Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 47


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 93

 

Nhìn trước mắt Tôn thị khóc thành lệ nhân, trong lòng Yến Kiêu cũng không chịu nổi, há miệng thở dốc, rốt cuộc cũng chỉ có thể nói câu nén bi thương.

 

Nàng so với người bình thường gặp qua quá nhiều sinh ly tử biệt, nhưng tuy là như vậy, nhưng mỗi lần trải qua loại trường hợp này, vẫn là cảm thấy khó chịu.

 

Không chỉ có một người đang sống mất đi, nó còn đại biểu cho một gia đình bị phá thành mảnh nhỏ.

 

Tôn thị khóc đến mệt không dậy nổi, vẫn là Vương thẩm lại đây hỗ trợ nâng nàng đến chỗ râm mát ven đường, khụt khịt một tiếng cao một tiếng thấp.

 

Yến Kiêu thở dài, cũng thay nàng lo lắng: Còn có hai đứa nhỏ, một phụ nhân làm sao có thể chăm sóc?

 

Trợ thủ A Miêu thấy thế chạy tới chỗ Yến Kiêu nhỏ giọng hỏi:

-“Sư phụ, có phải cần giải phẫu hay không?

 

Yến Kiêu gật gật đầu, nhưng vừa thấy dáng vẻ kia của Tôn thị, cảm thấy vẫn là chờ một lúc rồi nhắc lại chuyện này.

 

Thời tiết còn nóng, thi thể tiếp tục để tại nơi này khẳng định là không được, nhưng nếu di chuyển, tất nhiên sẽ phá hỏng rất nhiều chứng cứ vốn có, nàng cần phải nắm chặt thời gian.

 

Thời gian Hoàng Hải Bình tử vong đã gần ba canh giờ, có thời tiết nóng bức thúc đẩy, thi thể hắn đã bắt đầu xuất hiện thi đốm mờ nhạt.

 

Còn có một chi tiết khác làm cho Yến Kiêu vô cùng để ý: lòng bàn tay Hoàng Hải Bình có vết thương nghiêm trọng, đặc biệt là giữa lòng bàn tay, miệng vết thương còn rất mới, chắc hẳn chỉ cách đây 2, 3 ngày. Hình dạng rất giống với vết thương do cầm dây cương, nhưng nếu là cưỡi ngựa bình thường, lại quá mức nghiêm trọng.

 

Nàng vừa kiểm tra, vừa giảng giải kỹ càng tỉ mỉ cho A Miêu. Người vây xem thấy hai cô nương một lớn một nhỏ sắc mặt như thường lật xem thi thể, vô cùng hoảng sợ, rồi lại nhịn không được nhỏ giọng nói thầm.

 

-“Cô nương gia làm cái gì không được? Lại đi khám nghiệm tử thi, quá đen đủi!

 

-“Đúng vậy, ngươi xem cô nương kia, cũng lớn tuổi, nghe nói còn chưa thành thân, làm loại nghề nghiệp này, xứng đáng không gả được……

 

-“Cô nương nhỏ kia, cái tốt lại không học? Thật là...

 

-“Các ngươi nói nhỏ một chút, ta nghe nói, nàng kia và Tri phủ đại nhân là một đôi!

 

Hiện trường tức khắc tĩnh mịch, bất quá lại lập tức càng thêm điên cuồng náo nhiệt:

-“Gì? Tri phủ đại nhân?

 

-“Nghe nói Bàng đại nhân từng lên chiến trường, đao thương không có mắt, đúng, khẳng định thân mình đã sớm hỏng rồi, bằng không sắp đến 30 tuổi sao còn chưa thành thân?

 

-“Có đạo lý, phỏng chừng chính là có chuyện như vậy, bằng không đường đường là Tri phủ đại nhân sao có thể xem trọng một nữ ngỗ tác……

 

May mắn hiện giờ thủ hạ của Bàng Mục có quan phẩm tại đây không nhiều, ví như chỉ cần có Đồ Khánh, bằng nhĩ lực của hắn, mấy người này sao có thể nói đến câu thứ hai?

 

Yến Kiêu hết sức chăm chú khám nghiệm hiện trường, đối với phản ứng của bá tánh vây xem, nửa điểm cũng không để ý, chỉ là chuyên chú vào công việc, thuận tiện dạy dỗ học trò.

 

-“Ngươi nhìn tư thế của hắn, nghĩ đến cái gì?

 

Đại Lộc Triều không có chuyện quyên tặng thi thể cho học trò luyện tập, mỗi một lần gặp hiện trường vụ án đều là một cơ hội học tập thực tế khó có được, Yến Kiêu cũng tận dụng mọi thứ để chỉ dẫn.

 

A Miêu dùng hết sức để nhìn, không biết có đúng điểm không, không dám xác định nói:

-“Nằm ngửa mặt, bị đánh ngã ra sau?

 

Người chết bị đánh vào trước ngực, thuận thế ngửa ra sau cũng rất bình thường?

 

-“Muốn hiểu rõ mọi chuyện, phải nhìn bản chất hiện tượng,

Yến Kiêu bảo nàng ngồi xổm lại đây, chỉ vào ống tay áo Hoàng Hải Bình hướng dẫn từng bước nói,

-“Ngươi nhìn vị trí khuỷu tay và cổ tay áo hắn.

 

A Miêu gật đầu,

-“Rất sạch sẽ.

 

Yến Kiêu cười cười,

-“Đây chính là chỗ vấn đề, bởi vì trước khi ngã xuống đất, Hoàng Hải Bình cũng đã tử vong, hoặc là đã mất đi ý thức cùng năng lực phản ứng.

 

A Miêu mở to hai mắt,

-“Vạn Danh đánh người chết? Nhưng mà, chẳng lẽ người chết phát sinh tranh chấp với hắn?

 

-“Suy nghĩ vớ vẩn cái gì đâu, trên đời này làm gì có quỷ!

Toàn suy đoán lung tung rối loạn, không sợ làm thất vọng thân phận của ngươi sao? Yến Kiêu không biết nên khóc hay cười nói,

-“Ý ta là, Vạn Danh kia bị gài bẫy.

 

Bị người khác đánh vào ngực, một kích ngửa mặt ngã xuống đất, có thể nói bình thường, cũng có thể nói thật không bình thường.

 

Con người đều có phản ứng theo bản năng, phần ngực chính là mệnh môn*, đặc biệt là người tập võ lại càng coi trọng nhất, khẳng định theo bản năng sẽ đỡ đòn hoặc bảo hộ, nhưng người vây xem đều nói Hoàng Hải Bình không làm như vậy, đây là thứ nhất.

 

(Chú thích: Mệnh môn là chỗ thành lập ra sinh mệnh con người, là cội gốc cho sự sinh sản và là nơi phát nguồn của tạng phủ.)

 

Thứ hai, vừa rồi Yến Kiêu thấy kết quả kiểm tra, một kích kia của Vạn Danh không đủ trí mạng, cho dù Hoàng Hải Bình mất đi trọng tâm ngã xuống đất, bình thường dưới tình huống này, cũng nên lấy cánh tay chống đất, đứng lên một lần nữa.

 

Gần đây bên trong thành gió lớn, trời lại thường xuyên mưa to, trên đường trầm tích rất nhiều bùn đất tro bụi, quần áo chỉ vừa chạm xuống đất liền bị bẩn. Nếu người chết sinh thời thật sự từng có phản ứng, quần áo bao bọc bên ngoài khớp xương từng phát lực nhất định sẽ có dấu vết, nhưng quần áo Hoàng Hải Bình sạch sẽ như vậy, trừ bỏ hai ống tay áo lúc ngã xuống đất, để lại vết bẩn, ngoài ra không có thêm một chút tro bụi nào.

 

A Miêu minh bạch,

-“Nói cách khác, Vạn Danh vừa chạm vào, hắn liền ngã xuống, khi đó đã không thể dùng sức.

 

Yến Kiêu gật đầu,

-“Chính là như vậy.

 

A Miêu chậm rãi tiêu hóa một lúc, trong lòng chỉ có cảm khái,

-“Sư phụ, ngài thật là quá lợi hại!

 

Một chi tiết nhỏ như vậy, người bình thường ai sẽ để ý? Lại có ai có thể nghĩ đến thế nhưng nó cất giấu rất nhiều tin tức quan trọng!

 

Yến Kiêu nhướng mày, khiêm tốn nói:

-“Tiếp tục đi.

 

-“Sư phụ, muốn cởi bỏ quần áo sao?” A Miêu cũng lo lắng vạn nhất người nhà không đồng ý giải phẫu, lập tức nhỏ giọng hỏi.

 

Yến Kiêu so với nàng càng sốt ruột hơn.

 

Bởi vì hôm nay mùng bảy, mùng chín chính là ngày đầu tiên của kỳ thi mùa thu, mà Đại Lộc Triều cực kỳ coi trọng khoa cử, tất cả mọi thứ đều xếp sau khoa cử.

 

Nếu bổn án không thể phá xong trước rạng sáng mùng chín để Bàng Mục và Liễu Đồng chủ trì bắt đầu kỳ thi, cũng chỉ có thể kéo dài đến sau Tết Trung Thu.

 

Vì thế nàng quyết đoán, xốc áo thi thể lên.

 

-“Sư phụ, có dấu vết ứ máu!

A Miêu kinh hỉ đan xen, chỉ vào mấy chỗ ứ thanh, trầy da trên ngực, bụng Hoàng Hải Bình nói,

-“Chuyện này họ Vạn chạy không được.

 

Yến Kiêu nhíu mày, ngữ khí có chút nghiêm khắc,

-“Ta dạy ngươi như thế nào? Ngươi nhìn kỹ lại rồi nói với ta.

 

Phàm là đề cập đến vấn đề công khóa, nàng liền thay đổi, trở nên nghiêm khắc. A Miêu nghe vậy trong lòng cảnh báo, lại tinh tế nhìn một lúc, trong óc ong một tiếng, vẻ mặt bừng tỉnh.

 

-“Thực xin lỗi sư phụ, là con lỗ mãng.

 

-“Vết ứ thanh đó có tầm từ ba ngày trước, chẳng lẽ trước đó hắn cũng bị đánh sao?

Yến Kiêu thở dài,

-“Ngươi a ngươi, thứ nên học còn nhiều lắm đấy.

 

A Miêu trên mặt trướng đến đỏ bừng, cúi đầu nghe giáo huấn, lẩm bẩm nói không ra lời.

 

Đây là nàng lần đầu đi theo sư phụ xem hiện trường thực tế, khó tránh khỏi có chút kích động, cả người đều phiêu, thật là quá không nên.

 

Hai thầy trò kiểm tra nửa thân trên của hắn, cuối cùng cũng chỉ phát hiện vết ứ thanh đó.

 

Bên kia Bàng Mục đã hỏi qua mấy nhân chứng, lại qua đây dò hỏi tiến độ,

-“Thế nào?

 

Yến Kiêu nhanh chóng nói ra phát hiện của mình, thấp giọng nói:

-“Vạn Danh hẳn là không phải hung thủ. Hoàng Hải Bình ước chừng ba ngày trước chịu qua va chạm rất nghiêm trọng, ta hoài nghi nội tạng hắn bị vỡ dẫn đến xuất huyết nhiều, hoặc là nguyên bản trong cơ thể có chỗ nào đó có vấn đề, bị lặp lại kích phát sau đó dẫn chết đột ngột, nhưng cụ thể là trường hợp nào, sau khi giải phẫu thi thể mới có thể kết luận.

 

-“Có thể là té ngựa hay không?” Bàng Mục hỏi.

 

-“Không có khả năng,

Yến Kiêu lắc đầu,

-“Hiện tại không thể kiểm tra nửa người dưới thi thể, nhưng vết thương tập trung ở nửa người trên của hắn, nếu nói là té ngựa thì quá mức gượng ép.

 

Hai người đối với việc cưỡi ngựa không xa lạ, nếu là té ngựa, tự nhiên biết rõ.

 

Bàng Mục ừ một tiếng,

-“Nhưng thật ra.

 

Yến Kiêu nhìn hướng Tôn thị bên kia,

-“Nàng hiện tại thế nào? Ta muốn hỏi mấy vấn đề.

 

Bàng Mục lặng lẽ bỏ qua, gật đầu với Yến Kiêu,

-“Đi thôi.

 

Tôn thị là nữ nhân rất kiên cường, nghe nói người nha môn tới hỏi chuyện, Vương thẩm ban đầu còn muốn cự tuyệt, ai ngờ nàng thế nhưng lại gật đầu trước.

 

-“Người đã không còn, tốt xấu ta cũng muốn biết hắn đến tột cùng là chết như thế nào?

 

Yến Kiêu trước chờ một lúc, lúc này mới quan sát đến thần sắc của nàng, hỏi:

-“Thật không phải với cô nương, ta cũng biết hiện tại không quá thích hợp, có vài chuyện vẫn là hy vọng cô nương có thể lý giải.

 

Mới nói xong, trên mặt Tôn thị lại lăn xuống hai hàng nước mắt.

 

Nàng trực tiếp nâng tay áo lên lau, lắc đầu, giọng khàn khàn nói:

-“Cô nương không có gì cần phải xin lỗi ta, có cái gì muốn hỏi cứ hỏi đi.

 

Yến Kiêu nhìn Bàng Mục một cái, lúc này mới nói:

-“Trượng phu cô nương mấy ngày gần đây vẫn luôn ở nhà sao?

 

Tôn thị lắc đầu,

-“Hắn từ đầu tháng sáu đã ra bên ngoài thay người áp tiêu, mãi cho đến ba ngày trước mới trở về.

 

Yến Kiêu liếm môi, bỗng nhiên có điểm không đành lòng hỏi vấn đề khác:

-“Ngày đó hắn trở về, có phải bị thương hay không? Mấy ngày nay, có chỗ nào khác thường không?

 

Tôn thị ừ một tiếng, thổn thức nói:

-“Bọn họ làm nghề này, bị thương như ăn cơm, lúc về tới nhà hai tay cũng toàn là máu, quần áo cũng dơ dáy, bẩn thỉu, hai ngày nay nhìn sắc mặt cũng không tốt, ban đêm ngẫu nhiên còn đau bụng. Ta hỏi, hắn cũng chỉ cười, cũng không nói. Ta thật đau lòng, lại nói mấy năm nay thân mình tốt lên, việc thêu cũng có thể làm, một năm không cũng kiếm được mấy lượng bạc, có tiền thu này, hắn cũng không cần vất vả như vậy, nhưng hắn....

 

Nói nói, Tôn thị lại lần nữa lệ rơi đầy mặt.

 

Nàng ta muốn lau nước mắt, đột nhiên không biết nghĩ tới cái gì, đôi mắt sưng đỏ chậm rãi trợn to, hai mảnh môi cũng kịch liệt run rẩy.

 

-“Ta, hắn lúc ấy, thương rất nghiêm trọng, có phải hay không?

 

Tôn thị sắc mặt trắng bệch, nước mắt chảy ra như suối chảy, miệng giương thật to, lại không phát ra thanh âm.

 

Giờ phút này nàng như thân cây giãy giụa trong mưa gió, chỉ cần một chút áp lực nữa sẽ ầm ầm đổ xuống.

 

Yến Kiêu chỉ cảm thấy miệng lưỡi phảng phất có sức nặng ngàn quân, thế nhưng sống chết mở không ra, sau một lúc lâu cũng nói không ra một câu.

 

-“Hiện tại chúng ta cũng không biết,

Bàng Mục vỗ vỗ bả vai nàng, chủ động nói với Tôn thị,

-“Cho nên chúng ta muốn nghiệm thi, cũng muốn điều tra rõ chân tướng.

 

Tôn thị cũng không vụng về, nghe xong lời này còn có cái gì không rõ? Trong óc ong một tiếng, hai chân mềm nhũn, cả người mềm oặt nằm liệt trên người Vương thẩm.

 

Đám người Yến Kiêu sợ nàng có chuyện bất trắc, ba chân bốn cẳng hỗ trợ quạt gió, ấn huyệt nhân trung, nhưng Tôn thị cái gì cũng không nghe được.

 

Nàng thật đúng là đáng chết!

 

Dựa vào cái gì mà thấy hắn nói không có việc gì liền tin? Vì cái gì không thể cường ngạnh một chút, dẫn hắn đi xem đại phu?

 

Nếu là phát hiện sớm, có lẽ……

 

Nghĩ đến đây, Tôn thị rốt cuộc nhịn không được, giơ tay hung hăng quăng cho chính mình một cái tát, quỳ rạp trên mặt đất gào khóc.

 

Kế tiếp, quả thực loạn thành một đoàn:

 

Chờ Yến Kiêu thăm dò xong hiện trường, thi thể Hoàng Hải Bình đã được vận chuyển đến nhà xác phủ nha.

 

Tôn thị ở trong một tiểu viện nhỏ, không kềm chế được mà khóc, lúc sau cha mẹ Hoàng Hải Bình đến, biết được nhi tử phơi thây trên đường cũng phát điên. Lúc ấy, Vạn Danh đã lấy xong khẩu cung nên đổi đến nơi khác tạm thời giam giữ, hai người tìm người không được liền muốn đi đánh con dâu, ồn ào kêu nàng đền mạng, bọn nha dịch biết trước kết quả nên ngăn lại.

 

Hoàng lão cha quả nhiên như lời Vương thẩm nói, 50 tuổi nhưng thân cường thể kiện, trong miệng mắng người thật khó nghe. Dáng người hắn lại cao lớn, phát điên đến mức hai ba nha dịch cũng giữ không được, lấy một chân đá Tôn thị, bọn nha dịch ngăn cản cũng ăn mấy phát tàn nhẫn, một nửa khuôn mặt nháy mắt sưng lên.

 

Tề Viễn sao có thể nhịn? Không nói hai lời tiến lên ấn hắn ngã xuống đất,

-“Thành thật chút cho ta, trước mặt đại nhân cũng dám làm càn!

 

Hoàng lão cha còn muốn giãy giụa, hắn động một chút, Tề Viễn liền dùng thêm một phần sức lực, cuối cùng mặt và cổ hắn đều trướng thành màu gan heo, nửa khuôn mặt gắt gao dán lên mặt đất, ngũ quan đều thay đổi, cuối cùng cũng thành thật.

 

Hoàng lão nương thấy thế, ra chiêu thường thấy nhất của đám lão thái thái nông thôn: Bất chấp tất cả, trực tiếp ngồi trên mặt đất, đôi tay không ngừng đánh vào đùi gào khan:

-“Muốn mạng mà, thật không có thiên lý, quan phủ lão gia đánh người, đều đến xem đi! Làm quan đánh người!

 

Chỉ tiếc đây là trong nha môn, bà ta dù ra biểu diễn, cũng không có bá tánh hưởng ứng phụ họa.

 

Hoàng lão cha bị Tề Viễn ấn ở trên mặt đất cũng nghẹn khí thét to,

-“Cho dù là Thiên Vương lão tử, quản trời quản đất cũng không thể quản cha mẹ chồng giáo huấn con dâu!

 

-“Chỉ cần nàng vẫn là người sống, bản quan vẫn quản được!

Cũng không biết là ai mang ghế dựa tới, Bàng Mục đại mã kim đao ngồi xuống trước mặt hắn, lạnh như băng nói,

-“Chuyện nhà người khác, bản quan cũng không phải mới quản một hai lần, ngươi nếu không phục, vậy vào kinh cáo trạng. Nếu như không dám, thì ngậm miệng lại cho bản quan!

 

Nói lý lẽ, người nhà chết là việc lớn, mặc kệ là ai khi đối diện với họ cũng khoan dung một chút, nhưng gặp phải điêu dân, la lối khóc lóc om sòm trong nha môn, người ta muốn khoan dung cũng không nổi.

 

Hoàng lão nương căn bản còn không phục, tiếp tục vỗ đùi gào khóc, nhưng khóc nửa ngày cũng không có người phản ứng, giọng nói mất dần, đành phải quỳ rạp trên mặt đất ho một trận mãnh liệt.

 

Bàng Mục chỉ ngồi ở chỗ kia thờ ơ lạnh nhạt, chờ hai lão an tĩnh lại, lúc này mới lạnh lùng nói:

-“Náo loạn đủ rồi?

 

Đôi mắt Hoàng lão cha bay nhanh xoay vài vòng, thấy không có bá tánh ở đây, trực tiếp gân cổ lên nói:

-“Sao không thấy hung thủ giết người? Giết người xong muốn chạy, không định bồi thường sao?

 

Lời vừa nói ra, mọi người ở đây sôi nổi nhíu mày.

 

Nghe tin xong vội tới, Liêu Vô Hà hung hăng chau mày,

-“Đây mà là cha ruột sao!

 

Nhi tử đã chết, ngươi không quan tâm vụ án tiến triển như thế nào, cũng không quan tâm con dâu cùng cháu trai cháu gái ngày sau sinh kế như thế nào, há mồm liền muốn bạc, tính là cha cái gì!

 

Phương Hưng ở bên cạnh thấp giọng nói:

-“Nhà hắn có ba nhi tử, Hoàng Hải Bình đã chết là lão nhị, nửa vời, cũng không được coi trọng. Sau lại bởi vì mạnh mẽ mang theo thê tử phân gia vào thành, càng trực tiếp xé rách mặt, hiện giờ trừ bỏ ngày lễ ngày tết, hai bên cơ hồ không có lui tới.

 

Nghe xong lời này, Liêu Vô Hà càng thêm bực bội,

-“Quả thực hoang đường!

 

Một lần ầm ĩ này ầm ĩ hết nửa ngày, ai cũng không nghĩ tới, cuối cùng là Tề Viễn không thể nhịn được nữa, châm chọc mỉa mai một câu nhưng lại có tác dụng mấu chốt:

-“Các ngươi nháo rách trời cũng vô dụng, chi bằng để ngỗ tác nghiệm thi, nhanh chóng tra ra manh mối của vụ án, các ngươi cũng có thể tìm đầu sỏ gây tội đòi tiền.

 

Sau khi bắt người nhà ký tên, Yến Kiêu vẫn cảm thấy khó mà tin được,

-“Cứ như vậy mà đồng ý?

 

Bàng Mục cũng không biết nên nói từ đâu,

-“Cứ như vậy đồng ý!.

 

Không nghĩ tới cuối cùng người kháng cự nhất ngược lại là Tôn thị.

 

Bao nhiêu lời muốn nói cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, Yến Kiêu giơ tay với Quách ngỗ tác đối diện tới hỗ trợ,

-“Làm việc.

 

Chờ sau khi kết thúc, nàng nhất định phải đem nam nhân đáng thương này trở lại như cũ, đường may chỉnh tề, kĩ càng.

 

Quách ngỗ tác ai thanh, nhanh nhẹn chuẩn bị, chờ Bàng Mục đi rồi, mới nhỏ giọng nói:

-“Chúng ta không gọi hai người kia sao? Có phải không được tốt hay không?

 

Hai người kia trong miệng hắn là hai gã ngỗ tác, Trương Dũng và Lý Đào.

 

Lấy vụ án chém đầu phụ tử Lưu gia làm đường ranh giới khai chiến, hiện giờ bốn ngỗ tác trong Tuấn Ninh phủ chia làm hai phái, phàm là chạm mặt, nhất định vô cùng xấu hổ.

 

Yến Kiêu cũng chỉ rảnh lo cho chính mình, nghe xong lời này liền nói:

-“Tổng cộng chỉ có một khối thi thể, cũng không phải đại án nan giải gì, có hai ngỗ tác chính thức xử lý đã đủ quy cách, có nhiều cũng là lãng phí. Nói nữa, không cần làm việc mà vẫn có tiền không phải khá tốt sao?

 

Lời này nếu giáp mặt nói cho Trương Dũng cùng Lý Đào nghe, phỏng chừng mặt hai người kia có thể còn xanh hơn cả lá cây.

 

Quách ngỗ tác cười lắc đầu, từ rương gỗ móc ra con dao cạo,

-“Ngươi làm hay ta làm?

 

Vì phòng ngừa nhìn sót miệng vết thương, trước khi nghiệm thi phải bảo trì làn da hoàn chỉnh làm tiền đề, đem lông tóc thi thể cạo sạch sẽ. Gặp được thi thể mới còn tốt, nhưng nếu là thi thể đã để lâu, da thịt thối rữa, tuyệt đối là đánh sâu vào tâm sinh lý.

 

Cho nên không những kỹ thuật cắt thái không tồi, tố chất tâm lý càng không tồi.

 

Yến Kiêu xua xua tay,

-“Ngươi đã lấy dao ra rồi, còn hỏi gì?

 

Quách ngỗ tác hắc hắc hai tiếng, vén tay áo lên liền động thủ, vừa cạo còn vừa giải thích nói:

-“Mấy ngày nay ta nhàn quá sức, tay đều sắp hỏng rồi.

 

Yến Kiêu nhướng mày,

-“Cái này không khó, ta dự định trung thu làm heo sữa nướng, một thân lông kia liền giao cho ngươi.

 

Hai người huyên thuyên lung tung, thuận tiện thư giãn áp lực, bên kia A Miêu cùng Giả Phong cũng đi theo cười ngây ngô, vừa rồi bởi vì Hoàng lão cha cùng Hoàng lão nương la lối khóc lóc mang đến phẫn nộ nhưng thật ra cũng dần dần tan.

 

Sau khi cạo sạch tóc, đầu Hoàng Hải Bình hoàn chỉnh lộ ra, trên cái ót có một khối ứ thanh thập phần chói mắt.

 

-“Đây hẳn là dấu vết để lại sau khi té ngã, ta hoài nghi hắn lúc ấy đã không cứu được.

 

Trong lúc hắn cạo đầu, Yến Kiêu đã nói hết tất cả những chi tiết mình đã biết cho Quách Ngỗ Tác, cho nên giờ phút này nói chuyện hoàn toàn không có chướng ngại.

 

Quách ngỗ tác đem thi thể nhìn một hồi,

-“Bụng nhô lên, bên trong có cái gì?.

 

Lại gõ gõ đầu của hắn, nghe vậy gật đầu,

-“Có khả năng, để đảm bảo, chúng ta có phải nên mở ra hay không? Như vậy có truy cứu rõ nguyên nhân cái chết.

 

-“Ta có thể đi vào không?

 

Thanh âm của Tề Viễn từ ngoài cửa truyền đến, A Miêu chủ động chạy tới mở cửa, thanh thúy hỏi:

-“Tề đại nhân, ngài có chuyện gì?

 

-“Có tiếng gì vậy?

 

Tề Viễn theo thói quen nhón chân nhìn vào trong, thấy Yến Kiêu cùng Quách ngỗ tác một bên lôi kéo cái cưa, phía dưới là đầu thi thể đầu cùng với tiết tấu “phụt phụt”, trong không khí mơ hồ phát ra hương vị quỷ dị.

 

Tề Viễn:

-“……Nôn….

 

Nghe thấy động tĩnh, Yến Kiêu cùng Quách ngỗ tác đồng thời ngẩng đầu, biểu tình bình tĩnh ánh mắt lạnh nhạt, ánh mặt trời lọt qua khe hở cửa sổ bao phủ lên trên người bọn họ, như sinh ra một vòng hào quang,

-“Có việc gì?

 

Tề Viễn:

-“……Ta đợi chút lại đến, cáo từ!

 

Con mẹ nó, hai người này chính là hai kẻ thần tiên giết người hung tàn không chớp mắt?

 

Tiễn nam tử đến như cơn gió đi, A Miêu một lần nữa đi vào, rất không thể tưởng tượng nói với đám người Yến Kiêu:

-“Mệt Tề đại nhân là người từ trên chiến trường xuống, lá gan nhỏ như vậy.

 

-“Đừng để ý đến hắn,

Yến Kiêu đặt cưa xuống một bên, lấy ra phần óc, cùng Quách ngỗ tác cẩn thận phân tán,

-“Cảm giác thật khỏe mạnh.

 

A Miêu:

-“……Nôn!

 

Giả Phong kinh nghiệm phong phú, trước đem thùng gỗ đá tới cho nàng, còn phi thường tri kỷ rót một ly nước sôi và mang một quả mơ tới,

-“Súc miệng.

 

Quách ngỗ tác nhìn nàng một cái, lắc đầu,

-“Ngươi còn phải luyện nhiều.

 

Lại đối với phán đoán của Yến Kiêu tỏ vẻ tán đồng,

-“Trừ bỏ khi ngã xuống đất tạo thành một chút ngoại thương, các bộ phận khác đều vô cùng hoàn hảo, có thể bài trừ.

 

Yến Kiêu gật đầu,

-“Đúng vậy, chuẩn bị mở ngực và bụng đi.

 

Hai người trước dùng rượu mạnh lau thi thể tỉ mỉ một lần, dấu vết ban đầu không quá rõ ràng cũng chậm rãi hiển hiện ra, sau khi quan sát, ghi chép và phân tích vết thương, Yến Kiêu tự mình động dao, cắt mở thân thể.

 

Khoang bụng bị phá vỡ trong nháy mắt, từ bên trong trào ra rất nhiều chất lỏng đặc sệt màu sắc quỷ dị, theo đường cắt chảy ra hai bên sườn.

 

-“Cái muỗng!

 

Yến Kiêu duỗi tay ra sau, A Miêu vừa mới nôn xong lấy công cụ, lại che miệng nói:

-“Sư phụ, thật nhiều máu!

 

Quách ngỗ tác gật đầu nói:

-“Sư phụ ngươi đoán đúng rồi.

 

Yến Kiêu múc từng muỗng máu tanh hôi ra bên ngoài, đồng thời ở trong lòng nhanh chóng tính toán dung lượng, sau khi múc hết, chất hỗn hợp này chừng gần hai ngàn mili lit, có thể chống đỡ được đến hiện tại cũng là kỳ tích.

 

Sau khi rửa sạch sẽ, Yến Kiêu lúc này mới dùng dao, đem toàn bộ nội tạng hoàn hoàn chỉnh lấy ra, sau đó chỉ vào vết nứt trên mặt lá lách nói:

-“Xem ra phán đoán của ta không có sai. Dưới da xuất huyết rõ ràng, hẳn là va chạm mãnh liệt sau dẫn tới lá lách bị vỡ. Khả năng lúc đó vết thương không có cảm giác quá mức mãnh liệt, nhưng không có cách nào tự lành, chỉ biết theo thời gian trôi đi, vết thương từng chút mở rộng, mà khi đó người bị thương cuối cùng cũng sẽ vì mất máu quá nhiều mà tử vong.

 

A Miêu là lần đầu tiên xem nàng dùng dao, việc này vốn là tàn khốc, nhưng lại cố tình trong bối cảnh quá mức trang trọng cùng hành động quá mức nước chảy mây trôi mà lộ ra vài phần đẹp một cách quỷ dị, cảm động líu lưỡi không thôi.

 

Nàng khi nào mới có thể có kỹ thuật như sư phụ.

 

Quách ngỗ tác thở dài:

-“Cho nên nói, rất nhiều thời điểm thấy ngoại thương tuy rằng đáng sợ, nhưng chỉ cần chữa trị kịp thời cũng không sẽ lo mất mạng. Ngược lại là loại nhìn không thấy sờ không được này, không biết khi nào thì mạng....

 

Yến Kiêu chậm rãi phun ra một hơi,

-“Ngày mai liền nói cho Tôn thị đi, hy vọng có thể giảm bớt một chút tự trách của nàng.

 

Loại trình độ nội tạng tổn thương này, mặc dù ở xã hội hiện đại khoa học kỹ thuật phát triển cao cũng coi như phẫu thuật lớn. Nếu không phát hiện kịp thời, thì cũng không cứu được. Mà ở Đại Lộc Triều hiện giờ, lấy điều kiện chữa bệnh cùng kỹ thuật này, căn bản không thể nào tiến hành cuộc giải phẫu có yêu cầu cao như vậy, cho nên cho dù Tôn thị từ lúc bắt đầu biết chuyện mang trượng phu đi chữa bệnh, cũng không có phương pháp xoay chuyển trời đất.

 

Hoàng Hải Bình chết, có thể một khắc khi hắn bị thương đã chú định.

 

Nguyên nhân chết đã tìm được, việc còn lại đều đơn gian, chỉ cần kiểm tra tung tích mấy ngày gần đây của Hoàng Hải Bình, cùng với từng ở cùng người nào, sau đó tìm hiểu nguồn gốc……

 

Khi Yến Kiêu cùng Quách ngỗ tác đi tìm Bàng Mục hội báo, gương mặt Tề Viễn vẫn là trắng toát, thậm chí thấy bọn họ tiến vào, không tự giác lui một bước nhỏ ra sau.

 

Chuyện tới hiện giờ, hắn nhưng mới hiểu rõ, giết người trên chiến trường không tính là hung tàn, người chân chính hung tàn chính là loại ngày thường hi hi ha ha, nhưng tùy thời tùy chỗ đều có thể mặt không đổi sắc tách người mổ xác sau đó coi như không có chuyện gì, lại đây tìm ngươi nói chuyện……

 

-“Cái này còn phải đi hỏi Tôn thị một chút,

Bàng Mục nói,

-“Chỉ là nàng ta chịu đả kích, cũng không biết có thể phối hợp hay không.

 

Quan hệ xã hội của Hoàng Hải Bình vô cùng đơn giản, ngày thường trừ bỏ đi ra ngoài áp tiêu, chính là ở nhà bồi lão bà và hài tử, không ăn nhậu chơi gái cờ bạc, cơ hồ không có mâu thuẫn xã hội, có thể nắm giữ hành trình của hắn phỏng chừng cũng chỉ có thê tử Tôn thị.

 

Yến Kiêu nhìn trời bên ngoài không biết từ khi nào đã tối,

-“Quá muộn, nàng ta hôm nay cũng chịu đựng quá nhiều, buổi sáng ngày mai hãy đi hỏi.

 

Giải phẫu trước nay đều không phải việc nhẹ nhàng, bất tri bất giác đã hơn một canh giờ, khó trách hai cái đùi tê dại.

 

Bàng Mục gật đầu,

-“Ta cũng nghĩ như vậy, các nàng hiện tại có manh mối gì sao?

 

Đừng nói, thật là có.

 

Yến Kiêu suy nghĩ một chút, dứt khoát gọi bọn hắn đi vào nhà xác xem thực tế, Tề Viễn vừa nghe đề nghị này, cả mặt đều viết sống không còn gì luyến tiếc.

 

Còn có người nào nhớ rõ chúng ta là muốn chuẩn bị đi ăn cơm chiều không?

 

-“Đây là dấu vết cầm dây cương không sai,

Nhìn vết thương ở lòng bàn tay Hoàng Hải Bình, Bàng Mục chém đinh chặt sắt nói, lại cảm thấy kỳ quái,

-“Ta cũng coi như biết nhìn ngựa, Lão Hắc cũng coi như ngàn dặm chọn một, bảo mã lương câu, thể trạng cao tráng, khí lực kinh người, nhưng mặc dù là nó, cũng tuyệt đối làm không ra trọng thương như vậy.

 

Một con ngựa tổng cộng có bao nhiêu sức lực? Hoàng Hải Bình thể trạng cường tráng, sức lực bản thân cũng lớn, nhưng từ vết thương ở lòng bàn tay lại có thể thấy được xương, tuyệt đối không phải một con ngựa đơn độc có thể làm được.

 

-“Đại nhân nhìn kỹ lại.” Yến Kiêu khó có khi nói vậy.

 

Bàng Mục biết nàng sẽ không bắn tên không có đích, tinh tế đánh giá lại, không cần lâu, đôi mắt cũng sáng,

-“Không phải ngựa của hắn! Cũng không phải một con ngựa!” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 94

 

Suốt một buổi tối, Yến Kiêu mơ thấy đủ loại giấc mộng kỳ quái, trong chốc lát là Hoàng Hải Bình đã chết một lần nữa sống lại, nói mình đau bụng quá; trong chốc lát là Tôn thị ôm hai hài tử không thấy rõ gương mặt khóc lóc kể lể, bắt lấy từng người từng người một đi ngang qua, hỏi về sau cuộc sống của họ như thế nào……

 

Chúng sinh muôn nghìn, thế nhân toàn khổ.

 

Nàng không gây tiếng động dậy thật sớm, giống như lão tăng nhập định ôm ấm trà ngồi ở trong viện, nhìn mặt trời mọc xem ánh bình minh, mắt thấy đám mây ánh đỏ như ngọn lửa mãnh liệt.

 

Ngày thường nha môn náo nhiệt giờ phút này lại im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang cùng tiếng lá cây soạt soạt khi gió thổi qua, trong đầu Yến Kiêu bỗng nhiên như đèn kéo quân, rất nhiều hình ảnh rối ren chuyển qua chuyển lại, từng có đồng sự cũ cũng có đồng liêu hiện tại, không đợi nàng thấy rõ đã biến mất, trong khoảnh khắc vật đổi sao dời phảng phất thương hải tang điền.

 

Đầu bếp phòng bếp nhỏ dậy sớm mua đồ ăn trở về, thấy nàng bị dọa một cú sốc.

 

-“Cô nương hôm qua mệt mỏi một ngày, sao không ngủ thêm một lát?

 

Yến Kiêu cảm thấy nháy mắt trở lại nhân thế, chung quanh lại tràn ngập vui sướng mà kiên định.

 

Nàng thu hồi suy nghĩ, cười lắc đầu,

-“Ngủ không được.

 

Nữ đầu bếp trong tay xách theo một đống rau xanh tươi mới, còn có mấy quả thạch lựu lớn bị nứt, bên trong lộ ra hạt thạch lựu màu sắc giống như màu hồng bảo thạch kiều diễm ướt át, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

 

-“Cô nương cầm lấy một quả, vừa nãy trên đường có người quen cho ta.

Nàng bày thạch lựu ở trên bàn cười nói,

-“Cái này không chỉ có vị ngọt, thoáng có chút vị chua, tư vị cũng coi như là ngon. Nếu không thích ăn, để nhìn cũng vui.

 

-“Thuần ngọt không thú vị, có chút chua tốt hơn,

Yến Kiêu thuận tay bẻ ra một quả, ăn hai hạt thạch lựu, quả nhiên chua ngọt ngon miệng, một kích nước miếng tràn lan, cả người lên tinh thần,

-“Mùi vị thật sự không tệ, nếu có mua nhiều một chút, ta ép nước thạch lựu, ướp lạnh để uống, khai vị lại giải nhiệt.

 

Hoặc là làm kem thạch lựu, khẩu vị cũng không tệ, rảnh có thể thử xem.

 

Nữ đầu bếp gật đầu ứng, lại hỏi nàng buổi sáng muốn ăn cái gì.

 

Yến Kiêu quả nhiên suy nghĩ một lúc, thấy giỏ rau có một đống mầm đậu xanh, đột nhiên hứng thú, đứng dậy xắn tay áo nói:

-“Đã lâu không xuống bếp, ngươi để ta xuống tay, làm mì xào đi.

 

Đầu bếp nữ chần chờ,

-“Cô nương ngày thường đã đủ mệt mỏi, hôm nay còn phải bận việc, vẫn là để ta làm đi.

 

Yến Kiêu cười cười, tự mình đi đeo tạp dề,

-“Không sao.

 

Kỳ thật vẫn luôn có người hỏi nàng, công tác vội như vậy, vì sao còn có tinh lực tự mình nấu cơm. Trên thực tế chuyện xuống bếp này đối với Yến Kiêu mà nói, nói là một cách giải sầu thì đúng hơn.

 

Làm pháp y, áp lực lớn, cường độ cao, đại bộ phận người đồng hành không chờ đến tuổi đã về hưu, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, chịu đựng không nổi.

 

Áp lực tích góp đến trình độ nhất định, lúc đó sẽ phải tìm biện pháp phát tiết một chút, tựa như có người thích đi dạo phố, uống rượu, chơi game, Yến Kiêu lại có khuynh hướng thích nấu cơm, trằn trọc tại một nơi riêng, nghe tiếng động của nồi chén gáo bồn, cả người bất tri bất giác chậm rãi bình phục lại.

 

Dùng một chút gừng băm để có mùi hương, thêm đậu giá và thịt băm, thêm hai quả trứng cùng rau xanh cho vào, bỏ vài giọt nước tương, chỉ cần cho mì vào xào.

 

Hơi nước tràn ngập, một nồi mì xào rất nhanh đã xong.

 

Sợi mỳ có vàng nhạt, sau khi hấp thu nước trở nên sáng bóng, ngoan ngoãn nằm ở trên mâm, an an tĩnh tĩnh tản ra hương khí.

 

Thịt, rau, trứng, mì, đều là đồ ăn ngon mà đơn giản.

 

Sau khi rửa mặt chải đầu, Yến Kiêu đột nhiên cảm thấy thần thanh khí sảng, sau đó đám người Bàng Mục lại đây ăn cơm, đều khen không dứt miệng.

 

Ngày mai Bàng Mục phải đi giám thị, hiện tại Yến Kiêu thấy hắn biểu hiện ngược lại với hay nói, vội vã đến đòi mạng, cả người toát ra sự khẩn trương.

 

Hiển nhiên Bàng Mục cũng biết rõ điểm này, nếu trước ngày mai còn không thể tra ra chuyện này, tương đương với đỉnh đầu tích hai vụ án, chỉ sợ khi hắn giám thị cũng không an tâm.

 

Hắn muốn nói đợi chút đi tìm Tôn thị hỏi chuyện, kết quả ngay sau đó có người bên ngoài truyền lời, nói Tôn thị tới.

 

Yến Kiêu cùng hắn liếc nhau, động tác nhất trí đứng dậy đi ra ngoài,

-“Đi xem thôi!

 

Hôm nay Tôn thị thay đổi một thân đồ tang chế tạo gấp gáp, trên đầu trang sức đều không đeo, chỉ cài một cây trâm hoa lụa màu trắng, hốc mắt vẫn sưng đỏ, tơ máu trong mắt phảng phất muốn chảy ra máu. Mới qua một đêm, cả người gầy đi rất nhiều.

 

Yến Kiêu hồi tưởng lại giấc mộng tối hôm qua, trong lòng thê lương, thấp giọng khuyên giải an ủi:

-“Nén bi thương, ngươi còn trẻ, phía dưới còn có hai đứa nhỏ, ngàn vạn lần phải chống đỡ được.

 

Tôn thị rơi lệ nói:

-“Lời tuy như thế, nhưng buổi sáng hôm qua người còn tốt, ai ngờ ra khỏi nhà một chuyến liền…… Ta chỉ mong đây là một giấc mộng thôi……

 

Yến Kiêu lại than một hồi, thấy nàng gầy ốm, thần sắc uể oải, ước chừng đêm qua lo lắng bất an cho cuộc sống ngày sau, vội gọi người nhanh đi pha trà nóng tới giúp an thần ngưng khí, khuyên nàng uống một ly, lúc này mới nói chính sự.

 

Theo Tôn thị nói, Hoàng Hải Bình cũng không phải đi ra ngoài một mình, đồng hành còn có một người hầu kêu tiểu Lôi, ở ngoài thành, lúc này cũng là hai người cùng nhau trở về.

 

-“Ta có tâm đi hỏi, nhưng chung quy phải tuân thủ nữ tắc, lại là tân quả phụ, rốt cuộc là không tiện tới cửa.” Tôn thị buồn bã nói.

 

Bàng Mục liền nói:

-“Đây vốn là việc thuộc bổn phận chúng ta, ngươi tự bảo vệ mình, trấn an hài tử là được.

 

Bổn ý hắn là cùng Yến Kiêu cùng đi tìm tiểu Lôi, nhưng ngày mai phải đến trường thi, rất nhiều sự tình phải xác nhận đến cuối cùng, thực sự đi không được, đành phải kêu Phương Hưng cùng đi.

 

Yến Kiêu cố gắng nói vài câu, tin tưởng mười phần nói:

-“Vì nước chọn nhân tài không phải việc bình thường, việc nhỏ không đáng kể này giao cho chúng ta đi.

 

Hiện giờ nàng đã không phải là pháp y thuần túy trước kia, mà còn là nửa nhân viên điều tra, thật là có khả năng phi thường!

 

Nàng ra cửa, tiểu Lục tiểu Bát cứ theo lẽ thường đi cùng.

 

Tiểu Lục giống như thường trước tiên giúp nàng dắt Tiểu Bạch Mã tới,

-“Yến cô nương, dây cương.

 

Yến Kiêu trong đầu đột nhiên hồi tưởng chuyện lần trước Bàng Mục cùng mình nói, đây là kẻ thâm tàng bất lộ, trong lòng đột nhiên sợ hãi, đôi tay vội tiếp lấy,

-“Vất vả Lục gia.

 

Tiểu Lục:

....

 

Đây là uống nhầm thuốc hay sao?

 

Yến Kiêu thổn thức một hồi, lại nhìn hai tay hắn giống như không có gì đặc biệt, nhìn nhìn một lúc lại nhìn ra một loại kính sợ, thầm nghĩ chỗ nào là tay bình thường, đây chính là mấy ngón tay tuyệt thế là có thể làm binh khí đánh chết người!

 

Mình trước kia chưa từng đắc tội hắn đi? A, đúng rồi, bồ câu……

 

-“Lục gia,

Nàng xoa xoa tay cười gượng nói, giữa mày mơ hồ mang theo vài phần nịnh nọt,

-“Hôm nay có mang bồ câu theo không? Không biết ngài bồ câu thích ăn cái gì, ta sẽ mua thức ăn tốt nhất, cả ngày bay tới bay lui cũng mệt, đến bồi bổ.

 

Tiểu Lục lập tức cảnh giác, lui hai bước, gò má run rẩy, gần như hỏng mất,

-“Yến cô nương, bồ câu này của ta thật sự không thể ăn!

 

Này con mẹ nó quả thực quá khiến người khó lòng phòng bị, đến bây giờ còn chưa có chết tâm, còn muốn tính toán dưỡng béo để hầm.

 

Yến Kiêu:

-“……Không, ngươi hiểu lầm.

 

Tiểu Lục điên cuồng lui về phía sau lắc đầu,

-“Không không không, Yến cô nương ngươi không cần che giấu.

 

Ta không ngốc đâu? Tiểu Bát, mau giúp huynh đệ một phen, bảo hộ bồ câu của ta!

 

Tiểu Bát tiếp nhận tín hiệu cầu cứu, muốn thử dùng miệng lưỡi thương nghị, nói:

-“Yến cô nương ngài nhìn đi, đứa nhỏ tiểu Lục này, ngày thường cũng không có yêu thích gì khác, ngoài việc nuôi dưỡng bồ câu, nếu không, ngài đổi ăn con khác?

 

Yến Kiêu:

....

 

Các ngươi nghe ta giải thích đã!

 

Nhưng tiểu Lục hiển nhiên cũng không tính nghe, thậm chí dọc đường đi đều vô cùng cảnh giác, một hai phải đi ở sau cùng, thế cho nên Yến Kiêu cảm thấy sau lưng có tầm mắt u oán luôn nhìn nàng.

 

Chỗ tiểu Lôi rất dễ tìm, đoàn người ra khỏi thành, phi ngựa chạy băng băng ước chừng ba mươi phút đã đến, theo như lời Tôn thị nói là Thanh Hà trấn, sau đó tìm được một cái hẻm nhỏ. Hai bên sườn ngõ là tường cao loang lổ, rải rác gạch xanh, trong khe hở mọc đầy rêu xanh, có mấy chỗ thế nhưng ngoan cường sinh trưởng ra mấy bông hoa dại nhỏ, hiển nhiên là kiến trúc nhiều năm tuổi.

 

Ngõ nhỏ hẹp dài lại nhiều chỗ rẽ, cưỡi ngựa không tiện, mọi người xoay người xuống ngựa, dắt dây cương chậm rãi đi vào trong. Chờ tới một hộ, trước cửa treo chuông đồng, chính là nhà tiểu Lôi.

 

Tiểu Lôi là thanh niên chưa đến hai mươi tuổi, cha mẹ mất sớm, trong nhà chỉ còn nãi nãi hơn 60 tuổi và ba muội tử, nghe nói bọn họ là người nha môn còn lắp bắp kinh hãi.

 

Lão thái thái run rẩy đứng lên, đôi tay thô nứt nẻ run run rẩy rẩy hành lễ, trên khuôn mặt già tang thương tràn đầy sợ hãi,

-“Mấy vị quan gia, tôn nhi nhà ta thành thật, lại rất hiếu thuận.

 

Yến Kiêu không thể nhìn lão nhân gia người như vậy, vội tiến lên nâng dậy,

-“Tôn tử ngài không có việc gì, chúng ta là tới tìm hắn hỗ trợ.

 

Lão thái thái có chút nghễnh ngãng, nhăn mặt bám lấy nghe Yến Kiêu lớn tiếng nói hai ba lần mới yên lòng, lại liên tiếp đánh tiểu Lôi,

-“Tốt tốt tốt, tôn nhi, nghe kỹ nhóm quan gia nói, chớ có hồ nháo.

 

Tiểu Lôi trước trấn an nãi nãi, kêu mấy muội tử lại đây nâng bà, lúc này mới thỉnh đám người Yến Kiêu vào trong nhà, lại tự mình bưng trà đổ nước.

 

Hắn trước đem mấy chén trà sứ rửa qua mấy lần nước sôi, lúc này mới cho lá trà thô màu nâu vào, thật ngượng ngùng nói:

-“Không có gì tốt chiêu đãi, mấy vị quan gia tha thứ cho.

 

Người cả nhà này dựa vào một hậu sinh tuổi trẻ kiếm kế sinh nhai, hiển nhiên có chút gian nan, cả cái sân to như vậy, chỉ có một chính sảnh rất nhỏ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy.

 

Phương Hưng nhìn Yến Kiêu một cái, thấy nàng khẽ gật đầu, liền mở miệng hỏi:

-“Ngươi có quen biết tiêu sư tên Hoàng Hải Bình?

 

-“Đương nhiên là biết, mấy ngày hôm trước vừa mới cùng nhau từ bên ngoài trở về.

Tiểu Lôi cười nói,

-“Ta tuổi còn nhỏ, không có kinh nghiệm, gánh nặng trong nhà lại lớn, người bên ngoài đều không muốn mang theo ta, vẫn là Hoàng đại ca không chê, một đường dìu dắt.

 

Nói tới đây, hắn mới đột nhiên nhớ tới người ngồi trước mắt chính là quan sai, tức khắc bất an,

-“Quan gia, vị cô nương này, chính là, chính là Hoàng đại ca xảy ra chuyện gì sao? Hắn là người chân thật nhiệt tình, lại thích lo lắng ôm chuyện bất công của thiên hạ, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ động thủ.

 

Yến Kiêu ở trong lòng thở dài, không đáp, hỏi lại:

-“Các ngươi trở về khi nào?

 

Tiểu Lôi nói;

-“Mùng ba trở về, Hoàng đại ca rốt cuộc làm sao vậy?

 

Yến Kiêu lại hỏi:

-“Trên đường trở về hắn có phải bị thương hay không? Có thể nói kỹ càng tỉ mỉ những chuyện đã trải qua không?

 

Tiểu Lôi càng nghe càng thấy không thích hợp, dứt khoát đứng lên, thanh âm phát run,

-“Hắn, hắn có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Các ngươi mau nói cho ta!

 

-“Hắn ngày hôm qua đã chết.” Phương Hưng nói.

 

Tiểu Lôi nhất thời cứng tại chỗ, qua một lát, mặt đầy ngạc nhiên nói:

-“Đã chết? Không có khả năng, hắn, hắn sao có thể chết? Chúng ta mấy ngày hôm trước còn gặp nhau, nói chuyện với nhau rất tốt mà……

 

Nhưng hắn cũng biết quan sai sẽ không vô duyên vô cớ nói linh tinh, không nói gì mà ngồi sụp xuống, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất ô ô khóc lớn.

 

Hắn khóc nửa ngày mới chậm rãi quay đầu lại, đứt quãng đem tình hình ngày ấy nói ra.

 

-“Mùng ba ngày ấy, chúng ta từ ngoài thành trở về, nhân lúc gặp chợ, trên đường ngựa xe người đi đường rất nhiều, đằng trước cũng không biết tại sao ngựa đột nhiên giật mình. Con ngựa kia cùng một con ngựa khác kéo xe, một con kinh ngạc, một con khác cũng chạy loạn theo, đấu đá lung tung với xe ngựa ở trên đường. Hoàng đại ca thấy thế liền nhảy xuống ngựa quay lại kéo xe, nhưng hai con ngựa kéo xe, hơn nữa trên xe có vài người, va chạm không phải là nhỏ, không liều mạng làm sao có thể giữ?

 

-“Hoàng đại ca bị đụng phải vài cái, cánh tay đều bị kéo thương, lúc này mới dừng ngựa lại được.

 

-“Sau đó hộ vệ của họ và chúng ta mới đuổi kịp xe ngựa, ngồi trên xe là một người thai phụ cùng một hài tử năm tuổi, còn có một nhũ mẫu cùng tiểu nha đầu, nguyên là ra cửa dâng hương.

 

-“Nam chủ nhân kia ngàn ân vạn tạ, nói thẳng nhà mình là Chu gia thành tây, muốn thỉnh Hoàng đại ca tới cửa làm khách, lại muốn dùng số tiền lớn để tạ ơn, chỉ là đều bị Hoàng đại ca uyển chuyển cự tuyệt. Nam chủ nhân lại muốn mang Hoàng đại ca đi xem đại phu, nhưng Hoàng đại ca vội vã về nhà, nhất thời cũng không cảm thấy khác thường, nên tự dùng kim sang dược mang theo tùy ý băng bó……

 

Nói xong lời cuối cùng, tiểu Lôi lại lần nữa gào khóc lên, dùng sức đấm đánh đầu mình, hối hận không ngừng nói:

-“Ta quá ngu, Hoàng đại ca cũng là người, sớm biết vậy nên cường ngạnh kéo hắn đi xem đại phu!

 

Phương Hưng lập tức phân ra hai thủ hạ, đi xem xét địa điểm mà tiểu Lôi nói, xem có thể tìm được dấu vết ngựa phát cuồng hay không?

 

Nam nhi kêu khóc hết sức làm người chua xót, Yến Kiêu thấp giọng trấn an nói:

-“Hắn bị thương vô cùng nặng, mặc dù lúc ấy xem đại phu, cơ hồ cũng không thể cứu.

 

Đêm qua sau khi giải phẫu xong, nàng còn cố ý đi hỏi Phùng đại phu, Phùng đại phu nghe xong thẳng lắc đầu, than thiên mệnh không thể trái.

 

Nội tạng vỡ nghiêm trọng như vậy, hiển nhiên đã vượt qua trình độ chữa bệnh thời này.

 

Nhưng mà tiểu Lôi nghe không vào, vẫn như cũ một mặt tự trách, dẫn tới bà cố nội cùng bọn muội muội ở kế bên nhịn không được lo lắng mà tới dò hỏi.

 

Tiểu Lôi từ trên mặt đất đứng lên, giữ chặt nãi nãi khóc lóc kể lể nói:

-“Nãi nãi, Hoàng đại ca thường tới thăm ngài đã chết, hắn vì cứu người mà chết!

 

Nãi nãi vừa nghe, nhất thời lão lệ tung hoành, vỗ đùi khóc ròng nói:

-“Tặc ông trời, người tốt lại không trường mệnh, vì sao không thu ta lão bà tử ta đi!

 

Người một nhà ôm đầu khóc rống, hồi lâu mới ngừng, bà cố nội kiên trì muốn đi nhìn người nhà họ Hoàng, ai khuyên cũng không nghe.

 

Phương Hưng thập phần khó xử nhìn về phía Yến Kiêu.

 

Yến Kiêu suy nghĩ một lúc, lập tức an bài nói:

-“Tiểu Bát, ngươi đi mượn một chiếc xe tới, sau đó bồi lão nhân gia cùng ba cô nương vào thành phúng viếng. Ta cùng tiểu Lục, tiểu Lôi đi trước một bước, đi tìm Chu gia kia.

 

Hoàng Hải Bình đã chết, người được cứu nên biết.

 

Mọi người phân công nhau hành động, cưỡi ngựa chạy tới Chu gia.

 

Thành tây họ Chu chỉ có một nhà, thời trẻ lập nghiệp bằng buôn bán lương thực, thanh danh không nhỏ, nên rất dễ tìm.

 

Tiểu Lục tiến lên gõ cửa, nói ra ý đồ đến, người gác cổng không dám chậm trễ, lập tức tiến vào trong hồi bẩm, không bao lâu, nam chủ nhân Chu Đồng chạy ra nghênh đón, lôi kéo tiểu Lôi xác nhận lại, không thể tin được ân nhân đã qua đời.

 

-“Ngày đó lúc trở về, ta còn cố ý nói với cha mẹ, trong nhà mọi người đều cảm kích, nói thẳng muốn chuẩn bị lễ trọng tới cửa, nhưng ân công chưa từng lưu lại tên họ, hạ nhân trong nhà vô dụng, đến nay còn chưa tìm ra. Ai nghĩ, ai nghĩ, đã chậm một bước!

 

Nói tới đây, Chu Đồng cũng không khỏi đấm ngực dậm chân, thất thanh khóc rống.

 

Sau đó mọi người vào cửa, lão gia tử cùng lão thái thái Chu gia nghe nói xong cũng nước mắt lăn dài, thiếu phu nhân được cứu vừa bước vào, chợt nghe tin dữ suýt nữa ngất xỉu, lại một phen binh hoang mã loạn.

 

Hoảng loạn qua đi, mọi người một lần nữa ngồi xuống, Yến Kiêu thở dài:

-“Anh hùng đã qua đời, nhưng các ngươi tri ân báo đáp như vậy, nói vậy hắn dưới suối vàng nếu biết, cũng sẽ cảm thấy vui mừng.

 

Đã từng thấy nhiều người trở mặt không biết, hiện giờ nhìn lại người nhà này, bi thống rất nhiều, giờ rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.

 

Chu gia thiếu nãi nãi nghe vậy khóc ròng nói:

-“Ngày đó nếu không có ân công, ba mẹ con chúng ta chỉ sợ đã qua đầu thất, nơi nào còn có thể có hôm nay? Nếu không biết cảm ơn, còn tính là người sao?

 

Nàng nói xong, lão gia tử lão thái thái đã nâng nhau đứng dậy, gọi người lập tức đi chuẩn bị quần áo trắng, muốn đi đến Hoàng gia phúng viếng.

 

Yến Kiêu vội thuận thế nói ra hy vọng muốn bọn họ phối hợp kết án, người Chu gia đều vội vàng không ngừng đáp ứng.

 

Phương Hưng lại thỉnh bọn họ cho đi xem xét ngựa xe ngày đó xảy ra chuyện.

 

Đã qua mấy ngày, ngựa xe đã lau sạch sẽ, nhưng hắn thận trọng phát hiện, từ trong khe hở mã cụ phát hiện vết máu chưa được rửa sạch, hẳn chính là máu từ đôi tay Hoàng Hải Bình nhiễm vào.

 

Còn có mấu chốt nhất: Thời điểm lúc trước nghiệm thi, Yến Kiêu từng phát hiện trước ngực Hoàng Hải Bình có một chỗ ứ thanh rất kỳ quái, mơ hồ có thể nhìn ra văn dạng, lúc ấy còn nghĩ không ra là cái gì, cho rằng chỉ là trùng hợp. Nhưng hiện tại xem ra, nghiễm nhiên chính là đồng khấu bằng da ngựa được khảm văn dạng đặc thù!

 

Yến Kiêu đứng ở trước ngựa so lại độ cao, gật đầu,

-“Chính là cái này.

 

Cả xe lẫn ngựa mất khống chế, Hoàng Hải Bình vì dừng ngựa lại, muốn ra sức về phía trước, nghênh diện đụng phải con ngựa, đồng khấu liền gắt gao chạm vào ngực hắn, lưu lại ấn ký. Mà ngay sau đó, lực va chạm quá mạnh nên đánh vỡ lá lách hắn……

 

Phương Hưng phái đi tra trở về phục mệnh nói, ngày sự việc phát sinh mưa nhỏ liên miên, trên mặt đất bùn đất ướt mềm, dấu vết xe ngựa đi qua vô cùng rõ ràng, tuy rằng đã nhiều ngày có người qua đường dẫm đạp, có chút phai nhạt, nhưng vẫn có thể dễ dàng phân biệt ra vết bánh xe rộng hẹp, văn dạng cùng xe ngựa Chu gia giống nhau như đúc.

 

Kể từ đó, nhân chứng vật chứng đều có, án này có thể chấm dứt.

 

Ước chừng nửa canh giờ sau, đoàn xe Chu gia đã dừng ở trước cổng nhà Hoàng gia treo đèn lồng trắng, người một nhà vừa vào cổng liền quỳ xuống trước Tôn thị.

 

Sau khi nói rõ nguyên do, người hai nhà ở trong sân ôm khóc thành một đoàn.

 

Chu Đồng thẳng thắn xin lỗi, lão thái thái thấy một mình Tôn thị còn nuôi hai hài tử chưa hiểu chuyện, cha mẹ không có không nói, còn dư lại một đôi cha mẹ chồng thường xuyên ầm ĩ chuyện, liền muốn nhận nàng làm nghĩa nữ.

 

-“Từ nay về sau, con là đại tiểu thư Chu gia chúng ta, hai hài tử này cũng là cháu ngoại ruột thịt của ta!

 

Tôn thị sao dám đáp ứng, người Chu gia lại đều cảm thấy biện pháp này là tốt nhất.

 

-“Ân công là vì cứu thê nữ ta mới qua đời, Chu mỗ không có gì báo đáp!

Chu Đồng nói,

-“Chúng ta cố nhiên muốn bồi bạc, nhưng như vậy lại không khỏi đơn bạc, cũng làm bẩn anh danh ân công, thỉnh ngàn vạn tới trong nhà ở!

 

Thấy người hai nhà vì việc này đẩy kéo tới, đám người Yến Kiêu cùng Phương Hưng ở bên cạnh nhìn đều cảm khái vạn ngàn:

Cha mẹ Hoàng Hải Bình mặc kệ vạn sự, chỉ quan tâm bạc, nhưng người Chu gia suy xét như vậy lại chu toàn, thật khiến người không phân rõ bên nào mới là thân nhân thật.

 

Sau đó người hai nhà lại đến nha môn, đám người Bàng Mục cùng Liêu Vô Hà nghe toàn bộ quá trình cũng thổn thức không thôi.

 

Tôn thị khóc nói:

-“Trượng phu ta thích hành hiệp trượng nghĩa, việc này vốn cũng là tự nguyện, chẳng trách người khác, dân phụ thật sự không muốn làm phiền họ!

 

Người Chu gia lại kiên trì nói:

-“Ngươi một nữ nhân mang theo hai đứa nhỏ, lại không có thân nhân giúp đỡ, sống như thế nào? Vẫn là tới nhà chúng ta là tốt nhất!

 

Vừa muốn dốc hết sức gánh vác việc nhà Hoàng Hải Bình, vừa muốn cho nàng hai ngàn lượng bạc.

 

Hai bên mạnh mẽ đều cho là phải, một bên sống chết không cần, mắt thấy giằng co không xong, trong lòng Bàng Mục khẽ nhúc nhích, lên tiếng nói:

-“Bản quan có một biện pháp.

 

Người Chu gia và Tôn thị vội đứng dậy nói:

-“Thỉnh đại nhân minh xét.

 

Bàng Mục giơ tay bảo bọn hắn ngồi xuống, đem ý tưởng từ từ kể ra.

 

-“Các ngươi hai bên nói đều có đạo lý. Người Chu gia không báo ân cố nhiên khó an, nhưng Tôn thị không chịu thu cũng là nàng nhân hậu. Bất quá nói trở về, các ngươi nếu thật cho bạc ngược lại không tốt.

Bàng Mục đối Chu gia nói,

-“Nàng một quả phụ mang theo hài tử, chợt có một số tiền lớn như vậy, chẳng khác hài đồng ba tuổi ôm bạc? Nếu gặp người ngoài mơ ước, ngày sau chắc chắn sinh mối họa.

 

Người Chu gia ngẩn ra, sôi nổi gật đầu nói đúng.

 

Lão thái thái lại nói:

-“Nhưng mà đại nhân, trượng phu nàng vì cứu người nhà chúng ta mà mất đi tính mạng, chúng ta không thể không làm cái gì, sao còn có mặt mũi mà xuống gặp ân công!

 

Bàng Mục lại nói:

-“Chuyện này cũng không khó. Nghe nói nhà ngươi ruộng tốt, mặt tiền cửa hiệu rất nhiều, không bằng lặng lẽ chọn chút ruộng tốt ghi tên dưới danh nghĩa Tôn thị và hai đứa nhỏ, trái phải đều có tá điền trồng trọt, lại không bị người khác đục lỗ, thứ hai mỗi tháng đều thu được địa tô, nàng và đời sau cũng có thể có cái trông cậy vào.

 

Tôn thị vừa nghe, sợ hãi không thôi,

-“Không được, không được!

 

-“Đại nhân nói cực kỳ có lý!” Người Chu gia sôi nổi vỗ án tán dương.

 

Người nhà này cũng sảng khoái, một chút cũng không chậm trễ, kêu quản gia đi lấy những khế ước ruộng đất, khế ước của hạ nhân bán mình đang chăm sóc ruộng đất này, ngay tại chỗ sang tên.

 

Tôn thị sống chết không chịu nhận kết nghĩa, người Chu gia đơn giản lui một bước, mạnh mẽ lôi kéo một đôi nhi nữ Tôn thị nhận phu thê Chu Đồng làm cha nuôi mẹ nuôi.

 

Thấy Tôn thị còn muốn chối từ, Yến Kiêu lén khuyên nhủ:

-“Ta biết ngươi cũng không để ý mấy thứ này, nhưng người dù sao cũng phải sống, cũng cần thực tế một chút. Nhà hắn không thiếu mấy thứ này, tốt xấu cũng là một phen tâm ý, ngươi nếu không chịu tiếp nhận, chẳng lẽ không phải làm cho quãng đời còn lại của họ bất an?

 

Tôn thị lẩm bẩm nói:

-“Ta, ta không có ý đó.

 

Yến Kiêu vỗ vỗ tay nàng,

-“Ta biết ngươi không có, nhưng ngươi mặc dù không suy xét vì chính mình, cũng phải nghĩ cho hài tử.

 

Tôn thị nghe nàng nói có chút dao động, hai vợ chồng họ rốt cuộc trung hậu, nhất thời chưa nghĩ ra.

 

Yến Kiêu biết người Chu gia đều không phải là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, cũng không nóng nảy, chỉ kêu nàng chậm rãi nghĩ.

 

Bên kia người Chu gia còn chưa từ bỏ ý định, rất muốn mang mẫu tử Tôn thị về nhà mình sống, vẫn là Bàng Mục khuyên ngăn.

 

-“Không đi cũng thế, bó tay bó chân ngược lại không đẹp,

Bàng Mục nói,

-“Ngày sau lui tới nhiều hơn là được, coi như thăm người thân.

 

Chu Đồng liên tục gật đầu,

-“Đã kết nghĩa, cũng coi là thân thích?

 

Thiếu nãi nãi đang có thai, tâm tư càng thêm tinh tế, khó nén lo lắng nói:

-“Nhưng ta nghe nói cha mẹ chồng nàng không khiến người bớt lo, cách hơn phân nửa tòa thành, nhất thời chiếu ứng không kịp……

 

Thật là sợ cái gì đến cái đó, lời nàng còn chưa dứt, bên ngoài đã ầm ĩ lên, nói là Hoàng lão cha cùng Hoàng lão nương sáng sớm vào thành, đến trước nhà nhi tử, thấy cổng nhà đóng chặt, lại nghe người bên ngoài nói nhi tử vì cứu người nhà giàu Chu gia mới chết, nhất thời cảm xúc mênh mông, trực tiếp đến nha môn.

 

Chu lão gia tử cùng lão thái thái mơ hồ nghe được tiếng chửi bậy từ bên ngoài truyền đến, cả người phát run. Nếu không phải nhớ đến ân công, chỉ sợ cũng mắng lại.

 

Đều là người một nhà, sao kém nhiều như vậy!

 

Bàng Mục biết rõ người Hoàng gia là tai hoạ ngầm, nếu không nhân lúc còn sớm giải quyết sẽ để lại hậu hoạn, đem người ba nhà gom lại cùng nhau, trực tiếp thương lượng đem sự tình nói rõ ràng.

 

Hoàng lão cha không biết người Chu gia đã cùng Tôn thị đạt thành hiệp nghị, chỉ muốn bạc, thoát khỏi cuộc sống của một lão lưu manh.

 

Tròng mắt Hoàng lão nương chuyển động, đột nhiên tiến lên bắt tiểu nhi tử  của Tôn thị, đúng lý hợp tình nói:

-“Nhi tử ta không còn, chúng ta cũng không cần con dâu thủ tiết, nàng còn trẻ, ngày sau không chừng muốn gả cho người khác, nhưng đây là tôn tử Hoàng gia ta, không thể mang ra ngoài!

 

Chỉ cần tôn tử ở lại, Tôn thị tất nhiên luyến tiếc, đến lúc đó, bạc tự nhiên có thể dừng ở trong tay mình……

 

Mọi người giận tím mặt, nhất thời tràn  ngập tiếng mắng.

 

Tiểu nhi tử Tôn thị năm nay cũng mới ba tuổi, cũng chưa từng ở cùng gia gia nãi nãi, ngẫu nhiên cũng thấy vài lần hai vị lão nhân chủ động đánh tới cửa nhà bọn họ, thật sự tránh như rắn rết.

 

Trong trí nhớ hắn đối với hai lão nhân này tất cả đều là sợ hãi, chỉ cảm thấy hai lão nhân này là yêu thú ăn thịt người, nơi nào chịu đi theo?

 

Hoàng lão nương sốt ruột đòi tiền, xuống tay không biết nặng nhẹ, tiểu hài nhi ăn đau, lập tức khóc lớn, liều mạng giãy giụa muốn nương.

 

-“Ta muốn nương, muốn nương! Ngươi là người xấu, người xấu!

 

Tiểu hài tử sức lực căn bản không có cách nào chống chọi với người trưởng thành, hắn thấy thoát thân không được, theo bản năng hướng trên tay Hoàng lão nương cắn một ngụm.

 

Hoàng lão nương ai u một tiếng, giơ tay chính là một bàn tay, đánh tôn tử ngã trên mặt đất, lại trắng mặt mắng:

-“Tiểu tạp chủng!

 

Tôn thị thấy thế, đau lòng, nổi điên gào khóc nhào qua, cùng Hoàng lão nương đánh nhau.

 

Nàng nhịn nhiều năm như vậy, trong lòng giờ như dầu sôi, hiện giờ đau lòng tang phu chỉ mong sớm phát tác, quả thực cùng ngày thường khác nhau như hai người, Hoàng lão nương bị nàng đánh trở tay không kịp, trong lúc nhất thời không có sức phản kháng.

 

Một loạt động tác chỉ trong giây lát, mọi người đều ngốc mất một lúc mới kịp phản ứng lại, vội xông đến can ngăn, hiện trường tức khắc hỗn loạn.

 

Cuối cùng vẫn là Bàng Mục lấy ra quan uy, tức giận quát:

-“Quả thực buồn cười! Luật pháp có ghi, phàm là phu thê, một người chết, một bên khác tự mình cưới gả, cùng các ngươi tự nhiên cũng không còn là thân thích! Hài tử lại càng không thể sống không có nương, nơi nào đến lượt các ngươi càn rỡ đoạt người? Xem thường vương pháp, không coi trọng luân lý, như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa!

 

-“Người đâu, đem hộ tịch và bức họa hai người này đến cửa thành các nơi biết được, ngày sau không cho bọn họ vào thành! Khi nào sửa tốt, rồi nói sau!

 

Hắn an bài như vậy, như bóp lấy yết hầu Hoàng lão cha Hoàng lão nương, sợ tới mức ngây người.

 

Có thể nghĩ, nếu ngày sau cửa thành vào không được, cái gì cũng làm không được!

 

Mọi người vừa thấy, đều cảm thấy đại khoái nhân tâm.

 

Tuy nói như vậy, hai người rốt cuộc cũng là cha mẹ ruột Hoàng Hải Bình, cũng có một đoạn ân tình dưỡng dục, nếu quả nhiên bắt bọn họ ra ngoài thành, lời nói truyền ra không giống vừa rồi, đối với ba người mẫu tử Tôn thị cũng không phải là chuyện tốt.

 

Vẫn là Liêu Vô Hà không tình nguyện ra mặt, cùng người Chu gia thương nghị, chỉ nói bồi thường cho bọn hắn một chút bạc, ngày sau hai nhà không còn liên quan đến nhau, để tránh làm phiền nhau.

 

Vốn dĩ trong mắt Hoàng lão cha cùng Hoàng lão nương cũng chỉ có bạc, nếu nói tôn tử, trong nhà dưới gối trưởng tử, ấu tử cũng có bốn tôn tử, ngày sau còn sẽ càng nhiều hơn, nơi nào hiếm lạ tiểu nghiệp chướng không thân cận với bọn họ?

 

Người Chu gia lại cố ý làm ra bộ dáng không tình nguyện, cho họ mấy trăm lượng bạc, vợ chồng Hoàng lão cha cho rằng không có con dâu, nhất thời mừng rỡ như điên, sợ bọn họ đổi ý, lập tức miệng đầy đồng ý.

 

-“Con ta đã chết, ngày sau có mời chúng ta cũng không tới!

 

Mọi người thấy vậy, hận không thể tiến lên đánh người, thầm nghĩ đó nếu không  phải nhi tử ngươi chết, cũng không cần gia đình các ngươi đến nhà!

 

Đuổi đi hai vợ chồng già thấy tiền sáng mắt, sự tình còn lại đều dễ làm.

 

Đương sự hai bên đều là người trung hậu, ai cũng không chịu để đối phương có hại, nhất thời ngươi đẩy ta làm, trường hợp hài hòa, nhưng thật ra đem khói mù Hoàng Hải Bình qua đời hòa tan không ít.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 09/12/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts