Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 013

☆, Việc không nên làm!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Vừa trở lại Lục gia, Tạ An Lan đã bị Lục phu nhân kêu đi trong sáng ngoài tối ngầm gõ một chút. Trong giọng nói ý tứ nàng thân là nữ quyến không nên tùy ý xuất môn xuất đầu lộ diện vân vân.

 

Cáo biệt Lục phu nhân, Tạ An Lan lòng tràn đầy phiền chán về trong viện chính mình, trong lòng yên lặng suy tính khả năng rời nhà trốn đi.

 

Bản đại thần cũng xem như là sống lại một đời, cũng không phải là vì đến chơi trạch đấu với một đám đàn bà!

 

Chỉ là.....nghĩ đến thân phận Tạ An Lan, còn có cái phụ thân tú tài ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn nữ nhi. Tuy rằng nói Tạ tú tài không phải phụ thân của nàng, nhưng nàng dùng thân thể cùng thân phận Tạ An Lan, không có khả năng không them đếm xỉa mà vứt bỏ lão cha của người ta.

 

Thời đại này người đọc sách coi trọng nhất là thanh danh, nếu có một nữ nhi rời nhà trốn đi, nói không chính xác Tạ tú tài trực tiếp sẽ bị tức chết đi. Mặt khác, thân phận, đường đi đều là cái vấn đề, thế đạo này nữ tử độc thân ở đâu cũng không tốt, không biết đường đi nàng thậm chí đi không ra ngoài trăm dặm thành Tuyền Châu. Nói không chính xác còn bị người Lục gia báo quan truy nã.

 

Đương nhiên, điểm phiền toái nhỏ ấy không làm khó được Thanh Hồ, vấn đề là.....chẳng lẽ nàng thật sự cả đời ẩn cư ở núi hoang dã ngoại, hoặc là mai danh ẩn tích sao? Đối với một người chỉ nghĩ cơm đến há mồm, áo đến giơ tay, đặc công xuất ngũ cẩm y ngọc thực mà nói, cuộc sống ẩn sĩ thật sự không phù hợp với mong đợi của nàng. Nàng càng không có như Đông Ly tiên sinh "Hái cúc dưới Đông Ly, xa thấy núi Nam Sơn" nhàn hạ thoải mái.

 

Lục Ly giương mắt nhìn thoáng qua thê tử ngồi ở một bên thần sắc thiên biến vạn hóa, nhíu mày hỏi:

-"Làm sao vậy? Phu nhân nói với ngươi cái gì mà sắc mặt khó coi như vậy?"

 

Tạ An Lan giương mắt, lười biếng hỏi:

-"Nói, nhà các ngươi khi nào thì mới có thể phân gia*?"

 

(Chú thích: phân gia là ra ở riêng)

 

Lục Ly nhíu mày, thản nhiên nói:

-"Lục gia là đại gia tộc, thời điểm phụ thân còn tại thế, sẽ không phân gia. Lời này không cần ở bên ngoài nói lung tung."

 

Tạ An Lan cho hắn một ánh mắt "Ta không ngốc", nếu không nhìn ra gia hỏa này bề ngoài thuần lương nội tâm phúc hắc, quan hệ với Lục gia cũng không tốt, nàng căn bản sẽ không đề nghị ở trước mặt hắn.

 

Tạ An Lan nằm úp sấp ở trên bàn, có chút buồn bực ai thán,

-"Mẹ cả ngươi cảnh cáo ta không được tùy tiện xuất đầu lộ diện đi ra ngoài. Mạc danh kỳ diệu*, ta nhớ rõ mấy cái tẩu tử kia của ngươi còn có nha đầu Lục Kiều kia cũng thường xuyên xuất môn mà. So sánh với các nàng, ta quả thực là không ra cổng trước không bước cổng trong được chứ?"

 

(Chú thích: Mạc danh kỳ diệu là chả hiểu vì sao, không biết từ đâu ra)

 

Lục Ly nhíu mày, buông cuốn sách trong tay xuống, nói:

-"Không nghiêm trọng như vậy, ngươi chỉ cần đừng làm ra việc gì, bình thường xuất môn đi dạo phố hoặc là tham gia một ít nữ quyến tụ hội trong thành đều không sao."

 

-"Thật sao?"

Tạ An Lan hoài nghi,

-"Nhìn dáng dấp mẹ cả ngươi, giống như ta không nghe lời bà, bà sẽ cho ngươi hưu ta. Ta nói với ngươi, có thể hưu ta, nhưng phải trả lại toàn bộ đồ cưới của ta cho ta."

 

Cầm lại đưa cho phụ thân tú tài dưỡng lão cũng tốt hơn so với tiện nghi cho tiểu tử hỗn đản này dùng.

 

-"Nói bậy bạ gì đó."

Lục Ly tức giận mà trừng mắt liếc nàng nói:

-"Ngươi có biết nữ nhân bị hưu sẽ sống qua ngày ra sao không? Địa phương lễ giáo khắc nghiệt, nói không chừng sẽ bị bắt đến từ đường xử tử. Nhà mẹ đẻ của ngươi kia, Tạ gia cũng là một đại gia tộc, đến lúc đó phụ thân ngươi cũng không thể nào cứu được ngươi."

 

Đại gia tộc không phải là giàu có, Tạ gia ngay tại trong Tạ gia thôn cách thành Tuyền Châu bảy tám mươi dặm, toàn bộ mọi người trong thôn đều họ Tạ. Tạ tú tài mặc dù có công danh trong người, thế nhưng thời đại này trừ bỏ quan phủ, không có gì so với quyền lợi gia tộc lớn hơn nữa.

 

Ở địa phương nông thôn hẻo lánh, thậm chí quyền lợi gia tộc so với quan phủ còn lớn hơn. Từ xưa còn có cách nói hoàng quyền luôn dưới huyện lệnh, như cái Tạ gia thôn một địa phương như vậy, tộc trưởng chính là người có quyền lớn nhất.

 

Tạ An Lan lơ đễnh, mơ tưởng giết nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Bất quá nàng cũng chỉ là nói một chút mà thôi, dù sao cũng phải suy xét cho tình cảnh của phụ thân tú tài.

 

Thấy nàng như thế, Lục Ly nói:

-"Ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ngươi không làm cái việc gì quá đáng, ta không mở miệng cho dù là phu nhân cũng không thể làm gì đối với ngươi."

 

Nhiều nhất chỉ là xuất ra gia pháp đánh một chút thôi, thật muốn Lục phu ép thứ tử hưu thê, bà không đảm đương nổi cái đó.

 

Tạ An Lan mỉm cười,

-"Xin hỏi, cái gì gọi là không quá đáng?"

 

Lục Ly lạnh nhạt nhìn nàng nói:

-"Phạm pháp, vượt tường, ngỗ nghịch."

 

-"Cứ như vậy?" Tạ An Lan nhíu mày nói.

 

-"Ngươi còn muốn như thế nào nữa?" Lục Ly hỏi.

 

Tạ An Lan nâng cằm suy tư trong chốc lát, rồi nhún nhún vai nói:

-"Tạm thời cũng chỉ như vậy, ai kêu ta mệnh khổ đây."

 

Nếu sớm biết rằng sẽ xuyên qua loại sự tình này, nàng nhất định thắp hương bái Phật cầu một cái thân nam nhi! So sánh với loại thân phận nghẹn khuất này, nàng tình nguyện thay đổi giới tính đi cua tiểu mỹ nhân...

 

Gân xanh nơi thái dương Lục Ly mơ hồ giật giật, cảnh cáo mà nhìn Tạ An Lan nói:

-"Còn có hai tháng sẽ thi hương, trong khoảng thời gian này ngươi tốt nhất an phận một chút. Trễ nhất sang năm, chúng ta có thể rời khỏi Lục gia."

 

-"Di?" Tạ An Lan có chút kinh ngạc, rất nhanh hiểu được nhướng mày nói: "Xem ra ngươi thực sự rất tự tin."

 

Loại chuyện khoa cử này, dùng đời sau hình dung như thi vào đại học, "thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc" để hình dung một chút cũng không sai, thậm chí còn khó hơn nữa. Thi hương không nói, thi hội chính là ba năm mới cử hành một lần, một lần người trúng tuyển nhiều nhất cũng chỉ có ba bốn trăm người. Thiếu niên Lục Ly tuy rằng nghe nói là tài tử nổi danh Tuyền Châu... Bất quá hắn cũng tự tin quá mức đi?

 

Chống lại ánh mắt hoài nghi của nàng, Lục Ly hừ nhẹ nói:

-"Chuyện này không cần ngươi bận tâm."

 

Tạ An Lan nhún nhún vai nói:

-"Được rồi, vậy vinh hoa phú quý về sau của ta liền nhờ phu quân phí tâm. Phu quân yên tâm, vạn nhất ngươi thi rớt, ta sẽ không cười nhạo ngươi đâu."

 

Lục Ly trừng mắt nhìn nàng, sau một lúc lâu, rốt cục vẫn là hít sâu một hơi, phẩy tay áo bỏ đi.

 

Tạ An Lan nhìn bóng lưng hắn biến mất ở cửa, nhíu đôi mày thanh tú như có chút suy tư. Hỉ Nhi đứng ở một bên đã sớm bị dọa ngây người lúc này mới thở phào một cái, nhỏ giọng nói:

-"Thiếu phu nhân, phu nhân... phu nhân, Tứ thiếu gia..."

 

Hỉ Nhi nói năng lộn xộn. Tạ An Lan nghiêng đầu hỏi nàng,

-"Hỉ Nhi, ngươi cảm thấy Thiếu phu nhân ta biến đổi nhiều hay không?"

 

Hỉ Nhi sửng sốt, gật đầu nói:

-"Đương nhiên nhiều…, thiếu phu nhân trước kia một chút cũng không thích nói chuyện."

 

Lại càng không dám nói chuyện như vậy với Tứ thiếu gia.

 

Tạ An Lan hí mắt nói:

-"Ngươi là nghĩ như thế nào?"

 

Hỉ Nhi khó hiểu nói:

-"Thiếu phu nhân không phải nói đã nghĩ thông suốt, phải sống khoái hoạt sao? Nô tỳ cũng hiểu được trước kia Thiếu phu nhân rất ủy khuất chính mình, các lão nhân đều nói rất nhiều chuyện trải qua cửa sinh tử một lần là có thể nghĩ rõ ràng. Thiếu phu nhân như vậy tốt lắm mà."

 

Tạ An Lan nói:

-"A? Vậy Lục Ly kia vì cái gì không hỏi một tiếng?"

 

Lục Ly cái hàng lậu kia cũng không dễ bị lừa dối như Hỉ Nhi vậy, thế nhưng hắn cư nhiên không hỏi một tiếng một câu, trực tiếp liền nhận định Tạ An Lan trước kia an phận thủ thường đều là ngụy trang, hiện tại bộ dáng này mới là tính cách thực sự. Thế nhưng... với thông minh của Lục Ly, Tạ An Lan từ trước có phải hay không ngụy trang, hắn thật sự nhìn không ra sao?

 

Không chút để ý mà sờ soạng lòng bàn tay, Tạ An Lan trong lòng nói thầm: ‘Trước mắt còn không có đường nào thích hợp để đi, tạm thời mình còn không nghĩ sẽ buông tha Lục gia gốc cổ thụ này. Cho nên.....thiếu niên Lục Ly, ngươi đừng giở trò gì. Thiếu niên…..cần cổ ngươi, không rắn chắc đâu.’

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 19/08/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts