Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 050

☆, Sắc đảm bao thiên*!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Dù sao hôm nay tới đây chính là diễn trò, đã diễn xong một nửa, Tạ An Lan cùng Lục Ly cũng lười đi ra bên ngoài tập hợp. Làm một người đi qua tinh phong huyết vũ* ở kiếp trước, Tạ An Lan không tin quỷ thần, đối với đạo Phật chùa chiền xưa nay cũng là duy trì thái độ kính nhi viễn chi*, tự nhiên cũng không có tâm tình đi dạo nơi nơi. Nên lười biếng ngồi ở trong thiện phòng chán đến chết lật một quyển kinh sách đặt ở bên cạnh. Chỉ là nàng làm sao nhìn hiểu loại vật thâm ảo này? Nhìn nửa ngày cũng là đầu óc choáng váng không có nhận thức.

 

(Chú thích: Sắc đảm bao thiên ý là háo sắc đến liều mạng. Tinh phong huyết vũ ý là gió tanh mưa máu. Kính nhi viễn chi ý là tôn trọng và giữ khoảng cách)

 

Cũng không biết mỗi ngày Lục Ly suy nghĩ cái gì, tựa hồ luôn luôn có chuyện nghĩ không xong. Một thân một mình ngồi ở chỗ đó cũng không thấy nhàm chán, ngược lại là bị tiếng lật sách của Tạ An Lan quấy nhiễu nhíu mày,

-“Ngươi cảm thấy nhàm chán, thì đi ra ngoài một chút đi.

 

Tạ An Lan chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.

 

Lục Ly mặt không chút thay đổi nói:

-“Ồn ào.

 

-“….”

 

Lang tâm cẩu phế* hỗn đản! Nàng là vì ai?

 

(Chú thích: Lang tâm cẩu phế ý là lòng lang dạ thú, kẻ bội bạc, vong ân phụ nghĩa, kẻ hiểu lầm ý tốt của người khác)

 

Không lời nửa buổi, rốt cục Tạ An Lan đưa tay vỗ vỗ vai hắn nói:

-“Đi, ta ra ngoài đi dạo, ngài già liền ở trong này nghĩ thông thiên đại kế của ngài đi. Ta xem ngài có thể nghĩ ra một đóa hoa không!

 

Nói xong liền xoay người đi ra cửa, đi tới cửa cất cao giọng nói:

-“Vân La, đi thôi, chúng ta đi xem trong chùa Linh Nham này có cái gì thú vị không?

 

Ngoài cửa tiếng Vân La vui sướng lập tức vang lên,

-“Dạ, thiếu phu nhân!

 

Hiển nhiên đối với công tác gác cửa cũng cảm thấy thập phần nhàm chán.

 

-“Thiếu phu nhân, Tứ thiếu gia không đi sao?” Vân La giòn giã hỏi.

 

-“Hắn hả, muốn tới đích mà đường thì mênh mông, hắn còn đang mưu cầu trên dưới đấy. Đừng động hắn.

 

-“A...

 

Lục Anh tiến vào, nhìn thấy chủ tử của mình ngồi ở bên cạnh bàn lưng ưỡn đến thẳng tắp mặt không biểu tình rủ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì? Trong lòng âm thầm thở dài, không phải là lại bị thiếu phu nhân chọc tức chứ? Hai vị này, thật sự có thể làm phu thê cả đời sao? Hắn cảm thấy không biết ngày nào đó Tứ gia rốt cuộc chịu không nổi sẽ giết chết thiếu phu nhân, hay là ngày nào đó thiếu phu nhân dưới cơn giận dữ bóp chết Tứ gia đây.

 

Diện tích chùa Linh Nham cũng không tính là lớn, bất quá cảnh sắc thật ra cũng không tệ lắm. Hiện tại đang giữa mùa thu, hoa cúc trong hậu viện chùa cùng cây bạch quả ở hậu sơn đều có phong tư riêng. Tuy rằng còn chưa tới thời kỳ tốt nhất để thưởng thức cây bạch quả, thế nhưng bảy cây cổ thụ ở hậu sơn chùa Linh Nham nghe nói đã có hơn tám trăm năm, tư thái rất độc đáo khiến cho người ta ghé mắt. Mỗi khi có du khách tới đều không quên đến hậu sơn chùa vừa đi vừa xem phong cảnh.

 

(Chú thích: hậu sơn là vùng núi phía sau)

 

Tạ An Lan nghe tăng nhân chùa giới thiệu, thật sự cũng không có chuyện gì làm liền đi theo đến hậu sơn. Bảo nàng đi Đại Hùng bảo điện nghe cao tăng giảng kinh nàng càng chịu không nổi.

 

Vòng qua tàng kinh các phía sau Đại Hùng bảo điện, tránh qua rừng tháp đi hướng bên phải chính là khu vườn chùa Linh Nham, trong vườn có ao sen núi giả, đình đài lầu các, là chỗ cho khách hành hương đến nghỉ ngơi du ngoạn trong chùa.

 

Trong vườn còn có ngàn cây hoa cúc, hình thái khác nhau, sắc thái lộ ra. Xa xa mà còn nghe được có tiếng nữ tử cười vui vẻ, có thể nhìn thấy trong đình hóng gió ở xa xa có mấy nữ tử đang ngồi nói cười. Tạ An Lan cũng không tiến lên quấy rầy các nàng, mang theo Vân La từ cửa hông hậu viện đi ra ngoài, chính là phạm vi hậu sơn.

 

Trong chùa hương khói lượn lờ cùng trong vườn nhiều loại hoa rực rỡ đẹp đẽ, hậu sơn ngược lại một mảnh thanh u yên tĩnh. Trừ bỏ tiếng gió trong rừng, ẩn ẩn còn có thể nghe được tiếng tăng nhân trong chùa tụng kinh Phạn, càng có vẻ núi rừng yên tĩnh, giống như thế ngoại đào viên.

 

Tạ An Lan dễ dàng tìm đến mấy cây bạch quả ở hậu sơn, chỉ thấy bảy cây bạch quả cao năm sáu trượng chia lưng chừng núi thành một chỗ bằng phẳng, lá cây nhỏ hình quạt tinh xảo đáng yêu, trên nhánh cây còn lộ ra mấy trái cây nhỏ buông rủ xuống, đung đưa đung đưa, người xem yêu thích không thôi.

 

Còn có người bày biện bàn đá ghế đá ở dưới tàng cây, hiển nhiên cũng là vì tiện cho du khách tiến đến nghỉ tạm thưởng cảnh hoặc là các tài tử nào đó có linh cảm đến đây múa bút vẩy mực.

 

Tạ An Lan chỉ ngồi ở dưới tàng cây nhìn trái cây trên cây yên lặng mà chảy nước miếng.

 

Đáng tiếc nha, còn phải mấy ngày nữa trái cây mới chín. Ở Tuyền Châu giống như không thấy qua cây bạch quả, không biết đến lúc đó có thể tới hỏi Linh Tuệ đại sư yêu cầu một ít hay không? 

 

Vân La kỳ quái mà nhìn xem thiếu phu nhân của mình, lại ngẩng đầu nhìn xem trái cây nhỏ trên cây. Thoạt nhìn dáng dấp Thiếu phu nhân giống như rất đói bụng, vật nho nhỏ này chẳng lẽ là có thể ăn sao?

 

-“Thiếu phu nhân, phu nhân muốn sao? Vân La hái giúp ngài.” Vân La nói.

 

Tạ An Lan tiếc nuối lắc đầu,

-“Còn chưa có chín, huống chi ngươi thân thể nhỏ bé này, cẩn thận té ngã. Bất quá nhớ rõ phải nhắc nhở ta, chờ thiếu gia ngươi thi hương xong, cho người đến chùa Linh Nham mua một ít trở về.

 

Vân La gật gật đầu, còn là có chút kỳ quái mà nhìn nhìn, trái cây nho nhỏ này thoạt nhìn bộ dáng cũng không giống như là ăn ngon.

 

-“Di, đệ muội, thực khéo quá, đệ muội cũng ở chỗ này?

 

Một tiếng nói có chút kinh hỉ quá độ dối trá từ cách đó không xa truyền đến. Tạ An Lan nhíu mày, quay người lại liền nhìn thấy nhị thiếu gia Lục gia Lục Minh vẻ mặt kinh hỉ đi tới. Chỉ là vẻ mặt vui mừng kia.....không khỏi có chút giả dối.

 

Tạ An Lan đứng dậy, thản nhiên gật đầu nói:

-“Nhị ca.

 

Lục Minh yên lặng mà nhìn Tạ An Lan, cười nói:

-“Mấy ngày không gặp, đệ muội lại xinh đẹp rất nhiều...

 

Nghe vậy, sắc mặt Tạ An Lan lạnh lùng, nói:

-“Nhị ca nói đùa, ta cùng với phu quân là theo nhị ca nhị tẩu ra cửa.

 

Lục Minh nghẹn lời, cười gượng nói:

-“Cái này sao... Nhị ca không có ý khác, chính là...

 

Tạ An Lan bước sang bên cạnh hai bước, nói:

-“Nhị ca đã đến đây, ta sẽ không quấy rầy. Xin được cáo lui trước.

 

Thấy Tạ An Lan muốn đi, Lục Minh nhất thời có chút nóng nảy, đưa tay muốn kéo Tạ An Lan,

-“Đừng nha, đệ muội...

 

Lại bị một lực đạo mạnh đẩy ra, trong phút chốc Vân La đã sáp nhập giữa hai người, mắt to tròn tròn tức giận mà trừng Lục Minh.

 

Lục Minh bị đẩy suýt nữa lảo đảo, nhất thời sắc mặt có chút giận dữ. Thế nhưng nhìn thấy Tạ An Lan phía sau Vân La, lập tức lại cười, nói:

-“Đệ muội đừng có gấp đi mà, nhị ca có chút lời muốn nói với muội. Nha đầu này của muội làm sao mà vô lễ như thế, trở về bán nàng đi, chọn một đứa hiểu chuyện một chút mới tốt.

 

Xưa nay dáng dấp Lục Minh vô cùng háo sắc, nếu như lúc khác nhìn thấy dáng dấp Vân La xinh đẹp đáng yêu không thể dễ dàng tha cho sẽ trêu chọc vài câu dính chút tiện nghi. Thế nhưng lúc này nhìn thấy Tạ An Lan trước mắt một thân la y xanh thẳm, mái tóc cột xơ, mi mày cong cong cũng đã thanh diễm động lòng người, nhất thời chỉ cảm thấy tiểu nha đầu chắn ở trước hắn cực kỳ chướng mắt.

 

Tạ An Lan liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:

-“Ta cũng không có cái gì có thể nói với nhị ca, nếu nhị ca có lời gì không ngại thỉnh nhị tẩu chuyển đạt. Vân La, chúng ta đi.

 

-“Đệ muội.

 

Lục Minh đẩy ra Vân La đang che ở phía trước Tạ An Lan, hiển nhiên là đoan chắc Tạ An Lan không dám lớn tiếng gọi. Vẻ mặt tươi cười mà tiến tới gần phía trước, lấy ra một cây trâm cài đính bảo thạch nói:

-“Mấy ngày trước đây Nhị ca nhìn thấy cây trâm cài này, liền cảm thấy chỉ có đệ muội mới xứng đôi. Đệ muội đi theo Tứ đệ thật sự là chịu khổ, dung nhan đẹp như hoa, lăn qua lộn lại lại cũng chỉ có hai món trang sức, nhị ca nhìn cũng cực kỳ đau lòng.

 

Tạ An Lan cúi đầu nhìn thoáng qua trâm cài trong tay Lục Minh, quả nhiên là thập phần tinh mỹ đẹp đẽ quý giá. Bất quá đối với lời Lục Minh nói trong lòng cũng là cười nhạt, Lục Minh loại hoàn khố công tử* này đem hạ lưu làm phong lưu, chỉ sợ là tùy thời ở trên người đều chuẩn bị hai món đồ trang sức, coi trọng ai thì lấy ra dỗ dành thôi. Bất quá, minh mục trương đảm* đùa giỡn đệ muội chính mình như vậy, thật sự là to gan lớn mật.

 

(Chú thích: Minh mục trương đảm: can đảm, liều lĩnh, trắng trợn táo bạo)

 

-“Ngươi thực không tránh ra?

 

-“Đệ muội, nhị ca có ý tốt. Muội xa lạ như vậy, thế nhưng làm cho nhị ca thương tâm.

 

Lục Minh vẫn như cũ cười khanh khách tiến lên lấy lòng nói, sắc dục nơi đáy mắt lại che đậy đều không thể che hết.

 

Vân La trong lòng nôn nóng, giậm giậm chân đã nghĩ xông lên trước, lại nghe thiếu phu nhân của mình lạnh lùng nói,

-“Được, ngươi đừng hối hận. 

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 12/10/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts