Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 44


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 87

 

Thình lình xảy ra việc Bàng Mục cầu hôn hoàn toàn quấy rầy bình tĩnh của Yến Kiêu, vào lúc ban đêm, nàng mất ngủ.

 

Kết hôn, vốn dĩ cảm thấy chuyện này rất xa xôi, như thế nào đột nhiên lại được đề cập đến?

 

Càng nghĩ càng loạn, Yến Kiêu xoay người bò dậy, khoác áo choàng mỏng gõ cửa sổ phòng Bạch Ninh,

-“Tiểu Bạch, tiểu Bạch, ngươi còn thức không?

 

Một trận thanh âm lẹp xẹp lẹp xẹp, Bạch Ninh đầu tóc rối loạn, vẻ mặt vô ngữ mở cửa sổ đối diện nàng,

-“Hiện tại tỉnh.

 

Yến Kiêu xấu hổ cười, ngay sau đó đã bị kéo vào.

 

Sau đó lại qua một lát, trong phòng Bạch Ninh đột nhiên nổ tung vừa mừng vừa sợ, lại không thể tưởng tượng được nói,

-“Vì cái gì?!

 

-“Ngươi nói nhỏ chút!” Yến Kiêu nhào lên che miệng nàng, “Làm quảng bá sao?

 

-“Cái gì bá?” Bạch Ninh mơ hồ không rõ, hỏi.

 

-“Ai nha cái kia không quan trọng,

Sau khi Yến Kiêu xác nhận nàng sẽ không hét lên mới buông tay, vươn tay lấy gối trên đầu giường, vùi mặt vào gối, buồn rầu hừ hừ nói,

-“Tiểu Bạch, ta sợ.

 

Nàng cảm thấy mình đã mắc hội chứng sợ hãi trước hôn nhân.

 

-“Ngươi sợ gì?

Hiện tại Bạch Ninh mất hết buồn ngủ, cũng học tư thế của nàng dựa vào nàng,

-“Ta cùng Nhã Âm đều cảm thấy lão Bàng từ khi quen biết ngươi cả người dường như thay đổi, làm người xử thế đều trở nên nhu hòa, hắn là thật sự muốn sống cùng ngươi.

 

-“Ta biết,

Yến Kiêu rầu rĩ nói, nghiêng đầu từ cánh tay nhìn nàng,

-“Chính là tiểu Bạch, ta không phải người nơi này.

 

Bạch Ninh ngẩn ra, nghiêm túc gật đầu,

-“Đúng như vậy, ngươi không trở về được, thời điểm thành thân, thân thích nhà gái đều không ở đây xác thật không được tốt.

 

Yến Kiêu nói:

-“……Đây không phải trọng điểm!

 

Bạch Ninh chớp chớp mắt,

-“A? Vậy ngươi nói đi, ngươi nói đi.

 

Yến Kiêu trừng mắt nhìn nàng, nhưng cũng cảm thấy trải qua đoạn gián đoạn này, chính mình tựa hồ cũng thoáng nhẹ nhàng hơn chút, lại thay đổi tư thế nói:

-“Ngươi không biết, phong tục tập quán chúng ta bên kia cùng bên này khác quá nhiều, ta lo lắng sau khi thành thân xảy ra mâu thuẫn…… Hơn nữa ta ở nơi này một người quen cũng không có, vạn nhất về sau cãi nhau với hắn, ta cũng không có chỗ đi! Người chung quanh khẳng định đều hướng về hắn!

 

Hắn quyền lực bao lớn, một đạo mệnh lệnh được ban ra, cửa thành khắp nơi bị phong tỏa, đi đường sẽ bị kiểm tra công văn chứng nhận thân phận, nàng đến cửa thành cũng ra không được! Có lẽ cuối cùng chỉ có thể chạy đến núi sâu rừng già làm lưu dân.

 

Bá đạo tổng tài cùng hắn so ra đều là một loại người cặn bã? Ngẫm lại cảm thấy thật khủng bố.

 

Bạch Ninh bật cười,

-“Không đến mức như thế. Ngươi cũng không thể chỉ nghĩ đến chuyện xấu, lão Bàng cũng đâu phải người không công bằng, sao ngươi trực tiếp coi hắn và người xấu là một.

 

Yến Kiêu hừ hừ vài tiếng, cảm thấy có chút đạo lý, nhưng lại nghĩ lại tưởng tượng, hiện tại chính mình mới là quần thể yếu đuối, càng tính toán lại càng thấy không tốt, lại uể oải.

 

Thấy nàng như vậy, Bạch Ninh nhíu mày suy nghĩ một lát, gật gật đầu, đồng cảm, coi bản thân mình như nàng nói:

-“Nếu đột nhiên ta cũng phải rời khỏi quê hương nơi mình sinh sống từ nhỏ mà không thể trở về, phải sống ở nơi trời xa đất lạ, ta cũng sợ.

 

Nói xong một lúc, nàng đột nhiên lại nói:

-“Ai nha, không đúng, ta cùng ngươi! Về sau hắn nếu thật sự dám làm việc có lỗi với ngươi, ngươi tới tìm ta, ta mang ngươi tư bôn*!

 

(Chú thích: tư bôn là nói người con gái trong xã hội cũ bỏ nhà đi với người yêu)

 

Yến Kiêu bị nàng chọc cười, ghé vào chăn lăn qua lăn lại cười bụng đau.

 

Thật là rối loạn lung tung.

 

Bạch Ninh cũng học cùng nhau lăn, thấy nàng cuối cùng cũng cười, lúc này mới trở lại chuyện chính nói:

-“Tuy rằng tình huống của ta cùng Nhã Âm với chuyện của ngươi cùng lão Bàng không giống nhau, ta cũng không có biện pháp chân chính đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, nhưng là chúng ta đều quen biết lão Bàng rất nhiều năm, hắn làm người như thế nào chúng ta hiểu biết rất rõ, công đạo mà nói, hắn thật sự là nam nhi đỉnh thiên lập địa, là trượng phu hiếm có, phụ thân ta cũng không dứt miệng khen hắn.

 

-“Hắn người này, trọng nghĩa khí thủ hứa hẹn, lời nói ra chính là thiếp vàng, làm gì cũng công khai thẳng thắn, cũng sẽ không làm bậy sau lưng, cùng hắn ở chung, nhất định yên tâm.

 

Bạch Ninh chậm rãi giảng, Yến Kiêu an an tĩnh tĩnh nghe, cuối cùng nghe Bạch Ninh chém đinh chặt sắt nói:

-“Trên đời này trừ bỏ cha ta cùng Nhã Âm, chỉ sợ không còn ai có thể thích hợp làm trượng phu hơn so với hắn!

 

Yến Kiêu nhẫn cười gật đầu, vươn ngón tay chọc chọc cái trán của nàng,

-“Nhã Âm thật có phúc, ngươi nha đầu này, lúc này còn biết che chở hắn.

 

Bạch Ninh tinh tế cười, ngửa đầu chống nạnh,

-“Đó là nam nhân của ta!

 

Hai cô nương liếc nhau, lại thống khoái cười một hồi.

 

Lúc cười đủ rồi, Yến Kiêu lại thúc giục Bạch Ninh nói rất nhiều việc thú vị của Bàng Mục, xen kẽ đám người Đồ Khánh, Tề Viễn cùng Liêu tiên sinh, cùng nhau bình luận, kêu kêu quát quát đến hừng đông.

 

Khi ăn cơm, Nhạc phu nhân nhìn các nàng cười,

-“Tiểu tỷ muội hai ngươi buổi tối nói chuyện gì? Cười vui như vậy.

 

Yến Kiêu cùng Bạch Ninh lúc này hai mắt khô khốc, cảm xúc lại còn rất phấn khởi, nghe xong lời này có chút ngượng ngùng,

-“Quấy rầy ngài nghỉ ngơi, thật sự ngượng ngùng.

 

-“Haiza, người già rồi, nơi nào nhiều giấc ngủ ngon như vậy? Nằm ngủ để mắt nghỉ ngơi thôi.

Nhạc phu nhân cười tủm tỉm thò lại gần,

-“Có gì vui, cũng nói cho ta nghe một chút?

 

Yến Kiêu đỏ mặt, thầm nghĩ chuyện này không thể nói cùng ngài.

 

Nàng cùng Bàng Mục hai người ngầm làm ầm ĩ còn tốt, nhưng một khi trưởng bối cũng tham gia, chuyện sẽ thành khác, rất nhiều lời nói vui đùa có khi bị xem là thật, đến lúc đó đều phiền toái.

 

Thấy nàng ấp a ấp úng, đôi mắt còn không ngừng nhìn đầu nhi tử nhà mình, hắn thấy vậy càng mừng rỡ, liều mạng hỗ trợ gắp đồ ăn, lão thái thái trong lòng hiểu rõ, lập tức không hề hỏi nhiều, nói lung tung hai câu chuyển chủ đề.

 

Yến Kiêu cảm kích cười, lão thái thái vỗ vỗ tay nàng, nhỏ giọng nói:

-“Hảo hài tử, đừng sợ, ta cũng từng như vậy, trong lòng ta rõ ràng.

 

Chỉ là tiểu tử nhà mình khờ lại nói không đầu không đuôi, nha đầu này đáng thương, bên người đến một người thân cũng không có, lại không trải qua chuyện này, nhất định sợ hãi.

 

Yến Kiêu suýt nữa thì khóc.

 

Nàng cảm thấy, nếu là cuối cùng chính mình gả đi, khẳng định có hơn phân nửa là gả cho lão thái thái!

 

Sau khi ăn cơm xong, ăn điểm tâm ngọt, đại sư phụ chưng cách thủy canh trứng, ánh vàng rực rỡ sóng sánh, mặt ngoài còn rải bánh đậu đỏ màu hồng nâu, nhưng ngọt.

 

Bàng Mục không thích ăn cái này, cảm thấy chỉ có đàn bà trẻ con mới thích ăn, hai ba bước đem bánh đậu đỏ chuyển sang cho Yến Kiêu, nhắm hai mắt anh dũng hy sinh đem canh trứng một ngụm nuốt hết, cuối cùng còn lẩm bẩm,

-“Ta lớn chừng này sắp thành lão rồi, nàng thích ăn thì cứ ăn đi sao còn bắt ta ăn.

 

-“Cái này giúp bổ sung dinh dưỡng, ngốc ạ.

Yến Kiêu chọc ngực hắn giáo dục nói,

-“Chàng cao lớn như vậy, mỗi ngày tiêu hao bao nhiêu sức lực, nên chú ý dinh dưỡng. Nói nữa, ta ăn quá nhiều cũng không hấp thu được.

 

Bàng Mục thấy nàng nói ra mấy từ hiếm lạ cổ quái không khác thói quen ngày thường lắm, dù sao cũng nghe không hiểu, cũng chỉ thành thành thật thật gật đầu.

 

-“Ai nha!

 

Mọi người ăn xong cơm, bên ngoài có người ở trạm dịch tới báo, nói quan giám thị tới rồi, Vương công công rời kinh thành cũng được một khoảng thời gian, chờ quà tặng mấy nhà đưa ngày lễ trung thu làm thành một đội, đi sau khoảng một ngày, phỏng chừng đến buổi tối ngày mai hoặc là buổi sáng ngày kia cũng đến nơi.

 

Hôm nay là mùng 4 tháng 8, mà thi hương trận bắt đầu từ ngày mùng 9, trung gian yêu cầu chuẩn bị rất nhiều việc, năm ngày không thể nghi ngờ là có chút khẩn trương.

 

Quan giám thị lúc này mới tới đây, cũng không tính là sớm.

 

Người báo tin có chút am hiểu xem mặt đoán ý, thấy thế vội nói:

-“Quan giám khảo không thích ứng được thời tiết, nửa đường lại cảm nắng, mấy ngày trước có một đoạn thời gian thượng thổ hạ tả, mới làm trì hoãn hành trình.

 

Đừng nói quan viên khác đi theo, ngay cả chính quan giám khảo cũng sợ hãi, cho rằng lần này chưa kịp xuất sư đã chết, suốt đêm gạt lệ viết sổ con, nói không thể báo đáp thánh ân vân vân. Ai ngờ nửa chết nửa sống tới, hơn nữa bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp……

 

Mọi người bừng tỉnh.

 

Mùa hè đi đường thật sự không phải là tốt, lúc trước phủ thí, viện thí quan giám thị giám khảo đi lúc mùa đông, tuy rằng trời lạnh, nhưng có than, áo bông đều mang đầy đủ sung túc, ngược lại không dễ sinh bệnh.

 

Liêu Vô Hà liền nói:

-“Đại nhân, không bằng ta và ngài tự mình đi đón, thuận tiện kêu Phùng đại phu hỗ trợ bắt mạch khám bệnh.

 

-“Tiên sinh nói đúng.” Bàng Mục gật đầu, lại phái người đi thỉnh Phùng đại phu.

 

Nhất thời người được phái ra ngoài điều tra nơi cung cấp thủy ngân đã có tin tức, không có phương pháp phân thân, Bàng Mục hơi suy tư, dứt khoát lưu loát nói:

-“Vừa đi vừa nói chuyện.

 

Phương Hưng khó nén hưng phấn nói:

-“Đạo quán ở Tuấn Ninh phủ không nhiều lắm, trong danh sách ghi chép cũng chỉ có bảy chỗ, thuộc hạ dẫn người tra qua, tổng cộng có bốn nơi có thủy ngân, liền cầm bức họa người Vương gia đến dò hỏi, cuối cùng có một đạo sĩ nhận ra, nói Nguyên thị ước chừng mười ngày trước đến đạo quán bọn họ cầu bùa sinh con trai.

 

-“Có ý gì?” Bàng Mục đào đào lỗ tai, bộ dáng vẻ mặt bị sét đánh.

 

Hiển nhiên Phương Hưng cũng cảm thấy hoang đường, vò đầu nói:

-“Chính là đạo quán bán một loại bùa bình an, cái gì mà cầu bình an, thỉnh Thần Tài, sớm sinh quý tử đều có, đúng rồi, gần đây bán tốt nhất là bùa cá chép vượt Long Môn.

 

-“Vớ vẩn!

Liêu Vô Hà khịt mũi coi thường,

-“Quả thực hoang đường! Chính mình không học vấn không nghề nghiệp, chẳng lẽ muốn đem tiền đồ ký thác ở một tờ giấy nho nhỏ? Vậy tất cả người trong thiên hạ cũng không cần khổ đọc.

 

-“Trên bùa này có thủy ngân?” Bàng Mục hỏi thẳng trọng điểm.

 

Phương Hưng gật đầu,

-“Thuộc hạ đã xem qua, loại bùa khác nhau thì nước vẽ, cách vẽ cũng khác nhau, trong đó bùa bình an cùng bùa sinh con trai đều dùng thủy ngân vẽ.

 

Cái này đã đối chiếu qua.

 

Yến Kiêu truy vấn nói:

-“Nhưng Phương bộ đầu, nếu mấy loại bùa chú đó ngày thường bán rất tốt, sớm nên có người xảy ra chuyện, chẳng lẽ mọi người đều không cảm giác được mình không khoẻ?

 

-“Thuộc hạ đã hỏi qua,

Biểu tình Phương Hưng đột nhiên trở nên phi thường cổ quái,

-“Người đạo quán nghĩ ra trò ảo thuật gì đó, có thể khiến nét vẽ bằng thủy ngân trên bùa chú chậm rãi biến mất, rồi nói là thần lực của thần tiên đã chuyển dời đến trên người. Mà bởi vì bọn họ mỗi lần chỉ bán một cái, lại bảo dán ở trên khung cửa, kỳ thật đều phong kín cất đi, mặc dù người có chỗ không khoẻ, cũng sẽ không ra chết người.

 

-“Ý của ngươi là, Nguyên thị lấy vài cái?” Bàng Mục kinh ngạc nói.

 

-“Đúng vậy,

Phương Hưng nói,

-“Vừa thấy bức họa của Nguyên thị, mấy đạo sĩ kia bắt đầu kể khổ, nói ngày ấy Nguyên thị mua một cái ngại không đủ, còn muốn mua thêm mấy cái, mấy đạo sĩ kia còn trông cậy vào cái này để kiếm tiền, như thế nào chịu y? Nguyên thị liền khóc lóc la lối ở đạo quan, lại nói ẩu nói tả với khách hành hương, nói cái gì đạo sĩ lòng dạ hiểm độc lừa bạc…… Cuối cùng Nguyên thị làm loạn đoạt lấy vài cái.

 

Mọi người bỗng nhiên không biết nên nói cái gì cho phải.

 

Bàng Mục giơ tay,

-“Bắt người!

 

May mắn Nguyên thị đã nhiều ngày vội vàng đi khắp nơi đòi bạc, sau khi bị đuổi trở về lại vội vàng chiếu cố trượng phu cùng nhi tử bị vỡ đầu chảy máu, nhất thời đem việc bùa chú này đã quên hết không còn một mảnh.

 

Bọn nha dịch tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng tìm được dưới gối đầu của Tuyết Mai năm sáu cái bùa chú sau khi đã phát huy tác dụng, mặt trên chỉ còn mặc ngân lót nền cùng một chút màu bạc linh tinh loang loáng.

 

Nguyên thị cũng chỉ là bà lão lưu manh, hiện giờ nhân chứng vật chứng đều có, nhất thời sợ tới mức run như cầy sấy, không chịu được mấy câu dọa liền ngất.

 

Nguyên lai bà cũng biết gần đây, chuyện của Tuyết Mai nháo thật sự không thoải mái, tự biết bùa chú này tất nhiên sẽ gây nên một hồi phong ba, cho nên nhân lúc Tuyết Mai ra ngoài đi nhà xí, lặng lẽ đem tất cả bùa chú đều nhét vào gối đầu nàng.

 

Mọi người:

....

 

-“Đại nhân minh giám, dân phụ không phải cố ý, thật không phải cố ý!

Nguyên thị quỳ trên mặt đất khóc lóc, nước mũi nước mắt giàn giụa,

-“Dân phụ mong tôn tử, đến mức mù mắt, nếu biết bùa chú này có độc, có chết cũng không dám làm như vậy!

 

Bàng Mục bị bà ta gào đến đau đầu, nhanh chóng kêu người bịt miệng dẫn bà ta đi.

 

Nguyên nhân gây ra sự tình đã sáng tỏ, dư lại chính là tiến thêm một bước xác nhận, Nguyên thị đến tột cùng là có tâm hại người hay vô tình, hai cha con Vương gia đối với việc này có biết nội tình hay không? Nếu là vế trước vậy nhà họ phải gánh tội cố ý giết người cùng với bao che, chẳng sợ chưa toại, hậu quả cũng không thể nói là vô tình.

 

Yến Kiêu không khỏi cảm khái,

-“Ngu không đáng sợ, đáng sợ chính là không tự biết mình ngu.

 

Mọi người vô cùng tán đồng. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 88

 

Án của Tuyết Mai đã tra ra manh mối, Lữ Mặc Dương tự mình lại đây dập đầu nói lời cảm tạ với Bàng Mục.

 

Bàng Mục coi trọng nhân tài, tự mình tiến lên đỡ, theo thói quen thọc gậy bánh xe,

-“Bản quan rất ít thấy Phùng đại phu đối ai tôn sùng như thế, tiên sinh không bằng lưu lại nha môn, hai vị ngày đêm thân cận lãnh giáo, cũng càng tiện nghi.

 

Lữ Mặc Dương tuy rằng cuồng ngạo táo bạo, nhưng cũng là người thường, thấy hắn đường đường là tri phủ thế nhưng chiêu hiền đãi sĩ như vậy, không khỏi cực kỳ sợ hãi,

-“Tạ đại nhân nâng đỡ, chỉ là ta thời trẻ từng nghèo túng thất vọng, cả đời chỉ tính việc ba bữa cơm ăn, không có mái ngói che thân, là Hắc Long các Lý đại đương gia cho một nơi dừng chân. Tích thủy chi ân nên dũng tuyền tương báo, hắn với ta có ơn tri ngộ, thật khó tòng mệnh ngài.

 

Năm đó hắn xác thật cứu vài người Hắc Long các, nhưng đối phương cũng cấp đủ ngân lượng, hắn đã xem việc này là cọc mua bán, hai bên sớm đã thoả thuận xong, thật sự không coi là ân tình. Nhưng Lý Thông lại ghi tạc trong lòng, dốc hết sức mời hắn nhập bọn, hắn xem ra đúng là khó có được.

 

Hai người coi lẫn nhau là ân nhân, kính trọng, cảm kích lẫn nhau, mấy năm qua, tình cảm so với những người khác càng thâm tình hơn, đâu phải dăm ba câu có thể chia tách họ.

 

Bàng Mục sau khi nghe xong, chỉ cảm khái vạn ngàn, không những không bực, ngược lại thập phần thưởng thức loại duyên phận kỳ diệu giữa hắn và Lý Thông, lập tức tán thưởng vài tiếng, lại tự mình đưa người đi ra ngoài.

 

Lữ Mặc Dương lại nói:

-“Hắc Long các cách nha môn cũng không xa, nếu Phùng đại phu không chê, chúng ta lúc rảnh rỗi cũng có thể gặp mặt tham khảo lẫn nhau.

 

Bàng Mục cười ha ha,

-“Rất đúng rất đúng.

 

Lý Thông đã chờ bên ngoài, thấy hắn ra, trước hành lễ với Bàng Mục, lại tiến lên cầm bọc hành lý thay Lữ Mặc Dương, vui vẻ không thôi,

-“Tiên sinh nhìn gầy đi rất nhiều, đi, trong nhà đã chuẩn bị cơm ngon rượu ngon, cần phải hảo hảo bồi bổ…

 

Hai người vừa đi vừa nói, bóng dáng dần dần biến mất trong đám người.

 

Bàng Mục cười nhìn một hồi, cũng dạo tới dạo lui đi trở về.

 

Lúc này, quan giám thị kêu Liễu Đồng, Thám Hoa nhất giáp năm 22 Thiên Bình, quả nhiên tài hoa hơn người, rất hợp ý Liêu Vô Hà.

 

Trước đó vài ngày, Vệ Lam mang theo Đại Giang khởi hành về nguyên quán Đô Xương phủ, Liêu Vô Hà trở nên thanh nhàn hơn, vừa lúc hôm qua cùng Liễu Đồng ăn bữa cơm, lúc này lôi kéo Liêu Vô Hà nói không ngừng, thuận tiện phổ biến chút công việc giám thị.

 

Lại lần nữa chuẩn bị làm linh vật, Bàng Mục cũng không thể chen thêm lời nào, cũng không đi quấy rầy, rảnh rỗi trái lại cong đít đi tìm Yến Kiêu, khi vào cửa thấy đối phương cau mày lẩm bẩm lầm bầm với quả trứng vịt.

 

-“Chính mình ở chỗ này nói cái gì đấy?

 

Bàng Mục đi qua, ngồi xổm xuống đối diện nàng, thuận tay sờ soạng quả trứng vịt định hỗ trợ.

 

-“Ai nha chàng chân tay vụng về, đừng làm vỡ.” Yến Kiêu đập lên mu bàn tay hắn một cái, không che giấu sự ghét bỏ.

 

Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy một tiếng răng rắc giòn vang, Bàng Mục học bộ dáng nàng bóc trứng vịt, ai ngờ vừa mới cầm nắm trong tay, quả trứng đã nứt ra.

 

Thật xấu hổ.

 

Bàng Mục cười gượng, nhanh chóng đem nước trong trứng bỏ vào cái chén bên cạnh, thấy Yến Kiêu dùng ánh mắt giết người nhìn hắn, vội nói:

-“Cái kia, đây là tại trứng không rắn chắc.

 

-“Nó chính là quả trứng! Yếu ớt là thiên tính!

Yến Kiêu tức giận đấm hắn một phen, lại lấy chính mình làm tâm, ước chừng một vòng tròn đường kính 3 mét, ném cho hắn cái ghế gấp nhỏ, nói,

-“Chàng yên lặng ngồi đấy, không được tới gần, càng không được duỗi tay!

 

-“Ta cũng không phải cố ý……

 

Hán tử thân cao hơn sáu thước ủy khuất ngồi cuộn tròn ở trên cái ghế gấp, an tĩnh nhìn một lát, lại nhịn không được xum xoe đến bên cạnh nàng, hỏi:

-“Ta nhớ rõ tháng trước không phải nàng cũng ngâm một vò sao? Cái kia còn chưa ăn, như thế nào lại ngâm tiếp?

 

-“Đó là trứng bắc thảo, cần thời gian lâu,

Yến Kiêu nói,

-“Đây là trứng vịt muối, trời nóng như vậy, chỉ cần tám, chín ngày là ăn được, vừa vặn có thể ăn vào dịp Tết trung thu.

 

Trứng vịt muối, không chỉ ăn ngon, lòng đỏ trứng còn có thể dùng để làm bánh nướng. Bánh trứng nướng, bánh trung nướng nhân trứng.

 

Trong phòng bếp lớn ở Tuấn Ninh phủ có một cái lò nướng, lúc rảnh rỗi nàng cũng đi nhìn một cái, xem có thể xây một cái giống như vậy ở tiểu viện của mình không, khi trời lạnh, làm đồ nướng cũng tiện hơn.

 

Gần đây bận quá, không rảnh việc làm lò nướng, trước mượn phòng bếp lớn dùng tạm.

 

Trứng bắc thảo, làm càng nhiều càng tốt, trứng vịt bắc thảo đậu hủ, trứng vịt bắc thảo cháo thịt nạc, chỉ là không biết những người này có ăn quen hay không……

 

-“Trứng bắc thảo?” Bàng Mục mờ mịt, “Là quả của cây tùng?

 

Yến Kiêu cười khúc khích,

-“Chờ lúc ăn sẽ biết. Đúng rồi, đến đây làm gì?

 

-“Không có gì,

Bàng Mục cũng không truy vấn,

-“Khó tranh thủ được lúc rảnh rỗi, nhớ nàng cho nên tới nhìn nàng một cái.

 

Yến Kiêu mắt lé nhìn hắn, đáy mắt mang theo ý cười,

-“Cơm sáng khi nãy không phải vừa nhìn thấy sao? Lại nói láo.

 

-“Ta chưa nói dối bao giờ,

Bàng Mục nghiêm túc nói,

-“Một ngày không gặp như cách ba thu, nếu tính như vậy, chúng ta nói ít cũng non nửa năm không gặp, ta nhớ nàng muốn chết.

 

Yến Kiêu bị hắn chọc, cười khanh khách, lại nghe hắn hỏi:

-“Vừa rồi nàng lẩm bẩm nhắc mãi chuyện gì?

 

Nhắc tới cái này, Yến Kiêu cũng hứng thú nói,

-“Chính là bùa chú của đạo quán kia, không phải dùng thủy ngân để vẽ sao? Nhưng dưới tình huống bình thường, thủy ngân căn bản không có khả năng thấm vào giấy, ta không nghĩ ra bọn họ làm được như thế nào.

 

Nàng đã nghĩ, kỳ thật bản chất của luyện đan chính là phản ứng hoá học, những đạo sĩ đó hẳn là trong lúc vô ý phát hiện ra thành phần phản ứng của thủy ngân, thao tác trở nên dễ dàng, lúc này mới lợi dụng tính bốc hơi của thủy ngân để giả danh thần thánh bán bùa chú lừa bịp bá tánh.

 

Đáng tiếc hóa học nàng không rõ lắm, đối với việc này không biết họ làm thế nào, hôm nay đột nhiên nhớ tới, cho nên ngồi suy nghĩ lẩm bẩm một mình.

 

-“Cái này ta cũng biết,

Bàng Mục cười nói,

-“Lúc trước ta hỏi, nghe nói có một loại bột phấn màu trắng, đổ chung hỗn hợp với thủy ngân, vài canh giờ sau trở thành chất lỏng sền sệt dùng để vẽ vào giấy, qua thời gian chậm rãi cũng bay.

 

Bột phấn? Bột phấn gì? Yến Kiêu suy nghĩ cẩn thận nửa ngày cũng không nghĩ ra.

 

Thấy nàng cảm thấy hứng thú như vậy, Bàng Mục đề nghị tìm mấy đạo sĩ kia lại đây.

 

-“Tìm?

Yến Kiêu lúc này mới nhớ tới, mình hình như chưa từng hỏi qua chuyện xử lý mấy đạo quán kia,

-“Chàng đem bọn họ đuổi đi?

 

-“Tự nhiên không thể lưu họ lại, nếu chúng ta không phát hiện sớm, chỉ sợ ngày sau còn rất nhiều người bị hại, lại nói tiếp, bọn họ cũng không phải là yêu tinh hại người?

Bàng Mục khịt mũi coi thường nói,

-“Ta sai người phong đạo quán bọn họ, không tham dự vào việc nhóm đạo sĩ dời đến đạo quán khác tu hành, các đạo sĩ này dù không tham dự nhưng khó thoát khỏi can hệ. Bọn họ có tên trong danh sách đạo sĩ, nên ta không thể trừng phạt họ quá gắt, nhưng cũng không thể buông tha dễ dàng, trước đánh vài bản, lại viết giấy tờ, thông báo quan viên các nơi, để bọn hắn tự mình xử lý đi!

 

Yến Kiêu bật cười,

-“Mỗi ngày qua đi, án đều được phá, ta cũng sắp không có chỗ dùng.

 

Không bao lâu, chuẩn bị tốt cho trứng vịt, Bàng đại nhân rốt cuộc có chỗ dụng võ: Bị chỉ huy dọn đến phòng bếp nhỏ.

 

Lúc bắt đầu nướng bánh trung thu, giọng nói quen thuộc của Lâm Bình vang lên.

 

-“Đại nhân! Yến cô nương!

 

Hai người đồng thời run lên, nháy mắt thấy được trong mắt lẫn nhau có sự điên cuồng kháng cự: Đừng!

 

Tiểu tử này thét to thì chuẩn không chuyện tốt.

 

Nhưng mà thật nhanh, tiểu Kim chạy theo Lâm Bình lại đây, mới vừa tiến vào, thấy hai người bên trong vẻ mặt kháng cự, toàn thân đều viết hai chữ ghét bỏ.

 

Lâm Bình đầu đầy mờ mịt, tầm mắt quay lại nhìn phía sau mình,

-“Đại nhân, ngài nhìn gì vậy?

 

-“Nhìn ngươi!” Bàng Mục tức giận nói, “Được rồi, nói đi.

 

-“À,

Lâm Bình nói,

-“Liêu tiên sinh cùng Liễu đại nhân nói thỉnh hai vị đi qua, nói có manh mối liên quan đến Ngưu Thụy.

 

Ngưu Thụy!

 

Đúng vậy, Liễu Đồng nhập quan trường hơn mười năm, hiện tại vẫn đang ở kinh thành, thật đúng là có thể cung cấp manh mối giá trị không ít đâu.

 

Bàng Mục lấy ánh mắt hoàn toàn mới nhìn Lâm Bình đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, vỗ thật mạnh lên bờ vai của hắn, cảm khái vạn ngàn nói:

-“Tiểu tử giỏi!

 

Ngươi thế nhưng cũng có thời điểm không báo tin người chết!

 

A, hài tử lớn, hiểu chuyện……

 

Lúc chạy đến bên kia, Yến Kiêu trong lòng cảm kích Liêu Vô Hà thiên biến vạn biến, làm khó hắn lúc này còn không quên giúp mình hỏi chuyện của Ngưu Thụy.

 

Yến Kiêu và Bàng Mục tay cầm tay chạy như điên đến, thấy hai văn sĩ trung niên đang ngồi đối diện nhau, đồng dạng mảnh khảnh tuấn dật, đồng dạng nhanh nhẹn xuất trần, cử chỉ tiêu sái, có thể nói phi thường đẹp mắt.

 

Yến Kiêu ở trong lòng thầm khen một phen, tiến lên hành lễ vấn an.

 

Liễu Đồng sau một chuyến đi, cằm nhọn ra, vội vàng đứng dậy hướng Bàng Mục hành đại lễ, lại kêu Yến Kiêu không cần đa lễ, bốn người phân chủ yếu và thứ yếu một lần nữa ngồi xuống.

 

Liễu Đồng tự giễu cười,

-“Ta thường ngày cũng chỉ tập chút bát đoạn cẩm* linh tinh, quân tử lục nghệ** cũng thuần thục, không nghĩ rằng đều là kỹ năng giả, chỉ ngồi xe ngựa, cũng thành cái đức hạnh này, khiến chư vị chê cười.

 

(Chú thích: bát đoạn cẩm là tên một bài tập dưỡng sinh giúp cường thân kiện thể)

 

(Chú thích: lục nghệ bao gồm: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa), thư (thư pháp) và số (Toán học). Những người đàn ông xuất sắc trong sáu nghệ thuật này được cho là đã đạt đến trạng thái hoàn hảo, gọi là một quân tử)

 

Mọi người thay phiên nhau trấn an một phen, lúc này mới dần dần tiến vào chủ đề chính.

 

Nghe Liêu Vô Hà đột nhiên hỏi Ngưu Thụy, Liễu Đồng tuy cảm giác kỳ quái, nhưng cũng thức thời, lại cảm kích mọi người ở nha môn quan tâm săn sóc tỉ mỉ, không hỏi nhiều, chỉ là nói:

-“Ta thật là quen biết hắn. Người này và ta xuất thân giống nhau, bên trong là người hay quan tâm đến cái trước mắt, trên mặt lại thích bày ra một bộ dáng thanh cao, trong ngoài không đồng nhất, vì thế rất nhiều triều thần không thích hắn, năm đó hắn bị liên lụy, không có người nào chịu ra mặt vì hắn cầu tình, hắn bị cắt chức nên phải hồi hương, đồng liêu cũng chỉ áy náy chút thôi.

 

Hắn vừa nói như vậy, Yến Kiêu càng thêm xác định NgưuThụy mà Đổng phu nhân nói chính là phụ thân Ngọc Mẫn rồi.

 

Nghe nói nhà bà ngoại Ngọc Dung là phú thương, cảm thấy mấy nữ nhi gả cho nhà bình thường bị ủy khuất, nhà cao cửa rộng lại không thể đủ, nhưng giống như Ngưu Thụy, Trương Hoành xuất thân nhà nghèo, vừa không dám yêu cầu quá nhiều, lại có khả năng thăng chức rất nhanh……

 

Lúc trước Yến Kiêu đã cùng người khác xác nhận qua, Ngưu Thụy đúng là nhân sĩ Tập Khánh phủ, ở phía tây tuấn Ninh phủ, mà hiện tại Trương Hoành lại nhậm chức tri châu Xương Bình châu phía dưới Tuấn Ninh phủ, như thế xem ra, hai tiểu tỷ muội Ngọc Mẫn, Ngọc Dung gặp mặt nhau xác thật dễ dàng, cũng giống phỏng đoán của Yến Kiêu.

 

Yến Kiêu hỏi:

-“Liễu đại nhân có biết Ngưu Thụy có bằng hữu tốt, hoặc là qua lại chặt chẽ với người nào đó không?

 

Thân phận Ngọc Dung cùng Ngọc Mẫn đã xác định, kế tiếp đó là Tần Vân và Vương Bội. Hai người kia lúc nào cũng coi Ngọc Mẫn như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, khả năng lớn nhất chính là gia thế đối phương áp một đầu bọn họ.

 

Cho nên Tần Vân và Vương Bội hoặc là con gái tiểu quan, hoặc chính là con gái hương thân bản địa, bằng không thân phận không đủ trình độ, cũng không có khả năng cùng Ngọc Dung, Ngọc Mẫn trở thành bằng hữu.

 

Liễu Đồng gần đây cũng liên tiếp nghe đại danh nàng, thấy nàng quả nhiên tư duy nhanh nhẹn không thua nam nhi, không khỏi hơi hơi gật đầu, ánh mắt nhu hòa vài phần nói,

-“Trên quan trường, bạn tốt lại không thấy nhiều lắm, nhưng Ngưu Thụy xác thật cùng một người lui tới cực thân mật. Người đó tên Phương Phong, hai người là đồng hương, năm đó trên đường nhập kinh đi thi khoa cử nên quen biết, lại là tiến sĩ cùng khoa, quan hệ thân thiết.

 

-“Phương Phong?

Yến Kiêu nhanh chóng ghi tên người này lên quyển sổ bên cạnh, chốc nữa quay lại xác nhận trong hồ sơ hộ tịch Tập Khánh phủ bên kia một chút hỏi,

-“Đại nhân có biết Phương Phong hiện tại ở nơi nào không?

 

-“Hắn cùng Ngưu Thụy bất đồng, nguyên quán Phương gia ở Tập Khánh phủ, tổ tiên lại pha thanh quý, quá khứ từng có đế sư, có thể nói là một thời hiển hách. Chỉ là mấy thế hệ liên tiếp không có người nào tài giỏi, hiện giờ đã sớm xuống dốc, trước kia bất quá dựa vào gốc gác cùng nhân mạch thôi.

Liễu Đồng theo thói quen vuốt vuốt chòm râu, gật đầu, trong lời nói lại có chút khinh thường,

-“Năm đó Ngưu Thụy cùng đám người Phương Phong kéo bè kéo cánh, xâu chuỗi khắp nơi, cũng có thể coi là một lần gây sóng gió triều đình. Nhưng bản lĩnh vô dụng, lại không có căn cơ đáng tin cậy, trong tranh đấu liên tiếp bị thua, cuối cùng bị tiên đế ghét bỏ, tất cả đều bị cắt chức, hiện giờ hẳn là cũng ở quê cũ.

 

Đều là làm quan, ai mà không khôn khéo? Tuy rằng Liêu Vô Hà và mọi người từ đầu đến cuối không tỏ thái độ, nhưng Liễu Đồng cũng đoán được tất nhiên không phải chuyện tốt gì, tự nhiên càng không kiêng dè tỏ thái độ của chính mình.

 

Mấy ngày nay bọn người Yến Kiêu lật xem hộ tịch ở các nơi, đối với danh nhân vùng này khá ấn tượng, hiện tại Liễu Đồng nhắc tới Phương gia, trong đầu đã mang máng nhớ tới.

 

Xác thật như lời hắn nói, Tập Khánh phủ từng có Phương gia một thời cực thịnh, nhưng tiên đế ghét bỏ, đến nước sông còn từng ngày một rút xuống, ruộng đất cùng trang viên cũng bị bán không ít, dư lại một tòa nhà tổ lâu năm chưa tu sửa.

 

Hiện giờ một đời vua một đời thần, trong nhà không có hậu bối xuất sắc giúp phục hồi môn hộ, Phương gia sớm đã không còn, chỉ còn huy hoàng ngày cũ nói đi nhắc lại, dân chúng từ đầu đường đến cuối ngõ khi nhắc tới đều phải mắng một câu con cháu bất hiếu.

 

Bàng Mục lắc đầu thở dài nói:

-“Hảo hán không đề cập tới quá khứ, nếu một gia tộc chỉ biết nói nhà ta năm đó như thế nào như thế nào, cũng không có thể trông cậy vào.

 

Cho nên nói, Phương Phong rất có thể cũng ở Tập Khánh phủ, thậm chí vô cùng có khả năng cùng cọc bí văn này có liên hệ!

 

Đáng tiếc hắn họ Phương, chẳng lẽ còn có một cô nương họ Phương từng quanh quẩn ở cái vòng nhỏ hẹp Ngọc Dung?

 

Như vậy hiện giờ nàng ở đâu?

 

Yến Kiêu đột nhiên nhớ tới lúc ấy Ngọc Dung năm lần bảy lượt muốn nói lại thôi, cuối cùng tìm ra điểm mấu chốt trong lời nói quanh co lòng vòng:

 

-“Án tử lâu như vậy, cũng có thể phá?

 

Yến Kiêu nhịn không được, dưới đáy lòng phát ra một ngụm khí lạnh, đồng thời chậm rãi có suy đoán mới.

 

Đang trầm ngâm, lại nghe Liễu Đồng đột nhiên nhắc tới một người,

-“Đúng rồi, cùng khoa Ngưu Thụy, Phương Phong còn có một người tên Từ Tùng Kiên, ba người họ một lần có cùng ý tưởng đen tối, chỉ là không biết vì sao lại thay đổi, Từ Tùng Kiên không cùng phe với bọn họ nữa, thế nhưng lại bảo vệ được tiền đồ, hiện giờ đã là quan tứ phẩm.

 

Lại thêm một người.

 

Yến Kiêu trầm mặc thêm vài nét bút lên quyển sổ, lại vẽ thêm mấy đường, đánh thêm mấy dấu chấm hỏi, chỉ cảm thấy trải rộng sương mù trước mắt, dưới chân toàn là vũng bùn, hoàn toàn không biết nên tra từ đâu.

 

Liên lụy đến nhiều vị quan viên, lại có thể làm mấy vị tiểu thư con nhà quan giữ kín như bưng, nhiều năm qua không nói ra miệng, khẳng định không phải là phiền toái nhỏ……

 

Nàng nhìn quyển sổ càng ngày càng có thêm nhiều tên, càng ngày càng loạn, cảm thấy mình bất tri bất giác đạp lên bụi gai, trong tay lại mở ra chiếc hộp Pandora, tiến thoái lưỡng nan. Không cẩn thận, không nói kiếm củi ba năm thiêu một giờ, có khi còn dẫn lửa thiêu thân.

 

Trong đầu nàng nhảy ra tới hai nguời nhỏ xíu, một người liều mạng khuyên nàng “Dừng cương trước bờ vực”, không cần xen vào việc người khác, để tránh chịu tai ương cá trong chậu: Vốn dĩ cũng không có ai báo án? Có lẽ chỉ là nàng nghĩ quá nhiều, rốt cuộc cũng có lúc trực giác sai.

 

Mà một người khác lại ôn nhu cổ vũ, cổ vũ nàng không được quên chức trách, dũng cảm tìm kiếm chân tướng.

 

Trên đường trở về, tinh thần Yến Kiêu vẫn luôn hoảng hốt, liên tiếp thất thần, nếu không phải Bàng Mục ở bên cạnh lôi kéo, đã sớm ngã từ trên bậc thang xuống.

 

-“Đừng lo lắng,

Bàng Mục nhìn ra nàng lo lắng, cầm bàn tay có chút lạnh lẽo của nàng trong lòng bàn tay,

-“Có ta đây.

 

Yến Kiêu cười khổ một tiếng,

-“Ta sợ gây thêm phiền toái cho mọi người.

 

Bàng Mục bật cười, nhẹ nhàng búng một cái lên trán nàng,

-“Nghe nàng nói mê sảng cái gì đây, mọi người cùng nàng có quan hệ gì? Chẳng lẽ phải mắng nàng tự dưng trở nên quá thận trọng?

 

Yến Kiêu cười khúc khích, gánh nặng mấy ngày qua đè ở trên đầu bị người này lấy đi hơn phân nửa, đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn. Lại cúi đầu đùa nghịch bàn tay to của hắn, vẫn là mạnh miệng theo thói quen,

-“Nói hươu nói vượn.

 

-“Ta nào có nói bậy?

Bàng Mục dùng cái trán cọ cọ nàng,

-“Nàng ta là khổ chủ, nơi này của chúng ta là nha môn, vì bá tánh giải oan là bổn phận. Người khác còn cầu thêm việc đến cửa, chẳng lẽ chúng ta biết lại muốn giả ngu giả ngơ? Không nói người khác, chỉ sợ thánh nhân cùng nương mà biết đều đấm chết ta!

 

-“Mặc dù thực sự có phiền toái như thế nào? Ta là người không sợ nhất chính là phiền toái, đời này cũng không thiếu phiền toái, thiếu đi lần này không gọi là ít, thêm lần này cũng không coi là nhiều.

 

Hắn cười phóng đãng, trong nháy mắt không gian tĩnh lặng bằng phẳng, chỉ nhìn nhau như vậy, đã khiến người đối diện tin tưởng, tin tưởng rằng trên đời này thật sự không thể có chuyện nào có thể làm khó hắn.

 

-“Làm quan làm tướng cũng vậy, tra án tẩy oan cũng thế, chẳng phải đều đắc tội với người? Từ nhỏ đến lớn, người ta đắc tội không đến một trăm cũng có 80, nếu vẫn luôn trước sợ sói, sau sợ hổ, vậy cũng không cần mặc thân quan phục này.

 

Hắn chính là một thanh kiếm trong tay thánh nhân, nên vượt mọi chông gai thẳng tiến không lùi, càng là như thế, thánh nhân càng tín nhiệm hắn.

 

Như thế, giang sơn củng cố, hữu nghị trường tồn.

 

Bàng Mục nói một lần không dứt lời, khiến Yến Kiêu hổ thẹn không làm không được.

 

Đúng vậy, ngươi là pháp y, năm đó cũng từng lập lời thề, muốn bình định thế gian, giải hết thảy oan khuất? Như thế nào lúc này lại muốn rút lui?

 

Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc, nâng tay lên nắm chặt tay hắn,

-“Được, chúng ta nhất định phải tra ra manh mối!

 

-“Đây mới là cô nương tốt của ta.

 

Bàng Mục cười to, cũng nắm chặt lại bàn tay của nàng.

 

Sau đó hai người dốc sức, đi tìm hồ sơ hộ tịch của Phương Phong, quả nhiên có phát hiện trọng đại.

 

-“Chàng nhìn xem!

Yến Kiêu chỉ vào một dòng chữ nói,

-“Phương Phong có một nữ nhi so với Ngọc Dung lớn hơn vài tuổi, nhưng ước chừng hai năm rưỡi trước chết đuối tự tử, năm ấy nàng 18 tuổi.

 

Chết đuối tự tử cũng không tính là hiếm lạ, nhưng cố tình là tuổi này, lại là nữ tử vô cùng có khả năng liên quan đến Ngọc Dung, thật sự khả nghi.

 

Rất nhiều chuyện càng đào càng sâu, mà chuyện này càng đào càng có nhiều dấu vết, trên cơ bản là chuyện dơ bẩn, xấu xa là không thể nghi ngờ.

 

Bàng Mục cũng có chút hưng phấn, sau lại tìm thêm một hồi,

-“Lúc ấy phụ trách nghiệm thi chính là một ngỗ tác tên Tô Bổn, ta sẽ sai người đi hỏi thăm người này.

 

Trong năm thái bình phàm là có người tử vong, ngỗ tác bản địa sau khi nghiệm thi rõ ràng thông báo cho nha môn, sau đó quan viên quản lý hộ tịch thẩm tra đối chiếu để tránh sai lầm. Nếu cái chết của vị Phương cô nương thật sự có nghi vấn, người tên Tô Bổn là điểm mấu chốt.

 

Kế tiếp, một đám tiểu quan tiểu lại ở Tập Khánh phủ này đều là cùng trong vòng hương thân, kết hợp với hồ sơ hộ tịch, cùng tin tức tiểu Bát mang về, đã xác định được thân phận của Vương Bội và Tần Vân.

 

Vương bội là nữ nhi huyện lệnh, mà tổ phụ Tần Vân là một vị thi nhân có chút danh tiếng, phụ thân cũng rất có danh tài, năm đó tuy thi trúng tiến sĩ, nhưng vẫn buồn bực thất bại, cuối cùng từ quan về quê, cùng lão phụ mở một thư viện nho nhỏ, nhiều năm kinh doanh xuống dốc, nhưng lại có vài phần tên tuổi, mỗi năm có không ít học sinh mộ danh từ các nơi đến Tập Khánh phủ.

 

Sau khi xác nhận thân phận tất cả, mấy người có liên hệ đều có điểm chung rất rõ ràng.

 

Nghèo túng!

 

Trương Hoành chịu khổ nửa đời, mãi cho đến năm kia mới khó khăn lắm ngồi lên vị trí tri châu, hơn nữa Xương Bình châu đã lâu không có học sinh xuất sắc, cũng không có bá tánh địa phương nào có sản nghiệp phong phú, Trương Hoành lại càng không có khả năng bằng vào chiến tích của mình bò lên trên. Nói một cách vô tình, đời này kết quả tốt nhất chính là chết già ở khi làm chức tri châu.

 

Ngưu Thụy, Phương Phong không cần phải nói, một kẻ vốn sinh ra đã yếu ớt, một người mệt mỏi với trời, thật vất vả mới làm quan ở kinh thành, việc chưa xong đã tính mưu toan thêm một bước, từng là bình dân áo vải rồi được làm quan nhàn nhưng lại không tự biết mình thích tranh đấu, phần lớn bộ phận người đều không thể tiếp thu.

 

Còn Vương huyện lệnh cùng Tần hương thân, càng là tầng áp chót của chuỗi thức ăn, chỉ sợ còn chưa được thể nghiệm qua cái gì gọi là xuân phong đắc ý……

 

Một đám người tình cảnh tương tự nhau tồn tại, tự nhiên hấp dẫn lẫn nhau, dễ dàng cùng chung một đoàn. Nhân số tăng càng nhiều, loại cảm xúc phẫn uất bất mãn này cũng sẽ tăng trưởng theo bội số, xảy ra sự việc phát sinh ngoài dự đoán của họ cũng là lẽ thường tình.

 

Nhưng hết thảy đều chỉ là hoài nghi của Yến Kiêu cùng Bàng Mục, hiện tại bọn họ một chút chứng cứ cũng không có.

 

Trong mấy ngày nay, đây đã coi như tiến triển lớn nhất, hai người đều thật hưng phấn, tuy là tiểu nha đầu bên người Ngọc Dung đến nay vẫn không rõ, cũng không đủ để ảnh hưởng đến tâm tình bọn họ.

 

Đang lúc hoàng hôn, trời đánh mấy cái sấm rền, khi ăn cơm, chiều trời đã mưa , đã mấy ngày Yến Kiêu chưa từng tự mình xuống bếp, sai người mang tới rất nhiều thức ăn màu đỏ rực, chuẩn bị một chút chúc mừng nho nhỏ.

 

Liễu Đồng có một chút khởi sắc cũng bị thỉnh tới, ôm một chén cháo rau thịt, lại nhìn mọi người ăn đồ ăn hương sắc đầy đủ, cười khổ liên tục,

-“Thật khổ mình ta.

 

Tới lúc này mọi người mới biết được, hắn nguyên quán ở Tây Nam, cũng chính là đời trước của Tứ Xuyên, ăn ớt cay mà lên người.

 

Khoảng thời gian trước, ngoài ý muốn sinh bệnh đã bức hắn nửa tháng không được ăn cay, hiện giờ lại có người ở trước mặt chính mình ăn uống thỏa thích, cố tình để hắn chỉ có thể nhìn không thể ăn.

 

Yến Kiêu thật quýnh,

-“Nhìn chuyện này, thật sự là không nghĩ tới.

 

Liễu Đồng chỉ cười, xua xua tay,

-“Đừng đừng đừng, là ta không có lộc ăn, mắt nhìn, mũi ngửi, coi như là đã ăn đi.

 

Mọi người cười vang ra tiếng.

 

Một án tử được phá, lại có một cọc kỳ sự dần dần trồi lên mặt nước, cảm xúc mọi người đều rất cao hứng, trong bữa tiệc chén qua chén lại ngươi tới ta đi thật náo nhiệt.

 

Ở xa tới là khách, Liễu Đồng được mọi người chăm sóc, liên tiếp có người nhiệt tình mời hắn nếm đồ ăn:

-“Tới, Liễu đại nhân, đậu hủ này mềm lắm.

 

-“Canh xương sườn củ sen ngọt thanh dễ chịu, ăn nhiều thêm mấy miếng.

 

-“Thịt kho tàu cà tím tư vị thuần hậu, chỉ là hơi ngấy, Liễu đại nhân nếm thử chút mùi vị đi……

 

Liễu Đồng cố nén, uống một chén cháo, cái bụng tuy rằng phồng lên, ngược lại càng cảm thấy đói thèm.

 

Hắn nỗ lực duy trì dáng vẻ, hai con mắt lại nhịn không được nhìn chằm chằm thức ăn diễm lệ bức người bàn bên kia.

 

Nhìn qua thật cay, ăn chắc chắn ngon……

 

-“Yến cô nương,

Liễu Đồng thật sự nhịn xuống không được, mở miệng nói,

-“Đó là đồ ăn gì? Ta chưa bao giờ gặp qua.

 

-“Thịt gà cay, đồ ăn phổ biến ở quê ta, vị cay nồng, ăn với cơm vô cùng ngon.

 

Liễu Đồng gật đầu, thầm nghĩ ta cũng muốn ăn với cơm, Bàng đại nhân hiện tại chắc đã ăn đến chén thứ ba?

-“Bên cạnh là đậu hủ sao?

 

-“Liễu đại nhân nhãn lực thật tốt, đúng là đậu hủ Ma Bà, phía trên tưới chính là thịt băm, vừa mềm vừa xốp mịn, ăn cũng rất ngon.

 

Liễu Đồng gật gật đầu, theo bản năng nhìn lướt qua bàn đối diện, thầm nghĩ Liêu tiên sinh cũng là văn nhân, buổi tối ăn một lúc hai chén cơm lớn không được tốt đi?

-“Đồ ăn kia ta có thể ăn được không?

 

Yến Kiêu ánh mắt chứa đầy đồng tình nhìn hắn một cái, chần chờ một lát, ánh mắt đảo qua ngón tay ngo ngoe rục rịch của đối phương, vẫn là quyết định nói sự thật tàn khốc cho hắn, đồng thời cũng nhắc nhở hắn chú ý màu đỏ nổi bật của sa tế,

-“Cũng là đồ ăn cay, ngài xem nhiều sa tế như vậy, nhưng thật ra giá xào này thanh tân ngon miệng, nếu không…… Ngài ăn thử chút đi?

 

Ngài, một người bệnh nặng mới khỏi nên thành thành thật thật ăn cháo không phải xong rồi sao, hỏi nhiều như vậy, cuối cùng không phải tự thương tổn chính mình sao?

 

Liễu Đồng cự tuyệt ăn giá.

 

Hắn là người thèm ăn giá này sao?

 

Dạo này đọc truyện cổ đại nên nghe nhạc cổ phong nhiều quá!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 05/12/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts