Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 056

☆, Lang sinh của Tạ Lông Xám!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Bên ngoài Lương đình các nữ nhân một câu một câu nói chuyện phiếm, trong lương đình ba nam nhân cũng đồng dạng không mặn không nhạt nói chuyện. Giống như toàn gia này quả nhiên là huynh hữu đệ cung cảm tình hòa thuận, nhóm khách hành hương cư sĩ qua lại xem thấy ở trong lòng cũng phải khen ngợi một câu Lục gia nhân tâm hòa thuận gia tộc thịnh vượng, không hổ là thế gia thư hương đến từ kinh thành.

 

Thẳng đến người của Lục lão gia đến thỉnh mọi người đi trai đường dùng bữa, như cũ vẫn còn chưa tìm được Lục Minh.

 

Đám người Lục Huy rốt cục có chút sốt ruột, về phần Nhị thiếu phu nhân đã gấp đến độ lau nước mắt nhưng cũng không làm gì được.

 

Bất đắc dĩ, đoàn người chỉ phải đi gặp Lục lão gia cùng Lục phu nhân, bẩm báo lại tình hình thực tế.

 

Lục Ly cùng Tạ An Lan tự nhiên không thể không đi, bất quá Tạ An Lan vẫn là giao Tạ Lông Xám ở trong rổ cho Lục Anh, kêu hắn thay chính mình đưa về phòng khách trước, miễn cho đến lúc đó có chuyện gì dọa sợ Tạ Lông Xám.

 

Lục lão gia cùng Lục phu nhân nghỉ tạm trong thiện phòng, nghe nói không thấy Lục Minh Lục phu nhân suýt nữa ngất đi. Nhìn một đám hiếu tử hiền tức làm thành một vòng lại là thay bà thuận khí lại là khuyên giải an ủi, Tạ An Lan ở trong lòng âm thầm tặc lưỡi: ‘Lục Minh mất tích, cũng không phải Lục Huy cùng Lục Huyên mất tích, Lục phu nhân cần phải dùng đến một bộ dáng thống khổ không còn thân cốt nhục sao? Hay là nói, Lục phu nhân quả nhiên là một hiền thê lương mẫu, đối đãi Lục Minh như là nhi tử ruột?’

 

Nghĩ như vậy... Nghiêng đầu nhìn Lục Ly nhíu mày: ‘Ngươi là chọc cho bao nhiêu người không thích mà!’

 

Lục Ly cũng lười tự hỏi nàng đang suy nghĩ cái kỳ quái gì, chỉ làm như chính mình cái gì cũng không thấy.

 

Một hồi lâu, Lục phu nhân giống như rốt cục lấy lại tinh thần, rưng rưng nhìn Lục lão gia lo lắng nói:

-“Lão gia, người nói... Minh nhi đây là xảy ra chuyện gì? Chúng ta, chúng ta có nên báo quan hay không?

 

Lục lão gia cũng có chút phiền lòng, cho dù không có kinh hoảng như Lục phu nhân. Nhi tử của mình là cái đức hạnh gì trong lòng ông rõ ràng, chùa Linh Nham phật môn thanh tịnh có thể xảy ra chuyện gì? Không chừng là cảm thấy trong chùa kham khổ, không biết chạy đến chỗ nào để tiêu dao khoái hoạt đây. Nếu như báo quan, kết quả lại tìm được cái nghiệt tử kia từ trong tần lâu sở quán, mặt mũi ông biết để ở đâu!

 

Nhìn Nhị thiếu phu nhân đang khóc sướt mướt, Lục lão gia nhíu mày nói:

-“Được rồi, đừng khóc! Đều đi dùng bữa, phái người đi chung quanh tìm xem! Nếu như đêm nay còn tìm không thấy, sáng mai lại phái người vào thành thỉnh nha môn hỗ trợ.

 

-“Dạ, phụ thân.

 

Lục Huy cùng Lục Huyên gật đầu vâng dạ, tuy rằng Nhị thiếu phu nhân trong lòng có không cam lòng cũng chỉ phải từ bỏ. Trước kia cũng không phải không có thời điểm Lục Minh chạy trốn tìm không thấy người, chỉ là trước đây luôn mang theo người, huống chi lần này lại là ở chùa Linh Nham, nếu thật là.....cũng quá hoang đường.

 

Về phần Lục Ly cùng Tạ An Lan, tự nhiên không ai quan tâm ý kiến bọn họ. Hai người cũng không thèm để ý, không hề có cảm giác tồn tại đi theo phía sau Lục lão gia cùng Lục phu nhân đến trai đường dùng bữa.

 

Dùng qua bữa tối, cáo biệt Lục lão gia cùng Lục phu nhân xong, hai người mới xoay người trở lại phòng khách.

 

Hai người sóng vai đi ở trên đường, Tạ An Lan nhởn nhơ thưởng thức phong cảnh trên đường, Lục Ly lại là vẻ mặt dường như suy tư.

 

Tạ An Lan nhìn hắn, có chút tò mò hỏi:

-“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?

 

Lục Ly nhìn xem bốn phía, thấp giọng hỏi:

-“Ngươi đưa Lục Minh đến chỗ nào rồi?

 

Tạ An Lan mở to hai mắt, vô tội mà chớp chớp, nói:

-“Không có.....

 

-“Ít bậy bạ đi, Lục Minh còn không có lá gan lớn như vậy mà chạy ra ngoài đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

 

Lục Ly không chút khách khí mà đánh gãy lời nàng từ chối trách nhiệm.

 

Tạ An Lan không chút khách khí mà trợn mắt với hắn nói:

-“Vậy ngươi cũng không thể vu hãm ta mà.

 

Lục Ly nhìn nàng, hỏi:

-“Ý của ngươi là….. ngươi ở hậu sơn không nhìn thấy Lục Minh? Có biết hôm nay bọn họ chạy đến hậu sơn là làm gì không?

 

-“Bắt kẻ thông dâm…..

Tạ An Lan cười tủm tỉm hỏi:

-“Chủ ý của ai? Không phải ta nói, người nhà của ngươi nhìn dáng vẻ rất ngu xuẩn, tâm tư cư nhiên ác độc như vậy. Ta là gặp qua Lục Minh…..thế nhưng ta thật sự không biết hắn đi đâu đâu.

 

Khi nói chuyện, hai người đã về tới gần phòng khách, hai người đi vào trong phòng Vân La thức thời lưu tại bên ngoài cùng Lục Anh cùng nhau canh cửa.

 

Vừa vào phòng, Tạ An Lan lập tức liền nhào về phía rổ nhỏ đặt trên bàn,

-“Tạ Lông Xám, có đói bụng không? Nương đã mang đồ ăn trở lại cho ngươi.

 

Nghe được cái chữ nương kia, gân xanh trên thái dương Lục Ly không nhịn được lại nổi lên, tức giận nói:

-“Sói không ăn chay!

 

Tạ An Lan ôm Tạ Lông Xám chớp chớp mắt, nói:

-“Nó là con chó con.

 

-“Cho nên? Chó con ăn đồ ăn chay hay là bánh bao à?” Lục Ly trào phúng mà nhìn nàng.

 

Tạ An Lan ôm Tạ Lông Xám lầm rầm,

-“Lông Xám, làm sao đây? Không có đồ ăn con sẽ đói bụng...

 

Tạ Lông Xám giống như nghe hiểu được ý của nàng, cũng theo nàng ‘ô ô' hai tiếng, hai mắt to ngập nước nhất trí thẳng tắp nhìn Lục Ly.

 

Lục Ly vỗ trán, xoay người gọi Lục Anh ở ngoài cửa, phân phó nói:

-“Đi kiếm chút sữa bò sữa dê về đây.

 

Lục Anh cũng vạch khăn tay ra xem qua vật nhỏ bên trong, lập tức hiểu rõ mà gật gật đầu xoay người đi.

 

Tạ An Lan cười mắt cong cong, giơ lên móng vuốt nhỏ của Lông Xám đặt trên bàn lắc lắc với Lục Ly,

-“Lông Xám, cám ơn Lục thúc thúc. Lục thúc thúc thật sự là người tốt đúng hay không?

 

Thẻ người tốt phát ra không chút nào keo kiệt.

 

-“Ư ử...

 

Lục Ly ghét bỏ mà liếc nhìn sinh vật ngu xuẩn xám xịt trên bàn, cắn răng nói:

-“Ngươi có thể đổi cho nó một cái tên khác hay không?

 

-“Vì cái gì? Lông Xám thật hay mà, đã dễ nghe lại dễ nhớ lại còn diễn tả sự thực.” Tạ An Lan khó hiểu nói.

 

Tạ Lông Xám nếu có linh trí, khi trưởng thành chuyện đầu tiên chính là cắn chết ngươi! Liền hướng về phía tên khó nghe đến không được.

 

Lục công tử cảm thấy chính mình có nghĩa vụ cứu vớt ‘Lang sinh*’ của Tạ Lông Xám, kỳ thật là có chủ nghĩa hơi hoàn mỹ Lục công tử không thể chịu đựng được cái tên vụng về như thế. Suy tư một lát, trầm giọng nói:

-“Kêu nó Khiếu Nguyệt* đi!

 

(Chú thích: Lang sinh, người có nhân sinh, sói thì gọi là lang sinh)

 

(Chú thích: Khiếu Nguyệt ý là tiếng sói tru dưới ánh trăng)

 

Tạ An Lan rất khinh thường, nói:

-“Ngươi ước gì tất cả mọi người đều biết nó là con sói sao?

 

-“Ngươi cho rằng có thể giấu được bao lâu?

Lục Ly hừ nhẹ,

-“Người khác đều có mắt.

 

Sói cùng chó khác biệt, người có mắt đều nhìn ra được.

 

-“Tóm lại, kêu Khiếu Nguyệt, bằng không liền tiễn nó đi!

Lục Ly kiên định nói:

-“Ta không muốn nghe tên Tạ Lông Xám này!

 

Tạ An Lan thở dài, cúi đầu sờ sờ lông xám của Tạ Lông Xám, nói:

-“Người đọc sách chính là thích học đòi văn vẻ, Lông Xám à, về sau ngươi cũng không thể như vậy. Là nam nhân phải có cơ bắp!

 

-“Tạ, An, Lan.” Lục Ly cảnh cáo mà nhìn chằm chằm nàng.

 

Tạ An Lan gật gật đầu, nói:

-“Đã biết, Tạ Khiếu Nguyệt, tuy rằng ngươi có cái tên ẻo lả, thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là một giống đực nha.

 

-“Ư ử...” Nhủ danh Tạ Lông Xám, tên khoa học Tạ Khiếu Nguyệt tiểu sói con.

 

Lục Ly: “…..”

 

Loại này nữ nhân, quả nhiên hẳn là ngay từ đầu liền giết chết đi?

 

Tạ An Lan: “…..”

 

Loại nam nhân mu rùa này, vì cái gì không có vừa mới tỉnh liền giết chết đây?

 

Nói xong chuyện tình Lông Xám.....Khiếu Nguyệt, hai người rốt cục nhớ tới đến còn có chính sự chưa nói xong.

 

Lục Ly ngồi xuống hỏi:

-“Cho nên, Lục Minh đi đâu vậy?

 

Tạ An Lan ngẩng đầu lên, chân thành nói:

-“Ta thật sự không biết, ta chỉ là tùy tay ném hắn xuống dưới triền núi. Trong tình huống bình thường thời điểm các ngươi lên núi sẽ nhìn thấy hắn trước. Trừ phi... Chính hắn đi rồi hoặc là bị thân thích Tạ Khiếu Nguyệt ngậm đi rồi.

 

Lục Ly: “…..”

 

Mặc dù có khúc quẹo, thế nhưng chỗ kia cách cửa hậu viện thẳng tắp không tới năm mươi trượng. Trên núi có sói cũng đã đủ chấn kinh rồi, sói kia phải có nhiều lá gan mới dám ban ngày ban mặt ở loại địa phương này ngậm người đi còn có thể không lưu tại hiện trường một chút vết máu?

 

Thật lâu sau, Lục Ly nhếch mắt nhìn về phía Tạ An Lan nói:

-“Ngươi đã nói không biết, vậy thì không biết đi.

 

Hắn cùng Lục Minh cũng không có huynh đệ tình thâm hậu gì, Lục Minh thế nào cùng hắn quan hệ cũng không lớn. Thực sự gặp chuyện không may, nhưng thật ra giảm bớt tương lai hắn phải động thủ.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 19/10/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts