi tay thay nàng phẩy đi đống tro bụi do vừa nãy bò loạn trên đất,
-“Hôm nay nha đầu trông cửa nói kỳ thật nghe thấy động tĩnh, giống như tiếng gia cụ bị đổ xuống đất. Bất quá theo nàng nói, nam nữ chủ nhân thường xuyên cãi nhau đánh nhau, hai người đều không phải kẻ có tính tình mềm mại, động thủ cũng không ít, đánh nhau làm đổ gia cụ càng nhiều, mọi người đều tập mãi thành thói quen, cũng không dám khuyên, chỉ là thành thật tránh ở trong phòng, chờ gió êm sóng lặng sau lại sửa sang lại, nhưng không nghĩ tới……”
Có chuyện thì bình, không chuyện cũng tĩnh, đều là một mảnh tĩnh mịch.
-“Nàng không nhìn thấy người nào sao?” Yến Kiêu tò mò hỏi.
Bàng Mục có chút bất đắc dĩ lắc đầu,
-“Nha đầu kia bất quá mới mười mấy tuổi, vẫn là hài tử choai choai, lại chậm như vậy, trốn tránh rồi quên luôn.”
Yến Kiêu dở khóc dở cười phát ra một tiếng không có ý nghĩa thở dài.
Phu thê bằng mặt không bằng lòng không tính việc gì hiếm lạ, nếu hung thủ cho rằng gây ra tiếng động này, mọi người sẽ nghĩ là Lưu Hạnh cùng Lưu chưởng quầy cãi nhau nên làm đổ gia cụ, hung thủ không khỏi quá mức võ đoán chút.
-“Đúng rồi,” Yến Kiêu bỗng nhiên lại nhớ tới một chi tiết, “Nàng nói ít nhất hai năm không cùng phòng?”
-“Đúng vậy,”
Bàng Mục cho nàng một ánh mắt tán dương,
-“Nha đầu kia cũng nói một chỗ khả nghi khác, ước chừng hai năm rưỡi trước, Lưu gia đột nhiên bán rất nhiều người hầu, lại lục tục chọn mua rất nhiều, hôm nay mấy người ở lại tất cả đều là mới tới.”
-“Êm đẹp, vì sao lại bán?” Chuyện này cũng quá kỳ quái.
Người làm lâu đã quen việc, chọn được người dùng thuận tay không dễ dàng, nếu không có nguyên do trọng đại, chỉ sợ nhà ai cũng sẽ không làm hành động này.
Hai năm rưỡi?
Yến Kiêu càng thêm không buồn ngủ, đại não một lần nữa bắt đầu vận chuyển: Đứa bé kia!
Nàng cùng Bàng Mục liếc nhau, chẳng sợ không mở miệng, đã đoán được đối phương cũng suy nghĩ vấn đề này.
Người Lưu gia bình thường sống rất đơn giản, nếu nói có thể có đại sự phát sinh, trong ba năm nay có thể nghĩ đến chính là giáng sinh hài tử.
-“Ta đã phân phó xuống, từ ngày mai bắt đầu tìm kiếm người hầu cũ của Lưu gia hỏi chuyện, đồng thời điều tra quan hệ xã hội của Lưu chưởng quầy cùng Lưu Hạnh, nhân tế kết giao, hẳn là có thu hoạch.”
Hai người một đường đi một đường nói, khi trở về Nhạc phu nhân lại vẫn đang chờ, thấy bọn họ bình an trở về, trước liền nhẹ nhàng thở ra, lại thành kính niệm câu a di đà phật.
-“Các ngươi đột nhiên rời đi, người phía dưới lại nói không rõ, ta lo lắng ghê gớm,”
Lão thái thái lôi kéo nói,
-“Hiện giờ các ngươi an an ổn ổn trở về, trái tim này của ta, mới xem như trở lại.”
Yến Kiêu cùng Bàng Mục đều cười, lại thúc giục bà trở về nghỉ ngơi.
-“Người già rồi, cũng không phải lúc nào cũng buồn ngủ?”
Lão thái thái cười nói,
-“Nhưng thật ra các ngươi, nhìn này, mới mấy canh giờ không thấy, này liền gầy bớt một vòng lớn!”
Yến Kiêu theo bản năng đi sờ mặt mình:
-“……Không khoa trương như vậy chứ?”
-“Chính ngươi sờ không ra,”
Lão thái thái chém đinh chặt sắt nói,
-“Trong bữa tiệc các ngươi cũng không ăn được, có đói bụng không? Ăn chút điểm tâm khuya hay là đi ngủ trước?”
Nếu mẹ ngươi nói ngươi gầy chắc chắn là gầy, ngươi nói không đói nhưng lại nghĩ là ngươi đói, thực sự là trong thế gian khó kháng cự nhất chính là người nhà.
Vì thế đến cuối cùng, hai tiểu bối lại bị lôi kéo ăn một chén cháo gà, lão thái thái còn bỏ thêm thịt vịt ướp thơm ngào ngạt cùng mấy thứ rau dưa ở bên trong, ăn rất ngon.
Post on 03/12/2022
No comments:
Post a Comment