Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 011

☆, Nói chuyện đàng hoàng sẽ chết sao?

Edit + Beta: Đào Mai

 

-"Thiếu... Thiếu phu nhân?!"

 

Rốt cục Hỉ Nhi từ trong trợn mắt há hốc mồm phục hồi tinh thần lại, nghẹn họng mà nhìn trân trối nữ tử trước mắt đang cười dài.

 

Tạ An Lan vừa lòng bỏ mười lượng bạc vào trong hà bao, vỗ vỗ tay nói:

-"Đi thôi."

 

-"Nhưng.....nhưng , thiếu phu nhân... hai người kia..."

 

Hỉ Nhi cảm thấy chính mình sắp điên rồi, thiếu phu nhân... lập tức đánh ngã hai nam nhân, còn, còn đoạt tiền của bọn họ? Cái này... Hỉ Nhi nhớ tới hai ngày này tứ thiếu gia đối thiếu phu nhân tựa hồ thực khách khí, sẽ không phải là... Tứ thiếu gia cũng sợ hãi thiếu phu nhân chứ? Tính cách thiếu phu nhân đột nhiên đại biến, thật... lợi hại!

 

Tạ An Lan cười nói:

-"Bọn họ là người xấu, nghĩ muốn đánh cướp chúng ta."

 

-"Dạ, dạ… vừa mới rồi Hỉ Nhi rất sợ hãi."

 

-"Cho nên, đánh chạy người xấu có sai sao?"

 

-"Không có."

 

-"Chúng ta đã bị kinh hãi, muốn một chút bồi thường có vấn đề sao?"

 

-"Không có!"

 

-"Cho nên, còn có vấn đề gì?"

 

Hỉ Nhi lắc đầu,

-"Hoàn toàn không có!"

 

-"Bé ngoan, Thiếu phu nhân mời ngươi đi ăn."

 

-"Dạ, dạ... cám ơn Thiếu phu nhân!" Hỉ Nhi vui mừng nói.

 

Mang theo Hỉ Nhi đi dạo trên đường trong chốc lát, nhìn xem thời gian không sai biệt lắm Tạ An Lan liền đi tới Tinh Tuyết Lâu đã ước hẹn với Lục Ly.

 

Tinh Tuyết Lâu tên thật phong nhã, tự nhiên chỗ cũng là phong nhã. Bố trí lịch sự tao nhã không nói, hoàn cảnh cũng thập phần yên tĩnh, mang theo một loại nồng đậm nho nhã nội liễm dành cho người đọc sách.

 

Lúc này trên lầu khách nhân không nhiều lắm, chỉ có hai ba bàn là có người ở một góc thấp giọng nói cười, cũng không như trà lâu tửu quán tầm thường hô bằng gọi hữu, nâng ly cạn chén huyên náo hỗn độn.

 

Lục Ly chính mình một người ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần. Chính là một cái sườn mặt, liền làm cho người ta mang theo một loại hương vị kính nể cùng áp bách.

 

Tạ An Lan hơi hơi nhíu mày, thật cảm thấy mỗi khi Lục Ly chỉ có một mình, sẽ trở nên một Lục Ly nho nhã mà dè dặt thực không giống với cái người chỉ biết đọc sách ở trong trí nhớ của nàng. Chính là cũng không biết là nguyên bản ánh mắt Tạ An Lan có vấn đề, hay là Lục Ly cái gia hỏa này quá giỏi che dấu ngụy trang.

 

-"Tứ thiếu gia." Hỉ Nhi cung kính hành lễ.

 

Lục Ly quay đầu liếc nhìn Tạ An Lan một cái, ánh mắt lướt qua đồ đạc trong tay Hỉ Nhi liền không có lại nhìn, chỉ nói:

-"Ngươi đã đến rồi, ngồi đi."

 

Tạ An Lan gật gật đầu ngồi xuống đối diện hắn, nói với Hỉ Nhi:

-"Buông đồ đạc xuống, cùng nhau ngồi đi."

 

Hỉ Nhi nhìn xem Lục Ly, Lục Ly thờ ơ khẽ gật đầu, Hỉ Nhi mới cẩn thận dè dặt ngồi xuống.

 

Tiểu nhị rất nhanh liền đi lên, Lục Ly thản nhiên nói:

-"Đưa đồ ăn lên đi."

 

Tiểu nhị lên tiếng trả lời rồi đi, Tạ An Lan nhíu mày, gia hỏa này dám không lễ phép một chút sao? Cũng không biết chờ nàng đến mới gọi món ăn sao!

 

Lục Ly hiển nhiên không cảm thấy như vậy, đợi cho tiểu nhị rời đi mới mở miệng hỏi:

-"Trên đường chơi vui không?"

 

Tạ An Lan gật đầu cười nói:

-"Tự nhiên là chơi vui, đáng tiếc... Trong túi không đủ điều kiện."

 

Lục Ly nhìn lướt qua mấy bọc bên cạnh, Tạ An Lan hồn nhiên không thèm để ý,

-"Chút ít đồ này tính là cái gì. Ngươi phải biết rằng, trên đời này... Không có nữ nhân không thích dạo phố, càng không có nữ nhân không thích mua này nọ."

 

-"Cho nên?"

 

-"Cho nên... Gả cho một trượng phu tài đại khí thô, là trọng yếu cỡ nào đấy."

 

-"....."

 

Lục Ly thần sắc cổ quái mà liếc nhìn Tạ An Lan, rốt cuộc vẫn là không có mở miệng trách cứ nàng cực kỳ không phù hợp nữ tử dòng dõi thư hương.

 

Thức ăn rất nhanh liền được đưa lên, Lục Ly chỉ điểm bốn món đồ ăn hai thịt hai rau, Tạ An Lan nhìn lướt qua không có món nàng thích ăn, bất quá cũng không có món nàng đặc biệt chán ghét, chấp nhận ăn đi, người ra tiền là lão đại. Nghĩ đến đây, Tạ An Lan có chút hoài nghi hỏi:

-"Nói... Ngươi có mang bạc trả tiền chứ?"

 

Lục Ly cười lạnh,

-"Không có, chờ ngươi đến trả tiền đấy!"

 

Tiểu nhị dọn đồ ăn quái dị mà liếc nhìn đôi phu thê kỳ quái trước mắt này, ở dưới ánh mắt lạnh lùng của Lục Ly liền rụt lui cổ. Bọn hắn tự nhiên nhận thức Lục Ly, Tứ công tử Lục gia thật ra không cần lo lắng hắn thật sự ăn cơm không trả tiền.

 

Tạ An Lan thử đồ ăn trước mặt, có chút kinh ngạc mà nhíu mày nói:

-"Mùi vị cũng không tệ."

 

Lục Ly thản nhiên nói:

-"Tinh Tuyết Lâu là tửu lâu tốt nhất trong thành Tuyền Châu."

 

Tạ An Lan không nói gì, vẻ mặt nhìn bộ dáng bại gia chi tử mà nhìn Lục Ly.

 

Lục Ly hơi hơi nhíu mày,

-"Như thế nào?"

 

Tạ An Lan lời nói thấm thía mà nói:

-"Không có của cải, cũng đừng phùng má giả làm người mập. Cho dù ngươi mời ta ăn quán ven đường, ta cũng sẽ không chê cười ngươi."

 

Lục Ly lạnh lùng nói:

-"Một khi đã như vậy, ngươi đi ra ngoài ăn đi, dưới lầu rẽ ngoặt góc đường có cái quán hoành thánh, bảy cái tiền đồng có thể mua một chén lớn."

 

-"....."

 

Nam nhân tính toán chi li như vậy đích thực không thường thấy.

 

Lục Ly chuyên tâm ăn cơm không tiếp tục để ý Tạ An Lan, Tạ An Lan vừa ăn cơm vừa đánh giá thiếu niên đối diện. Thời điểm mỹ thiếu niên tức giận cũng là phá lệ mê người, động tác Lục Ly ăn cơm thập phần tao nhã, nhẹ ăn chậm nuốt, không nhanh không chậm, động tác quy củ cũng không câu thúc, cũng chỉ có thư hương đại tộc mới có thể nung đúc ra khí chất như vậy.

 

Vô luận là nguyên bản Tạ An Lan hay là Tạ An Lan hiện tại đều xa xa làm không được tao nhã như Lục Ly, nguyên bản Tạ An Lan là vì sinh ra ở gia cảnh nghèo khó. Hiện tại Tạ An Lan tuy rằng cũng có thể làm ra tư thái tuyệt đối tiêu chuẩn tao nhã, thế nhưng giả vờ cùng trong xương mang ra vẫn có khác nhau.

 

-"Này!" Tạ An Lan một tay chống cằm, kêu lên.

 

Lục Ly ngẩng đầu cũng không nói lời nào, chính là lấy ánh mắt ý bảo nàng có chuyện nói thẳng.

 

Tạ An Lan nói:

-"Ta nghĩ muốn mở một cửa tiệm, ngươi có đề nghị gì không?"

 

Lục Ly có chút ngoài ý muốn nhìn nàng, Tạ An Lan nhíu mày nói:

-"Nhìn ta như vậy làm gì? Trong tay ta chỉ còn lại có chút tiền như vậy, không nghĩ biện pháp, chẳng lẽ chờ miệng ăn núi lở à?"

 

Tạ An Lan xuất giá bất quá hai năm, năm trăm lượng đồ cưới liền chỉ còn lại có hơn một trăm. Tạ An Lan tự nhận là không phải người thích ủy khuất chính mình, không nghĩ biện pháp kiếm tiền, chẳng lẽ chỉ dựa vào một tháng năm lượng bạc của Lục gia mà sống cả đời?

 

Lục Ly buông đôi đũa trong tay, thản nhiên hỏi:

-"Ngươi có tính toán gì?"

 

Tạ An Lan nói:

-"Ta tính bán chút vật nữ tử dùng, bất quá cửa tiệm có chút phiền toái, ta lại không thế nào xuất môn, đối với trong thành không quá quen thuộc."

 

Lục Ly nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn nàng nói:

-"Trong thành Trường Vân Phố phồn hoa nhất, một gian cửa hàng ít nhất cũng phải hai ba trăm lượng, thật sự vẫn có vài địa phương nhỏ vị trí kém hơn. Những thứ ngươi muốn bán ít nhất cũng là nữ tử nhà giàu có mới dùng đi? Mở ở địa phương hẻo lánh, ai đi? Còn có, ngươi tính tìm ai thay ngươi kinh doanh? Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, nếu ngươi tự mình đi làm, gia pháp Lục gia không chỉ một cái."

 

Tạ An Lan nghiến răng,

-"Ta đã biết! Đa tạ, nhắc nhở!"

 

-"Không cần cảm tạ, miễn cho lần sau bị đánh lại trách ta không nhắc nhở ngươi." Lục Ly lãnh đạm cười nói.

 

Tạ An Lan luống cuống nghĩ: ‘Gia hỏa này không biết nói chuyện đàng hoàng sao? Nói thẳng nhắc nhở nàng trước phải tìm người hỗ trợ làm chưởng quầy, sẽ chết sao? Sẽ sao!’

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 10/08/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts