Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 037

☆, Một trăm lượng, câm miệng

Edit + Beta: Đào Mai

 

Dùng xong bữa tối, Tạ An Lan thuận tiện đi dạo hoa viên trong phủ để tiêu cơm mới cảm thấy mỹ mãn đi trở về phòng. Chỉ là khi đến phòng, dung nhan xinh đẹp lập tức trầm xuống, giường lớn trong phòng vốn chỉ thuộc về một mình nàng, lại có một thiếu niên tuấn tú chỉ mặc trung y màu trắng đang nằm.

 

Lục Ly cũng vừa dùng xong bữa tối, đang tựa vào đầu giường đọc sách. Nghe được tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên, liền đúng lúc chống lại vẻ mặt không vui của Tạ An Lan. Nhìn xem trong phòng không có người khác, Tạ An Lan đi đến bên cạnh bàn cách đó không xa ngồi xuống, nhíu mày nói:

-"Cái gã sai vặt mới của ngươi như thế nào không canh chừng ngươi?"

 

-"Nơi này là tẩm phòng." Lục Ly buông sách xuống, nghiêm mặt nói.

 

Tạ An Lan cười nói:

-"Ta coi dáng vẻ tiểu ca kia, giống như cảm thấy hắn vừa rời đi ta sẽ phi lễ ngươi vậy."

 

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Ly nhất thời đen,

-"Ít hồ ngôn loạn ngữ."

 

Tạ An Lan nhún nhún vai nói:

-"Được rồi, vậy ngươi tính khi nào thì trở về thư phòng?"

 

Lục Ly nói:

-"Vì cái gì ta phải trở về thư phòng?"

 

Mắt Tạ An Lan chuyển chuyển, cười tủm tỉm nói:

-"Bởi vì... Nếu ngươi ngủ ở trong này, ta thật sự sẽ nhịn không được phi lễ ngươi nha. A, ta nhớ ra rồi, ngươi vốn là một tiểu sắc lang ngay cả người hôn mê cũng không buông tha mà, cho nên sẽ không là... đang chờ ta phi lễ chứ?"

 

-"Tạ, An, Lan!" Lục Ly cắn răng.

 

Tạ An Lan chớp chớp mắt, hỏi:

-"Làm sao vậy?"

 

-"Ngươi nói mà không biết xấu hổ!" Lục Ly nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói.

 

Tạ An Lan khó hiểu, nói:

-"Ta có cái gì phải ngượng ngùng? Được rồi, cư nhiên gả cho một tiểu sắc lang, ta quả thật hẳn là cảm thấy xấu hổ."

 

Lục Ly trừng nàng một lúc lâu, đột nhiên cười hướng tới nàng nói:

-"Không biết rốt cuộc ai mới là sắc lang."

 

Tạ An Lan trừng mắt nhìn hắn, hỏi:

-"Có ý gì?"

 

Lục Ly lại không chịu trả lời, mà là cười lạnh nhìn nàng rồi tự mình nằm xuống kéo chăn đắp chuẩn bị ngủ. Bất quá bởi vì trên lưng bị thương, chỉ có thể nằm nghiêng hướng mặt vào bên trong giường. Nhìn bóng lưng nằm đối diện với mình, Tạ An Lan bĩu môi, kêu ngạo có gì đặc biệt hơn người?

 

Tạ An Lan là dòng họ mèo thức về đêm, hiện tại liền ngủ không khỏi hơi sớm. Hơn nữa trên giường còn nằm một tiểu tú sắc khả cơm dễ nhìn, lại không thể làm sự tình xấu hổ, cho nên Tạ An Lan đối với chuyện hiện tại lên giường ngủ này là cự tuyệt.

 

Nhàn rỗi không có việc gì làm liền lấy ra quyển sách bình thường mình dùng để viết viết vẽ vẽ, cảm tạ trời cảm tạ đất, cảm tạ vị huấn luyện đặc công đã huấn luyện tất cả mọi phương diện, dung bút lông mềm viết chữ đối với Tạ An Lan không có gì khó khăn. Vừa viết viết vẽ vẽ, vừa nghe cách đó không xa thường thường truyền đến tiếng người nào đó hơi hơi nhúc nhích, trên môi gợi lên nụ cười yếu ớt. Tâm địa đen tối như vậy, có người không tín nhiệm ngồi ở trước mặt, hắn có thể ngủ được mới là lạ.

 

Viết vẽ trong chốc lát cảm thấy nhàm chán, Tạ An Lan nằm úp sấp ở trên bàn nghiêng mình nhìn người trên giường,

 

-"Ta nói, ngươi dùng khổ nhục kế này có phải hay không là có chút ngoan độc? Ngươi sẽ không lo lắng một tháng sau thật sự không đến được trường thi à?"

 

Lục Ly trầm mặc không nói, giống như căn bản không có nghe được lời của nàng.

 

Tạ An Lan liếc mắt khinh thường, nói:

-"Đừng giả bộ, nếu giả bộ ngủ ít nhất phải khống chế hô hấp của ngươi một chút đi."

 

Sau một lát, Lục Ly một lần nữa xốc chăn ngồi dậy, nhìn chằm chằm Tạ An Lan hỏi:

-"Ngươi rốt cuộc là ai?"

 

Tạ An Lan cười mắt cong cong, dáng vẻ thiên chân vô tà, nói:

-"Ngươi đoán đi."

 

-"Ngươi không phải Tạ An Lan."

Lục Ly lạnh lùng nói,

-"Nhưng... bộ dạng ngươi quả thật giống Tạ An Lan như đúc, ngay cả... nốt ruồi trên người đều giống nhau như đúc. Cho nên thân thể vẫn là Tạ An Lan, ngươi là cô hồn dã quỷ?"

 

Tạ An Lan nâng tay sờ sờ lỗ tai chính mình, vị trí phía sau dưới lỗ tai bên trái của Tạ An Lan có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ. Nếu không phải người cực kỳ thân mật là sẽ không phát hiện, Tạ An Lan nhớ tới lần đầu tiên thời điểm nàng đi tới thư phòng Lục Ly hai người dựa vào quá gần, Lục Ly giống như nhìn chằm chằm vào bên gáy của nàng.

 

Xoay người dựa lưng vào cái bàn, Tạ An Lan cũng không nóng nảy, buồn bã nói:

-"Phu quân, chàng thật sự vô tình. Mắt thấy sắp công thành danh toại, phu quân đã nghĩ muốn vứt bỏ thiếp thân à?"

 

Lục Ly nhịn không được liếc mắt khinh thường, nói:

-"Đừng giả vờ, muốn giả bộ là Tạ An Lan, ngươi sẽ không thèm che dấu một chút nào."

 

Từ lúc bắt đầu, nữ nhân này vốn không có che dấu qua nàng cùng Tạ An Lan khác nhau.

 

Tạ An Lan bất mãn mà trừng mắt liếc nhìn hắn, bĩu môi cười nói:

-"Nếu ta là cô hồn dã quỷ, ngươi không sợ sao?"

 

Lục Ly thản nhiên nhìn nàng, trong mắt không có sợ hãi, nói:

-"Cô hồn dã quỷ có cái gì đáng sợ? Trên đời này, đáng sợ nhất là lòng người."

 

Tạ An Lan đồng ý, nói:

-"Lời này rất đúng, tỷ như ngươi."

 

Chậm rãi đứng dậy, Tạ An Lan hướng hắn lộ ra nụ cười tràn đầy ác ý,

-"Nếu đã muốn nói rõ, như vậy... chúng ta có thể cẩn thận mà tính sổ."

 

Nâng hai tay lên vặn vặn, làm ra một tư thái chuẩn bị sửa trị người rồi chậm rãi đi qua, Tạ An Lan cười nói:

-"Lần trước ở trên đường hai tên lưu manh chặn đường cướp bóc kia, là ngươi phái đi đúng không?"

 

Lục Ly híp mắt, trên mặt lại vẫn thong dong, hỏi:

-"Ngươi nghĩ như thế nào?"

 

Tạ An Lan miệng cười như hoa,

-"Con người ta nha, luôn luôn đều là khoan hồng độ lượng. Xem ở phân thượng ngươi còn bị thương trong người, giảm giá 20% cho ngươi. Để cho ta đánh một chút, coi như xóa bỏ toàn bộ, như thế nào?"

 

-"Không bằng cái khác đi."

 

Lục Ly không chút do dự cự tuyệt đề nghị của nàng. Hắn không sợ bị đánh, thế nhưng cũng không ham thích bị ngược đãi.

 

Tạ An Lan nhướng mày, nói:

-"Như vậy không tốt lắm đâu? Thiếu nợ thì trả tiền đạo lý này tin tưởng ngươi hiểu được? Càng kéo dài, ta sẽ càng thu lợi tức."

 

-"Hai trăm lượng, xóa bỏ toàn bộ." Lục Ly nhàn nhạt nói.

 

Tạ An Lan dừng lại bước chân, không tới gần.

 

-"Hai trăm lượng... cái này giống như cũng không..."

 

-"Ba trăm lượng."

 

-"...Cũng không phải là không thể suy nghĩ lại." Tạ An Lan tươi cười như hoa nói.

 

Lục Ly thản nhiên mà nhìn nàng, gật đầu nói:

-"Ngày mai đưa cho ngươi. Ngươi còn không có nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai."

 

Tạ An Lan thả tay xuống nói:

-"Thiếu niên, lòng ngươi rất tham. Nếu ngươi cho ta ba trăm ngàn lượng, ta liền suy nghĩ nói cho ngươi biết lai lịch của ta."

 

Lục Ly đương nhiên không có ba trăm ngàn lượng, cho dù có hắn cũng không tính lấy ra nhiều tiền như vậy để mua lai lịch một cái cô hồn dã quỷ. Chỉ là liếc nhìn Tạ An Lan thật sâu, nói:

-"Một khi đã như vậy, không cần ngại chuyện của ta."

 

Tạ An Lan không vui, nói:

-"Ngươi phải rõ ràng, vài lần đều là ta giúp ngươi giải quyết hậu quả không phải sao?"

 

Lục Ly cam chịu, tuy rằng nữ nhân này mở miệng chưa từng có lời hay, nhưng mấy ngày nay quả thật là giúp hắn không ít việc —— thích tiền đến mức này, nữ nhân này kiếp trước chưa thấy qua tiền sao?

 

-"Mặc kệ ngươi là cô hồn dã quỷ gì, ngươi hẳn là hiểu được thân phận của ngươi hiện tại rời khỏi Lục gia mặc dù không phải nửa bước khó đi cũng tốt hơn không có chỗ nào để đi. Cho nên, trong thời gian ngắn ta hy vọng ngươi an phận một chút. Nếu như ngươi có tính toán khác, không có gì bất ngờ xảy ra trong năm năm ta có thể giúp ngươi chuẩn bị một thân phận mới, để ngươi không hề bị phiền toái mà rời đi, chính đại quang minh bắt đầu cuộc sống mới." Lục Ly nói.

 

Tạ An Lan cười nói:

-"Vậy thì ngươi có thể yên tâm, hiện tại ta cũng không tính rời đi. Phu quân tuấn tú như vậy, ta đi rồi còn không biết tiện nghi cho ai đây."

 

Sắc mặt Lục Ly hơi trầm xuống,

-"Nói tiếng người."

 

Tạ An Lan vô tội nháy nháy mắt: ‘Chẳng lẽ ta nói là ngôn ngữ ngoài hành tinh sao'.

 

Nhìn thiếu niên áo trắng trước mắt vẻ mặt nghiêm túc đang không che dấu khí thế chính mình. Tạ An Lan nhíu mày nói:

-"Người bình thường biết thê tử của mình là một cô hồn dã quỷ, phản ứng đầu tiên hẳn là muốn thiêu chết yêu nghiệt đi? Phu quân, ngươi phản ứng này.....ta như thế nào cũng cảm thấy, so với ta, ngươi..."

 

-"Một trăm lượng, câm miệng."

 

-"...."

 

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 28/09/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts