Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 059

☆, Không phải có bệnh thì chính là quái dị!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Mấy nam nhân ở trong sân nói chuyện phiếm, tự nhiên Lục Kiều không thể đến gần. Thế nhưng Tạ An Lan rõ ràng cũng không có ý nói chuyện với nàng, Lục Kiều chính mình lại càng không muốn nói chuyện với Tạ An Lan, chỉ phải một mình một người ngồi ở một bên giận dỗi. Nàng vừa mới bởi vì Tạ An Lan, đã đánh mất thể diện ở trước mặt hai nam tử xa lạ.

 

Liếc mắt nhìn về phía Tạ An Lan ngồi ở một bên hãy còn tự tiêu khiển, đáy mắt Lục Kiều hiện lên phẫn nộ.

 

Tạ Khiếu Nguyệt bị Tạ An Lan chọc đến trốn đông trốn tây, đôi mắt to ngập nước chống lại ánh mắt oán hận của Lục Kiều, ư ử ô mà kêu hai tiếng.

 

Tạ An Lan nhướng mày, quay đầu liền nhìn thấy Lục Kiều đang mở to hai mắt hung tợn mà trừng chính mình. Tạ An Lan không nói gì, nàng cùng Lục Kiều rốt cuộc có thù có oán gì đây? Cho dù lúc trước nàng làm cho nàng ta ra một thân bệnh sởi, thế nhưng... không phải Lục Kiều không biết sao? Không oán không thù đều có thể có dáng vẻ hận thấu xương, nếu như có thù có oán Lục Kiều rốt cuộc còn muốn thế nào đây?

 

Tạ An Lan không khỏi nhớ tới lúc trước Lam Hồ đã nói: Nữ nhân thù nữ nhân căn bản không cần lý do, chỉ là xem không vừa mắt. Tạ An Lan âm thầm chấp nhận.

 

Chống lại ánh mắt đánh giá của Tạ An Lan, Lục Kiều khẽ hừ một tiếng xoay người nhìn vào trong viện, không hề để ý tới Tạ An Lan.

 

Tạ An Lan nhún nhún vai cũng không thèm để ý, không nhìn nàng là tốt nhất, bằng không nếu như tầm mắt Lục Kiều quá mức hiểm ác, nàng sẽ nhịn không được muốn phản kích, nhẫn nại thực vất vả.

 

Lục Kiều nhìn mấy nam tử đang nói chuyện cách đó không xa, trầm mặc thật lâu sau đó trong đôi mắt đột nhiên có vài phần u oán. Năm nay nàng đã mười bảy tuổi, ở Đông Lăng quốc này nữ hài tử không xuất giá đã là số ít, ngay cả hôn nhân đều còn không có định lại càng ngày càng ít. Bởi vì nữ hài tử qua tuổi mười tám còn không có lấy chồng, sẽ bị người chê cười.

 

Thế nhưng... Lục Kiều là trải qua Lục gia phồn hoa, tuy rằng khi đó nàng mới mười hai mười ba tuổi, cũng đã đến tuổi đàm luận hôn sự. Không nghĩ tới còn không có bắt đầu đàm luận hôn sự của nàng, Lục gia đã bị biếm làm thứ dân. Nhớ tới Đại tỷ nay ở Bình An hầu phủ cẩm y ngọc thực, lại nhìn Vương An tướng mạo bình thường trước mắt, trong lòng Lục Kiều liền nhịn không được dâng lên cảm giác không cam lòng.

 

Tuyền Châu không phải không có nhà quyền quý, chỉ là…..người ta chướng mắt nàng là thứ nữ mà thôi. Mà thứ tử nhà quyền quý, hơn phân nửa phu nhân đương gia không muốn cưới nàng một nữ tử Lục gia có bối cảnh như vậy cho thứ tử. Đông chọn tây nhặt, ngược lại là làm cho nàng càng thêm không tìm được gia đình tốt, cuối cùng thì chỉ còn lại có Vương gia người như vậy!

 

Vương An này, thậm chí còn không bằng vị thứ tử năm trước đích mẫu chọn cho, ít nhất người kia vẫn là một đích thứ tử của Huyện lệnh thất phẩm. Vương An này, tướng mạo bình thường, gia thế hèn mọn, thậm chí ngay cả việc học cũng không thành, nói là ở quan học học bài, thành tích cũng chính là miễn cưỡng không bị ở cuối mà thôi. Người như vậy.....có thể có tiền đồ gì!

 

Lục Kiều suy nghĩ lời đích mẫu nhìn như hòa ái dễ gần thong thả ung dung nói trước đó, trong lòng thầm hận. Nói cái gì tuổi của nàng hiện giờ đã không thể đợi nữa, nói cái gì Vương công tử là thanh niên tài tuấn, tương lai chỉ cần chăm chỉ nàng tất nhiên cũng có thể đủ thê bằng phu quý, coi nàng là ngốc tử sao?!

 

Tạ An Lan nhìn xem Lục Kiều ở cách đó không xa hơi thở càng ngày càng u ám, ôm Tạ Khiếu Nguyệt yên lặng mà dời sang hướng bên kia, nâng tay vuốt ve lông mềm mại trấn an trái tim nhỏ bé đang bị dọa của Tạ Khiếu Nguyệt.

 

-“Nghĩ cái gì vậy?

 

Tiếng Lục Ly từ đỉnh đầu truyền đến, Tạ An Lan ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lục Ly đứng ở trước mặt mình nhíu mày nhìn mình, lại quay đầu nhìn, đám người Lục Huy sớm đã chẳng biết đi đâu?

 

Tạ An Lan vẻ mặt chính khí, lời nói nhỏ nhẹ:

-“Không có gì, suy nghĩ buổi tối ăn cái gì?

 

Thầm nghĩ trong lòng: ‘Ta chẳng lẽ phải nói cho ngươi ta suy nghĩ như thế nào với ngươi tới một phát sao?’

 

Lại nói tiếp... Năm đó một đám nữ nhân ở trong ổ hồ ly đều là mạnh bạo, hận không thể bắt lấy một tiểu thịt tươi để trực tiếp “ăn”. Thế nhưng Tạ An Lan nàng cùng một thiếu niên tươi mới ngon miệng ngủ cùng một giường nhiều ngày như vậy, cư nhiên đều không có sắc tâm quá độ, cái này quả thực không khoa học.

 

Đời trước đại thần Thanh Hồ xinh đẹp như thiên tiên, còn có ngực ngạo nghễ cùng chân dài làm cho Bạch Hồ xấu hổ hâm mộ chảy nước miếng, cư nhiên toàn bộ cái này vô cớ đều cống hiến cho kiếp sống đặc công tàn khốc vô tình. Một đời mỹ nhân thẳng đến chết đi đều vẫn là cái non, thật sự là quá tàn nhẫn, quá vô lý!

 

Hiện tại đã không cần lúc nào cũng phải cảnh giác địch nhân, không biết thế nào một lần nhiệm vụ sẽ chết đi ngay cả thi thể đều không thể thu về, ngày ăn bữa hôm lo bữa mai, chẳng lẽ.....nàng còn phải thủ thân như ngọc đến chết sao? Chẳng lẽ không nên tìm một mỹ nam trải qua một đêm xuân?

 

Bất quá xét thấy thân phận hố cha trước mắt này, nàng có thể ngủ giống như cũng chỉ có mỹ thiếu niên trước mắt này là phù hợp với các loại tâm ý của nàng. Quan trọng nhất chính là.....đây là một lão dưa chuột cũng cùng tuổi với nàng, nàng cũng không cần phải áy náy trâu già gặm cỏ non.

 

Tuy rằng... căn cứ theo trí nhớ nguyên chủ mà nói, chuyện đó giống như cũng không có biểu hiện dục tiên dục tử* giống như trong sách cùng trong phim người lớn! Bất quá Tạ An Lan đem cái này quy tội kỹ thuật thiếu niên Lục Ly không được, hiện tại Lục Ly từ ba mươi tuổi trở về còn có nàng đại thần Thanh Hồ chỉ đạo, hẳn là…..không tệ nhỉ?

 

(Chú thích: Dục tiên dục tử ý là trạng thái vô cùng sung sướng)

 

-“Tạ, An, Lan!

Nam tử nhìn vẻ mặt nữ nhân trước mắt suy nghĩ bậy bạ, sắc mặt biến thành màu đen, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

-“Ngươi đang suy nghĩ cái quỷ quái gì?!

 

Tạ An Lan chớp chớp mắt, tiếp tục nghiêm trang nói hưu nói vượn:

-“Nghĩ buổi tối ăn cái gì mà!

 

-“Ngươi….. cái biểu tình này, là đang nghĩ bữa tối?” Lục Ly hừ lạnh.

 

Tạ An Lan trừng mắt đưa tình, không chút nào chột dạ nói:

-“Đúng vậy, ta muốn ăn thịt.

 

Trên trán Lục Ly gân xanh nổi lên, cắn răng nói:

-“Đại tẩu nói rất đúng, quả thật ngươi phải xem quy tắc nữ giới.

 

Tạ An Lan rất khó hiểu, hỏi:

-“Vì sao? Ăn thịt cũng không được?

 

Tiểu thịt tươi rất cố tình gây sự!

 

Lục Ly cười lạnh, nói:

-“Chờ trở về thành, ta chuẩn bị một bữa cơm năm cân thịt cho ngươi, ngươi tốt nhất ăn hết cho ta!

 

Tạ An Lan ôm Tạ Khiếu Nguyệt tội nghiệp mà che mặt nức nở,

-“Ta biết mà, ngươi muốn đút cho ta béo lên, sau đó ra bên ngoài tìm dã nữ nhân.

 

Lục Ly tức giận nói:

-“Cho dù không đút cho ngươi béo, ta cũng có thể ra bên ngoài tìm nữ nhân.

 

Tạ An Lan hít cái mũi ngồi xa một chút, nói:

-“Vậy về sau ngươi phải cách xa ta cùng Tạ Khiếu Nguyệt một chút, nghe nói ở bên ngoài xằng bậy thực dễ dàng bị bệnh hoa liễu. Ngươi có biết bệnh hoa liễu là cái gì không? Bệnh hoa liễu chính là....

 

-“Ta biết cái gì là bệnh hoa liễu, không cần ngươi nói!” Lục Ly cắn răng phun ra một câu này.

 

Tạ An Lan hoảng sợ, nói:

-“Chẳng lẽ... kiếp trước ngươi là...

 

Rốt cục vẫn là cảm thấy cùng nữ nhân này nói lung tung chính mình quả thực là có bệnh, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

 

Phía sau, Tạ An Lan ngẩng đầu lên, mà trên mặt tuyệt diễm xinh đẹp tràn ngập ý cười nào có nửa điểm nước mắt?

 

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ Tạ Khiếu Nguyệt, nhìn bóng dáng tuyệt trần của Lục Ly nhanh như gió bỏ đi mà thở dài, nói:

-“Không phải là ta ước muốn cái pháo sao? Lại là cùng với trượng phu của mình như thế nào khó như vậy đây? Chẳng lẽ là cổ nhân thích hàm súc một chút, hay là nói... gia hỏa này có vấn đề?

 

Cùng một đại mỹ nhân nằm trên một giường nhiều ngày như vậy đều thờ ơ. Không phải có bệnh thì chính là quái dị!.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 22/10/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts