☆, Nghĩ không ra lý do giảo biện!!!
Edit + Beta: Đào
Mai
Dưới ánh đèn mờ nhạt.
Hình dáng nam nhân
càng thêm góc cạnh rõ ràng, nửa khuôn mặt ở trong bóng tối, một đôi mắt thâm
thúy trầm thấp, trong mắt phảng phất cất dấu cảm xúc nào đó nói không rõ.
Diệp Xu Xu tỉnh lại
bỗng nhiên nhìn thấy cặp mắt kia, đầu tiên trong đầu óc nàng đã bay mất, rồi
sau đó mới phản ứng lại, nàng thế nhưng lấy một cái tư thế vô cùng thân mật dựa
vào trên ngực người ta.
Nàng cả kinh, nhanh
chóng ngồi dậy.
Người trong ngực chợt
rời đi, Thái Tử mím môi, trong lòng không hiểu tại sao lại có cảm giác vắng vẻ.
Trong lều nhất thời
rất an tĩnh.
Thái Tử ngồi thẳng
tắp ở mép giường nhìn nàng, nhìn dáng vẻ tựa hồ cũng không có tính toán rời đi.
Nghĩ đến mới vừa rồi
nàng bị hắn ôm vào trong ngực, Diệp Xu Xu có chút xấu hổ, nàng nhìn thấy chén
thuốc trong tay Thái Tử, lúc này mới ý thức được nguyên lai Thái Tử vừa rồi ôm
nàng là vì đút thuốc cho nàng.
Thấy vậy, nàng lại
ngẩn ra, Thái Tử điện hạ thế nhưng tự mình đút thuốc cho nàng?
Đang nghĩ ngợi,
Thái Tử thuận tay đặt chén thuốc trong tay lên trên bàn trà, nhàn nhạt mở miệng,
-“Cô nương trúng độc, hôn mê hai ngày.”
Trúng độc? Diệp Xu
Xu sửng sốt, trong lòng kỳ quái nàng làm sao lại trúng độc vậy?
Thái Tử tiếp tục
nói:
-“Trên ám khí trúng phải cô nương có độc, bất
quá cũng may độc tính không cao, cho nên cô nương mới bảo vệ được tánh mạng.”
A, nguyên lai là
như thế này hả. Nàng nghĩ thầm, xem ra nàng lại phiền toái Thái Tử cứu nàng
thêm một lần.
Nghĩ vậy, Diệp Xu
Xu nói:
-“Đa tạ điện hạ.”
Thái Tử nhớ tới mũi
tên bắn lén ở Tế Đức Đường kia, hắn hỏi:
-“Thương tích trên người cô nương rốt cuộc là
chuyện như thế nào?”
Ách……
Vấn đề này……
Diệp Xu Xu dưới tầm
mắt của Thái Tử, gục đầu xuống, chột dạ mà nói:
-“Tiểu nữ…… là ở trong khu vực săn bắn bị
thương……”
Nghe vậy, Thái Tử
híp híp mắt, ngữ khí mang theo chút lạnh nhạt uy nghiêm,
-“Sao? Phải không? Người làm cô nương bị
thương rốt cuộc là người phương nào?”
Diệp Xu Xu nghe ra
ngữ khí của hắn biến hóa, trong lòng tức khắc có chút hoảng, nàng không đủ tự
tin trả lời,
-“…Cái này tiểu nữ cũng không quá rõ, khu vực
săn bắn lớn như vậy, người lại nhiều như vậy……”
Nàng nói cho hết lời,
Thái Tử nhìn nàng chăm chú,
-“Cô nương ngẩng đầu lên.”
Diệp Xu Xu trong
lòng run lên, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy cặp mắt đen nhánh thâm thúy kia,
nàng tức khắc có chút khẩn trương.
Thái Tử có một
khuôn mặt cực kỳ anh tuấn nho nhã, theo lý mà nói gương mặt này tuyệt đối sẽ
không khiến cho người ta cảm giác uy hiếp sợ hãi, chỉ là cố tình hắn lại có một
đôi mắt giống như sói.
Đôi mắt hắn hẹp dài
thâm thúy, đuôi mắt hơi hơi hếch lên, đồng tử đen sáng, khi hắn thẳng tắp nhìn
chăm chú một người, thật sự làm cho lòng người sợ hãi.
Giờ phút này Diệp
Xu Xu chính là như vậy, nàng cảm thấy chính mình phảng phất là bị một con dã
thú hung mãnh nhìn chằm chằm…… cảm giác này thật sự làm cho người không rét mà
run.
Thái Tử nhìn chằm
chằm nàng, hỏi:
-“Ta hỏi lại cô nương một lần nữa, thương thế
trên người của cô nương rốt cuộc là như thế nào bị?”
Diệp Xu Xu:
…
Lòng nàng có chút sợ,
thế nhưng vấn đề này nàng thật sự trả lời không được, cũng không thể trả lời
mà……
-“Làm sao vậy?”
Đôi mắt Thái Tử nặng
nề,
-“Cô nương không muốn nói?”
Diệp Xu Xu cực kỳ
buồn rầu, chỉ có thể tiếp tục mạnh miệng:
-“…Điện hạ, xác thật tiểu nữ là trong khu vực
săn bắn bị thương……”
Sắc mặt Thái Tử lạnh
lùng, đưa ám khí kia ra.
Diệp Xu Xu nhìn thấy
ám khí kia, trên mặt ngẩn ngơ.
-“Lúc trước cô nương nói ám khí làm cô nương bị
thương đã bị mất.”
Thái Tử từng câu từng
chữ chậm rãi nói:
-“Chỉ là ám khí này lại tìm được từ trong
phòng cô nương, hơn nữa ta đã phái người tra qua, cùng ngày cô nương từ khu vực
săn bắn trở về bình an không có việc gì, đến ban đêm cô nương liền trực tiếp vào
lều trại nghỉ ngơi suốt một đêm cũng không đi ra, thẳng đến ngày hôm sau Cửu
công chúa tới tìm cô nương, cô nương thoái thác nói chính mình thân thể không
thoải mái, vẫn không có đi ra…..”
-“Cô nương nói cô nương ở khu vực săn bắn bị
thương, chỉ là ngày hôm sau, căn bản cô nương không xuất hiện ở khu vực săn bắn,
mà là vẫn luôn ở trong lều trại.”
Thái Tử nói tới đây
ngữ khí lạnh hơn,
-“Cho nên rốt cuộc cô nương muốn giấu giếm cái
gì?”
Diệp Xu Xu:
…
…
Không nghĩ tới nàng
nói dối nhanh như vậy đã bị chọc thủng……
Thái Tử thấy nàng á
khẩu không trả lời được, hắn chậm rãi buông tay,
-“Nói đi, thành thành thật thật nói cho rõ
ràng.”
Diệp Xu Xu khóe miệng
co rút, nàng khó xử mà vặn vẹo ngón tay,
-“Cái này……”
Nàng vắt hết óc đều
nghĩ không ra lý do giảo biện.
Diệp Xu Xu phát sầu
muốn mạng, ai nha, vậy phải làm sao bây giờ đây? Nếu như nàng lại tùy tiện đưa
ra cái lý do tiếp tục nói dối, khẳng định Thái Tử sẽ phái người điều tra ra……
Thái Tử thấy vẻ mặt
nàng do dự, hắn nhíu mày nói:
-“Như thế nào, vấn đề này khó trả lời như vậy
sao?”
Mặt Diệp Xu Xu cứng
đờ, Thái Tử thẳng tắp chăm chú nhìn nàng, nàng cười khổ, nhìn dáng vẻ này chỉ sợ
nàng lừa gạt không được rồi……
Nên làm cái gì bây
giờ đây? Nàng mặt ủ mày ê, ở dưới tầm mắt ép hỏi của Thái Tử, nàng do dự thật
lâu, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thẳng thắn.
-“Kỳ thật là cái dạng này……”
Diệp Xu Xu thật cẩn
thận liếc mắt xem xét hắn một cái,
-“Ừ…… Cái này…… Điện hạ, nếu là tiểu nữ nói
ra, có khả năng ngài sẽ không tin, nhưng kế tiếp tiểu nữ nói chính là sự thật,
thiên chân vạn xác! Tiểu nữ hướng ngài bảo đảm!”
Mặt Thái Tử trầm xuống
không có biểu tình,
-“Cô nương nói đi.”
Lòng Diệp Xu Xu vẫn
thực thấp thỏm, nói:
-“Vậy…… nếu như tiểu nữ đây nói ra, điện hạ,
việc này ngài ngàn vạn lần đừng nói với người khác nha……”
Nghe vậy, Thái Tử
nhíu mày, tuy rằng hắn không rõ Diệp Xu Xu vì sao nói như vậy, nhưng vẫn là gật
gật đầu,
-“Cô nương nói đi, chỉ cần cô nương nói chính
là sự thật, lại không nguy hại những người khác, ta tự nhiên sẽ bảo mật thay cô
nương.”
Có được bảo đảm của
hắn, Diệp Xu Xu yên tâm rất nhiều, ở trong lòng nàng tổ chức ngôn ngữ thật kỹ,
bắt đầu lại nói tiếp.
-“Điện hạ, tiểu nữ nói ra có khả năng ngài sẽ
không tin. Kỳ thật đêm hôm đó, sở dĩ tiểu nữ đã bị thương, là bởi vì tiểu nữ có
một giấc mộng, mơ thấy tiểu nữ đi lấy thuốc ở một tiệm thuốc, không nghĩ tới chỗ
để thuốc của cái tiệm thuốc kia cư nhiên có đặt ám khí! Thuốc vừa vào tay tiểu
nữ, ám khí kia liền bắn ra…… Sau đó một giấc tiểu nữ tỉnh lại liền biến thành
như vậy……”
Nghe được lời nàng
nói, Thái Tử nhăn mày lại.
Diệp Xu Xu thấy hắn
giống như còn không tin, nàng nhanh chóng nói:
-“Đây là sự thật! Thiên chân vạn xác! Thật sự
bởi vì tiểu nữ nằm mơ, mơ thấy chính mình bị thương, lúc tiểu nữ tỉnh lại phát
hiện chính mình thật sự giống như trong mộng bị thương, tiểu nữ sợ hãi, còn tưởng
rằng chính mình trúng tà, cho nên mới không dám tuyên dương nơi nơi…… tiểu nữ sợ
người khác không tin tiểu nữ, càng sợ người khác sẽ coi tiểu nữ trở thành kẻ
điên……”
Nàng nói xong,
trong lều an tĩnh một hồi lâu.
Diệp Xu Xu thấp thỏm
bất an, nàng vẫn chỉ dám nói một phần nhỏ, chân tướng sự thật nàng cũng không
dám nói toàn bộ ra, rốt cuộc thật sự quá không thể tưởng tượng, nàng sợ nếu như
Thái Tử biết tình huống chân thật, sẽ xem nàng trở thành yêu quái.
Thái Tử nhíu mày trầm
ngâm, hỏi:
-“Mộng?”
Diệp Xu Xu gật đầu
như đảo tỏi,
-“Đúng đúng đúng, là mộng, thật sự!”
Thái Tử tiếp tục hỏi:
-“Vậy ngươi mơ thấy tiệm thuốc kia có phải gọi
là Tế Đức Đường hay không?”
Diệp Xu Xu ngẩn
ngơ, kỳ quái, hắn như thế nào sẽ biết?
-“Rốt cuộc có phải hay không?” Thái Tử
tăng thêm ngữ khí.
Diệp Xu Xu đành phải
gật đầu,
-“Vâng, đúng vậy…… Điện hạ ngài làm sao mà biết
được?”
Thái Tử trên dưới
đánh giá nàng, thấy nàng giống như thật sự không có nói dối, mày hắn nhăn càng
chặt.
Bởi vì trong mộng bị
thương? Nàng mơ thấy tiệm thuốc là Tế Đức Đường?
Hắn tự nhận là kiến
thức rộng rãi, còn trước nay không nghe nói qua sự tình không thể tưởng tượng
như vậy.
Diệp Xu Xu thật cẩn
thận nói:
-“Điện hạ, tiểu nữ dám thề, tiểu nữ nói đều là
sự thật, tuyệt đối không có lừa ngài!”
Thái Tử mím môi, đối
với trả lời của nàng tâm sinh nghi,
-“Ngươi nói là ngươi ở trong mộng đi Tế Đức Đường
lấy thuốc mà bị thương, vậy vì sao ngươi phải đi lấy thuốc? Lấy là thuốc gì?”
Diệp Xu Xu khuôn mặt
nhỏ nhắn suy sụp, Thái Tử còn muốn tiếp tục truy vấn sao?
-“Ách, cái này…… Mộng mà, luôn sẽ là kỳ kỳ
quái quái, nếu như có tiền căn hậu quả vậy không gọi mộng……”
Diệp Xu Xu suy nghĩ
trong chốc lát chỉ phải nói như thế.
Nàng không nghĩ nói
ra nàng là vì cứu một người, nàng sợ Thái Tử sẽ tiếp tục truy vấn nàng muốn cứu
là người nào, cùng với vì cái gì phải cứu hắn, nàng sợ nói càng nhiều lỗ hổng sẽ
càng nhiều, đến lúc đó sự tình nàng thường xuyên xuyên qua đến mười hai năm trước
chẳng phải là sẽ bại lộ……
Ai nha, thật khó xử
mà……
Nàng đã nói như vậy,
Thái Tử cũng không có tiếp tục truy vấn lý do nữa.
-“Cô nương không gạt ta?” Thái Tử trầm giọng
nói.
Diệp Xu Xu giơ lên
ba ngón tay, lời thề son sắt:
-“Tuyệt đối không có, tiểu nữ dám thề!”
Thái Tử nhìn nàng
thật sâu, tuy rằng hắn đối với lời nàng nói nửa tin nửa ngờ, bất quá một khi
nàng đã chắc chắn như vậy, trước tiên hắn tạm thời phóng nàng một con ngựa.
-“Tĩnh ma ma.” Hắn cất cao giọng gọi.
Tĩnh ma ma nhanh
chóng chạy vào,
-“Điện hạ, nô tỳ ở đây.”
Thái Tử nói:
-“Nàng hôn mê hai ngày, ngươi đi chuẩn bị chút
thức ăn thanh đạm lại đây.”
-“Dạ, điện hạ, nô tỳ liền đi chuẩn bị cho Diệp
cô nương.” Tĩnh ma ma vội vàng lui ra ngoài.
Sau khi Tĩnh ma ma
rời đi, Thái Tử nhàn nhạt nói với nàng:
-“Ngày mai trở lại kinh thành, ngươi nghỉ ngơi
cho tốt đi.”
Nói xong xoay người
rời đi.
Diệp Xu Xu thấy người
đã đi rồi, rốt cuộc thở phào một hơi.
Cũng không biết hắn
có tin mình nói hay không, Diệp Xu Xu phiền não mà chống cằm, nếu như hắn không
tin, đến lúc đó có thể điều tra nàng hay không đây? Nếu như hắn tin, lại có thể
tìm một đạo sĩ hoặc là hòa thượng tới trừ tà cho nàng hay không?
Rốt cuộc hắn là một cổ nhân, cổ nhân đều rất mê tín……[Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]
*** *** *** *** ***
Ngày hôm sau, Diệp
Xu Xu tinh thần tốt lên rất nhiều, cũng có thể xuống giường.
Sáng sớm hôm nay,
người trong khu vực săn bắn bận bận rộn rộn thu thập lều trại cùng mọi thứ chuẩn
bị xuất phát trở về.
Nhớ tới chuyện đêm
qua Thái Tử truy vấn mình, trong lòng nàng vẫn có chút bất an.
Thái Tử như thế nào
lại biết tiệm thuốc trong mộng nàng là Tế Đức Đường đây?
Tĩnh ma ma thấy
nàng đứng dậy, cười nói:
-“Cô nương, ngài thật đúng là phúc lớn mạng lớn,
may có Lục lão đại phu ở chỗ này, nếu không nha, độc ngài trúng chưa chắc có thể
giải được.”
-“Lục lão đại phu?”
Diệp Xu Xu chớp chớp
mắt,
-“Ngài nói chính là Lục thần y à?”
Tĩnh ma ma nói:
-“Đúng vậy, lão thần y kia thật sự rất cao
minh, theo nô tỳ thấy còn cao minh hơn nhiều so với mấy thái y trong cung.”
Diệp Xu Xu cũng chấp
nhận, Lục thần y kia rất giỏi, nếu không nàng cùng huynh trưởng nàng cũng không
biết sẽ rơi xuống cái hoàn cảnh gì.
Có mấy thái giám lại
đây thu thập đồ đạc, dọn bao lớn bao nhỏ đồ vật lên trên xe ngựa.
Diệp Xu Xu nghĩ thầm
nàng hẳn là nên trở về bằng xe ngựa Diệp gia, cũng không biết huynh trưởng nàng
hiện tại như thế nào……
Nàng đang chuẩn bị
rời đi, một lão giả* tóc trắng xoá đã đi tới, lão giả nhìn thấy Diệp Xu Xu, vê
râu cười cười,
-“A, cô nương đã tỉnh, tinh thần thoạt nhìn
không tệ.”
(Chú
thích: lão giả là cụ già)
Diệp Xu Xu nhìn thấy
lão giả mặc bố y màu xám, râu tóc bạc trắng, bên hông còn treo một cái hồ lô.
Ông mặc trang phục
này hoàn toàn không giống những người trong khu vực săn bắn, Diệp Xu Xu thực
mau phản ứng lại,
-“Chẳng lẽ tiền bối chính là Lục thần y?”
Lục Cẩn ha hả cười
lên,
-“Thần y cũng không dám nhận, lão phu chẳng
qua chính là một lão già vô dụng mà thôi.”
Quả nhiên ông chính
là Lục thần y! Diệp Xu Xu vui vẻ nói:
-“Thần y an khang, đa tạ tiên sinh đã cứu thế
tử Hoài Dương Vương, đã cứu huynh trưởng của tiểu nữ, còn đã cứu tiểu nữ! Đại
ân đại đức của tiên sinh, vĩnh thế tiểu nữ không quên!”
Lục Cẩn nghe nàng
nói như vậy ha ha cười lên,
-“Trị bệnh cứu người chẳng qua là bổn phận của
lão phu, cô nương không cần nói cảm ơn.”
Ông nói xong nhìn
nàng từ trên xuống dưới, hiếu kỳ nói:
-“Cô nương, làm sao cô nương lại trúng ám khí của Tế Đức Đường
ta?”
Diệp Xu Xu nghe vậy
bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Thái Tử điện hạ biết nàng trúng ám khí ở Tế Đức Đường!
Nguyên lai Tế Đức Đường này là của Lục lão tiên sinh!
Lục Cẩn tò mò nhìn
nàng, chờ đợi nàng trả lời.
Trong khoảng thời
gian ngắn Diệp Xu Xu không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.
Lúc này, Thái Tử bước
nhanh tới, nói với Lục lão tiên sinh:
-“Lập tức liền phải rời đi, ta đưa lão tiên sinh
một chuyến.”
Hắn nói xong làm ra
tư thế mời,
-“Thỉnh bên này!”
Lục Cẩn không còn
cách nào, chỉ đành phải rời đi.
Diệp Xu Xu nhẹ
nhàng thở ra, Thái Tử quay đầu lại nhìn nàng một cái, nàng ngẩn ra, nghĩ thầm
chẳng lẽ Thái Tử điện hạ là cố ý lại đây giải vây cho nàng?
Sau khi đại quân
thu thập thỏa đáng liền rất mau xuất phát.
Thánh giá Khang
Nguyên Đế dẫn đầu rời đi. Xe ngựa Thái Tử theo sát sau đó.
Lục Cẩn ngồi trên
xe ngựa Thái Tử, ông có chút oán trách nói:
-“Mới vừa rồi vì sao điện hạ không cho lão phu
tiếp tục truy vấn vậy?”
Thái Tử nói:
-“Ta đã đáp ứng với nàng, muốn thay nàng giữ
bí mật.”
Lục Cẩn nói:
-“Xem ra điện hạ là biết sao lại thế này! Làm
sao vậy? Ngay cả lão phu cũng không thể nói sao?”
Thái Tử lắc đầu,
-“Thỉnh lão tiên sinh thứ lỗi.”
Lục Cẩn thấy hắn
không muốn nói, ông nhíu nhíu mày, cũng không có tiếp tục truy vấn.
Hai người ở trong
xe ngựa tách ra đề tài, bắt đầu đàm luận chuyện khác.
Nói nói, Lục Cẩn
nhìn Thái Tử anh tuấn tuổi trẻ, không khỏi xúc cảnh sinh tình, nói:
-“Nhớ trước đây, thời điểm lão phu nhìn thấy
điện hạ, điện hạ chỉ là một hài tử mới sinh ra, không nghĩ tới nháy mắt, điện hạ
đã lớn như vậy, còn thành Thái Tử. Ai nha, thật là năm tháng thúc đẩy người già
mà.”
Thái Tử nghe được
ông nói cười cười.
Thời điểm mẫu thân
sinh hắn bị khó sinh, vẫn là cữu cữu hắn mời Lục lão tiên sinh đến cứu hai mẫu
tử bọn họ.
Lúc trước cũng là Lục
lão tiên sinh ở Thông Châu nhận ra hắn đầu tiên, lúc đó Địch Uyên phụ thân Địch
Thanh Huyền mới hộ tống hắn hồi kinh.
Nhớ tới quá khứ, Lục
Cẩn vê râu ha hả cười rộ lên.
-“Điện hạ, người có biết lúc trước vì sao lão
phu lại chú ý tới người không?”
Thái Tử nói:
-“Chẳng lẽ không phải bởi vì lão tiên sinh cảm
thấy dáng dấp ta rất giống phụ hoàng sao?”
Lục Cẩn lắc đầu,
-“Cũng không phải, mà là bởi vì lúc ấy Cố Tâm
Hoàn của lão phu bị người đánh cắp, tặc tử kia thật sự lớn mật thế nhưng trộm của
lão phu năm viên Cố Tâm Hoàn! Khiến cho lão phu tức giận đi tìm tên trộm kia khắp
nơi, không nghĩ tới trong lúc vô ý lại phát hiện điện hạ người.”
-“Thật sự điện hạ không biết, người dùng qua Cố
Tâm Hoàn, trong vòng ba tháng trên người đều sẽ phát ra một mùi hương, mùi đó
chỉ có lão phu mới có thể ngửi ra được! Lúc ấy lão phu ở trên phố trong lúc vô
ý gặp được điện hạ, ngửi được mùi đó trên người điện hạ, lúc đó mới chú ý tới
người.”
Thái Tử nghe được
ngơ ngẩn cả người.
Lục Cẩn tiếp tục
nói:
-“Lúc ấy lão phu chú ý tới điện hạ, tưởng bên
cạnh người có đồng lõa trộm dược, vì thế lão phu lập tức xuống tay lệnh người
âm thầm điều tra điện hạ, kết quả tra tới tra đi, điện hạ lại luôn độc lai độc
vãng, bên người cũng không có người lớn…… Sau lại, lão phu biết Hoàng Thượng
đang đi khắp mọi nơi tìm điện hạ, lúc này mới nhớ tới dáng dấp điện hạ rất giống
Hoàng Thượng.”
Nói tới đây, Lục Cẩn
cảm thán:
-“Không nghĩ tới, không nghĩ tới, thật đúng là
trời xui đất khiến.”
Thái Tử nắm chặt
tay, hô hấp hắn tăng thêm, trái tim kịch liệt mà nhảy lên.
Nguyên lai nguyên
nhân thế thế nhưng như thế này sao? Tên trộm thuốc trong miệng lão tiên sinh chẳng
lẽ là……
Nghĩ đến đây, trong
lòng Thái Tử bỗng nhiên thắt chặt, hắn vội vàng hỏi:
-“Lão tiên sinh, không biết tên trộm thuốc
trong miệng ngài…… Người, người... có tìm được không?”
Lục Cẩn lắc đầu,
-“Không tìm được, người nọ rất tà môn, hắn trộm
thuốc, còn trúng ám khí của lão phu, lúc ấy chuông cảnh báo trong phòng vang
lên, đệ tử của lão phu liền lập tức vọt vào, kết quả ngay cả thân ảnh cũng
không nhìn thấy! Ai nha, ngẫm lại thật đúng là việc lạ.”
Ông nói xong, đột
nhiên nhận thấy được biểu tình Thái Tử trở nên rất kỳ quái.
-“Điện hạ, ngài làm sao vậy?”
Thái Tử nắm chặt nắm
tay, thẳng tắp nhìn ông, hỏi:
-“Nàng trúng ám khí của ngài?”
Post on 16/10/2021
Hóng hóng
ReplyDeleteỦng hộ tích cực cho editer có động lực
👍 💖💖💖
Delete