Beta: Đào Mai
Chương 111
Bàng Mục vỗ vỗ lưng Yến Kiêu, giữa mày nhíu chặt, trong đầu không ngừng thoáng hiện lên ánh mắt của người chết trước lúc lâm chung.
Nhìn về hướng bắc? Hướng đó có cái gì sao?
-“Phương Hưng!” Hắn trầm giọng nói, “Ngươi lập tức dẫn người tìm kiếm cẩn thận phía bắc cho ta.”
Người chết không có khả năng liều mạng lấy hơi thở cuối cùng nhìn về một hướng không liên quan, Bàng Mục cảm thấy rất có khả năng nàng đã nhìn thấy hung thủ, hoặc là hướng hắn đến, hoặc là hướng rời đi.
Hướng nam của con đường này chính là đi lên núi, theo lý thuyết, hung thủ sau khi gây án nên trốn ở trên núi càng dễ che giấu và khó bị phát hiện, nhưng người nọ lại không làm như vậy, là gấp không chờ nổi? Là quá mức tin tưởng đối với thân thủ của chính mình, hay là quá mức quen thuộc với hoàn cảnh vùng này, có thể bảo đảm chính mình sẽ biến mất ngay lập tức sau khi gây án?
Nếu là hướng hung thủ rời đi…… Bàng Mục hỏi:
-“Trong chín nghi phạm lần trước, có ai sống ở Thu Vân thôn hay phía bắc của Thu Vân thôn?”
Đỗ Khuê vội nói:
-“Có bốn người!”
-“Tra ngay lập tức cho lão tử, xem hai canh giờ trước có những ai không ở nhà!” Bàng Mục nghiến răng nghiến lợi nói.
Hơn nửa tháng nay, tất cả mọi người đều liều mạng tra án, mỗi ngày ngủ không đủ hai canh giờ, chỉ dựa vào uống trà đặc để giúp thanh tỉnh, cơ hồ đã tới cực hạn.
Ai cũng biết không ai có thể làm tốt hơn so với bọn hắn, nhưng lúc này giờ phút này, nhìn khối thi thể trước mắt này, mấy canh giờ trước còn là người bình thường, còn nói giỡn cùng người nhà, Bàng Mục vẫn là nhịn không được nghĩ: Nếu là bọn họ nhanh hơn một chút, lại nhanh hơn một chút…… Có thể tránh được thảm án hôm nay không?
Bên kia, Lâm Bình bắt đầu dò hỏi người nhà, biết được người chết họ Tang, đứng hàng thứ chín trong gia tộc, cho nên ngày thường, các hương thân có thói quen gọi nàng là Tang A Cửu.
Người nhà khóc đến không thở nổi, ngất đi mấy lần, Phùng đại phu lại châm cho họ mấy châm.
Yến Kiêu lau mặt, bắt đầu nghiệm thi.
Người chết thân hình cao lớn, tay thô chân to, đôi tay tràn đầy vết chai, hiển nhiên quen làm việc nhà nông. Nàng có năm hài tử, sinh hoạt trong nhà túng quẫn, mỗi ngày đều liều mạng làm việc, ngay cả hái rau dại, cũng muốn lên núi sớm hơn so người khác, mới có khả năng hái được nhiều rau nhất, để người nhà có thể lấp đầy cái bụng.
Hôm nay vốn cũng là một ngày lao động bình thường, Tang A Cửu xách theo giỏ tre sớm ra cửa, có lẽ trong lòng còn đang suy nghĩ cách nấu rau dại thành món ăn ngon miệng, nhưng rốt cuộc không bao giờ trở về nữa.
Giả Phong ở bên cạnh thấp giọng hỏi:
-“Đại nhân, có muốn giải phẫu không?”
Yến Kiêu nhìn kỹ thân thể người chết, nhẹ nhàng lật thi thể, thấy cái ót lõm xuống một vết lớn, huyết nhục mơ hồ, máu chảy ra từ những vết nứt trên da đầu, còn kèm theo chất lỏng màu vàng nhạt sền sệt nào đó.
Cách đó không xa, một cục đá lớn bị ném lại, trên mặt tràn đầy vết máu, Yến Kiêu cầm lấy, mang đến đối chiếu với vết thương của người chết, hoàn mỹ xứng đôi.
Nàng lắc đầu,
-“Nguyên nhân chết đã rõ ràng, hiện tại xem ra không cần.”
-“Đại nhân,”
Phương Hưng thở hổn hển chạy về, nói với Bàng Mục,
-“Ước chừng nửa dặm về hướng bắc, trên lá cây ven đường có vết máu, hẳn là lúc hung thủ đào tẩu vô ý làm dính lên.”
Bàng Mục chậm rãi phun ra một hơi,
-“Làm tốt lắm.”
Một người muốn chạy trốn, thường thường có hai lựa chọn, hoặc là chạy đến địa phương hoang vắng, tránh né mọi người; hoặc là chạy về trốn trong nhà. Nhưng núi Thu Vân gần trong gang tấc, hung thủ lại bỏ gần tìm xa, như vậy chắc chắn là trốn về nhà.
Bằng cách này, càng thêm có thể khẳng định hung thủ sống ở phía bắc.
Đỗ Khuê động tác nhanh chóng, không đợi Bàng Mục thu binh, đã tự mình trở về phục mệnh.
-“Đại nhân, tìm được rồi.”
Thời gian cấp bách, khi hắn vừa nhận được mệnh lệnh của Bàng Mục, lập tức nhanh chóng quyết định, chia bốn thủ hạ làm hai nhóm, mà hắn dẫn người đến nhà thứ hai, hắn cơ bản xác định mình đã tìm đúng người.
Lúc ấy, bọn họ từ xa đã nghe thấy tiếng nữ nhân cao giọng chửi bậy,
-“Sáng sớm ngươi lại chạy đi đâu! Heo cũng không cho ăn, cơm cũng không nấu, phi, ta đánh chết ngươi, đồ vô dụng này!”
Khi đám người Đỗ Khuê chạy đến, thấy một nữ nhân thân hình cao lớn cường tráng giơ chày gỗ giặt quần áo đánh người, bên cạnh là một nam nhân gầy yếu năm lần bảy lượt muốn tiến lên khuyên can, lại bị dọa trở về, chỉ vâng vâng dạ dạ đứng ở một bên, trong miệng nói chút lời khuyên giải không nhẹ không nặng.
Mọi người xông vào đi chế trụ nữ nhân kia, lại đến chỗ tiểu cô nương co ro trong góc tường.
Người bị đánh đúng là người có hiềm nghi lớn nhất, là nữ hài tên Đại Nữu, năm nay mười hai tuổi, trên cổ tay áo còn có vết máu đã khô.
Nàng chỉ bất động co rúm trong góc tường, hai tay ôm đầu, không rên một tiếng, đến động tác trốn tránh cũng không có, giống như rối gỗ tượng đất.
Nàng quá gầy, thực sự khiến người ta nhịn không được mà hoài nghi đây có phải một bộ xương cốt hay không. Nhưng chính trong thân thể gầy yếu này, lại ẩn chứa sức lực lớn đáng kinh ngạc.
Khi được Đỗ Khuê kéo dậy, Đại Nữu theo bản năng điên cuồng giãy giụa, vừa đá vừa đánh, suýt nữa để nàng chạy mất.
-“Nữ nhân vô cùng cường hãn, giống như cọp cái phát điên, hai huynh đệ thiếu chút nữa không đè lại được!”
Sau đó, Đỗ Khuê đi lên hỗ trợ, trong lúc hỗn loạn bị ăn một chày gỗ, nửa bên mặt sưng lên, lòng còn sợ hãi nói.
Chỉ trong chốc lát, hắn trước bị nghi phạm mười hai tuổi đánh, sau lại bị nương nàng đánh, lúc này toàn thân trên dưới đều đau.
Lúc Bàng Mục chạy đến, phụ nhân hung hãn kia đã bị bịt miệng, tuy là như vậy, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng chửi không rõ, mà tiểu nữ hài bị đánh ngơ ngác ngồi ở bàn bên cạnh, mặt đờ đẫn, đối với những chuyện phát sinh xung quanh, không quan tâm chút nào.
Mà khi thân ảnh cao lớn của Bàng Mục xuất hiện trong tầm nhìn của nàng, đồng tử của nàng bắt đầu co rút mãnh liệt, sắc mặt trắng bệch run lên.
Phương Hưng thấy thế thấp giọng nói:
-“Đại nhân, hình như nàng có một loại sợ hãi đối với người có hình thể cao lớn.”
Bàng Mục nhíu mày,
-“Cũng được, ta ngồi bên ngoài, các ngươi hỏi chuyện.”
Phương Hưng bẩm sinh có vẻ ngoài lương thiện, vì am hiểu công phu chân, hình thể cũng so với đám người Đỗ Khuê cũng gầy hơn một chút, thoạt nhìn thì không có vẻ dọa người.
Mà nhà hắn cũng có một nữ nhi, nghĩ đến cũng coi như đúng bệnh.
Phương Hưng ôm quyền lĩnh mệnh, ngồi đối diện Đại Nữu, thấp giọng an ủi vài câu. Cũng không biết hắn nói gì, Đại Nữu thật sự chậm rãi bình tĩnh lại.
Hắn ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lại nỗ lực chậm lại hỏi:
-“Chúng ta là người ở nha môn, ngươi có biết chúng ta đến tìm ngươi vì chuyện gì không?”
Đại Nữu cắn cắn đôi môi khô khốc, sau một lúc lâu, gật gật đầu,
-“Biết, ta đánh người.”
-“Khi nào, dùng cái gì đánh, đánh chỗ nào?”
Đại Nữu không cần nghĩ ngợi nói:
-“Ban đêm dùng cục đá đánh vào đầu, buổi sáng hôm nay cũng đánh một người, đánh xong ta liền chạy.”
-“Đánh mấy người? Ngươi quen các nàng sao?”
Đại Nữu nhíu mày, có chút lao lực bẻ đầu ngón tay đếm,
-“Hình như là năm người? Không quen biết.”
Bên ngoài Bàng Mục sửng sốt, năm người?
Nhưng theo những gì họ biết thì tổng cộng chỉ có bốn người! Người thứ năm, đến tột cùng là do nàng nhớ lầm, hay là bọn họ tra sai?
Nha dịch điều tra khắp nơi đều có thu hoạch, ôm một cái bình gốm nhỏ tiến vào, đổ đồ vật bên trong lên trên bàn,
-“Phương bộ đầu, cái này đào ra từ một góc trong phòng chứa củi, đều là đồ vật của người bị hại, còn có mấy thứ khác nữa.”
Phương Hưng trong lòng nhảy dựng lên, cau mày nhìn về phía Đại Nữu,
-“Cái này có phải ngươi trộm từ trên người các nàng hay không?”
Đại Nữu gật đầu, nắm chặt bím tóc đã khô vàng của mình, nghiêm túc nói:
-“Nương luôn là mắng chúng ta tiêu tiền của nàng, ta thuận tay cầm đi.”
Biểu tình của nàng rất tự nhiên, như là đang nói nhặt được một cành cây vô dụng trên mặt đất.
Đáy lòng Phương Hưng dâng lên một cỗ hỏa khí.
Đại Nữu hình như mặc xiêm y của người lớn được sửa lung tung lại, vốn là dài rộng không hợp với thân người, giờ phút này giơ tay lên liền lộ ra một đoạn cánh tay gầy trơ xương, trên tay đầy những vết thương và vết bầm xanh tím cũ mới đan xen lẫn nhau.
Phương Hưng hô hấp cứng lại, lồng ngực rầu rĩ nghẹn đau, ngữ khí không khỏi nhu hòa hơn một chút,
-“Ngươi bây giờ còn nhớ rõ lúc ấy đánh người ở đâu không?”
Đại Nữu thoáng chần chờ, hình như là đang nhớ lại ở trong đầu, qua một lát mới gật gật đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Phương Hưng cũng thật sự không biết là nên may mắn hay là khổ sở,
-“Đang êm đẹp, ngươi vì sao lại muốn đánh người?”
Đại Nữu cảm xúc không chút dao động, giống như đang nói chuyện thường tình, đôi mắt cực kỳ trong suốt nhìn chằm chằm Phương Hưng nói:
-“Nương luôn đánh người, chúng ta đánh không lại nàng, chính là quá đau. Ta không thích nàng, cũng không thích váy màu đỏ, những nữ nhân giống như nàng, chắc chắn đều không phải người tốt, không ai đến giúp ta, nhưng ta muốn giúp tiểu hài tử của các nàng.”
Phương Hưng bị nàng nhìn mà sởn cả tóc gáy, hơi hơi nhíu mày nói:
-“Nhưng ngươi căn bản không quen biết các nàng, có lẽ các nàng là người tốt thì sao?”
Đại Nữu lắc đầu, ngữ khí kiên định nói:
-“Nữ nhân như vậy đều không phải là người tốt.”
Ngữ khí nàng quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức bọn nha dịch nghe được lời này đều nổi da gà.
Yến Kiêu sau khi đến đứng ở ngoài cửa, nghe cùng Bàng Mục, nghe vậy lắc đầu, tâm lý tiểu nữ nhi này rõ ràng đã xuất hiện vấn đề.
Nàng kiên trì sống trong một thế giới khép kín, cũng mạnh mẽ giao cho mình một sứ mệnh thiêng liêng, sự khuyên bảo đơn thuần căn bản không làm nên chuyện gì.
Đôi khi, quá trình chuyển đổi từ người bị hại thành người đi hại, chính là vô cùng vi diệu và khó tin.
Yến Kiêu thở dài,
-“Cha Đại Nữu đâu?”
Bàng Mục giơ tay, nha dịch kéo một nam nhân co ro đến đây.
Yến Kiêu nhìn tiểu cô nương mặt vẫn không có biểu tình gì trong phòng, lắc đầu, chỉ chỉ góc tường cách nơi này xa nhất,
-“Tới nơi đó rồi nói.”
Cha Đại Nữu cũng thanh tú, chỉ là quá gầy, quần áo mặc ở trên người phiêu phiêu đãng đãng, khi quỳ xuống trông như cây sậy bị gió bẻ cong.
-“Đại nhân, đại nhân minh giám, Đại Nữu là hài tử ngoan, các ngươi nhất định tìm lầm người!”
Hắn liều mạng dập đầu, trong thanh âm run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở.
-“Hài tử ngoan sẽ không nửa đêm chạy ra ngoài đánh một người xưa nay không quen biết.”
Yến Kiêu thở dài,
-“Đã nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ ngươi không phát hiện một chút bất thường nào sao?”
Nam nhân co rụt lại, run rẩy trên mặt đất, lắp bắp sửa miệng nói:
-“Tiểu nhân cái gì cũng không biết, nàng, nàng từ nhỏ tính cách cổ quái, thường xuyên chớp mắt liền biến mất, thỉnh thoảng bắt con thỏ, gà rừng gì đó trở về, cứ như vậy mà bóp chết chúng……”
Thân mình hắn từ nhỏ đã không tốt, việc hôn nhân gặp nhiều trở ngại, mãi cho đến hơn hai mươi tuổi mới cưới lão bà hiện tại, đã cảm thấy may mắn. Nữ nhân tuy là nữ nhân, nhưng ngoại hình hay dung mạo, càng giống nam nhân bình thường hơn, việc hôn nhân cũng gian nan……
Ta vốn tưởng rằng, không nói đến tình cảm, hai bên chỉ là sống chung một chỗ, hai vợ chồng tốt xấu cũng có một người ra ngoài làm việc, còn người kia ở nhà lo liệu việc nhà là được.
Nhưng chưa từng nghĩ rằng nương Đại Nữu không chỉ có diện mạo hung hãn, càng là nữ nhân có tính tình dữ dằn, trong sinh hoạt có một chút không đúng ý liền nổi giận đùng đùng, lại thích lấy người nhà xì hơi. Từ nam nhân đến ba hài tử, không có ai không có vết thương trên người.
-“Ta, bà nương kia thật sự là con cọp cái, thường xuyên đêm không về ngủ, ta cũng không dám hỏi nàng ở bên ngoài làm gì, một khi nàng ta nổi nóng, ngay ta cũng…… Nhưng, nhưng kỳ thật nàng đối với ta cùng bọn nhỏ cũng không tồi……”
Nam nhân khom người xuống, sau lời mở đầu thì không còn lời nào khác.
-“Ngươi vì sao không báo quan?” Bàng Mục hỏi.
Nam nhân buột miệng thốt ra,
-“Thanh quan khó quản việc nhà, lại nói, ta tốt xấu cũng là một nam nhân, là chủ gia đình, nếu nói với người ngoài rằng nữ nhân của mình đánh mình mười mấy năm, sao còn có mặt mũi mà sống trên đời?”
Ngừng một chút, hình như là muốn cứu lấy mặt mũi của mình, lúng túng nói:
-“Rốt cuộc là người một nhà, hài tử nhỏ, không hiểu chuyện, làm nàng không thoải mái, đánh vài cái, xong rồi thì sẽ tốt, nhà ai mà không như vậy?”
Bà nương tính tình táo bạo dễ giận, càng có tin đồn nhảm nhí khó nghe truyền ra ngoài, nhưng cũng có lúc, ngẫu nhiên tâm tình tốt sẽ cho mình chút bạc tiêu vặt. Hơn nữa từ lúc có hài tử, nàng liền chuyển mục tiêu, có tức giận cũng không phát lên chính mình……
Yến Kiêu ban đầu còn đồng tình với hắn, vừa nghe những lời này, tức đến sùi bọt mép, nhịn không được mắng một câu,
-“Không bằng ngươi chết sớm đi còn tốt hơn!”
Cũng tốt hơn hiện tại, vừa liên luỵ đến hài tử, vừa liên luỵ đến những người vô tội đó!
Cha Đại Nữu dường như sớm đã quen với việc bị mắng, nghe xong lời này, mày cũng không nhăn một chút, chỉ cúi đầu, một bộ dạng mặc người xâu xé.
Yến Kiêu nhìn hắn mà tức giận, hàm răng đều ngứa.
Bàng Mục kéo tay nàng, ý bảo tạm thời đừng nóng nảy, lại hỏi:
-“Mấy ngày gần đây, nhà của ngươi có phát sinh chuyện lớn gì hay không? Hoặc là bà nương ngươi đột nhiên làm khó dễ, hoặc là có chuyện gì khác ở bên ngoài?”
Mức độ phạm tội của Đại Nữu đột nhiên thăng cấp nhanh chóng, khẳng định không phải không có nguyên nhân.
Cha Đại Nữu nghe vậy thì ánh mắt trốn tránh, ngay từ đầu còn không muốn nói, nhưng không chịu nổi sự áp bách của Bàng Mục, cuối cùng vẫn rầm rì nói.
-“Đại khái năm sáu ngày trước, nương nàng một đêm không về, sáng sớm ngày hôm sau trở về thì cả người đầy mùi rượu, chỉ nói có một phú hộ ở trấn trên, tiểu thiếp thứ sáu của ông ta đã chết, hiện giờ lại thu xếp làm mai, nàng nghĩ Đại Nữu tuy rằng gầy yếu một chút, nhưng bộ dáng cũng coi là đoan chính, muốn tìm người ta, đưa Đại Nữu qua đó……”
Bàng Mục xụ mặt quát:
-“Chuyện này các ngươi nói cho hài tử nghe?”
Cha Đại Nữu gật đầu, vẻ mặt đúng lý hợp tình,
-“Đó là chung thân đại sự cả đời nàng, sao có thể không nói cho nàng biết?”
Yến Kiêu tức giận, trong đầu ong một tiếng, thân thể đã nhanh trước một bước, xông lên đá thật mạnh vào người hắn.
Bàng Mục cùng một đám nha dịch chỉ coi như không nhìn thấy, chờ nàng đá xong, mới làm bộ làm tịch đi lên lôi kéo, lại mềm giọng an ủi.
Còn nương Đại Nữu, đúng là người đàn bà đanh đá, không thèm nghe ai nói, vừa được kéo miếng vải bịt mồm ra, liền bắt đầu chửi ầm lên.
-“Lão nương mặc kệ các ngươi có phải người nha môn hay không, cho dù là Thiên Vương lão tử tới, cũng không quản được việc lão nương đánh hài tử! Nàng là do ta sinh, uống máu của ta mới lớn lên, ta cho bọn chúng ăn, cho bọn chúng mặc, chỗ nào có lỗi với chúng nó? Đây là thiên đại ân tình! Đừng nói ta đánh chúng hai lần, ta bảo bọn chúng đi tìm chết, cũng chỉ là báo ân dưỡng dục thôi!”
Đối mặt với người như vậy, giảng đạo lý chắc chắn là không thể, Bàng Mục đen mặt sai người bịt miệng bà ta lại.
Đừng nói Yến Kiêu, nha dịch khắp viện này cũng cảm thấy chân tay phát ngứa.
Mặc dù nữ nhân này không trực tiếp động thủ, nhưng cũng không phải người vô tội, bà ta trực tiếp tạo nên một Đại Nữu vặn vẹo. Mà trượng phu của bà ta, cha Đại Nữu, cũng bởi vì yếu đuối, vì thể diện mà mặc kệ hết thảy, để chuyện phát sinh đến mức không thể vãn hồi, gây thành đại họa hôm nay.
Trên thực tế, dù là xã hội cổ đại hay hiện đại, đối với loại người bên ngoài vô tội, nhưng lại là đầu sỏ gây tội, đều không có quy định hình phạt rõ ràng. Dưới tình huống như vậy, người có quyền phải vận dụng linh hoạt là đặc biệt quan trọng.
Giờ khắc này, Yến Kiêu đột nhiên cảm kích hoàn cảnh hiện tại của mình. Bởi vì ở hoàn cảnh hiện tại, hoàng quyền, hoặc nói cụ thể là quyền lực của quan viên, so với xã hội hiện đại lớn và linh hoạt hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, xét đến Đại Nữu còn có hai đệ muội, phụ mẫu cùng tỷ tỷ đều bị mang đi, hai đứa nhỏ này cần phải được chăm sóc cẩn thận.
Sau đó, Phương Hưng mang Đại Nữu đi xác nhận hiện trường phạm tội.
Hai nơi trước thì không sao, mọi người đều biết, nơi tiếp theo, Đại Nữu dẫn mọi người đến một nơi hoàn toàn xa lạ, đến khe suối phía trước, chỉ vào trong bụi cỏ thấp thoáng một màu đỏ cam, sắc mặt bình tĩnh nói:
-“Nhìn đi, nàng vẫn còn nằm ở nơi đó.”
Trong lòng mọi người trầm xuống, Yến Kiêu xách theo rương dụng cụ đi lên, đẩy bụi cỏ ra, vừa thấy, một cổ mùi thối rữa nồng nặc phả vào mặt.
Khối nữ thi vô danh nằm nghiêng trước mắt này đã xuất hiện thi lục rõ ràng, xác chết sưng to, tầng váy áo bên ngoài bị chất lỏng làm ướt. Vết thương phía sau đầu đã bị phân hủy và biến dạng nghiêm trọng, miệng vết thương bị ép mở rộng ra gấp mấy lần, dịch thể chảy xuôi xuống, có vô số giòi bọ trắng bóng nhúc nhích, ngoe nguẩy ở trong đó.
Mấy nha dịch đi cùng, không hề phòng bị, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, hai mắt tối sầm, cổ họng ngứa ngáy, không nói hai lời, chạy vọt đến một bên nôn thốc nôn tháo.
Yến Kiêu dùng sức mím môi, xoay đầu đi, nhìn Đại Nữu vẫn như cũ, mặt không biểu cảm, sau đó nhanh chóng đeo bao tay và khẩu trang vào, kiểm tra sơ qua tình trạng của thi thể.
Căn cứ vào tình trạng của thi thể, Yến Kiêu phỏng đoán người này đã chết khoảng bốn ngày, phần xương sọ bị đập nát, vỡ nghiêm trọng, lại trải qua quá trình lên men, có mấy chỗ xương trực tiếp căng nứt ra, rất nhiều ruồi bọ trực tiếp đẻ trứng ở trong não……
Nàng nói với Bàng Mục tình huống của thi thể:
-“Thương thế nghiêm trọng hơn hẳn đám người Hồng thị, nhưng so với Tang A Cửu lại nhẹ hơn một ít, bổ sung thêm cho quy luật phạm tội thăng cấp.”
Bàng Mục gọi Đỗ Khuê đang nôn mửa như thổ,
-“Người này tử vong đã nhiều ngày nhưng không có người báo án, ngươi đi tra vùng phụ cận xung quanh, xem có ai sống một mình hay không, sau đó đối chiếu.”
Đỗ Khuê theo bản năng liếc nhìn thi thể, tức khắc lại nôn khan một trận,
-“…Vâng!”
Đợi mọi người xem hết 5 hiện trường, Đại Nữu đột nhiên nói một câu khiến tất cả mọi người khiếp sợ:
-“Ta dẫn các ngươi đi xem xong rồi, hiện tại có thể về nhà không?”
Yến Kiêu mở to hai mắt nhìn, nhìn nàng hồi lâu mới miễn cưỡng tìm về lý trí,
-“Tuy rằng ta không muốn nói như vậy, nhưng ngươi có biết ngươi đã giết người không?”
Đại Nữu chớp chớp đôi mắt to, bình tĩnh nói:
-“Ta cũng chỉ muốn đánh một chút.”
Nói xong, lại nhìn về phía Phương Hưng, vô cùng nghiêm túc nói:
-“Ta còn chưa cho heo ăn, đệ đệ muội muội không thấy ta cũng sẽ sợ hãi.”
-“Ta có thể trở về không?” Nàng hỏi mọi người như vậy, sắc mặt thờ ơ. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 112
Đương nhiên Đại Nữu không thể trở về, Bàng Mục lập tức gọi người giam giữ nàng lại.
Niệm tình nàng còn là một cô nương nhỏ tuổi, cho nên để nàng ở một phòng giam riêng biệt, đợi ngày sau báo cáo thánh nhân, để người định đoạt.
Đại Lộc Triều mấy năm trước chiến hỏa liên miên, dân cư tổn thất nghiêm trọng, hiện giờ án mạng chết người vô cùng khắc nghiệt. Văn bản luật pháp có quy định rõ ràng, hài tử dưới mười tuổi vô tri (thiếu hiểu biết), thất thủ đả thương người mới có thể giảm nhẹ hình phạt.
Mà Đại Nữu đã mười hai tuổi, lại cố ý gây thương tích nhẹ cho hai người, làm trọng thương một người, giết chết hai người, tính chất ác liệt, ảnh hưởng nghiêm trọng.
Đây là vụ án hài tử giết người đầu tiên kể từ khi thánh nhân kế vị đến nay, không cần nghĩ cũng biết sẽ lại gây nên một trận sống gió.
Còn phụ mẫu Đại Nữu, Bàng Mục cũng không dễ dàng buông tha.
Quả thật, hắn không tin nhân chi sơ tính bản thiện gì đó, nếu cặp phu thê kia không hành sự làm càn, sao lại có kết cục như hôm nay?
-“Diệp thị mười mấy năm qua ngược đãi người nhà, còn có ý định cường bán nữ nhi, hành vi này khiến người giận sôi, không phạt nặng sẽ làm dân phẫn nộ, vì vậy lưu đày hai ngàn dặm, vĩnh viễn không được trở về.”
-“Lưu Bảo đối với hành động bạo hành của Diệp thị làm như không thấy, mặc kệ nó, uổng làm cha; biết rõ hung thủ nhưng lại không khuyên bảo, báo án, gián tiếp gây nên án mạng, đánh 30 trượng, tù 6 năm!”
Tù là một hình phạt ở cổ đại, không chỉ đơn giản là bị giam giữ, mà là áp giải phạm nhân đến những nơi khai thác đá, khoáng sản, sửa đường… Bọn họ bị bắt ép lao động đến mức mệt mỏi, đau đớn, và có tỉ lệ người tử vong ở nơi đang chấp hành rất cao, rất nhiều người không chờ được đến lúc phóng thích thì tinh thần đã suy nhược, giống như một cái xác không hồn.
Đại Nữu có một muội muội bảy tuổi và một đệ đệ 4 tuổi, được đưa đến thiện đường do quan phủ bỏ vốn xây dựng lên, để cho chuyên gia chiếu cố, sống cùng những cô nhi khác.
Không sợ nói khó nghe, cho dù ở thiện đường, tốt xấu bọn họ cũng có thể ăn no mặc ấm, cũng không đến mức động một chút là bị đánh chửi, ngoài việc không có tỷ tỷ bên cạnh, so với việc ở cùng gia đình mình thì tốt hơn nhiều.
Mười ngày sau, thân phận của nữ thi vô danh kia cũng được tra rõ, họ Mạnh, mọi người gọi là Mạnh Nhị Nha.
Nói đến việc này, Mạnh Nhị Nha cũng là xui xẻo, nàng vốn là người từ huyện khác đến nhà thân thích tham dự tiệc trăng tròn của hài tử, ai ngờ trên đường trở về gặp tai bay vạ gió.
Người nhà Mạnh Nhị Nha thấy nàng đã lâu không trở về, lòng nóng như lửa đốt, mấy ngày hôm trước đã sớm báo quan, hiện giờ vẫn chưa tìm thấy. Chỉ vì nơi đó cách Tuấn Ninh phủ khá xa, không nằm trong phạm vi hỗ trợ điều tra, cho nên tạm thời không thể liên hệ.
Lúc người nhà nàng đến nhận thi, bật khóc ngay tại chỗ, không kềm chế được, đám người Yến Kiêu cũng chua xót.
Bản thân nguyên nhân gây lên vụ án liên hoàn này chính là một bi kịch:
Cặp phu thê sống chắp vá cùng nhau, miễn cưỡng sinh hài tử, nhưng lại để chúng sống một cuộc sống dị dạng. Mà những hài tử trưởng thành từ trong hoàn cảnh sống vặn vẹo, áp lực này, có lẽ vốn có tính tình không tốt, hoặc có lẽ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh.
Hơn mười mấy năm qua, không có ai giúp nàng một lần, ngược lại song thân, hai người thân cận nhất lại chà đạp nàng hết lần này đến lần khác, trơ mắt nhìn nàng rơi vào vực sâu……
Mà hung thủ nhỏ tuổi kia lại tự tay hủy hoại cuộc đời chưa kịp bắt đầu của mình, đồng thời tàn nhẫn đập nát hai gia đình vốn dĩ rất hòa thuận và hạnh phúc!
Sau khi bổn án hoàn toàn kết thúc, trong lúc Yến Kiêu đi dạo phố vô tình nhìn thấy các cửa hàng bên đường cắm xương bồ và ngải diệp (ngải cứu) trên cửa, lúc này mới chợt nhận ra, Tết Đoan Ngọ đã lặng lẽ đến.
Hôm nay đã là mùng hai tháng 5, ba ngày nữa chính là Tết Đoan Ngọ, không khí ngày lễ tràn ngập làm giảm bớt đi sự nặng nề, áp lực của “Án tập kích màu đỏ cam liên hoàn”, ngay cả Đổng phu nhân không thích vui chơi cũng có ý thức phân phát lễ vật cho mọi người, muốn làm mọi người vui vẻ một chút.
Yến Kiêu và Bàng Mục đều nhận được một cái túi thơm ngũ độc tinh xảo, cùng một cái vòng ngũ sắc sặc sỡ.
Yến Kiêu thì không sao, Bàng Mục vẻ mặt đau khổ, nhăn như mướp đắng,
-“Tẩu tử, không phải ta chê tay nghề ngài không tốt, chỉ là một hán tử như ta, đeo cái đồ vật này ở trên tay, thành cái thể thống gì!”
Đổng phu nhân dùng quạt che mặt mà cười,
-“Cái này gọi là vòng trường mệnh, cũng gọi là vòng tích binh, đeo nó sẽ không bị binh quỷ xâm nhập, không sợ bách bệnh.”
Bàng Mục bật cười:
-“Chỉ là dỗ hài tử thôi, ta là người sắp thành thân rồi!”
Hắn tốt xấu cũng là một tri phủ, ngày ngày đi làm việc công, mỗi khi nhấc tay, làm lộ ra một cái vòng chỉ có hài tử mới đeo, còn có uy nghiêm ở đâu?
-“Vẫn không phải chưa thành thân sao?”
Đang nói, Liêu Vô Hà cầm cây quạt từ bên ngoài tiến vào, nghe vậy cười nói,
-“Chưa thành thân, vẫn là hài tử. Tẩu tử ngươi khó khăn mới tự mình làm, quý trọng chút đi.”
Khuôn mặt Bàng Mục nhăn như quả hạch đào.
Yến Kiêu cũng thấy thú vị, cười ha ha mạnh mẽ kéo hắn qua, nửa dỗ nửa lừa đeo lên cho hắn.
Thấy hắn vẫn không cười nổi, nàng để tay mình cạnh tay hắn, cười nói:
-“Nhìn đi, thật tốt, hai cái này là một đôi, người khác đều không có.”
Hai cánh tay một thô một nhỏ, đeo hai cái vòng giống như nhau, dưới ánh mặt trời lộ ra sợi dây óng ánh độc nhất vô nhị. Dưới cái vòng có một quả Ngũ Độc làm bằng vàng, nhẹ nhàng lắc lư, thật cảm thấy ấm áp.
Bàng Mục nhếch miệng, nghe giọng điệu dỗ dành hài tử của Yến Kiêu, càng nhìn cái vòng càng thấy thuận mắt.
-“Ha ha ha ha!”
Đang thưởng thức cảnh đẹp, Đồ Khánh cùng Bạch Ninh đến, thấy lão đại Bàng Mục đeo vòng tay, cười to ra tiếng, bộc lộ sự khinh thường ra ngoài.
Bàng Mục lập tức chống nạnh đáp lại:
-“Các ngươi thì hiểu cái gì!”
Tề Viễn ở phía sau cười tủm tỉm,
-“Đại nhân hiện giờ càng thêm mạnh miệng.”
Hắn còn chưa nói xong, lại thấy Đổng phu nhân nhận lấy một cái túi tiền thật lớn trong tay nha hoàn, vừa mở ra, có một đống lớn vòng tay ngũ sắc diễm lệ, nhưng chỉ khác mặt dây là hình bánh chưng bằng vàng.
Bánh chưng…… Còn không bằng quả Ngũ Độc!
Tiếng cười của Tề Viễn đột nhiên dừng lại, trong lòng chợt dâng lên dự cảm xấu.
Quả nhiên, thấy Đổng phu nhân cười dịu dàng, hướng hắn vẫy tay,
-“Ngươi tới.”
Tề Viễn điên cuồng lắc đầu, định lui về phía sau,
-“Không không không, ta không tới.”
Nhưng mà hắn còn chưa kịp chạy, Bàng Mục đã cười dữ tợn nhào lên, xách hắn như xách con gà đến trước mặt Đổng phu nhân, tươi cười “hiền lành”,
-“Chưa thành thân đều là bé ngoan, tới, đeo vòng lên!”
Bé ngoan Tề Viễn:
....
Tề Viễn bị bắt khuất phục, bất chấp tất cả tư thế, trên tinh thần có chết cũng không chết một mình, hắn nhiệt tình hỗ trợ Bàng Mục, đám người Đồ Khánh và những thị vệ khác đều bị bắt sạch sẽ, trong viện tức khắc gà bay chó sủa một mảnh, tiếng kêu than dậy trời đất……
Yến Kiêu và Bạch Ninh cùng cười.
Sau khi đã náo loạn xong, mọi người bắt đầu bàn về tiệc Đoan Ngọ, Yến Kiêu nói:
-“Hiếm khi được mấy ngày nhàn rỗi, không bằng chúng ta làm bánh chưng đi.”
Bạch Hi và Hứa Thiến đến sau, đột nhiên giơ cao cánh tay, giống như hai cây lao sắc bén, chém đinh chặt sắt nói:
-“Yến tỷ tỷ, còn muốn lợn sữa nướng!”
Hai người đang ở thời kỳ phát triển, ăn nhiều, lại thích ăn thịt, một lần ăn lợn sữa nướng liền nhớ mãi không quên, nhưng cũng biết làm món phiền phức, cho nên ngày thường không dám nói.
Bạch Ninh đánh đệ đệ một cái,
-“Ngươi cũng kén ăn ghê, ngươi cũng không phải làm có khác.”
Bạch Hi ôm đầu nói:
-“Đệ cũng không phải ăn không trả tiền,”
Lại nói với Yến Kiêu,
-“Yến tỷ tỷ, tỷ yên tâm, phàm là có chuyện gì cần tiểu đệ, xin cứ việc mở miệng!”
Hứa Thiến cũng gật đầu theo,
-“Ta cũng vậy, ta cũng vậy!”
Cuối cùng lại phát ra mấy câu rắm chó không coi là thơ,
-“Một con lợn trên bàn, hai con chim trên trời. Muốn hỏi từ đâu tới, trong lò nướng bốc lửa!”
Bạch Hi lập tức vỗ tay khen ngợi đồng bọn, bộ dáng tán thưởng nói:
-“Thơ hay, thơ hay!”
Mọi người:
....
Hai hài tử này chính là điển hình, vốn không yêu thích vũ văn lộng mặc*. Mặc dù đọc không ít sách, điển cố, lịch sử, binh pháp thuộc như lòng bàn tay, nhưng lại không có thiên phú làm thơ. Hiện giờ đi theo mọi người tuần phố, càng vui vẻ, lại càng không quan tâm đến việc đọc sách.
(Chú thích: vũ văn lộng mặc là tài tử văn nhân múa bút thành văn.)
Yến Kiêu cười đến đau cả bụng, không khỏi có chút xấu hổ, mà Bạch Ninh là tỷ tỷ đã không chịu nổi, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, thuận tay cầm băng ghế đuổi giết một hồi:
-“Tiểu tử hỗn trướng, ngươi đứng lại đó cho ta! Xem ta có đánh gãy chân của ngươi không!”
Không biết làm thơ thì câm miệng đi, không ai nói ngươi bị câm, nói ra lại càng mất mặt?
Yến Kiêu nhìn bọn họ làm ầm ĩ, đột nhiên phát hiện Nhậm Trạch đứng ở cổng viện.
Không biết hắn đến từ lúc nào, cứ ngơ ngẩn đứng ở ngoài cửa, cũng không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn mọi người cười vui, đùa giỡn bên trong.
Ánh nắng xuyên qua bức tường len lỏi vào dây thường xuân, hóa thành những quầng sáng hình dạng khác nhau dừng ở trên người hắn, lung lay.
Dường như hắn cũng bị không khí trong viện lây nhiễm, khóe môi treo một nụ cười nhẹ, nhưng lại chưa từng chủ động tham dự, nụ cười nhẹ này lại vô cớ trở nên chua xót.
Yến Kiêu lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên vung tay lên cười với hắn, lớn tiếng mời:
-“Đứng đấy làm gì? Mau vào đi, mọi người đều đang thương lượng về tiệc Đoan Ngọ, ngươi thích ăn bánh chưng nhân gì cứ nói?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều vô thức nhìn theo hướng nàng đang nói.
Nhậm Trạch cả người cứng đờ, theo bản năng co rụt lại, há miệng thở dốc, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, không nói nên lời.
Hắn vốn là điềm gở, bây giờ có thể tìm được phiến ngói che chở đã là vạn hạnh, nơi nào xứng……
Nhưng mà, không đợi hắn xoay người rời đi, lại nghe thấy Liêu Vô Hà ngồi bên bàn đá bình tĩnh nói:
-“Co rúm như vậy, còn ra thể thống gì?”
Từ khi Vệ Lam trúng Trạng Nguyên ở lại kinh thành, Nhậm Trạch liền thay hắn lưu tại bên người Liêu Vô Hà, hỗ trợ xử lý một ít công văn rườm rà. Mà Liêu Vô Hà tuy thưởng thức tài hoa của hắn, thương tiếc cảnh ngộ của hắn, nhưng vẫn đối xử với hắn nhàn nhạt, toàn bộ trên dưới nha môn đều biết chuyện này, cho nên lúc hắn mở miệng, mọi người đều nhất trí quay sang nhìn Liêu Vô Hà.
Liêu Vô Hà sắc mặt bất biến, nhưng động tác phẩy quạt trong nháy mắt cứng đờ, ngay lập tức hắn lại hừ một tiếng coi như không có chuyện gì,
-“Nhìn cái gì?”
Mọi người sôi nổi chuyển tầm mắt, sau đó tốp năm tốp ba khe khẽ nói nhỏ:
Tiên sinh ngượng ngùng!
Liêu Vô Hà thẹn quá thành giận, trừng mắt nhìn Bàng Mục đang vui sướng kề tai Yến Kiêu nói nhỏ,
-“Trước mặt mọi người nói lời sau lưng, đây là việc quân tử nên làm sao!”
Bàng Mục tỏ vẻ thẳng thắn, khắp thiên hạ đều biết chúng ta sắp thành thân, thân mật một chút cũng không được sao.
Nhậm Trạch theo bản năng đứng ở cửa sửa sang lại trường bào cho ngay ngắn, lúc này mới chậm rãi đi vào, hành lễ với mọi người.
Bàng Mục cười, bảo hắn ngồi xuống nói,
-“Đều là người trong nhà, không cần đa lễ.”
Nhậm Trạch lại nhìn Liêu Vô Hà một cái, thấy hắn dường như hơi hơi gật đầu, lúc này mới có chút vui sướng ngồi xuống, lại có chút thẹn thùng nói:
-“Vốn là vô tình đi ngang qua……”
-“Vệ đại ca nói tài học của ngươi còn ở phía trên hắn!”
Bạch Hi đột nhiên thò gương mặt múp míp đầy thịt lại gần, đôi mắt sáng long lanh hỏi,
-“Nhậm đại ca, lúc ta làm thơ, có thể làm phiền ngươi hỗ trợ chỉ điểm không?”
Nhậm Trạch bị hắn làm cho sửng sốt, đột nhiên ngửa ra sau, nghe vậy có chút ngẩn người,
-“Vô Thanh làm người khiêm tốn, Bạch công tử chớ có nghe hắn nói, về phần chỉ điểm……”
-“Ngươi đừng đáp ứng quá sớm,”
Yến Kiêu bỗng nhiên buồn bã nói, lại học giọng điệu vừa rồi của Hứa Thiến đọc lại,
-“Một con lợn trên bàn, hai con chim trên trời. Muốn hỏi từ đâu tới, trong lò nướng bốc lửa!”
Cuối cùng lại học thần thái tán thưởng vỗ tay của Bạch Hi, rung đùi đắc ý khen ngợi,
-“Thơ hay, thơ hay!”
Có thể nói nàng bắt chước giống y như đúc, mọi người cảm thấy so với bản gốc càng kích thích hơn, một đám cười run cả người, Hứa Thiến cùng Bạch Hi lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được……
Nhậm Trạch mặt dại ra, dùng ánh mắt dò hỏi.
Yến Kiêu mặt bi tráng gật gật đầu, ý tứ đây là trình độ của đôi công tử tiểu thư này.
Nhậm Trạch nháy mắt lâm vào tuyệt vọng, vẻ kính sợ đối với thế gia đại tộc không còn sót lại chút gì.
Cái quái gì thế này?
Tiết Đoan Ngọ, sáng sớm hôm đó, toàn bộ trên dưới nha môn đều được huy động, người giết heo, người nhổ lông, người làm thịt muối, vô cùng vui vẻ.
Năm nay người nhiều, náo nhiệt, mấu chốt nhất chính là ăn nhiều hơn, Yến Kiêu chuẩn bị táo đỏ, mứt táo, đậu đen, đậu xanh, thịt lợn, lòng đỏ trứng.... làm thành mười mấy loại nhân bánh chưng, nấu đầy hai nồi lớn, cả tòa phủ nha đều bị bao phủ bởi hương khí nồng đậm của gạo nếp.
Ngoài bánh chưng và lợn sữa nướng, nàng còn rất hào sảng phải làm cho mọi người một lò vịt nướng, cùng với bánh tráng cuộn hành chấm mắm ruốc, được tất cả mọi người bỏ phiếu thông qua.
Tất cả mọi người đều phải làm việc, hoặc là chặt củi, hoặc là rửa nồi rửa chén, dù sao cũng không có ai nhàn rỗi.
Mà trong nhóm người này có nhiều con cháu thế gia, suốt ngày mười ngón không dính nước, khó tránh khỏi trăm ngàn chỗ hở, bên này làm rơi cái mâm, bên kia làm vỡ cái chén, ngược lại là Nhậm Trạch, ngày thường nhìn qua là người văn nhã nhất, nhưng lại làm việc nhanh nhẹn nhất.
Mọi người đầu tiên là kinh ngạc, nhưng nghĩ đến xuất thân và những việc hắn đã trải qua, nhịn không được mà thở dài.
Nếu không phải tạo hóa trêu người, có lẽ hắn cũng giống như Đồ Khánh, Bạch Hi là con cháu nhà quan……
Nhậm Trạch cố ý mặc xiêm y cũ, xắn tay áo và ống quần, ngồi xổm cạnh chậu gỗ lớn nhổ lông vịt, thủ pháp thành thạo được Yến Kiêu điên cuồng khen ngợi.
Cảnh tượng này hiển nhiên khiến cho đám người Bàng Mục và Tề Viễn lâm vào hồi ức nào đó không quá tốt đẹp, vì thế theo bản năng lựa chọn…… Vây xem.
Trời thấy còn thương, được sống lâu, cuối cùng cũng chờ đến một ngày bọn họ không cần ra tay!
Nhậm Trạch bị bọn họ nhìn mà da đầu tê dại, một cái lông vịt nhổ mấy lần không được, nhịn không được ngửa đầu, bất đắc dĩ hỏi:
-“Hai vị đại nhân, tại hạ có chỗ nào làm không đúng sao?”
Bàng Mục cùng Tề Viễn cười gượng pha trò, ngượng ngùng nói:
-“Khá tốt, khá tốt.”
Nhậm Trạch nhướng mày nhìn bọn họ hồi lâu, đột nhiên cười khẽ ra tiếng, ý vị thâm trường nói:
-“Hai vị đại nhân như thế, tại hạ hình như đã biết chút chuyện.”
Bàng Mục và Tề Viễn kinh hãi, xoay người rời đi.
Con mẹ nó, người đọc sách đều là yêu tinh chuyển thế? Cái này cũng nhìn ra được?
Dù sao bọn họ tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình từng bị bắt nhổ lông vịt!
Nhìn thấy hai người nhanh chóng rời đi, Nhậm Trạch lại cười vài tiếng, lắc đầu nói:
-“Xem ra, thật sự là có chuyện...”
Nói xong, lại tiếp tục cúi đầu nhổ lông vịt.
Khỏi phải nói, đồ ăn hôm nay tự nhiên phong phú không thể tả, mọi người bày mấy bàn tiệc lớn ở trong sân, thôi bôi hoán trản* ăn uống thỏa thích, vẫn luôn náo loạn hết nửa ngày mới thôi.
(Chú thích: thôi bôi hoán trản là chén qua chén lại.)
Vì mấy tháng đầu năm bận rộn nhiều việc, vợ chồng son Bàng Mục và Yến Kiêu chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng chưa nghiêm túc nói chuyện yêu đương. Đúng lúc gặp ngày hội, quan viên tại chức có năm ngày nghỉ, vì thế ngày hôm sau tranh thủ lúc rảnh rỗi dạo chơi ngoại thành.
Thời tiết trong lành, ấm áp hòa hợp, khắp nơi đều có du khách vui đùa, hai người cưỡi ngựa vừa đi vừa đùa, chỉ cảm thấy vui vẻ không nói nên lời.
Khi đi ngang qua một đồng cỏ xanh tươi, Yến Kiêu thấy có rất nhiều nhà dựng lều ăn cơm dã ngoại ở đó, nữ quyến vội vàng chăm sóc hài tử, nam nhân ghé vào một chỗ, lớn tiếng đàm tiếu, liền nghiêng đầu hỏi Bàng Mục:
-“Ta cả ngày ra ở bên ngoài, không ôn nhu, hiền huệ như tức phụ của người ta, ngày sau chàng sẽ không oán giận chứ?”
-“Chúng ta như vậy rất tốt!”
Bàng Mục không cần nghĩ ngợi nói,
-“Nàng và ta cùng nhau ra vào, vừa quay đầu đã nhìn thấy nhau, chỉ cần nghĩ như vậy, ta thật cảm thấy kiên định. Nếu nàng giống như những phụ nhân khác cả ngày ở hậu trạch, ta lại bận rộn, mười ngày nửa tháng cũng không gặp nhau, nghĩ đến mà thấy hoảng? Đến lúc ấy, năm rộng tháng dài, ta nói công vụ nàng không hiểu, nàng nói chuyện nhà ta cũng không nghe, chẳng phải không cùng tiếng nói? Làm vợ chồng như vậy có gì thú vị!”
Yến Kiêu nghe được nhấp miệng cười không ngừng, hung hăng khen ngợi hắn, càng làm Bàng Mục cực kỳ đắc ý, thần thái sáng lạn nói rất nhiều lời chân tình.
Hai người chỉ lo nói giỡn, để cho ngựa tự đi, đến lúc nhìn lại, đã ra khỏi thành, hướng đến trên núi.
Yến Kiêu thít chặt dây cương, đưa mắt nhìn bốn phía, thấy phủ thành quen thuộc trở nên rất nhỏ.
Bàng Mục nhìn bốn phía, vỗ vỗ một gốc cây đại thụ hai người ôm không hết, cười nói:
-“Cổ thụ xanh ngắt, nơi này phong cảnh không tệ. Làm khó chúng ta đi lâu như vậy, cũng chưa kịp nhìn kỹ, hôm nay mới phát hiện.”
Yến Kiêu gật gật đầu, cũng nhìn theo một hồi, tán thưởng nói:
-“Ngọn núi này cũng không cao lắm, nhìn xa xa thì thấy bình thường, nhưng sau khi đến gần mới phát hiện nó khác lạ hơn thường.”
Khi đang nói chuyện, một quả cầu lông trắng như tuyết chạy vụt qua mắt họ ,
-“Con thỏ!”
Bàng Mục lập tức tỉnh táo lại, trở tay rút chủy thủ từ trong ủng, cầm trên tay,
-“Nàng ở đây, không cần đi, đợi ta tóm được nó, chúng ta sẽ có cơm trưa.”
Yến Kiêu vỗ vỗ bọc túi nhỏ căng phồng, tỏ vẻ có đầy đủ gia vị,
-“Đi thôi, ta sẽ nhóm lửa.”
Hai người lập tức phân công hợp tác.
Ai ngờ Bàng Mục đi lần này lại là một hồi lâu, Yến Kiêu buồn chán, cầm nhánh cây vẽ loạn trên mặt đất, cũng lo lắng không biết hắn có gặp phải chuyện gì hay không, Bàng Mục tay không trở về từ rừng cây.
Gánh nặng trong lòng Yến Kiêu được giải tỏa, vội ném xuống nhánh cây trong tay xuống, chạy tới đón hắn,
-“Làm sao vậy?”
Thân thủ của hắn nàng tin, chỉ một con thỏ, bắt dễ như trở bàn tay. Nhưng hôm nay lại về tay không, hay thật sự có chuyện gì?
Bàng Mục thần sắc phức tạp gãi gãi đầu, kéo nàng đi,
-“Nàng đi cùng ta.”
Ước chừng mười lăm phút sau, Yến Kiêu đứng trước một cái hố đất, nhìn xương trắng bên trong lộ ra, nhịn không được quay đầu nói một câu với Bàng Mục,
-“Ngọa tào!”
Post on 22/12/2022
No comments:
Post a Comment