Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 63


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 125

 

Đến Đại Lộc Triều đã hơn hai năm, Yến Kiêu vẫn là lần đầu tiên thấy một nam nhân khóc thành như vậy.

 

Hắn quả thực là ghé vào đống xương trắng khóc tê tâm liệt phế, giọng gào thét, nước mắt trên mặt chảy xuống như mưa, nháy mắt làm ướt đẫm vạt áo trước.

 

Cho dù không biết tiền căn hậu quả, nhưng chỉ nhìn như vậy, khiến người ta nhịn không được, hốc mắt cũng nhức nhối theo.

 

Yến Kiêu cùng Bàng Mục liếc nhau, theo bản năng kéo tay đối phương.

 

Aiza, chuyện thảm nhất trên thế gian làm cho người bất lực, không gì hơn xa cách âm dương.

 

Chờ Vương Thuận khóc một hồi, lúc sau mới bị người nửa túm nửa kéo nâng dậy, ấn hắn ngồi trên ghế ở gian ngoài, Yến Kiêu lại gọi người bưng trà ngưng thần đến.

 

Mới vừa rồi Vương Thuận khóc đến không kềm chế được, bây giờ còn hơi hơi hồi phục, nhưng rốt cuộc là người làm ăn nhiều năm, tâm tư tỉ mỉ, theo bản năng đứng lên nhận trà, giọng khàn khàn nói tạ, lại vén áo choàng lên, quỳ xuống dập đầu.

 

-“Thảo dân thất thố, thật sự là…

 

-“Nhân chi thường tình thôi,” Bàng Mục ôn thanh kêu hắn đứng lên, “Ngồi xuống chậm rãi nói.

 

Hắn xưa nay thích nhất người trọng tình trọng nghĩa, giờ phút này thấy Vương Thuận như thế, nghĩ đến người này nhiều năm qua vẫn luôn khổ công tìm người nhà, không phải chuyện ai cũng có thể làm, như thế nào sẽ trách tội hắn?

 

Vương Thuận là bạch thân*, lại là thương nhân địa vị thấp hèn, cũng không dám ngồi cùng hai người bọn họ, nhất định phải quỳ ở phía dưới đáp lời.

 

(Chú thích: bạch thân là người thường, không có công danh, chức quan trên người.)

 

Hai người không lay chuyển được, cũng biết tình đời như thế, đành gọi người cầm cái đệm mềm dày cho hắn.

 

Bàng Mục thấy hắn cử chỉ có phong độ, nói năng thông thuận, trôi chảy, trong lòng yên tâm, lại hỏi hắn đã đọc sách qua hay chưa.

 

Vương Thuận thở dài:

-“Thảo dân khi còn bé nhà nghèo, song thân mất sớm, là tỷ tỷ một tay nuôi nấng, nàng tuy là nữ tắc nhân gia, nhưng biết nhìn xa trông rộng, liều mạng thức đêm làm việc, đi buôn bán hàng rong khắp các ngõ ngách cho ta đọc sách.

 

Nói đến đây, nước mắt hắn lại không ngăn tuôn rơi, vừa nâng tay áo lau, vừa nức nở nói:

-“Nhưng thảo dân thiên tư ngu dốt, khảo rất nhiều lần cũng chưa từng trúng, thật sự không đành lòng để tỷ tỷ vì ta uổng phí công lực, cuối cùng làm trợ thủ cho Cao Cường, sau lại tự mình học chút làm ăn buôn bán, coi như còn có vài phần ý tứ.

 

Hắn sớm đã xé rách mặt với tỷ phu, nhiều năm qua chưa từng lui tới, lúc này phải nhắc đến cũng không hề tôn trọng, chỉ lấy tên họ tương xứng.

 

Yến Kiêu thổn thức nói:

-“Tỷ đệ các ngươi thật là tình cảm thâm hậu.

 

Vương Thuận thật vất vả mới ngừng nước mắt, lại bị một câu của nàng câu lên, lập tức khóc nói:

-“Nương vốn là bị ngoại tộc bắt đến, sau đó bị gả cho cha ta làm lão bà thứ ba của hắn. Lúc ấy cha ta đã hơn 60 tuổi, năm ấy nương ta vừa sinh ta ra thì hắn liền chết, hai lão bà trước để lại mấy hài tử, khi dễ mẫu tử ba người chúng ta bơ vơ không nơi nương tựa, nửa phần gia sản cũng không chịu cho, đuổi chúng ta ra ngoài……

 

-“Khi ta ba tuổi, nương ta lại mất, tỷ tỷ mang theo ta ra đường xin cơm. Vì chúng ta không cha không mẹ, sinh ra có bộ dáng ngoại tộc, ở Cẩm Tú Giang Nam hết sức không hợp nhau, ngày ngày bị người bắt nạt. Sau lại đến biên quan chiến tranh gió lửa, cuộc sống của tỷ đệ chúng ta càng khó khăn hơn. Nhưng tỷ tỷ ta sức lực lớn, lại có thể chịu khổ, sau lại học người ta cách buôn bán hàng rong khắp các ngõ ngách, cuộc sống dần dần cũng tốt lên, liền đưa ta đi đọc sách lại.

 

-“Tỷ tỷ năm ấy hai mươi tuổi, có thương nhân đi qua bản địa, nhân việc mua bán nấn ná mấy ngày, không biết tại sao lại muốn cưới tỷ tỷ để tục huyền*. Đại nhân, tỷ tỷ của ta tuy không nhu mỹ lả lướt bằng nữ tử Trung Nguyên, nhưng thật sự có khả năng nữ nhân tốt nhất, mới đầu ta thấy nam nhân kia đã 40 tuổi, sợ còn đủ tuổi làm cha nàng, tướng mạo láu cá, không giống người tốt, cũng không quá nguyện ý. Nhưng tỷ tỷ khổ ngần ấy năm, chợt có người ôn nhu săn sóc đối với nàng, liền có chút động lòng, nam nhân kia gia cảnh giàu có, lại hứa hẹn sẽ cung cấp ta đọc sách cả đời, càng khó hơn người đến cũng là nhân sĩ Tây Bắc, không có nửa phần xem thường, tỷ tỷ rốt cuộc cũng gả cho hắn.

 

(Chú thích: “tục huyền” có nghĩa “nối lại dây đàn”. Vợ chồng được ví với đàn cầm, đàn sắt (cho nên mới có ví von “duyên cầm sắt”  duyên vợ chồng). Do đó, khi người vợ qua đời, người ta gọi bằng cách ví von “đoạn huyền” (đứt dây đàn), khi lấy vợ lần nữa, người ta ví von là “tục huyền”.)

 

Hiện giờ khổ tận cam lai, Vương Thuận cũng đã gia tài bạc triệu nhớ đến quá khứ, càng thêm như bị đao cắt vào tim, chỉ hận thời gian không thể quay ngược trở lại, không có cách nào hồi báo với tỷ tỷ.

 

-“Từ từ,” Bàng Mục đột nhiên ngắt lời hắn, “Cao Cường cũng là người Tây Bắc?

 

Vương Thuận gật đầu,

-“Đúng vậy, nhưng từ thời gia gia hắn, vẫn luôn ở tại phía tây Quảng Nguyên phủ, nơi đó có nhiều bá tánh Trung Nguyên và Tây Bắc sinh sống cùng nhau, buôn bán cùng biên quốc lại nhiều, các bá tánh thấy nhiều, nhưng không có tính bài ngoại bằng Giang Nam như vậy.

 

Sau khi nghe được Quảng Nguyên phủ, Bàng Mục ở phương diện này đặc biệt mẫn cảm, theo bản năng nhìn về phía Yến Kiêu.

 

Người sau tuy không nhạy bén giống hắn tự mình trải qua, nhưng là người từ thời đại bùng nổ thông tin đến đây, độ tư duy cao, cũng coi như đã hiểu một chút, trong đầu nháy mắt nổ vang.

 

Lúc trước khi phát hiện thi cốt của Vương Mỹ, Bàng Mục đã nói qua, thời kỳ chiến loạn, rất nhiều bá tánh vùng Tây Bắc đào vong đến nội địa Trung Nguyên, mà triều đình hạ lệnh thu lưu vào ba tòa phủ thành, trong đó có Quảng Nguyên phủ.

 

Mà Vương Thuận nói một nhà Cao Cường từ thời gia gia hắn đã tới rồi…… Chuyện này hết thảy là trùng hợp sao?

 

Phải biết rằng, thời chiến tranh, dân chạy nạn len lỏi khắp nơi, trừ bỏ thân phận trong sạch ra, còn có rất nhiều thân phận khác.

 

Mặt khác, tuy nói đồng hương càng dễ bị đồng hương hấp dẫn, nhưng thật sự nói tiếp, bên trong Quảng Nguyên phủ đồng hương với Cao Cường chẳng phải càng nhiều hơn? Huống chi hắn từ nhỏ cùng người nhà vào nam ra bắc, thấy vô số người, vì sao cố tình vừa thấy Vương Mỹ rời xa nhà ngàn dặm, liền không phải không cưới?

 

Nói không dễ nghe một chút, Vương Mỹ đã không có gia thế ngạo nhân (giàu có, hào hoa), cũng không có tư dung hơn người, còn mang theo một đệ đệ, chẳng lẽ thật sự có khả năng sự tài giỏi của nàng đã đả động Cao Cường?

 

Nghĩ đến đây, Yến Kiêu hỏi:

-“Tỷ tỷ ngươi sau khi gả qua có từng giúp Cao Cường xử lý sự vụ?

 

Vương Thuận gật đầu,

-“Tỷ tỷ mười phần có năng lực, trước khi gả chồng chúng ta đã mua một cửa hiệu mặt tiền nhỏ, một năm cũng có thể thu một trăm tám mươi lượng, mười phần chọc người đỏ mắt. Sau đó lại gả cho Cao Cường, ta ở bên ngoài đọc sách, tỷ tỷ liền bán cửa hiệu mặt tiền cho người khác. Nàng gả qua đến năm thứ hai đã một mình đảm đương một phía, bọn tiểu nhị phía dưới cũng thập phần khâm phục kính trọng, Cao Cường yên tâm lo liệu ở bên ngoài, quanh năm suốt tháng càng thêm không về nhà.

 

Dứt lời, lại thở dài,

-“Vì hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, sau khi thành thân bốn năm năm cũng không có hài tử, nhưng Cao Cường cùng cha mẹ hắn thông tình đạt lý, cũng không nhiều lời.

 

Bàng Mục lại hỏi:

-“Cao Cường buôn bán gì?

 

-“Lương thực, ngựa, ngoài ra còn thêm gia súc, cỏ khô,

Vương Thuận nói,

-“Tây Bắc mục mã chi phong rất đậm (chăn nuôi ngựa rất mạnh), bá tánh phần lớn đều hiểu biết về ngựa, lương thực lại khan hiếm, sau khi đến Trung Nguyên phần lớn đều làm loại nghề này. Hoặc là buôn bán chút đồ vật thường thấy ở Trung Nguyên như lá trà, đồ sứ, tơ lụa… kiếm chút giá chênh lệch.

 

-“Chẳng qua không nghĩ đến không phải ai cũng có thể làm?

 

Bàng Mục lớn lên ở biên quan, cùng bá tánh hai bên giao tiếp đã lâu, đối với những việc này cũng coi như nửa người trong nghề.

 

-“Đúng vậy,

Vương Thuận gật đầu,

-“Thương nhân trọng lợi, mà dân phong hai bên bất đồng, thường có tranh chấp, mâu thuẫn, bị lừa, bị xa lánh đều là chuyện thường ngày. Nếu là không có cách điều chỉnh, nhất định lỗ sạch vốn. Tổ tiên ba đời nhà Cao Cường đều làm nghề này, ở mấy châu phủ thường lui tới cũng coi như có chút danh tiếng.

 

Bàng Mục bảo hắn viết lại những nơi Cao Cường thường lui tới buôn bán cùng những chỗ thường dừng chân, Vương Thuận cũng không hàm hồ, lập tức viết ngay ngắn, còn cung cấp thêm tên mấy người.

 

-“Ta đi theo Cao Cường vài lần, thường ngày cũng nghe tỷ tỷ tán gẫu đến những người này, chắc hẳn là tâm phúc Cao Cường thường lui tới nhiều nhất.

 

Hắn là người tinh tế, nhìn ra hai vị đại nhân cũng rất có nghi ngờ đối với Cao Cường, cho nên hết sức tận tâm.

 

Làm xong việc này, trong đôi mắt sưng đỏ của Vương Thuận lộ ra vài phần hận ý,

-“Sau khi tỷ tỷ gả qua, liền giúp hắn lo liệu sự vụ, rất đắc dụng, nhưng theo ta thấy, sau hai ba năm, tình cảm hai người cũng dần phai nhạt. Sau này ta có thêm nhiều kiến thức, thấy ở thế đạo này muốn sống tốt phải có hai chữ “quyền lực”, nếu ta đọc sách vô vọng, bất cứ giá nào cũng phải kiếm chút tiền bạc, tốt xấu ngày sau cũng có thể làm chỗ chống lưng cho tỷ tỷ.

 

-“Tỷ tỷ một lòng muốn ta đọc sách thi khoa cử, Cao Cường càng vui khi ta đi theo hắn buôn bán, lại khen ta có thiên phú, ẩn ẩn lộ ra ý muốn mang ta trở về Bắc địa buôn bán ngựa. Chỉ là ta không thích làm cùng hắn, thời trẻ cũng từng thấy tỷ tỷ làm nghề này, không cần hắn chỉ điểm, thấy cuộc sống của tỷ tỷ an ổn, sau đó trở lại Trung Nguyên tự làm một mình, Cao Cường vì thế khuyên ta rất nhiều lần, còn nổi giận đùng đùng mấy lần, ta cũng không để ý. Ai ngờ năm ấy ta ra ngoài đi tìm hàng, bốn tháng sau mới quay về thăm tỷ tỷ, Cao Cường kia nói tỷ tỷ đã sớm bỏ trốn cùng người khác!

 

Thanh âm của hắn đột nhiên lớn hơn rất nhiều, cơ hồ muốn phun ra máu,

-“Tỷ tỷ của ta xưa nay an phận thủ thường, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Hai tỷ đệ chúng ta xưa nay không có gì giấu nhau, lúc ta đi rõ ràng không có một chút dấu hiệu, sao lại đột ngột trốn cùng người khác?

 

Yến Kiêu hỏi:

-“Vậy ngươi có từng báo quan không?

 

-“Báo,

Vương Thuận vừa bất đắc dĩ vừa tức giận,

-“Nhưng lúc đó chiến hỏa đã lan đến Quảng Nguyên phủ, quan viên bản địa xử trí đại sự ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có thời gian rỗi quản những người vô cớ lạc đường? Nhưng sau đó ta suy nghĩ lại, cảm thấy bên trong có ẩn tình khác.

 

Hắn cũng từng đọc sách, không phải hạng người vô lý, đương nhiên biết được trước chiến hỏa mãnh liệt, một mạng người xác thật không đáng quan trọng. Ngay cả khi lý trí hiểu rõ quan viên địa phương thực sự không gánh nổi, nhưng trên mặt tình cảm vẫn luôn khó có thể tiếp thu. Đợi sau khi hành sự thành thục, càng nghĩ càng kỳ quặc.

 

Cao gia cũng từng quyên bạc quyên lương quyên ngựa cho triều đình, ngay cả Tri phủ đại nhân cũng biết tên huý của hắn, nếu hắn kiên trì công bố thê tử bỏ trốn cùng người khác, chính hắn còn không truy cứu, lại khuyên quan viên bản địa lấy đại cục làm trọng, những quan viên đó cảm nhớ hắn xá tiểu vì đại, tự nhiên càng lười đến điều tra.

 

Mười một năm qua, Vương Thuận đi khắp nam bắc thiên hạ cũng không tìm được người làm chủ thay mình, hiện giờ lại có quốc công gia tự mình làm chủ, thật sự cảm kích không thôi, cả ngày hôm nay đã nói ra sạch sẽ những lời tronng lòng.

 

Hắn sáng sớm đến, chạng vạng mới trở về khách điếm nghỉ tạm, mà khi đó Yến Kiêu cùng Bàng Mục đã thu được một quyển tư liệu thật dày.

 

Sau đó hai người bắt đầu thắp đèn thâu đêm.

 

Điểm trí mạng nhất của bổn án ở chỗ: Đã mười một năm kể từ khi vụ án xảy ra!

 

Nói câu không dễ nghe, mặc dù là án giết người có mưu tính trước, nói không chừng rất nhiều người tham dự đều đã chết, còn chứng cứ, càng hư vô mờ mịt, nên bắt đầu tra từ đâu?

 

Bàng Mục hai mắt trống rỗng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thổn thức nói:

-“Ngàn không nên vạn không nên, ngày đó ta không nên cảm thấy án này không khó tra.

 

Nói xong, lại hướng ngoài cửa hỏi,

-“Liêu tiên sinh đến chưa?

 

Nha dịch bên ngoài nói:

-“Đã phái người đi mời, đại nhân chờ một chút nữa.

 

Qua chừng một khắc sau, Liêu Vô Hà một thân mỏi mệt lại đây, vừa vào cửa đã muốn uống trà.

 

Trung thu sắp đến, sự vụ lớn nhỏ càng thêm bận rộn, hắn muốn chuẩn bị quà lễ cho người dưới vào dịp tết trung thu, cùng với việc thu thuế ruộng, chỉ mong có biện pháp để phân thân, cả ngày cũng không rảnh để uống miếng nước.

 

Yến Kiêu tự mình giúp hắn bưng trà rót nước, đồng thời giải thích ngắn gọn sự tình.

 

Liêu Vô Hà vừa nghe, vừa nhanh chóng lật xem quyển sổ, qua một khắc đã xem xong, sau đó chợp mắt trầm ngâm một lát, trong đầu đã có liệt kê sẵn các việc phải làm rồi.

 

Hắn chậm rãi uống nước trà, lúc này mới thong thả ung dung nói:

-“Nếu ta nhớ không lầm, tri phủ Quảng Nguyên phủ năm đó sớm đã cáo lão hồi hương, nếu còn sống, năm nay hẳn là 66, 67 tuổi.

 

Nghe vậy, trong lòng Bàng Mục cùng Yến Kiêu đều trầm xuống.

 

Những người sống trong thời chiến loạn thường thọ mệnh không cao, ai biết vị quan kia bây giờ còn sống hay không? Nếu hắn sớm đã quy thiên, bọn họ phải đi hỏi ai?

 

Chính lúc đang do dự, lại thấy Liêu Vô Hà nói:

-“Tuy rằng người không còn, nhưng Quảng Nguyên phủ từ trước đến nay là trọng địa biên thuỳ, đừng nói mười một năm, sợ là hồ sơ 110 năm trước cũng phải bảo quản nghiêm ngặt. Chỉ cần không có thiên tai nhân hoạ, cũng không phải không tra ra.

 

Thà có còn hơn không, Bàng Mục lúc này mới chấn hưng tinh thần một lần nữa, nhanh nhẹn bày binh bố trận,

-“Nếu như thế, phân binh thành bốn nhóm, tất cả đều lặng lẽ hành sự. Một nhóm đến quê của tỷ đệ Vương thị thăm hỏi, một nhóm chú trọng điều tra quá khứ cùng hiện trạng của Cao Cường, nhóm thứ ba dựa theo danh sách Vương Thuận lưu lại, xem có thể chắp vá lại dấu chân của Cao Cường mấy năm qua hay không; cuối cùng, tìm một cái cớ, thoải mái hào phóng xem hồ sơ tư liệu của Quảng Nguyên phủ……

 

Kinh nghiệm của hắn được khảo nghiệm từ chiến hỏa, trong thô có tế, giỏi về từ tiểu cập đại, có thể nghĩ ra rất nhiều cách người thường không thể làm.

 

Tuy rằng nói như vậy có lẽ đối với Vương Thuận có chút tàn nhẫn, nhưng nếu án này chỉ là tình sát còn tốt, sợ rằng còn liên lụy đến rất nhiều chuyện khác. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 126

 

Sắp đến Tết Trung Thu, hai vòng người và trăng, nhưng cuộc đoàn viên muộn màng này chẳng khác nào con dao cùn cứa vào người Vương Thuận, từng nhát từng nhát cứa vào da thịt hắn.

 

Từ nay về sau, sẽ không bao giờ sẽ có người yêu thương hắn không cần hồi bào như vậy nữa.

 

Hắn ở Tuấn Ninh phủ thuê một cái viện, vừa xử lý sinh ý vừa chờ tin tức, lại ra ngoài thành lập một lều cháo, thắp đèn cho tỷ tỷ cùng hài tử chưa xuất thế ở ngôi miếu linh nghiệm nhất ngoài thành.

 

Yến Kiêu tự mình ra ngoài thành đón Vương công công, thấy hắn thay đổi thành xiêm y thuần tịnh, đích thân ra ngoài, múc từng muỗng cháo cho bá tánh, mỗi một lần múc một muỗng liền niệm một câu “A di đà Phật”, mặt mày buông xuống, vô cùng thành kính.

 

Thấy nàng nhìn chằm chằm, Vương công công thuận miệng hỏi:

-“Đó là người nào?

 

Yến Kiêu thở dài,

-“Một người đáng thương, vốn là lễ trung thu, nhưng lại nhận được tin thân nhân đã mất nhiều năm, thật không hiểu đoàn viên như vậy là tốt, hay là không tốt.

 

Vụ án hiện tại còn chưa được phá, nàng chỉ có thể nói thế này.

 

Vương công công cũng biết quy củ, nghe vậy cũng không hề hỏi thêm, chỉ lắc đầu thổn thức.

 

Lại nghe nói đối phương cũng họ Vương, là người bổn gia, hơi trầm ngâm một chút, phân phó cho tùy tùng:

-“Ngươi đi mua thêm mấy trăm cân gạo, cũng coi như thay ta tích chút âm đức.

 

Muốn trở nên nổi bật ở trong cung, không phải tự nhiên dựa vào sự quang minh lỗi lạc cùng một thân chính khí, mỗi khi đêm khuya nằm mơ, Vương công công cũng nghĩ đến, nếu ngày sau khẩu khí này của hắn nuốt xuống, cũng không biết sẽ loại mấy tầng địa ngục?

 

Một lát sau phục hồi tinh thần lại, thấy Yến Kiêu đang nhìn chính mình, Vương công công cười thoải mái, giơ tay về phía trước,

-“Đi thôi.

 

Yến Kiêu cũng cười theo,

-“Đi thôi.

 

Mới vừa rồi thấy Vương công công sắc mặt ảm đạm, nàng vốn định nói gì đó, nhưng sau đó nghĩ lại, mỗi người có một người cách sống, Vương công công không phải kẻ yếu, mình có tư cách gì mà nói lời thương hại cùng khuyên giải an ủi hắn?

 

Chuyện của Vương Thuận làm Vương công công rất xúc động, trên đường đến phủ nha, hắn đi rất chậm, vừa vào cửa liền chỉnh đốn lại, đánh giá Yến Kiêu vài lần, lắc đầu nói:

-“Tuy nói mùa hè giảm cân, nhưng ta thấy ngươi gầy có chút tàn nhẫn.

 

Yến Kiêu sờ mặt cười nói:

-“Ngài còn trẻ như vậy, sao có thể nói lời giống lão thái thái như vậy, một ngày thấy hai lần, tất nhiên cũng nói một câu gầy.

 

Có một loại gầy, trưởng bối thấy ngươi gầy, thì đây là lực lượng thần bí làm lơ hiện thực khách quan.

 

Thấy Vương công công còn muốn nói nữa, Yến Kiêu vội chuyển đề tài,

-“Được rồi, thật vất vả mới đến một chuyến, yên tâm nghỉ ngơi còn chưa đủ, còn quan tâm cái gì! Đi mau đi mau, ta đã chuẩn bị bánh trung thu rồi.

 

Không nhắc đến bánh trung thu còn tốt, vừa nói đến cái này, Vương công công nháy mắt nhớ lại cảnh tượng núi bánh trung thu năm trước, lại một lần nữa cảm nhận được nỗi sợ khi bị bánh trung thu chi phối……

 

Tuy rằng là Tết Trung Thu, nhưng thật ra có bánh trung thu hay không có bánh trung thu cũng không quan trọng, mấu chốt là tâm ý, tâm ý.

 

Đoàn người mới vào cửa, gặp phải Nhậm Trạch đang cõng tay nải nhỏ đi ra ngoài, hai bên đối mặt nhau, đều ngẩn ra.

 

Vương công công để tay sau lưng xuống, nhìn nhìn hắn, gật gật đầu,

-“Sắc mặt Nhậm công tử nhìn càng thêm thong dong.

 

Chuyện của Nhậm Trạch còn chưa nẩy mầm đã bị bóp chết, cho nên người bên ngoài không biết, nhưng vị Vương công công hầu dưới chân thiên tử này lại rất rõ ràng, bởi vậy vừa mới liếc mắt một cái liền nhận ra.

 

Ngược lại là Nhậm Trạch, lúc ấy sớm đã không để ý đến sinh tử, đối với người bên dưới thánh nhân không quá lưu tâm, nghe xong lời này mới hồi phục tinh thần lại,

-“Vương công công biệt lai vô dạng*.

 

(Chú thích: biệt lai vô dạng nghĩa gốc là “bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?”, tuy nhiên thường được xem như một câu chào hỏi đại ý là “rất vui được gặp lại bạn” hoặc là “lâu rồi không gặp”.)

 

Cho dù Vương công công đời này không thiếu trải đời, đối với việc Nhậm Trạch làm cũng tán thưởng một tiếng tình thâm nghĩa trọng, hiện giờ hắn là thủ hạ dưới chướng của Bàng Mục, càng không phải địch nhân.

 

Thấy Nhậm Trạch có bộ dạng muốn đi xa, Vương công công thuận miệng hỏi:

-“Ngày mai đó là hội trung thu, Nhậm công tử định đi đâu?

 

Nhậm Trạch cười cười,

-“Đại nhân nhân hậu, ta trở về đoàn tụ cùng mẫu thân.

 

Vương công công hiểu rõ, đây là phải về Thiên Hương Lâu, không khỏi càng thêm kính trọng hắn.

 

Công bằng mà nói, cho dù người ở Thiên Hương Lâu nhân nghĩa vô song, nhưng rốt cuộc cũng không phải nơi trong sạch, hiện giờ Nhậm Trạch trải qua kiếp nạn mới phục lương tịch, lại làm việc ở nha môn, ai thấy cũng đều nên kiêng dè một chút, nhưng hắn lại làm thế nào.

 

Nhưng lại nói tiếp, cũng xác thật là Bàng Mục lòng dạ rộng lớn không câu nệ tiểu tiết, can đảm cẩn trọng trượng nghĩa vô song, bằng không chỉ sợ hiện giờ đã không có Yến bộ đầu, cũng không có Vệ trạng nguyên, tự nhiên cũng sẽ không có Nhậm công tử trước mắt.

 

Mặc dù hắn đến Tuấn Ninh phủ nha, cũng sẽ không bao giờ có cảm giác như thế này.

 

Nghĩ đến đây, Vương công công đột nhiên cảm thấy trước mắt cái gì đều là ngọt ngào đáng yêu, lập tức hướng Nhậm Trạch chắp tay,

-“Đi đường thật tốt.

 

Nhậm Trạch nhận thấy thần sắc hắn biến hóa rất nhỏ, cũng đáp lễ lại, ngữ khí hơi ấm,

-“Đa tạ.

 

Yến Kiêu chờ bọn họ hàn huyên xong rồi, mới lải nhải hỏi một đống lớn, cái gì đi như thế nào, đi đến đâu, khi nào trở về, có nên mang theo gì không, chuẩn bị thư cho Vệ Lam tốt chưa?

 

Nhậm Trạch mặt mang mỉm cười an an tĩnh tĩnh nghe, cuối cùng thống nhất trả lời, không có nửa phần không kiên nhẫn nói:

-“……trong vòng 10 ngày sẽ trở về, đồ đạc đều mang đầy đủ, bánh trung thu cùng chà bông ngài cho ta cũng đều mang theo, ta thay mẫu thân cảm tạ ngài. Còn thư hồi âm cho Vô Thanh cũng đã gửi……

 

Sau đó, hắn dắt ngựa ra cửa, trước thi lễ với Yến Kiêu và Vương công công, lúc này mới xoay người lên ngựa, lẹp xẹp lẹp xẹp chạy xa.

 

Vương công công không vội vã đi vào, cùng Yến Kiêu đứng tại chỗ nhìn theo một lát, lúc này mới lắc đầu cười trêu nói:

-“Hắn đủ tuổi làm cha người ta rồi, ngươi đâu cần quan tâm quá như vậy? Vừa nãy còn nói ta, ta thấy ngươi mới giống lão mụ tử.

 

-“Ngươi không biết, hắn là người cẩn thận nhất, tâm tư lại tinh mịn, luôn cảm thấy mình thiếu nợ ai đó,

Yến Kiêu vừa dẫn hắn vào trong, vừa thở dài,

-“Mấy tháng nay, hắn một người hận không thể làm việc của mười người, mấy ngày nay làm việc đến quên ăn quên ngủ, sau bị ta mắng cho một bữa mới đỡ hơn một chút.

 

Người yêu được giải trầm oan, mẫu thân có đám người Lan di chiếu cố, nếu biết phục lương tịch vô vọng, như vậy đối với Nhậm Trạch ngay lúc đó mà nói, thế gian này đã không còn gì đáng để vướng bận, bây giờ chỉ có hai chữ báo ân viết ở trên mặt hắn.

 

Có lần Bàng Mục ngầm cảm khái với nàng, nói cho dù hiện tại bọn họ bảo Nhậm Trạch đi tìm chết, phỏng chừng người nọ cũng sẽ không chút do dự cắt cổ.

 

Yến Kiêu từng vô số lần thấy Nhậm Trạch đứng ngây người ở trong viện, không có sợ hãi cũng không có vui sướng, mặc cho gió thổi, mặc cho mưa xối, dường như tùy thời đều sẽ biến mất tại chỗ, không thấy đâu. Cái loại cô độc tinh tế kéo dài đã lâu, giống như hắn đã chìm sâu nó, cắt đứt hắn cùng thế giới phồn hoa này.

 

Ngoại trừ tấm thân này cùng ý niệm báo đáp, thanh niên không còn gì.

 

Đối với cảnh ngộ của Nhậm Trạch, mọi người đều đau lòng, thấy hắn như vậy, đều chủ động trò chuyện, làm thân với hắn, có việc hay không có việc đều gọi hắn một câu. Người da mặt dày giống như Tề Viễn, còn cố ý chạy đến trêu chọc……

 

Hơn nửa năm qua, trên người Nhậm Trạch cuối cùng cũng có thêm chút nhân khí (tính cách của con người).

 

Sự xuất hiện của Vương công công nghiễm nhiên tuyên bố Tết Trung Thu chính thức đến, toàn bộ trên dưới Tuấn Ninh phủ nha đều trở nên náo nhiệt.

 

Những người làm công tác điều tra tội phạm lâu năm thường có cái kiểu lạc quan nghề nghiệp “nhìn là biết ngay”, hiện giờ bản án cũ đã phá, án mới tạm thời chưa có manh mối mới, mọi người thừa dịp cơ hội này hưởng thụ giây phút bình yên.

 

Yến Kiêu cũng tạm thời rút đi uy nghiêm của quan viên, dỡ xuống gánh nặng, trở về gian bếp đã lâu không ngó tới, tùy ý múa may nồi chén, vui sướng tràn trề, phát tiết áp lực tích tụ mấy tháng qua, chỉ còn lại khí thế anh dũng bảo vệ giang sơn.

 

Phương thức phát tiết này hiển nhiên được toàn thể nhân sĩ đồng lòng ủng hộ, lấy Bàng Mục cầm đầu, đủ hình thức vuốt mông ngựa, đủ loại nịnh hót được trút ra, trong khoảng thời gian ngắn, một góc trời này tràn ngập khí thế cường hãn của xu nịnh.

 

Ngoài những loại bánh trung thu tương đối phổ biến trong hai năm trước, nàng còn thử nướng da heo quay giòn cùng lòng đỏ trứng, bánh trung thu nhân đậu đỏ cùng chà bông, tất cả đều được vô cùng hoan nghênh, Hứa Thiến phá lệ ăn rất nhiều.

 

Mấy ngày nay nàng đi theo tiểu Lục, tiểu Bát cùng một bọn thị vệ tinh anh tập luyện thêm, mới có mấy ngày mà người gầy đi trông thấy, nhưng ánh mắt lại trở nên kiên định và sắc sảo hơn.

 

Yến Kiêu cảm thấy còn thiếu chút gì đó, nhưng Vương công công thoạt nhìn thì sửng sốt, nói Hứa cô nương này cùng người lúc trước khác nhau như hai người.

 

Nếu như trước kia Hứa Thiến là hoa hồng có gai trong nhà kính, hiện tại nàng đã có vài phần sắc bén hàng thật giá thật. Tuy rằng còn hơi non nớt, nhưng nguyên mẫu đã thành hình rồi, chỉ đợi mài giũa, ngày sau đáng để kỳ vọng.

 

Bạch Hi lần trước bị ép đọc sách, nghe vậy ngứa nghề, tiến lên luyện tập với nàng thật lâu, kết quả từ thế cân bằng nửa thua nửa thắng ban đầu, bây giờ thành năm lần thì thua ba, bị chịu đả kích, một hơi ăn hết một đĩa heo sữa nướng, nửa con vịt nướng mới quay lại.

 

Tiểu tử ôm bụng ngửa mặt dựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt mơ hồ, sau một lúc lâu quay đầu nhìn Hứa Thiến,

-“Liêu tiên sinh bắt ta sang năm phải tham gia cả văn cử lẫn võ cử.

 

Tương tự như văn cử của triều đình, Đại Lộc Triều cũng có võ cử, chẳng qua không quan trọng bằng văn cử. Chiến tranh đã kết thúc nhiều năm, quân đội các nơi cũng dần tiến vào trạng thái bão hòa, võ cử từ mỗi năm một lần thành hai năm một lần, người chú ý đến càng ít hơn.

 

Hứa Thiến gật đầu, cầm bánh trung thu nhân đậu đỏ chà bông bẻ ra, đưa cho hắn một nửa nói,

-“Khá tốt, chuyện sớm hay muộn thôi.

 

Bạch Hi có chút uể oải rũ đầu, cầm lấy bánh trung thu nhưng không ăn,

-“Võ cử thì thôi, nhưng làm văn…… Ta cảm thấy chính mình còn chưa đủ năng lực, vạn nhất thi không đậu thì rất mất mặt.

 

Hắn sùng bái Liêu tiên sinh không giả, nhưng lại chưa từng cuồng vọng đến mức cảm thấy học vấn uyên bác, kết cục lúc này mười phần có tám chín phần thi không đậu.

 

Hứa Thiến ném xương vịt vào hắn, trong giọng nói có chút tức giận,

-“Nhi tử Liêu tiên sinh so với ngươi còn nhỏ hơn đã là tú tài, như vậy còn chưa đủ mất mặt?

 

Thấy Bạch Hi vẫn uể oải, Hứa Thiến liền thở dài, như bà cụ non nói:

-“Bạch Tiểu Tứ, ngươi có biết ngươi sinh ra là nam, so với ta đã may mắn hơn rất nhiều. Có rất nhiều thứ nữ nhi như chúng ta cả đời cũng không có được, ngươi lại chỉ cần nhón chân có thể bỏ nó vào trong túi.

 

Bạch Hi nghe không được lời này, có chút nóng nảy,

-“Cho dù ngươi có thể khảo thí, thiên phú đọc sách của ngươi cũng không được?

 

Hai người bọn họ đọc sách chung từ nhỏ, trình độ khó phân cao thấp, ai cũng đừng ghét bỏ ai, dù là nam hay nữ hoàn toàn không có quan hệ!

 

Hứa Thiến:

-“……Ta có thể ở trong sân võ cử đánh chết ngươi, tin hay không?

 

Bạch Hi đột nhiên run lập cập, vừa muốn mở miệng, lại thấy Hứa Thiến giơ tay rất có khí thế, cắt ngang hắn nói:

-“Ca ca ta thường nói với ta, mang binh đánh giặc kỵ nhất chính là “sợ” nếu chính ngươi cảm thấy mình không được, vậy ngươi thật sự xong rồi.

 

-“Mặc dù thi không đậu, nhưng ngươi cũng đã thử qua, ngươi cũng biết như ta, giống vị Nhậm tiên sinh kia, cơ hội quang minh chính đại tham gia cũng không có……

 

Nói xong, Hứa Thiến lắc đầu bỏ đi.

 

Bạch Hi ngốc tại chỗ, muốn đuổi theo giải thích nhưng lại không biết nói gì.

 

Hắn ngơ ngác nhìn náo nhiệt xung quanh, sau đó nhìn thấy Hứa Thiến tận dụng mọi thứ để thỉnh giáo Tề Viễn, đột nhiên cảm thấy hết thảy trước mắt đều trở nên xa lạ.

 

Vẫn là chỗ cũ, vẫn là những người này, nhưng mọi người bất tri bất giác đều nỗ lực tiến lên phía trước, duy nhất mình hắn còn ở tại chỗ, hưởng thụ sự tiện lợi do thân phận mang lại, nhút nhát, ích kỷ không chịu bước ra dù chỉ một bước……

 

Thiếu niên khí phách hăng hái ban đầu héo rũ rụt bả vai, mặt mày gục xuống.

 

-“Nếm thử xem?

 

Đang lúc uể oải, một mùi thơm nồng đậm từ trên trời giáng xuống, Bạch Hi bất giác ngẩng đầu nhìn lên, thấy Yến Kiêu đang mỉm cười bưng một cái đĩa đứng trước mặt mình, trong đĩa có rất nhiều viên tròn màu vàng, lớn như bụng ngón tay cái, lả lướt đáng yêu.

 

Bạch Hi hít hít cái mũi, đột nhiên quay đầu, lẩm bẩm nói:

-“Ta không xứng.

 

Hứa Thiến nói đúng, hắn là kẻ ngốc không dám vào trường thi, sao xứng ăn điểm tâm mới này.

 

Yến Kiêu chớp chớp mắt, đặt điểm tâm lên trên bàn, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh hắn,

-“Ngươi có thể ý thức được mình không xứng đã rất ghê gớm.

 

Thân thể Bạch Hi cứng đờ, sau đó mạnh mẽ quay đầu lại, ánh mắt hơi ướt tràn ngập lên án,

-“Có ai an ủi như người sao?

 

Tiểu hài nhi trên mặt còn mang theo nét mập mạp, đôi mắt to ủy khuất nhìn chính mình, giống như một con chó lớn chán nản, Yến Kiêu nhịn không được cười khúc khích, duỗi tay hung hăng xoa đầu hắn, tận mắt thấy búi tóc chỉnh tề ban đầu trở nên rối tung mới thỏa mãn thu tay, sau đó trong ánh mắt khó tin của Bạch Hi nói:

-“Con người sao, đều phải chậm rãi trưởng thành, có ai không có thời điểm ngại chó ghét mèo? Chỉ cần nhận ra sai lầm của mình, kịp thời sửa sai để làm người mới vẫn là hảo hài tử!

 

Bạch Hi ban đầu còn trông cậy vào nàng tìm kiếm sự an ủi, ngược lại bị nàng chọc tức kêu to oa oa, nhảy dựng lên che lỗ tai, điên cuồng lắc đầu,

-“Đừng nói nữa, Yến tỷ tỷ ngươi không an ủi ta thì đừng nói nữa!

 

Nói thêm nữa, hắn cũng không biết chính mình chán ghét người kéo chân sau đến mức nào!

 

Một đám người lớn xem diễn trò vui ầm ầm bật cười, Tề Viễn còn ở phía sau làm mặt quỷ, phá lệ làm giận.

 

Yến Kiêu cũng rất không có lương tâm cười theo một hồi, lại bưng đĩa quơ quơ trước mắt hắn,

-“Còn ăn điểm tâm không? Không ăn ta cho người khác.

 

Bạch Hi phẫn nộ trừng mắt nhìn đám người chung quanh vui sướng khi người khác gặp họa, căm giận đoạt lấy, nghiến răng nghiến lợi nói,

-“Ăn!

 

Hừ, các ngươi chờ đấy, sang năm ta sẽ khảo thí! Văn cử, võ cử đều khảo!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 28/12/2022

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts