Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 035

☆, Chịu tiếng xấu!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Nhìn người té trên mặt đất, sắc mặt Lục Huy từng đợt xanh tím. Thế nhưng phản ứng của Lục Minh quá nhanh, thanh âm rất cao. Hạ nhân hầu hạ bên ngoài đã nhanh chân vọt tới cửa, nhìn thấy trước mắt Lục Ly té xỉu cùng Lục Huy còn chưa kịp buông tay xuống, đều là sửng sờ tại chỗ.

 

-"Tứ thiếu gia!"

 

Mạch Đông nước mắt nhất thời chảy ào ào, không quan tâm mà vọt vào thư phòng bổ nhào tới trước mặt Lục Ly.

 

-"Thiếu gia! Thiếu gia?!" Giơ tay đẩy đẩy người, Mạch Đông sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, "Lão gia, thiếu gia... Thiếu gia đã chết?"

 

-"Câm miệng! Nói bậy bạ gì đó!"

 

Lục Văn tức giận đến sắc mặt xanh mét, cùng ở phía sau Lục Anh ném Mạch Đông sang một bên, cúi đầu dò xét hơi thở Lục Ly, quay đầu nói với Mạch Đông:

-"Đừng la, thiếu gia còn sống, còn không mau gọi đại phu!"

 

Lúc này Mạch Đông mới hồi phục tinh thần lại, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra bên ngoài.

 

-"Đứng lại!"

 

Hai thanh âm nhất tề truyền đến, tất cả mọi người không hẹn mà cùng mà nhìn về phía Lục Văn cùng Lục Huy trong phòng. Mạch Đông lại sửng sốt, nhìn về phía Lục Văn ánh mắt tràn ngập khó có thể tin, nhìn đến Lục Văn nhịn không được tránh đi ánh mắt hắn.

 

-"Lão gia!" Tiếng Mạch Đông có chút thê lương, bọn hạ nhân ở cửa trong lòng cũng không khỏi sinh ra vài phần thương hại.

 

Nhất thời trên mặt Lục Huy hiện lên ảo não, trầm giọng nói:

-"Ngươi chiếu cố Tứ đệ, ta sẽ cho người đi thỉnh đại phu! Người tới, đi mời đại phu giỏi nhất trong thành đến!"

 

-"Dạ." Hạ nhân ở cửa vội vàng lên tiếng, nhanh chóng chạy đi.

 

Lục Minh nhìn thoáng qua Lục Huy, cười nói:

-"Cha, đại ca, Tứ đệ nằm trên mặt đất cũng không tốt lắm. Vẫn nên nhanh chóng đưa về Phương Thảo Viện đi thôi. Chờ đại phu đến đó chẩn đoán cũng tốt, cũng tiện cho đệ muội chiếu cố."

 

Mặt Lục Văn âm trầm rốt cuộc vẫn gật gật đầu không nói gì. Lục Anh cùng Mạch Đông đều nhẹ nhàng thở ra, sau lưng Lục Ly có thương tích không thể dùng lực, chỉ có thể tìm người đến nâng hắn lưng hướng lên trên trở về.

 

Đợi cho trong thư phòng chỉ còn lại hai người Lục Văn cùng Lục Huy, Lục Văn mới thở dài nhíu mày nói:

-"Huy nhi, con cũng quá..."

 

Sắc mặt Lục Huy sa sầm, cắn răng nói:

-"Cha, căn bản con còn chưa có đụng tới hắn!"

 

Ngay cả cha ruột hắn đều nghĩ hắn là muốn trả thù riêng, có thể mấy hạ nhân thấy chuyện này sẽ truyền ra như thế nào?

 

Lục Văn cũng sửng sốt, nói:

-"Không phải con....."

 

Sắc mặt Lục Huy càng khó coi, cho dù hắn thật sự có ý nghĩ đó, thế nhưng hắn thật sự không có đụng tới Lục Ly mà! Chỉ là nỗi oan này, hắn nhất định phải gánh chịu rồi. Tuy rằng mới vừa rồi phụ thân đã cảnh cáo đám hạ nhân không thể hồ ngôn loạn ngữ truyền bá lời đồn đãi, nhưng ai cũng đều hiểu được, lời đồn đãi loại này này nọ nọ là vô luận như thế nào cũng cấm không được.

 

-"Hắn là cố ý." Lục Huy trầm giọng nói.

 

Lục Văn nhíu mày, đánh giá con hỏi:

-"Sao lại nói như vậy?"

 

Lục Huy nói:

-"Ở đâu lại có chuyện xảo dịu như vậy? Lần trước phụ thân vừa muốn đánh hắn… Tào đại nhân liền tới? Lần này mới nói nói mấy câu con còn chưa đụng tới hắn…. hắn liền hôn mê!"

 

Lục Văn có chút do dự, ông thật sự không thích thứ tử Lục Ly này, nhưng nếu nói Lục Ly là hạng người tâm kế sâu nặng như thế, ông lại có chút không quá tin tưởng. Suy tư trong chốc lát, mới nói:

-"Đi Phương Thảo Viện nhìn xem."

 

Lục Huy chậm rãi buông lỏng tay đang nắm chặt dưới tay áo, thấp giọng nói:

-"Dạ , phụ thân."

 

Lục Ly đi ra ngoài bất quá mới nửa canh giờ lại được người nâng trở lại, nghe được tin tức Tạ An Lan bĩu môi đứng dậy trở về phòng —— Mạch Đông cái ngốc tử kia cho người nâng Lục Ly vào chiếm cứ nhà giữa của Tạ An Lan. Đợi đến thời điểm Lục Anh lặn mất một lát quay trở lại đã thấy người đã nằm ở trên giường. Thật sự không thể lại chuyển người tới thư phòng mà? Dùng lý do gì đây?

 

Tạ An Lan chậm rì rì mà đi tới cửa, bước chân nhanh hơn mới đi vào, một dáng vẻ đầy lo lắng, hỏi:

-"Lại là làm sao vậy? Vừa mới không phải là tốt lắm sao?"

 

-"Thiếu phu nhân."

Mạch Đông co rút khóc thút thít nghẹn ngào nói:

-"Thiếu gia... Thiếu gia té xỉu."

 

Tạ An Lan liếc mắt xem thường, ngồi vào mép giường không dấu vết thăm dò cổ tay hắn: Ô, thực sự hôn mê? Đây là hạ vốn gốc hay là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo hả?

 

Nhíu nhíu đôi mày thanh tú, Tạ An Lan quay đầu nhìn Lục Anh. Lục Anh bất đắc dĩ mà cười khổ một chút, không nói gì.

 

Đại phu tới cũng không chậm, đi theo đại phu đến còn có Lục Văn cùng ba huynh đệ Lục gia. Bất quá Lục Huyên cũng không có tiến vào, chỉ có Lục Minh cùng Lục Huy đi theo phía sau Lục Văn cùng đại phu cùng nhau vào phòng. Tạ An Lan liếc nhìn mọi người một cái, trái lại không có tiến lên hành lễ, chỉ là đứng dậy nhường vị trí cho đại phu. Đám người Lục Văn cũng không trách nàng thất lễ, chỉ có thể làm như không phát hiện.

 

Đại phu bắt mạch Lục Ly trong chốc lát, lại kéo ra y phục hắn nhìn nhìn vết thương phía sau lưng. Qua nhiều ngày thế này, vết thương trên lưng đã bắt đầu vảy kết. Chỉ là có một vài chỗ không biết vì sao thế nhưng lại rỉ máu ra ngoài.

 

Đại phu nhíu mày, có chút không vui nói:

-"Bị thương nặng như vậy, nên lo tịnh dưỡng cho tốt, ép buộc làm cái gì! Tuổi còn trẻ thật sự không muốn mệnh nữa sao?"

 

Lục Văn nhìn nhìn Lục Ly trên giường, do dự một chút hỏi:

-"Đại phu, khuyển tử vết thương này... Không nghiêm trọng chứ?"

 

Đại phu hắc hắc cười lạnh nói:

-"Không nghiêm trọng à? Miệng vết thương vừa mới kết vẩy lại động, ngài nói có nặng lắm không? Ta xem thân mình hắn nguyên bản đã không khỏe, lại ép buộc như vậy nữa, Lục lão gia liền người đầu bạc tiễn người đầu xanh đi."

 

-"Chuyện này..."

 

Trong lòng Lục Văn nhảy dựng, nguyên bản trong lòng ông hoài nghi Lục Ly bây giờ cũng đã dứt bỏ bảy tám phần. Chỉ là hỏi:

-"Vết thương của hắn đang tốt, như thế nào lại vỡ ra?"

 

Đại phu lạnh lùng liếc mắt nhìn ông nói:

-"Ta là đại phu, không phải khám nghiệm tử thi. Ước chừng chính là ngoại lực làm cho vỡ? Vết thương này quá nặng, tuy rằng kết vẩy nhưng cũng thập phần yếu ớt. Hơi vô ý, dùng sức quá lớn sẽ xé rách."

 

-"Đại ca, đại ca cũng quá không cẩn thận!"

Lục Minh nhíu mày, lớn giọng nói,

-"Mọi người đều biết vết thương của Tứ đệ còn chưa lành, như thế nào đại ca có thể đi vỗ hắn."

 

Đại phu nhướng mày, nhưng thật ra không nói gì. Dù sao là chuyện của Lục gia, ông chính là một đại phu không cần xen vào việc của người khác có vẻ tốt hơn.

 

Lục Huy sắc mặt xanh mét, cắn răng không nói.

 

Đại phu xem qua sau đó đứng dậy đi đến một bên khai dược, Tạ An Lan đi theo bên người thấp giọng hỏi:

-"Đại phu, phu quân... vết thương của phu quân sẽ không lưu lại hậu hoạn gì chứ?"

 

Đại phu nói:

-"Dưỡng thương cho tốt rồi xem đã, ngày trước thiếu gia quý phủ cũng không cường kiện, ngày sau cũng sẽ mất cân đối, về sau vẫn là... thận trọng một chút mới tốt."

 

Lục Văn nghe vậy mặt già đỏ lên, đại phu lời này làm sao là nói để cho Lục Ly thận trọng điều dưỡng, rõ ràng là đang nói về sau thời điểm ông giáo huấn con tốt nhất xuống tay nhẹ một chút.

 

Tạ An Lan gật gật đầu, nói:

-"Cảm tạ đại phu, trở lại ta liền cho người đi sắc thuốc."

 

Đại phu vừa lòng mà gật gật đầu, liếc nhìn Tạ An Lan nói:

-"Tứ thiếu gia tài danh lão phu cũng có qua loa nghe thấy, Thiếu phu nhân chiếu cố hắn thật tốt, tương lai tất có hạnh phúc cuối đời."

 

Tạ An Lan trong lòng rút trừu, trên mặt lại càng thêm ôn hòa hiền lành, nói:

-"Đa tạ tiên sinh dạy bảo, ta nhớ kỹ."

 

Giao phương thuốc cho Tạ An Lan, lúc này đại phu mới thu thập đồ đạc thong thả đi ra ngoài, lưu lại một phòng đầy người hai mặt nhìn nhau cực kỳ xấu hổ.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 27/09/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts