Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 042

☆, Làm chuyện xấu!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Đêm khuya, một cái bóng đen từ trên tường hậu viện Lục gia chợt lóe mà ra, cũng không có kinh động người gác cửa đêm đang buồn ngủ một chút nào.

 

Ra khỏi Lục phủ, bóng người tránh được phu canh gõ mõ cầm canh trong thành, mục tiêu chính xác là đi tới hướng thành bắc.

 

Tòa nhà Chu gia cùng xưởng cũng không ở một chỗ, mục tiêu chính xác của Tạ An Lan là đi thẳng đến xưởng của Chu gia.

 

Xưởng son phấn ở một vị trí tương đối hẻo lánh gần cửa Thành Bắc. Ba viện, hai viện bên ngoài là xưởng, phía sau cùng là nơi người làm ở.

 

Chu gia làm sinh ý son phấn đã trải qua hai ba thế hệ, tự nhiên thao tác thuần thục, toàn bộ xưởng ước chừng có bốn năm mươi công nhân, mỗi ngày sản xuất ra son phấn ước chừng chiếm bảy tám phần toàn bộ tỉnh Tây Giang. Hoàn toàn không giống vài người ít ỏi dưới tay Tạ An Lan chỉ tinh chế ra số lượng nhỏ, nếu không phải phối phương của Tạ An Lan độc đáo lại bán ra với giá cao, Tạ An Lan ít có khả năng dưới sự tồn tại của Chu gia mà có thể kiếm được bao nhiêu tiền. 

 

Trong đêm khuya, toàn bộ viện rất im ắng. Tạ An Lan đứng dưới tàng cây ở ngoài cửa đánh giá trong chốc lát, liền đi tới một góc tường viện không chút nào cố sức nhảy lên tường viện chừng bảy tám thước. Sau đó nghiêng người lặng yên không một tiếng động mà rơi xuống.

 

Ước chừng cũng không có người nghĩ đến sẽ có người dám chạy đến nơi đây quấy rối, trong viện đều có hai thủ vệ canh cửa trước sau, lúc này đúng là thời điểm mơ màng buồn ngủ nhất, thủ vệ cũng đều là buồn ngủ mông lung ngồi ở lối vào bên trong cánh cửa ngủ gật. Trong viện im ắng một mảnh, cảnh tối lửa tắt đèn cái gì đều nhìn không thấy.

 

Tạ An Lan nhướng mày cười, thân ảnh màu đen nhẹ thoáng qua rồi hòa nhập vào trong màn đêm, thấy một căn phòng ở tiền viện. Cảnh tối lửa tắt đèn cái gì đều nhìn không thấy, bất quá Tạ An Lan đã sớm chuẩn bị, nghiêng đầu cảm giác bên trong không ai liền trực tiếp vào trong phòng, sau đó châm mồi lửa mang theo trong người. Đây là một gian thư phòng, trên giá sổ sách bày thành đôi còn có các loại sách. Tạ An Lan đi đến sau án thư, ngồi xuống rút ra trâm gài tóc trên đầu chọc chọc ổ khóa vài cái, ổ khóa của ngăn kéo án thư liền vang một tiếng ‘cạch’ nhỏ mở ra.

 

Vội vàng nhìn lướt qua, đồ đạc trong ngăn kéo cũng không nhiều, chỉ có hai cuốn sổ cùng một ít bạc vụn. Tạ An Lan có chút ghét bỏ mà nhíu nhíu mày, lấy cuốn sổ ra lại lần nữa khóa ngăn kéo lại. Xoay người từ trên giá sách phía sau chọn mấy cuốn sổ sách mới nhất mới tắt ánh lửa xoay người ra cửa.

 

Theo mùi son phấn nhàn nhạt, Tạ An Lan dễ như trở bàn tay tìm được nơi chế tác son phấn. Tại cái niên đại cơ hồ đều là nhà mình tự sản xuất tự tiêu thụ, quy mô xưởng Chu gia quả thật không nhỏ. Từng hộp son phấn đã làm xong đều chỉnh tề bày ra đó, còn rất nhiều bán thành phẩm đặt ở một bên chờ ngày mai tiếp tục.

 

Tạ An Lan nhíu mày nghĩ nghĩ, tròng mắt vừa chuyển, môi liền nở nụ cười.

 

Trước liêu giả tiện, nếu như các ngươi trêu chọc ta trước, vậy đừng trách ta cho các ngươi tai họa. 

 

Tìm tới vài cái lu lớn thường dùng để giặt đồ trong viện thứ hai, trong lu còn có nước. Tạ An Lan không chút khách khí mà đổ toàn bộ mấy thứ vừa mới lấy từ trong phòng cùng vài loại thuốc bột vào trong lu. Sau đó lại ném toàn bộ mặc kệ là thành phẩm đã đóng gói hay là bán thành phẩm gì đó vào trong bốn lu lớn. Sau khi xong việc tâm tình còn vui vẻ đứng ở dưới mái hiên thưởng thức một phen. Bốn lu lớn cao cỡ hai ba người mới có thể ôm trọn, tuy rằng không thể đều bỏ tất cả vào, nhưng cũng đã bỏ vào tám chín phần. Đặc biệt những cái nửa thành phẩm gì đó, một khi đổ vào trong lu lập tức trở thành một nồi hồ nhão.

 

Làm những việc này, Tạ An Lan không để phát ra một chút tiếng động nào. Lúc này cũng là thời điểm mọi người đang ở trong giấc ngủ…..ngọt ngào nhất, công nhân Chu gia cũng sẽ không nhàn rỗi không có việc gì mà ngủ đến nửa đêm lại chạy vòng đến phía trước. Vì thế lại khiến cho Tạ An Lan rất thuận buồm xuôi gió làm xong tất cả chuyện xấu…

 

Sau khi xong việc, Tạ An Lan lại chiếu theo đường cũ ra khỏi xưởng Chu gia. Làm cái hôn gió thâm tình với cái viện trong đêm đen, vỗ vỗ tay xoay người chạy lấy người.

 

-"Xuất hiện đi."

 

Thời điểm sắp tới gần hậu viện Lục gia, Tạ An Lan đột nhiên rẽ vào một ngõ nhỏ, dựa vào vách tường thản nhiên nói.

 

Phía sau không có tiếng động, Tạ An Lan cười nhạo, nhàn nhạt nói:

-"Lần sau mà muốn theo dõi ta, nhớ rõ phải luyện tập cho tốt trước. Không phải mỗi lần ta đều dễ nói chuyện như vậy."

 

Yên lặng trong chốc lát, một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp truyền đến. Một lát sau, một bóng người xuất hiện tại trước mặt Tạ An Lan, cung kính nói:

-"Thiếu phu nhân."

 

Tạ An Lan không chút nào ngoài ý muốn, tươi cười như hoa mà nhìn hắn, hỏi:

-"Đêm nay chơi vui không?"

 

Vẻ mặt Lục Anh đờ đẫn mà nhìn nữ tử cười cười trước mắt, tuy rằng không biết thiếu phu nhân lẻn vào viện người ta làm cái gì, thế nhưng trực giác không là cái chuyện tốt gì. Trọng điểm là, nghe nói thiếu phu nhân là nữ nhi một tú tài, hiện tại nữ nhi của tú tài đều bưu hãn như vậy sao?

 

-"Thiếu phu nhân... phát hiện từ khi nào?"

 

Lục Anh nhẫn nhịn, vẫn là không nhịn được mà hỏi. Hắn tự nhận là công phu không kém, cho dù là không thể dễ dàng thắng thiếu phu nhân….. ít nhất cũng nên là lực lượng ngang nhau mới đúng. Lại không nghĩ rằng lần đầu tiên theo dõi đã bị người ta phát hiện, mà hắn thế nhưng hoàn toàn không có phát hiện thiếu phu nhân đã phát hiện ra hắn.

 

Kỳ thật, cái này hoàn toàn là ảo giác của Lục Anh. Hoặc là nói cũng không tính là ảo giác, hiện tại nếu động thủ chưa chắc Tạ An Lan đánh thắng được Lục Anh. Dù sao thân thể này mặc dù là trong khoảng thời gian này cố ý điều dưỡng cùng huấn luyện, cũng vẫn có chút không sài được. Nhưng nếu như liều mạng, Lục Anh người chưa từng trải qua sống chết mà chống lại Tạ An Lan là tuyệt đối không có phần thắng…..

 

Lục Anh cảm thấy Tạ An Lan nguy hiểm, kỳ thật cũng không phải bởi vì thực lực hiện tại của Tạ An Lan, mà là sau khi thân mình Tạ An Lan đã trải qua thiên chuy bách luyện* cùng huyết vũ tinh phong* cái loại thói quen tùy thời có thể đưa người vào chỗ chết này làm cho hắn cảm thấy nguy hiểm.

 

(Chú thích: Thiên chuy bách luyện ý chỉ luyện tập rất nhiều lần, luyện tập gian khổ. huyết vũ tinh phong nghĩa là gió tanh mưa máu)

 

Tạ An Lan gật đầu đánh giá thiếu niên trước mắt nói:

-"Thời điểm vừa ra khỏi Phương Thảo Viện, ngươi theo quá mau."

 

-"….."

 

‘Cho nên, ngay từ đầu liền bị phát hiện sao?’

 

-"Nói một chút đi, thiếu gia nhà ngươi cho ngươi đi theo ta làm gì?" Tạ An Lan hỏi.

 

Lục Anh do dự một chút vẫn là bẩm báo chi tiết,

-"Tứ gia sai nô tài xem xem, thiếu phu nhân.....có cần hỗ trợ hay không?"

 

-"Cho nên, ta ở bên trong làm việc, ngươi ở bên ngoài chờ?"

Tạ An Lan cười hỏi,

-"Nếu ta bị phát hiện, ngươi tính vọt vào cứu ta hay là trở về báo tin cho tứ gia nhà ngươi?"

 

-"….."

 

Tạ An Lan cũng không khó xử hắn, rất là lý giải mà vỗ vỗ vai hắn, nói:

-"Về sau nếu muốn theo cùng liền quang minh chính đại đi theo, hoặc là đừng bị ta phát hiện. Kỳ thật ta không phải mỗi lần đều nhẫn được không động thủ. Còn có, nói cho thiếu gia nhà ngươi biết, lần sau nếu lại cho người theo dõi ta, ta sẽ không làm khó dễ ngươi, thế nhưng......ta sẽ đập hắn."

 

Sau khi Lục Anh trầm mặc thật lâu, rốt cục thốt ra một chữ,

-"Dạ."

 

Nghĩ nghĩ vẫn là nhịn không được nói thay chủ tử nhà mình,

-"Thiếu phu nhân, Tứ gia là…..lo lắng phu nhân."

 

Tạ An Lan gật gật đầu,

-"Ta biết…., ta không phải là phu nhân của hắn sao, ta không hay ho hắn cũng không tốt mà. Bất quá, hắn càng lo lắng chính là ta sẽ liên lụy hắn đi?"

 

-"….."

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 03/10/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts