Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 052

☆, Tìm người!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Tam thiếu phu nhân có chút lo lắng nói:

-“Đệ muội lần đầu tiên đến chùa Linh Nham, hay là lạc đường, chúng ta vẫn là đi tìm đi.

 

Ánh mắt Lục Ly chậm rãi xẹt qua mặt vài người trước mặt, đáy mắt cực nhanh xẹt qua một luồng tối tăm. Rủ mắt nói:

-“Linh nham tự bất quá chỉ có bao lớn, có thể lạc đường đến chỗ nào chứ, lập tức sẽ trở lại.

 

Đại thiếu phu nhân thở dài, nói lời thấm thía:

-“Làm sao có thể nói như vậy? Đệ muội bình thường cũng ít xuất môn, vạn nhất xảy ra chuyện gì làm sao được đây. Tứ đệ, mấy ngày nay vẫn đều là đệ muội chăm sóc Tứ đệ, liền xem như là vì cái này, Tứ đệ cũng nên để chút tâm với nàng mà.

 

Nhìn nhìn dáng dấp Lục Ly không thèm để ý, nói:

-“Thôi, trên người Tứ đệ còn bị thương, vẫn là chúng ta dẫn người đi tìm xem. Tứ đệ nói cũng không sai, chùa Linh Nham bao lớn, nếu như không ở hậu viện nghĩ đến là ở hậu sơn.

 

Nhị thiếu phu nhân cũng phụ họa theo nói:

-“Cũng được, nghe nói hậu sơn cũng rất đẹp, ta còn chưa có đi qua đâu. Không bằng chúng ta cùng đi nhìn một cái.

 

Lục Huy cùng Lục Huyên cũng không có ý kiến, mọi người nói xong liền xoay người phải đi.

 

Lục Ly chậm rãi từ trên ghế dựa đứng lên, nói:

-“Một khi đã như vậy, ta đi cùng đại ca.

 

Lục Huy có chút khó xử,

-“Tứ đệ, thương thế của đệ....

 

-“Không trở ngại gì.” Lục Ly thản nhiên nói, “Lục Anh.

 

Lục Anh vội vàng lên tiếng, tiến lên dìu đỡ Lục Ly đi ra ngoài.

 

Đoàn người dạo qua một vòng tại trong chùa, quả nhiên không có nhìn thấy Tạ An Lan, lại đi ra hậu viện, đồng dạng cũng không có nhìn thấy Tạ An Lan. Nhưng thật ra có hai tiểu sa di đang quét dọn trong vườn nhìn thấy Tạ An Lan đi về phía hậu sơn, mọi người chỉ phải lại đi phía hậu sơn.

 

Mới ra cửa hông hậu viện, liền nhìn thấy một bóng người có chút quen thuộc chạy trốn vào trong rừng trúc.

 

Nhị thiếu phu nhân biến sắc, lạnh lùng nói:

-“Thiên Phúc! Đứng lại!

 

Thân hình người nọ dừng một chút, đúng là vẫn không dám lại chạy, chỉ là vẻ mặt đau khổ đứng lại chậm rãi xoay người lại hướng tới nhị thiếu phu nhân vẻ mặt cười cười nói:

-“Nhị, Nhị thiếu phu nhân.

 

Nhị thiếu phu nhân nheo mắt đánh giá hắn, hoài nghi nói:

-“Ngươi như thế nào ở trong này? Nhị gia đâu?

 

Thiên Phúc, đúng là người hầu tùy thân của Lục Minh, cũng là tâm phúc của Lục Minh, bình thường đều là hắn đi theo Lục Minh xuất môn.

 

Thiên Phúc tròng mắt loạn hoảng, nói:

-“Cái này... Không biết…..không biết….. Tiểu nhân, tiểu nhân chỉ là thấy nhị gia không có việc gì, cho nên mới trộm chạy đi nghỉ ngơi một chút.

 

Lục Huyên nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng nói:

-“Một khi đã như vậy, ngươi chạy cái gì?

 

Thiên phúc vẻ mặt đau khổ nói:

-“Tiểu nhân, tiểu nhân sợ thiếu phu nhân trách phạt, cho nên mới...

 

-“Cẩu nô tài, hoàn toàn nói bậy!

Lục Huyên sắc mặt đột nhiên biến đổi, đá Thiên Phúc một cước, cười lạnh nói:

-“Ngươi thân là gã sai vặt bên người, sẽ không biết nhị ca đi đâu sao? Một khi đã như vậy, ngươi bỏ rơi nhiệm vụ nô tài, còn lưu lại làm gì? Nhị tẩu, sáng mai bán nô tài này đến mỏ quặng đi.

 

Thiên Phúc sắc mặt nhất thời trắng xóa, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu, nói:

-“Tam gia tha mạng! Nhị thiếu phu nhân tha mạng, đừng bán tiểu nhân đến mỏ quặng, nhị thiếu phu nhân khai ân...

 

Nhị thiếu phu nhân sắc mặt có chút khó coi, xoa xoa ấn đường tức giận nói:

-“Đủ rồi! Còn không nói mau, rốt cuộc nhị gia đi đâu vậy?

 

Thiên phúc do do dự dự mà nhìn mọi người, dáng vẻ không dám nói ra. Mọi người phía sau, Lục Anh dìu đỡ cánh tay Lục Ly rủ mắt đứng, thản nhiên nâng tay ách xì một cái, đáy mắt tràn đầy thần sắc mỉa mai.

 

-“Còn không mau nói!” Đại thiếu phu nhân sắc mặt cũng là trầm xuống, lạnh lùng nói.

 

Thiên Phúc nói:

-“Nhị gia... Nhị gia đến hậu sơn. Muốn, muốn tiểu nhân canh chừng ở trong này.

 

Mọi người một trận trầm mặc, một hồi lâu mới nghe được Lục Kiều nói:

-“Nhị ca đến hậu sơn, muốn ngươi canh chừng ở trong này làm gì?

 

Thiên phúc nhìn nhìn Lục Kiều, cúi đầu không lên tiếng.

 

Nhị thiếu phu nhân sắc mặt cũng là càng ngày càng khó coi. Trượng phu của mình là loại người nào nàng sao lại không biết, bình thường Lục Minh là háo sắc thành tánh, trong bốn huynh đệ Lục gia, nha đầu thông phòng trong phòng hắn là nhiều nhất. Trong ngày thường ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, trộm hương thiết ngọc liền càng không cần phải nói. Nay... Tại phật môn thanh tịnh này thế nhưng cũng dám...

 

Nhị thiếu phu nhân nhất thời tức giận đến cả người phát run.

 

Tam thiếu phu nhân thấy thế, vội vàng giúp đỡ nàng nói:

-“Nhị tẩu, tẩu đừng vội, có thể là trong lòng nhị ca phiền muộn, muốn một người yên lặng một chút thôi.

 

Lục Kiều cười nhạo nói:

-“Tam tẩu, nhị ca một người đi lên núi cũng tĩnh không được mà, Tứ tẩu còn tại trên núi đấy!.

 

Nghe vậy, sắc mặt Nhị thiếu phu nhân lại vặn vẹo, tay nắm lấy Tam thiếu phu nhân dùng sức đến tam thiếu phu nhân có chút nhíu mày cũng không tự biết, nói:

-“Ta liền biết, ta liền biết... Cái nữ nhân đó sẽ không an phận thủ thường... Cái đó...

 

-“Nhị đệ muội, đừng nói bậy. Hỏi rõ ràng trước rồi nói sau.” Đại thiếu phu nhân nhỏ nhẹ khuyên nhủ, đáy mắt cũng là tràn đầy khinh miệt.

 

-“Nhị tẩu, nói năng cẩn thận.” Lục Ly trầm giọng nói, trong thanh âm mang theo không vui rõ ràng.

 

Nhị thiếu phu nhân hừ lạnh, hướng Lục Ly cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói:

-“Được! Chúng ta liền đi xem, hai người kia ở trên núi làm gì!

 

Nguyên bản còn đang được nha đầu dìu đỡ đi…...Nhị thiếu phu nhân đẩy ra nha đầu bên cạnh một cái, dẫn đầu đi tới hậu sơn. Chân lướt như bay không giống như là thiên kim tiểu thư được nuông chiều ở trong khuê phòng.

 

Phía sau, mấy người liếc mắt nhìn nhau, cũng chỉ phải đi theo.

 

Đoàn người đi…..dọc theo đường núi đều không có người, đi luôn tới rừng cây bạch quả mới ngừng lại. Lại đi hướng lên trên thì không có đường đi, Nhị thiếu phu nhân có chút thở hồng hộc, bất quá không có nhìn thấy thân ảnh Lục Minh cùng Tạ An Lan, nàng vẫn là âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Thế nhưng hoài nghi đã chôn xuống, không nhìn thấy hai người kia nàng cũng thật sự là khó có thể an tâm.

 

-“Như thế nào không thấy người đâu?

 

Đã có người thấy hai người đó đi đến hậu sơn, cho dù hai người không ở cùng một chỗ cũng không có khả năng một người đều nhìn không thấy chứ?

 

Kể từ đó, ngược lại là khác thường. Lục Kiều nói:

-“Chẳng lẽ biết chúng ta đến đây, nên ẩn nấp rồi chứ?

 

Lục Anh đang đỡ Lục Ly có chút xem không được, nhíu mày nói:

-“Nhị tiểu thư, Thiếu phu nhân đi ra rất sớm, nói không chính xác đã đi trở về mà chúng ta đã bỏ lỡ đấy. Tốt lành mà, ẩn nấp cái gì mà ẩn nấp.

 

Lục Kiều nói chuyện bị một hạ nhân không mềm không cứng đỉnh trở về, nhất thời liền nổi giận, cắn răng nói:

-“Làm càn, ngươi bất quá là một nô tài bên cạnh Tứ ca, cũng dám nói chuyện cùng bổn tiểu thư như vậy!

 

Lục Anh bĩu môi, thấp giọng nói:

-“Nhị tiểu thư làm muội muội cũng không thấy tôn trọng đối với tẩu tử của ca ca.

 

-“Lớn mật! Vả miệng cho ta!

 

Lục Kiều tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, mấy ngày hôm trước nàng vừa mới bởi vì không tôn trọng tẩu tử bị phạt quỳ vài ngày từ đường đây.

 

Lục Ly nhíu mày, trầm giọng nói:

-“Được rồi, nhị muội. Nếu không có người liền trở về đi.

 

Lục Kiều như thế nào chịu bỏ qua, cao giọng nói:

-“Không được, mọi người đều nhìn thấy Tứ tẩu cùng Nhị ca đi đến hậu sơn, không tìm thấy bọn họ, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?

 

Ánh mắt Lục Ly lạnh băng nhìn Lục Kiều nói:

-“Một khi đã như vậy, chính muội lưu lại tìm người đi. Ta đi về trước.

 

Đang muốn xoay người, chợt nghe được phía sau truyền đến một tiếng cười giòn giã hỏi:

-“Mọi người đều ở đây à, các ngươi đang tìm người nào? Tìm ta sao?

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 15/10/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts