Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Phần 69


 

Beta: Đào Mai

 

Chương 137

 

Hôm nay là ngày thứ hai đám người Yến Kiêu hồi kinh, tối hôm qua thánh nhân gấp không chờ nổi phái Vương công công ra truyền lời, bảo bọn họ sáng sớm hôm sau tiến cung nói chuyện, còn cố ý điểm danh Yến Kiêu, nói là thái hậu đặc biệt muốn tận mắt gặp nàng.

 

Yến Kiêu theo bản năng nhớ lại tình cảnh lúc trước khi mình quỳ gối diện thánh, bỗng nhiên cảm thấy đầu gối đau âm ỉ, trên mặt không tự giác phát nóng.

 

Thấy nàng có chút khẩn trương, Nhạc phu nhân cười an ủi nói:

-“Không sao, hai mẹ con chúng ta cùng đi. Thái hậu hòa khí, chỉ là tò mò, muốn tìm con nói chuyện thôi. Huống hồ nàng cố tình làm như thế, cũng có ý chống lưng cho con.

 

Không phải ai cũng có tư cách tiến cung, bản thân hành động này đã đại biểu cho thái độ của hoàng tộc.

 

Yến Kiêu ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nghe Bàng Mục đĩnh đạc nói:

-“Nương nói đúng, hai người tạm thời coi là thăm người thân, thái hậu đã lớn tuổi như vậy, thánh nhân lại bận việc triều chính, nàng không có người tri tâm để nói chuyện, cũng quá đáng thương. Ai nha!

 

Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Nhạc phu nhân hung hăng đánh một cái, trách mắng:

-“Họa là từ miệng mà ra, ngươi thật không sợ gì, lời này cũng dám nói bậy!

 

Có người nắm quyền nguyện ý bị người người dưới thương hại? Cho dù ngày thường thân cận cũng không được.

 

Bàng Mục tự biết lỡ lời, hự hự gật đầu, chủ động bóc quả khô cho hai mẹ con.

 

Nhạc phu nhân hừ hừ vài tiếng, cùng Yến Kiêu nói chuyện tính tình của các quý nhân trong cung, ai ngờ sau khi nói mấy câu, thế nhưng cũng buông tiếng thở dài,

-“Rốt cuộc vẫn không tự tại như ở bên ngoài.

 

Mặc dù mình chỉ là người thường, nhưng cũng từng cùng trượng phu, nhi tử đi gần hết thiên hạ, tận mắt nhìn thấy sa mạc mênh mông, thảo nguyên bao la, nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn trên đại mạc rộng lớn, đã không còn gì để tiếc nuối.

 

Nhưng trái lại thái hậu, đừng nói ra khỏi kinh thành, gần như cả đời không ra khỏi hoàng cung, chỉ toàn nghe nhìn nhân tâm hiểm ác. Mỗi ngày đều nhìn mấy gương mặt tươi cười nịnh hót, nhưng chưa chắc có mấy phần thật tình.

 

Lão thái thái tuy không nói rõ, nhưng Yến Kiêu cũng hiểu được ý của bà, không khỏi buông tiếng thở dài theo, buột miệng thốt ra nói:

-“Muốn đội vương miện phải chịu được sức nặng của nó*.

 

(Chú thích: câu nói của Mark Cuban, ông chủ của một đội bóng, doanh nhân, nhà làm phim thuộc hàng tỷ phú Mỹ)

 

Bàng Mục nhẩm lại hai lần,

-“Là một câu tục ngữ ở bên chỗ nàng? Tuy nói thẳng, nhưng thật lại rất chuẩn xác.

 

Yến Kiêu cười cười,

-“Là do một vị đại văn hào nói, nhưng hắn là người nước ngoài, ta cũng chưa từng thấy qua.

 

Sáng sớm hôm sau, một nhà ba người trời chưa sáng đã rời giường, tắm gội thay quần áo, rửa mặt chải đầu, ấn theo quy chế ngồi xe ngựa tiến cung.

 

Vương công công tự mình tới đón, mọi người nói mấy câu, Bàng Mục cùng Yến Kiêu, Nhạc phu nhân được chia ra dẫn vào yết kiến thánh nhân cùng thái hậu.

 

Hôm nay đã là ngày mười chín tháng chạp, cách ngày 25 thánh nhân phong bút* không còn mấy ngày, quần thần cũng bị không khí năm mới cảm nhiễm, tuy rằng vẫn ngầm lục đục với nhau, đánh nhau ngươi chết ta sống vô cùng vui vẻ, nhưng đều rất ăn ý không chủ động gây họa cho thánh nhân.

 

(Chú thích: thánh nhân phong bút là ngày thánh nhân ban chiếu chỉ nghỉ tết cho các quan viên.)

 

Khó được hôm nay không cần lên triều, thánh nhân rảnh rỗi, nóng lòng mời bằng hữu tốt vào cung nói chuyện.

 

Trước khi chia tay, Bàng Mục còn ghé tai Yến Kiêu nói nhỏ,

-“Bệ hạ là hiếu tử, sau đó chắc chắn phải đến thỉnh an thái hậu, chốc nữa gặp lại.

 

Hắn vừa nói như vậy, trong lòng Yến Kiêu liền có tin tức, thuận tay thay hắn sửa sửa lại lễ phục vì ngồi xe mà có chút nếp nhăn,

-“Được rồi, đi thôi, bên này ta còn có nương.

 

Nếu là ngày thường, đương nhiên là nàng chiếu cố bà bà, nhưng đối với loại chuyện tiến cung yết kiến này, đương nhiên còn phải nhờ lão Khương*, dù sao cũng đủ cay.

 

(Chú thích: lão Khương – gừng già, trong câu gừng càng già càng cay.)

 

Sau đó, Yến Kiêu như rối gỗ hành lễ theo Nhạc phu nhân, đặc biệt thật cẩn thận khống chế tốc độ và biên độ quỳ gối…… Cuối cùng được ban ngồi, lúc này mới có thời gian ngẩng đầu lên nhìn thái hậu trong truyền thuyết.

 

Thái hậu nhìn bằng tuổi Nhạc phu nhân, nhưng ôn hòa lịch sự tao nhã hơn nhiều, ánh mắt thoảng qua, mơ hồ có vài tia sáng.

 

Hai vị lão thái thái nói vài câu, đề tài khó tránh khỏi kéo đến trên người Yến Kiêu, thái hậu cười nói:

-“Đã sớm nghe Thiên Khoan nói ngươi là hài tử gan lớn, sao lại không nói lời nào?

 

Yến Kiêu thầm nghĩ ngài không hỏi, ai dám chủ động nói? Nhưng trên mặt vẫn cười hàm hậu nói:

-“Thật sự không ngờ ngài còn trẻ đẹp như vậy, khí chất siêu nhiên, nhất thời nhìn đến ngây người, mong thái hậu tha tội.

 

Thái hậu đầu tiên là sửng sốt, sau đó che miệng cười ngửa tới ngửa lui, chỉ vào Nhạc phu nhân nói:

-“Nghe này, quả nhiên là lá gan lớn.

 

Cả đời này của bà, được ca tụng là ôn nhu hiền huệ, giữ gìn bổn phận, cũng được khen khí độ cao hoa, nhưng nói “đẹp” như vậy, thật sự chưa từng nghe qua.

 

Gả vào làm nữ tử hoàng thất, vốn lấy gia thế cùng đức hạnh làm trọng, còn về dung mạo…… Chư vị Vương phi đều là đậu nành đậu xanh khác biệt, đừng coi thường ai.

 

Muốn được hoan nghênh trong giới quyền quý, thì người đó phải có đặc thù riêng, sở trường đặc biệt của mình, thứ nhất dễ được người khác nhớ kỹ, thứ hai vạn nhất có chuyện gì xảy ra, cũng có tên bắn trúng đích. Mà mẫu tử Bàng Mục từ nhiều năm trước không thầy dạy cũng hiểu, kiên trì làm người “ngay thẳng giản dị”, hiện giờ thấy Yến Kiêu có cùng cách sống như vậy, không khỏi rất vui mừng.

 

-“Nàng có cái tật xấu này, nói không lựa lời, ngài ngàn vạn đừng trách móc.” Nhạc phu nhân vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

 

Thái hậu trước đó xác thật cũng từng nghe chính miệng thánh nhân cùng Bàng Mục nói qua, chỉ là không nghĩ đến lời khen này ngoài ý muốn rơi xuống trên đầu mình, cũng không biết nên khóc hay cười.

 

Nói đến cùng, con người đều có lòng yêu cái đẹp, cho dù biết rõ là lời nịnh hót, nhưng có ai không thích nghe đâu?

 

Mặc kệ là thật sự hòa khí, hay là vì tòng long chi công*, nể mặt mũi của Bàng Mục, thái hậu xác thật đối với Nhạc phu nhân và Yến Kiêu rất tốt, còn muốn họ ở lại dùng thiện.

 

(Chú thích: tòng long chi công là công hầu vua, hộ giá vua.)

 

Có thể vì cuối năm vào cung, được chỉ tên triệu kiến đã là thiên đại ân sủng, hiện giờ lại được dùng thiện trong cung, như vậy trong kinh lại sắp có một hồi phong ba.

 

Chừng ba mươi phút sau, quả nhiên thánh nhân cùng Bàng Mục đến, trước thỉnh an thái hậu, sau đó lại hỏi Nhạc phu nhân tình hình gần đây, khi nhìn về phía Yến Kiêu, biểu tình có chút hài hước.

 

-“Hôm nay quỳ vang hay không vang?

 

Yến Kiêu:

-“……Còn được.

 

Thánh nhân cười mờ mịt nhìn thái hậu, lúc sau nghe xong ngọn nguồn, cũng vô cùng không đồng tình, che miệng cười rộ lên.

 

Mọi người trò chuyện thêm một lát, có cung nữ đến nói hoàng hậu cũng ban thưởng đồ vật đến đây.

 

Nhạc phu nhân nói:

-“Nên đi tạ ơn.

 

Thái hậu suy nghĩ một chút,

-“Cũng tốt, đợi chút nữa trở về chúng ta nói tiếp.

 

Hoàng hậu thân là chủ hậu cung, vị trí cung điện trang hoàng hoa lệ sang trọng không cần nhiều lời, mà bản thân nàng ở một nơi như vậy, càng là cao không thể với tới. Không biết có phải do ảo giác hay không, Yến Kiêu cảm thấy hoàng hậu đối xử xa cách với các nàng, không thân cận giống thái hậu.

 

Cũng là cười, cũng chiêu nhiệt tình, nhưng phần nhiệt tình này làm cho người ta có cảm giác cứng nhắc, hời hợt, thật sự không thể thư thái.

 

Nhạc phu nhân hiển nhiên cũng không tình nguyện ngồi lâu, ngồi một chút, xem như đủ lễ nghĩa liền mang theo Yến Kiêu trở về cung của thái hậu.

 

Yến Kiêu lần đầu ăn cơm ở trong cung cùng với mẫu tử lãnh đạo tối cao, vốn dĩ rất sợ hãi, kết quả Bàng Mục lặng lẽ bảo nàng cứ ăn thoải mái.

 

Yến Kiêu hoài nghi mình nghe lầm.

 

Thậm chí ngay cả thái hậu cũng liên tiếp gọi người chia thức ăn cho nàng, lại cười nói:

-“Nghe nói mỹ thực của ngươi rất tốt, cũng nếm thử thức ăn trong cung có hợp khẩu vị không, nếu cảm thấy không tệ, vậy ăn nhiều một chút.

 

Quỳ vang tiếng, cả gan làm loạn, ly kinh phản đạo*, ham muốn sắc đẹp, trước mắt lại thích ăn nhiều, Yến Kiêu cảm thấy, có vẻ thanh danh được truyền đi…… Đều không ra sao.

 

(Chú thích: ly kinh phản đạo là rời xa chuẩn mực, đi ngược lại với đạo lý.)

 

Sau đó nàng duy trì dáng vẻ vốn có trong phạm vi bất chấp tất cả.

 

Thiên hạ không thiếu lễ nghi điển phạm, nghe nói hai vị đại lãnh đạo này ngày thường tiếp kiến ngoại thần đều phải đầy đủ lễ nghi, dường như chưa có hiện trường nào tương tự như vậy, nàng cũng không thể ôm chân Phật hai canh giờ. Cũng không thể vẽ chó thành hổ, chi bằng giữ đúng bản chất, không chừng còn có thể kiếm nét bút nghiêng (sự khác thường, độc lạ), giành được điểm cao.

 

Thấy nàng ăn ngon, không giống mấy quý nữ khác, mới ăn một chút liền nói no rồi, thái hậu vô cùng hiếm lạ, cảm thấy có phải ngự trù hôm nay phá lệ làm ngon hơn mọi khi không? Bất tri bất giác cũng ăn hơn nửa chén cơm, vui đến mức bảo đám người hầu đến từ đường niệm Phật.

 

Thánh nhân cảm khái vạn ngàn nói:

-“Có thể ăn là phúc.

 

Yến Kiêu bỗng nhiên hiểu rõ vì sao hắn có thể trở thành bằng hữu tri tâm với Bàng Mục.

 

Có thể ăn là phúc! Nghe xem, đây là lời nên nói với một nữ tử sao?

 

Ba người trời vừa tờ mờ sáng đã tiến cung, mãi cho đến giờ Thân mới mang theo rất nhiều đồ vật ban thưởng ra khỏi cung, Nhạc phu nhân sớm đã mệt không chịu nổi, muốn trực tiếp về phủ nghỉ ngơi.

 

Bàng Mục thấy Yến Kiêu tinh thần không tệ, suy nghĩ một chút liền hỏi:

-“Còn muốn ra ngoài chơi không?

 

Trước mắt Yến Kiêu sáng ngời,

-“Đi chứ.

 

Trong cung tuy tốt, nhưng quá bị đè nén, khó có lúc đỉnh đầu không bị án tử đè nặng, đương nhiên phải nắm chặt thời gian đi chơi.

 

Bàng Mục lắc đầu bật cười,

-“Lá gan này của nàng đúng là thật sự lớn, là ta lo lắng vô ích.

 

Yến Kiêu nhấp miệng nhi cười, cũng không giải thích.

 

Sở dĩ lá gan lớn, cũng là có lý do.

 

Nhìn nàng cùng người bình thường đều là vẻ ngoài cung kính, nhưng sâu trong nội tâm vẫn có quan niệm chúng sinh bình đẳng, căn bản không giống với dân chúng xã hội phong kiến, phát ra kính sợ từ linh hồn đối với người hoàng gia, đừng nói gì đến nguyên tắc “Quân bảo thần chết, thần không thể không chết”.

 

Vốn không sợ hãi, hơn nữa đối phương cũng có thiện ý, nàng càng không sợ.

 

Bàng Mục suy nghĩ một chút, mang Yến Kiêu đến nơi phong nhã số một số hai trong kinh thành: Tây lâu.

 

Trên đường đi, Bàng Mục còn nói,

-“Tây lâu kia là nơi lịch sự tao nhã, là do hoàng tôn tiền triều xây nên, thật sự tinh mỹ phi phàm, sau khi được xây dựng hoàn chỉnh, vẫn được lưu giữ nguyên vẹn. Nghe nói mấy ngày nay mở hội thưởng mai, còn có người xướng khúc, chúng ta cũng đi để thư giãn.

 

Xe ngựa rẽ mấy khúc, từ xa, nhìn qua cửa sổ xe cũng có thể tòa lầu cao tám tầng như hạc trong bầy gà, nhưng khi nhìn thấy mái cong đấu củng* cũng không có từ ngữ nào có thể hình dung sự mỹ lệ của nó, Yến Kiêu cũng không ngừng thán một tiếng.

 

(Chú thích: mái cong đấu củng nghĩa đấu củng là một yếu tố cấu trúc độc đáo được cấu tạo từ một bộ các khối gỗ (đấu) và các tay xà ngắn (củng) được cắt gọt sao cho khi chồng lên chúng sẽ đan cài vào nhau để tạo thành một khối thống nhất. Kết cấu này được coi là một trong những yếu tố quan trọng nhất trong kiến trúc truyền thống Á Đông.)

 

-“Năm trước, ta nhiều lần đến đây phá án nhưng cũng chưa từng để ý tới.

Yến Kiêu cảm khái nói, bỗng quay cười với Bàng Mục cười nói,

-“Nghĩ đến vị hoàng tôn kia chắc cũng không phải người an phận?

 

Cửu chính là số lượng đại diện cho thiên hạ chí tôn, hắn lại xây tửu lâu tám tầng rưỡi, không phải nói rõ cách số cửu đó chỉ có nửa bước sao?

 

Bàng Mục cười gật đầu,

-“Cho nên khi hắn tạo phản bị thúc thúc chém đầu.

 

Sau đó……

 

Yến Kiêu xác thật có điểm muốn gặp vị Tam hoàng tử trong truyền thuyết dám lên nóc hoàng cung dỡ ngói, nhưng trời xanh chứng giám, nàng thật không nghĩ đến nhanh như vậy!

 

Nhìn cách đó không xa, có hai người như chúng tinh phủng nguyệt* bị vây quanh ở giữa, Yến Kiêu không cần phải nói, Bàng Mục chủ động mang nàng ra ngoài chơi cũng đã bắt đầu hối hận.

 

(Chú thích: chúng tinh phủng nguyệt: chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng)

 

-“Vị Tam gia kia chẳng lẽ là?

 

Trong lòng Yến Kiêu đã có suy đoán, dù sao tại vọng yến đài ở kinh thành, không phải ai cũng có thể xưng một câu “Gia”.

 

Bàng Mục thần sắc phức tạp gật gật đầu.

 

Yến Kiêu thừa dịp đối phương không phát hiện, nhanh chóng dò xét vài lần, mới được một lúc đã cảm thấy đau con mắt.

 

Thành thật mà nói, đổi lại là nàng có đứa con trai như vậy, cũng ba ngày hai lượt nghĩ đến chuyện làm nữ tử độc thân.

 

Đường đường là một vị hoàng tử, cũng được danh sư dạy dỗ, nhưng hắn lại có khiếu thẩm mỹ đáng sợ: vàng rực pha tím đậm, trên mặt lấy sơn vàng vẽ hoa văn, hoa lá tráng lệ lộng lẫy không gì tả được.

 

Thật là một sự kết hợp màu sắc hoang đường!

 

Nhưng đáng sợ nhất chính là, hắn lại thật sự coi nó là một gương mặt trắng soái, vô cùng tự tin, đạp chân xuống ngựa.

 

Yến Kiêu dùng đầu ngón tay chọc chọc cánh tay Bàng Mục, thấp giọng hỏi:

-“Hắn vẫn luôn mặc như vậy sao?

 

Bàng Mục gian nan gật đầu.

 

-“Vị bên cạnh Tam hoàng tử là?” Yến Kiêu dùng sức chớp chớp mắt, lại chỉ vào một người khác hỏi.

 

Người Yến Kiêu chỉ khoảng 30 tuổi, đeo mộc quan, mặc đạo bào, khuôn mặt thanh tú, thần sắc tùy ý, rất có phong thái danh sĩ Ngụy Tấn. Nhìn hắn cùng Tam hoàng tử có bộ dáng tương đầu ý hợp, thân phận hẳn cũng không bình thường.

 

Bàng Mục thống khổ nhéo nhéo giữa mày, từ sâu cảm thấy hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, thấp giọng nói:

-“Đó chính là Lâm Thanh tiên sinh.

 

Yến Kiêu:

....

 

Nàng nhìn lại vị văn nhân cười đến run rẩy khi bị bàn tay trắng nõn như phấn của nhóm danh kỹ sờ soạn, đột nhiên cảm thấy đồng môn của nghĩa huynh nhà mình thật sự là tính trúc xấu ra măng tốt!

 

Đáng tiếc hai người bọn họ đều không phải người cùng đường, bằng không, giờ phút này đã sớm nhận ra tất cả người vây quanh Lâm Thanh tiên sinh đều là các kỹ nữ tiếng tăm vang dội nhất trong kinh thành mấy năm nay. Mà đám người xung quanh tầng thứ hai lại có vẻ rất bận rộn: Một bên nịnh hót Tam hoàng tử, một bên lại khen tài hoa cùng khí độ xuất chúng của Lâm Thanh tiên sinh, càng muốn tận dụng để thưởng thức cùng tán thưởng các kỹ nữ mỹ mạo……

 

-“Đi đi đi, chúng ta ngày khác trở lại.

 

Thấy bên kia hình như chưa chú ý đến bên này, Bàng Mục như lâm đại địch hộ tống Yến Kiêu đi.

 

Kỳ thật nếu chỉ có Tam hoàng tử cũng không sao, nhưng nếu thêm một Lâm Thanh tiên sinh thích tùy ý làm bậy nữa……

 

Ai ngờ hắn còn chưa kịp bước chân ra ngoài, Lâm Thanh tiên sinh nhìn như không để ý đến bên này lại cười vang nói:

-“Đã đến, sao không ngồi xuống uống chén rượu rồi đi?

 

Bàng Mục cảm nhận được tiếng gọi chết chóc từ sâu trong tim.

 

Một tiếng của Lâm Thanh tiên sinh, tất cả mọi người ở đây đều nhất trí quay đầu lại, mà ngay sau đó Tam hoàng tử mừng rỡ gọi một câu “Định Quốc Công”, khiến cho mắt những người này phát ra ánh lục quang.

 

Đến, đến, hắn đến đây, hắn mang theo Tử Thần thẩm mỹ xông đến!

 

Yến Kiêu kinh hồn nhìn Tam hoàng tử như cái bảng màu vui sướng chạy tới, thuận tay đem cây quạt ngà voi mạ vàng cắm vào trong cổ áo.

 

Ừ, cây quạt này trông rất đẹp, từ từ, cây quạt?

 

Nàng lặng lẽ quay đầu nhìn những người đi đường bên ngoài vì gió lạnh gào thét mà bọc mình thành gấu, lại cúi đầu nhìn cái áo choàng mình vừa mới cởi ra, quyết định không nói lời nào.

 

Tam hoàng tử có vẻ rất ngưỡng mộ Bàng Mục, vừa mở miệng liền nói không ngừng, oán giận hắn vì sao không trở về kinh, lại hỏi hắn vì sao không đáp ứng làm lão sư của mình vân vân, Bàng Mục có muốn trả lời cũng không kịp chen miệng.

 

Yến Kiêu theo bản năng nhìn về phía Lâm Thanh tiên sinh, ngoài ý muốn phát hiện đối phương cũng đang đánh giá mình, theo bản năng gật đầu.

 

Ai ngờ người nọ đột nhiên cười.

 

Dung mạo hắn cũng không tính là xuất chúng, nhưng khí chất thật sự độc đáo, khiến người thấy qua thì sẽ khó quên, nụ cười này, giống như cơn mưa bạc hà ngày hè, tươi mát lại sâu sắc, nửa điểm cũng không giống bộ dáng điên khùng trong miệng Bàng Mục.

 

Nhưng ngay sau đó, cơn mưa bạc hà trong mưa như bị trúng độc: mấy kỹ nữ nũng nịu bên cạnh Lâm Thanh tiên sinh dùng thanh âm ngâm mật nói:

-“Ai nha, tiên sinh cười gì vậy?

 

-“Chẳng lẽ lại có câu hay?

 

-“Nhanh nói nghe một chút.

 

Lâm Thanh tiên sinh cười ha ha, vô cùng thuần thục xoa bóp cái mặt này, vỗ vỗ cái tay kia, thành thạo đến rối tinh rối mù, thế nhưng thật sự há mồm ngâm một bài thơ phong lưu lả lướt.

 

Yến Kiêu tự biết năng lực giám định và thưởng thức của mình không cao, nhưng chỉ nghe mấy từ linh tinh “Mặt hồng hào xanh non, tô tay hồng tụ”, cũng biết khẳng định không phải tác phẩm gì đứng đắn.

 

Hắn vừa đọc xong, vẻ mặt mọi người xung quanh đều trở nên cuồng nhiệt cùng ái muội, trong mắt mấy kỹ nữ cũng liên tục tỏa ra ánh sáng kỳ dị, hiện trường trở thành một trận tranh sủng.

 

-“Tiên sinh hảo văn thải*! Không bằng soạn nhạc cho nô gia đi.

 

(Chú thích: văn thải là tài năng văn chương)

 

-“Ngươi hôm kia mới được, hôm nay lại muốn tranh đoạt với bọn tỷ muội, tiên sinh để ý đến nàng làm gì, vẫn là cho nô gia đi.

 

-“Ai nha, cho nô gia, cho nô gia đi, giọng của nô gia ôn nhu uyển chuyển hơn so với các nàng, để nô gia xướng là thích hợp nhất.

 

Thời buổi này muốn trở thành kỹ nữ xuất sắc cũng không dễ dàng, nếu chỉ có dung mạo vĩnh viễn không thể trở thành hạng nhất, cũng phải có tài nghệ xuất sắc mới tốt, mà trong đó xướng khúc là phổ biến nhất.

 

Nhưng giọng tốt cũng phải gặp được khúc hay, cho nên Lâm Thanh tiên sinh vừa có tài vừa có nghệ đặc biệt được mọi người hoan nghênh.

 

Một đám oanh oanh yến yến tranh nhau túi bụi, ai cũng không thuyết phục được ai, cuối cùng bắt lấy Lâm Thanh tiên sinh lắc lư trái phải.

 

Lâm Thanh tiên sinh cất tiếng cười to, vô cùng hưởng thụ, trấn an mấy câu, lại hơi hơi mở miệng, một nữ tử mỹ mạo mặc hồng y ôn nhu đút một viên mứt hoa quả cho hắn. Sau khi hắn ăn xong, lại có một người dùng chiếc khăn thay hắn lau nước mật bên môi……

 

Yến Kiêu hít sâu một hơi, đồng thời cùng Bàng Mục nhìn nhau, đều thấy khát vọng sâu thẳm trong mắt đối phương:

 

Muốn đi! [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Chương 138

 

Bàng Mục bất lực nhìn về phía Lâm Thanh tiên sinh, thở dài:

-“Ngươi sao lại hồi kinh?

 

Lâm Thanh tiên sinh cười nói:

-“Đương nhiên là ta đến uống rượu mừng của ngươi.

 

Nói xong, hắn lại nhìn Yến Kiêu, thần sắc nghiền ngẫm,

-“Chưa từng nghĩ đến các ngươi thật sự phá được vụ án. Lại nói tiếp, ngươi đã nhận sư huynh ta làm nghĩa huynh, ta cũng coi như người nhà mẹ đẻ ngươi, gọi tiếng huynh trưởng nghe một chút?

 

Ánh mắt Yến Kiêu quét qua một chúng mỹ nhân bên người hắn, da mặt kéo ra, ý tứ cự tuyệt bộc lộ ra ngoài, không đáp mà hỏi lại,

-“Ngài ở chỗ này công khai dẫn Tam hoàng tử đi chơi gái, ca ca ta biết không?

 

Thánh nhân biết không?

 

Nụ cười trên mặt Lâm Thanh tiên sinh cứng lại, sau đó lại nhướng lên,

-“Không ngờ thật sự có một nữ bộ đầu.

 

Yến Kiêu thiếu chút nữa bị hắn chọc cười: Ngài không cảm thấy mình đổi chủ đề quá cứng nhắc sao?

 

Nàng mặt không biểu cảm quay đầu lại dặn dò tiểu Lục:

-“Đi thông báo cho Liêu tiên sinh, nói sư đệ của ngài hồi kinh, lâu nay vẫn lang thang bên ngoài hết sức nhớ mong, mau đến gặp nhau!

 

Đây là nơi trọng địa ở kinh thành, không tiện dùng bồ câu, phái bồ câu người đi càng nhanh  hơn.

 

Tiểu Lục nhịn cười gật đầu lĩnh mệnh, lấy hành động thực tế biểu đạt tâm tình háo hức muốn xem kịch vui của mình: Hắn trực tiếp nhảy qua cửa sổ đi ra ngoài, dáng người linh hoạt di chuyển giữa mái hiên của mấy tòa lầu, trong chốc lát đã rơi xuống đất.

 

Mấy người Bàng Mục đều nhìn về phía Lâm Thanh, thấy nét mặt đầy tươi cười của hắn nháy mắt cứng đờ.

 

Lâm Thanh tiên sinh mặt bất động, trong lòng đã bắt đầu nhanh chóng tính toán khoảng cách từ Liêu phủ đến đây, đồng thời thong thả ung dung đứng dậy, tiêu sái nói lời tạm biệt với một nhóm danh kỹ ánh mắt lưu luyến,

-“Chợt nhớ đến còn có chuyện quan trọng, có duyên gặp lại.

 

Chúng kỹ nữ đồng thời cười duyên ra tiếng, có một vị nữ tử mắt ngọc mày ngài không chút lưu tình, phá đám nói:

-“Nước đã đóng hết thành băng, tiên sinh muốn trốn đến chỗ nào?

 

Lời còn chưa dứt, một chúng ca cơ vứt bỏ hiềm khích cười khanh khách thành một đoàn, khắp không gian đều bị tiếng cười của các nàng lấp đầy.

 

Lâm Thanh tiên sinh dù sao cũng từng được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng, không chút đỏ mặt, nghiêm trang nói:

-“Người đọc sách rời đi sao có thể gọi là trốn? Quỳ nương, ngươi đừng có hủy thanh danh của ta.

 

Hắn vừa nói vừa đi, thanh âm tràn khắp lối đi, khi âm cuối vẫn còn vang vọng ở trong không khí, người đã vội vàng đi xuống lầu. Bởi vì tốc độ quá nhanh, đạo bào bị nhét đầy không khí, phía sau phồng lên.

 

Đám người Yến Kiêu tức khắc cười vang ra tiếng.

 

Bàng Mục tiến lên, cầm lấy bao tay da của hắn rơi ở trên ghế ngồi, gần đến lúc, đi đến bên cửa sổ kêu to:

-“Hòa thượng chạy được miếu đứng yên, cứ chờ xem!

 

Nói xong, liền ném bao tay da xuống dưới.

 

Lâm Thanh tiên sinh nghe tiếng ngẩng đầu lên, mở hai tay tiếp lấy, lập tức gió lạnh rót vào trong tay áo, run rẩy một trận, nhanh chóng mang vào, nhanh như chớp chạy đi.

 

Hắn xưa nay là lãng tử tiêu sái, sao có thể quản hồng thủy (lũ lụt) ba ngày sau? Cố quan tâm đến ngay lập tức đi.

 

Lâm Thanh tiên sinh vừa rời đi tương đương với chặt đứt sợi dây ràng buộc, các khách nhân không dám tùy tiện dính líu Tam hoàng tử, lại sợ khí thế của Định Quốc Công mà không dám tiến lên, trong phòng nháy mắt an tĩnh.

 

Bàng Mục không thể đuổi người đi, đành phải nói với Tam hoàng tử:

-“Điện hạ, nơi này không phải chỗ nói chuyện.

 

Tốt xấu cũng là nhi tử của bạn tốt mình, cho dù hắn không biết cố gắng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn sa đọa như thế, làm bạnh cùng hạng người ngày đêm cùng kỹ tử, a dua nịnh hót.

 

Tam hoàng tử thấy Lâm Thanh tiên sinh đã đi, cũng mất đi hứng thú, huống hồ hắn đã muốn hướng đến Định Quốc Công từ lâu, lập tức sảng khoái nói:

-“Ta biết cách đây đó không xa có một quán trà, cũng rất thanh nhã, chủ tiệm tinh thông thư họa, không bằng đến chỗ đó nói chuyện.

 

Bàng Mục cùng Yến Kiêu không cho ý kiến, thầm nghĩ chỉ cần ngươi không đi thanh lâu là được.

 

Thấy bọn họ đồng ý, Tam hoàng tử lấy ra cây quạt cổ bằng ngà voi, phong độ nhẹ nhàng hướng bốn phía chắp tay, sau đó lẹp xẹp lẹp xẹp đi xuống lầu.

 

Bàng Mục cùng Yến Kiêu đi sau một bước, nhìn thân ảnh rực rỡ phía trước, thấp giọng kề tai nói nhỏ,

-“Chàng nói xem hắn ra cửa còn có thể phẩy quạt hay không?

 

Buổi sáng hôm nay, Yến Kiêu dùng Thần Khí hiện đại còn sót lại: Nhiệt kế đo nhiệt độ, thời tiết khoảng âm 9 độ, hơn nữa vọng yến đài nổi danh cuồng phong tàn sát bừa bãi vào thời điểm nửa đông cuối năm, vô cùng khô lạnh, gió lạnh tạt vào mặt giống như bị dao cắt.

 

Nếu Tam hoàng tử thật sự dám ở bên ngoài dùng cây quạt để quạt, bọn họ tuyệt đối kính hắn như hán tử.

 

Sự thật chứng minh, Tam hoàng tử xác thật không dám, trước khi hắn ra cửa thuần thục đem cây quạt giao cho tùy tùng bảo quản, sau đó ngoan ngoãn khoác áo choàng, tạm thời che dấu người đầy tao khí.

 

Trên phố này lầu cao san sát, người đông đúc, ngoài thành gió thổi vào cũng không quá  mạnh. Từ đây đến quán trà cũng chỉ cách mấy trăm bước, cưỡi ngựa ngồi xe cũng không bõ, ba người dứt khoát đi bộ đến đó.

 

-“Ta tuy sinh ra ở kinh thành, nhưng từ lâu nghe được Định Quốc Công phá án tử gì đó, thật sự là cao hứng thay ngươi.

Tam hoàng tử vui vẻ nói,

-“Nếu ta cũng có thể giống như Lâm Thanh tiên sinh, du tẩu khắp nơi thì tốt rồi.

 

Hắn hiện giờ chỉ là hoàng tử, đến chức vị cũng không có, cũng chỉ có thể xưng ta.

 

Cái loại này sống thái bình quá lâu rồi, cho nên đơn thuần muốn tìm kích thích, Bàng Mục cũng đã thấy nhiều, ngựa quen đường cũ nói:

-“Đều là công lao của tất cả mọi người chung sức hợp tác, không phải công lao của một mình ta. Điện hạ cũng đừng có nghĩ chuyện hành tẩu giang hồ mỹ diệu như vậy, không nói đến cái khác, đến lúc đó gối cao giường mềm cẩm y ngọc thực đều không rảnh lo, không chừng còn phải nằm màn trời chiếu đất……

 

Đối với người hoàn toàn không biết gì về một lĩnh vực nào đó, muốn tưởng tượng cũng khó có thể tưởng tượng ra quẫn cảnh xấu nhất, cũng như Tam hoàng tử chưa bao giờ ra khỏi kinh thành, cho nên tuy Bàng Mục nói mạo hiểm gian khổ như thế nào cũng thật sự không thể lĩnh hội.

 

Hắn vừa muốn tỏ vẻ không sao cả, lại nghe Bàng Mục nói:

-“……Mấy trăm mấy chục dặm hoang tàn vắng vẻ, ăn uống tiêu tiểu đều ở trên đường.

 

Hắn rốt cuộc nhịn không được nhỏ giọng hỏi:

-“Không có bô sao?

 

Lời còn chưa dứt, thấy Bàng Mục cùng Yến Kiêu đồng thời quay đầu ném cho hắn ánh mắt nhìn kẻ ngốc.

 

Ai cưỡi ngựa ra ngoài còn muốn mang theo bồn cầu?

 

Tam hoàng tử bị bọn họ nhìn thì rụt cổ lại, đôi mắt to lập tức nhìn về người hầu phía sau,

-“Mau nhớ kỹ, sau khi hồi cung ta muốn nói cho mẫu thân nghe.

 

Trời ơi, người bên ngoài không cần bô sao?

 

Đang nói chuyện, đoàn người đã đến quán trà trong miệng Tam hoàng tử, bên trong không nghe thấy tiếng vui cười, cũng không có mùi hương lung tung ngổn ngang cùng đám oanh oanh yến yến. Tiếng đàn cổ du dương lay động tâm trí mọi người, ở giữa nhà có một con tiên hạc chân đứng thẳng một chân, miệng ngậm nấm linh chi, chiếc lư hương lớn tản ra hương khí nhàn nhạt, bao trùm cả một vùng, giống như chốn tiên cảnh.

 

Quả nhiên là nơi cực kỳ thanh nhã.

 

Tam hoàng tử hơi có chút thói quen thương hương tiếc ngọc: Sau khi vào cửa, trước hết mời Yến Kiêu ngồi, lại hỏi qua sở thích, còn cố ý gọi người mang đồ uống cùng điểm tâm tinh xảo thích hợp cho nữ tử, lúc này mới chiếu cố Bàng Mục.

 

Yến Kiêu nói tạ, thấy hắn cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, giữa mày ẩn ẩn mang nét trẻ con, đôi mắt to trong suốt ngoài ý muốn, không hiểu sao lại bật cười.

 

Tam hoàng tử chớp chớp mắt,

-“Yến bộ đầu vì sao lại cười?

 

Yến Kiêu đang định nói, chợt nghe thấy trên đường đột nhiên náo nhiệt, nàng mới muốn duỗi tay đẩy cửa sổ ra xem, Bàng Mục sớm đã làm thay nàng,

-“Chỗ này thấy được rõ ràng.

 

Hai người đầu đối đầu nhìn ra cửa, thấy đám người bên ngoài tự động lui vào ven đường, từ xa thấy một đoàn người quần áo diễm lệ chậm rãi đi đến, phóng mắt nhìn lại chỉ thấy một mảng lớn đỏ thẫm, xanh ngọc cùng vàng nghệ, Yến Kiêu cùng Bàng Mục trầm mặc một lúc, đồng thời quay đầu nhìn Tam hoàng tử.

 

Tam hoàng tử nhìn ra sự trêu chọc trong ánh mắt bọn họ, gãi gãi cằm, chỉ vào những người đó nói:

-“Là đoàn sứ giả Hách Đặc bộ, người cưỡi ngựa đi đầu là Pha Gia Quận Vương, bên trong kiệu phía sau hẳn là Pha Sát quận chúa.

 

Hách Đặc bộ? Chẳng phải là……

 

Yến Kiêu cùng Bàng Mục lại một lần nữa đem ánh mắt trăm mối cảm xúc ngổn ngang đến trên người Tam hoàng tử.

 

Trách không được các ngươi có phần nhân duyên này, chỉ là phong cách mặc quần áo cùng gu thẩm mỹ cũng rất giống nhau.

 

Bọn họ vốn định xem náo nhiệt liền thôi, lại không dự đoán được Pha Gia Quận Vương ngồi nhìn từ xa, giờ phút này nửa khuôn mặt của Bàng Mục đập vào mí mắt hắn, trong lòng Pha Gia Quận Vương lộp bộp một chút, vội gọi thị vệ lên phân phó nói:

-“Ngươi đi trước tìm hiểu một chút, xem có phải Định Quốc Công ở đây hay không.

 

Ý định vào kinh triều bái của hắn lần này, bổn ý chính là muốn giao hảo với Đại Lộc Triều, nhưng thấy thánh nhân lãnh đạm vượt qua sức tưởng tượng, hắn thật sự nóng lòng như lửa đốt: Bị Lân bộ chê cười là chuyện nhỏ, nếu sau này thật sự bị chèn ép, tính toán liền hỏng rồi.

 

Hiếm khi ngẫu nhiên gặp được Định Quốc Công, tuy hai bên đều mang trong mình nợ nước thù nhà, nhưng bọn họ trước đó từng có duyên gặp mặt mấy lần, nếu có thể được hắn tương trợ, có lẽ có thể chuyển cơ cũng chưa biết được.

 

Sau đó đám người Bàng Mục mới vừa đóng cửa sổ, tùy tùng bên ngoài bước vào cửa bẩm báo:

-“Hách Đặc bộ Pha Gia Quận Vương, Pha sát quận chúa muốn thỉnh an điện hạ, Quốc công gia.

 

Bàng Mục cười nhạo một tiếng,

-“Tin tức của bọn họ cũng linh hoạt.

 

Nói xong hướng Tam hoàng tử cười nói:

-“Như thế nào?

 

Tam hoàng tử nhìn ra trêu ghẹo trong mắt hắn, trên mặt hơi hơi phiếm hồng, nhưng cũng tự nhiên hào phóng,

-“Thôi, gọi bọn hắn vào đi.

 

Tuy rằng thánh nhân chưa hạ chỉ rõ ràng, nhưng người sáng suốt đều đoán ra lần này chính là hắn cưới Pha Sát quận chúa, coi như Đại Lộc tiếp nhận thành ý quy thuận của bộ tộc.

 

Yến Kiêu lại nhìn qua cửa sổ, thấy tiểu quận vương kia phân phó hạ nhân vài câu gì đó, sau đó ba cô nương trẻ tuổi cao gầy bước xuống từ trên xe ngựa.

 

Chiều cao, hình dáng thậm chí là cử chỉ động tác của những người đó đều cực kỳ giống nhau, mà nữ tử Hách Đặc bộ đều để kiểu tóc đơn giản, nếu không phân biệt kỹ xiêm y và trang sức, chỉ nhìn bóng dáng thì khó có thể nhận ra ai là Pha Sát quận chúa.

 

Thông thường mà nói, chủ tử đều tương đối kiêng kị hạ nhân tương tự giống mình, không nghĩ đến vị quận chúa ngoại tộc này một chút cũng không thèm để ý.

 

Không bao lâu sau, hai anh em Hách Đặc bộ cùng nhau đến.

 

Vì để tỏ thành ý, Tam hoàng tử bọn họ cũng đứng dậy đón chào.

 

Pha Gia Quận Vương ước chừng ngoài hai mươi tuổi, mũi cao mắt thâm, làn da trắng nõn, tướng mạo ưa nhìn, mà muội muội Pha Sát quận chúa thì ngược lại da thịt không tinh tế non mềm bằng hắn, hơn nữa thần sắc cũng càng thêm kiêu căng.

 

Nữ hài vốn phát dục sớm hơn, mà người Hách Đặc trời sinh vóc dáng cao, nàng chỉ lớn hơn Tam hoàng tử một tuổi, nhưng lại cao gần hơn một cái đầu, cảnh tượng có chút buồn cười.

 

-“Công gia.

 

Pha Gia Quận Vương thi lễ với Bàng Mục, bộ dáng so với Tam hoàng tử càng thêm kính sợ.

 

-“Từ biệt mấy năm, quận vương đã cao hơn nhiều, tiếng Hán nói cũng tốt.” Bàng Mục đĩnh đạc xua xua tay, cười như không cười nói.

 

Kỳ thật hắn cũng mới gặp tiểu quận vương này hai lần, một lần là hai bên đàm phán, tiểu quận vương xen lẫn bên trong mười mấy đứa con trai của Hách Đặc quốc chủ, căn bản nhìn không rõ.

 

Lần thứ hai sao, chính là lúc Hách Đặc chủ động đầu hàng, tân vương chủ động đến dâng thư đầu hàng.

 

Lúc ấy, Pha Gia Quận Vương cũng mới 17 tuổi, vẫn là một thiếu niên, một hơi nói tiếng Hán lung tung rối loạn khiến người nghe ê răng, không lưu loát cùng câu chữ rõ ràng như hiện tại.

 

Cuộc đối thoại này hiển nhiên không nằm trong phạm vi bình thường, biểu tình của Pha Gia Quận Vương nháy mắt rõ ràng dại ra, nhưng lại lập tức cung kính nói:

-“Tạ công gia quan tâm, nhưng thật ra công gia vẫn long tinh hổ mãnh như trước.

 

Mấy tiểu quốc bao gồm Hách Đặc bộ bị hai phụ tử Bàng gia đuổi theo đánh hai mươi năm, nỗi sợ hãi sớm đã thâm nhập vào xương tủy, hiện giờ danh hào của vị trước mắt này còn có thể ngăn trẻ con khóc đêm.

 

Bàng Mục nói với hắn hai câu, bỗng nhiên hướng Pha Sát quận chúa nhếch miệng cười,

-“Quận chúa nhìn chằm chằm ta như vậy, chẳng lẽ muốn mời ta đến Hách Đặc bộ làm khách?

 

Pha Sát quận chúa không ngờ hắn nhạy bén như vậy, trực tiếp bị bắt quả tang, sau lưng xoát toát ra một tầng mồ hôi lạnh, mặt cũng càng trắng hơn, vội cúi thấp đầu.

 

Năm đó nguyên soái tam quân Bàng Mục dẫn đầu đánh mấy quốc gia xung quanh, mỗi lần đều giống như sát thần giáng thế, đi đến đâu cũng đều không ngoại lệ nhấc lên tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu), khiến quân thần Đại Lộc Triều cùng reo hò khen hay, già trẻ địch quốc tiếng khóc rung trời.

 

Hắn đến Hách Đặc bộ, có thể có chuyện gì tốt!

 

Pha Gia Quận Vương vừa muốn mở miệng cứu vãn, liền nghe thấy Tam hoàng tử mời nói:

-“Trời đông giá rét, khó được quận vương vào kinh thành, không bằng ngồi xuống uống ly trà nóng nghỉ tạm một lúc. Điểm tâm Trung Nguyên khác với Tây Bắc, nhưng cũng đặc sắc, không biết quận chúa thích ăn ngọt không?

 

Hắn vốn có ý tốt, chưa từng nghĩ đến Pha Sát quận chúa lại không cảm kích chút nào, ánh mắt trầm xuống nhanh chóng xẹt qua một tia oán giận, cứng rắn nói:

-“Không cần, ta cùng với huynh trưởng mới vừa uống nhiều trà ở trong cung.

 

Hách Đặc bộ đường xa mà đến, nhưng thiên tử Đại Lộc lại làm như không thấy, bắt bọn họ chờ ở bên ngoài gần một tháng mới triệu kiến, vốn chính là một loại làm nhục âm thầm.

 

Mà hôm nay vào cung, thái độ thánh nhân cũng hoàn toàn không tính là nhiệt tình, Pha Gia Quận Vương đợi ý chỉ tứ hôn hồi lâu nhưng vẫn như cũ không có tin tức, mà Pha Sát quận chúa ở ngoài cung thái hậu ngồi uống trà hơn một canh giờ, mới được thông báo hôm nay thái hậu cùng hoàng hậu sức khỏe không tốt, không thể tiếp khách.

 

Nếu sớm đã biết thân thể không khoẻ, vì sao không nói ngay từ đầu? Cố tình muốn cho mình ngồi chờ, nhận hết sự coi thường cùng khinh miệt, quả thực đáng giận.

 

Tiếng Hán của nàng vốn nói không tốt, ngữ khí lại lạnh lùng, lời này nghe đặc biệt có vẻ bén nhọn chói tai.

 

Tam hoàng tử thích hồ nháo không giả, thương hương tiếc ngọc cũng là sự thật, nhưng chung quy là long tử long tôn (con rồng, cháu rồng), trong xương cốt vẫn mang theo kiêu ngạo, hiện tại bị Pha Sát quận chúa quăng mặt lạnh, vẻ khách sáo trên mặt nháy mắt biến mất sạch sẽ, không chút khách khí bưng trà tiễn khách,

-“Nếu như thế, sắc trời không còn sớm, quận vương này nên đi thôi.

 

Pha Sát quận chúa không ngờ thái độ trước sau của hắn biến hóa to lớn như thế, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.

 

Tuy nhiên, Tam hoàng tử lại quá lười để nhìn nàng một cái.

 

Pha Gia Quận Vương thấy ám đạo không tốt, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, muốn nói gì đó nhưng cũng biết trước mắt không phải thời điểm tốt, vội vàng hành lễ mãi,

-“Bệ hạ đặc biệt cho phép đoàn người tiểu vương ở tại hẻm Chi Hoa bên thành nam, hôm nay sắc trời đã tối, không quấy rầy nhã hứng của chư vị, cáo từ.

 

Tam hoàng tử đã ngồi xuống, nghe vậy mí mắt cũng không thèm nâng một chút, ném cái giọng mũi qua loa cho xong.

 

Bàng Mục hướng bọn họ gật gật đầu, cũng kéo Yến Kiêu về chỗ ngồi xuống.

 

Vừa ngồi xuống, Yến Kiêu theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, đúng lúc thấy Pha Sát quận chúa cũng nhìn sang bên này, hai người đều ngẩn ra.

 

Yến Kiêu từ trong mắt nàng thấy được rõ ràng, có một tia hận ý không nguôi.

 

Đợi đoàn người Hách Đặc bộ rời đi, nàng nhíu nhíu mày, nói với Tam hoàng tử:

-“Quận chúa kia quá mức kiêu căng bướng bỉnh, dã tính lộ ra ngoài, điện hạ ngày sau cần phải để ý.

 

Tam hoàng tử phẩy cây quạt lung tung mấy cái, không còn sự cợt nhả lúc ban đầu, nhàn nhạt nói:

-“Phụ hoàng sẽ không cho phép nữ tử ngoại tộc chiếm cứ vị trí chính phi, cùng lắm làm trắc phi thôi, coi như đi ngang qua sân khấu, ném đến hậu viện nuôi dưỡng là được.

 

Hắn sinh ra ở hoàng gia, hưởng thụ vinh hoa phú quý, văn không thể an bang, võ không thể định quốc, nếu chút ủy khuất này cũng không chịu đựng được, sao xứng làm nhi tử của phụ hoàng?

 

Yến Kiêu hơi hơi nhướng mày.

 

Tam hoàng tử này, lại cũng không hoang đường vô độ như những lời đồn đãi bên ngoài. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Sau khi sắp xếp nơi ở tạm thời, Pha Gia Quận Vương giơ tay liền cho muội muội một cái tát,

-“Ngươi đây là đem ta đặt trên đống lửa sao! Ai cho ngươi lá gan này!

 

Pha Sát quận chúa ăn một cái tát, há mồm phun ra một ngụm máu, cười lạnh nói:

-“Chẳng lẽ huynh trưởng còn muốn tiếp tục chịu đựng bị bọn họ khi dễ sao? Người Hán có câu nói, muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do, hiện giờ tùy tiện tìm một lý do liền bắt chúng ta phải cắt đất đền tiền, cuộc sống ngày sau tệ hơn sợ cũng không có.

 

Pha Gia Quận Vương nhíu mày,

-“Ít nhất tộc nhân còn sống.

 

Hơn nữa, công bằng mà nói, vốn là mấy quốc gia Hách Đặc đỏ mắt diện tích lãnh thổ của Đại Lộc Triều rộng lớn, sản vật phong phú, nổi lên dã tâm cướp bóc, chẳng qua bị người ta đánh chết thôi.

 

-“Đây mà gọi là sống? Huynh là vương hầu cao quý, sao có thể chịu đựng khuất nhục như thế!

Pha Sát quận chúa đột nhiên kích động, mất khống chế hét to,

-“Cùng lắm thì khai chiến với bọn họ, cá chết lưới rách!

 

-“Ngươi nói thật dễ dàng, khai chiến khai chiến, ngươi có biết tộc ta đã không còn sức chiến đấu không?

Pha Gia Quận Vương lạnh giọng quát,

-“Nếu khiêu chiến với bọn họ, chỉ có thể rơi vào kết cục bị diệt tộc.

 

-“Chết thì chết, cũng tốt hơn sống khuất nhục như vậy.” Pha Sát quận chúa cười lạnh nói.

 

Tiểu quận vương cực kỳ giận cười lại,

-“Ngươi thật sự điên rồi.

 

Hắn gọi thị vệ đến,

-“Coi chừng chặt chẽ viện của quận chúa, trước cung yến trừ tịch không được để nàng ra ngoài một bước!

 

-“Ngươi muốn chết, cũng phải chết sau khi gả cho hoàng tử của Đại Lộc.

 

Pha Gia Quận Vương nhìn chằm chằm muội muội cùng cha khác mẹ, gằn từng chữ một.

 

Dứt lời, hắn phất tay áo bỏ đi.

 

-“Phụ thân cùng huynh trưởng chết trận, thật ra ngươi rất cao hứng?

Hắn mới vừa bước ra khỏi cửa, liền nghe thấy Pha Sát quận chúa cười khẩy nói,

-“Các huynh trưởng kiêu ngạo như vậy, kiêu dũng thiện chiến như vậy, mấy đệ đệ phía dưới cũng giỏi hơn so với ngươi, nếu bọn họ còn sống, ngươi kiếp sau cũng không được làm quận vương!

 

Nàng nghiến răng nghiến lợi nói:

-“Người Hán giết huynh phụ ta, diệt tộc nhân ta, ngươi lại uốn mình nghe hắn, nhận giặc làm cha, còn có liêm sỉ không?

 

Pha Gia Quận Vương nghe vậy dừng lại bước chân, đột nhiên ha hả cười vài tiếng, xoay người lại,

-“Nếu ta nói phải, ngươi có thể làm gì được ta?

 

Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.

 

Pha Sát quận chúa trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn hai cánh cửa gỗ được chạm khắc tinh xảo trước mặt đang đóng chặt, cả người không thở nổi.

 

Thật lâu sau, nàng tê tâm liệt phế hét lên vài tiếng, đập phá sạch sẽ tất cả đồ vật ở trong phòng.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 12/01/2023

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts