Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 61


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 121

 

Mọi người ăn cơm xong liền vội vàng mở họp, hai bên đều cung cấp phát hiện mới của mình.

 

Vương tri huyện đã phái ra một nhóm người tìm hiểu về quan hệ nhân tế của phu thê Hình tú tài, một nhóm khác hôm nay trời còn chưa sáng đã quay lại hiện trường, tình cờ phát hiện ra ngăn bí mật bị trộm trống không kia.

 

Vì để phòng ngừa hung thủ chạy ra khỏi thành, hắn lập tức hạ lệnh đóng cửa thành, kiểm tra nghiêm ngặt tất cả hành lý của người rời khỏi thành, nhưng tạm thời vẫn chưa có kết quả.

 

-“Mặt khác, hạ quan cũng đã cho người đi chào hỏi các hiệu cầm đồ, cửa hàng bạc ở khắp nơi,

Vương tri huyện nói,

-“Nếu có người mang trang sức đi cầm, bán lấy bạc hoặc đúc nóng, hạ quan có thể nhận được tin tức ngay lập tức.

 

Mà Yến Kiêu trải qua cả đêm cân nhắc, đang muốn nói ra kết luận của mình sau khi đã sắp xếp một cách có hệ thống, kết quả theo thói quen tính giơ tay lại sờ soạng lại thấy trống không.

 

Aizza, quên mất đây không phải Tuấn Ninh phủ nha, không có tảng đá xoay để sử dụng.

 

-“Ta sẽ nói ra kết luận của mình.

 

-“Hung thủ là một nam nhi rất trẻ tuổi cường tráng, đi giày khoảng 8 phần của 1 thước. Hắn cùng hai người chết có quan hệ cực kỳ thân mật, thậm chí xuất phát từ nguyên nhân nào đó, biết vị trí đối phương giấu tài vật, cho nên trực tiếp giết người diệt khẩu đến thẳng mục đích, tự mình đi lấy, giảm bớt trình tự tìm kiếm.

 

-“Hung thủ sức lực rất lớn, cầm dịch cốt đao trong tay, dựa vào con đao này chúng ta tập trung vào một phạm vi để điều tra, xem những đồ tể liên quan đến nghề này có khả năng là hung thủ hay không?

 

Đầu năm nay, quan phủ đối với thiết khí quản lý nghiêm khắc, chặt chẽ, cho dù đi đánh một cái nồi cũng phải đăng ký, huống chi là loại dụng cụ chuyên nghiệp có lực sát thương cực kỳ lớn như này, rất dễ dàng có thể điều tra rõ nguồn gốc cùng hướng đi.

 

Vương tri huyện gật đầu đồng ý, ngay lập tức phái nha dịch nắm rõ chuyện này đi ra ngoài điều tra.

 

-“Ta còn có một ý tưởng,

Yến Kiêu buông quyển sổ nói,

-“Thời điểm điều tra nghe ngóng quan hệ nhân tế của người chết, ta cảm thấy có thể tập trung tìm những gia đình không mấy hòa thuận, tồn tại nhiều mâu thuẫn, hoặc là trưởng bối không thể quản hài tử.

 

Vương tri huyện quản lý huyện thành bây giờ, tất nhiên là người không tệ, tự nhiên không phải kẻ ngốc, nghe xong lời này liên tục gật đầu,

-“Đại nhân nói rất đúng, nhà bình thường sao có thể mặc kệ cho hài tử của mình đêm khuya ra ngoài?

 

Chỉ đơn thuần nhìn hành vi phạm tội của hắn, cũng không giống người nhà  bình thường có thể nuôi dưỡng ra.

 

Thời gian chờ đợi luôn trôi qua rất lâu, mà vụ án đang chờ xử lý, mọi người ai cũng không có cách nào thực sự thả lỏng, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân đều nổi gân xanh.

 

Yến Kiêu thật sự nóng lòng, nhất định phải tìm chuyện gì đó để phân tán sức chú ý, liền tìm tiểu Lục đến,

-“Ngươi giúp ta gửi bồ câu cho lão Bàng.

 

Hiện tại, yêu cầu của tiểu Lục đối với nàng đã rất thấp: Chỉ cần không ăn bồ câu, như thế nào đều được.

 

Yến Kiêu lấy một tờ giấy, mặt mày ủ ê suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ viết ba chữ: Ta  nhớ chàng.

 

Nhưng sau khi nhìn tiểu Lục cho tờ giấy vào ống trúc nhỏ trên đùi bồ câu, nàng lại hối hận: Thế này cũng quá không văn nhã.

 

-“Trước đừng bay!

Yến Kiêu vội vàng hét lên,

-“Đưa bồ câu cho ta. Ai, không phải ngọa tào, ngươi chạy cái gì? Đưa tờ giấy trên người bồ câu cho ta, ta muốn viết lại!

 

Tiểu Lục cảnh giác đưa tờ giấy qua, Yến Kiêu rất bất đắc dĩ nhận lấy, lại tận tình khuyên bảo:

-“Lục nhi, Lục gia, chúng ta tốt xấu cũng là chiến hữu cùng một trận tuyến, ngươi thiếu tín nhiệm với ta như vậy rất không được! Nên sửa.

 

Tiểu Lục trả lời cực kỳ lãnh khốc,

-“Không sửa được!.

 

Yến Kiêu há miệng thở dốc, rất muốn đánh người. Sau khi nghĩ lại, người ta là nhân vật tàn nhẫn có thể dùng mấy ngón tay đánh gãy xương sườn, đâm xuyên trái tim…… Vì thế lập tức thay đổi thành bộ dạng nịnh nọt,

-“Lục gia như vậy khá tốt.

 

Tiểu Lục:

....

 

Đây là tra án mạng đến mức ngu đi?

 

Yến Kiêu cân nhắc mãi, một lần nữa viết ra bức thư tương đối văn nhã:

-“Ngủ dậy thấy nhớ, trằn trọc.

 

Sau khi bồ câu được thả đi, nàng lấy tay làm hình mái che, nhìn bóng dáng bồ câu trắng mập mạp bay đi, ma xui quỷ khiến ra vẻ nói:

-“Bồ câu bay đi chỉ là bồ câu, còn lòng ta vẫn tràn đầy sầu muộn.

 

Nghi phạm sao còn chưa bắt được!

 

Tiểu Lục cùng tiểu Bát:

-“……Nôn!

 

Rất nhanh đã tìm được nguồn gốc của dịch cốt đao, hơn nữa người mất tự mình chạy đến báo án.

 

-“Hôm qua còn ở đó, vừa muốn mở cửa hàng mới phát hiện con dao đã biến mất, thảo dân quá khiếp sợ, vội vàng đóng mặt tiền cửa hàng, nhanh chóng đến đây báo mất.

 

Người mất là lão bản bán thịt gần 40 tuổi, làm người ngay thẳng hàm hậu, vừa thấy mất con dao, sợ tới mức hồn phi phách tán, sợ bị liên lụy đến xung đột tranh chấp của người khác, bỏ mặc buôn bán mà đến.

 

Đây không phải thời đại mà dụng cụ cắt gọt có thể đánh lung tung, mỗi một kiện thiết khí đều được ký hiệu, cuối năm quan phủ sẽ căn cứ vào cửa hàng rèn ở các nơi để thẩm tra đối chiếu từng thứ một, nếu vô cớ mất đi lại chưa từng thông báo cho quan phủ, bản thân người mất sẽ bị phán xử một năm lao dịch.

 

Vương tri huyện gọi người ghi lại, lại hỏi hắn trong nhà có người nào.

 

Bởi vì thời gian ngắn, án phu thê Hình tú tài bị giết còn chưa truyền ra ngoài, lão bản bán thịt tuy rằng nghi hoặc vì sao Huyện thái gia lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn thành thật trả lời,

-“Thê tử và hai nữ nhi cùng lão cha lão nương của thảo dân đều ở ngoài thành, còn thảo dân cùng mấy hỏa kế (người phụ việc, người làm) ở đây lo liệu cửa hàng thịt, nửa tháng về nhà một lần.

 

Không có nhi tử, Vương tri huyện nhìn Yến Kiêu, lại hỏi hắn bên trong có mấy hỏa kế, tên họ là gì, tuổi như thế nào.

 

Chưởng quầy thịt vừa nghe, cảm thấy có chút không đúng, thân hình to béo dần dần toát ra một tầng mồ hôi dầu, lắp bắp nói:

-“Đại, đại nhân, thảo dân cái gì cũng không làm! Mấy hỏa kế của thảo dân cái gì cũng không làm!

 

Nói xong, lại đột nhiên vỗ bàn tay nói:

-“Đúng rồi, hỏa kế của thảo dân có nói, hôm qua thấy tiểu tử Phương Trầm lén lút ở bên ngoài cửa hàng, lúc ấy còn tưởng rằng hắn muốn thừa dịp loạn trộm thịt, đuổi hắn hai lần, nhưng quay đầu lại thì phát hiện con dao bị mất, không phải hắn trộm còn có thể là ai?

 

Phương Trầm?

 

Yến Kiêu nghi hoặc nhìn về phía Vương tri huyện,

-“Đó là ai?

 

Vương tri huyện tuổi lớn, trí nhớ không được tốt, là một nha dịch tiến lên nhắc nhở.

 

-“Là một lưu manh ở trong thành, năm nay mười lăm. Nương hắn tái giá, cùng cha kế hiện tại sinh ra hai nhi tử, vốn dĩ không quan tâm đến Phương Trầm. Mà Phương Trầm tính tình táo bạo, thường xuyên ầm ĩ cùng người nhà không thôi, năm rộng tháng dài, xen lẫn cùng một chỗ với đám lưu manh trên đường, ngày ngày trộm cắp vặt, bị bắt rất nhiều lần.

 

Một nha dịch khác cũng nói:

-“Hắn sáu bảy tuổi đã ra ngoài lang thang, lúc đầu giả làm khất cái xin tiền, sau đó dần dần ăn trộm đồ vật, thậm chí là cướp đoạt, phàm là những ai có cửa tiệm ngoài mặt đường đều biết hắn. Chỉ là thấy hắn đáng thương, phần lớn là mất chút thứ đồ nhỏ như ba quả dưa hai quả táo, mọi người cũng đều mở một mắt nhắm một mắt không thèm nhắc đến. Đúng rồi, sức lực hắn rất lớn……

 

Yến Kiêu vội hỏi:

-“Đúng rồi, hắn có quan hệ như thế nào với phu thê Hình tú tài?

 

-“Phu thê hai người Hình tú tài mở tư thục kỳ thật càng giống thiện đường hơn, những hài tử nghèo không có chỗ để đi giống như Phương Trầm, rất nhiều người căn bản không phải đến vì đọc sách, chỉ là muốn tìm nơi nương náu, hai phu thê già cũng không chê, ngày lễ ngày tết còn làm xiêm y vải bố cho bọn hắn mặc.

Nha dịch kia nói,

-“Hai người họ không có con cái, đối với hài tử có thân thế đáng thương như Phương Trầm khó tránh khỏi trìu mến hơn chút, mấy năm gần đây khi hắn giận dỗi trốn đi, hai phu thê già còn từng thu lưu để hắn ở lại trong nhà hồi lâu, coi hắn không khác tôn tử là mấy.

 

Nghe xong lời này, mọi người đều trước mắt sáng ngời, Vương tri huyện lập tức đánh nhịp:

-“Bắt Phương Trầm lại!

 

Ít nhất trước mắt xem ra, Phương Trầm có hiềm nghi rất lớn.

 

Mặc dù nói Phương Trầm cả ngày không có ở nhà, nhưng dù sao cũng chỉ biết một địa điểm cố định duy nhất hắn có khả năng xuất nhập, tất cả mọi người vẫn đến đó đầu tiên.

 

Lúc đến, mẫu thân và cha dượng Phương Trầm đều có ở nhà, nhưng hai người vừa nghe nói đến Phương Trầm sắc mặt đại biến, trực tiếp nói thẳng không còn liên quan gì đến tên nghiệt chướng kia.

 

-“Hắn là bị giết hay là giết người?

Nương Phương Trầm đen mặt hỏi,

-“Sai gia, hắn nhiều năm chưa từng về nhà, các ngươi chớ có hỏi, bọn ta thật sự cái gì cũng không biết.

 

Bên trong huyện thành, phần lớn là bá tánh bản tính trung thực, nhà ai dạy ra cái dạng gây chuyện thị phi như này đều cảm thấy không thể ngẩng đầu lên được, thật có lỗi với hàng xóm, người nhà này tự nhiên ước gì phân rõ giới hạn cùng Phương Trầm.

 

Bọn nha dịch lại hỏi hàng xóm, biết được Phương Trầm lần cuối cùng xuất hiện ở đây hình như là ba bốn năm trước, hai người này xác thực không nói sai, cũng không hỏi ra cái gì, đành phải thất vọng ra về.

 

Loại lưu manh như Phương Trầm, không có chỗ ở cố định, tùy tiện chỗ nào cũng có thể ở, mọi người đều làm tốt, mất mấy ngày chuẩn bị, ai ngờ chạng vạng liền có tin tức: Đã bắt được Phương Trầm!

 

Nha dịch đến báo tin vẻ mặt cũng vui mừng khôn xiết,

-“Phỏng chừng là người của chúng ta lùng bắt tìm kiếm khắp nơi, tiểu tử đó sợ hãi, nhân lúc chạng vạng nhiều người ra khỏi thành, thừa dịp đục nước béo cò đào tẩu. Nhưng chờ đến lúc ra cửa thành, thấy binh lính thủ thành nhất nhất kiểm tra hành lý tùy thân, liền sợ hãi, xoay người chạy ngay. Ngài nói có phải có tật giật mình hay không? Các huynh đệ thấy vậy đều tiến lên vây bắt hắn.

 

Sau khi bị bắt, bọn nha dịch kiểm tra tay nải của hắn, đập vào mắt chính là hai cái tráp một lớn một nhỏ dính máu, trong đó có tráp trang sức bằng gỗ cùng một loại hoa văn trên bàn trang điểm của người chết Ngọc Thư.

 

Cũng không biết hắn trộm xiêm y từ chỗ nào, mặc không vừa người, treo lỏng lẻo ở trên thân, lộ ra phần ngực còn dính vết máu chưa lau sạch.

 

Mọi người đều hừng hực lửa giận, càng có người tính tình dữ dằn vỗ án dựng lên, chửi ầm ĩ.

 

Người ta coi hắn như tôn tử, hắn lại lấy oán trả ơn, lòng dạ còn không bằng cầm thú!

 

Yến Kiêu hung hăng thở hắt ra, nói với Vương tri huyện:

-“Thẩm đi...

 

Nhưng mà bọn họ rất nhanh gặp phải trở ngại:

 

Tuy rằng bằng chứng chất cao như núi, nhưng Phương Trầm kia chết không nhận tội, một mực nói rằng hắn nhặt được mấy thứ kia ở bên ngoài.

 

Đây chính là chỗ hỏng vì không có nhân chứng.

 

Vương tri huyện bình thường rất hòa khí với mọi người, cũng bị tức giận run đến mức râu bay loạn lên,

-“Bản quan hỏi ngươi, đêm hôm qua ở nơi đâu? Làm chuyện gì? Có ai làm chứng?

 

Phương Trầm không chút nghĩ ngợi, ngạnh cổ nói hươu nói vượn:

-“Ban đêm không ngủ thì làm gì?

 

Lúc hỏi đến nhân chứng, hắn lại không thể nói.

 

-“Lão râu trắng này thật hồ đồ, chẳng lẽ là người ngốc!

Phương Trầm nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng vàng bên trong,

-“Lão tử chưa từng cưới vợ, tự nhiên ngủ thoải mái một mình, sao có nhân chứng?

 

Tuy mọi người phá vô số vụ án, lại chưa bao giờ gặp được hạng người mặt dày vô sỉ mức này, đều không nhịn được cơn tức. Hứa Thiến lần đầu xem phán xử, quả thực tức đến phát điên, nghiến răng nghiến lợi nói:

-“Ta phải đi lên đánh chết hắn!

 

-“Không cần ngươi tự mình động thủ.” Yến Kiêu lạnh lùng nói.

 

Đối mặt với tình huống có chứng cứ vô cùng xác thực nhưng hung thủ lại cự tuyệt không chịu nhận tội, quan viên có quyền dụng hình.

 

Quả nhiên, sau đó Vương tri huyện lại nhận được tin tức của nha dịch, nói tìm được một bao xiêm y dính máu bị vứt bỏ, lưu manh ngày thường hay quậy cùng Phương Trầm đã phân biệt, đúng là xiêm y mấy ngày trước đây hắn mặc không thể nghi ngờ.

 

Quan trọng hơn chính là, vạt áo trước có dính mấy giọt dầu ớt!

 

Vương tri huyện đột nhiên gõ một phách kinh đường mộc, cả giận nói:

-“Giết người không chớp mắt, rít gào công đường, coi rẻ vương pháp, xuất khẩu cuồng ngôn, nhục mạ mệnh quan triều đình, người đâu, đánh hắn hai mươi đại bản cho bản quan!

 

Từ khi án mạng xảy ra, trong lòng mọi người đều kìm nén một cỗ khí, hiện giờ thấy Phương Trầm chuyện đến trước mắt vẫn liều chết không nhận, đã sớm ước gì đi lên đánh hắn một trận cho hết giận, hiện giờ có cơ hội, hai nha dịch hành hình xoa tay hầm hè tiến lên, trước phun một ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, xoay tròn cánh tay, giơ cao bản tử lên, hung hăng đánh xuống!

 

Đánh mấy đại bản này xem như lần đầu tiên bọn họ đánh hết sức, không bớt lại một phần lực nào, đánh được mấy đại bản, Phương Trầm mới vừa rồi còn kiêu ngạo thì khi nửa người dưới đổ máu, kêu khóc liên tục xin tha.

 

Mí mắt Vương tri huyện cũng không thèm nâng lên một chút,

-“Tiếp tục, đánh xong tái thẩm.

 

Phương Trầm trà trộn đến nay, đều là do bá tánh huyện Vân Phú nhân hậu, không thích chấp nhặt cùng hắn, nơi nào đã nếm qua đau khổ như vậy? Không chờ đánh xong đã chịu không nổi, lớn tiếng kêu khai.

 

Vì tuổi hắn đã lớn, kiến thức cũng nhiều hơn, chậm rãi cũng bắt đầu vì tương lai tính toán.

 

Nhưng kẻ như hắn từ trong xương cốt đã hư thối, người ta tính toán làm nghề nào đó đứng đắn kiếm sống lâu dài, nhưng hắn lại nghĩ, khi nào làm một lần lớn.

 

Đáng tiếc địa giới huyện Vân Phú nhỏ, bá tánh sinh hoạt phần lớn mộc mạc, Phương Trầm tính toán suy nghĩ, lại đặt chủ ý lên trên người phu thê Hình tú tài.

 

Theo hắn thấy, hai vợ chồng già ở nơi hẻo lánh, tuổi lại lớn, không có người nhà, hơn nữa đối với hắn lại không hề có lòng phòng bị, chẳng phải là bảo vật thiên phú? Chỉ đợi chính mình khi nào đi lấy thôi!

 

Hạt giống hạ lưu này đã định ra chủ ý, trước tiên đến một nhà bán thịt thăm dò trước, ban đêm đi vào trộm dịch cốt đao giấu ở bên hông, nghênh ngang đến gõ cửa nhà Hình tú tài.

 

Khi đó hai vợ chồng già đã chuẩn bị đi nghỉ, thấy là hài tử quen thuộc, lại nghe hắn nói không được ăn mấy bữa cơm, không chỗ để đi, không khỏi mềm lòng, liền kêu hắn đi vào, lại tự mình vì hắn nấu đầy một chén mì lớn.

 

Hình tú tài ở bên ngoài tiếp khách, hỏi hắn tình hình gần đây, thấy hắn vẫn đầy miệng không nói lời đúng mực, cũng tiếc hận, khó tránh khỏi nói vài câu, hy vọng hắn có thể cải tà quy chính,

-“Ngươi còn nhỏ, người cũng lanh lợi, không bằng ở lại nơi này đọc sách cùng ta, ngày sau cầu chút công danh, coi như cũng tốt!

 

Nhưng mà ông còn chưa nói xong, đã thấy tiểu súc sinh đối diện đã ăn uống no đủ quệt miệng, giơ tay chính là một đạo ngân quang xẹt qua!

 

-“Đọc sách cái rắm!

Phương Trầm không kiên nhẫn lẩm bẩm một câu, xách đao đi hướng đến chỗ lão thái thái bên kia,

-“Hiện giờ lão tử lấy gia sản các ngươi, còn cần cái gì công danh!

 

Nói xong, hắn dứt khoát lưu loát cho lão thái thái nghe thấy động tĩnh đứng dậy mấy đao, sau đó theo ký ức cạy vị trí giấu đồ vật……

 

Mọi người nghe hắn đứt quãng nói xong, đều tức đến mức hồn phách xuất khiếu, Yến Kiêu nghiến răng nghiến lợi hỏi:

-“Ngươi đã giết người, tại sao còn khổ nhục bà!

 

Phương Trầm quỳ rạp trên mặt đất, miễn cưỡng hoạt động nửa thân dưới huyết nhục mơ hồ, đột nhiên mở miệng bị chính mình cắn nát, nhổ ra một búng máu, cà lơ phất phơ nói:

-“Lão tử sống hơn mười mấy năm, ở kỹ viện xem người ta làm, nhưng chính mình lại chưa từng hưởng qua tư vị nữ nhân, bà tuy già một chút, nhưng cũng có thể tạm chấp nhận……” [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 122

 

Phương Trầm tàn nhẫn vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, trong lòng hắn căn bản là không có khái niệm đền ơn, đáp nghĩa gì đó, chỉ có lạnh nhạt, ích kỷ cùng thú tính.

 

Cái thiện không hề phòng bị gặp phải cái ác thuần túy, tốt đẹp như vậy cũng không chịu nổi một kích.

 

Đợi hắn ký tên nhận tội, sau bị dẫn đi, Yến Kiêu đen mặt nói với Vương tri huyện:

-“Ta viết thư cho thánh nhân, xin cho hắn hình phạt lăng trì (xẻo thịt, róc xương).

 

Người này thủ đoạn tàn nhẫn, hành vi ti tiện khó có thể tưởng tượng, chuyện đến trước mắt không hề có chút hối hận, so với “án tập kích liên hoàn”  lần trước tính chất càng ác liệt hơn, nếu không xử lý nghiêm khắc, không nói đến hai vị lão nhân vô tội uổng mạng, chết không nhắm mắt, chính là những người như bọn họ cũng ăn ngủ không yên.

 

Vương tri huyện gật đầu nói phải,

-“Hạ quan cũng có ý này, nếu công khai quá rõ ràng, ngày sau chỉ sợ không ai dám phát thiện tâm.

 

Dừng một chút lại nói:

-“Hạ quan còn có một chuyện, muốn xin ý kiến đại nhân.

 

Yến Kiêu gật đầu,

-“Cứ nói đừng ngại.

 

Vương tri huyện mịt mờ nghiến răng, cơn giận còn sót lại chưa tiêu nói:

-“Hạ quan muốn kéo người này ra ngoài diễu phố thị chúng, lấy…

 

Hắn còn chưa nói xong, Yến Kiêu đã dứt khoát gật đầu, tán thưởng nói:

-“Tốt, cứ như vậy mà làm.

 

Cho dù ngày sau hắn bị phán hình phạt lăng trì đi chăng nữa? Loại cặn bã bại hoại như thế, chết bao nhiêu lần cũng không đủ, phải diễu phố, để hắn gánh chịu lửa giận của các bá tánh khắp thiên hạ.

 

Vương tri huyện chưa nghĩ đến nàng cũng thống khoái như thế, lập tức nhẹ nhàng thở ra,

-“Tạ đại nhân, hạ quan liền đi an bài!

 

Dứt lời, xoay người rời đi, bóng dáng lưng còng hơi hơi lộ ra vài phần gấp không chờ nổi.

 

Ông vốn xuất thân từ khoa cử, đối với Hình tú tài trời sinh một phần thân cận, lại vui mừng vì đối phương hữu giáo không phân biệt sang hèn, khoan dung hiền lành, còn khó được xấp xỉ tuổi mình…… Nhưng hôm nay, Hình tú tài đã chết! Một người đọc sách điển phạm bị người lấy oán trả ơn hại chết, bảo ông nhịn như thế nào?

 

Yến Kiêu cũng không nấn ná, ngày đó viết rõ ràng chi tiết ngọn nguồn vụ án, niêm phong tấu chương, sai người dùng bốn trăm dặm khẩn cấp đưa vào kinh thành.

 

Đây là lần đầu tiên nàng viết tấu chương.

 

Trước kia thấy Bàng Mục viết giống như rất đơn giản, nhưng đến lúc chính tay mình viết mới hiểu được cái gì gọi là xem hoa thì dễ thêu hoa thì khó: Đã muốn cầu thị, lại muốn lấy tình động người, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để nghĩ, nếu ta là thánh nhân, có thể đồng ý yêu cầu này của thần tử hay không……

 

Từ lúc thánh nhân đăng cơ đến nay chưa từng dùng hình phạt lăng trì, bởi vì nguyên nhân quá mức tàn nhẫn, nhưng nàng nhất định phải khiến hắn đồng ý.

 

Yến Kiêu khẽ cắn cắn môi, suy nghĩ một chút, để đảm bảo an toàn lại viết một phong thư cho Thiệu Ly Uyên.

 

Luận về quanh co khúc khuỷu tính toán thiệt hơn, vị lãnh đạo trực tiếp này mới là tổ tông.

 

Chờ sau khi bận xong việc, ánh trăng đã lên đầu cành, bên ngoài chỉ còn lại gió thổi qua lá cây vang lên từng đợt cùng tiếng côn trùng kêu vang, nhưng mà trong đầu chỉ có hình ảnh chết thảm của phu thê Hình tú tài, cùng với vẻ mặt vô sỉ của Phương Trầm không ngừng quay cuồng, làm nỗi lòng Yến Kiêu sôi trào, không hề buồn ngủ.

 

Không phá được án, sốt ruột;

 

Nhưng hôm nay phá xong án, tức giận!

 

Cho dù bắt được thủ phạm, nhưng người chết lại không thể sống dậy…… Nghĩ đến đây, Yến Kiêu chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một luồng lửa giận thiêu đốt, không có chỗ phát tiết, quả thực cả người săp phát điên.

-“Cho ngài.

 

Trước mắt, dưới mái hiên đột nhiên rũ xuống một bàn tay, đầu ngón tay còn kẹp một tờ giấy thon dài.

 

Yến Kiêu giơ tay nhận lấy,

-“Hồi âm?

 

Thanh âm của Tiểu Lục từ trên nóc nhà truyền xuống,

-“Đã sớm trở về, chỉ là ta thấy ngài vội đến mức cơm chưa kịp ăn, không khí cũng không đúng, đoán chừng không có tâm tư xem cái này.

 

-“Đa tạ.” Yến Kiêu thở dài, cẩn thận duỗi tờ giấy.

 

Ánh nến hơi đong đưa, “Ta nhớ nàng” ba chữ to rồng bay phượng múa, giống chủ nhân chúng viết bừa bãi. Nhưng khi nhìn kỹ lại, mơ hồ lộ ra một chút ủy khuất.

 

Yến Kiêu ngẩn ra, sau đó phụt cười ra tiếng.

 

Lại nói tiếp, ngay từ đầu nàng muốn truyền cho Bàng Mục, còn không phải là ba chữ này sao? Vòng đi vòng lại, rốt cuộc cũng trở về.

 

Trái tim bất thình lình như được đốt lửa vào mùa đông, nơi bị Phương Trầm biến thái kích thích lập tức mềm mại và ấm áp trở lại một lần nữa, Yến Kiêu bỗng nhiên lên tinh thần, trải giấy khai bút bút, chuẩn bị viết thư hồi âm.

 

Trong mấy ngày ngắn ngủn này đã xảy ra vô số chuyện, nàng vốn có thiên ngôn vạn ngữ (ngàn lời vạn chữ) muốn mói, nhưng đến khi thực sự cầm bút lên, lại cảm thấy dường như không có gì quan trọng cả.

 

Nàng cắn cán bút lông tính toán một hồi: Chờ Vương tri huyện chỉnh lý tốt hồ sơ ít nhất mất một ngày, cũng không thể bỏ lỡ Phương Trầm bị dạo phố thị chúng, lại mất một ngày; đi đường trở về lại mất thêm một ngày, nói ít cũng mất đến ba ngày.

 

Yến Kiêu vỗ vỗ mặt, đủ mọi cách viết:

-“Chờ ta trở về, ba ngày sau về.

 

Mỗi một phút mỗi một giây sau khi ưng thuận hứa hẹn đều chậm chạp, thong thả trôi qua, khiến người khó có thể chịu đựng, trong nháy mắt như vậy, nàng cảm thấy mình giống như chủ một gia đình du tẩu bên ngoài, mà Bàng Mục mới là tiểu kiều thê tốn đèn phí sáp đau khổ canh giữ ở nhà, song song sống một ngày bằng một năm. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Trên đời không có tường nào không lọt gió, cho dù Vương tri huyện không công khai bốn phía, nhưng học trò đến nhà Hình tú tài đi học cùng các vị gia trưởng vẫn biết hai vị lão nhân tôn kính bị hại. Sau đó một truyền mười, mười truyền trăm, nửa cái huyện thành đều oanh động.

 

Rất nhiều người từng chịu ân huệ của bọn họ nước mắt đương trường, sau đó kết bè kết đội chạy đến nha môn dập đầu, cầu Huyện thái gia bầm thây vạn đoạn tên súc sinh trời đánh đó.

 

Vương tri huyện cũng thập phần cảm động, tự mình ra ngoài trấn an một hồi, còn nói ra lai lịch cùng công lao của Yến Kiêu,

-“Yến đại nhân đã thượng sổ con cho thánh nhân, chắc hẳn ít ngày nữa sẽ có kết quả, chư vị phụ lão hương thân cứ yên tâm!

 

Chúng bá tánh đều trầm trồ khen ngợi, lại nghe thấy Vương tri huyện nói rõ ngày muốn đem phạm nhân diễu phố thị chúng, quần chúng liền xúc động phẫn nộ, sôi nổi tỏ vẻ phải về chuẩn bị đá vụn cùng rác rưởi, ngày hôm sau nhất định đoạt vị trí tốt để đập chết Phương Trầm.

 

Trên thực tế, không đợi các hương thân động thủ, Phương Trầm bị áp giải vào đại lao cũng đang gặp “tra tấn”.

 

Phải biết toàn bộ đại lao trong huyện Vân Phú đã có hơn mười mấy năm không giam giữ hung phạm giết người, chớ nói nha dịch, ngay cả mấy phạm nhân bên trong cũng phỉ nhổ Phương Trầm không thôi, từ một khắc hắn tiến vào kia, các loại lời khó nghe, lời chửi rủa cùng ô ngôn uế ngữ không ngừng vang lên.

 

So với Phương Trầm, những phạm nhân khác giống như trở nên thuần khiết vô hại.

 

Tuy rằng không thể đánh công khai trực tiếp, nhưng âm thầm gián tiếp ngáng chân cũng không thiếu: Đi vào hai ngày, Phương Trầm chưa ăn qua không cơm thiu, không uống qua nước thối, cộng thêm vết thương bị đánh còn chưa lành, nửa đêm bắt đầu phát sốt, dày vò hắn không thôi.

 

Nha dịch sợ hắn chết, không tình nguyện đi bẩm báo cho Vương tri huyện biết được, lão đại nhân nghe xong hừ lạnh ra tiếng, hung hăng nhíu mày nói:

-“Đi thỉnh đại phu tốt, ít nhất hắn phải sống đến lúc hành hình mới được.

 

Muốn chết? Chỗ nào có chuyện tiện nghi như vậy!

 

Nha dịch xoay người lĩnh mệnh rời đi, đi ra ngoài được vài bước lại nghe thấy Vương tri huyện kêu lên:

-“Cũng không cần thuốc tốt, cho thêm chút hoàng liên hạ sốt!

 

Đến ngày diễu phố ấy, thầy trò Yến Kiêu cùng Hứa Thiến cũng mặc thường phục trang điểm, xen lẫn trong đám người, hung hăng ném vài thứ lên người Phương Trầm, lúc này mới thỏa mãn trở về.

 

Sợ nhất trong lòng có vướng bận, Yến Kiêu đã từng cảm thấy chính mình vô cùng tiêu sái, nói đi là đi, đi công tác bên ngoài một hai tháng cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng hiện tại, nàng lại hận không thể cưỡi phi ngựa, bay hai ba lần đã trở về Tuấn Ninh phủ.

 

Đi được một phần ba đường, ông trời không chiều lòng người đổ mưa nhỏ, tiểu Bát ngẩng đầu nhìn nhìn trời, chạy lên phía trước nói:

-“Đại nhân, mưa này phỏng chừng sẽ càng rơi càng lớn, nhất thời nửa khắc cũng không ngừng được, hay chúng  ta tìm một chỗ gần đây tránh mưa một chút?

 

Yến Kiêu cau mày nhìn sắc trời, trong lòng âm thầm kêu khổ.

 

Bây giờ đã gần giờ Thân, đến thôn trang gần nhất cũng phải mất hai khắc, thời gian nửa ngày này coi như bỏ đi, không biết ngày mai còn có tình trạng gì, ai biết có thể về nhà hay không……

 

Từ “nhà” vừa xuất hiện, trong lòng nàng lập tức lại bức thiết* thêm vài phần.

 

Chú thích: bức thiết là rất cần thiết, đến mức không thể trì hoãn.

 

Trong nhà có người đang đợi nàng.

 

-“Đại nhân, đừng nhìn nữa, trời mưa lớn như vậy, khẳng định hôm nay không về được.

 

Tề Viễn nhìn Bàng Mục đã bảo trì tư thế này không biết bao lâu, nhịn không được khuyên nhủ.

 

Bàng Mục nhíu chặt hai hàng lông mày, trầm mặc một lúc mới phun ra mấy chữ,

-“Ngươi đi vào trước, ta đợi thêm một chút.

 

Nàng nói hôm nay trở về, nếu thật sự trở lại, liếc mắt một cái không nhìn thấy mình…… Nhưng mưa cũng thật sự quá lớn, hắn lại hy vọng Yến Kiêu có thể yêu quý thân thể, đợi mưa tạnh mới đi, hai loại tâm tình mâu thuẫn này thay đổi bên này giảm bên kia tăng, không nhận thua lẫn nhau, cơ hồ bức điên hán tử lão đại này.

 

Tề Viễn sách một tiếng, lắc đầu, không tiếng động giật giật khóe miệng, cùng hắn đứng chung một chỗ.

 

Một chữ tình, thật sự kỳ diệu, nếu là hai năm trước, ai có thể nghĩ vị nguyên soái tam quân, nhắc đến tên cũng có thể làm cho hài tử ngừng khóc, lại kiên nhẫn đứng dưới mưa to chờ người khác?

 

A, trừ bỏ thời điểm chiến đấu……

 

Trời tháng sáu, giống hài tử, thay đổi thất thường, buổi sáng vẫn vạn dặm không mây, ai nghĩ đến buổi trưa thoáng một cái đã đổ mưa phùn, rồi càng lúc càng lớn, đến lúc này hạt mưa đã sớm biến thành hạt đậu, hạt mưa rơi xuống đất kêu tanh tách, bọt nước bắn tung tóe lên cao.

 

Hai người đứng dưới mái hiên ở cửa nha môn, hợp thành một thể cùng hai con sư tử đá hai bên, mọi người đi ngang qua thoạt nhìn một cái đều bị dọa nhảy dựng, nghĩ thầm từ lúc nào lại mua một đôi người đá?

 

Mái hiên che mưa, nhưng lại không ngăn được tầng nước mưa chậm rãi đọng lại trên bậc thềm, những hạt mưa to từ trên bầu trời rơi xuống, tạo thành bọt bong bóng khí khổng lồ, lắc lư nổi trên mặt nước một lúc rồi phụt một tiếng liền vỡ.

 

Hai nha đầu Thúy Hà cùng tiểu Kim bung dù đi ra xem tình huống, từ thật xa đã thấy vạt áo cùng giày của đại nhân nhà mình thâm một mảng to, nước mưa tích tụ được không ngừng liên tục theo mép dù xôn xao rơi xuống, dệt thành một tấm màn mưa tinh mịn, giống như giam cầm cả người hắn ở bên trong.

 

Mà người có thể giải cứu hắn, không biết khi nào mới có thể trở về.

 

Nghe thấy động tĩnh, Tề Viễn quay đầu lại, thấy các nàng liền khẽ lắc đầu, hai tiểu nha đầu liếc nhau, yên lặng trở về.

 

Hai người bước nhanh dọc theo hành lang, vừa bước vào phía sau viện liền nghe thấy tiếng ếch kêu ộp ộp đến vui tai trong hồ nước, nhịn không được chọc chọc lá xen một chút.

 

Nhất thời nước mưa vẩy ra, lăn vài vòng trên mặt lá sen, lạch cạch một tiếng rơi xuống, khiến hai chú ếch xanh nhỏ sợ tới mức đạp chân nhảy vào trong nước.

 

-“Oa....!

 

Thúy Hà thu dù, trước dùng chiếc khăn to do tiểu nha đầu phía dưới đưa qua, lau lau nước mưa trên người, lúc này mới đi vào thỉnh an Nhạc phu nhân,

-“Lão thái thái, đại nhân còn chờ ở bên ngoài, nhìn xiêm y, giày đều có chút ướt, thật sự không gọi trở về sao?

 

-“Mưa mùa hè, xối không chết người,

Lão thái thái nghiêng người dựa vào cửa sổ nhìn tú nương thêu thùa may vá, thỉnh thoảng còn nói xen vào mấy câu, nghe vậy gật đầu nói với Đổng phu nhân bên cạnh,

-“Thời trẻ những người như chúng ta không thiếu lúc chờ bọn họ ở nhà, tư vị kia, chậc chậc, cũng nên để hắn chờ một lần.

 

Nhiều năm đi qua như vậy, khi nói đến chuyện này, lão thái thái vẫn còn có chút căm giận.

 

Đổng phu nhân nhấp miệng cười, cũng không cười ra tiếng, chỉ nhìn giá y đỏ tươi như lửa kia vài lần, gật gật đầu, nói với lão thái thái:

-“Phượng tê ngô đồng* ngụ ý quả không sai, thêu ra hoa văn cũng rất có linh khí.

 

(Chú thích: Phượng tê ngô đồng: ngô đồng là vua của các loài cây vì mang điềm đế vương và mang đến phước lành. Nó còn có linh tính Phượng Hoàng nên có thể gọi Phượng Hoàng đến. Tượng trưng cho sự vinh quang, tài năng đức độ.)

 

-“Đúng vậy,

Lão thái thái lập tức đắc ý,

-“Kiêu Kiêu cũng là quan lục phẩm chính thức, làm khó nàng nguyện ý ở bên tên đầu gỗ Thiên Khoan này…… Giá y tầm thường sao có thể xứng đôi!

 

Đầu gỗ còn đứng ở bên ngoài.

 

Sắc trời dần dần ảm đạm, hắn rốt cuộc cũng ý thức được mình có chút ngốc nghếch, nhưng rồi nghĩ lại, hắn đang chờ tức phụ của mình, không phải theo lẽ thường tình sao?

 

Cứ nghĩ như vậy, hắn lại tiếp tục yên tâm thoải mái chờ tiếp.

 

Cũng không biết qua bao lâu, thế mưa chưa giảm, ngoài đường dần dần lên đèn, chiếu sáng những hạt mưa bụi từ trên trời giáng xuống biến thành hạt châu sáng long lanh.

 

Tề Viễn yên lặng thở dài, mới muốn nói mấy lời, đột nhiên phát hiện thân thể đại nhân nhà mình đột nhiên siết chặt, ngay sau đó đột nhiên nhảy ra ngoài.

 

Đang lúc ngây người, đầu đường xa xôi ẩn ẩn truyền đến tiếng vó ngựa, Tề Viễn không khỏi há to miệng.

 

Ai da, đại nhân ngài từ lúc nào cũng có bản lĩnh nghe thanh âm của lão Đồ rồi?

 

Nhà nhà đốt đèn chiếu rọi màn đêm, hai con ngựa một trắng một xám lao nhanh đến cuối con đường, dẫn đầu đúng là Yến Kiêu.

 

Nàng từ thật xa đã nhìn thấy Bàng Mục, thấp thỏm nôn nóng dọc đường đi nháy mắt tìm được yên tĩnh.

-“Thiên Khoan!

 

Nàng nhịn không được hét một tiếng, sau đó thấy người nọ ném dù xông lên trước, trực tiếp ôm nàng từ trên lưng ngựa xuống.

 

-“Mưa lớn như vậy, cũng không biết tránh đi, ngốc hay không ngốc?

 

Toàn thân nàng ướt đẫm, Bàng Mục không kịp vui mừng đã bắt đầu đau lòng.

 

Yến Kiêu cười híp mắt, há miệng liền nuốt một ngụm nước mưa, chẳng qua cũng không lo được.

 

Nàng bưng lấy mặt Bàng Mục, nghiêm túc nói:

-“Cũng không biết tại sao, ta cảm thấy chàng đang đợi ta, ta liền cùng tiểu Bát trở về trước.

 

Hứa Thiến cùng A Miêu đều là tiểu cô nương, chưa chắc chịu được bôn ba ngày mưa, trước cùng tiểu Lục tìm trạm dịch gần đây nghỉ chân, nàng cùng tiểu Bát đi trước.

 

Bao nhiêu lời nói của Bàng Mục đều bị nụ cười sáng như ráng chiều của nàng ngăn ở cổ họng, lập tức không quan tâm mọi thứ, hung hăng hôn lên đôi môi hồng diễm của nàng một cái, nhanh như chớp ôm nàng chạy vào nha môn.

 

Về nhà về nhà, tức phụ của hắn đã trở về!

 

Tuy mùa hè, nhưng mưa đêm cũng rất lạnh lẽo, Bàng Mục sợ Yến Kiêu bị cảm lạnh, lập tức gọi người nấu nước ấm.

 

Yến Kiêu cũng không dám sơ ý, ngâm nước nóng một hồi, lại uống thêm canh gừng táo đỏ giúp đổ mồ hôi, lúc này mới thay xiêm y sạch sẽ, lấy khăn lau tay, ngồi gần lò sưởi để hong khô tóc.

 

Chờ nàng tắm rửa xong, Bàng Mục như điên bưng cái khay thật lớn đến dọn cơm, hai người nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, chàng một miếng ta một miếng ăn hết hai chén mì nóng hổi.

 

-“Ai nha, đã trễ thế này,” ăn uống no đủ, Yến Kiêu chợt hoàn hồn, “Hôm nay không kịp thỉnh an lão thái thái.

 

-“Nương đã ngủ rồi, nàng nhàn rỗi lắm sao?

Bàng Mục đĩnh đạc nói,

-“Nàng mệt mỏi cả một ngày rồi, lại đây, nhanh lên, mau đến đây ngủ.

 

Lại đây ngủ……

 

Yến Kiêu thấy hắn thực sự lấy bộ chăn đệm dự phòng ra, thoải mái hào phóng trải lên mặt đất, cả người bối rối,

-“Đêm nay chàng muốn ngủ dưới đất ở chỗ này?!

 

-“Bên ngoài người đã chuẩn bị tốt, sẽ không ai biết.

Bàng Mục sảng khoái gật đầu, bỗng nhiên thở dài một hơi, sau đó nhìn thẳng nàng, tình cảm trong ánh mắt gần như chảy ra theo ánh đèn,

-“Thật sự rất nhớ nàng. Ta chỉ muốn nhìn nàng vài lần.

 

Dừng một chút lại nói:

-“Nếu không ban đêm khẳng định ta sẽ không nhịn được trèo cửa sổ vào đây.

 

Yến Kiêu trong lòng mềm mại,

-“Nhưng trời mưa, trên mặt đất rất lạnh.

 

Nàng tận mắt nhìn thấy đáy mắt Bàng Mục dần dần sinh ra mong đợi cùng khích lệ nào đó không thể nói lên lời, vì thế lập tức sửa miệng, nhanh nhẹn vượt qua hắn, xoay người lên giường, hoàn thành một loạt động tác như nước chảy mây trôi nằm úp xuống giường.

-“Ngủ ngon.

 

Bàng Mục:

....

 

Không thể ngủ được!

 

Trời thấy còn thương, đêm khuya Yến Kiêu bị một trận sấm sét ầm ầm đánh thức, nàng sửng sốt mới chậm rãi nhớ ra mình đã về nhà, ngay sau đó lại nhớ đến trên mặt đất hình như còn một người đang nằm.

 

Sét đánh……

 

Trước mắt nàng xẹt qua cảnh tượng người nọ đứng dưới mưa đợi mình, bỗng nhiên có chút không đành lòng.

 

-“Thiên Khoan?

 

Yến Kiêu rối rắm, mãi mới nhỏ giọng gọi một câu.

 

Bàng đại nhân không đáp lại, nhưng số lần xoay người chợt gia tăng, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng nói mớ diễn xuất vụng về.

 

Yến Kiêu bị hắn chọc cười, dứt khoát xốc chăn lên, không biết nên khóc hay cười nói:

-“Ta nói này? Chàng bao nhiêu tuổi rồi, còn náo loạn muốn ngủ dưới đất, lạnh hay không? Ẩm hay không?

 

Bàng đại nhân tỏ vẻ chính mình đã ngủ rồi, lại hung hăng trở mình, để lại cho nàng một bóng đen còn lộ ra ủy khuất.

 

Yến Kiêu phụt cuời ra tiếng, nhìn cái giường chừng 1 mét 5 của mình, cực kỳ bất đắc dĩ rụt vào trong, nhẹ nhàng vỗ vỗ mép giường,

-“Vị đại gia này, nếu đã tỉnh thì…

 

Lời còn chưa dứt, người phía dưới còn giả bộ ngủ say đã nhảy vèo lên, tốc độ cực nhanh khó có thể tưởng tượng.

 

Thời điểm Yến Kiêu phục hồi tinh thần lại mới phát hiện mình đang trong lòng Bàng Mục, toàn thân người này đều nóng hầm hập, giống như một cái lò sưởi lớn, hong đến mức cả người lẫn mặt đều nóng bừng.

 

Nàng vừa muốn nói, lại nghe thấy Bàng Mục thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng gọi,

-“Kiêu Kiêu?

 

-“Ừm?

 

Bàng Mục ở trong đêm tối mở to mắt, nhìn người gần trong gang tấc, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.

 

Hắn cúi đầu cọ cọ cổ đối phương, thanh âm sung sướng khẽ thở dài:

-“Thật tốt.

 

Trong lòng Yến Kiêu tức khắc mềm mại, rối tinh rối mù.

 

Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay to ôm bên hông mình, nhẹ giọng nói:

-“Ngủ đi...

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 28/12/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts