Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 054

☆, Tạ Lông Xám…

Edit + Beta: Đào Mai

 

Lục Kiều bĩu môi, dưới ánh mắt lãnh đạm của Lục Huy rốt cuộc vẫn là ngậm miệng lại. Tuy rằng tính cách nàng kiêu căng, thế nhưng đối mặt Lục Huy một đích trưởng huynh còn có chút sợ... Trong lòng nàng cũng hiểu được, cho dù phụ thân yêu thương nàng như thế nào, cũng tuyệt đối không có khả năng xem nàng quan trọng hơn so với đại ca. Liền như lần này, đích mẫu phạt nàng quỳ từ đường, phụ thân cũng chỉ là nói nhẹ vài câu cầu tình, đích mẫu không chịu buông tha cũng chỉ có thế thôi.

 

Nhị thiếu phu nhân có chút lo lắng hỏi:

-“Vậy... Nhị gia chúng ta đi đâu!?

 

Lục Huy nghiêng đầu nhìn về phía Thiên Phúc đang lui ở một bên, Thiên Phúc vẻ mặt cầu xin nói:

-“Đại thiếu gia, tiểu nhân thật sự không có nói dối, Nhị gia thật sự tới hậu sơn.

 

Nếu như Nhị thiếu gia xảy ra chuyện gì, thân là tùy tùng bên cạnh hắn tuyệt đối sẽ chiếm không được lợi ích.

 

Lục Huy nhíu nhíu mày, suy tư một lát nói:

-“Đi nói với người chúng ta mang tới, âm thầm tìm kiếm Nhị đệ ở chung quanh, không thể rêu rao.

 

-“Dạ, Đại thiếu gia.” Tùy tùng bên cạnh thấp giọng trả lời, rồi rất nhanh rời đi.

 

Nhị thiếu phu nhân lại có chút mất hồn mất vía, lúc này nàng cũng không có thời gian quản Lục Minh có phải đến thông đồng với người nào hay không? Mặc kệ như thế nào vẫn là an nguy của trượng phu quan trọng nhất. Vạn nhất Lục Minh xảy ra chuyện gì, nàng người làm thê tử...

 

Mặc kệ mọi người Lục gia lòng như lửa đốt ở hậu sơn như thế nào mà tìm người, Tạ An Lan cùng Lục Ly cũng là mang theo Lục Anh cùng Vân La nhởn nhơ trở về chùa Linh Nham.

 

Vào hậu viên, lúc này đã là chạng vạng trong vườn cơ hồ không có người nào.

 

Tạ An Lan nhìn thấy sắc mặt Lục Ly có chút tái nhợt, chỉ chỉ lương đình cách đó không xa nói:

-“Dùng bữa khẳng định còn phải chờ bọn họ, chúng ta qua bên kia ngồi một lát đi.

 

(Chú thích: lương đình là chòi nghỉ mát)

 

Lục Ly nhìn nàng, không tiếng động mà gật gật đầu.

 

Đi vào lương đình ngồi xuống, Vân La cùng Lục Anh canh ở bên ngoài. Vân La còn lấy ra quả dại của chính mình được bọc ở trong khăn tay mời Lục Anh ăn, Lục Anh nhìn tiểu cô nương trước mắt vẻ mặt tươi cười, xinh đẹp đáng yêu, cũng không khách khí mà nhặt lấy hai trái cây thoạt nhìn tốt nhất. Nhìn thấy dáng dấp tiểu cô nương đau lòng mà nhíu mày, lại ngượng ngùng đổi ý, trong lòng cười thầm không thôi.

 

Mặt trời chiều thản nhiên xuyên qua hoa viên cùng lương đình, chiếu vào trên người hai người. Tạ An Lan thoải mái duỗi thắt lưng, lười biếng nằm sấp trên bàn đá trước mặt. Lục Ly nhìn chằm chằm cái rổ đặt ở trên bàn đá hỏi:

-“Bên trong là cái gì?

 

-“Hả?” Tạ An Lan chớp mắt, nhìn hắn đang nhìn chằm chằm cái vật nhỏ bị khăn tay che lại rồi cười, đưa tay dời cái khăn đi, bên trong lộ ra một vật nhỏ tròn tròn lông xám, bụi bẩn.

 

Lục Ly ngẩn ra, đánh giá vật nhỏ nằm ở trong mấy nhánh cây cùng nhánh hoa. Phảng phất vừa mới tỉnh ngủ, mắt to màu xám long lanh nháy cũng không nháy mà nhìn hắn. Trên người lông vẫn là bụi bẩn mềm mại, miệng sắc nhọn lại thêm một đôi lỗ tai nhỏ dựng thẳng lên, nhìn qua nhu nhược lại vô tội. Hiển nhiên, đây là một tiểu gia hỏa chỉ mới sinh ra không quá lâu.

 

Lục Ly nheo mắt, nói:

-“Đây là...

 

Tạ An Lan đưa tay ôm tiểu tử kia vào trong lòng mình, duỗi ra ngón tay tại mép nó, tiểu gia hỏa kia lập tức liền lè lưỡi liếm.

 

-“Cái gả này, ngươi nhận không ra sao? Đây là con chó con mà.

 

Tạ An Lan cười tủm tỉm nói, còn nắm lên một chân trước của tiểu gia hỏa làm cái động tác ngoắc với Lục Ly.

 

Lục Ly không còn lời để nói, hỏi:

-“Chó? Ngươi từ chỗ nào kiếm được?

 

-“Nhặt được trên núi.

Tạ An Lan không chút để ý nói,

-“Phụ thân tiểu gia hỏa này không thấy, mẫu thân bị trọng thương sắp chết, ta liền nhận nuôi nó.

 

-“Ngươi là nghiêm túc?

 

-“Chẳng lẽ ta thoạt nhìn như là đang nói chơi?” Tạ An Lan khó hiểu mà chớp chớp mắt, nhưng thật ra vẻ mặt vô tội cùng vật nhỏ trong lòng hiệu quả như nhau.

 

Lục Ly có chút vô lực vỗ trán, sau một lúc lâu mới hỏi:

-“Là cái gì mà ngươi cho rằng, trong hậu sơn chùa Linh Nham sẽ có một con chó con phụ mẫu đều mất?

 

-“Bằng không thì sao? Ta có nên cho rằng, bọn nó là đang ở đâu đó. Ta không đem nó trở về, có khả năng nó sẽ bị chết đói.

Tạ An Lan vẻ mặt nghiêm túc nói:

-“Ngươi như thế nào có thể tàn nhẫn như vậy, nó cũng là một sinh mệnh…...

 

Lục Ly co rút khóe miệng,

-“Ngươi tốt nhất nghĩ biện pháp tìm một chỗ an trí nó. Nó hiện tại tuy rằng rất giống chó con, thế nhưng rất nhanh sẽ không giống.

 

Nữ nhân này cho rằng mắt hắn là mù sao? Cái gì chó con, cái này rõ ràng là một con sói con! Hơn nữa hắn thập phần khẳng định, nữ nhân này tuyệt đối biết!

 

Tạ An Lan đưa tay sờ sờ vật nhỏ trong lòng mình, nâng tay đặt nó ở trên mặt bàn. Vật nhỏ tuy rằng không làm gì hơn được nhưng đã có thể đứng đi thực ổn, có chút tò mò mà nhìn xem nam nhân đối diện, trực giác vẫn là đi hướng tới phương hướng Tạ An Lan.

 

Chỉ là nó vốn đứng ở bên cạnh bàn, hướng phía sau lui một cái suýt nữa liền ngã xuống, Tạ An Lan tay mắt lanh lẹ vội vàng lại đẩy nó vào.

 

Ôm tiểu gia hỏa nằm úp sấp ở trên bàn, Tạ An Lan vẻ mặt thuần lương mà nhìn Lục Ly, nói:

-“Ngươi xem nó rất đáng thương, rất đáng yêu mà. Chúng ta thu lưu nó cũng không tốn bao nhiêu tiền, cùng lắm thì ta nuôi nó, được không?

 

Lục Ly tức giận mà trừng nàng. Đây là vấn đề xài bao nhiêu tiền sao? Cái này không phải là một con chó, đây là một con sói! Cho dù hiện tại nó thoạt nhìn vừa nhỏ vừa nhu nhược, cũng thay đổi không được chuyện chung quy có một ngày nó sẽ lớn lên thành một con sói thực. Nữ nhân này điên rồi sao!

 

Thấy vẻ mặt hắn không thể thương lượng, Tạ An Lan bĩu môi một lần nữa ngồi thẳng người nói:

-“Ta biết ngươi lo lắng cái gì, nó còn rất nhỏ, ta sẽ huấn luyện nó thật tốt. Nếu thật sự không được, cùng lắm thì chờ nó lớn hơn một chút ta lại để cho nó trở lại rừng núi không được sao? Vật nhỏ nhỏ như vậy, ở lại rừng núi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, khẳng định cũng không có người nguyện ý nuôi nó.

 

Nuôi một con sói con có nhiều phong cách a, cũng chính là hiện tại không có nơi nào bảo hộ động vật hoang dại, nếu là ở kiếp trước, làm gì có cơ hội này.

 

Lục Ly có chút kinh ngạc mà nhíu mày, hỏi:

-“Ngươi còn có thể thuần sói?

 

Tạ An Lan hất cằm, ngạo nghễ nói:

-“Bản đại thần không gì không làm được.

 

Lục Ly: “....”

 

Sau một lúc lâu trầm mặc Lục Ly mới khoát tay nói:

-“Tùy ngươi, thế nhưng nếu nó đã thương người...

 

Tạ An Lan vui sướng nói:

-“Yên tâm đi, tiểu gia hỏa này rất ngoan. Ừ... Tiểu gia hỏa phải lấy cái tên là gì đây? A… bụi bẩn lông bẩn ngắn ngắn, liền kêu lông xám được không? Lông Xám, tới.....chào hỏi Lục thúc thúc một cái.

 

Chân trước tiểu sói con bị nàng nắm ở trong tay nhẹ nhàng huy động, ư ử kêu hai tiếng.

 

Tạ An Lan nhất thời tươi cười rạng rỡ, cúi đầu hôn ấn đường của nó, nói:

-“Thật sự là một bé ngoan, về sau ngươi kêu là Tạ Lông Xám nha.

 

Ngồi tại đối diện Lục Ly co rút khóe miệng, có chút thương hại mà nhìn thoáng qua tiểu gia hỏa vừa mới bị đội lên họ Tạ. Cũng không biết là đang may mắn nó không mang họ Lục hay là may mắn nó căn bản nghe không hiểu lời Tạ An Lan nói.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 17/10/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts