Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 010

☆, Ăn cướp cùng phản ăn cướp…

Edit + Beta: Đào Mai

 

Tạ An Lan mang theo Hỉ Nhi ra khỏi tiệm tơ lụa, chưởng quầy nhìn bóng lưng chủ tớ hai người rời đi mà nhịn không được thở dài. Cúi đầu tính toán một chút, vị thiếu phu nhân này nhìn khôn khéo nhưng không tham lam. Tuy rằng bớt cho nàng năm khúc vải, thế nhưng cẩn thận tính lại như cũ vẫn là chính mình chiếm hơn phân nửa ưu việt.

 

Một người từ sau tiệm đi ra, chưởng quầy ngẩng đầu vừa thấy lập tức bước lên phía trước chắp tay nói:

-"Đại công tử."

 

Người đến là một thanh niên nam tử khoảng chừng hai mươi tuổi, dung mạo tuấn nhã, trong mắt rất nội liễm.

 

Nam tử gật đầu, như có chút suy nghĩ nhìn về phía cửa nói:

-"Nàng kia là loại người nào?"

 

Chưởng quầy nói:

-"Nghe lời Lý tiểu thư nói, hẳn là Tứ thiếu phu nhân Lục gia."

 

-"Lục gia?" Nam tử nhíu mày.

 

Chưởng quầy vội vàng nói:

-"Lục gia là nhà giàu Tuyền Châu, lão gia Lục gia Lục Văn từng làm quan tới tứ phẩm, nay tuy rằng bị biếm nhưng ở Kinh Thành vẫn còn không ít bạn cũ. Tri phủ Tuyền Châu cũng phải cho Lục Văn vài phần mặt mũi."

 

Nam tử lắc đầu nói:

-"Ta ở Kinh Thành nghe nói qua, Lục Văn ở Kinh Thành đắc tội thân ca ca của Lâm quý phi, lại có tội nhận hối lộ không làm tròn trách nhiệm, mặc kệ là thật là giả, đời này chỉ sợ là không có khả năng phục khởi."

 

Chưởng quầy nói:

-"Lời tuy như thế, nhưng nghe nói Đại công tử cùng Tứ công tử Lục gia đều là tài trí hơn người, tương lai ra sai... cũng cũng chưa biết chừng."

 

Nam tử cũng không thèm để ý, thản nhiên nói:

-"Cũng thế, chúng ta làm sinh ý của chính mình, cũng không đáng đắc tội bọn họ. Tương lai như thế nào, hãy nói sau. Thật ra không nghĩ tới, thê tử Lục gia, lại là có chút ý tứ."

 

Chưởng quầy nhẹ nhàng thở ra, bồi cười nói:

-"Công tử nói đúng, vị thiếu phu nhân kia thật sự có chút bất đồng." [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]

 

 

*** *** *** *** ***

 

Ra khỏi tiệm tơ lụa, Hỉ Nhi bận rộn cầm mấy bọc trong tay cười nói:

-"Thiếu phu nhân, ngài thật lợi hại."

 

Tạ An Lan nhướng mày cười nói:

-"Việc này có là gì?"

 

Nhìn bộ dáng nàng có chút cố hết sức, vươn tay nói:

-"Ta giúp ngươi cầm."

 

Hỉ Nhi liên tục lắc đầu, nói:

-"Không nên không nên, sao có thể để cho Thiếu phu nhân cầm mấy cái này? Quản gia mà biết sẽ đánh chết nô tỳ thôi. Hơn nữa... Cũng không nặng."

 

-"Ngươi xác định?"

 

Hỉ Nhi liên tục gật đầu, hai tay ôm lấy bọc tơ lụa vào trong ngực. Mặc dù có chút nặng, nhưng đối với Hỉ Nhi mà nói thật không tính là nặng. Chính là lúc trước nàng dùng hai tay nhẹ nhàng cầm, mới có vẻ cố hết sức thôi.

 

Tạ An Lan nhìn kỹ gật gật đầu nói:

-"Được rồi, chúng ta đi thôi."

 

-"Thiếu phu nhân còn muốn mua cái gì?"

 

Tạ An Lan nhướng mày cười, ý vị thâm trường nói:

-"Ngươi đi theo ta là được. Trong chốc lát... cách ta xa một chút."

 

Hỉ Nhi vẻ mặt khó hiểu đi theo Tạ An Lan.

 

Tạ An Lan mang theo Hỉ Nhi quẹo vào một ngõ hẻm mà u tĩnh, càng đi vào trong càng là thanh tịnh. Ngay cả âm thanh ồn ào trên đường cũng đã cách xa xa.

 

Tạ An Lan cười với Hỉ Nhi, chỉ chỉ một cái cổng tò vò phía trước ý bảo nàng đứng cách xa một chút.

 

Hỉ Nhi có chút bất an mà nhìn nhìn Tạ An Lan, thấy nàng thần sắc như thường, thế này mới ôm đồ vật trong tay đi qua.

 

Chỉ chốc lát sau, hai nam tử mặc bố y xuất hiện ở trong ngõ hẻm, nhìn thấy Tạ An Lan đứng dựa vào tường một bộ dáng đang đợi lâu ngày, đều là sửng sốt.

 

Tạ An Lan tươi cười rạng rỡ nói:

-"Hai vị một đường theo ta, như thế nào là biểu tình này?"

 

Hai người kia biến sắc, cười lạnh nói:

-"Tiểu nương tử thật to gan, nếu biết, liền ngoan ngoãn... lấy tiền trên người ra đưa ta."

 

Tạ An Lan nhướng mày, hỏi:

-"Các ngươi tới là muốn tiền?"

 

Tạ An Lan nâng nâng thưởng thức hà bao trên tay, lại giơ giơ lên hướng hai người.

 

Một nam tử khác cười hắc hắc nói:

-"Tiểu nương tử, nếu nguyện ý mà nói, sắc…..huynh đệ chúng ta cũng sẽ thực nguyện ý."

 

Tạ An Lan hơi hơi híp mắt, hướng tới hai người ngoắc ngoắc ngón tay,

-"Các ngươi lại đây."

 

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, xoa xoa tay đi tới Tạ An Lan, trên mặt có thêm vài phần thần sắc dâm tà,

-"Tiểu nương tử, dáng dấp thật là xinh đẹp. Tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy trong thành Tuyền Châu cũng không gặp nhiều..."

 

Tạ An Lan mỉm cười nói:

-"Ta còn có cái càng đẹp hơn, các ngươi có muốn xem không?"

 

-"Muốn... Muốn..."

 

Đáy mắt Tạ An Lan hiện lên một tia cười lạnh, ánh sáng bạc trong tay chợt lóe nam tử dựa vào gần lập tức kêu thảm thiết. Tên còn lại kinh hãi, một quyền đánh tới Tạ An Lan, Tạ An Lan không tránh không né, nâng tay liền nắm lấy cánh tay nam tử này, cũng không thấy nàng dùng lực như thế nào, nam tử kia chỉ cảm thấy cả cánh tay đều tê liệt, Tạ An Lan nhanh nhẹn bẻ quặt cánh tay hắn ra sau, một cước đá hắn đến trên người đồng bạn.

 

-"A?!"

 

Một cây ngân trâm sang ngời cắm vào trên huyệt vị cánh tay trái của nam tử, nhất thời máu chảy ròng ròng.

 

Tạ An Lan cúi người một con dao tay đặt ở phía dưới ót đánh nam tử hôn mê bất tỉnh, rồi mới vừa cười tủm tỉm vừa đưa tay cầm ngân trâm ở trên cánh tay nam tử, chậm rãi vặn động.

 

-"A… a..."

 

Đầu ngân trâm kia tuy rằng cũng không sắc bén, nhưng lại bị Tạ An Lan lấy xảo kình cắm vào trên cánh tay nam tử. Cái này là do thân thể Tạ An Lan này không có khí lực gì, nếu mà là thân thể đã từng là Thanh Hồ nàng, lần này chỉ sợ cánh tay sẽ bị cắm xuyên qua. Dù là như thế, có một vật nhỏ ở trong thịt quấy đau đớn, cũng không phải một tiểu nhân như vậy có thể chịu được.

 

-"Người khác đều nói, thời điểm ta giết người đặc biệt rất đẹp." Tạ An Lan thấp giọng nói.

 

-"Đừng... Cô nương tha mạng! Chúng ta... Chúng ta chỉ nói giỡn!" Nam tử sắc mặt trắng bệch, liên tục cầu xin tha thứ.

 

Tạ An Lan nhíu mày,

-"Ta như thế nào không thấy ra ngươi là đang nói giỡn vậy? Ngươi là nói mắt của ta vụng về sao? Nếu không, cho ta mượn đôi mắt ngươi bổ khuyết đi?"

 

Trong lòng nam tử này đau khổ giống như trúng phải mật đắng, nếu sớm biết như vậy, cho dù cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám đụng tới nữ ma đầu này. Ô ô, trong thành Tuyền Châu vì cái gì lại có nữ yêu quái như vậy?

 

-"Cô nương, chúng ta sai lầm rồi. Là ta có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, cầu cô nương tha cho chúng ta đi... Chúng ta, chúng ta cũng không dám nữa."

 

Tạ An Lan hỏi:

-"Ai sai các ngươi đi theo chúng ta?"

 

Nam tử do dự… tay Tạ An Lan lại tăng thêm chút lực, nam nhân nhất thời oa một tiếng,

-"Ta, ta... Ta nói! Ta nói!"

 

-"Thế này mới ngoan, nói mau đi." Tạ An Lan cười nói.

 

-"Là... Ta cũng không biết là ai."

 

-"Hử?"

 

-"Thật sự! Là thật! Chúng ta không thấy được bộ dạng người nọ. Ta chỉ biết là, là... là một nam nhân hơn ba mươi tuổi."

 

Nam nhân trong lòng run sợ nói, sợ không thể làm cho nữ ma vương trước mắt vừa lòng. Tạ An Lan cười lạnh,

-"Thật sao? Nhớ kỹ chưa."

 

-"Thật mà..."

Nam nhân chảy nước mắt cơ hồ muốn khóc rống,

-"Người nọ cho chúng ta hai lượng bạc, nói là chỉ cần dọa dọa các ngươi là tốt rồi. Ô ô... Chúng ta sai lầm rồi, chúng ta chính là nhìn thấy hai vị đi ra từ trong tiệm tơ lụa, muốn kiếm một chút tiền thôi."

 

Tạ An Lan nhíu nhíu mày, rốt cuộc rút ra ngân trâm đứng dậy.

 

Nam nhân nhẹ nhàng thở ra liên tục dập đầu,

-"Đa tạ nữ hiệp tha mạng! Đa tạ nữ hiệp tha mạng!"

 

Tạ An Lan mỉm cười, lau sạch sẽ máu trên ngân trâm ở trên vai hắn, cao thấp đánh giá hai người một phen nói:

-"Lấy ra ngân lượng trên người các ngươi."

 

Nam nhân chống chế, thế nhưng chống lại ánh mắt tựa tiếu phi tiếu* của Tạ An Lan, đúng là vẫn còn không có lá gan đó, run run từ trong lòng chính mình cùng đồng bạn lấy ra túi tiền.

 

(Chú thích: Tựa tiếu phi tiếu là cười mà như không)

 

Tạ An Lan tiếp nhận, nhìn một chút, hai người này cũng là quỷ đường cùng, trừ bỏ hai lượng bạc vừa mới lấy được, tổng cộng hai người bất quá cũng chỉ có mười lượng. Tạ An Lan chỉ có thể an ủi chính mình, có chút ít còn hơn không.

 

Từ trong đó lấy ra một lượng bạc đưa trở lại nói:

-"Lấy đi xem đại phu. Lần sau cho ta biết các ngươi còn tái phạm... cây trâm này sẽ không đâm ở trên cánh tay các ngươi."

 

-"Dạ, dạ!"

 

Nam tử liên tục vâng dạ, nâng đồng bạn đang té xỉu dậy, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 06/08/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts