Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 45


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 89

 

Hai ngày sau, tiểu Bát ở trong mưa phùn mang theo tiểu nha đầu cả người gầy còm trở về, đúng là người ngày đó đi theo bên người Ngọc Dung Xuân Đào.

 

Lúc này nàng mặt xám mày tro hốc mắt hãm sâu, tròng mắt trải rộng tơ máu, trên mặt tất cả đều là nước mắt, cùng hình tượng trong trí nhớ Yến Kiêu khác nhau như hai người, suýt nữa không nhận ra.

 

Theo tiểu Bát nói, thôn trang Trương gia kia, trên núi có mấy cây cổ thụ chết héo, trong thân cây cùng bộ rễ mọc lan tràn phía dưới tự nhiên hình thành lỗ trống. Xuân Đào mấy ngày nay chính là trốn ở trong một thân cây, còn nhẫn tâm bịt kín ở phía trên, chỉ để lại mấy cái hố nhỏ đủ để thở.

 

Loại phương thức này gần như chôn sống giấu kín, không chỉ có tránh thoát gia đinh Trương gia, thậm chí thiếu chút nữa làm cho tiểu Bát, thị vệ có kinh nghiệm phong phú cũng không tìm được.

 

Liên tục mấy ngày đối mặt với sinh tử, áp lực quá lớn đã đem Xuân Đào bức đến cực hạn, giờ phút này thấy Yến Kiêu, như tìm thấy đường sống trong chỗ chết, cả người nháy mắt hỏng mất, còn chưa kịp mở miệng đã ngất đi.

 

Yến Kiêu nhanh chóng mời Phùng đại phu đến, Phùng đại phu bắt mạch, nhíu mày nói:

-“Người này từ chỗ nào ra? Mấy ngày không ăn không uống không chợp mắt, kinh sợ đan xen, lại phát sốt, có thể chống trọi đến hiện tại cũng là vạn hạnh. Nếu qua thêm mấy ngày, cho dù có tỉnh lại, người cũng điên rồi. Ta sẽ châm cứu cho nàng, lại uống thuốc, ngủ một ngày liền không quá đáng ngại. Chỉ là nàng bị thương dạ dày, cái này đến ngày sau chậm rãi điều dưỡng.

 

Thấy Xuân Đào sau khi được châm cứu quả nhiên ngủ ngon hơn, Yến Kiêu nhẹ nhàng thở ra, lại tiễn Phùng đại phu ra ngoài, mới quay về, lại nghe người phía dưới nói A Miêu đã trở lại.

 

Nàng vội vàng phân phó tiểu Kim chăm sóc Xuân Đào, tự mình đi đón A Miêu.

 

Trước kia ở bên nhau không cảm thấy gì, hiện giờ tách ra mấy ngày, tự dưng thấy không quen, cũng không biết nàng có mang tin tức gì trở về không, có thể hay đem bổn án tiến thêm một bước.

 

Thầy trò gặp lại tự nhiên có nói bao nhiêu cũng không hết, nhưng A Miêu cũng biết nặng nhẹ, không vội triển lãm lễ vật của Trương phu nhân, bái sư phụ xong liền đem tin tức nàng muốn nghe nhất nói ra.

 

-“Ta dựa theo kế sách của Bạch cô nương thử một lần, Trương phu nhân xác thật nói không ít, có hơn phân nửa là tự mách lẻo chuyện của Tống phu nhân. Ta sợ hỏi quá rõ ràng khiến nàng khả nghi, cũng không dám xen mồm.

 

Án kiện ẩn chứa nhiều bí mật, Yến Kiêu dò hỏi rất nhiều người, cuối cùng cũng hiểu được “bất đồng góc độ quan sát”: Tuy rằng cùng sự kiện, cùng nhóm người, nhưng hiển nhiên từ góc độ Trương phu nhân càng tinh tế càng xảo quyệt.

 

Tin tức về bối cảnh Trương gia cùng tin tức trong miệng Liễu Đồng Liễu đại nhân giống nhau như đúc, không cần lắm lời, nhưng trừ cái này ra, Trương phu nhân còn cực kỳ lớn mật thể hiện phỏng đoán cá nhân cùng tư duy phát tán của phu nhân nhà quan, ngoài ý muốn cung cấp cho Yến Kiêu rất nhiều tin tức mới tinh.

 

-“Trương Hoành Trương đại nhân tuy rằng là tri châu ở Tuấn Ninh phủ, nhưng không biết có phải bởi vì Tống phu nhân cùng tỷ tỷ ruột quan hệ thân cận hay không, trên thực tế lại cùng Tập Khánh phủ lui tới chặt chẽ, bằng hữu của Ngọc Dung cô nương, ở bên kia cũng nhiều, ngược lại liên tiếp vắng họp ở tiệc rượu Tuấn Ninh phủ. Thời gian dài, quan viên bản địa cùng gia quyến của họ không quen nhìn loại diễn xuất này, cảm thấy họ có ý ăn cây táo rào cây sung, dần dần cũng không giao thiệp, cho nên kỳ thật toàn gia Trương Hoành đại nhân, nhân duyên ở phủ thành chúng ta cũng không tốt.

 

-“Đúng rồi, lúc ấy trở về còn nghe có một vị đại nhân họ Phương, nghe nói tổ tiên cũng có địa vị, hiện giờ tuy rằng không có thực quyền, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Tần tri huyện cùng không ít văn nhân địa phương vẫn như cũ đối hắn tôn sùng có thừa, ngược lại càng nổi bật hơn so với khi làm quan. Tống phu nhân đối với nhà họ thập phần nịnh bợ, lúc trước người Phương gia vừa trở về liền mang theo Ngọc Dung cô nương tới cửa bái phỏng.

 

A Miêu mới nói xong lời này, Bạch Ninh liền nhớ tới chuyện lần trước ở vũ sư đại hội này, hướng Yến Kiêu chớp chớp mắt, nửa nói giỡn nửa nghiêm túc nói:

-“Chẳng lẽ nàng muốn đem nữ nhi gả đến Phương gia?

 

A Miêu cũng cười,

-“Ta cũng hỏi, nhưng Trương phu nhân nói Phương gia không có nam tử vừa độ tuổi, huống hồ Phương gia hiện giờ suy tàn, gả cho cũng vô dụng. Ước chừng là phải làm đá kê chân, gả đến trong kinh thành.

 

Chuyện này cũng có đạo lý.

 

Hiện giờ Phương gia tuy rằng không hơn được rồi, nhưng con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống, mấy thế hệ người tích góp nhân mạch, hơn phân nửa còn ở kinh thành, chỉ sợ vì thoát khỏi danh bạc tình quả nghĩa, ngày lễ ngày tết còn sẽ lui tới. Kể từ đó, Phương gia cùng người kinh thành trong lui tới, Tống phu nhân lại cùng Phương gia lui tới, quanh co vòng vèo còn không phải là vì nhân tuyến kinh thành?

 

A Miêu lại nói:

-“Trương phu nhân lúc nói đến những người này, biểu tình tựa hồ có chút khinh thường, lời trong lời ngoài đều chèn ép nói bọn họ là giả thanh cao, trên mặt nhìn trời quang trăng sáng, nhưng sau lưng vẫn luôn hoạt động nhảy nhót lung tung, chỉ là chuyện nhỏ gả nữ nhi, ước chừng là còn muốn liên lạc người trở về triều đình.

 

Yến Kiêu hỏi:

-“Người nào?

 

Bạch Ninh liền cười,

-“Ngươi hỏi lời này thật làm ta choáng váng.

 

Yến Kiêu sửng sốt, chợt cười theo.

 

Đúng vậy, nếu là “sau lưng”, sao có thể để người ngoài biết?

 

Lại nghe A Miêu nói:

-“Cụ thể là ai Trương phu nhân không biết rõ ràng, nhưng có người đồn đãi, nghe nói hai năm trước, có vài vị đại nhân ở kinh thành đến Tập Khánh phủ du hồ, nhưng xong việc lại thề thốt phủ nhận. Lúc ấy rất nhiều người đều cho rằng bọn họ tìm được cách khởi phục, ai ngờ hiện giờ còn chưa có động tĩnh, ngầm đều cười nhạo bọn họ giỏ tre múc nước công dã tràng.

 

Hai năm trước?

 

Yến Kiêu cùng Bạch Ninh liếc nhau, đều có một chút mừng như điên. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 90

 

Tổng hợp hết manh mối trước mắt, kết luận chính là mấy người Trương Hoành, Ngưu Thụy, Phương Phong vẫn luôn tích cực liên lạc với quan viên triều đình, đến nỗi vẫn nghĩ chính mình trở về triều đình là thay hậu thế lót đường, tạm thời không thể hiểu hết.

 

Trưởng bối lui tới cực thân mật, các cô nương trở thành bạn thân cũng là sự tình nước chảy thành sông. Ngọc Dung, Ngọc Mẫn, Tần Vân và Vương Bội, cùng với vị Phương cô nương đã mất kia từng cực kỳ thân mật, nhưng hai năm trước có một cô nương ngoài ý muốn bỏ mình, chuyện này thành lệnh cưỡng chế trong lòng mọi người, vĩnh viễn chôn giấu bí mật.

 

Nhưng mà Ngọc Dung tâm tư tỉ mỉ âm thầm phát hiện điểm đáng ngờ, hoài nghi này theo thời gian trôi đi không ngừng mở rộng, liên tiếp trưng cầu ý các bạn thân hiệp trợ nhưng không có kết quả, nàng trong lúc vô ý phát hiện Yến Kiêu lại là một vị ngỗ tác thủ đoạn cao minh, trong lòng tức khắc sinh ra hy vọng.

 

Nhưng đám người Ngọc Mẫn phản ứng kịch liệt, hai bên phát sinh tranh chấp, Ngọc Dung dao động, không chờ nàng hạ quyết tâm một lần nữa, Trương gia biết được tin tức đã nhanh chóng ra trước một bước. Trong lúc vội vàng, nàng chỉ có thể trợ giúp nha đầu bên người trốn đi......

 

Sắc trời bắt đầu tối, mưa càng rơi xuống càng lớn, đem không khí khô nóng cọ rửa sạch sẽ, trong trời đất chỉ còn một mảnh chiều hôm mênh mông, giống như trong đêm đen, đèn chiếu rọi xuống không ngừng phản quang ra màu sắc sáng ngời. Hết thảy giống như tình thế trước mặt Yến Kiêu: Có ánh sáng hơi hiện, nhưng đường dài lại gian nan.

 

Tiếng mưa rơi xôn xao, Xuân Đào giãy giụa bừng tỉnh từ trong ác mộng, từ trên giường đất bò dậy, dập đầu vang vang mấy tiếng, hơi thở mong manh khóc lóc cầu xin Yến Kiêu cứu cô nương nhà mình một mạng

 

-"Yến cô nương, cô nương nhà ta phát hiện Phương cô nương là bị người hại chết, chuyện này các đại nhân không cho nói, hiện giờ cô nương lại đem nó thọc ra, lần này bị bắt trở về nhất định không có kết cục tốt, cầu ngài cứu nàng."

 

Thể lực nàng vốn là chống đỡ không nổi, nói xong lời này, cả người mềm ngã xuống, làm Yến Kiêu cùng Bạch Ninh phát hoảng, đồng thời đi lên đỡ nàng, lại đút cho nàng mấy muỗng cháo,

-"Xuân Đào, hiện giờ cô nương nhà ngươi chỉ có thể trông cậy vào ngươi, ngươi phải cố gắng chống đỡ!"

 

Có lẽ là lời này có tác dụng, một lát sau, Xuân Đào từ từ tỉnh táo hơn, từ trong lòng ngực móc ra một cái bọc bao giấy dầu kín mít,

-"Đây là cô nương nhà ta trộm đưa cho ta, nói, nói nhất định phải đích thân giao cho ngài."

 

Giấy bao ước chừng một tấc, kỳ thật cũng không có nặng lắm, nhưng Yến Kiêu lại cảm thấy nó phảng phất nặng ngàn cân, làm lòng bàn tay nàng tê dại.

 

Cái này, che giấu một mạng người.

 

Buông Xuân Đào, kêu nàng tiếp tục nghỉ ngơi, Yến Kiêu mang theo bao giấy dầu đi gian ngoài, ngồi ở ghế trên suy nghĩ xuất thần.

 

Đột nhiên trước mắt một mảnh sáng trưng, là Bạch Ninh đem đế đèn dịch lại đây nói,

-"Mở ra nhìn xem đi."

 

Yến Kiêu cúi đầu nhìn nhìn cái bao giấy dầu kia, cười khổ một tiếng,

-"Tín nhiệm cùng phó thác dày nặng như thế, ép ta đến không thở nổi."

 

-"Cũng chưa chắc chính là tín nhiệm,"

Bạch Ninh ngồi xuống bên người nàng, nhất châm kiến huyết nói,

-"Tỷ tỷ bằng hữu chết không minh bạch, nhưng thân nhân giả ngu, bằng hữu phản bội, trừ bỏ ngươi là cứu mạng rơm rạ, nàng còn có thể trông cậy vào ai?"

 

Dứt lời, lại lắc lắc đầu,

-"Ngọc Dung nhất định là mấy năm trước sống quá mức bình yên, nếu là ta, trước trộm đem cái này cho ngươi, sau đó hai người nội ứng ngoại hợp âm thầm điều tra, nơi nào sẽ lưu lạc đến quẫn cảnh như thế? Không những sự tình không có một chút tiến triển, ngược lại khiến chính mình bị vây hãm."

 

Yến Kiêu không đành lòng nói:

-"Nàng chỉ là một tiểu cô nương khuê các, sợ là cửa nhà cũng chưa ra qua vài lần, nơi nào có thể suy nghĩ chu toàn như vậy?"

 

Đối với những khuê tú truyền thống mà nói, chỉ sợ hành động của Ngọc Dung đã xem như ly kinh phản đạo, khó có thể tưởng tượng.

 

Bạch Ninh bĩu môi, hừ hừ nói:

-"Là vậy, rốt cuộc không thể so hai gái lỡ thì chúng ta, nhân tình ấm lạnh kiến thức phong phú."

 

Nàng vốn là không có sứ mệnh tu dưỡng chức nghiệp giống Yến Kiêu, sở dĩ nhúng tay, hoàn toàn vì giúp bằng hữu, thuận tiện giết thời gian thôi. Ngọc Dung hoàn toàn là người ngoài không liên quan, với nàng mà nói, cùng với Trương Tam Lý Tứ Vương Nhị mặt rỗ trên đường gặp thoáng qua không có nửa phần khác nhau, cho nên mới có thể từ đầu đến cuối duy trì bình tĩnh, thậm chí là lạnh nhạt.

 

Yến Kiêu bật cười, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng,

-"Mấy ngày nay vất vả, ngươi rốt cuộc là bị ta liên luỵ."

 

Lời còn chưa dứt, Bạch Ninh xoát đỏ mặt, lắp bắp lớn tiếng nói:

-"Nói, nói cái mê sảng gì! Chuyện này tính là gì, ta bất quá là, ngươi nói cái này làm gì, thật phiền, mau mau mau mở ra xem!"

 

Nói xong liền vỗ tay đoạt lấy bao giấy dầu, hai ba bước đã mở ra.

 

Yến Kiêu nhấp miệng cười không ngừng, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo lỗ tai đỏ rực của nàng,

-"Tiểu Bạch ngươi thật là quá đáng yêu, không bằng bỏ Nhã Âm, theo ta đi!"

 

Bạch Ninh trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, sau đó liền giương nanh múa vuốt nhào tới,

-"Ai nha ngươi thật không e lệ, tới tới tới, trước để đại gia thơm ngươi một cái!"

 

Trầm trọng cùng áp lực mới vừa rồi không còn sót lại chút gì.

 

Bên trong bao trên cơ bản đều là thư đề lạc khoản Lê Tuệ cô nương viết cho Ngọc Dung, nếu đoán không sai, vị lê tuệ cô nương này hẳn chính là Phương cô nương qua đời.

 

Giống như lời Ngọc Dung nói, Lê Tuệ ôn nhu hòa khí biểu lộ trên những hàng chữ không thể nghi ngờ, nàng hiển nhiên thập phần yêu thương tiểu muội muội vừa mới quen biết không bao lâu nay, quan tâm săn sóc từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

 

Sau đó bắt đầu từ phong thư ngày hai mươi tháng tám ba năm trước đây, trong thư của Lê Tuệ bắt đầu liên tiếp xuất hiện một người "Hắn": Phương cô nương gạt cha mẹ cùng người yêu nhau, thậm chí người này Ngọc Dung cũng từng gặp qua, hơn nữa đánh giá thực không tệ.

 

Thông qua rất nhiều thư từ kế tiếp, Yến Kiêu và Bạch Ninh dần dần hiện ra hình tượng nam nhân tuổi trẻ có tài nhưng không gặp thời. Hắn có tài hoa có khát vọng có danh tiếng, nhưng bất đắc dĩ là sở sinh tiện tịch quan nô, căn bản không có khả năng tham gia khoa cử.

 

Yến Kiêu cùng Bạch Ninh đều kêu một tiếng, không khỏi đồng tình đối với người tuổi trẻ tình yêu tràn ngập.

 

Thân phận như vậy, đừng nói tiểu thư nhà quan, chỉ sợ là bá tánh trong nhà bình thường cũng không thể tiếp thu!

 

Trong thư, Lê Tuệ cũng chép mấy bài thơ do người yêu họ Nhậm làm cùng chia sẻ tiểu tỷ muội, Yến Kiêu và Bạch Ninh tinh tế đọc đi đọc lại vài lần, tuy rằng cũng không tinh thông mười phần, nhưng cũng cảm thấy miệng đầy sinh hương tuyệt diệu dị thường.

 

-"Không bằng ta chép mấy bài thơ này cho Liêu tiên sinh nhìn một cái,"

Yến Kiêu đề nghị nói,

-"Người này nhìn có cân lượng như vậy, nếu quả nhiên tuyệt diệu, có lẽ được lưu truyền bên ngoài cũng chưa biết được, không chừng còn có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra thân phận vị Nhậm lang này."

 

Bạch Ninh trước mắt sáng ngời, gật đầu khen:

-"Ngươi đầu óc suy nghĩ thật nhanh, chủ ý này không tồi."

 

Rất nhanh, trong thư Lê Tuệ cũng bộc lộ rất nhiều sầu khổ, tuy là nàng thiên tính ôn nhu lạc quan cũng thấy áp lực quá lớn, hơn nữa rất có thể không có cách nào đối kháng.

 

Sau đó tới phong thư ngày mùng chín tháng tám, cảm xúc liên tục xuống dốc của Lê Tuệ lại đột nhiên một lần nữa trở nên vui sướng, nàng nhịn không được ở trong thư chia sẻ cùng Ngọc Dung, nói mình đã tìm được biện pháp giải quyết, rất nhanh có thể cùng Nhậm lang đường đường chính chính đi cùng nhau.

 

-"......Sau khi hắn đổi sang lương tịch, ta muốn đem hết thảy báo cho cha mẹ......"

 

Nhìn đến chỗ này, Yến Kiêu theo bản năng nhìn về phía Bạch Ninh,

-"Đổi quê quán? Cái này hẳn là rất khó khăn lớn phải không?"

 

-"Rất khó,"

Bạch Ninh nhíu mày nói,

-"Cái này còn bất đồng với nô tài bán mình, kỹ tử đều được ghi chép trong sổ sách của quan phủ địa phương, nếu là quan viên bị hạch tội, sau trở thành quan kỹ càng phức tạp hơn. Bởi vì loại án kiện trình độ này đều là thánh nhân tự mình phán, hồ sơ công văn thống nhất nắm ở trong tay triều đình, quan viên địa phương cũng không thể sửa đổi dễ dàng."

 

Yến Kiêu ừ một tiếng, đem phong thư này nhìn lại một lần nữa, trọng điểm là ngày,

-"Ngươi có còn nhớ lời Trương phu nhân nói hay không, hai năm trước một đám người Trương Hoành từng mở tiệc chiêu đãi người từ kinh thành tới."

 

Bạch Ninh chậm rãi mở to hai mắt,

-"Ngươi nói là?"

 

-"Đúng vậy, ta hiện tại hoài nghi cái gọi là phương pháp giải quyết của Lê Tuệ, chính là việc trưởng bối mở tiệc chiêu đãi vị quan viên này." Yến Kiêu chém đinh chặt sắt nói.

 

Tuy rằng nàng không có chứng cứ trực tiếp, nhưng đủ loại dấu hiệu đều cho thấy hai bên thoát không khai can hệ, mà trực giác của nàng cũng nói cho chính mình, trên đời sẽ không có sự tình trùng hợp như vậy.

 

Hai năm trước phong thư ngày mùng chín tháng tám này, là phong thư cuối cùng Lê Tuệ gửi cho Ngọc Dung, thậm chí cũng có thể là tuyệt bút của cô nương này.

 

Mà tuyệt bút này, lại cung cấp manh mối mấu chốt cho án kiện rắc rối phức tạp này.

 

Dư lại hai tờ giấy hiển nhiên là Ngọc Dung vội vàng viết, không chỉ có chữ viết qua loa, lời nói cũng có chút hỗn loạn, hơn nữa cũng chưa chờ nét mực khô đã gấp lại, không ít chỗ bị nét mực lây dính.

 

Ngày đó đám người Ngọc Mẫn đi rồi, Ngọc Dung càng nghĩ càng sợ hãi, suy đoán chính mình sẽ gặp tai họa lớn, nhanh chóng đem thư từ mấy năm nay tích góp cùng suy đoán của mình nhanh viết xuống, giao cho nha đầu Xuân Đào.

 

Ngọc Dung mấy năm nay vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, manh mối không biết bị lăn qua lộn lại bao nhiêu lần, tuy rằng thời gian hấp tấp, nhưng vẫn trật tự rõ ràng.

 

Năm Lê Tuệ xảy ra chuyện, nàng từng đến phúng viếng, lúc ấy phát hiện thái độ người Phương gia có chút kỳ quái, bất quá cũng cảm thấy có thể là bi thương quá độ, cũng không nghĩ nhiều.

 

Nhưng sau đó khi nàng dò hỏi sự tình trước lúc Lê Tuệ qua đời, biểu tình người Phương gia rất không thích hợp, hơn nữa trước sau mấy lần thoái thác, trong lý do cũng có lỗ hổng rất nhỏ, tinh tế cân nhắc, phát hiện càng không thể bỏ qua được.

 

Ngọc Dung sau khi trở về nói cho cha mẹ việc này, ai ngờ mẫu thân xưa nay yêu thương nàng thái độ khác thường, nghiêm lệnh ngày sau không được nói.

 

Ngọc Dung càng nghĩ càng thấy không thích hợp, bạn bè thân thích khác thường ngược lại kích thích nội tâm nghịch phản của nàng, sau lại trộm phái người đi tìm vị Nhậm công tử kia, báo cho hắn tin Lê Tuệ qua đời không được bao lâu, Nhậm công tử cũng mất tung tích, sinh tử không biết.

 

Thậm chí ngay cả thuyền hoa mà phụ thân cùng mấy vị quan viên tham gia yến tiệc ngày đó cũng ngoài ý muốn bị cháy, thiêu hủy sạch sẽ.

 

Nhưng nhiều năm điều tra cuối cùng có kết quả, từng có kinh nghiệm trắc trở, cuối cùng tìm được gã sai vặt hầu hạ ở tửu lầu ngày đó, tiêu phí số tiền lớn mới từ trong miệng đối phương có được một tin tức: Nghe nói vị khách quý tới từ kinh thành kia họ Mẫn, trên dưới 30 tuổi.

 

Cuối tờ giấy, Ngọc Dung vội vàng viết: "......Thế đơn lực cô, như đi trên băng mỏng, thấy khó có thể quay đầu lại, nhưng thân ở tuyệt cảnh vẫn hy vọng xa vời ra sức thử một lần," viết đến đây, chữ viết rõ ràng thô, đậm hơn rất nhiều, hiển nhiên là tâm tình chủ nhân của chữ viết đang ở trạng thái cực kỳ phức tạp lại thống khổ, thật lâu mới tiếp tục, "Mong rằng lượng sức mà đi, tự bảo vệ mình trước, liên lụy chi khổ, kiếp sau lại chuộc."

 

Yến Kiêu cùng Bạch Ninh tâm thần không khỏi chấn động, trước mắt phảng phất hiện ra một bóng dáng nhu nhược, biết rõ trước hổ sau sói, tai vạ đến nơi, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, không tiếc ra sức đánh cược. Nếu là người khác, chỉ sợ muốn giữ lấy tính mạng, nhưng nàng chung quy không đành lòng, cuối cùng ngược lại tự trách, khuyên bảo.

 

Đây đâu phải là tin cầu cứu, rõ ràng là di thư.

 

Yến Kiêu tâm như nhảy ra ngoài, vừa muốn mở miệng, lại nghe Bạch Ninh đoạt trước nói:

-"Theo ta, tính mạng nàng tạm thời không sao."

 

Một câu khiến Yến Kiêu thức tỉnh.

 

Xác thật, nếu đám người Trương Hoành đã bị kinh động, rất có thể cũng đoán được bọn họ đang âm thầm điều tra, nếu ngay lúc này xuống tay với Ngọc Dung, chẳng lẽ không phải lạy ông tôi ở bụi này?

 

Yến Kiêu chậm rãi thở ra một hơi,

-"Nếu bọn họ đủ cao minh, Trương gia có lẽ sẽ kêu người trông chừng nàng, làm cho mọi người bên ngoài đều biết Ngọc Dung vẫn tốt, Trương gia cũng không có phát sinh chuyện gì."

 

Thấy nàng đã bớt rối loạn, Bạch Ninh mặt tán dương gật gật đầu,

-"Xác thật như thế."

 

Người hẳn là không có việc gì, chỉ là không có tự do thôi.

 

Ngày hôm sau, người trong nhà cùng nhau ăn cơm, Yến Kiêu và Bạch Ninh quả nhiên đem mấy bài thơ kia cho Liêu Vô Hà xem, hắn không khỏi gật đầu khen ngợi.

 

-“Dùng từ tinh diệu, ôn hòa lại bi tráng, tự thành một trường phái riêng,

Liêu Vô Hà run run cầm bức thư trên tay, cảm thấy hứng thú,

-“Các ngươi từ nơi nào có được?

 

Yến Kiêu nhanh chóng nói lai lịch, chưa từ bỏ ý định hỏi:

-“Tiên sinh có từng gặp qua?

 

Văn phong mỗi người đều bất đồng, trong mắt Liêu Vô Hà cách dùng từ đặt câu này được coi trọng, chắc chắn đã gặp qua thì khó có thể quên.

 

Liêu Vô Hà lắc đầu, nhớ tới thân thế đối phương lại không khỏi thổn thức,

-“Dân gian xưa nay ngọa hổ tàng long, xác thật đáng tiếc.

 

Bạch Ninh thuận miệng hỏi:

-“Nếu hắn có thể tham gia khoa cử, có thể đậu không?

 

Liêu Vô Hà không chút nghĩ ngợi gật đầu,

-“Người này kiến thức rộng rãi, sở làm muôn hình vạn trạng, đương nhiên trúng nhất giáp tam đỉnh!

 

Mọi người đều cả kinh, đánh giá này có thể so được với Vệ Lam.

 

Yến Kiêu ngơ ngẩn, thật lâu sau mới thở dài nói:

-“Tạo hóa trêu người.

 

Bàng Mục xưa nay thưởng thức Liêu Vô Hà, đối với nhân tài trong miệng hắn tự nhiên cũng tôn sùng, liền nói ngay:

-“Nếu là nhân sĩ Tập Khánh phủ, có thể cho người âm thầm điều tra nghe ngóng, sau khi phá án, sau đó lưu người lại, cũng coi như cho hắn đường ra.

 

Từ xưa anh hùng không hỏi xuất xứ, tướng sĩ dưới trướng hắn tam giáo cửu lưu, hạng người nào mà không có, chỉ cần không có ý xấu, xuất thân có tính là gì?

 

Yến Kiêu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy nhu tình, nhịn không được lặng lẽ ở dưới bàn nắm tay hắn.

 

Thế nhân thành kiến sâu đậm, như ngỗ tác, như kỹ nữ, rất ít người có thể chân chính không để bụng, có thể không chút do dự nói ra lời này, cũng chỉ có hắn.

 

Bàng Mục dùng sức nắm lại, mở miệng nói:

-“Ta có một tin tức tốt, một tin tức xấu.

 

Yến Kiêu:

-“……Như thế, ta lựa chọn nghe tin tức xấu trước.

 

Tốt xấu có cái hạn cuối, nghe tin tốt sau còn có thể làm cho tâm trạng tốt hơn một chút.

 

-“Ngỗ tác nghiệm thi Phương Lê Tuệ Tô Bổn không rõ tung tích.

 

Quả nhiên là tin tức xấu.

 

-“Còn tin tốt là Vương công công tới.

 

Yến Kiêu suy nghĩ một chút, thò lại gần, nhỏ giọng hỏi hắn:

-“Vương công công có thể tin sao?

 

Mắt thấy bổn án liên lụy tới quan viên triều đình, mà Liễu Đồng dù sao cũng là người ngoài, nàng không dám hỏi nhiều. Nhưng người kia có thể coi là người một nhà nói, thật sự không có cách nào.

 

Hơi thở ấm áp phả vào trên mặt, Bàng đại nhân phi thường nghiêm túc đến gần, lúc này mới gật đầu, lại nói một bí mật kinh thiên,

-“Năm đó, ta cũng coi như thuận tay cứu hắn một phen, xem như người một nhà đi.

 

Kỳ thật năm đó hắn đâu chỉ cứu Vương công công, ngay cả đương kim Thánh Thượng, nếu không phải không màng tất cả hộ giá hộ tống, chỉ sợ lúc này có thể dâng hương mộ phần bao nhiêu lần rồi.

 

Yến Kiêu thấp thấp oa một tiếng, trong ánh mắt như lấp lánh ánh sao,

-“Chàng lợi hại như vậy sao?

 

Bàng Mục được khen tâm tình vui sướng, lại thò lại gần, nhìn trong mắt đối phương là bóng dáng chính mình,

-“Lại nói vài câu dễ nghe.

 

Bên này trước mặt mọi người mông ngựa, bên kia Tề Viễn liền lắc đầu thở dài,

-“Đại nhân sắc lệnh trí hôn*!

 

(Chú thích: sắc lệnh trí hôn là không thể giữ vững lí trí được trước dục vọng)

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 05/12/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts