Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 066

☆, Hậu sinh khả uý!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Người bị hoài nghi có tài đức gì, Tứ lang Lục gia lúc này đang ngồi ở trong thư phòng Tào gia uống trà. Tào Ngu ngồi tại phía sau án thư đánh giá thiếu niên tự nhiên bình tĩnh trước mắt, hơi hơi nhíu mày.

 

Một thiếu niên bất quá mới mười tám tuổi, lời nói cùng giữa mày lão luyện thậm chí làm cho ở quan trường trà trộn nhiều năm như ông cũng đều âm thầm kinh hãi.

 

Thế nhưng thiếu niên này bề ngoài cũng là nho nhã đoan chính, ngọc thụ lâm phong, nếu không phải đã từng trò chuyện qua, lấy ông tự nhận ánh mắt lão luyện cũng bị thiếu niên này lừa gạt rồi, nghĩ hắn thật sự chính là một quân tử đoan chính tài hoa hơn người.

 

Thậm chí nhất thời có nửa khắc như vậy, Tào Ngu đều nhịn không được mà hoài nghi, quyết định này rốt cuộc là đúng hay sai. Đợi một thời gian nữa, ông thật sự có thể khống chế một người như vậy sao?

 

Lục Ly tự nhiên biết Tào Ngu đánh giá hắn, trong ánh mắt dấu diếm âm thầm lo lắng, thậm chí hắn đều có thể đủ đoán được Tào Ngu suy nghĩ cái gì? Thế nhưng hắn cũng không có nóng lòng thổ lộ chính mình, thậm chí hắn ngay cả nhướng mắt lên đều không có. Chỉ là bình tĩnh nhìn chén trà trong tay, lá trà thượng đẳng ở trong nước nóng giãn ra trôi nổi, nước trà trong suốt, ánh mắt hắn chuyên chú giống như cái này không chỉ là một ly trà, mà là một bảo vật làm hắn vô cùng chú ý.

 

Thật lâu sau, Tào Ngu mới khẽ thở dài một tiếng, nói:

-“Lục tứ lang, ngươi nghĩ muốn cái gì?

 

Lục Ly ngẩng đầu, nhìn về phía Tào Ngu ánh mắt bình đạm mà an bình. Nhẹ giọng cười nói:

-“Tào đại nhân nói quá lời.

 

Tào Ngu nhướng mày, cười nói:

-“A? Bản quan đều không phải là người không thông sự đời, xưa nay liền không tin sẽ có sự tình một miếng bánh từ trên trời rớt xuống. Nếu như có, bên trong miếng bánh kia tất nhiên cũng là có độc. Ngươi đưa bản quan một bút chiến tích như thế, lại không có ước mong gì khác, Chẳng lẽ nào chính là thật sự muốn giao hảo với Tào gia? Gia phụ ở kinh thành mặc dù có chút nhân mạch, cũng chỉ là quan cư nhị phẩm. Thế nhưng ngươi cũng biết Ngự Sử.....tại trong triều đường cũng không có bao nhiêu thực quyền, đặc biệt, đương kim trong cái triều đình này.

 

Lục Ly vẻ mặt bất động, nói:

-“Giá trị bao lớn đổi bao nhiêu đồ vật, tại hạ tự nhiên là rất rõ ràng. Cho nên, lần này đều chỉ là vì Tạ đại nhân lúc trước ra tay tương trợ. Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến.

 

Tào Ngu vừa vuốt ve lòng bàn tay, vừa đánh giá Lục Ly, nói:

-“Ra tay tương trợ? Bản quan nghĩ đến đó là ngầm thoả thuận của hai bên mà thôi.

 

Lục Ly rũ mắt nói:

-“Đối với Tào đại nhân mà nói có lẽ chính là tiện tay giúp đỡ, thế nhưng đối tại hạ mà nói….. Tào đại nhân cũng có thể xem việc này là tại hạ tiện tay giúp đỡ.

 

Nếu như hắn thật sự cho đây là tiện tay giúp đỡ, vậy chỉ có thể chứng minh ông đã già hồ đồ. Tào Ngu thầm nghĩ trong lòng.

 

Kỳ thật ngay từ đầu Tào Ngu thật sự không có chú ý tới Lục Ly người này, lần trước đáp ứng Chu tiên sinh đến Lục gia cũng chỉ là bởi vì bức tranh của Lục Ly thực là đẹp, cho nên mới dâng lên tâm yêu tài mà thôi. Thế nhưng nếu nói chỉ là vì phương diện một chút thi họa này của Lục Ly mới liền hậu đãi hắn như thế, vậy cũng không có khả năng. Thiên hạ này lớn biết bao nhiêu, người vẽ đẹp hơn so với Lục Ly cũng chưa hẳn là không có. Trên đời này nhiều nhất không phải tài tử danh lưu truyền sách sử, còn càng nhiều tài tử tài trí hơn người lại buồn bực thất bại cả đời khốn cùng thất vọng.

 

Tào Ngu như vậy, là vì ở trong bức tùng hạc hiến thọ đồ mà Lục Ly đưa đến Tào phủ kia mang theo một phong thơ. Vô luận ngay lúc đó trong thơ Lục Ly viết là khách sáo cảm tạ hay là ân cần nịnh hót, Tào Ngu cũng sẽ không cảm thấy hứng thú, thậm chí sẽ cảm thấy người thanh niên này có chút không chừng mực. Thế nhưng trong thơ Lục Ly cũng không có như vậy, thậm chí ngay cả lời khách sáo trên mặt đều không có, trực tiếp viết rõ ràng một sự kiện mà bây giờ Tào Ngu rất lo lắng.

 

Ở Tuyền Châu, mọi người đều cảm thấy Tào Ngu còn chưa qua bốn mươi cũng đã là Tri Phủ một phương, lão phụ trong nhà lại là Ngự Sử nhị phẩm đương triều, sang năm Tào đại nhân tất nhiên lên chức, vô luận là trở lại kinh thành hay là tiếp tục ở bên ngoài làm quan đều là sự tình chắc chắn.

 

Thế nhưng chỉ có Tào Ngu chính mình biết rõ, con đường của ông đi thật cũng không có dễ như vậy. Đám đệ tử thế gia trong kinh thành rất ngại, ít có nguyện ý làm quan bên ngoài, thế nhưng Tào Ngu lại một lần làm quan bên ngoài chính là trằn trọc các nơi của Đông Lăng quốc hơn mười năm. Nguyên nhân căn bản chính là, nay vài vị đương quyền trong hoàng thành theo chân Tào gia bọn họ không phải người một đường. Lưu ở kinh thành không có phát triển gì, chỉ có thể bị người chèn ép làm cái chức quan thanh nhàn không dùng được, cùng với như thế, còn không bằng lựa chọn làm quan bên ngoài còn có thể có một chút lực.

 

Thế nhưng, bây giờ Tào Ngu đã là Tri Phủ Tứ phẩm, lại hướng lên trên hoặc là điều nhiệm trở về kinh thành, tiếp tục làm quan bên ngoài thực sự có khả năng sẽ bị bài xuất ra khỏi trung tâm quyền lực. Mà cho dù là triệu trở về kinh thành, trở về kinh thành xong thì nhậm chức ở nơi nào đồng dạng cũng là một vấn đề!

 

Hơn nữa, vấn đề rất trọng yếu của Tào Ngu hiện tại còn không phải trở về kinh thành hoặc là tiếp tục làm quan bên ngoài, mà là vấn đề rốt cuộc ông có thể thăng chức hay không?

 

Tào Ngu tự nhận là đã làm quan cẩn trọng mấy năm, thế nhưng Tuyền Châu vốn là địa phương tương đối kém phát triển của Đông Lăng, rất khó có thể có chiến tích, hai năm trước ông ở Lại bộ kiểm tra đánh giá đều chính là cao thấp, đó là một thành tích có vẻ xấu hổ…

 

Nếu người bên trên tâm tình tốt tự nhiên có thể thăng chức, nhưng nếu như tâm tình không tốt cũng cũng chỉ có thể tiếp tục vẫn giữ lại làm. Mà lập trường bây giờ của Tào gia, hiển nhiên Tào Ngu không có năng lực làm cho tâm tình thượng quan tốt, bởi vậy, nếu tình huống như vậy không thể cải thiện, rất có khả năng Tào Ngu còn phải ở Tuyền Châu phí thời gian thêm hai năm, thậm chí nếu liên tục vài năm Tào Ngu đều không thể làm ra chiến tích gì, thực sự ông có khả năng sẽ bị giáng chức.

 

Thư của Lục Ly, hiển nhiên chọc trúng yếu điểm của Tào Ngu. Ông không biết cách xa kinh thành mấy ngàn dặm, thiếu niên này rốt cuộc là như thế nào biết được việc này. Thế nhưng khổ sở suy tư mấy ngày, Tào Ngu vẫn là quyết định tin tưởng Lục Ly.

 

Trong kinh lão phụ tuổi tác đã cao, nếu như chính mình không thể tại trước lúc phụ thân về hưu ở trong triều đứng vững gót chân, như vậy đợi đến phụ thân về hưu sau đó Tào gia đối mặt sẽ là đối thủ không chút lưu tình chèn ép. Không chỉ có nửa đời của chính mình vất vả sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, chỉ sợ tiền đồ của nhi tử mà ông ký thác kỳ vọng cao cũng sẽ không lạc quan. Trừ phi, Tào gia vứt bỏ hết thảy thanh danh, thay đổi địa vị đi nhờ vả đối thủ. Mà như vậy, hiển nhiên là không có khả năng.

 

Vô luận như thế nào con đường phía trước đều không dễ đi, Tào Ngu cảm thấy tin tưởng thiếu niên đột nhiên xuất thế ngang trời một lần cũng không hẳn là không thể.

 

Tào Ngu than nhẹ, giơ lên phong thơ trong tay nói:

-“Một khi đã như vậy, bản quan liền đa tạ Lục công tử. Mặc kệ kết quả như thế nào, bản quan cam đoan ít nhất tại trước khi Lục công tử vào kinh thi hội, tuyệt không có bất luận kẻ nào sẽ khó xử công tử. Chính là sang năm đến kinh thành, có chỗ nào có thể giúp đỡ Tào gia tuyệt đối sẽ không chối từ.

 

Tào Ngu cũng không có cùng Lục Ly bàn luận tình cảm. Tình cảm thứ này cũng không phải dùng miệng có thể nói ra, vô luận là ông hay là Lục Ly cũng sẽ không tin tưởng. Ông chỉ nói với Lục Ly, Tào gia có thể vì cái này trả giá ít nhiều.

 

Hiển nhiên Lục Ly đối với cái này cũng thập phần vừa lòng, hơi hơi nhướng mày cười nhạt nói:

-“Như thế, vãn sinh đa tạ đại nhân. Vãn sinh cáo từ.

 

Tào Ngu gật gật đầu, nhìn Lục Ly đứng dậy, do dự một chút vẫn là hỏi:

-“Kỳ thật giao dịch này, vẫn là Lục công tử chịu thiệt. Lấy thủ đoạn của công tử, muốn thuận lợi tham gia thi hương cũng đều không phải là một việc khó.

 

Lục Ly nghiêng đầu cười nhạt, nâng ngón tay chỉ phong thơ trong tay Tào Ngu, nói:

-“Cái này đối với Tào đại nhân có lẽ là trọng yếu, thế nhưng đối với tại hạ mà nói, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể dùng.

 

Tào Ngu không nói gì, nhìn Lục Ly chậm rãi bước ra ngoài.

 

Quả thật, hiện tại cần chiến tích là Tào Ngu ông. Cho dù Lục Ly có một ngàn điểm tốt, chỉ cần một ngày hắn không có ngồi trên vị trí Tri Phủ Tuyền Châu, cái này đó đối với hắn mà nói vốn không có nửa điểm tác dụng, tự nhiên hắn cũng không tất đau lòng.

 

Cúi đầu nhìn phong thơ trong tay, Tào Ngu âm thầm khẽ thở dài, nói:

-“Hậu sinh khả uý mà... 

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 01/11/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts