Beta: Đào Mai
Chương 123
Buổi sáng ngày hôm sau Yến Kiêu tỉnh lại, bên người trống không, nàng híp mắt thuận tay sờ sờ ổ chăn, lạnh quá.
Thực ra buổi sáng nàng thường ngủ rất nông, nếu bên ngoài hơi có động tĩnh rất dễ dàng bị đánh thức, nhưng có lẽ tối hôm qua ngủ quá an tâm, người bên cạnh đi rồi cũng không phát hiện.
Theo đồng hồ sinh học, hiện tại mới 6 giờ, mặt trời bên ngoài đã lên cao, tia nắng ban mai xuyên qua lớp giấy cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, hạt bụi trong không khí theo động tác nàng vén rèm đột nhiên từ tĩnh biến động, tựa như một loạt kim sắc du long (rồng màu vàng) bay lượn.
Yến Kiêu vỗ vỗ mặt, dẫm lên giày đi rửa mặt.
Bên trong bột đánh răng có bỏ thêm bạc hà cùng hoa quế, dùng xong thấy cả đầu và họng đều mát lạnh sảng khoái, cảm giác không thua kem đánh răng.
Đang khom lưng rửa mặt, từ cửa sổ truyền đến vài tiếng vang nhẹ nhàng, nàng thuận tay đẩy ra, hai bông sen đang hé mở đã tiến vào.
-“Dậy sớm đi ngang qua hồ nước, thấy hoa sen nở không tệ, chọn hai bông cho nàng.”
Bàng Mục tươi cười xán lạn, tinh thần vô cùng phấn chấn, so với ánh nắng phía đông đang chậm rãi leo lên còn loá mắt hơn.
Ngoài cửa sổ, có một dòng suối nhỏ dẫn nước vào ao, trên mặt đất bằng lõm xuống một vùng lớn, Bàng Mục đứng trên mặt đất bằng phẳng cách dòng suối hai bước, dùng tư thế nghiêng người cứng nhắc đưa hoa cho nàng.
Yến Kiêu lau mặt, sau đó nhận lấy hoa, chỉ cảm thấy một cỗ mùi hương ngọt thanh ập vào trước mặt, trên cánh hoa còn có nhiều giọt sương pha lê lăn lộn, trông rất đẹp mắt, trong lòng liền đắc ý.
-“Đa tạ, ta rất thích, còn mang theo giọt sương.”
Bàng Mục một tay gãi gãi cằm, cực kỳ thành khẩn trả lời,
-“Lúc hái hoa, giọt sương trôi mất, ta lấy một ít nước vẩy lên.”
Yến Kiêu cười khúc khích, khom người nhìn ra ngoài cửa sổ, mi mắt cong cong, thoang thoảng mùi bạc hà nhàn nhạt cùng hương hoa quế,
-“Chàng thật là ngốc một cách đáng yêu.”
Đuôi lông mày và khóe mắt nàng còn mang theo hơi nước, mái tóc dài còn chưa kịp chải, theo nàng động tác của nàng quét về phía trước, ngọn tóc quét lên trên mặt Bàng Mục, khiến tim hắn cũng ngứa theo.
Bàng Mục chớp chớp mắt, ma xui quỷ khiến hỏi:
-“Vậy nàng thích không?”
Hắn bỗng nhiên cảm thấy mình cực kỳ giống đám tiểu tử mười mấy tuổi, bởi đặt một người ở đầu quả tim, lúc nằm, ngồi, đi đều nghĩ đến nàng, không có việc gì cũng muốn liều mạng tìm chút chuyện để làm, tìm cái cớ để gặp nàng.
Liên tiếp lấy ít thắng nhiều, Bàng nguyên soái anh dũng đối mặt với mấy chục vạn quân địch cũng không sợ, hiện tại trái tim lại vì cô nương gia mà vui buồn phập phồng. Tình, thật là lạ.
Yến Kiêu như chuồn chuồn lướt chạm lên môi hắn, sau đó nhẹ nhàng xoay người đi vào, lộ ra thanh âm sung sướng đắc ý,
-“Rất thích, ta đi tìm cái bình để cắm.”
Người đương thời thích lấy hoa cỏ trang trí bày biện, trong phòng Yến Kiêu cũng có tám, chín bình hoa lớn lớn bé bé, nàng đi tìm một cái bình sứ sáng màu, lại rót nước, cẩn thận cắm hai bông hoa sen, đặt lên trên bàn, cảm thấy mỹ mãn.
Bây giờ chúng mới chỉ là nụ hoa chớm nở, nhìn chúng chậm rãi nở rộ cũng là một chuyện rất thú vị.
-“Về sau ta mỗi ngày mang đến cho nàng.”
Thanh âm của Bàng Mục không hề báo trước xuất hiện ở sau lưng, Yến Kiêu trong đầu ong một tiếng, xoay người đấm hắn,
-“Cái tật xấu gì đây, cửa chính không đi lại trèo cửa sổ, bị người khác nhìn thấy thì làm sao!”
Yến Kiêu khoa chân múa tay trên người Bàng Mục càng tăng thêm tình thú, hắn cười ha hả để cho nàng đánh, sau đó siết chặt tay nàng hôn hai lần, hai mắt sáng quắc nói:
-“Như vậy mới hợp khẩu vị!”
Kỳ thật, vừa rồi trèo cửa sổ cũng là nhất thời hứng khởi, nhưng lúc này bị Yến Kiêu rống, đột nhiên khiến hắn lý giải được cảm giác của mấy tên lưu manh vô lại trộm hương qua cửa sổ……
Thật con mẹ nó quá thú vị!
Yến Kiêu tự nhiên không biết hiện tại trong đầu hắn chứa suy nghĩ phi thường không thể lộ ra ngoài ánh sáng, thấy hắn vẫn một bộ dạng chưa thỏa mãn, cho rằng hắn đang tự hào về bản thân, trực tiếp bị tức cười nói,
-“Chẳng lẽ về sau chàng còn muốn thêm vài lần? Bệnh tâm thần.”
Bàng Mục chớp mắt,
-“Bệnh gì?”
Yến Kiêu bất đắc dĩ đẩy hắn một phen,
-“Đi đi đi, đừng quấy rầy, ta còn chưa chải đầu.”
Lúc này kiểu tóc quá rườm rà, nàng chọn tới chọn đi mới chọn ra hai kiểu đơn giản, trên cơ bản trong vòng một năm chải một lần, một lần chải nửa năm.
Bàng Mục thành thành thật thật chuyển một cái ghế đến đằng sau nàng, háo hức trông chờ, nhìn một hồi liền cảm thấy hoa mắt váng đầu,
-“Cái này cũng quá phiền phức, nàng mỗi buổi sáng không mệt à.”
Các nam nhân chỉ cần vấn tóc mang phát quan hoặc buộc khăn là được, nếu muốn đặc biệt hơn có thể tết hai bím tóc ở sau đầu hoặc hai bên thái dương, đeo mấy viên kim châu, ngọc trụy gây điểm nhấn, nhưng Bàng Mục hiển nhiên không thuộc loại thích gây chú ý như vậy, mỗi ngày trơn vấn tóc trơn mang phát quan.
Cho nên đơn thuần xét từ phương diện này, nhị vị thật phi thường xứng đôi.
Yến Kiêu lao lực chia tóc chia thành hai phần, sau đó hai phần lại phân thành bốn phần, xoắn hai lần hai phần tóc thành một, hai cánh tay đều mỏi.
-“Mệt chết đi được!”
Nàng dùng sức thở ra một hơi, nói với bóng dáng trong gương của hắn,
-“Cứ như vậy, tẩu tử còn thường thường thở dài với ta, ta nhìn tay nàng luôn ngo ngoe rục rịch, phỏng chừng nếu không phải thấy ta thật sự bận rộn không rảnh, chắc chắn trực tiếp tự tay dạy.”
Hiển nhiên ở ăn, mặc, ở, đi lại Đổng phu nhân không gì không giỏi, mỗi tháng đổi ít nhất mười lần kiểu tóc, xem ra, sinh hoạt của Yến Kiêu chỉ có thể dùng một chữ “thô” để hình dung.
Đặc biệt hiện giờ gần hôn kỳ, tân nương mới chỉ biết hai kiểu tóc đã lỗi mốt ít nhất ba năm…… Quả thực không thể nhẫn!
Bàng Mục nhớ lại kiểu tóc của Đổng phu nhân, cũng thở dài theo,
-“Không dễ dàng, thật không dễ dàng, mấy ngày nữa chúng ta mua hai nha đầu chuyên chải đầu, như vậy nàng sau khi rời giường còn có thể ngồi ngủ trong chốc lát.”
Hiện tại hai nha đầu tiểu Kim tiểu Ngân bận giặt quần áo, nấu cơm, quét tước nhà cửa, quản sổ sách cũng đủ vội, muốn bảo các nàng chải đầu cũng thật sự không thể.
Yến Kiêu cuối cùng cũng chải đầu xong, điểm chút son môi, đeo khuyên tai cùng vòng tay, quay đầu cười tủm tỉm nhìn hắn,
-“Ngày thường ta vội nên không tết bím tóc, không phải hôm nay muốn đi ra ngoài hẹn hò sao.”
Bàng Mục ngẩn ra,
-“Nàng như thế nào biết ta muốn mang nàng ra ngoài?”
-“Chàng ngày thường ở nhà không chú ý ăn mặc như vậy,”
Yến Kiêu cười đứng dậy, cố ý cho hắn nhìn bộ váy dài kim yên hà tím nàng đang mặc,
-“Đẹp không?”
Cùng với trường bào màu tím xám hôm nay hắn mặc vô cùng xứng đôi.
-“Đẹp!”
Bàng Mục đứng lên theo, chém đinh chặt sắt nói,
-“Nàng mặc cái gì đều đẹp.”
Cuối cùng, còn cố ý quét mắt lên đôi môi tô son đỏ ướŧ áŧ của nàng, miệng đắng lưỡi khô,
-“Tô môi đỏ càng đẹp mắt.”
Đỏ bừng thủy nhuận nhuận, giống như quả anh đào mới rửa sạch, nhìn vào khiến người ta đặc biệt muốn ăn……
Yến Kiêu nhịn không được cười ra tiếng, cái gì tô son đỏ, quên đi, người này có thể nói ra lời miêu tả như vậy cũng không dễ dàng, tốt xấu cũng không giống mấy thẳng nam đời sau nào đó hỏi vì sao lại đỏ lại sưng.
Hai người cầm tay nhau đến thỉnh an Nhạc phu nhân.
Lão thái thái nhìn hai người bọn họ, sáng sớm vừa nói vừa cười cùng nhau lại đây, ăn mặc trang điểm tựa như một đôi bích nhân, lập tức mừng rỡ không khép miệng được, luôn miệng nói tốt.
Vốn định giữ lại ăn cơm, kết quả nghe thấy hai người muốn ra ngoài đi dạo, lão thái thái ước gì như vậy, trực tiếp đứng lên đuổi đi.
-“Đi đi, khó có lúc được rảnh, muộn chút rồi trở về,”
Cuối cùng, lão thái thái còn lôi kéo nhi tử thấp giọng nói,
-“Thiên Khoan, nhớ mua vài thứ cho Kiêu Kiêu……”
Yến Kiêu giả vờ không nghe thấy, chờ bọn họ nói xong mới cáo từ đi.
Lão thái thái khóe miệng vẫn luôn mang theo ý cười nhìn bọn họ đi ra ngoài, trong lòng vui mừng khó lường.
Thúy Hà cùng mấy nha đầu cũng nịnh nọt nói:
-“Hai vị đại nhân nhìn thật là một ngày tựa như một ngày, sang năm thành thân, nói vậy đảo mắt lão thái thái sẽ thành tổ mẫu. Đến lúc đó ngậm kẹo đùa cháu, miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.”
-“Còn không phải sao,”
Lão thái thái ngẫm lại thấy thỏa mãn đến khó nói, sau đó cố gắng nhớ lại một chút, đúng lý hợp tình nói,
-“Ta sống hơn nửa đời, cũng chưa thấy ai xứng đôi hơn so với bọn hắn.”
Nghĩ đến tôn tử, lão thái thái muốn đặt tên là “Khiếu”, thật vui vẻ nói:
-“Hai đứa nhỏ này trời sinh mệnh lao lực, nhất định không chịu nghỉ ngơi, ngày sau có nhi nữ, còn phải để bộ xương già này là ta giúp đỡ bên cạnh.”
Thúy Hà bưng trà đến nịnh nọt,
-“Xương cốt ngài vẫn còn tốt như vậy, ngày trước còn nói muốn theo Yến cô nương đến quảng trường khiêu vũ gì đó đâu, đừng nói một đôi nhi nữ, cho dù là mười tám đứa cũng như thế nào? Cũng vẫn xử lý thỏa đáng như thường.”
Mọi người nói nói cười cười vô cùng náo nhiệt, Yến Kiêu cùng Bàng Mục cũng dọc theo hành lang một đường ra phủ.
Đến cổng lớn, gặp phải Tề Viễn cùng Đồ Khánh luận võ đua ngựa trở về, thật xa thấy bộ dáng thân mật của bọn họ liền trêu đùa:
-“Nhìn xem, sáng sớm tinh mơ, ta nói làm sao lại nghe thấy trong gió có giọng nói ngọt ngào như thế.”
Mấy nha dịch cũng cười theo.
Bàng Mục nhướng mày nhìn hắn,
-“Ngươi là kẻ độc thân, tự nhiên không hiểu tư vị trong đó!.”
Tề Viễn thở không nổi, run rẩy chỉ vào hắn nói:
-“Khi dễ người khác không có tức phụ có phải hay không?”
Bàng Mục nhe răng với hắn,
-“Đúng vậy.”
Tề Viễn nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, quay đầu chạy đi, vừa chạy vừa kêu,
-“Cuộc sống này không thể sống được nữa, tiên sinh, Liêu tiên sinh……”
Mọi người ầm ầm cười to.
Yến Kiêu và Bàng Mục tản bộ đi ra ngoài, người sau dẫn đến một tửu lâu trong thành tên Trắc Vân, trên đường đi có rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi bọn họ, bên trong lộ ra vẻ kính sợ.
-“Mới có một đầu bếp ở phía nam đến tửu lâu này, hôm kia nàng không ở nhà, ta mua cho nương mấy món ăn cũng cảm thấy không tệ, nàng cũng nếm thử đi. Nếu ăn ngon, thì thường xuyên đến ăn.”
Bàng Mục sớm đặt trước một gian phòng ở lầu hai, ngồi gần cửa sổ, bá tánh phía dưới bắt đầu mở cửa tiệm, phố phường nháy mắt trở nên phồn hoa.
Hắn gọi món cháo cá nấm hương, một lồng bánh bao nhỏ cùng mấy món đồ ăn kèm, mấy món điểm tâm, vừa ăn vừa nói chuyện.
Kỳ thật trước khi ra cửa, hai người đã nói hôm nay chỉ đi chơi vui vẻ, không nói chuyện công sự, nhưng chung quy sinh hoạt hằng ngày và công tác giao thoa quá lớn, nói được mấy câu vẫn không thể tránh khỏi nói đến tình hình mấy ngày trước đây Yến Kiêu ở huyện Vân Phú.
-“Yến bộ đầu lần đầu một mình ra cửa phá án, cảm giác như thế nào?” Bàng Mục cười nói.
Yến Kiêu múc một muỗng cháo, thật sự nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng trăm mối cảm xúc ngổn ngang nói:
-“Thật không dễ dàng.”
Bất kể thời hiện đại hay cổ đại, đây đều là lần đầu tiên nàng chính thức lấy thân phận điều tra viên kiêm pháp y tự mình độc lập phá án, đại biểu cho lãnh đạo tối cao vào thời điểm đó, không phải chỉ là chuyển biến về thân phận, càng nhiều hơn là rất nhiều sự thay đổi nhỏ trong cuộc sống, công việc sắp tới.
Nói một cách đơn giản, vẫn là một cá nhân như vậy, nhưng cần nhọc lòng hơn rất nhiều, áp lực tăng lên, nâng cao ý thức trách nhiệm.
-“Kinh nghiệm vẫn thiếu,”
Nàng lắc đầu,
-“Về sau còn phải học rất nhiều, xa không nói, ở phương diện này, tính ra hai vị bộ đầu Phương Hưng cùng Đỗ Khuê là đại tiền bối, ngày sau ta cũng phải nghe nhiều xem nhiều, không thể để cho chàng cùng Thiệu lão gia tử, bệ hạ mất mặt.”
Cách điều động, cách điều tra, và cách phân biệt người, vật, tất cả đều phải được học một cách có hệ thống.
Nàng có thể có ngày hôm nay, Thiệu lão gia tử cùng thánh nhân đều là người gánh vác áp lực dư luận cùng nguy hiểm rất lớn, cho dù người phía dưới không dám công khai phản bác, nhưng ngầm chờ nắm tóc xem kịch vui khẳng định không ít.
Nếu làm tốt, những người đó cũng thuận nước đẩy thuyền nói một câu bệ hạ anh minh;
Nếu có chuyện xảy ra, đến lúc đó Bàng Mục, Thiệu Ly Uyên thậm chí là bệ hạ, tất nhiên đều chạy thoát không được khẩu tru bút phạt*....
(Chú thích: khẩu tru bút phạt là lời chỉ trích nặng nề)
Nàng nhất định không thể cho bọn họ có cơ hội!
-“Đúng rồi,”
Nói đến kinh nghiệm lần này, Yến Kiêu không khỏi nhớ đến Hứa Thiến,
-“Nha đầu thật khiến ta lau mắt mà nhìn.”
Nghe nàng chọn trọng điểm để nói lại, trong mắt Bàng Mục cũng có chút ý tứ khác,
-“Ngày thường nha đầu kia luôn nhảy nhót lung tung không làm chính sự, thật đúng là không nhìn ra có chí khí như vậy.”
Ngay cả Bạch Ninh lúc trước, lần đầu đi theo nàng xem nghiệm thi, không phải cũng nôn ra sao?
Yến Kiêu chậm rãi vuốt ve chén cháo ấm áp trong tay, ánh mắt mờ mịt xuyên qua sương mù, cũng không biết nhìn về phía nào,
-“Ta nghĩ, nếu nàng có chí hướng, ta lại có điều kiện, thuận tay đẩy một phen.”
Những năm gần đây, nữ hài tử có chí khí độc lập như vậy thật sự là hiếm có, khó gặp được, không thể trơ mắt bỏ lỡ.
Bàng Mục gật gật đầu, cách cái bàn cầm tay nàng,
-“Nàng là mệnh quan triều đình, chuyện này do nàng làm chủ.”
Hai người nhìn nhau cười, bỗng nhiên nghe thấy dưới lầu tựa hồ có thanh âm quen tai, đều duỗi cổ nhìn ra bên ngoài, còn không phải là Tống Lượng đã lâu không thấy?
Lúc trước, Phi Hổ Đường tam đương gia Tống Lượng cùng chín người khác tạo thành một đội, tuần tra dọc đường, ngẫu nhiên gặp được người cãi nhau, ẩu đả, thuận tay trấn áp, nhìn rất ra dáng ra hình. Nếu không nhìn kỹ xiêm y của hắn, không chừng nghĩ là nha dịch đứng đắn có trong danh sách.
-“Ta nhớ rõ, nhóm người bọn họ tháng sau muốn khảo hạch?” Yến Kiêu cười hỏi.
Lần trước Bàng Mục lấy cớ chỉnh đốn trị an chọn 150 đến 160 người, phân công đến các bộ trong môn làm người chạy việc. Trong lúc đó, năm lần bảy lượt loại trừ không ít người, hiện giờ tính ra cũng chỉ còn hơn 30 người.
Qua một đoạn thời gian cũng nhìn ra quy luật: Chín đại võ quán lai lịch thâm hậu, tỉ lệ lưu lại thập phần kinh người, hơn nữa đều là người có danh tiếng trong võ quán, duy chỉ không có quán chủ.
Nghĩ đến chính bọn họ cũng hiểu: Viên chức đương nhiên mê người, nhưng ai biết sự tình ngày sau? Dù sao cũng phải có người lưu lại trong nhà, thứ nhất để lại đường lui cho các huynh đệ, thứ hai miễn cưỡng tính có một chỗ dựa vào……
Bàng Mục ừ một tiếng, chỉ vào Tống Lượng cùng một người dáng dấp cường tráng khác nói:
-“Trong một đám này thực sự có mấy người xuất sắc, cuối cùng có thể chọn lấy hai mươi người lấp vào chỗ thiếu. Ta cân nhắc phân cho Nhã Âm mấy người, giữ mấy người trong nha môn, Tống Lượng cùng hắn còn có hai người khác về sau cùng chúng ta trở lại kinh thành.”
Hai phu thê bọn họ một vị quốc công, một vị bộ đầu Hình Bộ chính lục phẩm, dưới tay đều không thiếu được người sai sử.
Bàng Mục thì thôi, mấy năm nay tổ chức tích góp được thành viên không ít; nhưng thật ra Yến Kiêu, bên ngoài đương nhiên có lão nhân Thiệu Ly Uyên an bài, nhưng bên mình lại chỉ có tiểu Lục tiểu Bát hai người thị vệ, nhưng đều có quân công, không thể chuyện lông gà vỏ tỏi gì đều tống cổ bọn họ đi làm, chỗ trống phía dưới thực sự nên được bổ sung.
Yến Kiêu biết hắn cũng không thiếu người dùng, chỉ sợ đều là vì chính mình, nhưng quan hệ của bọn họ hôm nay, nếu nói lời cảm tạ thì quá xa lạ, chỉ nhìn hắn cười cười.
Bàng Mục thấy nàng không nói gì, cũng hiểu rõ tâm ý của mình, càng thêm bình tĩnh, phân giải tỉ mỉ nói:
-“Trải qua một màn này, chính chúng ta được lợi ích thực tế không nói, người phía dưới cũng biết chúng ta giữ lời, có tấm gương ở phía trước, tự nhiên càng có thêm nhiều người thuận theo. Cho dù tri phủ đời kế tiếp đến, cũng có thể theo cựu lệ này, quản cũng dễ dàng hơn chút……”
Hai người ăn cơm xong, chậm rãi đi dạo các cửa tiệm, khi đi ngang qua một cửa tiệm bán thịt, Yến Kiêu trong lúc vô ý thoáng nhìn mấy khối xương lớn, đột nhiên lại nhớ đến án xương trắng của hai mẫu tử vô danh lần trước.
Bàng Mục cũng lắc đầu thở dài,
-“Thật là sợ cái gì đến cái đó, lúc ấy ta không nên nói mấy lời như vậy, cho rằng không có gì khó, nhìn hiện tại xem? Đã hơn một tháng, chút manh mối hữu dụng đều không có.”
Yến Kiêu an ủi hắn nói:
-“Cũng không có biện pháp, lúc này mới hơn một tháng, chỉ sợ những châu huyện cách xa còn chưa nhận được tin! Thả lỏng đi.”
Khi đang nói chuyện, hai người đâm đầu vào một hiệu sách, còn đi Lê Viên nghe xướng khúc, mơ màng hồ đồ hết một ngày, mãi cho đến buổi chiều mới trở về.
Kết quả vừa mới vào cửa đã bị Liêu Vô Hà gọi qua.
-“Ta có một sư đệ, thích vân du tứ hải, quảng giao bằng hữu,”
Liêu Vô Hà hiếm thấy có chút vui mừng lộ rõ trên nét mặt, chỉ ra hiệu ý bảo bọn họ tùy tiện ngồi, lại lấy một phong thư từ trên án thư ra,
-“Lâu lâu tham gia văn hội, nhã yến, nghe qua không ít truyền thuyết thú vị ít ai biết đến, không có ai tin tức linh thông hơn so với hắn. Lúc trước ta từng ở trong thư nhắc với hắn về án mẫu tử bạch cốt kia, cũng muốn tìm chút tin tức từ dân gian, buổi sáng hôm nay hắn mới gửi thư, nói ước chừng nửa tháng trước, hắn nghe được một chuyện kỳ lạ trong yến hội, cùng phỏng đoán lúc trước của chúng ta có chút tương tự.”
Bàng Mục thuận tay nhận thư, nghe được câu cuối cùng, nhịn không được cùng Yến Kiêu liếc nhau, đều có chút vui sướng.
Yến Kiêu vội nói:
-“Thật không dám giấu giếm, vừa rồi ta còn cùng Thiên Khoan nói đến việc này, lâu như vậy còn chưa có manh mối, thật sự khiến người nóng lòng, không ngờ vừa mới vào cửa, ca ca liền báo tin vui. Ngài nói xem, từng cọc từng cọc án, ngài đem bao nhiêu tin tức tốt ngoài dự đoán báo cho mọi người? Quả thực chính là chim báo tin vui!”
Nói đến chim báo tin vui, nàng lại không khỏi nghĩ đến chim báo tang Lâm Bình…… Aiza, thật sự khác biệt quá lớn!
Liêu Vô Hà bị nàng chọc cười,
-“Đầy miệng bịa chuyện……”
Lời tuy như thế, nhưng không nhìn thấy chán ghét.
Yến Kiêu và Bàng Mục ghé vào cùng nhau đọc thư, đập vào mắt là chữ viết rồng bay phượng múa, nhịn không được tán thưởng một tiếng, sau đó mới xem kỹ nội dung.
Người viết thư miêu tả kỹ càng tỉ mỉ hắn trong lúc tham gia yến hội, vô ý nghe được một cọc kỳ sự:
Có thương nhân chuyên buôn bán vải dệt lần nọ dự tiệc uống rượu say, ngẫu nhiên nói đến một chuyện thương tâm, lúc hắn mười ba tuổi tỷ tỷ hắn đột nhiên mất tích, tỷ phu hắn nói tỷ tỷ sớm đã có ngoại tâm, bỏ trốn theo dã nam nhân, nhưng hắn lại cảm thấy không có chuyện như vậy, căn bản cũng không tin, hai người còn bởi vậy cãi nhau rất nhiều thứ, cuối cùng hoàn toàn trở mặt, hai nhà cũng không còn lui tới.
Hiện giờ đã qua mười một năm, thương nhân kia trước sau không từ bỏ tìm kiếm tỷ tỷ, nhưng chính mình cũng biết cơ hội xa vời, cho nên trong lòng càng thêm buồn khổ, sau một lần rượu say thất thố, nói sạch sẽ nỗi cay đắng che giấu trong lòng nhiều năm nay, trải qua mấy lần truyền lưu, bị sư đệ Liêu Vô Hà nghe được. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Chương 124
Một cuộn chỉ rối lâu nay đột nhiên nhảy ra một đầu sợi, trình độ tri kỷ không thua gì đưa than ngày tuyết, Yến Kiêu cùng Bàng Mục vui sướng rất nhiều rồi lại không khỏi lo lắng chuyện này có phải quá mức trùng hợp.
Liêu Vô Hà nói:
-“Lúc trước ta cũng nghĩ như vậy, nhưng các ngươi xem đến cuối cùng sẽ biết.”
Sư đệ hắn Lâm Thanh tuy rằng nhìn là kẻ lãng tử nói chuyện không đâu, nhưng trên thực tế hắn làm việc rất đúng mực, sau khi nghe thấy tin tức này liền bắt đầu tìm kiếm nhiều mặt. Nhiều lần trắc trở, cuối cùng cũng liên lạc được với bằng hữu của thương nhân kia, xác nhận độ chuẩn xác của tin tức, lúc này mới báo tin cho Liêu Vô Hà.
Trong thư có rất nhiều tin tức, nhưng Yến Kiêu và Bàng Mục liếc mắt một cái đã thấy được hai câu mấu chốt:
Mẫu thân của hai huynh muội kia đúng lúc là nhân sĩ Tây Bắc, mà bản thân nàng năm đó cũng bởi vì sinh ra hàm răng không đẹp mà kéo dài đến hai mươi tuổi mới thành thân, mất tích khi 25 tuổi, chuyện này không ít người biết.
Mười một năm trước, chiến sự biên quan đang diễn ra, bao nhiêu người trôi giạt khắp nơi, một hai người mất tích cũng không hiếm lạ, nhưng khả năng hai người khác nhau đồng thời thỏa mãn đặc thù về tuổi, thân phận? Khả năng như vậy cực kỳ bé nhỏ.
-“Vị thương nhân kia có biết tỷ tỷ hắn lúc ấy đang có thai hay không?” Yến Kiêu hỏi.
Trước đó, bọn họ từng thỉnh một bà đỡ có kinh nghiệm phân biệt thi cốt thai nhi, bà đỡ nói đại khái khoảng ba tháng, thời gian này có chút xấu hổ, bởi vì có thể có một bộ phận nhỏ thai phụ không nhạy cảm lắm với thay đổi của chính mình nên không thể phát hiện, càng miễn bàn đến người bên cạnh.
Liêu Vô Hà lắc đầu,
-“Ta còn chưa kịp hồi âm, hắn cũng không suy nghĩ tinh tế như vậy, nhưng nếu vị thương nhân Vương Thuận kia không tự mình nói ra, có lẽ cũng không biết rõ ràng lắm tình huống tỷ tỷ nhà mình, bằng không cũng không đau khổ tìm kiếm mười một năm còn chưa buông tay, phản ứng không đến mức nhỏ như vậy. Đến nỗi chính người chết có biết hay không, trước mắt cũng không thể tra, chỉ có trời mới biết.”
Hắn uống một ngụm trà, tiếp tục nói:
-“Hiện giờ Lâm Thanh đã thử liên lạc với Vương Thuận, hỏi lại cẩn thận chi tiết.”
Yến Kiêu nghe xong cảm kích không thôi,
-“Làm phiền.”
Rốt cuộc là sư đệ Liêu Vô Hà, tư tưởng giác ngộ cao, nghe một chút, vốn dĩ chuyện không quan hệ đến mình còn ra sức hỗ trợ như thế, thật sự là tấm gương sáng cho chúng ta!
Liêu Vô Hà không thèm để ý xua xua tay,
-“Hắn chỉ là một tay ăn chơi trong thiên địa, nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, thà làm chút chuyện nghiêm túc này còn tốt.”
Thấy hắn biểu tình không dùng thì phí như vậy, làm Yến Kiêu càng thêm tò mò, vị Lâm Thanh tiên sinh kia…… Bộ dáng không đứng đắn đến mức nào?
Liêu Vô Hà giống như đặc biệt am hiểu nhìn trộm nội tâm người khác, trong lòng Yến Kiêu mới có ý nghĩ này, hắn liền ở bên kia cười,
-“Có thời điểm, hắn ở thư nói muốn nhìn nghĩa muội ta nhận một lần. Nhưng hắn hơi có chút không câu nệ tiểu tiết, tùy ý làm bậy, nếu ngày sau có náo loạn lên, ngươi cũng không cần khách khí với hắn.”
Còn chưa có gặp mặt, trước đã nói có khả năng nháo lên, cho nên vị Lâm Thanh tiên sinh này rốt cuộc là người phương nào?
Yến Kiêu còn chưa lên tiếng, Bàng Mục trước đã cười rộ lên,
-“Rốt cuộc là nàng có thể diện, ta với hắn cũng coi như quen biết mấy năm? Hắn lại chưa từng nghĩ đến nhìn ta.”
Yến Kiêu bật cười,
-“Chỉ sợ là đến xem hiếm lạ.”
Kể từ khi tách khỏi Thiệu Ly Uyên ở kinh thành, nàng thường xuyên sinh ra một loại cảm giác vớ vẩn: Phảng phất ngày đó tiếp nhận không phải lệnh bài bộ đầu Hình Bộ, mà là một cái đèn pha, mặc kệ đi đến chỗ nào cũng có thể tự động hấp dẫn sự chú ý, mà trong ánh mắt mọi người nhìn nàng hiển nhiên là sự tò mò và tìm tòi nghiên cứu nhiều hơn kính sợ.
Nói ngắn gọn, chính là vật hy vi quý*, quốc gia nam nhân đột nhiên nhảy ra một nữ nhân, ai cũng muốn nhìn kỹ.
(Chú thích: vật hy vi quý là cái gì hiếm thì đáng quý.)
Nhưng cũng không phải thổi phồng, lại nói tiếp, nàng cùng Bàng Mục được coi là cặp đôi có danh tiếng nhất trong một hai năm gần đây.
Bản thân Bàng Mục đã đủ đáng chú ý, hơn nữa xuất hiện một lực lượng mới, một nữ bộ đầu, một tổ hợp cường như vậy không khiến người ta chú ý cũng khó.
Huống hồ có đôi khi Yến Kiêu cũng tự oán thầm trong lòng, dựa theo độ tuổi kết hôn bình quân ở cổ đại, tổ hợp nàng cùng Bàng Mục thật sự có thể nói là quá tuổi mà vẫn chưa lập gia đình, thừa nam thừa nữ, phỏng chừng quần chúng ngoại giới cũng rất tò mò hai kẻ dị đoan thế nào mà lại nhìn hợp mắt nhau……
Như thế, một đôi danh nhân trứ danh lớn tuổi chưa lập gia đình thành phu thê, nếu là nàng, nàng cũng muốn đi xem!
-“Đúng rồi ca ca,”
Yến Kiêu trong đầu nhanh chóng có chút suy nghĩ tự giải trí, liền chuyển sang ngồi bên cạnh Liêu Vô Hà,
-“Trượng phu người chết Cao Cường đó làm nghề gì?”
Liêu Vô Hà nhìn nàng một cái,
-“Tình huống vì tình giết người xác thật tương đối nhiều, ngươi hoài nghi là hắn làm?”
Yến Kiêu không e dè gật gật đầu,
-“Nếu đơn thuần nhìn từ góc độ xác suất, khả năng tương đối cao. Hơn nữa đệ đệ người chết không phải đã nói sao, tỷ phu đơn phương nói tỷ tỷ hắn sống không đứng đắn, trên thực tế căn bản không có chứng cứ hữu hiệu. Theo giả thiết của ta, nếu nhà gái thật sự có tình nhân, căn cứ vào tình huống không rõ ràng hiện tại, có hai loại khả năng, thứ nhất, nhà gái thật sự bỏ trốn cùng người khác, chúng ta phải tìm mọi cách điều tra tình nhân của nàng; thứ hai, phu thê hai người bởi vì tranh chấp, nhà trai giết chết nhà gái sau đó nói dối. Mà nếu nhà gái không có tình nhân, như vậy hiềm nghi nhà trai càng cao.”
Cho nên mặc kệ nhìn từ góc độ nào, nhà trai đều là nghi phạm chính.
Nàng phân tích đơn giản rõ ràng, Liêu Vô Hà cùng Bàng Mục đều gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
-“Nghe nói là buôn bán lương thực, thương nhân Vương Thuận kia, cũng chính là đệ đệ nhà gái, sinh ý của cửa tiệm vải dệt bây giờ tựa hồ cũng là do Cao Cường hỗ trợ dắt đầu.” Liêu Vô Hà nói.
-“Lương thực?”
Trong lòng Yến Kiêu khẽ nhúc nhích, nhìn về phía Bàng Mục,
-“Loại buôn bán ngày thường còn thôi, trong những năm chiến loạn và thiên tai hẳn là tương đối mẫn cảm, cũng rất khó làm.”
Bàng Mục ừ một tiếng, thuận tay đưa cho nàng một đống nhân hạt dưa, sau đó nhìn Liêu Vô Hà bằng ánh mắt hài hước nói:
-“Đánh giặc phải chuẩn bị trước lương thảo, trong thời gian chiến tranh lương thảo chính là quan trọng nhất, triều đình tự nhiên muốn triệu tập từ khắp nơi trên cả nước, khi đó ai dám kiếm bạc của triều đình? Rất nhiều người không chịu được nên không làm.”
Yến Kiêu chia nhân hạt dưa thành hai phần, lấy một phần trong đó hiếu kính cho nghĩa huynh Liêu Vô Hà, khiến Bàng Mục lầm bầm.
-“Cao Cường kia mấy năm nay vẫn luôn buôn bán lương thực?”
Liêu Vô Hà hướng Bàng Mục nhướng mày, ăn hết nhân hạt dưa, đại khái là cảm thấy rất thơm, vừa lòng gật gật đầu, mới nói:
-“Cũng không rõ lắm, khi nào ta viết thư hồi âm sẽ hỏi một chút.”
Bàng Mục trợn mắt há hốc mồm.
Ngươi một kẻ ngày thường không chạm vào đồ ăn vặt, đây là làm gì? Muội tử ngươi vẫn là tức phụ của ta! Ngươi cùng ta ăn dấm cái gì?
Yến Kiêu không thấy được mạch nước ngầm mãnh liệt gữa hai người này, chỉ thổn thức nói:
-“Hy vọng người chết chính là tỷ tỷ của Vương Thuận, mọi người đều có thể nhẹ nhàng hơn một ít. Bất quá việc cấp bách nhất, vẫn là phải kết giao được với thương nhân Vương Thuận kia, hỏi rõ tình huống cụ thể.”
Nếu người chết thật là tỷ tỷ Vương Thuận Vương Mỹ, như vậy hai vụ án cũng có cùng thuận lợi, nói không chừng còn sẽ có thêm nhiều manh mối mới; nhưng nếu không phải, vậy thì phiền phức, bởi vì chuyện này không chỉ có bổn án không phá được, còn xuất hiện thêm một vụ án mất tích từ lâu, ngẫm lại đã thấy đau đầu.
Án mất tích trong thời chiến loạn, chín phần sẽ thành án treo.
Sau đó ba người giải tán, Liêu Vô Hà viết thư hồi âm cho sư đệ nhà mình, Yến Kiêu và Bàng Mục đến thư phòng, trên đường Yến Kiêu khó nén tò mò hỏi:
-“Vị Lâm Thanh tiên sinh là người như thế nào?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Bàng Mục trước cười một tiếng, không chút do dự trả lời:
-“Là diệu nhân hiếm có trên thế gian.”
Nói xong lại nhìn Yến Kiêu, bỗng nhiên cười nói:
-“Lại nói tiếp, ta cảm thấy hai người có thể chơi thân với nhau.”
Yến Kiêu càng tò mò,
-“Nói như thế nào?”
Bàng Mục suy nghĩ một chút, lắc đầu,
-“Nói không tốt, nhưng luôn cảm thấy hai người đều có chút suy nghĩ không hợp với thế gian, cùng nhau tùy ý làm bậy.”
Yến Kiêu hơi giật mình, sau đó nửa thật nửa đùa cười nói:
-“Ta nói ta đến từ ngoại giới, chàng tin không?”
Nàng vốn là vui đùa, ai ngờ Bàng Mục thật sự gật đầu,
-“Ta tin.”
Lần này Yến Kiêu thật sự ngây ngẩn cả người.
Bàng Mục dừng bước chân nói,
-“Kỳ thật có rất nhiều thời điểm ta cũng suy nghĩ, đến tột cùng là nơi như thế nào mới có thể dưỡng ra một người như nàng? Nàng đối với ta mà nói, thật sự là món quà trời cho.”
Phanh! Phanh phanh!
Từng chùm lớn từng chùm lớn pháo hoa nổ ầm ầm trong sâu thẳm tâm trí Yến Kiêu, bày ra khoái cảm ấm áp vui vẻ, những khoái cảm này chồng chất lên nhau, nhanh chóng tụ lại với nhau rồi hóa thành một dòng nước lũ cảm xúc, điên cuồng cọ rửa khắp người nàng.
Nàng hít một hơi thật sâu, đôi môi đỏ khẽ mở trong ánh mắt mong đợi và thâm tình của Bàng Mục, nhỏ bé yếu ớt không tiếng động phun ra hai chữ đủ để khái quát muôn vàn từ:
-“Ngọa tào.”
Linh cảm của thẳng nam bộc phát cũng quá trí mạng?
Vẻ mặt khó có thể tin của Bàng Mục cơ hồ hóa thành thực chất:
-“…Nàng nói gì?”
Kích động cùng hổ thẹn làm Yến Kiêu đỏ mặt, đi sau hai bước rồi cho hắn một cái ôm mãnh liệt từ sau lưng.
Aiza, dế nhũi không có văn hóa, một câu ngọa tào đi khắp thiên hạ, thời khắc mấu chốt không khỏi đốt đàn nấu hạc, gây mất hứng…… Về sau vẫn là phải đọc nhiều sách.
Bàng Mục nháy mắt tha thứ cho nàng.
Đáng tiếc Bàng Mục vai rộng người rộng, thân hình cao lớn đĩnh bạt, loại tư thế mạnh mẽ bá đạo tổng tài này, Yến Kiêu giữ không được bao lâu đã chủ động từ bỏ: Mệt.
Đương nhiên, mệt chỉ là một phần, còn một chuyện nữa là vừa rồi nàng lao mạnh quá, đụng vào ngực……
Lãng mạn gì đó, quả nhiên vẫn yêu cầu quen tay hay việc.
Hai người quanh co một trận, lại quay lại đề tài vừa rồi.
Lâm Thanh đại danh Lâm Tuyền, Thanh là một chữ độc nhất, theo Bàng Mục nói hắn còn có không ít danh hào, nhưng đều không quá đứng đắn.
Yến Kiêu hỏi:
-“Như thế nào mà không đứng đắn?”
Bàng Mục vẻ mặt “biết ngay nàng muốn hỏi”,
-“Khụ, truyền rộng rãi nhất chính là thư sinh phong lưu, còn có cái gì mà tay áo làn gió thơm……”
Chỉ cần nghe như vậy, liền có một cỗ kiều diễm.
Lâm Thanh người này thiên phú rất cao, nhưng trời sinh tính không chịu câu thúc, càng lớn tuổi thì tính cách càng trở nên quái đản, bằng hữu thân thích sư trưởng cùng trường đều không làm gì được. Tài học của hắn không thể nghi ngờ, nhưng trước nay đều không nghiêm túc đọc sách, một lần thi đậu, có thể nói rêu rao, khiến mọi người trong sư môn đều vô cùng đau đầu.
Đợi đến cửa ải thi đình cuối cùng, hắn càng khiến cả đại điện long trời lở đất, khi làm một bài văn kiếm tẩu thiên phong*, thanh danh vang dội không giả, cũng khiến thánh nhân cùng giám khảo liên can đau đầu.
(Chú thích: kiếm tẩu thiên phong ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.)
Muốn để hắn nằm trong ba vị trí nhất giáp tam đỉnh, ai cũng không chịu; nếu thật sự để hắn nghênh ngang thực hiện được, ai biết được sau này hắn ta có gây ra khuynh hướng xấu hay không?
Mọi người tranh luận rất nhiều ngày, cuối cùng vẫn đè ép cho vị trí nhị giáp đệ tám.
Sau đó…… Lâm Thanh căn bản không đi làm quan!
Sau khi hắn xin từ chức với triều đình, trực tiếp cầm tay nải ra khỏi kinh thành, bắt đầu tiêu tiêu sái sái chu du cả nước, cao thì danh nhân nhã sĩ, thấp thì người buôn bán nhỏ, càng có rất nhiều danh kỹ quái hiệp, không có ai hắn không giao hảo thành bằng hữu.
-“Hắn kiến thức rộng rãi, đầu óc linh hoạt, khi không có bạc, liền viết mấy lời mấy khúc xướng cho danh kỹ, hoặc là dứt khoát bán tranh chữ trên đường cái, ngẫu nhiên lại biên soạn quyển sách gì đó,”
Nói đến người này, Bàng Mục không có tí tẹo khinh mạn nào, ngược lại rất thưởng thức, càng thêm bảy phần bất đắc dĩ hài hước,
-“Nói ngắn gọn, trừ bỏ chuyện hắn không thích, trên cơ bản hắn đều sẽ một chút.”
Yến Kiêu nghe được hô to đã ghiền, lại nhịn không được cảm khái thổn thức,
-“Thật là cậy tài khinh người.”
Không phải người một nhà không tiến vào cùng một cửa, nàng vốn tưởng rằng Liêu Vô Hà đã đủ ngạo mạn, nhưng tìm hiểu kỹ hơn, mới phát hiện sóng sau cao hơn sóng trước.
Trước là cánh tay của triều đình Hình Bộ thượng thư Thiệu Ly Uyên, mới nhất là vị Lâm Thanh tiên sinh phong lưu, rõ ràng đều mang theo ấn ký của thư sinh cuồng ngạo, sở dĩ là dựa vào chính tài hoa của mình.
Bắt đầu từ hôm nay, Yến Kiêu đối với tương lai càng chờ đợi nhiều thêm một chút, nghĩ khi nào thật sự có thể chiêm ngưỡng gần một chút thì tốt rồi.
Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, đảo mắt đã đến đầu tháng tám, Liêu Vô Hà cùng Lâm Thanh trao đổi hai lần thư từ, những khó khăn trắc trở không cần thiết nói tỉ mỉ, cuối cùng xem như tìm được nơi ở của Vương Thuận.
Vương Thuận kia là thương gia, quanh năm suốt tháng buôn bán vải vóc khắp nơi, liên lạc không tiện, tuy là Lâm Thanh cũng phí không ít công phu.
Sau khi biết được bộ xương trắng được phát hiện ở Tuấn Ninh phủ rất có thể chính là tỷ tỷ mình, Vương Thuận khóc rống thất thanh, suốt đêm an bài chuyện buôn bán chạy đến bên này.
Ba ngày trước tết trung thu đoàn viên, mười hai tháng tám, Vương Thuận khởi hành từ Giang Nam, cuối cùng cũng phong trần mệt mỏi đến nơi, vừa vào nha môn liền nói muốn nhận thi.
Đám người Yến Kiêu rất khó xử, một đống xương trắng như vậy, thần tiên cũng nhận không ra.
-“Ngươi còn biết đặc thù khác hay không?” Yến Kiêu cất tiếng hỏi.
Dọc theo đường đi, Vương Thuận đều căng chặt như dây cung, nhất thời nghĩ nếu bộ xương kia thật sự là tỷ tỷ thì nên làm thế nào, nếu không phải thì làm như thế nào, luôn ăn không trôi đêm không ngủ yên, mới mấy ngày đã gầy đi một vòng lớn, xiêm y ban đầu mặc vừa người giờ cũng thành rộng.
Mặc dù mấy năm nay, hắn cũng cảm thấy tỷ tỷ có khả năng lành ít dữ nhiều, nhưng vì vẫn luôn không có tin tức xác thực, trong lòng chỉ mong còn một tia may mắn, tự lừa chính mình, có lẽ tỷ tỷ vẫn luôn sống tốt ở một nơi khác…
Nhưng hiện tại thấy bình lớn trước mắt kia, trong lòng hắn bỗng nhiên có một ý niệm vô căn cứ, trực tiếp đập nát may mắn nhiều năm: Trực giác của hắn nói bộ xương đó chính là tỷ tỷ.
Vương Thuận lau mặt, ép mình bình tĩnh suy nghĩ, suy nghĩ nửa ngày, hắn nghĩ ra được hai điều.
-“Có!”
Thanh âm hắn phát run nói,
-“Răng cửa của tỷ tỷ không tốt, răng hàm sau dùng nhiều hơn, cái răng thứ hai đếm ngược từ sau bên trái ở hàm dưới bởi vì từng thay ta cắn hạch đào nên bị gãy mất một ít, sau đó mỗi khi uống chút nước lạnh, hít chút gió lạnh đều sẽ đau đớn. Răng cửa bên phải hàm dưới có một cái lỗ to bằng hạt mè, ngày thường ăn chút đồ ăn có màu sẽ lưu lại dấu vết, khi còn nhỏ, trong thôn luôn có hài tử giễu cợt nàng……”
Nói xong lời cuối cùng, hắn lại không tự giác nhớ lại khi còn nhỏ tỷ tỷ mang theo hắn chơi đùa khắp nơi, nhịn không được nước mắt rơi như mưa lần nữa.
Yến Kiêu vội vàng đi xem răng cửa của đầu lâu.
Bởi vì từ lâu, cái lỗ ban đầu trên răng cửa vốn dĩ đã nhỏ, nhiều năm qua đi, gần như không nhìn thấy. Nếu hắn không nói, ai cũng sẽ nghĩ răng bị ăn mòn tự nhiên. Hơn nữa răng người thiên kỳ bách quái*, mặt sau răng hàm gần như không tuân theo quy luật, cho nên ngay từ đầu Yến Kiêu vẫn không xem điều này như một đặc thù riêng.
(Chú thích: thiên kỳ bách quái là những thứ kỳ lạ và quái gở.)
Nhưng hiện tại, những điều tương tự là đúng, đối mặt với chuyện này, không thể giải thích là tình cờ.
Nàng thở dài, gật đầu với gương mặt đầy nước mắt của Vương Thuận.
Nếu không có tình cảm sâu đậm, những đặc thù nhỏ như vậy căn bản sẽ không biết.
Thân thể Vương Thuận cứng đờ, sau đó nhào vào hai bộ xương gào khóc.
-“Tỷ tỷ, ta tìm được tỷ rồi!”
Post on 28/12/2022
No comments:
Post a Comment