Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 015

☆, Tâm mẹ cả!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Trong thư phòng.

 

Mạch Đông đi vào, cung kính mà thấp giọng nói:

-"Thiếu gia."

 

Lục Ly đang đề bút viết liền dừng tay, ngẩng đầu lên thản nhiên hỏi:

-"Thế nào?"

 

Mạch Đông nói:

-"Thiếu phu nhân sai người đưa Nguyệt Nhi cùng Phục Linh ra ngoài."

 

Lục Ly không nói, mà Mạch Đông lại do dự có nên hay không mở miệng cầu tình thay Phục Linh. Dù sao Phục Linh đi theo thiếu gia nhiều năm như vậy, cảm tình khẳng định là có. Huống chi, bình thường hắn cũng được Phục Linh chiếu cố không ít.

 

Chính là còn chưa có mở miệng, liền chống lại ánh mắt đạm mạc của Lục Ly. Trong lòng không khỏi giật mình, lời nói đến bên miệng cũng gọn gàng nhanh chóng nuốt trở vào.

 

-"Ngươi có lời muốn nói?" Lục Ly hỏi.

 

Mạch Đông vội vàng lắc đầu nói:

-"Không có, tiểu nhân chỉ nghe Thiếu gia phân phó."

 

Lục Ly thản nhiên nói:

-"Rõ ràng là tốt rồi, ta không thích người lắm miệng, càng không thích người tự cho là thông minh. Ngươi hiểu không?"

 

Mạch Đông chỉ cảm thấy lời Lục Ly nói giống nhau một chữ một chữ đập vào ngực hắn, trên trán cũng theo đó toát ra mồ hôi lạnh. Vội vàng nói:

-"Tiểu nhân hiểu được, tiểu nhân hiểu được."

 

Cho dù là ở trước mặt lão gia, hắn cũng chưa bao giờ cảm giác được áp bách quá lớn như thế. Thiếu gia trước sau như một tính tình rất tốt, không nghĩ tới nổi giận lên thế nhưng đáng sợ như thế. Vấn đề là... căn bản hắn không biết thiếu gia vì cái gì mất hứng. Chính là vì không biết, cho nên càng thêm sợ hãi.

 

Lục Ly thế này mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, nói:

-"Ngày mai ngươi đi nói với quản sự, nói bên người ta thiếu một người. Nếu hắn cho ngươi chọn người, ngươi liền chọn vài tên mười sáu tuổi trở lên, thân thủ tốt mang về cho ta chọn. Minh bạch chưa?"

 

-"Tiểu nhân hiểu được." Mạch Đông đáp.

 

-"Đi đi."

 

Lục Ly gật gật đầu không hề để ý đến hắn, cúi đầu tiếp tục viết chữ.

 

Mạch Đông xem ở trong mắt, trong lòng cũng là hơi hơi lạnh cả người. Phục Linh hầu hạ thiếu gia gần mười năm, nay vô duyên vô cớ một câu nói…..Thiếu gia liền đuổi nàng ra ngoài ngay cả hỏi đều không hỏi một câu...

 

Phục Linh ở Lục gia không có căn cơ gì, nhưng Nguyệt Nhi lại không đồng dạng, sau khi bị đuổi ra Phương Thảo Viện lập tức liền ầm ĩ đến trước mặt Lục phu nhân.

 

Lục phu nhân cũng không nghĩ tới không chớp mắt thế nhưng thê tử của thứ tử sẽ làm ra chuyện như vậy. Ngẫm nghĩ vẫn là gọi Tạ An Lan tới Minh Lan Viện xét hỏi.

 

Tạ An Lan nghe Lục phu nhân chất vấn xong, thập phần ủy khuất, nói:

-"Mẫu thân, ngài cũng biết con dâu xuất thân nghèo khó, phu quân nay còn đang đọc sách, trừ bỏ một tháng mười lượng bạc cũng không có thu nhập gì. Ngài bảo tức phụ nuôi không một cái nha đầu ở trong sân cái gì cũng không làm, tức phụ thật sự là có chút….. Tuy rằng bạc cũng không phải tức phụ ra, thế nhưng có thể tiết kiệm một ít cũng tốt mà."

 

Thấy bộ dáng nàng không ra hình dạng gì, Lục phu nhân nhịn không được vỗ trán. Đại thiếu phu nhân Lục gia ngồi ở bên cạnh Lục phu nhân che miệng cười nói:

-"Đệ muội, muội thật sự không hiểu à, bên cạnh chỉ có một nha đầu để cho ngoại nhân thấy sẽ nói ra cái gì? Không biết còn tưởng rằng Lục gia chúng ta khắt khe nhi tức đấy!"

 

Tạ An Lan nói:

-"Nhưng... nha đầu kia ba ngày hai ngày là không thấy được người, chỉ nói bị bệnh phải dưỡng bệnh. Ngoại nhân nhìn thấy nếu biết chuyện thì nói Lục gia tử tế với hạ nhân, không biết chuyện còn tưởng rằng nàng là thiên kim của Lục gia đấy! Nếu nàng cả ngày sinh bệnh, còn không bằng đưa đi ra ngoài quên đi, vạn nhất lây bệnh cho Tứ thiếu gia làm sao được. Dù sao nàng cũng là con sinh ra ở trong nhà, đổi một việc không cần hầu hạ ở trước mặt chủ tử là được."

 

Nguyệt Nhi liên tục dập đầu nói:

-"Phu nhân minh giám, Đại thiếu phu nhân minh giám a, nô tỳ không có bệnh! Sẽ không... Sẽ không lây bệnh cho chủ tử!"

 

Tạ An Lan bất mãn mà nhíu mày nói:

-"Ngươi nha đầu kia như thế nào miệng đầy mê sảng? Mới vừa rồi ở Phương Thảo Viện còn nói ngươi bị bệnh, không có tiền để thỉnh đại phu, chỉ có thể ở trong phòng uống thuốc dưỡng bệnh, ta xem cây trâm trên đầu ngươi kia cũng đáng không ít tiền đi? Lúc này lại ở trước mặt mẫu thân nói không có bệnh? Vậy mấy ngày nay ngươi đang làm gì?"

 

(Chú thích: tức phụ, nhi tức là con dâu)

 

Nguyệt Nhi ấp a ấp úng, xin giúp đỡ mà nhìn về phía Vân ma ma đứng ở một bên.

 

Tạ An Lan cũng không lại nhìn nàng, bụm mặt làm dáng gạt lệ nói:

-"Ta cũng lười quản ngươi có bệnh hay không bệnh, nha đầu miệng đầy lời nói dối như vậy ta dùng không nổi. Chờ ngươi ngày nào đó lại nói dối hồ lộng ta, còn không bằng ta chính mình động thủ thôi. Dù sao ta cũng không phải từ nhỏ luôn được người quý giá hầu hạ. Thỉnh mẫu thân ân chuẩn, gia phụ từ nhỏ đã dạy nhi tức làm người phải thành thực, người như vậy nhi tức thật sự không thể giữ ở bên người."

 

Nghe nàng bùm bùm lốp bốp mấy câu, Lục phu nhân chỉ cảm thấy trở nên đau đầu. Giơ tay nâng trán khoát tay nói:

-"Thôi, không phải chuyện lớn khóc sướt mướt làm gì? Nha đầu kia ngươi không muốn cũng được, trở về lại chọn một nha đầu ngươi thích là được. Ngươi đi về trước đi, ta muốn nghỉ ngơi."

 

Tạ An Lan lập tức đứng dậy, hơi hơi khom người,

-"Nhi tức cáo lui."

 

Xoay người đi ra cửa, thời điểm đi ngang qua Nguyệt Nhi hướng nàng nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu mà quét mắt liếc Vân ma ma một cái, sắc mặt Vân ma ma cũng là cứng đờ, vội vàng đuổi theo cước bộ Tạ An Lan đi ra ngoài.

 

Sau khi cho người mang Nguyệt Nhi ra ngoài, Đại thiếu phu nhân mới nói:

-"Mẫu thân, đệ muội thoạt nhìn tựa hồ..."

 

Lục phu nhân hừ nhẹ nói:

-"Ta đã cho người hỏi thăm qua, Tạ gia kia tuy rằng ra cái tú tài rốt cuộc là nông dân, ngươi thật nghĩ Tạ thị kia là một kiều tiểu thư nhã nhặn sao? Mẫu thân nàng mất sớm, loại trưởng nữ để tang mẫu thân này nếu không phải mệnh tốt há có thể gả đến nhà chúng ta? Phụ thân nàng là một tú tài không thông sự đời, Tạ thị tuổi còn nhỏ đã phải chiếu cố phụ thân nàng, còn phải lo liệu sự tình trong nhà, nếu như cái gì cũng đều không hiểu đã sớm bị người ăn mất. Lúc trước chỉ sợ là vừa đến Lục gia mới không dám hành động thôi. Loại nha đầu đến từ nông thôn này, cho dù đanh đá một chút cũng không ra gì, không cần để ở trong lòng. Ngươi nhìn một cái chuyện nàng làm đi? Hôm nay ầm ĩ một phen, đều đã đắc tội mấy quản sự trong Phương Thảo Viện. Những hạ nhân đó hả, đặc biệt những người trong nhà đã sinh con, xem không đáng chú ý nhưng rất nhiều đều làm việc trong phủ, nàng một người không có căn cơ lại không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, sự tình từ nay về sau còn nhiều."

 

Đại thiếu phu nhân thuận theo, một khi nghĩ tới cũng là mỉm cười cười nói:

-"Mẫu thân nói đúng."

 

Lục phu nhân vỗ vỗ tay nàng nói:

-"Ngươi đừng quản chuyện Phương Thảo Viện. Bây giờ chuyện khẩn yếu nhất là Huy nhi thi hương. Bất quá cũng đừng khiến cho hắn mệt mỏi, bình thường cho người hầm nhiều canh bổ cho hắn, nếu như không đủ cho người đến chỗ ta lấy."

 

Đại thiếu phu nhân gật đầu nói:

-"Mẫu thân yên tâm, con biết. Tiên sinh ở thư viện của phu quân cũng nói thi hương đối với phu quân mà nói không khó."

 

Lục phu nhân vui mừng mà cười nói:

-"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

 

-"Chính là..." Đại thiếu phu nhân có chút khó xử mà nhìn nhìn Lục phu nhân nói: "Chính là, Tứ đệ chỉ sợ là..."

 

Nghe vậy, sắc mặt Lục phu nhân nhất thời trầm xuống, trầm giọng nói:

-"Nhắc tới hắn làm cái gì? Một đứa con do nha đầu sinh ra mà thôi, không thể lên được mặt bàn. Cho dù hắn khảo trúng, lão gia cũng sẽ không coi trọng hắn."

 

Đại thiếu phu nhân thấy thế cũng không dám lại nói thêm cái gì, chỉ tại trong lòng âm thầm thở dài, nói là nói như vậy, thế nhưng một trưởng tử nhiều lần bị một thứ tử áp ở trên đầu, trên mặt trượng phu của mình làm sao sẽ đẹp mắt đây?

 

Hiển nhiên Lục phu nhân cũng nghĩ tới vấn đề này, rủ mắt nói:

-"Ngươi nói với Huy nhi, không cần lo lắng. Việc này trong lòng ta có tính toán, trước tiên phải suy nghĩ một chút rồi lại nói."

 

-"Dạ, đa tạ mẫu thân." Đại thiếu phu nhân vui mừng nói.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 26/08/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts