Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 002

☆, Đồ chó má!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Đi chính viện à?

 

Tạ An Lan nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Hỉ Nhi. Hỉ Nhi vội vàng lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết. Theo lý thuyết mà nói, hôm qua thiếu phu nhân vừa mới rơi xuống nước, đối tình đối lễ sáng nay hẳn là phải miễn thỉnh an phu nhân mới đúng. Như thế nào ngược lại là phái người đến thúc dục?

 

Tạ An Lan nhún nhún vai, nói:

-"Quên đi, đi qua xem đi."

 

Hỉ Nhi có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Tạ An Lan, cảm thấy Thiếu phu nhân giống như có chút không giống với lúc trước. Ngày xưa Thiếu phu nhân luôn yên lặng không nói gì, bộ dáng biết vâng lời, thực sự không thích nói chuyện. Tuy rằng đối với hạ nhân bọn họ đều rất tốt, lại bởi vì nguyên nhân gia thế thật không bằng ba vị thiếu phu nhân khác nhìn qua nắm chắc thu thiệt.

 

Hiện tại lại nhìn Thiếu phu nhân, bộ dáng thật ra không có gì biến hóa, sắc mặt còn có chút tái nhợt. Thế nhưng ánh mắt lại tựa hồ so với ngày xưa hơn một chút gì đó, cũng không lại luôn cúi đầu không nhìn người.

 

-"Thiếu phu nhân, ngài..."

 

Tạ An Lan nhíu mày, thưởng thức khăn trong tay nói:

-"Nửa đêm hôm qua ta đột nhiên tỉnh lại, đã nghĩ thông rất nhiều sự tình. Ngươi nói... Hôm qua nếu ta không được cứu lên, đời này như vậy cũng đã xong. Có phải hay không có chút thiệt thòi..."

 

-"A?" Hỉ Nhi có chút phản ứng kịp, sững sờ gật đầu nói: "Đúng vậy."

 

Tạ An Lan thản nhiên nói:

-"Nói đúng là được. Cho nên làm người, là phải tận hứng mới tốt. Nhân sinh đắc ý là phải sống hết sức vui vẻ mà."

 

"..."

 

Thiếu phu nhân hiểu biết thật nhiều, thật không hổ là nữ nhi tú tài. [Mình chỉ đăng truyện này trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 mong các bạn truy cập tại 2 nơi này ủng hộ mình để mình có động lực tiếp tục edit...]

 

 

*** ***

 

Tuy rằng Lục gia đến Tuyền Châu không lâu, lại coi như là đại gia số một số hai trong thành Tuyền Châu, phủ đệ tự nhiên cũng không nhỏ. Chủ viện của hậu viện Lục phủ đó là Minh Lan Viện nơi Lục phu nhân đang ở, là một tòa viện hai cổng.

 

Lục phu nhân cùng với hai thị thiếp Lục gia đều ở nơi này. Về phần hai cái tiểu thiếp khác, Vương thị cùng Trác thị đã có nữ tử, đều có viện của chính mình. Hai cái tiểu viện ở ngay tại mặt sau Minh Lan Viện.

 

Minh Lan Viện là chỗ ở của đương gia phu nhân Lục gia, cách viện thứ tử Lục Ly không được sủng tự nhiên không gần.

 

Tạ An Lan đi theo Hỉ Nhi nhìn xem một chút, đi ước chừng có một khắc thời gian mới đến.

 

Đợi cho nha đầu đi vào thông bẩm ra thỉnh nàng, Tạ An Lan mới theo người vừa rồi đi vào. Một chân vừa mới rảo bước tiến vào đại sảnh liền giật nảy mình. Lúc này trong đại sảnh là người ngồi tràn đầy một phòng. Cầm đầu ngồi tự nhiên chính là vị đương gia phu nhân Lục gia Lâm thị. Bà đã qua tuổi bốn mươi, diện mạo phúc hậu, tuy rằng nhìn qua mặt mũi hiền lành, thế nhưng trong đôi mắt thỉnh thoảng thoáng hiện tinh quang lại làm cho người ta biết bà cũng không phải Bồ Tát sống chân chính.

 

Phía dưới tay Lâm thị còn ngồi vài nam nữ trẻ tuổi, không cần nhìn cũng biết là mấy vị công tử phu nhân Lục gia, còn có cái tiểu đệ dễ nhìn bị nàng đá xuống giường tối hôm qua.

 

Tạ An Lan đi vào liền nhận thấy được ánh mắt u lãnh của hắn rơi ở trên người chính mình, cùng với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của người một phòng này.

 

Đều nói một ngày mới bắt đầu. Buổi sáng, không đều tự đi làm chuyện của chính mình mà tụ tập ở trong này làm cái gì? Tật xấu!

 

-"Thỉnh an…..mẫu thân...."

 

Dựa theo bộ dáng ở trong trí nhớ, Tạ An Lan đâu vào đấy tiến lên hành lễ.

 

Người trên chủ vị dừng một lát, mới mở miệng nói:

-"Tứ nhi tức."

 

-"Vâng."

 

Lâm thị trầm giọng nói:

-"Nhị muội ngươi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi làm tẩu tẩu nên nhường cho nàng mới đúng."

 

Tạ An Lan có chút kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc chống lại biểu tình đắc ý của thiếu nữ lục y đứng ở bên cạnh Lâm thị, trong lòng nàng không thể ức chế dâng lên một nỗi phẫn nộ, phảng phất là cảm tình thuộc về thân thể này.

 

Có lầm hay không? Những người này có phải hay không đã quên, người bị đẩy xuống nước là Tạ An Lan mà không phải tiểu nha đầu lục y được không?

 

Lâm thị thở dài nói:

-"Có người nói, nhìn thấy chính ngươi không cẩn thận ngã xuống nước. Vẫn là Kiều nhi đã cho người cứu ngươi lên, ngươi làm tẩu tẩu không biết cảm kích nàng, còn lấy oán trả ơn. Ngươi có cái gì để nói?"

 

Tạ An Lan nắm chặt tay nghiêng đầu nhìn thoáng qua những người chung quanh, không phải bộ dáng vui sướng khi người gặp họa chính là việc không liên quan đến mình, hiển nhiên không có ai tính nói giúp nàng.

 

-"Ý mẫu thân là.....là ta hãm hại nhị muội?"

 

Lâm thị không nói lời nào, ý tứ lại rất rõ ràng.

 

Lục Kiều đứng ở bên cạnh Lâm thị tròng mắt vừa chuyển, mếu máo cái miệng nhỏ nhắn nói:

-"Tứ tẩu, cho dù muội bình thường đối với tẩu có chút vô lễ, tẩu cũng không thể hại muội như vậy mà. Nếu không có người làm chứng thay muội, muội thật sự bị oan uổng đến chết. Việc này nếu truyền ra, muội sẽ không còn đường sống!"

 

-"Kiều nhi, lời này cũng không thể nói lung tung."

Một phụ nhân diện mạo xinh đẹp đứng phía sau Lục phu nhân vội vàng cười nói:

-"Phụ thân muội đều đã nói sẽ làm chủ cho muội, tin tưởng phu nhân cũng sẽ công bằng xử lý, cho lão gia cùng muội một cái công đạo. Trăm ngàn đừng nói điềm xấu."

 

Lục phu nhân thản nhiên mà liếc nữ nhân nói chuyện kia một cái, nói:

-"Tức phụ lão Tứ không biết hữu ái ấu muội, niệm tình ngươi vi phạm lần đầu liền xử lý nhẹ đi. Phạt ngươi mười trượng, mặt khác sao chép gia huấn Lục thị mười lần, cấm túc một tháng. Ly nhi, ngươi xem coi thế nào?"

 

Tạ An Lan trợn mắt, có lầm hay không, mình bị đánh hỏi người khác cảm thấy như thế nào?

 

Vội vàng quay đầu nhìn Lục Ly, thân thể này tốt xấu là lão bà của hắn đi? Cho dù... Cho dù ngày hôm qua không cẩn thận đá hắn xuống giường...

 

-"Tạ thị vô lễ, đa tạ mẫu thân dạy dỗ, hái nhi không có ý kiến."

 

Lục Ly thần sắc bình thản, ngay cả một ánh mắt đều không có bố thí cho Tạ An Lan.

 

Lục phu nhân vừa lòng gật đầu, nói:

-"Tốt lắm, người tới, đưa Tứ Thiếu Phu Nhân đi ra ngoài đi."

 

Hai bà tử bộ dáng tráng kiện lập tức lên tiếng trả lời đi lên, hiển nhiên là sớm chờ ở nơi đó chuẩn bị đánh nàng. Một trái một phải sẽ kéo Tạ An Lan đi ra ngoài, Tạ An Lan theo phản xạ tính phản kháng, thế nhưng rất nhanh lại ngăn lại hành động của chính mình.

 

Mới đến, nhân sinh không quen. Nên nhẫn nhịn nhất thời, không phải là chịu bản tử sao? Ta không tin bọn họ có thể đánh chết lão nương! Ta sẽ trả thù!

 

Bị người lôi kéo đi ra ngoài, thời điểm đi ngang qua bên người Lục Ly vừa lúc nhìn thấy người nào đó ngẩng đầu nhìn nàng. Còn đối nàng lộ ra một cái tươi cười thập phần "Hòa ái dễ gần".

 

Một khắc kia, trong đầu Tạ An Lan có vạn con dê đà chạy chồm mà qua. Bị giẫm lên qua trong não chỉ còn lại có một câu.

 

Lão nương! Thật sự là! Đồ chó má!

 

Lục Ly, ngươi chờ đó cho ta!

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 01/07/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts