Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 019

☆, Đừng giết ta!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Tìm một chỗ nổi lên một đống lửa, gọn gàng lưu loát dùng chủy thủ mang theo tùy thân lột da rắn cắt thành từng đoạn, nướng ăn. Bởi vì không có gia vị mà có chút nhạt nhẽo lại càng hiện ra mùi thịt rắn nguyên thủy, Tạ An Lan có chút hoài niệm những năm trải qua cuộc sống huấn luyện khổ không nói nổi.

 

Khi đó mới mười mấy tuổi Tạ An Lan cùng mấy đồng đội bị huấn luyện viên từ trên phi cơ ném vào rừng nguyên thủy, mỗi ngày vì muốn lấp đầy bụng phải đấu cùng lũ dã thú trong rừng rậm, thẳng đến sau hai tháng mới nghiêng ngả lảo đảo lấy một bộ dạng dã nhân chạy ra rừng rậm. Tạ An Lan cảm động mà tiến lên ôm huấn luyện viên ác độc một cái thật chặt sau đó khóc nức nở còn lưu lại nước mắt.

 

Đương nhiên, sau đó huấn luyện viên kiên định cho rằng, nàng là đang trả đũa. Bởi vì lúc ấy nàng quả thực so với dã nhân còn lôi thôi hơn, còn quẹt nước mắt nước mũi lên người hắn.

 

Mà Huyết Hồ đi chung với nàng cho rằng nàng là đang mượn cơ hội chiếm tiện nghi huấn luyện viên. Bởi vì huấn luyện viên ma quỷ bộ dạng thập phần... cấm dục.

 

Tạ An Lan tỏ vẻ oan uổng: Nàng cũng không phải Huyết Hồ, nàng mới không thích hệ cấm dục!

 

Nhớ tới lúc trước, Tạ An Lan không khỏi cười ra tiếng. Đợi cho phục hồi tinh thần lại nhớ tới chính mình sẽ không còn được gặp lại những người làm bạn nhiều năm với nàng, từng thề không bao giờ muốn nhìn thấy huấn luyện viên ma quỷ nữa, không khỏi mất mát thở dài. Mỗi ngày đều kêu muốn về hưu, đột nhiên nàng bị cưỡng chế về hưu, vẫn là có chút không quen.

 

Một thanh âm huyên náo từ chỗ sâu trong rừng cây truyền đến, Tạ An Lan hơi hơi híp mắt nhanh chóng dập tắt đống lửa trước mặt ly khai chỗ này.

 

Sau một lát, vài người từ trong rừng cây vọt ra, một người phía trước quần áo tả tơi nghiêng ngả lảo đảo, hai người phía sau mặc một thân y phục màu xám, trùm đầu che mặt chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt. Người phía trước hiển nhiên là đã bị thương, chạy trốn quá nhanh vô ý một cái liền vấp một cái té ngã trên mặt đất.

 

Người áo xám đuổi theo, người cầm đầu trầm giọng nói:

-"Không muốn chết thì giao vật đó ra đây!"

 

-"Đừng hòng!"

Nam tử cắn răng nói, hung tợn mà nhìn chằm chằm hai người trước mắt, lạnh lùng nói:

-"Các ngươi nối giáo cho giặc, sẽ không sợ báo ứng sao?"

 

Người áo xám giống như nghe được chuyện buồn cười. Cười lạnh nói:

-"Báo ứng? Trên đời này nếu thực sự có báo ứng, như thế nào ngươi sẽ rơi vào tình trạng này? Ngoan ngoãn giao vật đó ra để cho chúng ta có thể báo cáo kết quả, chúng ta cũng có thể tha cho ngươi một mạng!"

 

Nam tử dùng tay che chỗ vết thương không ngừng ra máu trên bụng, nói:

-"Ông trời có mắt, sẽ không... sẽ không bỏ qua cái tiện nhân kia!"

 

-"Càn rỡ!"

Người áo xám giận dữ,

-"Dám đối với.....vô lễ, ngươi không muốn sống chăng!"

 

Nam tử cười hắc hắc,

-"Ta cho dù đã chết, cũng sẽ ở trên trời nhìn kết cục của các ngươi những người này, còn có cái tiện nhân kia! Muốn cái đó? Nghĩ thật hay!"

 

Nam tử ngay tại chỗ lăn một vòng, một mặt từ trong lòng lấy ra một phong mật hàm hai ba cái xé thành mảnh vụn. Thậm chí căn bản không để ý hai người áo xám thẹn quá hóa giận mà chém tới một đao, đem mảnh vụn nhét vào trong miệng mình.

 

-"Ngươi!"

 

Người áo xám chém một đao lên trên lưng nam nhân, đã thấy hắn quay đầu lại miệng đầy máu tươi hướng tới chính mình cười,

-"Ha ha... Hiện tại trên đời này, trừ bỏ ta... Không có người biết bên trên đó viết cái gì. Các ngươi đừng hòng biết hắn ở nơi nào!"

 

Người áo xám phẫn nộ đến cực điểm, rốt cuộc vẫn là lấy đại cục làm trọng thu hồi đao cắn răng nói:

-"Trước mang hắn trở về!"

 

Nghiêm hình tra tấn, hắn cũng không tin sẽ không hỏi ra được.

 

-"Hưu..."

 

-"Ai?! Đi ra!"

 

Một lần cảnh giác người áo xám đột nhiên la lớn, bội đao trong tay chỉ hướng nơi nào đó trong rừng cây.

 

Chỉ chốc lát sau, sau một trận âm thanh sột sột soạt soạt, một nữ tử mặc y phục vải thô từ trong bụi cỏ chui ra,

-"Đừng... Đừng giết ta! Ta cái gì đều không thấy!"

 

Tên áo xám hoài nghi mà nhìn chằm chằm nàng,

-"Ngươi là ai?"

 

Nữ tử hoảng sợ mà nhìn hắn, trong mắt hàm chứa nước mắt,

-"Ta... Nhà của ta ở dưới chân núi, ta lên núi hái thuốc, giống như.....giống như lạc đường."

 

Mắt tên áo xám dừng ở trên túi thuốc ở trong tay nàng, ánh mắt hơi dịu chút. Quay mặt nhìn tên áo xám khác. Tên cầm đầu nọ hơi híp mắt, nói:

-"Ngươi lại đây."

 

-"Dạ... Dạ."

 

Nữ tử trong lòng run sợ mà nhìn nhìn hắn, do dự một chút vẫn là chậm rãi đi tới tên áo xám phát hiện nàng trước.

 

Người nọ nói:

-"Đại ca, xem ra quả thật là một thôn nữ... Bộ dạng nhưng thật ra không tệ."

 

Do dự một chút, người nọ bổ sung nói. Ánh mắt nhìn về phía nữ tử cũng thêm vài phần bất đồng.

 

Tên cầm đầu áo xám nhíu nhíu mày, nói:

-"Đừng nhiều chuyện, giết nàng!"

 

-"Dạ!"

 

-"A?!" Nữ tử kinh hãi kêu một tiếng ngã té trên mặt đất, nhìn người áo xám hướng tới chính mình liên tục lui về phía sau, rơi lệ đầy mặt,

-"Đừng mà... Van cầu các ngươi, cái gì ta cũng đều không thấy, đừng giết ta... Ô ô, ta không muốn chết..."

 

-"Súc sinh!" Nam tử bị trọng thương cũng là vừa vội vừa giận, lớn tiếng mắng.

 

Tên cầm đầu áo xám cười lạnh một tiếng nói:

-"Ngươi vẫn nên tự cầu nhiều phúc đi!"

 

-"Ô ô... Đừng giết ta..."

 

-"Tiểu mỹ nhân, muốn trách thì trách mạng ngươi không tốt đi." Tên áo xám nói, nâng tay một đao chém tới nữ tử.

 

-"Ô ô... Ta rất sợ…..."

 

Theo tiếng khóc ô ô nức nở của nữ tử, tên áo xám đột nhiên cảm thấy không đúng. Chỉ thấy nàng kia ngay tại chỗ lăn một vòng tránh được đao hắn quét đến, đồng thời trên đùi hắn đau xót. Mắt thấy kinh biến đó, nam tử bị thương phản ứng cũng là cực nhanh, dùng sức đẩy về phía tên áo xám kèm hai bên chính mình kêu lên:

-"Cô nương, chạy mau!"

 

-"Muốn chết!"

 

Tên áo xám giận dữ, một cước đá văng nam nhân ra, bổ nhào tới hướng nữ tử. Lại thấy nàng kia không chỉ không tránh, ngược lại là hướng tới chính mình nghênh diện đón tới. Nghiêng người tránh đao hắn, đồng thời một đạo ngân quang nghênh diện đâm tới. Tên áo xám cười lạnh, trở đao chắn, lại chợt thấy thắt lưng tê rần, một cây ngân trâm từ bên cạnh hắn đâm đi vào.

 

-"Ô! Đại ca, có độc!"

 

Tên áo xám bị thương trên đùi đột nhiên kêu lên, người đã ngã xuống. Nữ tử rút ngân trâm về, nhanh chóng bước ra vài bước, chậm rãi ngẩng đầu lên. Trên dung nhan xinh đẹp làm sao còn có một tia sợ hãi, cười dài nói:

-"Hai vị đại hiệp, các ngươi thật là hung dữ mà... ta rất sợ hãi..."

 

Sắc mặt tên áo xám đại biến, cong người đánh tới, Tạ An Lan nhíu mày lanh lợi tránh ra. Chạy đi, chạy trốn càng nhanh độc ngươi phát càng nhanh! Lại nói tiếp... May mắn thời điểm lúc trước xử con rắn kia không có ném đi nọc độc của nó. Nói như vậy, giống như con rắn kia đã cứu mệnh nàng, mới vừa rồi thật sự là không nên ăn nó mà.

 

Thế nhưng Tạ An Lan âm thầm kinh hãi là độc xà tự nhiên bất phàm. Bất quá thời gian không quá một lát, nam tử kia cũng đã ngã xuống theo. Tạ An Lan cũng không do dự, tiến lên sạch sẽ lưu loát giải quyết hai người một người một đao. Trong rừng núi tràn ngập mùi máu tươi, một mảnh yên tĩnh.

 

Tạ An Lan hơi hơi bình phục hơi thở, mới đi đến bên người nam tử bị thương, nhấc chân nhẹ nhàng đá đá, hỏi:

-"Này? Còn sống không?"

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 30/08/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts