Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 045

☆, Đồng môn!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Nghe mấy bạn tốt ngày xưa ngươi một lời ta một chữ, Lục Ly nở nụ cười nhạt nhẽo, đáy mắt thủy chung vẫn luôn bình tĩnh cùng lãnh đạm.

 

Lục Ly trời sinh chính là nhân tài đọc sách, vỡ lòng so với Lục Huy, Lục Minh vài huynh đệ đều rất trễ, thế nhưng ngắn ngủn không tới mấy năm, năm mười bốn tuổi liền đoạt được thành tích đứng đầu thi viện phủ Tuyền Châu. Tuy rằng thi viện chỉ là sắp xếp thứ tự ở phủ Tuyền Châu, nhưng văn chương Lục Ly cũng là xuất chúng toàn bộ Tây Giang công nhận, nói một tiếng tài tử đứng đầu Tây Giang cũng không đủ. Chính là Lục Ly là thứ tử, thời điểm vừa mới đến thư viện lại có huynh trưởng Lục Huy mạnh vì gạo bạo vì tiền ở đó, tự nhiên không có bao nhiêu người để mắt đến hắn. Lục Ly cũng không am hiểu lui tới với những người này, mấy năm trôi qua quen biết bất quá cũng chỉ có vài người như vậy mà thôi.

 

Hôm nay ba vị đến đây, đúng là đồng môn bình thường rất quen biết với Lục Ly.

 

Ngôn Hi, tên chữ Vọng An. Là công tử của vị tri huyện phủ Tuyền Châu, từ nhỏ trí tuệ hơn người, mười ba tuổi thi đậu vào thư viện Quan Học phủ Tuyền Châu. Vốn dĩ Ngôn Hi cũng không để ý đến Lục Ly, chính là vài lần thi đều thua ở trong tay Lục Ly sau đó hai người mới dần dần có chút giao tình, không coi là tốt, cũng không coi là không tốt. Vì sao Ngôn Hi đi theo tới thăm, kỳ thật cũng làm cho hai người Triệu, Lâm hơi có chút kinh ngạc.

 

Triệu Hoán, tên chữ Tử Minh. Năm nay vừa mới hai mươi lăm tuổi, xuất thân môn đệ thư hương, chỉ là cha mẹ mất sớm, từ nhỏ theo bá phụ bá mẫu lớn lên. Tuy rằng không coi là bị khắt khe, nhưng bá phụ bá mẫu tự nhiên sẽ coi trọng con chính mình, hết thảy hắn phải dựa vào chính bản thân phấn đấu. Triệu Hoán cũng không oán trời trách đất, một lòng muốn tên đề bảng vàng để tương lai tự mình tự lập môn hộ.

 

Lâm Thanh Thư, tên chữ Sùng Văn, năm nay vừa mới hai mươi bốn tuổi. Xuất thân bần hàn, trong nhà có hai vị huynh trưởng ba vị tỷ muội, cũng là cả nhà ra lực cung cấp nuôi dưỡng hắn đọc sách. Hắn cũng thập phần không chịu thua kém, vừa mới xuất đầu hai mươi tuổi liền thi đậu tú tài, ba năm trước đây được tiên sinh trường tư thục trước kia tiến cử hiền tài tiến đến thư viện Quan Học phủ Tuyền Châu để học. Cùng Ngôn Hi xem như đồng hương, Lâm Thanh Thư xuất thân nghèo khó, Lục Ly lại xuất thân thấp hèn, hai người là đồng bệnh tương liên, quan hệ thường ngày thật ra có chút không tệ.

 

-"Đúng rồi, Lục Ly."

Ngôn Hi nhớ tới mở miệng nói:

-"Huynh còn chưa nói, như thế nào huynh lại trở thành Thanh Ly cư sĩ vậy? Ta thật sự không biết, huynh còn có thể vẽ vẽ?"

 

Triệu Hoán cúi đầu buồn cười, nói:

-"Vọng An, huynh đừng nói giỡn có được không? Chúng ta ai lại không biết vẽ vài bút? Chỉ là Lục huynh không thích biểu diễn ở trước mặt người khác thôi."

 

Người đọc sách chú ý cầm kỳ thư họa, quân tử lục nghệ, cho dù không tinh thông toàn bộ, ít ít nhiều nhiều vẫn phải biết một ít. Ngôn Hi nhìn trời, tức giận nói:

-"Vẽ vài bút, cùng với vẽ một bức liền thành danh có thể so sánh sao? Mặc kệ, Lục tứ, vô luận như thế nào huynh cũng phải vẽ cho ta một bức tranh. Nếu đẹp, tương lai bản công tử lưu trữ làm đồ gia truyền, nếu không đẹp.....cũng đừng trách bản công tử sẽ ra ngoài vạch trần huynh."

 

Lục Ly nhàn nhạt liếc hắn, tiện tay lấy ra một cuộn tranh trong ống để tranh, ném qua cho Ngôn Hi, nói:

-"Trước đó vài ngày vừa vẽ xong, hôm qua mới dán xong, cái khác đã không còn."

 

Ngôn Hi tiếp lấy mở ra xem, là một bức tranh ‘mặc trúc phong lan đồ', không khỏi ngẩn người.

 

(Chú thích: mặc trúc phong lan đồ là tranh trúc và lan bằng mực đen)

 

Triệu Hoán thò đầu qua xem, không khỏi khen:

-"Tranh đẹp! Chữ đẹp, không nghĩ tới chữ của Lục huynh cũng xuất sắc như thế. Thật ra không quá giống chữ viết ngày thường."

 

Lục Ly nhàn nhạt nói:

-"Khoa cử chưa qua, tự nhiên viết chữ vẫn nên theo quy củ thì tốt hơn."

 

Triệu Hoán ngẫm nghĩ, cũng là không khỏi vui vẻ. Khen:

-"Lục huynh nói đúng!"

 

Triều đình có quy định, thi đáp trong khoa cử là phải dùng kiểu chữ ‘Đài Các'. Vì thế vì cầu thêm điểm, vô luận chính bản thân yêu thích am hiểu kiểu chữ nào, người đọc sách nhất định đều phải viết được kiểu chữ ‘Đài Các'. Nếu như ai tự cao cho rằng thư pháp của mình cao minh, thời điểm thi viết trên giấy kiểu chữ Thảo, tuy là ngươi đó tài trí hơn người như thế nào, viết đến mây bay nước chảy lưu loát sinh động rồng bay phượng múa, cũng thoát không được một cái kết cục bị đào thải. Cho nên người đọc sách bình thường còn chưa tham gia khoa cử đều là dùng kiểu chữ này, tuy là có ham muốn gì khác cũng chỉ trở thành cái hứng thú, tạm gác lại tương lai lại phát triển cũng không muộn.

 

Ngôn Hi cũng không khách khí, cuộn tròn bức tranh lại trực tiếp nhét vào trong tay áo của mình, nói:

-"Cũng được, tranh này bản công tử mang đi."

 

Triệu Hoán không nói gì, tranh của Thanh Ly Cư Sĩ hiện nay trong thành Tuyền Châu cũng phải mấy trăm lượng một bộ. Cố tình truyền ra tin tức mấy ngày nay, Lục Ly ngoại trừ đưa cho Tri Phủ Tào đại nhân cùng Đồng Tri đại nhân cùng tặng một bức tranh ra bên ngoài, nhưng lại không có tác phẩm khác. Vì thế càng phát ra một bức họa khó cầu. Bất quá cũng không kỳ quái, Lục Ly bị thương mà, làm sao có thể vẽ tranh?

 

-"Ngôn Hi huynh, huynh đây cũng..." Triệu Hoán sờ sờ mũi nhắc nhở.

 

Quan hệ giữa ngươi cùng Lục tứ cũng không tốt đến mức đó đi, không biết xấu hổ mà tùy tùy tiện liền lấy một bức tranh mấy trăm lượng của người ta sao?

 

Lục Ly thật ra rộng lượng, nói:

-"Không sao, trong lúc rảnh rỗi tiện tay vẽ chơi thôi."

 

-"….."

 

Ngôn Hi…. đặc biệt muốn tát một cái lên trên mặt hắn.

 

Triệu Hoán cảm thấy hôm nay đi theo hai người này tới thăm Lục Ly, quả thực là đầu óc của mình có vấn đề mới làm quyết định này. Một người thì không xem chính mình là người ngoài, một người thì không mở miệng nói chuyện. Đáy lòng âm thầm thở dài, Triệu Hoán nói:

-"Thi hương gần tới, Lục huynh vẫn nên an tâm dưỡng thương thôi. Chúng ta đã chậm trễ hồi lâu, cũng cần phải trở về."

 

Lục Ly khẽ gật đầu nói:

-"Ta hiện giờ không tiện tiễn đưa, thi hương qua đi lại thỉnh ba vị uống rượu?"

 

Triệu Hoán có chút kinh ngạc, Lục Ly thật sự bất đồng, nếu là thường ngày Lục Ly vạn vạn không nói ra lời này. Kỳ thật cũng không trách trước đây nhân duyên Lục Ly rất bình thường, vô luận là ai cũng sẽ không thích một người luôn nặng nề như khúc gỗ, nửa ngày cũng không nói ra hai câu. Nếu là thường ngày, đó là đồng môn thành tâm thành ý tới thăm, lúc ra về Lục Ly cùng lắm chính là gật gật đầu nói đi thong thả mà thôi. Cho nên, trước đây tuy rằng Triệu Hoán kính nể học thức của Lục Ly, nhưng thực tế không thế nào xem trọng tiền đồ của Lục Ly. Chỉ là hắn quan hệ tốt với Ngôn Hi, Ngôn Hi cùng Lục Ly lại nói không rõ rốt cuộc là địch là bạn, cho nên mới quen thuộc một ít thôi.

 

Lại hàn huyên vài câu, ba người mới đứng dậy cáo từ. Lục Ly gọi Lục Anh, bảo hắn tự mình đưa ba người xuất môn.

 

Lục Anh dẫn ba người đi ra Phương Thảo Viện, Ngôn Hi ôm bức tranh trong tay thỉnh thoảng nhìn xem, hiển nhiên cảm thấy vô cùng thích….. bất quá mới vừa rồi ở trước mặt Lục Ly không chịu biểu hiện ra ngoài mà thôi.

 

Triệu Hoán nhìn thấy Lục Anh có chút tò mò, hỏi:

-"Vị tiểu ca này mới tới à?"

 

Ngày xưa chỉ thấy đi theo bên cạnh Lục Ly có một Mạch Đông, so sánh với Lục Huy tôi tớ như mây, Lục Ly cũng thật không giống như là một cậu ấm đi ra từ đại gia tộc Lục gia.

 

Lục Anh khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều chỉ nói thanh là.

 

Triệu Hoán hơi hơi nhướng mày, hắn từ nhỏ ăn nhờ ở đậu…. mắt nhìn người tự nhiên cũng không tồi. Cũng nhìn ra được thiếu niên trước mắt cùng Mạch Đông tính trẻ con đơn thuần là không giống. Đang muốn mở miệng, đã thấy Lục Anh dừng bước chân, cung kính mà hướng tới giao lộ phía trước nói:

-"Thiếu phu nhân."

 

Lại thấy phía trước đại môn Phương Thảo Viện, một mỹ nhân tuyệt sắc mặc y phục màu tím mang theo một tiểu nha đầu áo xanh chậm rãi đi tới. Nữ tử đang quay đầu nói chuyện với tiểu nha đầu, nghe được tiếng Lục Anh nên quay đầu lại nở nụ cười xán lạn, tươi đẹp bức người.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 06/10/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts