Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 009

☆, Người ngốc nhiều tiền!

Edit + Beta: Đào Mai

 

-"Ngươi không biết ta à?"

 

Thiếu nữ kia nhìn chằm chằm Tạ An Lan trầm giọng hỏi, trong giọng nói rất hờn giận, tất cả mọi người ở đây đều hiểu rất rõ ràng.

 

Đôi mi thanh tú của Tạ An Lan nhíu lại,

-"Chúng ta quen biết nhau sao?"

 

Thiếu nữ cắn răng nói:

-"Ta gọi là Lý Uyển Uyển! Chúng ta đã gặp qua..."

 

Hỉ Nhi đứng bên cạnh Tạ An Lan kinh hô một tiếng, vội vàng chắn trước mặt Tạ An Lan. Thấy Tạ An Lan vẫn là vẻ mặt khó hiểu, vội vàng lôi kéo nàng thấp giọng nói:

-"Thiếu phu nhân, phu nhân đã quên, nàng là Tam cô nương Lý gia, lúc trước Lý gia nói muốn nàng phải gả cho Tứ thiếu gia làm bình thê, Thiếu phu nhân đã gặp qua nàng đấy!"

 

Tạ An Lan nhìn chằm chằm Lý Uyển Uyển một lúc lâu, sau đó rốt cuộc mới nhớ được một chút.

 

Cô nương này là thứ nữ phú hộ Lý gia Tuyền Châu, tuy rằng là thứ nữ nhưng Lý gia lại chỉ có một nữ nhi, lại là từ nhỏ được nuôi dưỡng ở bên người Lý phu nhân, tự nhiên rất được sủng ái thương yêu.

 

Chính là tuy rằng Lý gia giàu có và đông đúc, rốt cuộc chính là xuất thân thương nhân, nhưng lại là vừa mới vừa làm giàu chẳng qua hai đời thương nhân.

 

Lão gia Lục gia mặc dù là bị biếm làm thứ dân, nhưng cũng đã làm quan Tứ phẩm ở kinh thành. Càng không cần phải nói, bổn gia Lục gia ở Ung Châu, chính là đại gia tộc có chút thanh danh tại kinh đô Đông Lăng Quốc. Tuy rằng Lục gia Tuyền Châu cách có chút xa, lại còn chưa có được phục chức, há mà một cái Lý gia nho nhỏ có thể trèo cao.

 

Về phần cái gọi là bình thê, bất quá là người Lý gia si tâm vọng tưởng mà thôi. Lục gia tự xưng là dòng dõi thư hương, như thế nào sẽ học theo thương gia này không nói đạo lý làm ra cái gì bình thê? Mặc dù là những thương gia kia, cái gọi là bình thê bất quá nói cho cùng là thiếp mà thôi, trừ phi có thiên tử ân chuẩn, ở Đông Lăng không có bất luận kẻ nào có thể để cho nữ tử khác vượt qua thân phận vợ cả.

 

《 Luật hôn nhân Đông Lăng 》: Nếu đã có thê còn cưới giả, phạt tám mươi trượng, hai năm sau ly dị.

 

Đương nhiên, chuyện tình sủng thiếp diệt thê này cho tới bây giờ đều không phải ít, bất quá là dân không cáo, quan không truy xét thôi.

 

Sở dĩ Lý gia chọn Lục Ly, một là vì hắn là thứ tử hơn nữa thân phận Tạ An Lan cũng không cao, càng không có người ra mặt thay nàng. Hai là vì Lục Ly mới hơn mười tuổi đã đậu tú tài, hiển nhiên là tiền đồ như cẩm. Nếu cùng Lục Ly kết thân, Lý gia có thể giúp đỡ Lục Ly, đợi cho tương lai Lục Ly công thành danh toại tự nhiên không thể vong ân phụ nghĩa. Đến lúc đó Lý gia cũng sẽ đi theo lây nhiễm hào quang nói không chừng còn có thể thay đổi địa vị.

 

Đáng tiếc, Lý gia tưởng tượng rất đẹp, nhưng bất đắc dĩ người Lục gia không ngốc, Lục Ly nhìn tuy rằng trừ bỏ đọc sách cũng không dùng được gì, nhưng đầu óc vẫn rất bình thường. Tuy rằng hắn không được coi là xuất thân hàn môn*, nhưng cũng không thể so kém hàn môn, còn chưa khảo xong khoa cử mà chính mình trêu chọc ra một đám nhạc gia tham lam, còn bại hoại thanh danh chính mình, trừ phi Lục Ly thiếu tiền thiếu đến điên rồi.

 

(Chú thích: Hàn môn chính là loại quý tộc xuất thân từ tầng lớp thấp kém nhất)

 

Lục gia không chút do dự cự tuyệt Lý gia, Lý gia cũng không nói cái gì. Nhưng Lý Uyển Uyển đã không nhẫn được cơn tức này, Lý Uyển Uyển lại không nghĩ khác, nàng thầm nghĩ nàng đường đường là tiểu thư Lý gia thế nhưng so không qua một nữ nhi tú tài? Quả thực là vô cùng nhục nhã!

 

Lòng tràn đầy oán khí Lý Uyển Uyển nhân cơ hội ở trong một lần yến hội đầu năm, không chút khách khí trào phúng Tạ An Lan. Tạ An Lan nói chuyện không khéo, lúc ấy bị nàng chèn ép mà mặt đỏ bừng. Trở lại Lục gia còn bị Lục phu nhân khiển trách một trận, trong lòng buồn bực có thể nghĩ.

 

Tạ An Lan gật gật đầu, nhìn thiếu nữ trước mắt chậm rãi nói:

-"Nguyên lai là.....tam tiểu thư Lý gia à, hạnh ngộ."

 

Lý Uyển Uyển có chút ngoài ý muốn, nhìn nhìn Tạ An Lan trào phúng mà cười nói:

-"Tứ Thiếu Phu Nhân là muốn khúc vải này sao? Cũng không tiện đâu."

 

Tạ An Lan mất hết hứng thú,

-"Có khỏe không?"

 

-"Rất tốt?"

 

Lý Uyển Uyển cười nhạo, nàng cùng Nhị tiểu thư Lục gia Lục Kiều quan hệ không tệ, tự nhiên biết nội tình của Tạ An Lan.

 

Tạ An Lan cười nhạt, nghiêng đầu nói với chưởng quầy:

-"Chưởng quầy, tấm vải này đi, gói lại cho ta."

 

Chưởng quầy ngẩn người, vội vàng gật đầu vâng dạ. Tạ An Lan giơ tay hướng Hỉ Nhi lấy bao tiền, Hỉ Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, vẫn là đưa bao tiền ra.

 

Lý Uyển Uyển tròng mắt vừa chuyển, nâng giọng nói:

-"Đợi đã, bổn tiểu thư muốn khúc vải này."

 

Chưởng quầy có chút khó xử,

-"Lý tiểu thư, khúc vải này.....là kiểu mới năm nay, tiểu điếm cũng chỉ có một tấm này!"

 

Lý Uyển Uyển giương cằm lên, một nha đầu bên cạnh liền đặt một bao tiền lên trên quầy,

-"Ba mươi lăm lượng phải không? Bổn tiểu thư trả bốn mươi lượng."

 

-"Này..."

 

Chống lại ánh mắt khiêu khích của Lý Uyển Uyển, Tạ An Lan cũng không thèm để ý, vẫn như cũ mỉm cười nói:

-"Ta ra bốn mươi lăm lượng."

 

Nói xong cũng lấy ra một tấm ngân phiếu đặt lên trên quầy, tựa tiếu phi tiếu mà liếc Lý Uyển Uyển một cái. Lý uyển uyển trong lòng giận dữ, cười lạnh nói:

-"Ta ra năm mươi lượng."

 

-"Năm mươi mốt lượng."

 

-"Sáu mươi lượng! Tạ An Lan, tranh với ta, ngươi xứng sao?" Lý Uyển Uyển khinh thường nói.

 

Tạ An Lan từ từ nói:

-"Sáu mươi mốt lượng."

 

-"Bảy mươi lượng!" Lý Uyển Uyển ngạo nghễ nói.

 

-"...Bảy mươi.....lượng giống như có chút mắc đấy, Lý gia quả nhiên tài đại khí thô, mời."

 

Tạ An Lan cười nói, liền đưa tay thu hồi ngân phiếu của mình. Lý Uyển Uyển nhất thời sửng sốt, phản ứng lại mới tức giận đến cả người phát run,

-"Ngươi..."

 

Nàng làm sao có thể đoán không ra đến cùng là Tạ An Lan cố ý.

 

Tạ An Lan nghiêng đầu mỉm cười nhìn nàng,

-"Làm sao vậy? Lý tiểu thư mua không nổi à? Không có bản sự cũng đừng cứng rắn chống đỡ mà, nói như rồng leo, làm như mèo mửa thật sự không tốt đâu."

 

Bị người đem lời chính mình nói nói trở về, Lý Uyển Uyển làm sao có thể chịu mất mặt như vậy? Mặt bình tĩnh nói với nha đầu bên cạnh:

-"Trả tiền! Chúng ta đi! Tạ An Lan, ngươi chờ đấy!"

 

Tạ An Lan tự nhiên mà phất tay tiễn khách,

-"Ta chờ, Lý tiểu thư đi thong thả..."

 

Nha đầu của Lý Uyển Uyển vội vàng trả tiền ôm khúc vải kia vội vàng mà đi.

 

Hỉ Nhi nhìn biến hóa bất thình lình mà trợn tròn mắt. Vật ba mươi lăm lượng dùng bảy mươi lượng mua đi rồi, Lý tiểu thư quả nhiên là tài đại khí thô mà!

 

-"Hô…., thiếu phu nhân, may mắn..."

 

May mắn Lý tiểu thư mua đi rồi, bằng không...

 

Tạ An Lan nheo mắt cười nói:

-"Có là cái gì, trên đời này có nhiều người nhiều tiền mà ngốc, chưởng quầy, có phải hay không?"

 

Chưởng quầy đang cầm ba mươi lăm lượng bạc rất hiếm có ngoài ý muốn, nói đúng cũng không đúng, nói không phải cũng không đúng, chỉ phải xấu hổ cười làm lành.

 

Tuy rằng tiệm tơ lụa của bọn họ là mở ra ở Duệ Vân Phố, sinh ý làm được phần lớn là người gia cảnh không tệ, nhưng ba mươi lăm lượng không sai biệt lắm là hai ngày thu nhập.

 

Tạ An Lan nhướng mày nói:

-"Chưởng quầy, tiền tự nhiên bay tới, có phải hay không hẳn là nên ưu đãi cho ta?"

 

Chưởng quầy lập tức hiểu ý, cười nói:

-"Thiếu phu nhân xem khúc vải này như thế nào? Tuy rằng không bằng tấm mới vừa rồi, màu cùng hoa văn cũng đều là thượng đẳng, thập phần hợp với Thiếu phu nhân. Ta sẽ chiết khấu cho thiếu phu nhân, chỉ cần sáu lượng, như thế nào?"

 

Tạ An Lan tươi cười như hoa nở nói:

-"Ta chính mình may y phục cũng không thể dùng một loại… cái này, cái này, còn có cái này, mỗi dạng bán cho ta một thước là đủ rồi. Còn có hai loại này, mỗi cái bốn năm thước là đủ rồi. Năm khúc, thuận tiện bỏ đi số lẻ?"

 

Tuy rằng Tạ An Lan cảm thấy nguyên chủ tâm linh khéo tay, tám phần sẽ tại nơi chính mình hủy, bất quá lý luận tri thức vẫn còn.

 

Chưởng quầy nhìn thấy Tạ An Lan chỉ vài loại vải dệt, cũng chỉ bất đắc dĩ gật đầu. Vị thiếu phu nhân này nhìn lạ mắt, nhưng nói chuyện làm việc sạch sẽ lưu loát... Làm cho bà một người làm ăn có chút xấu hổ toát mồ hôi. Chưởng quầy gọi tiểu nhị tới động tác nhanh nhẹn mà gói tất cả lại cho Tạ An Lan, còn bà thì gãy bàn tính, cười nói:

-"Phu nhân ngài xem, tổng cộng mười hai lượng bảy tiền đồng, thu phu nhân mười hai lượng năm tiền đồng."

 

Tạ An Lan gật gật đầu, cười nói:

-"Đa tạ… chưởng quầy quả nhiên là một người sảng khoái."

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 03/08/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts