Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 007

☆, Xuất môn!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Lục Ly mang theo mười lượng bạc phẩy tay áo bỏ đi, thẳng đến hắn đi xa… Hỉ Nhi mới thở ra thật dài, có chút lo lắng mà nhìn Tạ An Lan hỏi:

-"Thiếu phu nhân, phu nhân đối với Thiếu gia như vậy, có phải hay không không tốt lắm?"

 

Tạ An Lan nhíu mày,

-"Có cái gì không tốt? Dù sao cái gì hắn cũng đều không giúp được ta, chờ dùng xong chút tiền ấy của ta, chỉ sợ sẽ bị hắn quăng đến sau đầu rồi. Thế gian này nha, dựa vào núi núi đổ, dựa vào cây cây đổ, vẫn là bạc tốt nhất."

 

...

 

‘Trước kia không phải Thiếu phu nhân thường nói, tất cả đều là hạ phẩm duy có đọc sách mới cao, luôn nói bạc là tục khí mà?’

 

Liếc mắt một cái liền nhìn ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần kia đang viết cái gì, Tạ An Lan sầu lo mà thở dài,

-"Ngươi……nha đầu ngu như vậy, về sau phải làm sao bây giờ đây. Thời điểm không có cơm ăn không có quần áo mặc, không có ai sẽ cảm thấy bạc là tục khí. Ngươi mỗi ngày nhắc tới đói chết là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn cũng không thể không ăn cơm không mặc quần áo chứ! Tiểu nha đầu đừng cả ngày nghĩ có nghĩ không, phải để giành tiền để tương lai chuộc thân chính mình tìm người tốt gả đi."

 

-"Thiếu phu nhân!"

 

Hỉ Nhi mặt cười ửng hồng, xấu hổ đến thẳng dậm chân. [Mình chỉ đăng truyện này trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 mong các bạn truy cập tại 2 nơi này ủng hộ mình để mình có động lực tiếp tục edit...]

 

 

*** ***

 

Lục Ly coi như là người thủ tín, sáng sớm ngày kế xuất môn quả nhiên cũng kêu Tạ An Lan. Bởi vì lúc trước Lục Ly vì cứu Tạ An Lan nhảy vào nước hôn mê, Lục gia đi thư viện thay hắn thỉnh nghỉ bệnh suốt nửa tháng cho nên tạm thời Lục Ly không cần trở về đọc sách.

 

Bất quá Tạ An Lan hoài nghi, người Lục gia căn bản không nghĩ cho Lục Ly đi thư viện học bài mới thay hắn thỉnh nghỉ dài hạn như vậy, dù sao, Lục Ly vào đêm hôm đó đã tỉnh.

 

Bất quá không biết vì cái gì, ngày xưa một tâm chỉ đọc sách thánh hiền sau khi Lục Ly tỉnh lại cũng không phản đối, nhưng lại như là thật sự tính liền như vậy nghỉ ngơi nửa tháng.

 

Vừa bước tới đại môn, phía sau liền truyền đến một thanh âm có chút quen thuộc lại xa lạ,

-"Ôi, Tứ đệ, Tứ đệ muội, đây là tính xuất môn à?"

 

Tạ An Lan rõ ràng nhìn thấy sắc mặt Lục Ly trầm xuống, bất quá cũng không qua bao lâu đã khôi phục như thường. Hắn gật gật đầu, thản nhiên nói:

-"Vâng, Nhị ca cũng xuất môn à?"

 

Người tới đúng là Nhị thiếu gia Lục gia Lục Minh.

 

Lục gia có bốn nhi tử, trưởng tử Lục Huy, thứ tử Lục Minh, tam tử Lục Huyên, tứ tử Lục Ly. Lục Huy cùng Lục Huyên đều là do nguyên phối Lâm thị sinh, Lục Minh là do tiểu thiếp Vương thị sinh.

 

Lục Huy năm nay hai mươi bốn tuổi, đã có công danh tú tài, đang chuẩn bị tham gia thi hương mùa thu năm nay, nếu là lấy được cử nhân hàng đầu thì có thể tham gia thi hội sang năm. Thật sự được Lục lão gia cùng phu nhân coi trọng, là hy vọng để Lục gia có thể trở về Kinh Thành.

 

Mà thứ tử Lục Minh cùng tam tử Lục Huyên lại không có bản sự đọc sách, đọc sách nhiều năm như vậy đều không có khảo qua ngay cả cái học trò nhỏ. Lục lão gia thất vọng rất nhiều cũng liền thôi.

 

Về phần Lục Ly đồng dạng rất thiên phú, hắn rõ ràng so với Lục Huy cũng có tài hoa, thế nhưng ở trong mắt Lục lão gia còn không bằng hai tên Lục Minh cùng Lục Huyên, còn không kém trở thành người ẩn hình. Đơn giản là thân phận của Lục Ly, mẹ đẻ hắn là một nha đầu.

 

Thân phận Lục Ly vốn đã làm cho người ta lên án không nói, khi Lục Ly tám tuổi mẹ đẻ chết bệnh, khi mười một tuổi cùng nhiễm bệnh với lão thái gia Lục gia, Lục Ly còn lại đây lão thái gia Lục gia lại đi đời nhà ma, từ đó về sau Lục gia xuống dốc không phanh bị đuổi ra Kinh Thành.

 

Nghe nói, có đại sư ở Kinh Thành nói, mệnh cách Lục Ly: ‘Sinh mà khắc mẫu, tổn hại phụ huynh’.

 

Nếu không phải vì thanh danh, chỉ sợ Lục lão gia đã trực tiếp đuổi Lục Ly tuổi còn nhỏ ra khỏi nhà. Nếu bằng không, mặc dù là Lục gia suy tàn vẫn như cũ là nhà giàu ở Tuyền Châu, như thế nào sẽ cưới nữ nhi của một tú tài nghèo làm vợ?

 

Ánh mắt Lục Minh đảo quanh trên người Tạ An Lan, Tạ An Lan hơi hơi nhíu mày. Đã thấy Lục Ly bất động thanh sắc mà chắn phía trước nàng, thản nhiên nói:

-"Nhị ca, chúng ta đang gấp, có việc gì thế?"

 

Lục Minh ha ha cười gượng hai tiếng nói:

-"Không có việc gì, không có việc gì, nếu đang gấp liền đi nhanh đi. Không nghĩ tới, Tứ đệ cùng đệ muội cảm tình tốt như thế!"

 

Lục Ly thản nhiên gật đầu nói:

-"Như thế, đệ đệ cáo lui."

 

Nói xong, liền lôi kéo Tạ An Lan đi ra đại môn.

 

Bị Lục Ly lôi kéo một đường đi về phía trước, Tạ An Lan một bên đánh giá gương mặt hắn. Trên dung nhan tuấn mỹ không có chút ngây ngô nào của một thiếu niên, có chính là một cách nghiêm túc đông lạnh. Không cần nghĩ cũng biết hiện tại tâm tình hắn không tốt lắm. Bất quá cũng không kỳ quái, cho dù đối với Tạ An Lan không nữa điểm tình cảm, cũng không có người nam nhân nào chịu được có người mơ ước thê tử của chính mình.

 

Nhớ tới mới vừa rồi ánh mắt Lục Minh nhìn nàng, Tạ An Lan ẩn ẩn cảm thấy có chút muốn ói. Dám dùng ánh mắt dâm ý nhìn bản đại thần, không muốn sống chăng?

 

Lục gia ngay tại trong thành, đi không được bao lâu liền đến đầu đường náo nhiệt. Tạ An Lan dừng lại cước bộ nói:

-"Ngươi có việc phải đi, thì đi đi, ta mang Hỉ Nhi đi dạo."

 

Lục Ly quay đầu nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy như có chút suy nghĩ. Một hồi lâu mới gật gật đầu nói:

-"Cũng tốt, đừng đi tới chỗ nhiều người, chính ngọ ta đến Tinh Tuyết Lâu đón ngươi."

 

Tạ An Lan gật gật đầu, khoái trá phất phất tay vui vẻ đưa tiễn hắn rời đi.

 

Nhìn thấy Lục Ly biến mất ở trong đám người, Tạ An Lan mới vỗ vỗ tay khoái trá mà hướng Hỉ Nhi vẫy tay nói:

-"Hỉ Nhi, chúng ta đi."

 

-"Dạ, Thiếu phu nhân."

 

Mặc dù có trí nhớ trước kia của Tạ An Lan, bất quá chân chính ra cửa Tạ An Lan mới có thể chân chính hiểu biết thời đại này.

 

Thế đạo này, lễ giáo tính nghiêm khắc, bất quá cũng không tới mức nữ nhân không ra cổng trước không bước cổng trong. Đương nhiên, cũng có quy củ yêu cầu nữ tử nghiêm ngặt như vậy, nhưng mà rốt cuộc là số rất ít. Cho nên trên đường nữ tử lui tới tới lui đi lại vẫn là không ít. Phụ nhân mặc bố y tầm thường hoặc cô nương chưa gả, bên đường vợ chồng mua bán, cũng có mang khăn che mặt hoặc sa lạp, tiểu thư nhà giàu có nha đầu đi theo bên người. Tạ An Lan như vậy cũng không hề thu hút sự chú ý của người khác.

 

Đối với việc này, Tạ An Lan âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu thật sự là cái loại trong truyền thuyết nữ nhân cả đời chỉ có thể sống ở hậu viện, cái gì bị người liếc mắt nhìn một cái, đụng một chút sẽ chặt đứt tay hủy dung, những ngày như vậy liền chết đi thật sự không cần sống.

 

-"Thiếu phu nhân, chúng ta đi chỗ nào?"

 

Hỉ Nhi có chút hưng phấn mà hỏi. Nàng là nha đầu bên người Tạ An Lan, Tạ An Lan không xuất môn nàng tự nhiên cũng không có cơ hội xuất môn. Rốt cuộc vẫn là một tiểu hài tử, được ra đến bên ngoài khó tránh khỏi hưng phấn.

 

Tạ An Lan đánh giá một phen hai đầu ngã tư đường, thuận tay chỉ một hướng nói:

-"Trước tùy tiện đi nhìn xem. Ngươi có muốn mua cái gì không?"

 

Hỉ Nhi liên tục gật đầu nói:

-"Ngày hôm trước nô tì thấy các tỷ tỷ trong phủ trên đầu mang mấy đóa hoa đẹp lắm, muốn đi mua một đóa."

 

Tạ An Lan cười nói:

-"Đi, ngươi thích, Thiếu phu nhân cho ngươi."

 

-"Thật tốt quá, cám ơn Thiếu phu nhân!"

 

Hỉ Nhi cười nói, lôi kéo Tạ An Lan đi tới chỗ nàng đã sớm hỏi thăm.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 27/07/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts