Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 014

☆, Bọn nha đầu Phương Thảo Viện.

Edit + Beta: Đào Mai

 

-"Thiếu phu nhân, Vân ma ma đến đây." Ngoài cửa, một tiểu nha đầu đến bẩm báo.

 

Tạ An Lan hồi thần lại, thản nhiên gật đầu nói:

-"Đã biết, cho các nàng lại đây đi."

 

-"Dạ."

 

Tuy rằng Tạ An Lan đã tỉnh lại mấy ngày, thế nhưng mấy ngày nay nha đầu nàng dùng bên cạnh đều chỉ có một mình Hỉ Nhi. Trên thực tế thân là Tứ thiếu gia cùng Thiếu phu nhân Lục gia, tuy rằng đãi ngộ so ra kém con trai trưởng, bất quá bên cạnh Tạ An Lan vẫn có hai nha đầu, trong viện cũng có mấy tiểu nha đầu cùng bà tử làm việc nặng.

 

Bên người Lục Ly chỉ có một đại a đầu kêu Phục Linh cùng một gã sai vặt tùy thân. Chính là nha đầu kêu Phục Linh kia một lòng đặt ở trên người Lục Ly, không để nàng một thiếu phu nhân này vào mắt, một đại a đầu khác bên người nàng kêu Nguyệt Nhi là Lục phu nhân cho, lại không coi Tạ An Lan ra gì. Tạ An Lan vừa tới chỗ này, cũng mặc kệ bọn họ.

 

Chỉ chốc lát sau, một phụ nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi mang theo một đám người đi vào. Đối với Tạ An Lan có chút tùy ý nói:

-"Tứ Thiếu Phu Nhân, kêu chúng ta đến có chuyện gì không?"

 

Phụ nhân này đúng là quản sự ma ma Phương Thảo Viện, phu gia họ Vân, mọi người liền tôn xưng một tiếng Vân ma ma.

 

Tạ An Lan giương mắt nhìn bà một cái, Vân ma ma trong lòng không khỏi có chút không được tự nhiên. Bình thường không chú ý, nay đột nhiên bị Tứ Thiếu phu nhân này không chớp mắt liếc mình một cái, trong lòng thế nhưng nhảy dựng sinh ra cảm giác e ngại. Vân ma ma lắc đầu, chỉ cho là chính mình suy nghĩ nhiều. Bất quá khi mở miệng vẫn là cẩn thận hơn vài phần,

-"Không biết, thiếu phu nhân có gì phân phó?"

 

Tay Tạ An Lan vừa gõ nhẹ mặt bàn bên cạnh, vừa thản nhiên nói:

-"Đem cái nha đầu kêu Nguyệt Nhi kia, đuổi đi cho ta."

 

-"Cái gì?!" Vân ma ma sửng sờ.

 

Một thiếu nữ đứng ở bên cạnh lại nhịn không được hét ầm lên,

-"Thiếu phu nhân, ngươi dựa vào cái gì đuổi ta?"

 

Tạ An Lan thản nhiên nói:

-"Dựa vào cái gì? Chỉ bằng bên cạnh ta chỉ có một cái đại a đầu Hỉ Nhi không đủ dùng, tính bán đi người dư thừa rồi mua một cái khác."

 

Vân ma ma vội vàng cười bồi nói:

-"Thiếu phu nhân chê cười, Nguyệt Nhi cũng là nha đầu bên cạnh Thiếu phu nhân mà. Nếu như Thiếu phu nhân cảm thấy không đủ dùng, bẩm báo phu nhân sẽ ban thưởng Thiếu phu nhân thêm hai người là được. Nhà chúng ta người như vậy, chỉ có mua người, nào có bán người."

 

Nha đầu kêu Nguyệt Nhi kia cũng phản ứng lại, ô ô nức nở mà khóc kể. Trong lời nói đều là nàng là do phu nhân ban tặng, Thiếu phu nhân không thể tùy tiện bán nàng.

 

Tạ An Lan cười lạnh nói:

-"Không có bán người? Nha đầu không dùng được không bán, chẳng lẽ để làm lão tổ tông mà cung phụng à? Không bằng, ta tự mình đi hỏi phu nhân một chút, nha đầu kia có phải hay không đến Phương Thảo Viện làm đại tiểu thư? Ta tỉnh lại đã vài ngày, thế nhưng gặp đều không có gặp qua mặt nha đầu kia. Quả nhiên thật sự là quý giá!"

 

Nguyệt Nhi phịch một cái quỳ xuống đất, nói:

-"Thiếu phu nhân minh giám, mấy ngày nay thân thể nô tỳ không khoẻ, không dám hầu hạ ở trước mặt Thiếu phu nhân."

 

Tạ An Lan thưởng thức góc áo,

-"A? Thân thể không khoẻ à? Uống thuốc gì, đã xem vị đại phu nào?"

 

Nguyệt nhi gượng cười nói:

-"Nô tỳ thân phận hèn mọn, làm sao có thể xem cái đại phu gì, uống được thuốc gì? Bất quá là ở trong phòng dưỡng thôi."

 

Tạ An Lan mỉm cười,

-"Nếu bị bệnh, vậy lôi ra ngoài đi. Tứ thiếu gia sắp thi hương, vạn nhất lây bệnh qua cho Tứ thiếu gia làm sao bây giờ?"

 

Vân ma ma khó xử nói:

-"Thiếu phu nhân, nha đầu này tuy rằng lười biếng, rốt cuộc là phu nhân đưa, như vậy có phải hay không có chút không ổn?"

 

Tạ An Lan thản nhiên nói:

-"Thật sự không biết ở trong mắt phu nhân, một cái nha đầu so với khoa cử của Tứ thiếu gia còn trọng yếu hơn? Nếu như ngay cả một chút chuyện ấy cũng làm không xong, ngươi cũng đi theo nàng đi thôi."

 

Vân ma ma nhất thời thay đổi sắc mặt, nếu như cũng bị đuổi ra Phương Thảo Viện, bà còn không bị người cười chết? Chỉ là, Tứ Thiếu phu nhân ngày xưa yếu đuối không tranh như thế nào lại trở nên cường ngạnh như thế?

 

-"Thiếu phu nhân."

Một nha đầu đứng kế bên Nguyệt Nhi đứng ra, nói:

-"Thiếu phu nhân, Nguyệt Nhi ngay cả không đúng nhưng dù sao cũng là trưởng giả ban tặng, nếu như truyền ra ngoài chẳng phải là khiến cho người ta nói Tứ thiếu gia bất hiếu? Một cái nha đầu không có gì ghê gớm, thế nhưng thanh danh Tứ thiếu gia..."

 

-"Ngươi lại là ai?"

 

Tạ An Lan bình tĩnh mà nhìn thiếu nữ trước mắt, cở chừng mười tám mười chín niên kỷ, bộ dáng thật ra không sai. Nhìn Tạ An Lan trong ánh mắt lại tràn ngập không cho là đúng.

 

Nha đầu kia hơi hơi khẽ chào, bình tĩnh nói:

-"Nô tỳ là Phục Linh hầu hạ bên cạnh Tứ thiếu gia."

 

Phục Linh đương nhiên sẽ không nghĩ đến Tạ An Lan là không biết nàng, dù sao Tạ An Lan cũng đã gả vào hai năm.

 

-"Nguyên lai là... nha đầu bên cạnh Tứ thiếu gia, hả."

Tạ An Lan chậm rãi nói:

-"Ngươi hiền lành như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi mới là Tứ Thiếu phu nhân đấy!"

 

-"Nô tỳ không dám, Thiếu phu nhân nói quá lời." Thần sắc Phục Linh khẽ biến, cung kính nói.

 

Tạ An Lan liếc mắt quét qua nàng nói:

-"Đã không dám, liền đợi ở một bên đi. Ta muốn làm như thế nào, không cần ngươi phải nói leo."

 

Đáy mắt Phục Linh hiện lên một tia không phục, cắn răng nói:

-"Nô tỳ là vì tốt cho Tứ thiếu gia."

 

Tạ An Lan che miệng cười, tựa tiếu phi tiếu mà đánh giá Phục Linh nói:

-"Nói như vậy, ngươi cảm thấy bản thân Thiếu phu nhân ta là đang hại Tứ thiếu gia?"

 

Phục Linh không nói lời nào, nhưng biểu tình trên mặt cũng đã thuyết minh hết thảy. Tạ An Lan thu lại tươi cười trên mặt, lãnh đạm nói:

-"Cho dù ta đang hại hắn, cũng là chuyện tình giữa hai phu thê chúng ta, không cần một cái nha đầu như ngươi phải lắm mồm! Chờ ngươi có tư cách này, lại đến trước mặt ta thuyết giáo."

 

Nha đầu này từ mười một mười hai tuổi đã bắt đầu hầu hạ Lục Ly, ở trước mặt nguyên chủ Tạ An Lan lại ẩn ẩn tự cho mình là người trong phòng Lục Ly. So với Nguyệt Nhi chậm trễ, nhưng thật ra nguyên chủ Tạ An Lan càng chán ghét nha đầu này, nàng ta thường thường ở trước mặt Lục Ly làm cho nguyên chủ nan kham. Thậm chí cũng nghĩ đến nha đầu kia thật là thị thiếp của Lục Ly, chính là Lục Ly bận tâm thanh danh mới không có lập tức thu phòng thôi.

 

Nhưng hiện tại Tạ An Lan đã hiểu được, nha đầu kia căn bản là không có được sủng ái như nguyên chủ nghĩ. Bất quá là một bên tình nguyện thôi.

 

Phục Linh bị Tạ An Lan nhìn thấu nói đến hai gò má đỏ lên, trong mắt cũng đầy nước mắt còn chưa rơi.

 

-"Vấn an Thiếu phu nhân." Một gã sai vặt vội vàng chạy tới, cung kính chào hỏi Tạ An Lan.

 

Nhìn thấy hắn, đáy mắt Phục Linh lập tức dâng lên vài phần vui mừng,

-"Mạch Đông!"

 

Gã sai vặt này chính là Mạch Đông bên cạnh Lục Ly.

 

Mạch Đông chỉ liếc Phục Linh một cái liền cúi đầu, cung kính nói:

-"Thiếu gia nghe nói Thiếu phu nhân đang chỉnh đốn nội vụ trong viện, sai tiểu nhân đến bẩm báo với Thiếu phu nhân, nay bên cạnh Thiếu gia không cần nha đầu. Nếu nha đầu kêu Nguyệt Nhi kia không còn dùng được, vậy đưa Phục Linh cho Thiếu phu nhân dùng. Trở lại bên cạnh Thiếu gia thêm một gã sai vặt nữa là được."

 

Nghe xong lời Mạch Đông nói, sắc mặt Phục Linh nhất thời tái nhợt,

-"Thiếu... Thiếu gia..."

 

Tạ An Lan nhíu mày nói:

-"Cho ta?"

 

Nàng cũng không muốn dùng người của Lục Ly, còn là một nha đầu một lòng muốn làm di nương cho Lục Ly.

 

Mạch Đông tựa hồ cũng không ngoài ý muốn, nói:

-"Thiếu gia nói, nếu Thiếu phu nhân không thích Phục Linh, vậy cho nàng về nhà đi thôi, nàng không phải con trong phủ gia sinh ra, nguyên bản cũng đã đến tuổi phải trở về."

 

Tạ An Lan nhíu mày, nghĩ nghĩ nói:

-"Ta đã biết, ngươi đi đi."

 

-"Dạ, tiểu nhân cáo lui."

 

Tạ An Lan thần sắc đạm mạc nhìn Nguyệt Nhi cùng Phục Linh trước mắt, thần sắc Nguyệt Nhi còn có vài phần ấm ức, Phục Linh lại hoàn toàn là một mảnh trắng bệch vô thố.

 

Tạ An Lan cũng không để ý tới hai người, chính là nói với Vân ma ma:

-"Mang các nàng đi chỗ nào nên đi mà xử lý đi, làm không tốt ngươi cũng không cần để ta gặp."

 

Vân ma ma trong lòng thầm hận Tạ An Lan vô lễ với chính mình như thế, lại vẫn phải nhịn xuống. Tạ An Lan là chủ tử bà không thể tùy ý chống đối, nhưng đến chỗ phu nhân...

 

-"Những người còn lại, an phận thủ thường làm tốt việc của chính mình. Ta cũng không có thói quen khắt khe với hạ nhân, nhưng... các ngươi tốt nhất cũng không nên cho ta có cớ đuổi các ngươi đi. Đều đi thôi."

 

Nói xong, liền đứng dậy đi vào phòng trong.

 

Về phần Phục Linh đã xụi lơ trên mặt đất? Ha ha, là chủ tử Lục Ly của nàng không cần nàng, Tạ An Lan cũng không có thói quen ôm trách nhiệm đến trên người mình. Huống chi, hiện tại nha đầu kia đáng thương, lúc trước thời điểm trong tối ngoài sáng ngầm chèn ép nguyên chủ cũng không có cảm thấy nguyên chủ đáng thương. Tám phần còn cảm thấy nguyên chủ không xứng với thiếu gia của nàng, cản đường nàng?

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 24/08/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts