Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 008

☆, Xa xỉ phẩm

Edit + Beta: Đào Mai

 

Tuyền Châu là một Châu phủ ở tây nam của Đông Lăng Quốc, cách kinh đô Thượng Ung của Đông Lăng Quốc xa ngàn dặm. Về phần những quốc gia bên ngoài Đông Lăng sẽ không là một nữ nhi của tú tài như Tạ An Lan có thể biết được.

 

Chính là trước đây không lâu thời điểm đi theo phụ thân đọc sách, từng ở trong sách thấy được xung quanh Đông Lăng còn có như là Tây Nhung, Dận An, Mạc La bao gồm đa quốc gia, cũng là biết như vậy nhưng không biết giá trị. Bất quá đối với Tạ An Lan mà nói như vậy là đủ rồi.

 

Đông Lăng? Một quốc gia hoàn toàn không nghe nói qua. Tuy rằng phong tục văn tự cực giống như thời kì Trung Quốc cổ đại của mỗ Thanh Hồ, nhưng lấy tư liệu trong đầu bản thân Tạ An Lan lại hoàn toàn không thế nào phỏng đoán ra địa phương trước mắt này hẳn là một chỗ nào ở cổ đại. Không thể không triệt tiêu một tia kỳ vọng cuối cùng trong lòng, nơi này quả thật không phải bầu trời cùng thổ địa mà cô đã từng sống qua, chẳng sợ nó tương tự như thế.

 

-"Thiếu phu nhân, đến! Đến!"

 

Hỉ Nhi lôi kéo Tạ An Lan vọt tới một sạp nhỏ bên đường, trên sạp quả nhiên bày ra các loại son phấn bột nước cùng các loại hoa cài đầu, vòng tay, dây cột tóc, vật linh tinh mà các cô nương thích.

 

Chủ sạp là một phụ nhân trung niên ba bốn mươi tuổi, nhìn thấy hai người mặc quần áo bất phàm, lập tức liền nở nụ cười ân cần tiếp đón,

-"Vị phu nhân này, cô nương, đến xem đi. Sạp của ta có rất nhiều thứ đều rất tốt."

 

Kỳ thật trong sạp ven đường như vậy làm sao sẽ có cái thứ gì tốt, phần lớn cũng chỉ là những cô nương nhà bình thường cùng bọn nha đầu của nhà giàu mới thích thôi. Mặc dù là như Tạ An Lan vậy ở Lục gia được cho là thiếu phu nhân nghèo túng, tuyệt đối cũng sẽ không dùng những thứ kia.

 

Thật ra không phải Tạ An Lan ghét bỏ, trước kia nàng cũng chỉ là một nữ nhi nhà nghèo thôi. Bất quá là người Lục gia cùng với Lục Ly ghét bỏ thôi. Hiện tại Tạ An Lan tuy rằng không có băn khoăn cái này, bất quá nàng cũng xem không được son phấn nơi này. Bất quá một tiểu cô nương mới hơn mười tuổi, dùng cái son phấn bột nước gì? Xem bộ dáng Hỉ Nhi vui mừng, Tạ An Lan cũng không nhẫn tâm đánh gãy nàng, chỉ nói:

-"Ngươi thích liền chọn một ít đóa đi, son phấn thì không cần, trở về lấy của ta dùng đi."

 

Hỉ Nhi kinh hỉ mà mở to hai mắt,

-"Thiếu phu nhân, thật sự? Thật sự cho nô tì?"

 

Son phấn của Thiếu phu nhân là mua tại Trăm Hương Các ở trong thành, tuy rằng không phải quý nhất nhưng cũng phải một lượng bạc một hộp đấy.

 

-"Tự nhiên, ta lừa ngươi sao?" Tạ An Lan nhíu mày nói.

 

-"Đa tạ thiếu phu nhân, thiếu phu nhân ngài thật tốt!" Hỉ Nhi nói.

 

Tạ An Lan có chút buồn cười, chỉ chỉ sạp trước mắt nói:

-"Mau chọn đi."

 

Hỉ Nhi tâm tình khoái trá, chỉ chốc lát sau liền chọn năm sáu đóa hoa cài đầu màu sắc sáng tươi, cẩn thận dò xét liếc nhìn Tạ An Lan một cái nói:

-"Nô tì mang về cho Nguyệt Nhi tỷ tỷ cùng Phục Linh tỷ tỷ một người một đóa."

 

Tạ An Lan không thèm để ý, hỏi:

-"Bao nhiêu tiền?"

 

Chủ sạp cười nói:

-"Một đóa hoa sáu tiền đồng, năm đóa tổng cộng ba mươi tiền đồng."

 

Tạ An Lan gật gật đầu, lấy ra ba mươi tiền đồng đưa cho chủ sạp.

 

Xuất môn Tạ An Lan mang theo không ít tiền đồng, phân lượng cũng không tính nhẹ. Không có biện pháp, trong cuộc sống của người bình thường ở Đông Lăng Quốc tiền đồng mới là tiền thông hành, nhưng thật ra nàng nghĩ như trong kịch truyền hình bình thường người trong giang hồ tùy tay sờ chính là vài lượng bạc. Đáng tiếc... Tạ An Lan này tay nhỏ bé trắng noãn yếu đuối hiển nhiên không năng lực cụ bị trong tay nhiều bạc vụn.

 

Tùy tay ném bao đựng tiền đồng cho Hỉ Nhi,

-"Thay ta cầm."

 

Hỉ Nhi vừa được thiếu phu nhân ban cho, đang rất cao hứng. Huống chi việc này vốn là nàng nên làm, vội vàng cẩn thận thu bao tiền, sợ không cẩn thận sẽ làm mất.

 

-"Thiếu phu nhân, hiện tại chúng ta đi chỗ nào?" Hỉ Nhi đi theo Tạ An Lan, vừa hỏi.

 

Tạ An Lan suy tư nói:

-"Trong thành này địa phương náo nhiệt nhất là chỗ nào?"

 

Hỉ Nhi nghĩ nghĩ, không quá xác định nói:

-"Cái này…, chợ phía đông bên kia rất náo nhiệt, bất quá đi vào trong đó đều là mấy người từ ở nông thôn lên thành, còn có rất nhiều người không tốt ở tại đó, chúng ta không thể đi. Thiếu phu nhân chúng ta đi Duệ Vân Phố đi, bên kia có rất nhiều cửa hàng, cũng thập phần náo nhiệt. Nô tì nghe các tỷ tỷ trong phủ nói, Nhị tiểu thư cùng vài vị thiếu phu nhân đều thích qua bên kia uống trà cùng với mua này nọ, a…, Trăm Hương Các ngay tại dãy phố Duệ Vân."

 

Tạ An Lan nhìn xem một thân giả dạng này của chính mình, chỉ phải gật gật đầu đồng ý đề nghị của Hỉ Nhi. Bất quá rốt cuộc nhớ kỹ chỗ chợ phía Đông này, sau này có rảnh lại đi nhìn một chút.

 

Dãy phố Duệ Vân là con đường phồn hoa nhất trong thành Tuyền Châu, chỉ cách trung tâm Phủ Nha trong thành khoảng một con đường, tự nhiên là rất náo nhiệt. Vừa đi vào liền rõ ràng cảm giác được nơi này náo nhiệt phồn hoa, hoàn toàn bất đồng với hai dãy phố đi qua trước đó.

 

Hỉ Nhi cũng là lần đầu tiên đến, vì thế hai cái thổ bao tử liền vừa đi vừa cuống, một người thỏa mãn lòng hiếu kỳ, một người cũng đối thời đại này càng hiểu biết thêm vài phần. Đáng tiếc trong túi hai người lại trống rỗng, chỉ có thể nhìn không thể mua.

 

-"Đẹp quá! Đẹp quá a, Thiếu phu nhân!"

 

Hai người đứng ở trước một quầy tơ lụa, trước mặt bày một khúc gấm đỏ ửng hoa văn hoa sơn trà, nguyên liệu mềm mại ánh sáng rực rỡ không nói, mà hoa văn dệt rất tinh xảo làm cho người ta có cảm giác thanh quý, làm cho người ta vừa thấy liền yêu thích không muốn buông tay.

 

Cho nên nói a... tiền là thứ trọng yếu cỡ nào.

 

Chưởng quầy quầy tơ lụa mỉm cười nhìn Tạ An Lan nói:

-"Vị phu nhân này ánh mắt rất tinh tường, đây là sa tanh Minh Châu mới tới năm nay. Đều là từ trong chức phòng hoàng gia chảy ra, địa phương tầm thường thật sự xem không tới."

 

Hỉ Nhi sợ hãi than, nhịn không được hỏi:

-"Vậy... Vậy phải bao nhiêu tiền?"

 

Chưởng quầy thần sắc không thay đổi, tươi cười không bởi vì Hỉ Nhi xen mồm mà thay đổi, cười nói:

-"Không mắc không mắc, phu nhân là quý nhân làm sao để ý chút tiền lẻ ấy? Một khúc chỉ cần ba mươi lăm lượng."

 

Tạ An Lan nhịn không được co rút khóe miệng, ba mươi lăm lượng? Một khúc phải dùng hai phần ba tài sản của nàng mới có thể mua được... Tuy rằng nó chính là một khúc, nhưng đối với Tạ An Lan hiện tại mà nói cũng tuyệt đối là cái xa xỉ phẩm.

 

Chưởng quầy cũng là người có ánh mắt, nhìn thấy biểu tình của nàng liền hiểu được vài phần, mở miệng chuẩn bị không dấu vết mà dẫn đường khách nhân nhìn mấy khúc có giá vừa phải. Cái loại người vừa mở miệng liền trào phúng khách nhân mua không nổi, hậu trường không vững chính là thật ngu xuẩn. Việc buôn bán tự nhiên là dĩ hòa vi quý hòa khí phát tài.

 

Còn không đợi chưởng quầy mở miệng, ở cửa liền có vài người đi vào. Một người trong đó liếc mắt đánh giá Tạ An Lan một cái, tiếng the thé cười nói:

-"Đây không phải là Tứ Thiếu Phu Nhân Lục gia sao? Ánh mắt thật không tệ, đáng tiếc... Chỉ là ánh mắt tốt vẫn không được, lấy không ra tiền nói như rồng leo, làm như mèo mửa vậy, sẽ dọa người."

 

Tạ An Lan quay đầu, nhìn về phía người đang tới.

 

Vài nha đầu vây quanh một thiếu nữ áo tím mười lăm mười sáu tuổi, thiếu nữ kia dung mạo tú lệ, châu hoàn thúy nhiễu, chính là trong ánh mắt mang theo vài phần cả vú lấp miệng em làm cho người ta khó có thể thân cận.

 

Tạ An Lan có chút mờ mịt mà nhìn Hỉ Nhi bên cạnh: Nha đầu kia là ai?

 

Hỉ Nhi đồng dạng mờ mịt mà lắc đầu, nhìn biểu tình chủ tớ hai người, sắc mặt thiếu nữ nhất thời rất khó xem.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 30/07/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts