Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 020

☆, Tài vật ngoài ý muốn!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Người trên mặt đất khụ khụ hai tiếng, lại ói ra một búng máu.

 

Tạ An Lan yên lặng thu hồi chân,

-"Cái gì vậy... Ta không dùng lực mà."

 

Nam tử cười khổ, sắc mặt xám xịt nói:

-"Ta bị thương quá nặng, không nghĩ tới... Ở chỗ này, còn có thể…..còn có thể gặp được cô nương một cao thủ như vậy."

 

Tạ An Lan giơ giơ cây trâm trong tay lên, nói:

-"May mắn nửa canh giờ trước ta vừa mới giết một con rắn độc, bằng không hôm nay đại khái phải chết cùng với ngươi."

 

Ngồi xổm người xuống, kiểm tra vết thương trên người nam tử cũng không khỏi thở dài. Phía trước bụng nam tử trúng một đao còn trải qua vận động kịch liệt hồi lâu, sau lưng lại đã trúng một đao, mới vừa rồi lại bị tên áo xám kia hung hăng mà đạp một cước. Thương thế này...

 

Nam nhân có chút khó khăn mà khoát tay, nói:

-"Cô nương... Không cần lo lắng. Ta biết... thương tích này của ta… không được... Ta từ kinh thành một đường trốn đến nơi đây, không nghĩ tới..."

 

Tạ An Lan có chút đồng tình mà nhìn hắn, nam tử giãy dụa suy nghĩ muốn ngồi dậy, Tạ An Lan nhìn hắn thật sự là gian nan vẫn là giơ tay giúp đỡ hắn một phen. Nam tử thế này mới từ trong lòng móc ra một vật đưa qua, mở tay ra, Tạ An Lan nhìn thấy trong lòng bàn tay hắn có một khối ngọc bội cực kỳ khéo léo tinh xảo dính đầy vết máu.

 

Tạ An Lan ngẩn người, nhíu mày nói:

-"Đưa tạ lễ cho ta à?"

 

Nam tử miễn cưỡng cười nói:

-"Làm phiền cô nương... Thay ta tìm một người. Chỉ cần đưa cái này cho nàng xem, nàng tự nhiên biết... Trên người tại hạ còn có ít tài vật, coi như là tạ lễ cho cô nương. Nếu là tìm không thấy... ngọc bội này cũng nhất định đưa cho cô nương. Bất quá, vật ấy không nên để lộ trước mặt người khác, nếu không, chỉ sợ sẽ có họa sát thân. Cô nương thận trọng."

 

Tạ An Lan nhíu mày,

-"Ngươi thật sự không sợ ta nuốt mất?"

 

Nam tử bất đắc dĩ,

-"Con người sắp chết... Có năng lực như thế nào?"

 

Tạ An Lan nghĩ nghĩ nói:

-"Ta tận lực, nhưng không thể cam đoan."

 

-"Đa tạ cô nương."

Nam tử nhẹ nhàng thở ra, nói:

-"Người cô nương muốn tìm... Nàng kêu Tô... Giáng Vân."

 

-"Tô Giáng Vân? Là một nữ nhân à?"

 

Nam tử gật gật đầu. Tạ An Lan lại hỏi:

-"Được? Ở tại chỗ nào? Có đặc thù gì không?"

 

Nhưng không ai trả lời, Tạ An Lan nhìn nhìn nam tử buông đầu xuống ngồi dựa vào dưới tàng cây, nàng vươn tay dò xét mạch đập trên cổ tay hắn, khe khẽ thở dài. Người này thật sự đã mất máu rất nhiều, có thể chống đỡ đến bây giờ coi như là không dễ.

 

Nơi đây không có biện pháp truyền máu khẩn cấp, huống chi thân phận người này vừa thấy thật sự không đơn giản, Tạ An Lan cũng không có lấy giúp người làm niềm vui đến nước này.

 

Tạ An Lan tìm kiếm đồ vật trên người nam tử cùng với hai tên áo xám, bất quá Tạ An Lan chỉ lấy ngân lượng không có dấu hiệu gì, còn lại đồ vật tùy thân đều thuận tay chôn.

 

Tuy rằng không tìm được cái gì có thể rõ ràng đại biểu thân phận của những người này, thế nhưng ai lại biết mấy vật tùy thân này có thể có ngoại nhân nhìn ra được dấu hiệu hoặc là hàm nghĩa đặc biệt hay không?

 

Quên đi, trên người ba người chính là hiện ngân cũng có bốn năm mươi lượng, còn có bốn tấm ngân phiếu một trăm lượng. Bất quá cũng không phải ngân phiếu phát hành ở cửa hàng tại Tuyền Châu, muốn dùng cũng cần thận trọng.

 

Cuối cùng Tạ An Lan do dự thật lâu, vẫn là không mai táng ba cổ thi thể này. Thứ nhất hiện tại thể lực của nàng không đủ, căn bản không có khả năng ở điều kiện tiên quyết không có công cụ một mình một người vùi lấp ba cổ thi thể này. Thứ hai hiện tại thời gian cũng không đủ, vết máu trong rừng cây căn bản nàng cũng không thể nhất nhất rửa sạch. Vạn nhất một ngày gần đây sẽ có người tìm đến, ngược lại có thể khiến cho thôn dân phụ cận dưới núi sẽ rước lấy phiền toái.

 

Vì mấy điểm này, Tạ An Lan làm ra bộ dáng ba người đồng quy vu tận. Còn nghĩ đặt thi thể nam tử kia đến một khe núi cách đó không xa có thể tránh mưa gió, cũng coi như là tận tình tận nghĩa.

 

Nơi này là chỗ sâu ở trong núi rừng, bình thường cho dù là hộ săn bắn cũng sẽ không tới bên này. Hơn nữa trong núi rừng có dã thú, nói không chừng dã thú ngửi được mùi máu tươi sẽ lại đây, đến lúc đó cho dù có người đến cũng chỉ sẽ cho là những người này bị trọng thương nên bị dã thú ăn. Cũng sẽ không liên lụy dân chúng phụ cận núi.

 

Thu thập xong đâu đó, Tạ An Lan mới cầm lấy dược liệu mà chính mình thu thập được, thông thả xoay người xuống núi. Ngọn núi này, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể lại đến.

 

Trở lại trong thôn, sắc trời đã gần tối. Tạ tú tài cùng Hỉ Nhi còn có lão Nguyên bị phái đi làm xa phu của nàng đều đang lo lắng chờ.

 

Nhìn thấy Tạ An Lan xuất hiện, Hỉ Nhi lập tức liền khóc lên. Tạ tú tài cũng là gấp đến độ không chịu nổi, ngọn núi quá lớn, nếu không phải truyền ra ngoài đối với thanh danh Tạ An Lan không tốt lại sợ bỏ lỡ đường, Tạ tú tài đã sớm tìm người lên núi đi tìm. Bất quá nếu Tạ An Lan vẫn không trở lại, chỉ sợ ông cũng bất chấp cái gì.

 

Vào trong nhà, Hỉ Nhi liền lôi kéo tay áo Tạ An Lan ô ô nức nở khóc lên,

-"Thiếu phu nhân, như thế nào trễ như vậy phu nhân mới trở về vậy. Đã hù chết Hỉ Nhi, ô ô ô..."

 

Tạ tú tài cũng nhịn không được quở trách nói:

-"Nha đầu con như thế nào hồ nháo như vậy! Vạn nhất xảy ra chuyện gì phải làm như thế nào đây? Người con muốn ta đều đã giúp con tìm xong, ngày mai con trở về đi!"

 

Tạ An Lan bất đắc dĩ,

-"Phụ thân, từ nhỏ con ở trong này lớn lên, còn có thể đi lạc sao? Ngài chán ghét nữ nhi như vậy à, chỉ mới vài ngày liền vội vã đuổi nữ nhi đi?"

 

Tạ tú tài đối nữ nhi này lại là yêu thương lại là đau đầu, tức giận mà trừng mắt liếc nhìn nàng nói:

-"Vậy về sau con không được lại đi vào núi! Cho dù muốn đi cũng chỉ có thể đi ở phía sau núi một chút, còn phải mang theo người."

 

Tạ An Lan vội vàng gật đầu, giơ dược liệu trong tay lên nói:

-"Phụ thân, người xem nữ nhi hái được một gốc xích chi. Vì nó, nữ nhi mới về trễ."

 

Tạ tú tài cũng có chút ngoài ý muốn, nói:

-"Thật ra vận khí của con cũng không tệ."

 

Đám dân chúng trong thôn ngẫu nhiên khi nhàn rỗi cũng sẽ đi hái một ít dược liệu để lên trấn trên đổi một chút tiền, bất quá đều là chút dược liệu tầm thường, đám dân chúng lại không biết kỹ xảo hái thuốc cùng chú ý hạng mục công việc, bình thường giá cũng không cao.

 

Có một lần nghe nói có người hái được cỏ linh chi đều là chuyện tình hai mươi năm trước, Tuyền Châu bọn họ căn bản là không thế nào sản xuất ra cái kia.

 

Tạ An Lan thầm nghĩ trong lòng: ‘Chỉ ở phía sau núi tự nhiên là tìm không thấy, trong thâm sơn thì không nhất định.’

 

-"Phụ thân, cái này người giữ đi. Mặc kệ là chính mình dùng hay là bán đổi lấy tiền đều có thể."

 

Tạ tú tài liếc nàng nói:

-"Phụ thân đang khỏe mạnh, muốn cái đó làm gì? Cầm lại đi hiếu kính công công bà bà con đi. Về sau không được một mình vào núi!"

 

-"Đã biết."

Tạ An Lan thở dài, nói:

-"Cầm lại đi? Bọn họ làm sao hiếm lạ cái này? Đây chính là tự tay con hái, cho dù người không cần, cất ở nhà nhìn cũng cao hứng không phải sao?"

 

Rốt cuộc là một mảnh hiếu tâm của nữ nhi, tuy rằng Tạ tú tài không nói gì nhưng trên mặt cũng lộ ra nụ cười. Ông chỉ có một nữ nhi, tự nhiên một lòng vì tốt cho nữ nhi, thế nhưng đứa nhỏ hiếu thuận người làm phụ thân nào sẽ mất hứng đây?

 

-"Con, hài tử này..."

 

Tạ An Lan vội vàng đưa lên một nụ cười nhu thuận,

-"Nữ nhi hẳn là nên hiếu thuận phụ thân mà thôi."

 

Thấy Tạ tú tài không hề truy cứu sự tình hôm nay, thế này Tạ An Lan mới nhẹ nhàng thở ra.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 31/08/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts