Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 54


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 107

 

Trước khi hồi Tuấn Ninh phủ, Yến Kiêu còn cố ý hẹn gặp Trạng Nguyên lang năm nay, hiện giờ là biên tu Hàn Lâm Viện Vệ Lam Vệ đại nhân cùng ăn bữa cơm.

 

Nàng vừa đi, Vệ Lam ở kinh thành hoàn toàn không có người quen, cảm thấy có chút không yên tâm.

 

Đúng là ngày xuân, thời cơ tốt, cỏ tốt chim vui ấm áp hòa hợp, các bá tánh cũng đều thay sang xuân sam màu sắc nhẹ nhàng tươi đẹp, cùng bằng hữu ước hẹn ra ngoài đạp thanh, ven đường nói giỡn vui đùa ầm ĩ, phảng phất mỗi bước đi đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

 

Yến Kiêu chọn vị trí ngồi gần cửa sổ lầu hai của tửu lâu, nhìn cảnh tượng bên ngoài cũng thấy tâm sinh vui mừng, bất giác cười theo.

 

Không bao lâu sau, trong đám người có hai người một lùn một cao, một gầy một tráng chậm rãi đi tới, tuy rằng cách xa nên không thấy rõ dung mạo, nhưng chỉ nhìn dáng vẻ phong phạm đi đường, hẳn là vị mỹ nam tử hiếm có.

 

Người tới đúng là Vệ Lam và Đại Giang.

 

Khi họ đến gần, Yến Kiêu từ cửa sổ hướng bọn họ vẫy tay, Vệ Lam ngửa đầu cười cười, đúng như cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài, có cô nương đi ngang qua liền đánh bạo ném khăn tay qua.

 

Vệ Lam nhẹ giọng gọi nàng, khom lưng nhặt lên, ngữ khí ôn nhu nói:

-“Cô nương, ngươi làm rơi khăn.

 

Đời này hắn không định thành thân, tội gì lại làm nàng bỏ lỡ?

 

Cô nương kia mặt đỏ bừng, ánh mắt như làn thu thủy nhìn hắn một cái, đột nhiên bắt lấy khăn rồi bỏ chạy, xung quanh vang lên một mảnh tiếng cười thiện ý.

 

Lúc Vệ Lam đi lên, thấy Yến Kiêu cười bỡn cợt,

-“Vệ đại nhân hảo phong thái, mỗi khi lên phố, khiến bao nhiêu nữ tử xuân tâm nhộn nhạo.

 

Hắn là thiếu niên Trạng Nguyên hiếm có, lại tuấn tú lịch sự, làm người ôn nhu ấm áp, kinh thành không biết có bao nhiêu nhà đều nhìn chằm chằm như trông thấy thịt mỡ.

 

Ngày yết bảng đó, mặc dù có Bàng Mục phái người che chở, nhưng vẫn không khiến đám người đó e sợ, như lang tựa hổ xâu xé bắt lấy con rể.

 

Nhưng những ngày kế tiếp, Vệ Lam như cũ bị náo loạn đến không có biện pháp, thậm chí ngay cả quan to trong triều cũng cảm thấy người thanh niên này tiền đồ vô lượng, lại có một mạch thâm hậu sâu xa với Định Quốc Công như vậy, đều nói bóng nói gió hỏi, lại nói nữ nhi, cháu gái nhà mình tài mạo song toàn, ôn nhu hiền huệ như thế nào……

 

Rơi vào đường cùng, Vệ Lam đành phải biên soạn ra lời nói dối, mỉm cười nói với mỗi một người muốn làm mai:

-“Ta lục thân tử tuyệt, mệnh ngạnh khắc thê.

 

Đại Giang cười hắc hắc nói:

-“Lam Lam đẹp!

 

Vệ Lam lắc đầu bật cười, cuối cùng cũng thả lỏng một chút, lại chắp tay với Yến Kiêu, hài hước nói:

-“Yến đại nhân cần gì làm tiệc ly biệt? Bất quá một năm đã trở lại.

 

Yến Kiêu còn có chút ngượng ngùng,

-“Ngươi cũng biết?

 

Vệ Lam gật gật đầu, thuận tay châm trà uống,

-“Hiện giờ trên dưới kinh thành còn có ai không biết, ai không hiểu? Ngươi được thánh nhân khâm điểm làm nhất hào nữ bộ khoái, thật sự là như mặt trời ban trưa. Chỉ sợ không đến mấy tháng, sẽ truyền khắp toàn bộ Đại Lộc Triều.

 

Tuy rằng biết hắn nói lời thật tình, nhưng Yến Kiêu vẫn là không có biện pháp nào chấp nhận được cách tính thời gian này:

Nghe một chút, “không đến” “mấy tháng”…… Nếu đặt ở xã hội hiện đại, đủ để một kiếp luân hồi từ khi xuất đạo đến lúc biến mất.

 

Lý lịch kiểu như nàng, chỉ cần một giây đủ lên tiêu đề hot search!

 

-“Ta thật tình vui mừng thay ngươi,

Vệ Lam trêu ghẹo nói:

-“Chỉ không biết Yến đại nhân có cảm thụ như thế nào?

 

Yến Kiêu cười hắc hắc,

-“Thật sự đẹp, thật sự đẹp.

 

Cảm giác trực quan nhất chính là sảng! Hơn nữa sau khi có thân phận mới, chỉ cần là án kiện ở Đại Lộc Triều, nàng đều có quyền điều tra, không cần giống như trước kia bó tay bó chân như vậy.

 

Hai người nói giỡn một hồi, Vệ Lam rốt cuộc hỏi về dự định của Nhậm Trạch.

 

Yến Kiêu nói:

-“Ta đoán được ngươi sẽ hỏi đến hắn, cho nên hôm kia viết thư còn cố ý hỏi. Hắn đáp ứng làm thủ hạ của Bàng đại nhân, chỉ là ngươi cũng biết, cho dù không được làm quan, nhưng muốn lưu danh tài tử muôn đời vẫn là dư dả.

 

Vệ Lam thổn thức nói:

-“Đáng tiếc. Vị trí Trạng nguyên này của ta, vốn nên là của hắn.

 

Bên ngoài liễu xanh thành ấm, hắn thường xuyên nghĩ, nếu là Nhậm Trạch cũng có thể ở tại đây, đi dạo thưởng cảnh xuân trong kinh thành, thật sung sướng biết bao?

 

-“Nói như vậy cũng không đúng,

Yến Kiêu nói,

-“Ngoài ý muốn, vận khí, vốn cũng một loại là thực lực, huống chi hắn còn bảo ta trấn an ngươi, hắn còn không thèm để ý, ngươi không phải người tầm thường, làm sao lại tự phiền mình?

 

Vệ Lam cười cười, từ trong lòng móc ra một xấp thư từ thật dày,

-“Ta tạm thời không được rời kinh, hắn lại không thể tới, làm phiền ngươi giúp ta chuyển thư cho hắn.

 

Yến Kiêu gật đầu đồng ý, đang nói chuyện, chưởng quầy bên ngoài gõ cửa tiến vào, cười làm lành nói:

-“Hai vị đại nhân, Bạch tứ thiếu gia cùng Hứa cô nương tới, nói muốn đi lên tìm Yến bộ đầu.

 

Hứa cô nương trong miệng hắn chính là người lần trước cùng Yến Kiêu bồi Bạch Ninh thành thân Hứa Thiến, lần trước Yến Kiêu mới biết được vị cô nương vóc dáng cao gầy này năm nay mới mười sáu tuổi, chỉ là người trong gia tộc có gien di truyền cao lớn.

 

Bạch thiếu gia còn lại chính là thân đệ đệ cùng một mẹ đẻ ra với Bạch Ninh, Bạch Hi, năm nay mới mười hai tuổi, nghe nói gân cốt tuyệt hảo, chính là kỳ tài luyện võ. Nhưng bởi vì quá sùng bái Liêu Vô Hà, ý nguyện mãnh liệt đi theo con đường văn cử, tuy rằng mạnh mẽ nhưng tính tình lại nghiêm túc, cả người lộ ra vẻ rất chật vật.

 

Liêu Trăn so với hắn lớn hơn không đến hai tuổi, nhưng tháng hai tham gia huyện thí, nếu không có gì, trúng tú tài là điều chắc chắn, không thể nghi ngờ làm hắn tăng thêm một phần áp lực……

 

Hứa Thiến cùng Bạch Hi tuổi thực tế không chênh lệch bao nhiêu, hơn nữa tâm lý vô cùng giống nhau, suốt ngày cùng một chỗ nhảy nhót lung tung, quan hệ phi thường thân thiết.

 

Mấy tháng này, Yến Kiêu đến kinh thành đều là đáp ứng lời mời ở tại Bạch gia, thời gian lâu, hai bên liền có tình cảm, nghe nói nàng phải đi, Hứa Thiến cùng Bạch Hi đều không nỡ, phỏng chừng hôm nay cũng đến để gặp nàng.

 

Yến Kiêu cười, nói đơn giản tình huống của hai người cho Vệ Lam, Vệ Lam gật đầu,

-“Không sao.

 

Không bao lâu sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, không hẹn mà cùng xuyên qua cơn mưa, Hứa Thiến cùng Bạch Hi đẩy cửa đi vào,

-“Yến tỷ tỷ, ngươi ra ngoài sao không gọi chúng ta đi cùng?

 

Bạch Hi vừa muốn nói, hai mắt sáng lên khi nhìn thấy Vệ Lam, hô hấp cũng dồn dập,

-“Ngươi, ngươi là Trạng nguyên năm nay Vệ đại nhân?

 

Nghe xưng hô lung tung rối loạn này, Yến Kiêu gọi bọn hắn ngồi xuống, lại châm trà, cười chế nhạo nói:

-“Như thế nào, lại thích Vệ đại nhân?

 

Tiểu thiếu niên cảm tạ, nghiêm mặt nói:

-“Vệ đại nhân là đệ tử của Liêu tiên sinh, còn là Trạng Nguyên nữa!

 

Thấy hắn tính trẻ con, trên mặt mang theo khát khao, ánh mắt trong suốt, Vệ Lam tâm sinh vui vẻ,

-“Ta cùng với Yến bộ đầu chính là chí giao hảo hữu, ngươi cũng không cần khách khí, ta hơn ngươi vài tuổi, cứ gọi một tiếng huynh trưởng đi.

 

Bạch Hi vui mừng, lại nhảy dựng lên khom mình hành lễ, trịnh trọng nói:

-“Vệ đại ca…

 

Vệ Lam tùy tay cởi mặt ngọc ở quạt,

-“Vội vàng vừa thấy, chưa chuẩn bị lễ, cầm chơi đi.

 

Bạch Hi cung kính nhận lấy, lập tức buộc ở bên hông, khoe khoang với Hứa Thiến.

 

Hứa Thiến nhìm xong bĩu môi, lập tức mở miệng đả kích,

-“Có ích lợi gì? Ngươi cũng không biết đọc sách!

 

Một câu làm Bạch Hi tức giận hét lên, giống như con gà bị nhổ lông.

 

Vệ Lam bật cười, nhìn quanh thân, đành phải lại tháo mặt ngọc hình giọt nước bên hông đưa cho Hứa Thiến,

-“Cũng may chỉ có hai người các ngươi, bằng không sợ là hôm nay ta đi không được.

 

Hứa Thiến cười nhận lấy,

-“Ngày khác cho ta cũng giống nhau.

 

-“Ngày khác chẳng phải càng lợi cho ngươi?

Bạch Hi xen mồm nói,

-“Không được không được.

 

Hứa Thiến tức giận quay lại đánh hắn.

 

Yến Kiêu cùng Vệ Lam mỉm cười nhìn hai người chơi bảo vật, sau đó mới nói đến chính sự,

-“Sáng sớm ngày mai ta sẽ ra khỏi thành, các ngươi phải ngoan ngoãn, chớ có hồ nháo, khiến trưởng bối trong nhà nhọc lòng.

 

Ai ngờ hai hùng hài tử này liếc nhau, không ngừng cười,  hắc hắc,

-“Yến tỷ tỷ, chúng ta cũng đi cùng ngươi.

 

Yến Kiêu theo bản năng cảm thấy không ổn, quả nhiên thấy bọn họ móc thư từ trong ngực đưa cho nàng, người nhà đều đồng ý.

 

Yến Kiêu:

....

 

Ngày gì đây.

 

Nàng vô cùng hoài nghi Hứa tướng quân là bị muội muội này lăn lộn đến thảm, lúc này mới thuận thế quăng nàng đi, nhìn thấy hắn mới hai mươi mấy tuổi mà búi tóc đã phi thường đáng thương sao?

 

Cùng với cả ngày lo lắng đề phòng muội muội lạc đường, còn không bằng đáp ứng lần này, ít nhất biết chính xác địa điểm đến, lại còn đi theo Yến bộ đầu được thánh nhân khen ngợi, hơn nữa có thể ở dưới mí mắt Định Quốc Công càng an toàn, là địa phương đáng tin cậy.

 

Còn Bạch Hi, lý do vô cùng đầy đủ: Muốn gặp tỷ tỷ tỷ phu, thuận tiện tìm thêm kiến thức.

 

Bạch lão phu nhân, vợ chồng Bạch đại nhân đều viết thư cho Yến Kiêu, phỏng chừng là ngượng ngùng không dám giáp mặt nói……

 

Dùng từ tự nhiên là vô cùng dễ hiểu, lấy một lời khái quát lại chính là: Hài tử không nghe lời, đánh mấy bữa là tốt rồi, ngàn vạn đừng tiết kiệm sức.

 

Yến Kiêu có chút lo âu, nàng là bộ đầu, không phải hài tử đầu.

 

Nhưng nhiều ngày như vậy, mọi người che chở cho mình, hiện giờ chỉ phó thác tiện thể mang theo một đường, cũng không có làm khó người gì.

 

Huống chi này hai hùng hài tử này, tuy rằng ngẫu nhiên hơi ngại chúng thừa tinh lực, nhưng đều là người của gia tộc lớn, bản chất vẫn là thực hiểu quy củ, biết đúng mực.

 

Yến Kiêu trước bắt bọn họ ước pháp tam chương, Hứa Thiến cùng Bạch Hi đều gật đầu như gà mổ thóc đáp ứng, sau đó hoan hô nhảy nhót về nhà thu thập hành lý.

 

Nhìn bóng dáng bọn họ vội vàng rời đi, Yến Kiêu cùng Vệ Lam đều không nhịn được cười.

 

Vẫn là hài tử, hoạt bát có gì không tốt.

 

Đêm đó, Yến Kiêu tìm lúc Thiệu Ly Uyên ở nhà nghỉ ngơi, đi gõ cửa, kết quả quản gia cười nghênh đón, nói:

-“Lão gia nói, ngài cứ việc đi, không cần tới từ biệt, đằng nào một năm sau cũng gặp lại.

 

Yến Kiêu bật cười, biết lão nhân này làm ra vẻ, không muốn đối mặt với ly biệt, cũng không miễn cưỡng, mang một hộp đồ ăn vặt mấy ngày nay bớt thời giờ để làm dâng lên,

-“Làm phiền ngài dặn dò, bảo đại nhân đừng ăn nhiều, bằng không đến lúc ăn cơm không ngon.

 

Thiệu Ly Uyên cũng là một người tham công tiếc việc, mấy ngày nay Yến Kiêu đi theo hắn, không ăn được mấy bữa cơm đúng giờ, vì thế những thứ thịt khô, ô mai gì đó sẽ có tác dụng.

 

Lão đầu nhi tuy rằng không nói rõ, nhưng Yến Kiêu ngầm trộm làm thống kê, phát hiện hắn rất thèm ăn, so với chính mình ăn không ít hơn……

 

Quản gia sửng sốt nhận lấy hộp, phỏng chừng là nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy tặng lễ bằng đồ ăn vặt, cười càng chân thành,

-“Tiểu nhân rõ ràng.

 

Yến Kiêu lại nói:

-“Đúng rồi, trong hộp ô kép có công thức bí mật, ăn xong rồi bảo đầu bếp làm theo là được.

 

Quản gia càng thêm ngượng ngùng, Yến Kiêu xua xua tay,

-“Không sao, ta cũng không định dựa vào việc bán cái này để kiếm tiền, mọi người cứ vui vẻ đi.

 

Tiễn Yến Kiêu đi, quản gia tự mình mang hộp đồ ăn vặt lớn, nặng trĩu đặt lên trên bàn của Thiệu Ly Uyên, thuật lại nguyên lời nàng nói một lần.

 

Thiệu Ly Uyên đang đọc sách, mí mắt cũng chưa thèm nhấc lên một chút, rất không kiên nhẫn đuổi người đi,

-“Ngươi muốn dỗ hài tử sao, coi lão phu là người nào! Cút đi cút đi.

 

Quản gia ngoảnh mặt làm ngơ, mỉm cười lui ra ngoài.

 

Trong phòng im ắng, chỉ có ánh nến lay động, ở trong không khí phát ra tiếng tanh tách rất nhỏ.

 

Cũng không biết qua bao lâu, Thiệu Ly Uyên rốt cuộc mới liếc mắt đến hướng cái hộp một cái, hừ hừ vài tiếng, không chút để ý mở hộp ra. Thấy bên trong có mười mấy loại đồ ăn, có thứ mình đã ăn, cũng có thứ chưa ăn, hương vị chua ngọt thơm nồng ập vào trước mặt, lão đầu nhi vô cùng rụt rè cầm một quả mơ màu đỏ tím để vào trong miệng.

 

-“Ô!

 

Cũng không biết cô nương kia làm như thế nào, quả mơ đầy đặn, thịt mềm nhiều nước, cắn xuống một miếng liền trào ra rất nhiều huyết thanh chua ngọt, làm người ta nước miếng tràn lan, lão đầu nhi hận không thể để râu tóc quấn vào nhau.

 

Sau khi vị chua nồng nặc ban đầu qua đi, vị ngọt thoải mái thanh tân theo đó mà đến, lão gia tử thỏa mãn thở hắt ra, nhắm mắt lại nuốt vào.

 

Tư vị quả mơ tinh tế lại bá đạo, lão đầu nhi không nhịn được lại ăn một viên, sau đó lại một viên.

 

Chờ ăn hết ba viên một lúc, mới cầm một viên thịt heo cắn xuống, không cắn được…… Quai hàm đều suy sụp.

 

Ê răng……

 

Hắn thở phì phì đứng lên, căm giận xoay vài vòng ở trong thư phòng, nghĩ nghĩ, cơn giận còn sót lại chưa tiêu, nhìn cái hộp không đáng tin một lần nữa, hung hăng nhét vào trên kệ sách.

 

Nhưng không chờ hắn ngồi xuống một lần nữa, lại đứng lên, quay trở lại, cầm mấy bộ sách ngày thường không đọc che kín mít hộp đồ ăn vặt. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Yến bộ đầu sau khi tự mình trải nghiệm và đúc kết phát hiện, hậu nhân nhà tướng phần lớn có ưu điểm là thực dụng, bền bỉ, không đạo đức gì, nghe lời chỉ huy, vì thế trên đường trở về Tuấn Ninh phủ, Yến Kiêu thường xuyên dẫn hai tiểu tuỳ tùng chân chó đi bẫy chim đánh cá bắt thỏ, thức ăn vô cùng phong phú.

 

Lần đầu tiên được đi xa như vậy, Hứa Thiến cùng Bạch Hi đều vô cùng vui vẻ, vừa lúc đến tuổi tinh lực tràn đầy không có chỗ phát tiết, thật là chỉ nào đánh đó, dùng thực tốt.

 

Một đám người trẻ tuổi ra roi thúc ngựa, 30 tháng ba đến Tuấn Ninh phủ.

 

Yến Kiêu đưa lệnh bài để kiểm tra, binh lính thủ vệ cung kính nói:

-“Hôm kia có tin tức truyền tới, ti chức còn không dám tin, hiện giờ cũng coi như được tận mắt nhìn thấy.

 

Tuấn Ninh phủ, Tập Khánh phủ cách kinh thành không xa, hơn nữa Yến Kiêu cũng thành danh ở đây, tin tức phủ sóng ở đây đầu tiên.

 

Mấy ngày nay, Yến Kiêu đã bắt đầu miễn dịch với lời khen của người ngoài, thuần thục mà ứng đối vài câu, liền mang theo Hứa Thiến cùng Bạch Hi chạy đến hướng nha môn.

 

-“Từ từ!

 

Khi đi ngang qua một cánh đồng hoa dại, Yến Kiêu trong lòng vừa động, xoay người xuống ngựa, cẩn thận hái một bó hoa dại lớn tươi đẹp vũ mị ôm vào trong ngực, lại dùng khăn tay quấn ở ngoài.

 

-“Yến tỷ tỷ, ngươi làm gì vậy?” Hứa Thiến khó hiểu nói.

 

Yến Kiêu nhấp miệng cười, đột nhiên có chút khẩn trương.

 

Còn chưa đến nha môn, mấy nha dịch ở trước cửa đã nhìn thấy nàng, lòng tràn đầy vui mừng hô vào bên trong:

-“Yến bộ đầu đã trở lại!

 

Được, nhìn dáng vẻ của mọi người đều đã biết hết, nàng cũng đỡ tốn công phu kể lại.

 

Không đợi Yến Kiêu vào nhị môn, đám người Bàng Mục đã chạy ra đón, thấy nàng cầm bó hoa trong tay, đều ngẩn ra,

-“Đây là?

 

Yến Kiêu bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, trái tim đập nhanh một cách dữ dội làm màng nhĩ đau đớn.

 

Nàng hung hăng hít sâu mấy cái, tay cùng chân tiến đến phía trước, đột nhiên đưa bó hoa đến trước mặt Bàng Mục, mở miệng nói, thế nhưng nói lắp,

-“Thành, thành thân không?

 

Hứa Thiến ở phía sau ngọa tào một tiếng.

 

Trong phút chốc, đội tuần tra trong viện cũng ngừng tuần tra, đám người đang tán gẫu cũng ngừng trò chuyện, trên mặt đám người Liêu Vô Hà đều dần dần lan tràn một loại cảm xúc hoàn toàn mới, biểu tình xen lẫn kinh ngạc, khiếp sợ cùng vui mừng.

 

Gió mùa xuân mơ hồ mang theo hơi nóng ngày hè, thổi đến cái trán ướt đẫm của Yến Kiêu, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, một cánh tay cứ giơ thẳng như vậy, đã không đưa về phía trước, cũng không thu trở về, cả người đều giống như một hình ảnh tĩnh.

 

Cũng không biết trải qua bao lâu, Bàng Mục hoàn hồn từ trong nỗi khiếp sợ, thanh âm mừng như điên hỗn loạn run rẩy,

-“Nàng nói lại…

 

Tim Yến Kiêu nhảy nhót, nhắm một mắt, lại lớn tiếng nói:

-“Thành thân đi!

 

Nàng còn chưa nói xong, đã bị Bàng Mục bế ném lên không trung, bên tai quanh quẩn giọng nói mừng rỡ như điên của người nam nhân này:

-“Thành thành thành, chúng ta đêm nay liền thành!

 

Mọi người phục hồi tinh thần lại thì cười vang một mảnh, ngay sau đó, hò hét lên, tiếng trầm trồ khen ngợi như thủy triều đánh úp lại, điên cuồng mãnh liệt.

 

Sau đó, Bàng Mục ở trong tiếng ồn ào của mọi người ôm Yến Kiêu chạy như điên, vọt tới trước mặt mẹ ruột Nhạc phu nhân chém đinh chặt sắt nói:

-“Nương, chúng ta đêm nay thành thân!

 

Sau đó…… Bị lão thái thái bắt lấy đánh một trận.

 

Một phen hỗn loạn qua đi, tân nhân này lại bị một nhóm người dày dặn kinh nghiệm bao gồm Liêu Vô Hà, Đổng phu nhân, thậm chí là Đồ Khánh, Bạch Ninh sau khi nghe xong cười nhạo báng.

 

-“Thành thân sao có thể đơn giản như các ngươi nghĩ!

Bạch Ninh dở khóc dở cười nói,

-“Cái khác không nói, sính lễ, của hồi môn, các ngươi đều giống nhau, cái gì cũng không có!

 

-“Cũng không phải sao?

Đổng phu nhân cười nói, bẻ đầu ngón tay tinh tế đếm cho bọn hắn nghe,

-“Hiện giờ các ngươi đều là nhân vật bài mặt (người nổi tiếng), tam môi lục sính đều không thể thiếu, còn phải chọn ngày lành, xong rồi mới có thể thành thân. Một năm mới có mấy ngày lành? Những việc này mất một năm để hoàn thành cũng không tính là chậm.

 

Đại sự cả đời, cũng đâu phải không có khả năng để làm, sao có thể chọn bừa một ngày để thành thân? Thiên hạ không ai làm như vậy, truyền ra ngoài không phải để cho người chê cười đến chết?

 

Nhạc phu nhân đích thân giở hoàng lịch, trong lòng mừng rỡ,

-“Vừa vặn, ông trời tác hợp, năm nay ngày tốt không ít, năm sau, mùng 2 tháng 2 rồng ngẩng đầu, vừa lúc bái đường thành thân!

 

Mọi người đều vui mừng.

 

Duy độc Yến Kiêu trong lòng đột nhiên muốn đá một cái: Bàng Mục là Định Quốc Công, muốn thành thân thì phải làm ở Quốc công phủ kinh thành, theo lý thuyết, không nên yêu ma hóa, nhưng…… Thiệu Ly Uyên có phải tính kế tốt quá hay không?

 

Nếu đề cập đến chuyện này, tâm nguyện nhiều năm của Nhạc phu nhân trở thành sự thật, cao hứng như trẻ ra mười tuổi, lôi kéo Đổng phu nhân cùng nhau lo liệu.

 

Lại muốn thỉnh tú nương tới đo kích cỡ, chuẩn bị làm hỉ phục.

 

Bàng Mục không dám xác định nói:

-“Bệ hạ hẳn là sẽ ban cho quan phục?

 

Lão thái thái trừng hắn một cái,

-“Chỉ có phát quan, trang sức phối cùng thôi, chẳng lẽ ngươi định thân mình trần trụi chỉ đeo những cái đó bái đường?

 

Yến Kiêu cùng Đổng phu nhân đều cười.

 

Quan viên triều đình thành thân có quy định, ngày đại hôn, hai bên nam nữ mang phát quan, phối sức của mình được triều đình thống nhất phân phát ấn theo phẩm cấp, còn lại phải tự mình chuẩn bị.

 

Bàng Mục cười ngây ngô theo,

-“Được, tất cả để ngài và Kiêu Kiêu làm chủ.

 

Yến Kiêu mặt đầy hoang mang lắc đầu,

-“Ta cái gì cũng không hiểu.

 

Lão thái thái thương tiếc vỗ tay nàng,

-“Hảo hài tử, yên tâm, ta sẽ thay ngươi an bài tốt hết tất cả.

 

Nha đầu này thật đáng thương, đến một thân nhân cũng không có, lại là người từ bên ngoài đến, lúc này phỏng chừng hai mắt sắp bị thâm đen.

 

-“Lại nói tiếp,

Đổng phu nhân thận trọng phát hiện, đột nhiên nhỏ giọng nói,

-“Ngày Kiêu Kiêu xuất giá, nên đi từ nơi nào?

 

Mọi người đều bị hỏi kẹt.

 

Từ xưa đều là tân nương ở nhà mẹ đẻ chờ tân lang đón dâu, nhưng Yến Kiêu…… Ở chỗ này không có người nhà.

 

Yến Kiêu nắm lấy góc áo, trong lòng có chút ê ẩm, muốn nói cái gì đó để điều tiết không khí, bỗng nhiên nghe thấy Liêu Vô Hà vân đạm phong khinh nói:

-“Chuyện này cũng không khó, ngươi nhận ta làm nghĩa huynh thì cái gì cũng có.

 

Mọi người đều hai mắt sáng ngời, muốn nói tốt, lại nghe thấy Bạch Ninh nói:

-“Như vậy không ổn, vẫn là hai chúng ta bái tỷ muội tốt hơn.

 

Liêu Vô Hà bật cười,

-“Ngày thành thân, huynh trưởng cõng tân nương tử ra kiệu hoa, chẳng lẽ lại bảo nàng đi nhận huynh trưởng ngươi làm nghĩa huynh?

 

Bạch Ninh nháy mắt gục đầu xuống, Đồ Khánh nhịn cười, vỗ vỗ tay nàng.

 

Bạch Hi tiến lên,

-“Không bằng để ta…

 

-“Người lớn nói chuyện, tiểu hài tử đừng xen mồm.” Mọi người trăm miệng một lời nói.

 

Vì thế Bạch tứ thiếu gia cũng gục đầu xuống.

 

Sau khi mọi người thương lượng một hồi, quyết định áp dụng kiến nghị Liêu Vô Hà , để Yến Kiêu trước tiên nhận ca ca vào ngày mùng tám tháng tư, sau đó hắn và Đổng phu nhân làm người nhà mẹ đẻ nhà gái, chính thức ra mặt cùng Nhạc phu nhân thương thảo chi tiết hôn sự.

 

Đại sự được định ra, hai bên nam nữ ngược lại bị đuổi ra ngoài, thành người rảnh rỗi, Yến Kiêu cùng Bàng Mục hai mặt nhìn nhau, đồng thời ngây ngô cười ra tiếng.

 

-“Yến bộ đầu đã trở lại,

Hai người tươi cười, đã lâu không thấy Nhậm Trạch,

-“Hai vị thoải mái như thế, không biết gần đây có chuyện gì tốt.

 

-“Rất đúng rất đúng,

Bàng Mục cười ha ha nói,

-“Chúng ta ngày 2 tháng 2 sang năm sẽ thành thân, đến lúc đó ngươi cũng tới uống một chén rượu mừng!

 

Nhậm Trạch nói chúc mừng,

-“Chỉ cần hai vị không chê.

 

-“Đừng nói nhảm nữa,

Yến Kiêu cười nói, lại thoáng nhìn đế giày hắn có dính bùn đất, thuận miệng hỏi,

-“Mới từ bên ngoài trở về?

 

Nhậm Trạch cười khẽ ra tiếng, hơi hơi rũ lông mi,

-“Chức bộ đầu này, thật là rất đúng.

 

Bàng Mục nói:

-“Sau khi xem qua, an tâm?

 

Nhậm Trạch làm cái ấp đối với hắn, gật gật đầu,

-“Ta lấy một chút đất từ mộ của nàng, cắt một ngọn tóc của mình để vào bên trong……

 

Hắn khẽ mỉm cười, trong mắt tràn đầy ôn nhu,

-“Hiện giờ ta là lương tịch, rốt cuộc có thể đường đường chính chính nói nàng là thê tử của ta.

 

Yến Kiêu há miệng thở dốc, trong lòng có chút hụt hẫng, mở miệng an ủi nói:

-“Người đã chết rồi, người sống, vẫn là phải sống cho tốt.

 

Nhậm Trạch nhẹ nhàng gật đầu, ngón tay không ngừng vuốt ve túi tiền đã vô cùng cũ ở bên hông, ngơ ngẩn xuất thần,

-“Vốn dĩ ta muốn đi theo nàng, nhưng chư vị đại nhân vì phu thê hai chúng ta mà bôn ba lao lực, ta không thể vô tình vô nghĩa như vậy,

 

Hắn cười có chút ngượng ngùng,

-“Đành phải ủy khuất nàng chờ ta thêm vài thập niên.” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 108

 

Thấy Nhậm Trạch, Yến Kiêu khó tránh khỏi lại nghĩ tới Ngọc Dung, cũng không biết cô nương đáng thương kia hiện giờ như thế nào.

 

-“Tháng trước ta nghe nói nàng xuất gia,

Bàng Mục nói,

-“Gần đây nàng vội vàng chạy hai nơi, mắt thấy cằm càng ngày càng gầy, cho nên không nói với nàng.

 

Gần đây trong thành không có vụ án lớn, khó được yên bình, hai người đã hồi lâu không nói chuyện thoải mái giống như bây giờ, chậm rãi đi dọc theo hành lang dày đặc dây thường xuân.

 

-“Xuất gia?!” Yến Kiêu kinh ngạc nói.

 

-“Bằng không, còn chỗ nào có thể đi?

Bàng Mục giơ tay thay nàng ngăn một dây thường xuân ở đằng trước, thở dài,

-“Có lẽ chuyện của Nhậm Trạch thật sự làm xúc động lòng người, thánh nhân vẫn chưa giận chó đánh mèo gia quyến của phạm quan cùng hạ nhân, những người đó sống quen trong nhung lụa, một sớm cao ốc sụp đổ, có thể đi nơi nào? Nếu lưu lạc bên ngoài, không biết rơi vào kết cục gì, chi bằng thanh đăng cổ phật, tốt xấu có thể bảo toàn một đời an bình.

 

Yến Kiêu im lặng không nói, suy nghĩ một lát,

-“Ta muốn gặp nàng.

 

Bàng Mục gật đầu,

-“Đi thôi, nhưng mấy ngày nữa chính là viện thí, ta không thể thoát thân được, không thể đi cùng nàng.

 

Yến Kiêu nhoẻn miệng cười,

-“Ta cũng không phải người không hay ra cửa, đâu cần lúc nào cũng có người đi cùng?

 

-“Đồ không có lương tâm,

Bàng Mục chua nói,

-“Tức phụ người ta đều hận không thể buộc nam nhân ở trên lưng quần, nàng thì lại chẳng quan tâm.

 

-“Không muốn đi, đuổi đi cũng vô dụng;

Yến Kiêu để tay sau lưng xuống, rung đùi đắc ý nói,

-“Không muốn ở, cho dù là băm chân, bò cũng phải bò đi.

 

Cái loại cảm tình này trước nay đều là lưỡng tình tương duyệt, một bên nhiệt tình chỉ là đơn phương, nếu Bàng Mục đối nàng vô tình, lì lợm la liếm cũng có ích lợi gì? Còn không bằng chuyên tâm phát triển sự nghiệp, làm đệ nhất hào nữ bộ đầu.

 

Nữ nhân sao, hoặc là sự nghiệp, hoặc là tiền bạc, dù sao cũng phải nắm chặt ở trong tay mới có thể an tâm, không hoảng hốt.

 

Hiện giờ, nàng có sự nghiệp lãnh song bổng, hình tượng nữ cường nhân.

 

-“Nghe thế, ngộ đạo như vậy,

Bàng Mục không biết nên khóc hay nên cười nói,

-“Ta xem, nghiễm nhiên là Thiệu lão đầu nhi dạy nàng rồi.

 

Yến Kiêu cười khúc khích,

-“Đừng nói bừa, nhân gia lão gia tử khá tốt, rất chiếu cố ta.

 

Bàng Mục hừ hừ nói:

-“Hắn không có hảo tâm……

 

Hai người một đường vừa đi vừa nói, thỉnh thoảng gặp được người nào thì chào hỏi một câu, tuy nói không phải đại sự gì, nhưng chính là cảm thấy thoải mái.

 

Bàng Mục đưa người về trong viện rồi rời đi, viện thí sắp tới, hắn cũng không thể mặc kệ.

 

A Miêu cùng tiểu Kim, tiểu Ngân ở trong phòng bếp bận rộn, khí thế ngất trời, nghe thấy động tĩnh thì đều ra nghênh đón, người này hỏi có khát hay không, người kia hỏi có mệt hay không, vừa bưng trà đổ nước vừa đấm lưng niết chân.

 

-“Bận việc gì vậy?” Yến Kiêu cười nói.

 

-“Ngài thật vất vả trở về, lại lấy được chức quan, đây chính là đại sự chưa từng có ở Đại Lộc Triều, tương lai nhất định được ghi chép trong sách sử,

A Miêu mặt đầy hồng quang nói,

-“Thế nào cũng phải bày tiệc chúc mừng.

 

Tiểu Kim tiểu Ngân cũng ở một bên điên cuồng gật đầu, sau khi tin tức được truyền về, không ít người bên ngoài đột nhiên đối xử với bọn họ nhiệt tình hơn, càng có người muốn tiến vào hầu hạ.

 

Yến Kiêu thanh danh vang dội, toàn bộ người trong tiểu viện đều đi theo, nước lên thì thuyền lên, đám người A Miêu tự nhiên cao hứng.

 

Ngày thường luôn có người nói ngỗ tác đen đủi, nữ ngỗ tác càng là âm càng thêm âm, đen đủi càng thêm đen đủi, hiện giờ tốt rồi, sư phụ lắc mình biến hoá thành bộ đầu được thánh nhân khâm điểm, xem bọn họ còn có mặt mũi, can đảm mà nói!

 

-“Cái này không tệ, ta thích.” Yến Kiêu lại hỏi thực đơn, chỉ điểm một hồi.

 

Nhất thời lại có đại sư phụ ở phòng bếp lớn mang theo thực đơn tới xin chỉ dẫn, càng ồn ào náo nhiệt lên……

 

Tuy rằng tinh thần phấn khởi, nhưng một đường ngựa xe mệt nhọc, Yến Kiêu cũng mệt đến thảm, ăn cơm xong sau liền ngủ ba canh giờ, một giấc ngủ dậy trời đã tối rồi.

 

-“Sư phụ tỉnh rồi?

A Miêu đang ở gian ngoài gấp quần áo cho nàng, nghe thấy động tĩnh liền nói,

-“Sư phụ dậy ăn cơm đi.

 

-“Buổi trưa ăn cơm còn chưa tiêu hóa, trước để đó đi,

Yến Kiêu xoa đôi mắt nói,

-“Đúng rồi, sáng mai ngươi cùng ta đi ra ngoài một chuyến, nhân tiện kiểm tra công khóa có rơi xuống hay không?

 

Sáng sớm ngày kế, Yến Kiêu nửa mộng nửa tỉnh mơ hồ nghe thấy tiếng tằm ăn lá dâu “sàn sạt sàn sạt”, đứng dậy đẩy ra cửa sổ thì thấy, không khí ướt dầm dề ập vào trước mặt, u, trời mưa.

 

Mưa xuân quý như du (vui vẻ, cao hứng), đây chính là dấu hiệu tốt.

 

-“Sư phụ, phòng bếp nhỏ chiếu theo công thức của ngài làm bánh thịt băm sốt tương cùng tào phớ, nhân lúc còn nóng thì ăn luôn,

A Miêu bưng cơm tiến vào, cười nói,

-“Ta cố ý dặn dò các nàng cho nhiều tương hơn.

 

Chiếc bánh vàng ruộm được phủ dày một lớp nước sốt thịt cay đỏ nâu, bên trong còn có hành lá xanh biếc, khí nóng ùng ục ứa ra, nhìn liền muốn ăn.

 

-“Làm tốt lắm...

 

Yến Kiêu vừa buộc qua tóc, vừa bớt thời giờ hướng nàng giơ ngón tay cái, trong miệng bắt đầu nuốt nước miếng.

 

Cái tinh túy nhất của món này là tương, cho nhiều ăn mới ngon.

 

-“Bên ngoài trời còn mưa, sư phụ, hôm nay vẫn đi ra ngoài?

A Miêu thuần thục khéo léo đảo tào phớ lên cho nàng,

-“Đi ra ngoài ngồi xe hay là cưỡi ngựa? Nếu cưỡi ngựa, ta gọi người chuẩn bị áo tơi.

 

Yến Kiêu nhanh chóng rửa mặt,

-“Ngồi xe đi.

 

Đường lớn còn tốt, nếu đường bùn lầy hay có nhiều đá cứng, những đường nhỏ thì không được, vó ngựa chạm xuống bùn có thể làm bùn bắn lên cao vài thước, trong nước không chừng có uế vật gì đó, dầm mưa chạy lại phải thay mất một bộ xiêm y, không có lời.

 

Tròng lên xe, mang theo ngựa, trời tốt là thời điểm cưỡi ngựa, trời mưa thì ngồi xe, không nên trì hoãn.

 

Hai thầy trò ăn cơm sáng, sau đó gọi tiểu Lục cùng tiểu Bát xuất phát.

 

Trận mưa này ôn nhu, không nhanh không chậm giống người hiền lành, hoa dại ven đường bị đè xuống lại nảy lên, giống như động tác lắc đầu duỗi eo để thị uy, nó cũng không giận, tính tình tốt nên một lần lại một lần cúi xuống.

 

Bàng Mục cho địa chỉ, chỗ đó tên là Yên Hà am, địa phương này có điểm rách nát, nhưng may mà cách Tuấn Ninh phủ không xa, ước chừng ba ngày đến nơi.

 

Chờ tới khi thực sự ở trước mặt Yên Hà am, Yến Kiêu mới cảm nhận được một cách thiết thực “địa phương có điểm rách nát” trong miệng Bàng Mục là có ý gì:

Một tòa thổ am nho nhỏ, xám xịt, tường vây có mấy chỗ sụp, trong khe hở mọc ra cỏ xanh ngoan cường lắc lư theo gió, thậm chí còn hợp với hình tượng bông hoa mỏng manh.

 

Tấm bảng viết ba chữ Yên Hà am càng không đáng chú ý hơn, như thể tùy tay nhặt một mảnh gỗ vụn ở bất kì đâu, cọ rửa một chút, rồi viết chữ treo lên, hiện giờ dãi nắng dầm mưa, chữ viết sớm đã loang lổ, vừa rồi thiếu chút nữa bọn họ đã đi qua.

 

Ni cô mở cửa cụp mi rũ mắt, nghe nói bọn họ tới tìm Vô Ưu thì mang mời vào, cơ hồ không có cảnh giác gì - chỉ là nam nhân không được đi vào.

 

Trong nháy mắt nhìn thấy Ngọc Dung, Yến Kiêu thiếu chút nữa không dám nhận, bởi vì nữ nhân đen gầy khô quắt trước mắt này cùng Trương gia tiểu thư quang thải chiếu nhân trong trí nhớ quả thực như hai người khác nhau.

 

Vẫn là Ngọc Dung tiến lên hành lễ trước,

-“Yến thí chủ.

 

Đã lâu không thấy, hơi thở ấm áp nhu hòa trên người cô nương này đã không thấy, Yến Kiêu đột nhiên không biết nên nói gì?

 

Nói cái gì? Hỏi nàng có sống tốt không? Quá mức châm chọc.

 

Ngược lại là Ngọc Dung tựa hồ nhìn ra nàng khó xử, bình tĩnh nói:

-“Đa tạ thí chủ còn nhớ, hiện giờ Vô Ưu trần duyên đã đứt, không có gì không tốt.

 

Nhìn đôi tay đen hồng nứt nẻ của nàng, Yến Kiêu có chút chua xót, đột nhiên ma xui quỷ khiến hỏi một câu,

-“Ngươi hối hận không?

 

Ngọc Dung rũ mắt, thần sắc có chút đạm mạc,

-“Đã nhập không môn*, tự nên vô dục vô cầu, từ đâu ra hối?

 

(Chú thích: không môn là cửa Phật, nói theo những người tu Phật giáo.)

 

Vốn dĩ nàng chỉ muốn tìm công đạo cho Phương tỷ tỷ, lại chưa từng dự đoán được sau lưng có nhiều ẩn tình như vậy, càng không ngờ đến người đẩy Phương tỷ tỷ vào địa ngục chính là phụ thân của nàng. Người phụ thân mà chính mình vẫn luôn kính ngưỡng, thế nhưng ở sau lưng có ý đồ giết người diệt khẩu……

 

Thánh nhân ban ra ý chỉ chém đầu xét nhà xuống, cả người nàng đều rối loạn, bốn chữ “đại nghĩa diệt thân” như ngàn cân cự thạch đè ở đỉnh đầu, đối mặt với tiếng khóc lóc cùng thóa mạ của người nhà mà không biết nên làm như thế nào cho phải.

 

Nàng mới chỉ rút một cọng rơm, lại không biết mặt sau rơm rạ hợp với cả một tòa núi lớn lung lay sắp đổ! Ngay lúc cọng rơm được rút ra, núi lớn đổ sập ầm ầm.

 

Nàng cũng từng nghĩ tới cái chết cho xong việc, nhưng sư phụ Yên Hà am nói cho nàng, thế gian hết thảy đều có nhân quả, tất cả những chuyện này đều đã tích từ lâu, mà người mở ra không phải nàng, cũng sẽ có người khác.

 

Chậm rãi, Ngọc Dung cũng thông suốt, bắt đầu niệm kinh cho mọi người, cũng bao gồm chính mình.

 

Nàng thay người giải oan, dường như cũng hại người.

 

Ngày xưa biểu tỷ nói thấy cơm canh đạm bạc chỉ sợ tránh không kịp, nhưng hôm nay xem ra, nàng đã luyện ra, nước cũng biết gánh, củi cũng biết chặt, ngày ngày mặc áo vải thô, ăn rau xanh đậu hủ, ngược lại cảm thấy so với cẩm y ngọc thực trước kia càng khiến nàng an tâm hơn.

 

Khi Yến Kiêu định rời đi, quay lại chính điện, dập đầu với tượng Phật, quyên hết tất cả ngân lượng có trên người.

 

Ngọc Dung chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không cảm tạ, cũng không ngăn trở, cuối cùng hơi hơi hành lễ.

 

Lúc Yến Kiêu đi, nàng đưa đến cửa,

-“Vô Ưu hết thảy đều tốt, thí chủ ngày sau cũng không cần tới.

 

Yến Kiêu há miệng thở dốc,

-“Ngươi bảo trọng.

 

Ngọc Dung lại thi lễ, trên mặt không có một tia dao động,

-“Thí chủ đi thong thả.

 

Nói xong, liền đóng cửa lại, đợi khi bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, nàng mới chậm rãi quỳ rạp xuống đất, dập đầu một cái thật mạnh.

 

Cuộc đời này không có gì báo đáp.

 

-“Vô Ưu, đi thôi?

Một nữ ni tuổi tác cùng nàng không sai biệt lắm, từ phía sau đi tới,

-“Chúng ta nên đi gánh nước!

 

-“Tới!

 

Vô Ưu vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, thuận tay lau mặt, chạy chậm đi qua.

 

Từ nay về sau, trên đời chỉ có Vô Ưu.

 

Trên đường trở về, tâm tình Yến Kiêu nói không nên lời, vô cùng phức tạp, cả người đều có chút buồn bực, làm cho bọn A Miêu cũng không dám lên tiếng.

 

Mọi người một đường chạy như điên, lấy tốc độ kinh người trở lại Tuấn Ninh phủ, kết quả vừa đến cửa nha môn liền gặp phải một phụ nhân gần 30 tuổi, đầu quấn băng gạc từ trong nha môn đi ra, được một hán tử tuổi xấp xỉ cõng, gian nan lắm mới đi xa.

 

Yến Kiêu theo bản năng nhường đường, lại tiến lên hỏi nha dịch dắt ngựa:

-“Có chuyện gì xảy ra?

 

-“Haizz, đừng nói nữa, đây là lần thứ hai trong tháng này!

 

Nha dịch kia miệng lanh lợi, một bên oán giận, một bên kể rõ ngọn nguồn sự tình.

 

Trước khi Yến Kiêu trở về, ở bên ngoài Tuấn Ninh phủ phát sinh cùng một loại án kiện như nhau, đều là phụ nhân đơn độc ra ngoài thì bị người đả thương sau đó đoạt lấy tài vật, phạm nhân đến nay còn chưa bắt được.

 

Án cướp bóc liên hoàn? Yến Kiêu chuyển lực chú ý đến vụ án, chân như cưỡi gió đi vào trong, tùy tay bắt một người hỏi:

-“Đại nhân đâu?

 

-“Ở nhị đường.

 

Ước chừng bởi vì vừa mới tra hỏi người bị hại xong, người tụ tập còn rất đầy đủ: Bàng Mục, Liêu Vô Hà, Đồ Khánh cùng Tề Viễn, cùng đám người Phùng đại phu, Trương Dũng, Lý Đào cùng Quách ngỗ tác, Giả Phong, Phương Hưng, Đỗ Khuê cũng ở đây.

 

Kỳ thật, nếu chỉ đơn thuần nói về trình tự xử lý, án đả thương người chưa chắc sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều so án đánh chết người, bởi vì cũng cần một ngỗ tác nghiệm vết thương, liên quan đến việc kết án phạm nhân sau này càng nhiều, tương đối mẫn cảm, rất nhiều phong ba cũng là bởi vậy mà sinh ra.

 

Thấy nàng tiến vào, trừ bỏ ba người ra, mọi người còn lại đều theo Tề Viễn trước hành lễ vấn an,

-“Yến đại nhân.

 

Yến Kiêu sửng sốt mới hồi phục tinh thần lại,

-“Không cần đa lễ.

 

Mới vừa thăng quan còn chưa có thích ứng đâu, nàng cũng đã quên mình hiện giờ cũng là mệnh quan triều đình chính lục phẩm, trực thuộc trung ương, so với tri huyện còn cao hơn một phẩm hai cấp.

 

Lúc nàng mới đến, hoàn toàn không biết gì về vụ án, Bàng Mục gọi người cầm tư liệu đến, vừa xem vừa nghe.

 

Ước chừng hai mươi ngày trước, một thôn phụ tên Hoàng Hoa dậy sớm vào thành mua bán, vì nhà họ ở thị trấn hẻo lánh xa xôi, khi trở về sắc trời đã tối, nửa đường trở về bị người ta đánh bất tỉnh từ phía sau, vẫn là người nhà lo lắng nên đi tìm mới phát hiện.

 

Bởi vì là thị trấn trực thuộc phủ thành, cho nên lúc ấy trực tiếp đi báo án, ngày đó là Trương Dũng cùng Phùng đại phu cùng nhau nghiệm thương, người trước tự mình tay ghi chép. Trên hồ sơ vụ án viết là da đầu bị rách, chảy rất nhiều máu, choáng váng buồn nôn, sau khi nghỉ ngơi thì kể lại rõ ràng mọi chuyện, không có cảm giác không khoẻ.

 

Yến Kiêu âm thầm gật gật đầu, chắc hẳn là chấn động não rất nhỏ. Cái khác không nói, Trương ngỗ tác này ghi chép xác thật không tệ, đơn giản mà đi thẳng vào trọng điểm, vừa xem hiểu ngay.

 

Bàng Mục lúc ấy liền phái người đi khám nghiệm hiện trường, đáng tiếc vị trí hẻo lánh, sắc trời lại tối, xung quanh căn bản không có người đi qua, hoàn toàn không tìm thấy bất luận chứng cứ gì.

 

Lúc ban đầu mọi người lo lắng người bị đả thương sẽ chấn động mạnh ảnh hưởng đến cuộc sống sau này, may mà Hoàng Hoa bình an vô sự, chỉ là tiền bạc vất vả kiếm được cùng cây trâm bạc trên đầu đã biến mất.

 

Hoàng Hoa chỉ là thôn phụ bình thường, tuy là có chút mạnh mẽ hơn nữ nhân bình thường, nhưng cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhất thời vừa sợ hãi, đau đớn lại tức giận nên trực tiếp ngã bệnh, nghe nói mấy ngày nay mới có thể xuống đất.

 

Hôm nay phụ nhân đến báo án cũng không nói rõ tên, Bàng Mục chỉ đành gọi nàng Hồng thị.

 

-“Hồng thị năm nay 35, Hoàng Hoa 33, tuổi xấp xỉ nhau, đều bị đả thương, cướp tài vật ở nơi hẻo lánh, mục tiêu, thủ pháp giống nhau, hẳn là cùng một người làm.

 

Mọi người đều không có dị nghị, chỉ là Phùng đại phu nhíu mày nói:

-“Vết thương của Hồng thị so với người trước nghiêm trọng hơn, lão phu hỏi mấy câu, nàng đều nói không nhớ, nhìn miệng vết thương cùng mạch tượng của nàng, ngày sau khó tránh khỏi để lại bệnh căn.

 

Người nhà kia thấy trong nha môn cũng có đại phu, nghe nói có xuất thân ngự y, cho nên cầu hắn xem lại.

 

Đỗ Khuê nói:

-“Ta dẫn người tuần tra xung quanh hiện trường, không có dấu vết dọn dẹp đặc biệt, thủ pháp vụng về, hẳn là người bình thường làm, nhẹ một chút nặng một chút cũng có khả năng.

 

Mọi người nghe vậy gật đầu,

-“Đúng vậy.

 

-“Có thể tìm ra hung khí không?” Yến Kiêu hỏi.

 

-“Có thể,

Đỗ Khuê nói,

-“Lúc Hoàng Hoa xảy ra chuyện trời đang mưa, lại cách xa nha môn, lúc chúng ta đến hiện trường đã bị phá hoại, trên cơ bản không tìm được cái gì. Nhưng vụ án của Hồng thị, vừa mới xảy ra thuộc hạ liền dẫn người đi xem, tìm được một cục đá dính máu, đối chiếu với miệng vết thương thấy giống nhau.

 

Nói xong, liền trình lên một cục đá to bằng nắm tay của nam tử thành niên. Cục đá kia quả nhiên cực kỳ bình thường, có vết máu dính ở một mặt hơi nhọn, trừ cái này ra, nhìn qua không khác gì một cục đá bình thường có thể tùy tiện nhặt ở ngoài thành.

 

-“Vết thương ở trên đầu Hoàng Hoa cũng bị dùng đá đập?” Yến Kiêu hỏi.

 

Đỗ Khuê theo bản năng nhìn về phía Phùng đại phu, người sau gật đầu,

-“Hẳn là không sai.

 

Yến Kiêu nhíu mày.

 

Thu thập được chứng cứ ngay tại chỗ, lại không thể kiểm tra dấu vân tay, tuyến đường hung khí xem như bị chặt đứt.

 

Hiện giờ mọi người đều đã quen dùng tảng đá xoay do Yến Kiêu làm, hiện tại mở họp, viết biên bản thảo luận cũng viết ở trên đó.

 

Đang lúc nghe bọn họ nói chuyện, Yến Kiêu sao chép lại địa điểm xảy ra hai vụ án ở trên tảng đá, ở trên quyển sổ nhỏ viết xuống một hàng chữ:

Phạm tội thăng cấp? Hay là trùng hợp?

 

-“Phương Hưng, Đỗ Khuê, các ngươi dẫn người đi quan hệ xã hội cùng gia đình hai người này, xem có thù hận gì lẫn nhau hay không, cẩn thận chút, đừng bỏ sót.

 

Vì đã quen với Yến Kiêu lâu rồi, Bàng Mục cũng không nhận ra mình đã học thêm mấy từ mới, đơn giản lại rõ ràng, mọi người tiếp thu cũng rất thống khoái.

 

Hơn chín phần trở lên, vụ án là do người quen gây án, động cơ không ngoài yêu hận tình thù, mặc dù hai vụ án này thoạt nhìn chỉ là cướp giật tiền đơn thuần, nhưng cũng không thể bài trừ khả năng dùng nó làm thủ thuật che mắt.

 

Mà theo lời kể của người nhà họ, Hoàng Hoa và Hồng thị chưa từng gặp mặt nhau, hơn nữa lại cách xa, nếu có thể tìm được điểm tương đồng, thì cũng sẽ có được phương hướng điều tra.

 

-“Ở địa phương khác còn có vụ án tương tự như vậy không?” Yến Kiêu hỏi.

 

Bàng Mục hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này,

-“Đã liên lạc với người khắp nơi, mấy ngày nữa sẽ có tin tức.

 

Nếu thực sự cùng một người làm, có lẽ không chỉ có hai vụ án này. Tổng hợp lại manh mối một lần nữa, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 15/12/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts