Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 032

☆, Nam nhân đáng tin, heo đều có thể leo cây!

Edit + Beta: Đào Mai

 

-"Tứ thiếu gia tới."

 

Ngoài cửa, có thanh âm tiểu nha đầu vang lên. Mấy phụ nhân trong phòng khách đều ngẩn ra, trong lúc nhất thời đều có chút khó xử.

 

Mấy ngày nay, tứ phòng bên này quan hệ cùng toàn bộ người trong phủ đều có chút xấu hổ, nói trắng ra chính là người Phương Thảo Viện bị cô lập. Cố tình Lục gia còn không thể biểu hiện ra dáng vẻ khắt khe với hai phu thê Lục Ly. Nếu thật sự đối với bọn họ tốt, vô luận là Lục phu nhân hay là Lục thiếu phu nhân đều tuyệt đối nuốt không trôi cơn tức này...

 

Chủ tử có tâm tư phức tạp như thế, người bên dưới xem mặt đoán ý thì càng thêm khó xử. Vì thế, ngẫu nhiên Tạ An Lan ở trong phủ đi một chút liền phát hiện rất nhiều quản sự có chút thể diện rõ ràng đều tránh né nàng.

 

Tạ An Lan giống như không phát hiện thần sắc khó xử của bọn họ, chậm rãi mà buông chén trà trong tay đứng dậy, Lục Ly đã được Mạch Đông đỡ xuất hiện ở tại cửa đại sảnh.

 

Nhìn lướt qua người trong đại sảnh, vẻ mặt Lục Ly như thường gật đầu với mọi người nói:

-"Đại tẩu, Nhị tẩu, Tam tẩu."

 

Ba nữ tử cũng vội vàng đứng dậy hoàn lễ, Tạ An Lan đi lên phía trước cười nói:

-"Phu quân, tới đây là có việc gì?"

 

Lục Ly cẩn thận nhìn nàng một cái, khẽ lắc đầu nói:

-"Có chút buồn nên đứng lên đi một chút, không nghĩ tới ba vị tẩu tử đang ở nơi này, là ta đã quấy rầy?"

 

Nhị thiếu phu nhân cười nói:

-"Làm sao, nhìn thấy Tứ đệ như vậy, nhị ca đệ cũng có thể yên tâm. Lúc trước còn thường xuyên nhắc tới."

 

Tạ An Lan không còn gì để nói, Phương Thảo Viện cách viện hai phu thê Lục Minh cũng không xa. Thật sự lo lắng đi qua liếc mắt xem một cái cũng không mất nửa phần sức lực của hắn, ngay cả hai huynh đệ Lục Huy Lục Huyên còn làm bộ làm tịch tới hai lần đấy. Nhị thiếu phu nhân cũng không cảm thấy xấu hổ, một dáng vẻ thân thiết giống như là một tẩu tử tốt thật sự lo lắng cho tiểu thúc. Bất quá có thể tưởng tượng ra, ở trước mặt Lục phu nhân khẳng định lại là một dáng vẻ khác.

 

Tạ An Lan đỡ Lục Ly đi đến chủ vị ngồi xuống, Đại thiếu phu nhân nói:

-"Tứ đệ có việc, chúng ta nên đi về trước."

 

Lục Ly lắc đầu, nói:

-"Nếu Đại tẩu còn có việc nói với Lan nhi, không cần để ý tới tiểu đệ."

 

Tạ An Lan bị hai chữ Lan nhi kích thích rùng mình một cái, nhận được ánh mắt khó hiểu của Lục Ly.

 

Sờ sờ da gà nổi lên trên cánh tay chính mình, Tạ An Lan cười nói:

-"Cũng không có việc gì, Đại tẩu nói qua mấy ngày nữa là mừng thọ của công công, muốn thiếp cùng Nhị tẩu giúp đỡ tiếp đãi nữ quyến thôi."

 

Lục Ly gật gật đầu, ôn hòa nói:

-"Đây là chuyện tốt, nàng nên theo ba vị tẩu tử học hỏi đi."

 

-"....."

 

Cho nên nói, gả cho nam nhân rốt cuộc có lợi ích gì? Bị đánh hắn thấy chết không cứu, chút việc nhỏ này cũng không giải quyết được! Ai nhàn rỗi không có việc gì làm mà học giao tế với một đám thứ nữ di nương hả? Không phải nàng khinh thường nữ tử xuất thân thứ nữ cùng di nương, mà là sự thật khách quan. Về sau Lục Ly khẳng định phải làm quan, chẳng lẽ thân là phu nhân Lục Ly, nàng phải học như thế nào giao tiếp cùng thứ nữ và thị thiếp?

 

Lòng mang phẫn nộ Tạ An Lan ngồi ở bên cạnh Lục Ly, ở chỗ ba vị thiếu phu nhân không nhìn thấy vươn tay ác ma, hung hăng nhéo một khối thịt nhỏ bên hông Lục Ly. Nguyên bản Lục Ly đang đạm mạt cười vẻ mặt lại hơi khựng một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục tự nhiên, chút biến hóa này thậm chí mau đến ba người ngồi ở đối diện đều không nhìn thấy.

 

Nhưng thật ra Nhị thiếu phu nhân nhìn hai người thân mật mà ngồi cùng một chỗ, nửa là hâm mộ nửa là ghen tị nói:

-"Đệ muội cùng Tứ đệ cảm tình thật tốt..."

 

Tạ An Lan trợn mắt ngoài cười nhưng trong không cười,

-"Chúng ta là phu thê mà, cảm tình đương nhiên tốt rồi. Phu quân, chàng nói đúng không?"

 

Lục Ly xoay người yên lặng nhìn nàng, Tạ An Lan tươi cười càng thêm sáng lạn,

-"Phu quân?"

 

Một lát sau, Lục Ly rốt cục chậm rãi gật gật đầu, nhận được nụ cười "ngượng ngùng" của thê tử.

 

Ba vị bàng quan chỉ cảm thấy đau lòng, trong lòng vừa đau đớn vừa ghen tị. Vị tứ thiếu gia Lục gia, mặc kệ năng lực như thế nào, trừ bỏ một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, bên người Lục Ly đều không có nha đầu thông phòng, bên người Lục Huy cùng Lục Minh thậm chí đã có một di nương. Lại nhìn vị Tứ thiếu gia này, tuổi còn trẻ dung mạo tuấn mỹ, tài hoa trác tuyệt, nếu không là có cái xấu hổ là thứ tử, không biết có bao nhiêu thiên kim quyền quý muốn gả tới đây.

 

Đại thiếu phu nhân rốt cục vẫn ngồi không yên, đứng dậy cáo từ rời đi. Lục Ly cùng Tạ An Lan cũng không cưỡng chế lưu lại, chỉ có Tạ An Lan đứng dậy tiễn khách.

 

Đưa đoàn người đến ngoài cửa nhìn các nàng rời đi, Tạ An Lan mới xoay người trở lại phòng khách liền nhìn thấy chính Lục Ly đang xoa xoa thắt lưng của hắn. Nhìn thấy Tạ An Lan tiến vào, lập tức liền buông tay xuống ngồi nghiêm chỉnh, một khuôn mặt tuấn tú cũng lại là vẻ lãnh đạm.

 

Tạ An Lan nhíu mày cười nói:

-"Đau liền xoa xoa đi, ta cũng sẽ không chê cười ngươi."

 

Lục Ly hung hăng mà trừng mắt liếc nhìn nàng,

-"Tạ, An, Lan..."

 

-"Phu quân?"

 

Tạ An Lan làm ra vẻ chăm chú lắng nghe, Lục Ly hừ nhẹ nói:

-"Mấy ngày nay ngươi tốt nhất an phận một chú."

 

Tạ An Lan vô tội mà trừng mắt nhìn,

-"Ta không an phận chỗ nào hả?"

 

Lục Ly cười lạnh,

-"Tiểu viện Đông Thành, son Linh Hương Các."

 

Tạ An Lan chợt tắt nụ cười trên mặt, nhìn hắn lạnh lùng nói:

-"Ta an phận làm sinh ý của ta, có vấn đề gì? Không kiếm tiền ngươi nuôi ta à?"

 

Lục Ly hỏi:

-"Không làm ta đã bỏ đói ngươi à?"

 

Tạ An Lan cười nhạo, cao thấp đánh giá hắn một phen nói:

-"Bổn cô nương không giống với loại người không mưu cầu như ngươi."

 

Ăn không đủ no không chết đói cho là nuôi dưỡng sao? Chất lượng cuộc sống đâu?

 

Lục Ly không nói, Tạ An Lan nói:

-"Có người từng nói qua với ta một câu, ta cảm thấy thực có đạo lý, ngươi muốn nghe thử hay không?"

 

Lục Ly nhíu mày, ý bảo nàng có chuyện nói thẳng.

 

Tạ An Lan cong môi cười, nhẹ giọng nói:

-"Nam nhân đáng tin, heo đều biết leo cây."

 

Lục Ly hơi híp mắt, nhìn nữ nhân trước mắt lười biếng mà tựa vào bên cạnh bàn. Hắn không phải Lục Anh, lại càng không có công phu tự nhiên không cảm giác Lục Anh nói cái loại cảm giác không thể giải thích được. Thế nhưng hắn lại có thể rõ ràng cảm giác được nữ nhân trước mắt trong khi giơ tay nhấc chân rất là ung dung, hoặc là nói cái loại khí thế….. tất cả đều ở trong lòng bàn tay.

 

Một hồi lâu, Lục Ly mới nhẹ giọng nói:

-"Tuy rằng Tuyền Châu là một địa phương nhỏ, thế nhưng... hết thảy địa phương đều là giống nhau. Đạo lý tiền không lộ ra ngoài, nhạc phụ đại nhân hẳn là đã dạy ngươi chứ."

 

Tạ An Lan nhíu mày, hiểu rõ gật đầu nói:

-"Ngươi nói cái này? Không cần lo lắng việc rất nhỏ, nếu ta đã bắt đầu làm, tự nhiên có biện pháp giải quyết."

 

-"Ồ?" Lục Ly nhíu mày, "Ngươi hẳn phải biết, Lục gia không có khả năng giúp ngươi."

 

Không chỉ có không thể, thậm chí việc buôn bán của Tạ An Lan ở Đông Thành không thể để cho người Lục gia biết. Nếu không thì, mấy thứ đó cuối cùng là của ai cũng không chừng.

 

Tạ An Lan ngạo nghễ hất cằm, liếc xéo hắn nói:

-"Ta không ngốc."

 

Mắt cười lả lướt hơi nheo lại, môi duyên dáng cũng gợi lên một độ cong nho nhỏ, nữ tử trước mắt này giống như một con tiểu hồ ly đang nằm ở trên gấm vóc.

 

Chỉ nghe nàng từ từ nói:

-"Bổn cô nương ghét nhất chính là có người muốn giành đồ ăn của ta, không nghẹn chết hắn cũng khiến cho hắn đói chết mới tốt..."

 

-"Ừ?"

 

Tạ An Lan mím môi cười, đáy mắt lóe ra hàn quang hưng phấn mà nguy hiểm, nói:

-"Đánh cho hắn phải ói ra tất cả những gì đã nuốt vào trong đời này!"

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 22/09/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts