Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 025

☆, Phí xuất trướng thực đắt tiền!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Hàn huyên vài câu, Tào đại nhân liền cáo từ Chu tiên sinh. Chỉ là lúc Chu tiên sinh gần đi để lại một câu "Thương thế tốt lên thì trở về thư viện học bài, đừng tưởng rằng khảo thí ở thư viện được tốt là có thể nhàn hạ", nghe được sắc mặt phụ tử Lục gia càng thêm khó coi.

 

Lục lão gia hung hăng mà trừng mắt liếc nhìn Lục Ly, lại vẫn là cười theo đưa Tào Ngu đi ra ngoài.

 

Lục gia Ung châu có lẽ không sợ Tào gia, nhưng không có nghĩa là Lục gia Tuyền Châu cũng có thể chọc tới Tào gia. Ít nhất thân là thứ dân Lục lão gia Lục Văn hiện tại là không thể trêu vào Tào Ngu thân là Tri Phủ còn có một phụ thân chính nhị phẩm Ngự Sử. Tào Ngu là người Tào gia xem trọng nhất gắng sức bồi dưỡng, Lục Văn là bà con mà Lục gia đã sớm buông tha. Còn có câu nói kia, huyện quan không bằng hiện quản đâu.

 

Lục Huy thần sắc phức tạp mà nhìn về phía Lục Ly vẫn như cũ quỳ trên mặt đất, Lục Ly giương mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói:

-"Đại ca còn có việc?"

 

Thần sắc trên mặt Lục Huy không biết là giận hay là xấu hổ, cái gì cũng không nói xoay người đi ra ngoài.

 

Đợi cho trong thư phòng không có người, Tạ An Lan lập tức liền đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lục Ly cười nói:

-"Phu quân, mọi người đi rồi như thế nào còn không đứng dậy?"

 

Thấy Lục Ly không nói lời nào, làm như bừng tỉnh đại ngộ,

-"Ai nha, không phải là quỳ quá lâu, nên không đứng dậy được chứ? Muốn ta đở ngươi hay không? Cầu ta đi."

 

Lục Ly nhàn nhạt liếc nàng, chính mình vịn tay ghế dựa bên cạnh đứng lên, nói:

-"Lần sau đừng dùng gừng, mùi quá nặng."

 

-"A?"

Tạ An Lan trừng mắt nhìn, không chút nào áy náy,

-"Ngươi ngửi không được à, khó trách một bộ dáng muốn khóc không khóc. Mới vừa rồi Tiên sinh nhà ngươi cùng Tào đại nhân nhất định cảm thấy ngươi là cái tiểu đáng thương."

 

"..."

 

Chẳng lẽ không đúng ngươi cố ý hướng tay áo ở trước mắt ta sao?

 

Tạ An Lan mím môi cười, thấp giọng nói:

-"Phải nha, phu quân đại nhân. Hôm nay một màn này, mất không ít tâm tư chứ? Ngay cả cửa cũng không ra liền ngay cả Tri phủ đại nhân đều lừa gạt tới đây."

 

Lục Ly cụp mắt nói:

-"Ngươi đang nói cái gì?"

 

-"Ha ha, ngươi lừa dối người khác không quan trọng. Nhưng phí xuất trướng của ta là thực đắt tiền. Ngươi tính lấy cái gì để trả đây?" Tạ An Lan nhướng mày hỏi.

 

Lục Ly nói:

-"Mới vừa rồi không phải phu nhân còn muốn cùng ta đồng sinh cộng tử sao?"

 

Tạ An Lan buông tay nói:

-"Hiện tại không phải không cần chết sao? Phu quân yên tâm, ngày nào đó ta mà chết, nhất định sẽ lôi kéo phu quân làm bạn."

 

Nghe vậy, ánh mắt Lục Ly hơi hơi co rụt lại, lạnh nhạt nói:

-"Lời phu nhân nói, ta nhớ kỹ."

 

Tạ An Lan vỗ vỗ tay, nói:

-"Hiện tại chúng ta vẫn nên thảo luận một chút trước, ngươi nên như thế nào cảm tạ ta đây? Vì ngươi, ta đều đã đắc tội hết tất cả phụ thân ngươi, nương ngươi, ca ca ngươi, tẩu ngươi. Về sau cuộc sống... nhưng như thế nào qua đây."

 

Lục Ly lấy từ trong lòng ra một sấp giấy đưa cho nàng, Tạ An Lan liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là ngân phiếu. Tiếp nhận xong mở ra vừa thấy, hé ra ngân phiếu một trăm lượng! Nhìn nhìn lại thần sắc người nào đó không đau lòng, Tạ An Lan yên lặng mà ghen tị. Rõ ràng đều là kẻ nghèo nàn, vì cái gì nàng còn đang cố gắng kiếm tiền... Trước mắt còn là giai đoạn chỉ có đầu tư không có hồi báo, người trước mắt lại đã ra tay hào phóng như thế?

 

Cảm thấy mỹ mãn mà thu ngân phiếu xong, Tạ An Lan phất tay tỏ vẻ cáo biệt,

-"Lần sau có cần gì cứ việc tìm ta. Hợp tác vui vẻ."

 

Lục Ly yên lặng không nói, nhìn nàng rời đi.

 

Thở phì phì mà trở lại trong phòng, thần sắc Tạ An Lan không tốt nheo mắt lại. Cư nhiên để cho cái tên Lục Ly kia sử dụng một hồi, tuy rằng sau đó Lục Ly cũng bồi thường, nhưng... chính mình nguyện ý làm cùng bị người lừa thật sự vẫn là bất đồng rất lớn.

 

-"Thiếu phu nhân, đây là như thế nào vậy?"

 

Hỉ Nhi cẩn thận hỏi, vừa mới còn rất tốt mà, như thế nào Thiếu phu nhân đột nhiên mất hứng?

 

Tạ An Lan u oán mà liếc nhìn nàng, nhẹ giọng thở dài nói:

-"Không có gì."

 

-"Nhưng..."

 

Hỉ Nhi hoài nghi, Thiếu phu nhân thoạt nhìn... Liền không giống như là không có gì.

 

Tạ An Lan hít một hơi thật sâu, vỗ mặt bàn đứng dậy, nói:

-"Quên đi, không nghĩ này đó. Hỉ Nhi, chúng ta đi dạo phố!"

 

-"A?" Hỉ Nhi dại ra, "Nhưng... Hiện tại đi dạo phố được không?"

 

-"Có cái gì không tốt? Tâm tình không tốt sẽ mua mua mua a. Thuận tiện... lại tìm một chỗ nghe một chút bát quái đi, ở tại trong phủ, tin tức không lưu thông."

 

Nàng đến bây giờ đều còn không có nghĩ ra Lục Ly kia đã làm như thế nào đem Tri Phủ Tuyền Châu cùng Tiên sinh thư viện cùng nhau quẹo vào Lục gia. Nói là trùng hợp à? Ha ha, ngốc tử cũng không tin! Không thể là vị lão tiên sinh kia ái tài sốt ruột, chủ động hỗ trợ?

 

Hỉ Nhi nhìn vẻ mặt kiên quyết của Thiếu phu nhân, chỉ phải yên lặng gật đầu theo Thiếu phu nhân xuất môn. Được rồi... Kỳ thật nàng cũng muốn đi ra ngoài dạo phố.

 

Đáng tiếc hôm nay cũng không thích hợp xuất hành, hai người mới ra Phương Thảo Viện còn chưa đi đến tiền viện đã bị người ngăn cản.

 

Nhìn nữ nhân ngăn đón trước mặt mình, Tạ An Lan nhíu đôi mày thanh tú, chậm rãi chào hỏi trước,

-"Đại tẩu, Nhị tẩu, Tam tẩu, còn có... Nhị muội, các ngươi cũng đi ra tản bộ à? Nhị muội hết bệnh rồi sao?"

 

Lục Kiều hừ một tiếng, trừng Tạ An Lan nói:

-"Ngươi đương nhiên hy vọng ta vẫn luôn không khỏe!"

 

Tạ An Lan vẻ mặt kinh ngạc,

-"Nhị muội đây là nói nói cái gì? Khỏe mà… ta như thế nào sẽ có ý xấu như vậy?"

 

Nữ tử mỹ mạo đứng ở phía sau Đại thiếu phu nhân che miệng nhàn nhạt cười nói:

-"Tứ đệ muội, muội đừng trách Nhị muội. Nàng chính là tính tình này, cũng là lúc trước các muội có chút hiểu lầm thôi, muội đều đã chịu phạt, mọi người đều là người một nhà, có cái gì không thể nói?"

 

Tạ An Lan mỉm cười liếc nhìn nàng kia một cái, cụp mắt cười nói:

-"Tam tẩu nói đúng nha, muội như thế nào sẽ quái Nhị muội đây. Làm sai nên bị phạt, cho dù là người không phạt trời cũng sẽ phạt. Đến lúc đó không nói được sẽ nát tâm nát phổi toàn thân đều nát, cho nên nha, làm người là tuyệt đối không thể làm chuyện đuối lý. Nhị muội, muội nói đúng hay không?"

 

Lục Kiều tức giận đến cả người phát run, bởi vì trước đó vài ngày thình lình xảy ra bệnh lạ cả người nàng đã gầy một vòng, vốn đã không thanh tú trên mặt lõm xuống một khối ngay cả xương đều nhìn thấy rõ ràng.

 

Lục Kiều oán hận mà trừng mắt Tạ An Lan không nói lời nào, Tạ An Lan cũng không nóng nảy khoan thai đứng, chỉ cười không nói.

 

Đại thiếu phu nhân quét mắt liếc mấy người một cái, thản nhiên nói:

-"Được rồi, đừng cãi nhau. Đệ muội là muốn đi chỗ nào?"

 

Tạ An Lan nâng tay cầm khăn lau khóe mắt, nói:

-"Thương thế phu quân giống như nặng hơn, muội nghĩ đi ra ngoài mua cho phu quân chút dược."

 

Nghe vậy, sắc mặt Đại thiếu phu nhân nhất thời trầm xuống. Trầm giọng nói:

-"Tứ đệ bị thương như thế nào không thỉnh đại phu trong phủ đến xem? Làm sao cần đệ muội đi mua thuốc? Nói ra làm cho người chê cười quý phủ chúng ta."

 

Tạ An Lan khẽ cắn môi giương mắt nhìn nàng, có chút ủy khuất nói:

-"Nhưng... Phu quân bị thương đã bốn năm ngày, vẫn là không lành ngược lại còn nặng hơn."

 

Đại thiếu phu nhân cắn răng, nói:

-"Ta sẽ thỉnh mẫu thân cho người đi thỉnh đại phu giỏi nhất trong thành, đệ muội, muội cũng không quen biết ai, có thể tìm được đại phu giỏi gì."

 

Tạ An Lan gật gật đầu, nói:

-"Vậy làm phiền đại tẩu, đại tẩu thật sự là người tốt."

 

Người tốt sao Tạ An Lan nói ra không chút nào chột dạ, thuận tiện cũng đưa chính mình ra. Tên Lục Ly hỗn đản như vậy, Tạ An Lan còn không quên tìm đại phu giỏi, nàng thật đúng là một hiền thê nha.

 

Nhìn vẻ mặt cảm kích... kỳ thật là đang ghê tởm mình của Tạ An Lan, Đại thiếu phu nhân chỉ cảm thấy một hơi ngạnh ở trong cổ họng, nuốt không được, phun cũng không được.

 

-"Đệ muội không cần khách khí, chúng ta đi trước."

 

Tạ An Lan gật đầu, mỉm cười phất tay vui vẻ đưa tiễn, nói:

-"Đại tẩu, Nhị tẩu, Tam tẩu đi thong thả."

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 11/09/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts