Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 022

☆, Tục xưng da ngứa!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Lục Ly đang ghé vào trên giường đọc sách, sắc mặt tuấn tú có chút tái nhợt, bất quá thần sắc lại thật sự bình tĩnh, không có nửa điểm bị ủy khuất buồn khổ hoặc bất bình giống như người khác.

 

Tạ An Lan thút thít khóc vọt vào phòng, nằm úp sấp trên người Lục Ly khóc lên,

-"Phu quân, nghe nói phu quân bị trọng thương, thiếp thân rất lo lắng. Ô ô… phu quân có đau không? Có bị thương nặng không? Còn có thể đứng lên không?"

 

Sắc mặt Lục Ly nguyên bản đã tái nhợt nay càng thêm cứng ngắc, thanh âm chầm chậm mà từ trong kẽ răng phát ra,

-"Ngươi... đè... ta..."

 

-"A..." Tạ An Lan chậm rãi ngồi dậy, vô tội nhìn hắn, "Xin lỗi, thiếp không chú ý, phu quân, phu quân bị thương ở chỗ nào?"

 

Lục Ly quay đầu, tức giận mà đẩy tay nàng đặt ở trên lưng của mình cắn răng nói:

-"Bị thương ở trên lưng, cho nên, ngươi có thể buông tay không?"

 

Tạ An Lan nín khóc cười, ngữ điệu ôn nhu,

-"Nghe nói nha, phu quân đại nhân bị công công đánh mấy gậy? Đau hay không đau vậy, tục ngữ nói thiện hữu thiện báo, có thể thấy được ông trời là công bình, phu quân, phu quân bị thương so với thiếp thì nặng hơn."

 

Lục Ly thản nhiên mà nhìn nàng một cái,

-"Ngươi đang vui sướng khi người gặp họa sao?"

 

-"Đúng vậy đấy!" Tạ An Lan chớp chớp mắt, hào phóng mà thừa nhận.

 

-"À..."

 

-"À là sao?" Tạ An Lan nhíu mày, "Phu quân không nghĩ nói cái gì sao?"

 

Lục Ly giương mắt, hỏi:

-"Ta nên nói cái gì?"

 

-"Không thú vị!." Tạ An Lan nắm khăn tay phiên cái xem thường.

 

Lục Ly hừ nhẹ hỏi:

-"Ngươi đã mang vài người trở lại?"

 

-"Tin tức thật linh thông, chỉ mới thời gian một lát?"

Tạ An Lan tức giận nói:

-"Nếu hiểu biết nhiều như vậy, như thế nào không biết lão cha ngươi muốn thu thập ngươi vậy?"

 

Lục Ly lạnh nhạt nói:

-"Bị đánh có chỗ tốt của bị đánh."

 

Tạ An Lan gật gật đầu, đồng ý nói:

-"Ta hiểu được, có một loại người chính là thích người khác đánh hắn, không đánh thì sẽ không thoải mái, tục xưng da ngứa. Không nghĩ tới phu quân ngươi cũng là người ham muốn bị đánh."

 

Còn có một cách nói... là thích bị ngược đãi.

 

Lục Ly quay đầu lại tiếp tục ghé vào trên giường, lười lại nói với nữ nhân này.

 

Tạ An Lan nâng tay kéo quần áo Lục Ly, Lục Ly giận tái mặt, hỏi:

-"Ngươi làm cái gì?"

 

Tạ An Lan tức giận mà liếc trắng mắt, nói:

-"Còn có thể làm gì, nhìn xem miệng vết thương của ngươi. Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta muốn chiếm tiện nghi của ngươi à? Cũng không nhìn xem ngươi con gà bị chặt đầu mà thân thể lại giống như tiểu hài."

 

-"Làm càn!" Lục Ly cắn răng.

 

Tạ An Lan hừ nhẹ một tiếng, dễ dàng như trở bàn tay đè ép phản kháng của hắn trở về. Quần áo nửa cởi, liền nhìn thấy trên lưng gầy yếu của Lục Ly mọi nơi điều là vết thương vết máu loang lổ.

 

Tạ An Lan híp mắt đánh giá một phen, Lục gia gia pháp, hiển nhiên đối phó nữ quyến cùng đối phó nam nhân cũng không giống nhau. Thương tích của Lục Ly là bị cây gậy cở hai ngón tay đánh, ngẫu nhiên có vài cái đụng vào trên góc cạnh, miệng vết thương rách ra lại càng sâu thêm vài phần, hiển nhiên người động thủ không tính lưu lại chút khí lực nào. Tuy rằng đã tẩy rửa xử lý qua, lại như cũ vẫn là vết máu loang lổ. Hiển nhiên thuốc cầm máu quả thực bình thường.

 

-"Thiếu niên, cha ngươi xuống tay thật tàn nhẫn đấy! Ngươi có phải là thân sinh của hắn không?" Tạ An Lan hỏi.

 

Lục Ly hừ lạnh một tiếng không nói chuyện, Tạ An Lan nói:

-"Nhìn ngươi đáng thương, đưa cho ngươi. Kêu tiểu tử bên cạnh ngươi thoa thuốc cho ngươi đi. Cho dù chơi trò khổ nhục kế, đừng hố chính mình vào."

 

Lục Ly nhìn bình sứ thô ráp trong tay, sau khi mở ra mùi thuốc thơm ngát lại xông vào mũi làm cho người ta không khỏi tinh thần chấn động. Thần sắc có chút phức tạp mà nhìn nàng, hỏi:

-"Ngươi chuẩn bị thuốc trị thương?"

 

Tạ An Lan ngạo nghễ nói:

-"Người nhà quê bị thương cũng không có quý giá như mấy công tử thiếu gia các ngươi, thuốc rất tốt. Nếu ngươi ghét bỏ cũng đừng dùng."

 

Lục Ly rũ mắt nhàn nhạt nói:

-"Đa tạ."

 

Thế này mặt Tạ An Lan mới giãn ra, vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của hắn nói:

-"Thế này mới ngoan, nhớ rõ phải cảm ơn."

 

-"Tạ… An… Lan!" Sắc mặt Lục Ly nhất thời cứng ngắc, cắn răng nói.

 

Tạ An Lan vỗ vỗ tay, tươi cười như hoa mà đứng dậy đi ra cửa. Thiếu niên khuôn mặt nhỏ nhắn quả nhiên sờ rất tốt.

 

Tạ An Lan rời đi một lát, Mạch Đông mới đi đến,

-"Thiếu gia."

 

Sắc mặt Lục Ly tối tăm, trầm giọng hỏi:

-"Trong phủ có nói cái gì không?"

 

Mạch Đông do dự một chút, thấp giọng nói:

-"Lúc trước trong phủ có người nói lão gia sợ Tứ thiếu gia ở trong khoa cử đè ép trên đầu Đại thiếu gia, cho nên mới không cho Tứ thiếu gia đến thư viện. Bất quá có phu nhân cùng Đại thiếu phu nhân ở đó, rất nhanh lời đồn đãi đã bị áp chế đi."

 

Lục Ly cũng không ngoài ý muốn, lạnh nhạt nói:

-"Trong phủ không cần phải xen vào, nói cha ngươi cẩn thận nhìn chằm chằm bên ngoài là được. Buổi chiều ngươi tự mình mang theo lễ vật của ta đi thư viện cầu kiến Chu tiên sinh, nói... về sau ta không thể đi thư viện, đệ tử ta đây đã cô phụ Chu tiên sinh tài bồi. Chu tiên sinh không cần phải nói."

 

-"Thiếu gia, ngài thật sự..."

 

Mạch Đông kinh hãi, khoa cử là đường ra duy nhất của thiếu gia ở Lục gia, nếu như buông tha cho...

 

Lục Ly nói:

-"Đi làm là được."

 

Mạch Đông trong lòng thở dài, chung quy vẫn là lĩnh mệnh nói:

-"Dạ, tiểu nhân đã biết."

 

Lục Ly lại nói:

-"Đem thuốc đại phu khai đi ra ngoài, tìm người kiểm nghiệm xem."

 

-"Thiếu gia, chẳng lẽ!?"

 

Mạch Đông sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, Lục Ly nói:

-"Ngay cả bình này cũng vậy, đi làm đi. Đừng cho người khác phát hiện."

 

Cầm trong tay lọ thuốc Tạ An Lan mới đưa vừa rồi đưa cho Mạch Đông, Mạch Đông vội vàng tiếp nhận vâng dạ.

 

Lục Ly run run thân mình, hơi hơi nhíu mày, thương tích trên lưng thật sự đau đớn. Suy tư một lát, mới lại nói:

-"Kêu Lục Anh lại đây, ta có việc phân phó hắn. Không còn gì khác, ngươi đi đi."

 

-"Dạ, Thiếu gia." Mạch Đông cung kính mà lên tiếng trả lời lui đi ra ngoài.

 

Nằm ở trên giường cũng không thoải mái, phía sau Lục Ly lại giật giật đau đớn làm cho hắn nhíu mày. Nhớ tới ngày hôm qua phụ thân kia không lưu tình chút nào ra sức đánh, đáy mắt Lục Ly xẹt qua một tia hàn ý lạnh lẽo.

 

Hiện tại hắn còn cần Lục gia, nhưng... nếu những người đó nhất định phải trêu chọc hắn, vậy thì cũng đừng trách hắn lãnh khốc vô tình.

 

-"Thiếu gia." Chỉ chốc lát sau, một thiếu niên bộ dáng không đến mười tám mười chín tuổi đi đến, đứng ở trước giường Lục Ly cung kính nói.

 

Thiếu niên này là tạp dịch của Lục gia, bởi vì không phải con do hạ nhân trong nhà sinh ra tự nhiên cũng không được trọng dụng. Mấy ngày hôm trước mới bị phái tới hầu hạ Lục Ly, ở trong vài người bị đưa tới, Lục Ly cũng chỉ chọn một người như vậy, cũng ban thưởng tên Lục Anh.

 

Lục Ly nhìn hắn, vừa lòng mà gật gật đầu hỏi:

-"Chuyện kêu ngươi đi làm, đã làm thỏa đáng chưa?"

 

Lục Anh nói:

-"Thiếu gia yên tâm, đều đã làm thỏa đáng. Đây là ngân lượng có được, tổng cộng ba trăm lượng."

 

Lục Anh cung kính mà đưa mấy tấm ngân phiếu đến trước mặt Lục Ly, trong mắt cũng mang theo một tia thán phục. Vị thiếu gia này ở Tuyền Châu có danh tài tử, thế nhưng Lục Anh lại không nghĩ rằng hắn tùy tiện vẽ hai bức họa đều có thể bán được ba trăm lượng.

 

Phải biết rằng, cái này vẫn do chủ quán nhìn tác giả của bức họa không hề có danh mà đè ép giá. Nhưng nghĩ tới, nếu tương lai Tứ thiếu gia có danh khí, tùy tiện vẽ một bức họa liền cũng đủ người bình thường sống qua cả đời.

 

Lục Ly thu hồi hai tấm ngân phiếu, đưa một trăm lượng còn lại cho Lục Anh, phân phó nói:

-"Những chuyện ta giao cho ngươi lúc trước, ngươi cứ tiếp tục làm, tiền không đủ thì nói cho ta biết. Mặt khác, nương ngươi một mình sống ở bên ngoài à?"

 

Lục Anh trầm mặc gật đầu, Lục Ly nói:

-"Ngươi đi tìm lão Nguyên, bên kia vừa lúc hắn có chỗ, có thể dàn xếp cho nương ngươi. Cũng miễn cho ngươi lo lắng."

 

Lục Anh có chút do dự, Lục Ly tựa tiếu phi tiếu mà quét mắt liếc hắn một cái nói:

-"Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không làm ra việc không nên làm, ta tuyệt sẽ không ra tay đối với phụ nhân lão nhược. Ta tuy rằng không phải người tốt, có một số việc lại cũng sẽ không đi làm. Về phần chuyện ta đáp ứng với ngươi, tự nhiên cũng sẽ làm được. Điều kiện tiên quyết là... an phận thủ thường làm việc. Chính ngươi muốn chết cũng không có cách nào, đừng làm phiền hà nương ngươi."

 

Lục Anh nghe vậy không hề do dự, trên mặt hiện lên ánh mắt kiên nghị, gật đầu nói:

-"Dạ, cám ơn thiếu gia rất nhiều. Tiểu nhân hiểu được."

 

-"Hiểu được là tốt rồi."

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 05/09/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts