Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 017

☆, Cha con!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Tạ gia là một tòa tiểu viện chỉ có ba gian phòng chính. Nói là viện, chung quanh phòng chẳng qua là một vòng rào tre thôi, dù cho ở Tạ gia thôn nơi như thế này cũng không được tốt lắm.

 

Lúc trước Tạ tú tài đem sính lễ Lục gia đưa tới hợp với toàn bộ tiền của chính mình dành dụm nhiều năm qua đều đưa cho Tạ An Lan làm đồ cưới mang về Lục gia. Chính mình vẫn như cũ ở tư thục trấn trên dạy học, mỗi ngày phải đi mười dặm đường qua lại trấn trên cùng Tạ gia thôn, có đôi khi cũng ở tại tư thục, nếu Tạ An Lan đến sớm một chút, chỉ sợ trong nhà cũng không có người.

 

Nhìn phòng ở có chút tối tăm lại trống rỗng, cho dù là tự nhận ý chí sắt đá trong lòng Tạ An Lan cũng không khỏi có chút khổ sở.

 

-"Phụ thân, phụ thân đừng làm, để đó cho con làm."

 

Nhìn thấy Tạ tú tài vội vàng muốn đi nấu nước, Tạ An Lan vội vàng ngăn cản.

 

Từ trước có nguyên chủ ở nhà còn có thể giúp ông nấu cơm giặt giũ quần áo, sau khi nguyên chủ xuất giá việc này lại chỉ có thể chính ông làm. Nhìn bộ dáng ông không đầu không đuôi mà đảo quanh, Tạ An Lan biết hai năm này chỉ sợ vị tiện nghi phụ thân này cũng chưa học được tự mình chiếu cố chính mình.

 

Tạ tú tài lắc đầu nói:

-"Như vậy sao được? Hiện tại Lan nhi là Thiếu phu nhân Lục gia, để cho người bên cạnh con nhìn thấy sẽ chê cười con."

 

Tạ An Lan bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt,

-"Nữ nhi chính mình ngồi lại để cho phụ thân bận việc, người khác sẽ không chê cười nữ nhi à? Quên đi, nữ nhi sai người đến làm, phụ thân, chúng ta ngồi xuống trò chuyện đi."

 

Tạ tú tài do dự một chút, nhưng ông thực sự lo lắng nữ nhi đột nhiên trở về, thế này mới gật gật đầu ngồi xuống.

 

Tạ An Lan gọi Hỉ Nhi cùng xa phu tới, bảo bọn họ lập tức đi phòng bếp dọn dẹp một chút.

 

Tuy rằng Hỉ Nhi là đại a đầu bên cạnh Tạ An Lan, nhưng trước khi Tạ An Lan gả vào Tạ gia cũng chỉ là nha đầu làm việc nặng Lục gia mua vào mà thôi, chịu khổ cũng không ít, đối với chút việc này cũng không qua loa. Xắn tay áo chạy vào phòng bếp bắt đầu thu dọn. Xa phu kia cũng là một người thành thật, nhìn thấy bộ dáng Tạ gia này cũng không có biểu tình gì không tốt, cũng đi theo Hỉ Nhi.

 

Thế này hai cha con mới ngồi xuống, Tạ tú tài vội vàng hỏi:

-"Lan nhi, con ở Lục gia có tốt không? Người Lục gia có bắt nạt con không?"

 

Tạ An Lan cười nói:

-"Phụ thân yên tâm là được, con sống rất tốt."

 

Tạ tú tài liên tục gật đầu nói:

-"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Tính tình con mềm yếu, phụ thân chỉ có một chút lo lắng, Lục gia nhà giàu hào môn..... Phụ thân có đôi khi cũng nghĩ, lúc trước gả con tới Lục gia rốt cuộc là đúng hay sai? Nếu là tìm một nhà ở gần đây, dựa vào toàn bộ đồ cưới phụ thân cho con, ai cũng không dám coi thường con. Nhưng ở Lục gia, chỉ sợ là..."

 

Mấy trăm lượng bạc đồ cưới, ở Tạ gia thôn một địa phương như vậy quả thực là đại phú, thế nhưng ở Lục gia trong thành Tuyền Châu, chỉ sợ còn chưa đủ phu nhân tiểu thư người ta ăn vài lần sơn trân hải vị, mua mấy thất lăng la tơ lụa.

 

Tạ An Lan nói:

-"Con biết phụ thân là vì tốt cho con, phụ thân yên tâm, hiện tại con sống thật sự tốt. Phụ thân ngẫm lại đi, nếu nữ nhi gả ở trong thôn, cũng tránh không được phải ngày đêm làm lụng vất vả, làm sao có thể ngăn nắp như bây giờ?"

 

Tạ tú tài đánh giá nàng một phen thở dài nói:

-"Ngày qua ngăn nắp, chỉ sợ chuyện tình không hài lòng cũng không ít. Hiện tại nhìn thấy con phụ thân thật sự đã yên tâm rất nhiều, năm trước thời điểm con trở về..."

 

Tạ An Lan ở trong lòng ngầm thở dài, đáng tiếc nữ nhi chân chính của ngài cũng đã vĩnh viễn không có cách nào trở về gặp ngài.

 

Hỉ Nhi tuổi tuy nhỏ, tay chân cũng là thập phần linh hoạt. Tạ An Lan cùng Tạ tú tài nói chuyện không lâu, ngay cả cơm chiều đều đã làm xong. Chỉ là trong nhà cũng không có đồ ăn gì ngon, cho nên Hỉ Nhi cũng chỉ làm hai món đơn giản mà thôi. Tạ tú tài ăn lại liên tục khen ngợi, nghe nói Tạ An Lan tính ở lại nhà hai ngày, vội vàng nói ngày mai sẽ mua đồ ăn tốt hơn về.

 

Nữ nhi Tạ gia gả vào phủ thành làm thiếu phu nhân nhà giàu, nay đã trở lại, người trong thôn tự nhiên dồn dập tới giúp vui.

 

Sáng sớm ngày kế, trong tiểu viện Tạ gia liền náo nhiệt không thôi. Tạ An Lan thần sắc ôn hòa mà đem kẹo, điểm tâm đã sớm chuẩn bị phân phát cho mấy hài tử đi theo người lớn, có được kẹo ngọt bọn nhỏ nói lời cảm tạ.

 

-"Ôi, a Lan không hổ là vào thành làm phu nhân nhà giàu, bộ dáng này xinh đẹp hơn so với trước kia."

 

Vài phụ nhân vây quanh Tạ An Lan dồn dập nghị luận, trong lời nói có ý lấy lòng cùng ghen tị.

 

Tạ An Lan cũng lơ đễnh, những người như thế này, cũng không phải nói các nàng sẽ có cái ý xấu gì đó, bất quá là lẽ thường tình của con người thôi.

 

Tạ An Lan nhíu mày cười nói:

-"Một năm không gặp, tam đường thẩm nhìn cũng có tinh thần rất nhiều."

 

Phụ nhân nói chuyện khanh khách nở nụ cười, nhìn xem bốn phía tò mò hỏi:

-"A lan không ở phủ thành hưởng phúc, như thế nào lại trở lại?"

 

Tạ An Lan nói:

-"Một năm không trở về thăm phụ thân là ta bất hiếu, vừa vặn có nhiều ngày thanh nhàn, nên trở về thăm phụ thân."

 

-"Lục thiếu gia như thế nào không đến?"

 

Tạ An Lan ngẩn người, thế này mới tỉnh táo lại. Khó trách nàng cảm thấy ánh mắt những người này nhìn nàng có chút kỳ quái, chẳng lẽ những người này đây cho rằng nàng không được sủng ái nên phải trở về? Được rồi, nàng không được sủng ái là sự thật.

 

Tạ An Lan nói:

-"Sắp đến thi hương, phu quân ở thư viện ôn tập đấy!."

 

-"A, rất tốt, rất tốt."

 

Mọi người cười khan vài tiếng, các nàng kỳ thật cũng không biết thi hương là cái gì, chính là người đọc sách luôn so với các nàng những người quê mùa nghe ra cao quý một ít.

 

Thật vất vả tiễn bước một đám người, Tạ An Lan thở dài thật dài, liếc mắt cùng Tạ tú tài ở đối diện hai cha con bất đắc dĩ cười khổ. Tạ tú tài nói:

-"Các nàng cũng không có ý xấu gì, con cũng biết... chính là muốn nghe ngóng thôi."

 

Tạ An Lan cũng cười nói:

-"Con chính là lớn lên ở Tạ gia thôn, còn có thể không biết sao? Phụ thân không cần lo lắng, mọi người đều là nhìn con lớn lên."

 

-"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

 

Kỳ thật Tạ tú tài cũng có chút lo lắng nữ nhi vào thành lâu liền khinh thường những thân thích ở nông thôn, nay thấy nàng như thế cũng yên tâm.

 

Tạ An Lan nhìn ông hỏi:

-"Hôm nay phụ thân không phải đi thư viện à?"

 

Tạ tú tài do dự một chút, nói:

-"Khó có được con trở về, phụ thân không đi một ngày cũng không sao. Bất quá phải đi tư thục nói một tiếng trước."

 

Tạ An Lan cười nói:

-"Như thế cũng tốt, con cùng phụ thân đi trấn trên."

 

-"Này..."

 

Tạ An Lan nói:

-"Vừa lúc con cũng có một số việc muốn làm đấy, phụ thân đi tư thục, con đi làm việc."

 

-"Cũng tốt."

 

Tạ gia thôn thuộc trấn Hồng Diệp là một trấn nhỏ không bắt mắt, trong trấn cũng không có thư viện gì coi được. Bất quá là mấy người như Tạ tú tài vậy làm thành tư thục thôi. Học sinh cũng không nhiều lắm, bởi vậy tư thục cũng là thập phần gian nan miễn cưỡng có thể che gió tránh mưa mà thôi.

 

Tư thục chỗ Tạ tú tài dạy chỉ bao gồm hai người, Tạ tú tài và một tiên sinh, một vị khác là một lão tú tài đã gần bảy mươi, cũng là ân sư mà Tạ tú tài từng thụ nghiệp.

 

Tạ tú tài nói là thi hương thất lợi, kỳ thật bây giờ ông cũng vẫn chưa đến bốn mươi, thời đại này có khối người thi đến râu tóc hoa râm. Nhưng Tạ tú tài là người thập phần thực tế, ông không đến hai mươi đã đậu tú tài, sau đó liên tục thi hương thất lợi ba lượt, sau khi thê tử qua đời đã quá tuổi ba mươi nên đã không lại thi. Lúc trước vì cái này còn bị lão sư hung hăng mắng một trận. Dù sao thế đạo này, tất cả đều là hạ phẩm, duy có đọc sách là cao. Ba mươi tính là cái gì, bốn mươi đều vẫn là trẻ tuổi!

 

Bất quá Tạ An Lan lại thập phần thưởng thức Tạ tú tài ở điểm này, người như vậy có lẽ không có cái gì một ngày một bước lên mây. Nhưng sẽ là trượng phu tốt, phụ thân tốt, tuyệt đối sẽ không khiến cho người nhà đi theo chính mình cùng nhau chịu khổ.

 

Không nghĩ tới có ít học sinh bần hàn, cả nhà nuốt đồ ăn khang cung cấp nuôi dưỡng, một mặt chỉ biết là đọc sách, hoàn toàn nhìn không thấy phụ mẫu thê tử mệt nhọc. Cuối cùng thi đến râu tóc hoa râm được người nâng vào trường thi, người như vậy ngay cả cuối cùng thật sự thi ra tiến sĩ.

 

Triều đình chẳng lẽ còn trọng dụng một người ngay cả đường đều đi không xong cả đời trừ bỏ đọc sách thánh hiền cái gì cũng không làm? Người tài giỏi như thế là thật đối với nhà đối với quốc hoàn toàn vô dụng. Khương Tử Nha bảy mươi hai tuổi gặp Văn Vương, dù sao cũng là không thể phục chế cái lệ cực đoan.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 28/08/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts