Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 006

☆, Tú sắc khả cơm…

Edit + Beta: Đào Mai

 

Thần sắc Lục Ly không tốt mà nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt, vẫn như cũ vẫn với dung mạo như vậy, chính là trong ánh mắt có hơn vài phần sinh động, đáy mắt có hơn vài phần giảo hoạt, nhìn qua nhưng lại như là hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

 

Tạ An Lan cảnh giác mà trừng mắt thiếu niên trước mắt, người này cũng không phải là cái người khiêm tốn gì, mà là một ngụy quân tử mười phần phúc hắc tràn đầy ý xấu!

 

Lục Ly hơi hơi híp mắt, đi hướng tới Tạ An Lan. Nhất thời trong lòng Tạ An Lan cảnh giác mãnh liệt,

-"Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, đừng tới đây!"

 

Lục Ly chậm rãi đến gần nàng, nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp của nàng thần sắc thâm trầm. Tạ An Lan trong lòng đau khổ mà nhìn thiếu niên cách chính mình càng ngày càng gần, âm thầm nuốt nuốt nước miếng.

 

Trong phút chốc, chỉ nghe tiếng cười trầm thấp của Lục Ly vang lên ở trong phòng,

-"Phu nhân... cho rằng ta, là muốn làm cái gì?"

 

Đùa giỡn ta?

 

Tạ An Lan nheo mắt, trong đôi mắt dài nhỏ hiện lên một tia hiểm ác, nâng tay đẩy thiếu niên trước mặt đổ lên trên mặt bàn. Tạ An Lan không chút do dự một tay đặt tại ngực hắn, tuy rằng độ cao của hai người có chút chênh lệch, nhưng nhìn như nhẹ nhấn một cái thế nhưng vô luận như thế nào Lục Ly cũng không động được nàng.

 

Tạ An Lan nở ra tươi cười tà ác, vạn phần khoái trá mà cúi người sờ sờ dung nhan tuấn mỹ tuyệt trần của thiếu niên, trong miệng chậc chậc khen:

-"Phu quân, dáng dấp.....quả nhiên là tú sắc khả cơm* a."

 

(Chú thích: tú sắc khả cơm ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm)

 

Lục Ly bình tĩnh mà nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm chỉ cách chính mình không quá một tấc, hơi thở thản nhiên phả ở trên mặt, hương thơm rất nhẹ tràn ngập trong hơi thở. Không biết như thế nào dung nhan tuấn tú nhiễm lên một mảnh đỏ ửng.

 

Tạ An Lan nhìn thấy liền vui vẻ:

-“Thiếu niên, đùa giỡn với tỷ tỷ, ngươi…..còn quá non một chút.

 

-"Tạ, An, Lan." Lục Ly gằn từng chữ một.

 

Tạ An Lan nhíu mày cười nói:

-"Tướng công, có gì chỉ giáo à."

 

-"Ngươi muốn chính mình sao chép gia quy có phải hay không?" Lục Ly thản nhiên hỏi.

 

Tạ An Lan bĩu môi, ngượng ngùng mà buông hắn ra. Còn tốt bụng kéo hắn dậy ấn trở lại trên ghế dựa, ân cần mà thay hắn vuốt lại vạt áo hơi nhăn, cười nói:

-"Là thiếp thân không tốt, phu quân chàng mau viết đi, thiếp không quấy rầy chàng."

 

Lục Ly thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, một lần nữa cầm bút lên, chấm mực bắt đầu chép gia quy. Nhìn hắn lưu loát sinh động như mây bay nước chảy viết gia quy kia theo Tạ An Lan không là cái rắm chó gì, Tạ An Lan bội phục không thôi. Đứa nhỏ này khẳng định là số khổ từ nhỏ chép đến lớn mới có thứ tự như vậy.

 

Thấy Lục Ly không thèm để ý tới mình, Tạ An Lan nhẹ tay nhẹ chân mà lui ra ngoài.

 

Thẳng đến nàng biến mất ở ngoài cửa, tiếng bước chân càng lúc càng xa, bút trong tay Lục Ly liền dừng lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên. Nhìn cửa thư phòng trống rỗng ánh mắt sâu thẳm,

 

-"Tạ An Lan? Ngươi rốt cuộc là ai..." [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** ***

 

Lục Kiều quả nhiên rất thủ tín, Tạ An Lan trở lại phòng chính mình không lâu, nha đầu bên người Lục phu nhân đến nói với nàng, cấm túc nàng đã được giải trừ. Gia quy cái gì, cũng có thể chậm rãi chép không vội. Tạ An Lan cảm tạ nha đầu đến truyền lời, vẫn là quyết định ngày mai mới cho Hỉ Nhi đưa cái vòng bạc kia qua.

 

Bất quá, ngày hôm sau Lục Kiều liền không có tâm tư để ý tới vòng tay của Tạ An Lan. Bởi vì đầu buổi tối hôm trước Lục Kiều đột nhiên sinh bệnh nặng, không thể ra cửa gặp người. Ngay cả Hỉ Nhi đưa vòng tay qua đều bị đuổi trở về, trong viện Lục Kiều người tiến tiến xuất xuất rất bận rộn, làm sao có thời gian rảnh để ý tới một tiểu nha đầu cùng một cái vòng bạc không bắt mắt.

 

-"Nha đầu kia thật sự là không có phúc." Tạ An Lan đang thưởng thức cái vòng bạc trên cổ tay tươi cười như hoa nói.

 

Hỉ Nhi nói:

-"Nghe nói tối hôm qua không biết như thế nào trên tay Nhị tiểu thư còn có trên người đều mọc đầy mụt nước, Trác di nương sợ tới mức suốt đêm cho người đi thỉnh đại phu. May mắn không có nổi ở trên mặt, bằng không..."

 

Nghĩ đến nếu trên mặt đều đầy mụt nước, không cẩn thận một cái sẽ lưu lại vết sẹo, Hỉ Nhi liền không rét mà run. Giống nàng một tiểu nha đầu cũng đều không chịu nổi, càng không cần phải nói Nhị tiểu thư tự cho mình rất cao.

 

Tạ An Lan phất tay, nói:

-"Không cần để ý tới nha đầu kia, Hỉ Nhi, lấy tiền riêng của ta ra đây nhìn xem có bao nhiêu."

 

-"Dạ."

 

Tuy rằng không rõ Thiếu phu nhân muốn làm cái gì? Hỉ Nhi nghe nói liền đi vào phòng trong lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ. Mở hộp ra nói:

-"Thiếu phu nhân, đều ở trong này!"

 

Tạ An Lan gật gật đầu, sổ ra mấy thứ ở bên trong. Nhất thời lệ muốn rơi đầy mặt.

 

Trong hộp đó trừ bỏ hai bộ trang sức bằng vàng ra, cũng chỉ có hé ra ngân phiếu một trăm lượng, hai nén bạc mười lượng cùng với hơn mười lượng bạc vụn. Nói cách khác, toàn bộ tài sản của nàng thêm hai bộ trang sức kia nữa, chỉ sợ cũng không đến hai trăm lượng. Tạ An Lan nàng nhân sinh chung cuộc mục tiêu là ăn ngon uống đã, không phải ăn trấu nuốt cải!

 

Kiếm tiền! Phải kiếm tiền!

 

Hỉ Nhi chỉ nhìn biểu tình của nàng cũng biết thiếu phu nhân đối với bao nhiêu đó là không quá vừa lòng, Hỉ Nhi vội vàng nói:

-"Phu nhân đừng có gấp, thêm qua hai ngày nữa sẽ phát tiền tiêu hàng tháng. Thiếu phu nhân cùng Tứ thiếu gia cộng lại, có mười lượng đấy!."

 

Tạ An Lan vô lực mà ghé vào trên bàn phiên cái xem thường, hữu khí vô lực mà nói:

-"Nha đầu a, tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi là bao nhiêu?"

 

Hỉ Nhi vui mừng nói:

-"Hỉ Nhi là đại a đầu bên người Thiếu phu nhân, một tháng có tám trăm tiền."

 

Tạ An Lan chuyển đổi một chút, được rồi... So với Hỉ Nhi nàng quả thật là rất nhiều. Nhưng, cái này cũng không thể thay đổi chuyện thực nàng vẫn như cũ là một kẻ nghèo nàn!

 

Vĩ nhân nói, trong tay có tiền, trong lòng không hoảng hốt. Trong tay không có tiền, trong lòng thực hoảng, tâm tình Tạ An Lan thực khó chịu, cho nên trừng mắt mỗ nào đó đang đi vào ánh mắt liền phá lệ hung ác.

 

Lục Ly nhìn Tạ An Lan nhíu nhíu mày, ánh mắt đảo qua bạc trên bàn hỏi:

-"Ngươi đang làm gì?"

 

Tạ An Lan bình tĩnh mà thả tài sản lại trong rương, chậm rãi khép lại, nói:

-"Không làm gì, có việc gì thế?"

 

Lục Ly ho nhẹ một tiếng, nói:

-"Đưa ta mười lượng bạc."

 

Tạ An Lan trợn mắt,

-"Ngươi lặp lại lần nữa!"

 

Lục Ly có chút xấu hổ mà nghiêng đầu, nói:

-"Ta sẽ trả lại ngươi."

 

-"Ha ha." Mỗi một cái ha ha phía sau đều cất dấu một cái sb.

 

Tuy rằng Lục Ly cũng không rõ ngôn ngữ nhân loại trong tương lai, nhưng cũng không gây trở ngại hắn lý giải sau lưng ha ha của Tạ An Lan là hàm nghĩa gì. Lục Ly hít sâu một hơi, rốt cục vẫn là nhịn xuống xúc động muốn bóp chết nữ nhân này,

 

-"Ba ngày sau sẽ trả lại cho ngươi, tiền tiêu vặt hàng tháng của tháng này đều cho ngươi, được không?"

 

Tạ An Lan cao thấp đánh giá hắn vài lần,

-"Thiếu gia tháng sau ngươi tính uống gió sao?"

 

-"Không cần ngươi quản." Lục Ly tức giận nói, "Ta đói chết ngươi mới cao hứng mà?"

 

-"Như thế nào sẽ?" Tạ An Lan chân thành nói: "Ngươi đói chết ta sẽ trở thành quả phụ, nhà các ngươi thoạt nhìn liền không giống như sẽ đối tốt với đàn bà góa hoặc là bộ dáng để cho ta tái giá."

 

-"Tạ, An, Lan!"

 

Tạ An Lan cười tủm tỉm mà huy động ngón tay tinh tế,

-"Phu quân thực sự giống như thích kêu tên của ta mà, ta cũng biết tên của ta so với của ngươi dễ nghe. Được thôi, xem khuôn mặt nhỏ nhắn này tức giận đến đỏ bừng, không phải là mười lượng bạc sao? Ngươi phải nhớ kỹ đấy, tháng này của ngươi, tháng sau, không.....tháng sau nữa tiền tiêu vặt hàng tháng đều là của ta. Dù sao ngươi cũng đã dùng thật nhiều tiền của ta, lại tại thời điểm ta bị đánh ngay cả nữa câu cũng không chịu nói thay ta."

 

Lục Ly trừng mắt nhìn nàng sau một lúc lâu, rốt cục bài trừ một chữ,

-"Được!"

 

-"Thành giao." Tạ An Lan vừa lòng nói, "Còn có một điều kiện!"

 

-"Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước." Lục Ly nói.

 

Tạ An Lan vô tội nói:

-"Ta chỉ muốn nói, ta muốn xuất môn đi dạo, ngươi dẫn ta ra cửa đi."

 

Lục Ly: “.....”

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 24/07/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts