Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 021

☆, Người Lục gia tới!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Sau vài ngày Tạ An Lan quả nhiên nhu thuận không hề lên núi, mà lưu ở nhà nghiên cứu này nọ. Làm bộ làm tịch lấy ra một quyển sách, đối với mấy thứ dược liệu hái về cùng vài thứ mua về từ trấn trên bắt đầu nghiên cứu phương thuốc.

 

Hỉ Nhi không biết chữ cùng với Tạ tú tài không có hứng thú đương nhiên sẽ không biết, thứ nàng nghiên cứu cùng sách nàng xem, dùng gậy tre quơ bảy sào cũng không quan hệ bao nhiêu.

 

-"Thiếu phu nhân, chúng ta đang làm son à?"

 

Tạ An Lan kinh ngạc,

-"Ngươi cũng biết?"

 

Hỉ Nhi sờ sờ đầu nhỏ nói:

-"Trước kia nhìn thấy các tỷ tỷ trong viện Đại thiếu phu nhân làm. Bất quá giống như không cùng một dạng Thiếu phu nhân làm?"

 

Tạ An Lan cười nói:

-"Tự nhiên không giống rồi, đều giống nhau ta còn làm cái gì?"

 

Học giỏi về lý hoá, đi khắp thiên hạ còn không sợ a. Làm một đặc công toàn năng, mặc dù ở phương diện này không tính là chuyên gia, làm TNT cho chính nàng dùng là có thể, làm súng máy đại pháo tạo phi cơ ca-nô khẳng định là không được, dù sao cho dù nàng có tri thức chuyên nghiệp, cũng phải có được trụ cột công nghiệp nha. Thế nhưng  chính mình DIY vài cái vật nhỏ còn không đến mức làm khó nàng.

 

Mặt khác, Tạ An Lan cảm thấy chính mình làm thứ này hẳn là cũng không tính là phạm trù hóa học, vẫn như cũ vẫn là phạm trù y dược. Thân là một nữ nhân nghiệp dư, so với cái loại này tràn đầy nguyên liệu hóa chất, Tạ An Lan càng thích sản phẩm thuần thiên nhiên.

 

Hỉ Nhi tò mò hỏi:

-"Thiếu phu nhân, chúng ta thật sự bán son phấn sao?"

 

Tạ An Lan tâm tình sung sướng, vừa động thủ vừa hồi đáp:

-"Cái này chính là cái bắt đầu, trước xem thử đã."

 

Hết thảy đều là vì tiền mà.

 

-"Thiếu phu nhân."

Ngoài cửa, lão Nguyên xa phu đi vào cung kính nói:

-"Người trong nhà tới."

 

Tạ An Lan có chút kinh ngạc nhíu mày nói:

-"Người tới? Có chuyện gì?"

 

Lão Nguyên có chút quái dị nhìn nàng nói:

-"Tự nhiên là thỉnh Thiếu phu nhân đi."

 

Vị Thiếu phu nhân này cũng thật kỳ quái, cô nương nào xuất giá không có việc gì cả ngày đều ở nhà mẹ đẻ? Không thấy được sắc mặt mọi người trong thôn có chút cổ quái cùng khe khẽ nói nhỏ, còn có biểu tình lão gia thân gia muốn nói lại thôi sao?

 

Tạ An Lan đương nhiên sẽ không quá minh bạch một nữ nhi xuất giá một mình ở tại nhà mẹ đẻ là ý nghĩa gì, cho dù hiểu được nàng cũng sẽ không quá để ý. Nàng có vẻ ngoài ý muốn là, người Lục gia cư nhiên lại vội vã đón nàng trở về, nàng như thế nào không biết nàng ở Lục gia trở nên trọng yếu như vậy?

 

Đứng dậy, Tạ An Lan ý bảo Hỉ Nhi thu thập này nọ, vừa hỏi:

-"Xảy ra chuyện gì?"

 

Lão Nguyên do dự một chút, vẫn đáp:

-"Người đến truyền lời nói... Lão gia không cho Tứ thiếu gia đi thư viện học bài."

 

-"Ừ?"

 

Tạ An Lan nhíu mày, sau khi nàng sống lại còn chưa có gặp qua vị đại lão gia Lục gia Lục Văn, trong ấn tượng nguyên chủ cũng chỉ là một trưởng bối có chút nghiêm khắc nhưng mà rất ít gặp thôi.

 

Lão Nguyên thở dài nói:

-"Lão gia nói... Tứ thiếu gia cả ngày chơi đùa còn trốn học, nếu không muốn đọc sách cũng đừng đọc, ở nhà giúp đỡ Nhị thiếu gia lo liệu gia sự thì tốt rồi. Chỉ là Tứ thiếu gia không muốn, bị lão gia hung hăng mà đánh một chút, hiện giờ không thể đứng dậy."

 

Vẻ mặt Tạ An Lan cổ quái mà nhìn lão Nguyên, thực muốn hỏi một chút: ‘lão gia nhà ngươi không có bệnh chứ?’ Nhớ không lầm như lời nói nghỉ học không phải Lục Huy giúp đỡ xin sao? Đương nhiên, nàng cảm thấy cũng không thể bài trừ thiếu niên Lục Ly chủ quan thực sự có ý tưởng trốn học. Thế nhưng, Lục Văn thật sự biết sao?

 

Lão Nguyên nhìn Tạ An Lan, thấp giọng nói:

-"Lão gia nói... Tứ thiếu gia nếu như nhất định phải khảo khoa cử, đợi thêm vài năm nữa cũng có thể. Dù sao tuổi thiếu gia còn nhỏ, hiện tại lên sân khấu chỉ sợ cũng không đúng thứ tự."

 

Tạ An Lan sửng sốt, nhìn lão Nguyên biểu tình muốn nói lại thôi nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

 

-"Ta nhớ rõ, năm nay Đại ca cũng muốn tham gia thi hương?"

 

Lão Nguyên gật đầu nói phải, Tạ An Lan nhẹ hít một cái. Không phải vì trưởng tử mà muốn chèn ép thứ tử sao? Bất quá... Nhớ tới Lục Ly cái hàng lậu kia, rốt cuộc là ai chịu thiệt còn khó mà nói. Nghĩ nghĩ, Tạ An Lan dũng cảm mà vung tay lên,

-"Đi! Trở lại Tuyền Châu."

 

Thấy thế, lúc này lão Nguyên mới yên tâm. Thiếu phu nhân vẫn là thực quan tâm Thiếu gia thôi, nghe nói Thiếu gia bị đánh liền lập tức khởi hành trở về.

 

Tạ An Lan: ‘Ha ha, không nhân cơ hội này đi thêm dầu vào lửa à, vạn nhất thiếu niên Lục Ly nhất thời não trừu thực để cho cha hắn áp đi trở về, vậy thì những ngày về sau sẽ sống như thế nào đây?’.

 

Nữ nhi phải đi về, Tạ tú tài tuy rằng không tha nhưng cũng cao hứng. Lúc trước kỳ thật ông âm thầm đoán có phải hay không nữ nhi cùng hiền tế đã xảy ra mâu thuẫn, lúc này thấy hiền tế phái người tới đón, tự nhiên là nhẹ nhàng thở ra. Vội vàng dẫn người đã thay Tạ An Lan tìm trong hai ngày tới đây, tổng cộng cũng là hai thiếu niên cùng ba cô gái.

 

Đều là bộ dáng mười bốn mười lăm tuổi, trong đó một thiếu niên còn làm qua một năm tiểu nhị tại tửu lâu trấn trên, cũng biết làm vài việc. Ba cô gái đều là trong nhà thập phần nghèo khó, đã sớm muốn bán nữ nhi vào nhà người giàu có để đổi vài đồng tiền, chính là chỗ Hồng Diệp trấn này, phú hộ không nhiều không nói, không có vấn đề gì muốn vào cũng không dễ vào.

 

Tạ An Lan lấy danh nghĩa chính mình cùng những người này ký khế ước bán mình mười năm, Tạ An Lan ký cũng không phải văn tự bán đứt, chính là một lần duy nhất cho người nhà của năm người này mỗi nhà ba lượng bạc, về sau mỗi tháng cho hai thiếu niên tám đồng bạc, ba thiếu nữ mỗi người năm đồng bạc. Sau mười năm, nếu như không muốn làm chỉ cần mỗi người có thể đưa ra ba lượng bạc chuộc khế bán mình.

 

Khế ước như vậy tự nhiên là thập phần rộng rãi, rất nhiều phú hộ người ta dùng mấy lượng bạc mua người, muốn chuộc lại giá cả phải gấp vài lần thậm chí gấp mười lần. Hơn nữa thường thường ký đều là văn tự bán đứt.

 

Năm người này cùng người nhà bọn họ tự nhiên đều thập phần vui mừng, văn tự trước đó Tạ tú tài đã thay Tạ An Lan viết xong, Tạ An Lan cáo biệt, trực tiếp mang theo người khởi hành đi về Tuyền Châu.

 

Thời điểm ra đi là ba người, thời điểm trở về lại thêm năm người. Năm người này tự nhiên là không thể mang về Lục gia. Tạ An Lan cũng không lo lắng, cho lão Nguyên năm lượng bạc, bảo ông ở Thành Đông thuê một cái tiểu viện an trí năm người.

 

Thành Đông là khu chợ người bình dân, tiền thuê nhà so với chỗ người giàu có cùng quan viên Thành Tây thì tiện nghi hơn rất nhiều. Một cái tiểu viện bốn phòng không lớn, một tháng bất quá chỉ có ba trăm văn tiền. Tiền còn lại, mua một ít vật dụng tầm thường cùng hai bộ quần áo thay đổi cho mỗi một người, như vậy cũng là đủ.

 

Trải qua mấy ngày nay, Tạ An Lan cũng hiểu được lão Nguyên này là người của Lục Ly cho nên nàng mới yên tâm để cho lão Nguyên đi làm chuyện này. Sau này nếu nàng muốn làm chút gì, gạt ai cũng được nhưng không có khả năng hoàn toàn gạt Lục Ly.

 

Quả nhiên, lão Nguyên nhận tiền cái gì cũng không nhiều lời, chỉ nói thiếu phu nhân yên tâm, liền dẫn năm người rời đi.

 

Tạ An Lan trở lại Lục gia, đi gặp Lục phu nhân trước.

 

Lục phu nhân chính là không mặn không nhạt hỏi hai câu liền phái Tạ An Lan đi trở về. Nhưng thật ra vẻ mặt Đại thiếu phu nhân Lục gia đối với Tạ An Lan rất là ôn hoà, Tạ An Lan lại rõ ràng từ chỗ sâu trong đáy mắt nàng ta thấy được một tia đắc ý cùng khinh miệt.

 

-"Đệ muội, muội trở về nên khuyên nhủ Tứ đệ thật tốt. Công công cũng là vì tốt cho Tứ đệ."

 

Ra khỏi Minh Lan Viện, Đại thiếu phu nhân vẻ mặt chân thành nói với Tạ An Lan.

 

Tạ An Lan gật gật đầu, rất là cảm kích,

-"Muội biết ý tốt của đại tẩu, muội sẽ khuyên phu quân, dù sao phu quân có bản sự, khi nào khảo khoa cử thì cũng không chậm trễ."

 

-"..."

 

Đại thiếu phu nhân sắc mặt cứng đờ, nhất thời nửa khắc có chút nói không ra lời.

 

Tạ An Lan giống như không phát hiện sắc mặt của nàng, mỉm cười nói:

-"Ta có chút lo lắng phu quân, trước hết phải đi... Đại tẩu, thất lễ."

 

Không đợi Đại thiếu phu nhân phục hồi tinh thần lại, Tạ An Lan đã mang theo Hỉ Nhi nghênh ngang mà đi.

 

Đại thiếu phu nhân nhìn chằm chằm bóng dáng nàng rời đi, nghiến răng nghiến lợi: ‘Tạ An Lan này rốt cuộc là có ý gì? Là đang châm chọc tướng công của nàng không có bản sự mới muốn đệ đệ nhường đường sao? Một tức phụ của thứ tử cũng dám kiêu ngạo như thế!’

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 02/09/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts