Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 028

☆, Đích thứ khác biệt!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Từ trong tiểu viện đi ra, dọc theo đường đi Hỉ Nhi có chút rầu rĩ không vui. Tạ An Lan có chút kỳ quái mà quay đầu nhìn nàng, tiểu nha đầu này luôn luôn nói không ngừng, hôm nay như thế nào biến thành cái hũ nút?

 

-"Ngươi làm sao vậy?"

 

Hỉ Nhi nhìn Tạ An Lan, có chút ủy khuất lại có chút u buồn, một hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói:

-"Thiếu phu nhân... Hỉ Nhi cũng muốn đổi tên."

 

Tạ An Lan kinh ngạc, nói:

-"Vì cái gì? Hỉ Nhi tên này cũng vui mà."

 

Hỉ Nhi nắm ngón tay chính mình, đều sắp bẻ gãy. Ấp a ấp úng nói:

-"Nhưng... Nhưng… Hỉ Nhi muốn Thiếu phu nhân đặt tên mà."

 

Tạ An Lan ngẩn người, thế này mới bừng tỉnh đại ngộ không khỏi lắc đầu bật cười, nói:

-"Thật sự là một nha đầu ngốc."

 

Vươn tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng, Tạ An Lan nói:

-"Chỉ cần Hỉ Nhi ngoan ngoãn nghe lời, cho dù về sau có những người khác, thiếu phu nhân vẫn là thích Hỉ Nhi nhất."

 

Hỉ Nhi nhãn tình sáng lên, gật đầu thật mạnh nói:

-"Hỉ Nhi nhất định nghe lời thiếu phu nhân, chỉ nghe thiếu phu nhân!"

 

-"Ngoan."

 

Tạ An Lan tươi cười mềm mại, đứa nhỏ này ở lúc nguyên chủ dưới tình huống ngay cả hạ nhân đều chướng mắt mà vẫn trung thành và tận tâm, cho dù chỉ nhìn tình nghĩa nàng đối với nguyên chủ, chỉ cần nàng không phản bội mình tất nhiên cũng sẽ đối đãi nàng thật tốt.

 

Hỉ Nhi giương mắt nhìn nàng một cái, nói nhỏ:

-"Hỉ Nhi cũng muốn một cái tên dễ nghe."

 

Tạ An Lan sờ sờ đầu nàng, cười nói:

-"Được rồi, để cho ta nghĩ… vậy kêu Vân La đi?"

 

-"Vân La à?"

 

Hỉ Nhi chớp chớp mắt, cũng không rõ là có ý nghĩa gì, bất quá nghe so với Hỉ Nhi dễ nghe hơn.

 

Tạ An Lan cười nói:

-"Trở về dạy ngươi viết."

 

-"Dạ, cám ơn thiếu phu nhân!" Hỉ Nhi vui mừng nói.

 

Tạ An Lan buồn cười mà kéo quai hàm phấn nộn của nàng, cười nói:

-"Hiện tại có thể đi? Đi thôi."

 

-"Dạ… dạ…"

 

Hỉ Nhi... Vân La xấu hổ mà liên tục gật đầu, nàng cư nhiên vì chút việc nhỏ ấy mà giận dỗi với thiếu phu nhân, về sau nhất định không thể có cái dạng này!

 

Hai người đi bộ từ khu đông dân nghèo về tới khu phồn hoa nhất trong thành, hai cái địa phương tuy rằng đều ở trong một cái thành nhưng mà khác biệt thực sự không nhỏ.

 

Tạ An Lan cũng không thể không cảm thán ở trong lòng: ‘Cổ đại sống không dễ... Đối với thân phận bây giờ của chính mình cùng Lục Ly vô liêm sỉ cũng không có gì có thể oán giận. Dù sao tại thời đại này thân phận cấp bậc nghiêm khắc rõ ràng, một nữ tử như nàng cho dù có bản sự kiếm tiền thân phận địa vị cũng sẽ không biến đổi. Bần không đấu cùng phú, phú không tranh cùng quan. Nếu chính mình là nữ tử, thật sự không có khả năng cả đời nữ giả nam đi? Lục Ly kia trừ bỏ hơi đen một chút, cũng không có tật xấu gì, còn dáng vẻ thì rất tuấn tú. Ừ, mấu chốt là, dáng vẻ còn rất tuấn tú!’

 

Đối với một người ham mê sắc đẹp mà nói, cả đời đối với một cái oai qua liệt tảo*, quả thực là dày vò không có thể chịu được.

 

(Chú thích: Oai qua liệt tảo nghĩa là người quái dị, có vấn đề có thể là diện mạo hay tính cách)

 

Hôm nay Tinh Tuyết Lâu tựa hồ so với mấy ngày trước náo nhiệt hơn rất nhiều, hơn nữa đề tài mọi người đang thảo luận đều là người Tạ An Lan quen thuộc.

 

Ngồi ở phía sau một tấm bình phong, nghe vài thư sinh tụ cùng một chỗ ở bên ngoài thì thầm bát quái người khác, sôi nổi giống như là đang thảo luận quốc gia đại sự gì.

 

-"Thật sự là không nghĩ tới, Tứ lang Lục gia thế nhưng chính là ‘Thanh Li Cư Sĩ' trước đó vài ngày danh tiếng nổ vang."

 

Một người đọc sách rất là kinh ngạc nói, trong thanh âm có lẽ còn có vài phần ý tứ hàm xúc không rõ là hâm mộ hay ghen tị.

 

Một người khác hiển nhiên cũng đối đề tài này thực có hứng thú, gật đầu nói:

-"Cũng không phải sao? Nghe nói lúc ấy chưởng quầy Tuyên Mặc Các đưa một bức họa cho Đồng Tri đại nhân làm lễ chúc thọ, khách khứa ở đó nhất thời chấn kinh. Thẳng nói không nghĩ hiện tại lại có tài tử nổi tiếng giống như này mà không để người biết. Liền ngay cả Tri phủ đại nhân đều cảm thấy hứng thú, đáng tiếc chưởng quầy Tuyên Mặc Các cũng chỉ có hai bức họa, một bức khác đã bán ra ngoài. Thẳng đến hai ngày trước, Tri phủ đại nhân đi bái phỏng Chu tiên sinh của thư viện, mới biết được Thanh Li Cư Sĩ này thế mà là môn hạ của Chu tiên sinh. Còn lập tức lôi kéo Chu tiên sinh tới cửa cầu họa đấy!"

 

Người bên cạnh thấp giọng cười nói:

-"Tứ lang Lục gia vốn là nổi danh tài tử Tuyền Châu, nay có tên Thanh Li Cư Sĩ chỉ sợ sẽ danh chấn thiên hạ cũng chưa biết chừng. Chính là... Lục gia thật là xấu hổ."

 

-"Vậy cũng chưa chắc, hoạ sĩ dù sao chỉ là cái danh thôi. Nếu như Lục tứ lang không thể trúng tuyển khoa cử, về sau chỉ sợ cũng chưa chắc..."

 

Thời đại này, không có quyền thế địa vị, cho dù ngươi kỳ tài ngút trời cũng vô dụng.

 

-"Lục tứ lang nếu như thi không đậu, những người như chúng ta có mấy người có thể đậu?"

 

Một người nói. Tứ lang Lục gia khi thi viện Tuyền Châu là đứng đầu, hắn thi không đậu người khác liền càng thêm hy vọng xa vời, nói:

-"Huống chi, hắn có thanh danh đại tài tử, tương lai nhập kinh đi thi, chỉ cần thi đậu tiến sĩ thứ tự lại không thập phần ở phía sau, cũng không lo lắng không có quan trên thưởng thức."

 

-"Tào đại nhân chúng ta chính là người Tào gia ở Thượng Ung, đợi cho bức họa của Lục tứ lang vừa vào Kinh Thành, chỉ sợ còn chưa thi khoa cử trước hết hắn đã nổi danh Kinh Thành."

 

Trong thanh âm mang theo các loại hâm mộ cùng không thể nề hà.

 

-"Bất quá chỉ là họa vài nét bút thôi, Lục tứ có thể hay không tham gia thi hương năm nay còn chưa định đâu."

 

Một âm thanh có chút bén nhọn đột nhiên sáp nhập vào, cười lạnh nói.

 

Âm thanh nghị luận trước đó tạm thời dừng một chút, một lát sau có người thấp giọng nói:

-"Cũng không biết Lục lão gia suy nghĩ cái gì nữa, nhà người khác nếu là có đứa con lợi hại như vậy, sớm đã cao hứng không biết thiên nam địa bắc."

 

-"Hắc hắc, đó là trong nhà Vương huynh ngươi không có thứ tử lợi hại như vậy. Một khi thứ tử lợi hại như vậy, thì thể diện đích trưởng tử phải đặt ở chỗ nào?"

 

-"Lời này không đúng, mẹ cả cùng đích huynh chèn ép thứ tử là nhân chi thường tình, thế nhưng thứ tử cũng là con Lục lão gia mà?"

 

Chèn ép con chính mình như vậy thật sự không thành vấn đề sao? Nếu thật sự ghét thứ tử như vậy thì lúc trước vốn không nên để cho thứ tử sinh ra, không phải khiến cho con trai trưởng của vợ cả ngột ngạt sao? Thế nhưng, Lục lão gia cũng không chỉ có một thứ tử, Lục Ly vẫn là người nhỏ nhất mà.

 

-"Cái này ai biết là nghĩ như thế nào? Bất quá Lục lão gia chính mình chính là con vợ cả? Nếu như ông trắng trợn táo bạo cất nhắc thứ tử, mặt trưởng tử đặt ở chỗ nào? Trước kia huynh đệ thứ xuất bị ông chèn ép lại nói như thế nào? Huống chi, sau lưng Lục gia là Lục gia Ung châu, đại tộc Đông Lăng, đại gia tộc gì đó rất chú ý cái gì đích thứ có khác, nghe nói Lục gia Thượng Ung này một thế hệ cũng có trưởng tử thập phần xuất sắc. Bất quá Lục gia lần này ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, các ngươi không phát hiện, sắc mặt Lục Hưng Thịnh ở thư viện hai ngày này?"

 

-"Vậy còn có thể không phát hiện sao? Toàn bộ thành Tuyền Châu đều biết, nói hắn tự biết bản sự không được, sợ thứ đệ trúng cử cao hơn chính mình, nên xui khiến phụ thân đánh tài tử đệ nhất Tuyền Châu, là muốn đánh gãy đùi người đấy. Nghe nói hôm nay Chu tiên sinh cùng Tào đại nhân tới cửa thế nhưng đụng phải Lục lão gia muốn đánh chết Lục Ly, là Lục thiếu phu nhân đau khổ cầu xin tha thứ, lại trùng hợp Tào đại nhân tới cửa, thế này mới tránh được một kiếp đấy."

 

Người nghe nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, nói:

-"Thế nhưng ngoan độc như thế?"

 

-"Lục lão gia bức Tứ lang Lục gia thề về sau không thể tham gia khoa cử, Lục tứ lang tự nhiên không chịu, nếu là không tham gia khoa cử, đời này hắn đều chỉ có thể bị Lục Hưng Thịnh ức hiếp. Lục lão gia một mạch xuống, muốn đánh chết con."

 

Người nói chuyện tựa hồ thực hiểu biết nội tình, nói được giống như đã được chứng kiến vậy.

 

Mọi người cũng đi theo cắn lưỡi, hơn nữa ngày mới có người nói:

-"Không hổ là... người của đại gia tộc mà, quả nhiên tâm ngoan thủ lạt, bình thường xem dáng vẻ Lục Hưng Thịnh khiêm tốn ôn hòa như vậy, không nghĩ tới thế nhưng tâm ngoan thủ lạt như thế."

 

-"Hắc hắc, không phải có câu sao, tri nhân tri diện bất tri tâm à. Loại sự tình này ai nói chuẩn?"

 

Mọi người đang nói náo nhiệt, lại có mấy người đi lên, thảo luận trước đó lập tức vắng lặng không tiếng động. Mọi người nhất tề nhìn về phía nam tử đứng ở đầu thang lầu, sau đó đều quay đầu giống như cái gì cũng đều không có phát sinh.

 

Lục Huy đứng ở đầu thang lầu, thần sắc trên mặt đạm mạc, nhưng tay nắm cây quạt giấu ở dưới tay áo đã lộ ra gân xanh.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 16/09/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts