Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 029

☆, Nói chuyện phiếm!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Nhìn thấy Lục Huy đột nhiên đến, tất cả mọi người cùng nhau ngậm miệng lại, hiển nhiên những người này cũng không nghĩ tới Lục Huy hôm nay còn có thể có tâm tình đến Tinh Tuyết Lâu. Sau lưng nói chuyện người khác là một chuyện, vừa vặn bị chánh chủ bắt gặp được lại là chuyện khác. Ở đây còn đều là học sinh học cùng một thư viện, trong lúc nhất thời hơi có chút xấu hổ.

 

Thần sắc trên mặt những người sau lưng Lục Huy cũng có chút xấu hổ, bọn họ bình thường đều quan hệ tốt với Lục Huy. Nhưng cho dù quan hệ người đọc sách lại không thể không thèm để ý thanh danh, có hai người đều đã không dấu vết lui về phía sau hai bước. Chỉ là động tác như vậy xem ở trong đáy mắt Lục Huy, trong mắt lại hiện lên một tia ánh lửa.

 

Rốt cục có người đánh vỡ cục diện bế tắc, ha ha cười đứng dậy nói:

-"Lục huynh đến đây, mau ngồi."

 

Lục Huy kéo kéo khóe miệng đi rồi đi qua, nói:

-"Đa tạ."

 

Không khí bên trong dần dần dịu xuống, bất quá lại vẫn là tránh không được cảm giác không được tự nhiên, chỉ là mọi người đều cho rằng không biết thôi, cũng đều có ý không hề nhắc tới sự tình Lục gia.

 

Lục Huy ngồi xuống, làm ra khí định thần nhàn cùng bạn bè bên cạnh nói chuyện với nhau, giống như không có để chuyện tình mới vừa rồi ở trong lòng. Lại chỉ có chính hắn biết mỗi khi có ánh mắt đảo qua trên người chính mình, trong lòng hắn tức giận cùng cảm thấy thẹn. Nhưng càng là như thế này, hắn càng phải ngồi thẳng tắp, càng phải cười đến thong dong, càng phải chuyện trò vui vẻ.

 

Chính là Lục Huy đến đây, Tạ An Lan ngược lại là không dễ đi. Vì thế đành phải ngồi ở mặt sau bình phong tiếp tục uống trà nghe bát quái, thật vất vả đợi cho một đám người kia cùng nhau xuống lầu đi ra ngoài, mới nhẹ nhàng thở ra từ phía sau bình phong đi ra mang theo Vân La xuống lầu.

 

Trên đường trở về, Vân La nhịn không được hỏi:

-"Thiếu phu nhân, hiện tại Đại thiếu gia giống như..."

 

-"Tình cảnh xấu hổ?" Tạ An Lan thay nàng nói.

 

Vân La gật gật đầu nói:

-"Đúng vậy, thời điểm những người đó đối mặt Đại thiếu gia không có gì, nhưng sau lưng đều đang nói Đại thiếu gia cùng lão gia không phải."

 

Tạ An Lan hỏi:

-"Vậy ngươi cảm thấy Đại thiếu gia cùng lão gia làm đúng không?"

 

Vân La nghĩ nghĩ, nói:

-"Hẳn là không đúng, bằng không như thế nào mọi người đều đang nghị luận lão gia cùng Đại thiếu gia đây."

 

Nói nghị luận là nhẹ, quả thực chính là đang mắng bọn họ.

 

Tạ An Lan cười nói:

-"Mọi người có lập trường của chính mình, Đại thiếu gia chèn ép Tứ thiếu gia là vì Tứ thiếu gia uy hiếp đến địa vị của hắn, lão gia chèn ép Tứ thiếu gia là vì hắn muốn bảo hộ đích mạch, dù sao tương lai Lục gia là do Đại thiếu gia kế thừa. Nhưng về sau Tứ thiếu gia muốn sống những ngày lành, tự nhiên là không chịu nghe lời lão gia nói buông tha cho khoa cử. Không thể nói rõ ai đúng ai sai, phải xem thủ đoạn ai cao, vận khí ai tốt thôi."

 

-"Vậy, những người đọc sách này thì sao?" Vân La hỏi.

 

Tạ An Lan cười nói:

-"Liền giống như mấy tiểu nha đầu trong phủ truyền bát quái với nhau, nhàn rỗi nhàm chán tán gẫu."

 

Đương nhiên, cũng không phải không có hâm mộ cùng ghen tị.

 

-"A."

 

Nghĩ đến chính mình cũng từng là một trong những người nói chuyện phiếm, Vân La rụt lui cổ không hề nói nhiều.

 

Tạ An Lan bước chậm đi ở trên đường, tâm hồn lại sớm đã không biết bay đến người nào đó. Nay cục diện này, nói không có người từ giữa làm khó dễ ai mà tin? Mà hết thảy việc này, người được lợi lớn nhất tự nhiên chính là vị kia nghe nói bị người đánh gãy chân rất đáng thương Tứ thiếu gia Lục gia.

 

Đại tài tử, thanh danh kỳ tài thi họa, ngay cả Tri Phủ cùng Đồng Tri hai vị đại nhân trước mặt cũng treo hào. Lục gia còn dám ngăn trở hắn sao? Cho dù Lục gia thật cứng rắn đối kháng hai vị quan địa phương, Lục Huy còn muốn thanh danh hay không?

 

Nếu Lục Huy không nghĩ từ nay về sau trên lưng mang cái thanh danh ghen tị thứ đệ tài hoa mà đoạn tuyệt đường khoa cử mà nói, không chỉ có không thể ngăn trở Lục Ly tham gia khoa cử, còn phải cam đoan hai tháng sau Lục Ly an an toàn toàn ngồi vào trong trường thi. Chẳng sợ trong ngày thi hương Lục Ly chính mình không cẩn thận bị cảm chậm trễ khoa cử thì đối với thanh danh Lục Huy mà nói đều là họa vô đơn chí.

 

Vị tiểu phu quân này của nàng, có chút ý tứ nha.

 

Một thiếu niên mười tám tuổi, thế nhưng có thể bất động thanh sắc đùa bỡn toàn bộ người trong thành Tuyền Châu trong lòng bàn tay.

 

Trở lại Lục gia, Tạ An Lan lại đi nhìn nhìn Lục Ly. Lục Ly đang tựa vào đầu giường đọc sách, hiển nhiên thương thế của hắn đã tốt lên không ít. Ngón tay trắng nõn thon dài nắm cuốn sách, một bàn tay tự nhiên khoát lên trên đùi, nửa cúi đầu thần sắc bình tĩnh đọc sách, vô ý thức triển lộ ra một loại tao nhã cùng túc mục.

 

Tạ An Lan ho nhẹ một cái, Lục Ly mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.

 

-"Xem ra ngươi quả thực tốt lên không ít." Tạ An Lan cười nói.

 

-"Còn phải đa tạ thuốc của phu nhân, quả nhiên rất hiệu quả."

Lục Ly nói, nhìn thoáng qua y phục trên người nàng hỏi:

-"Ngươi xuất môn?"

 

-"Ta không thể xuất môn à?" Tạ An Lan hỏi ngược lại.

 

Lục Ly lắc đầu, nói:

-"Không sao."

 

Tạ An Lan thấy ánh mắt hắn vẫn như cũ dừng ở trên sách bộ dáng nhíu mày. Ai nha, đang chói lọi viết "Ngươi tránh ra, ta không nghĩ nói chuyện với ngươi…" tiểu bộ dáng ngạo kiều này là rất đáng yêu, không ghẹo một chút thật sự là cảm thấy thực xin lỗi chính mình đấy.

 

Chậm rì rì mà đi đến bên giường Lục Ly ngồi xuống, Tạ An Lan nâng cằm nhàn nhã mà nhìn hắn, mắt không hề chớp một cái.

 

Rốt cuộc Lục Ly bị nàng nhìn có chút không được tự nhiên, ngẩng đầu lên nhíu mày nói:

-"Phu nhân còn có việc gì? Nhìn ta như vậy làm cái gì, có cái gì không đúng?"

 

Tạ An Lan cười ngọt ngào, nói:

-"Đương nhiên là xem dáng vẻ xinh đẹp của phu quân."

 

-"..."

 

Lục Ly trầm mặc, một hồi lâu sau mới trả lời:

-"Phu nhân cũng rất đẹp."

 

-"Ta biết ta xinh đẹp mà, nhưng vì cái gì phu quân không chịu nhìn ta vậy?"

 

Phát làm nũng, vứt vứt mị nhãn, thân thể này tố chất vẫn là thực không tồi rất có tiền đồ.

 

-"..."

 

Nhìn mặt mỹ thiếu niên trước mắt không chút thay đổi mà nhìn chính mình, Tạ An Lan ngẩn người lỗ tai lại lặng lẽ đỏ, rốt cục nhịn không được gục ở trên giường phát sinh cười ha hả.

 

Lục Ly khẽ nhíu mày, không rõ rốt cuộc có cái gì buồn cười, nữ nhân này hiển nhiên là đang cười hắn. Thần sắc lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Tạ An Lan càng thêm vài phần sâu thẳm.

 

Tạ An Lan cười đến chảy nước mắt, vừa lau nước mắt xoa bụng còn vừa rình coi thiếu niên tuấn mỹ mặt vẫn như cũ không chút thay đổi.

 

Đợi cho Tạ An Lan rốt cục cười đủ, mới một lần nữa ngồi dậy.

 

Lục Ly có chút không hờn giận hỏi:

-"Ngươi tới nơi này, chỉ là để ngây ngô cười sao?"

 

Tạ An Lan lắc đầu, nghiêm mặt nói:

-"Không, ta chỉ là đột nhiên nhớ tới, có một lần ta cho rằng mình gặp một con báo, sợ tới mức không rõ. Ai biết nhìn kỹ mới phát hiện, đó thế nhưng chỉ là một con mèo nhỏ."

 

-"..."

 

Có cái gì mắc cười? Nữ nhân này nghĩ hắn thật sự không biết nàng đang cười cái gì sao?

 

Chống lại ánh mắt người nào đó rõ ràng không vui, Tạ An Lan nhún vai. Được rồi, người trước mắt này tuyệt đối không phải là một con mèo nhỏ. Đây là một con sài lang hổ báo cùng mèo, thỏ, hồ ly, nai con các thể loại động vật tổng hợp lại, thuộc thể loại boss rất giỏi che dấu, tên khoa học Lục tứ lang.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 18/09/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts