Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 070

☆, Xuất giá tòng phu!

Edit + Beta: Đào Mai

 

Tạ An Lan cùng Lục Ly trở lại Phương Thảo Viện, đối mặt chính là bọn hạ nhân trong viện thần sắc thái độ có chút quỷ dị. Cái loại biểu tình giống như khinh miệt hoặc như là kính sợ phức tạp rối rắm, Tạ An Lan nhìn thấy nhịn không được co rút khóe miệng. Những người này cho rằng các nàng che dấu thật tốt hay là nghĩ nàng cùng Lục Ly đều là người mù?

 

Kỳ thật, rốt cuộc những người này có thái độ gì, vô luận là Tạ An Lan hay là Lục Ly đều cũng không thèm để ý. Ở thời điểm những người này bởi vì thái độ đám người Lục phu nhân mà khinh thị chủ tử chính mình, Lục Ly cũng đã sớm buông tha cho những người này. Rất nhanh bọn họ liền phải rời khỏi Tuyền Châu, những người này là tốt là xấu cùng bọn họ đều không hề quan hệ.

 

Thậm chí, chờ đến bị Lục Ly vứt bỏ, những người này mới sẽ minh bạch bọn họ còn tồn tại là nhờ Lục Ly chủ tử mà bọn họ khinh thường. Khi không có Lục Ly, bọn họ cũng không có giá trị tồn tại, chỉ phải trở thành nô bộc hạ đẳng bình thường nhất trong phủ thôi.

 

Mặc kệ những người này, hai người trở lại thư phòng, sau khi trải qua một phen đấu khẩu rốt cục đạt thành hiệp nghị tạm thời.

 

Lục Ly lấy một ngàn sáu trăm lượng nhập cổ phần Yên Chi phường của Tạ An Lan, bởi vì kỹ thuật là Tạ An Lan ra, hơn nữa Lục Ly tới chậm cho nên tuy rằng Lục Ly ra tiền nhiều hơn so với Tạ An Lan, lại cũng chỉ có thể chiếm bốn phần lợi tức. Lục Ly còn phải phụ trách giúp nàng đả thông quan phủ Tuyền Châu, cam đoan sau khi bọn họ rời đi Tuyền Châu đám người Tạ Văn sẽ không bị đám thương gia giàu có bản địa khi dễ.

 

Lần đầu tiên đàm phán đã bị buộc thoái nhượng, Lục Ly cũng không có cảm thấy uể oải. Nhìn Tạ An Lan tâm tình sung sướng thần thái bay lên, sắc mặt ngược lại càng thêm dịu đi vài phần.

 

Tạ An Lan tâm tình tốt cũng có tâm tư quan tâm cái khác, tựa vào bên cạnh bàn khẽ chọc mặt bàn hiếu kỳ hỏi:

-“Nói, ngươi từ chỗ nào làm ra nhiều bạc như vậy?

 

Tính toán một chút vốn riêng trước mắt của mình, Tạ An Lan thầm nghĩ vì chính mình nhỏ ra một chút nước mắt chua xót. Dù sao nàng hiện tại là lấy không được một ngàn lượng bạc.

 

Lục Ly thản nhiên nói:

-“Không đến hai ngàn lượng, không coi là chuyện to tát gì.

 

Tạ An Lan nhịn không được nghiến răng, nói:

-“Nếu Lục Tứ gia bạc tới dễ dàng như vậy, còn mơ ước một chút chuyện làm ăn nho nhỏ ấy của ta làm cái gì?

 

Lục Ly nhìn nàng, cười nhạt không nói.

 

-“…..”

 

Cho nên nói, ghét nhất chính là bị lòng dạ hiểm độc mà thôi.

 

Thở dài, Tạ An Lan tỏ vẻ bản đại thần thua. Thay đổi cái đề tài hỏi:

-“Tháng sau ngươi thi hương, có phải đi Lê Dương hay không?

 

Lê Dương là phủ thành của Tây Giang, Bố Chính Sử nha môn Tây Giang cùng Án sát nha môn đều tại đây. Đồng thời trường thi cũng là ở Tây Giang. Toàn bộ tú tài phủ Tây Giang đều phải ở trong này tham gia thi hương lấy được tư cách cử nhân vào kinh thành thi hội.

 

Lục Ly gật đầu, hỏi:

-“Muốn cùng đi không?

 

Tạ An Lan mắt sáng lên, hỏi:

-“Ta có thể cùng đi à?

 

-“Không thể.” Lục Ly nói.

 

Tạ An Lan: “…..”

 

-“Nếu ta dẫn ngươi đi, là có thể.” Lục Ly hờ hững tiếp lời nói.

 

Tạ An Lan trợn trắng mắt, hiểu được. Thế đạo này “tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu” sao, chỉ cần trượng phu nói có thể làm thì không là chuyện phạm pháp, đều có thể làm! Hoài nghi chính mình sắp xù lông Tạ An Lan quyết định vẫn là trước nhịn xuống cơn giận này, hỏi:

-“Hai vị phía trên sẽ không không đồng ý chứ?

 

-“Thân thể ta không khỏe, ngươi đi theo để tiện chăm sóc ta.” Lục Ly coi như đương nhiên nói.

 

Phải ha, thân thể không khỏe đúng là lý do giống như viên linh đan. Ngươi có thể ở trong thành Tuyền Châu tán loạn nơi nơi, ai tin tưởng ngươi một tháng sau thân thể sẽ không tốt.

 

Lục Ly cũng không để ý tới nàng đang oán thầm, lạnh nhạt nói:

-“Ngươi có thời gian nghĩ những cái này, còn không bằng ngẫm lại ngươi vừa mới cho Lý gia khó coi, phải ứng đối như thế nào?

 

-“Lý gia?

Tạ An Lan nhướng mày,

-“Lý gia thực khó đối phó sao?

 

-“Trên đời này người khó đối phó nhất không phải người thông minh, cũng không phải kẻ ngu dốt.” Lục Ly nói.

 

Tạ An Lan tò mò, hỏi:

-“Vậy ngươi cảm thấy là loại người nào?

 

Lục Ly đáy mắt lạnh lẽo, nói:

-“Là người đã ngu xuẩn lại không biết xấu hổ.

 

Tạ An Lan gật đầu nghĩ nghĩ, không thể không thừa nhận Lục Ly nói không sai. Tỷ như nói Lục phu nhân cùng Lý phu nhân, tuy rằng Lục phu nhân là cái nham hiểm tiếu lý tàng đao, thế nhưng Tạ An Lan cảm thấy vẫn là Lý phu nhân càng phiền toái hơn. Rất là xin lỗi nói với Lục Ly:

-“Thật sự xin lỗi nha, bất quá... nha đầu kia rất ít bị đánh, ta thật sự là nhịn không được.

 

-“Không sao.” Lục Ly cũng không thèm để ý.

 

Tạ An Lan có chút không thú vị mà nhìn hắn, nói:

-“Thực không nghĩ, ngươi thật sự mới hai mươi chín tuổi? Cho dù ngươi nói bốn mươi chín ta cũng tin tưởng. Đừng ngại ngùng.....

 

Lục Ly không lưu tình chút nào mà đuổi Tạ An Lan ra khỏi thư phòng.

 

Đứng ở bên ngoài thư phòng, Tạ An Lan tức giận mà trừng cửa thư phòng đang đóng chặt nghiến răng.

 

Lục Anh đứng ở cửa nhìn thấy thì khinh hồn táng đởm, tứ gia đối thiếu phu nhân thô bạo như vậy thật sự được chứ? Sẽ bị đánh đấy!

 

Tạ An Lan liếc liếc Lục Anh đang cố gắng làm cho chính mình không tồn tại, nhíu mày hỏi:

-“Lục Anh, ngươi sợ ta?

 

-“Không có, thiếu phu nhân.” Lục Anh vội vàng nói.

 

Tạ An Lan nheo mắt,

-“A? Nói như vậy ngươi không sợ ta? Là do bản thiếu phu nhân bình thường rất ôn hòa sao?

 

-“Dạ... A, không phải!” Lục Anh nơm nớp lo sợ nói.

 

-“Rốt cuộc phải hay không phải?” Tạ An Lan chậm rãi bẻ ngón tay hỏi.

 

-“Không phải... Không, ý của thuộc hạ là nói…..thiếu phu nhân hiền thục hiểu lý lẽ, đoan chính rộng lượng, thuộc hạ đối thiếu phu nhân chỉ có tôn kính.

 

Lục Anh âm thầm lau mồ hôi, thận trọng cẩn thận mà đáp. Thiếu phu nhân, chọc ngài tức giận là tứ gia không phải ta mà, ngài đừng làm khó dễ tiểu nhân không được sao?

 

Bắt nạt một người thật cẩn thận thật sự là có chút nhàm chán, Thanh Hồ đại thần không vui bắt nạt kẻ nhỏ yếu. Thở dài, nói:

-“Tâm tình có chút không tốt, Lục Anh, chúng ta đi đánh một trận đi.

 

Mồ hôi trên trán Lục Anh toát ra càng nhiều, nói:

-“Thuộc hạ nào dám động thủ cùng thiếu phu nhân.

 

-“Chỉ là luận bàn một chút.

Tạ An Lan tức giận nói:

-“Yên tâm, ta không chiếm tiện nghi ngươi.

 

Lục Anh vẫn là xua tay, kiên quyết không chịu,

-“Không được đâu, thiếu phu nhân. Nếu để cho người ta nhìn thấy thuộc hạ cùng ngài động thủ, luôn không tốt, ngài nói có đúng không?

 

Tạ An Lan cắn răng,

-“Thế nhưng tâm tình ta thật sự không tốt mà!.

 

-“Này... A, Vân La cô nương đến đây! Thiếu phu nhân Vân La cô nương giống như tìm ngài có việc!

 

Lục Anh ánh mắt chợt lóe, như lấy được đại xá. Tạ An Lan xoay người nhìn thấy Vân La vội vàng mà đến khuôn mặt đỏ rực căng tròn, nhất thời có chút chột dạ. Nàng cảm thấy giống như quên cái gì, nguyên lai.....nàng giống như quên mất Vân La nha.

 

-“Thiếu phu nhân!

 

-“Khụ khụ, Vân La à, có việc gì?” Tạ An Lan chớp chớp mắt, vẻ mặt chính trực vô tội.

 

Vân La hu hu nói:

-“Thiếu phu nhân, ngài vứt bỏ Vân La. Hu hu... Ngài theo tứ thiếu gia rời khỏi, Vân La theo không kịp.

 

Nàng chỉ là đang cầm lễ vật Tào thiếu phu nhân đưa cho thiếu phu nhân cùng nha đầu bên cạnh Tào phu nhân nói tạm biệt, xoay người cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng thiếu phu nhân cùng tứ thiếu gia biến mất ở góc đường.

 

Tạ An Lan đau lòng mà sờ sờ đầu của nàng, nói:

-“Bé ngoan, là thiếu phu nhân không tốt. Cái này... Chúng ta không phải có việc gấp sao. Tào gia cách Lục gia cũng không xa, chính ngươi trở về thôi.

 

Vân La mở to mắt ngập nước nhìn nàng, Tạ An Lan thở dài, nói:

-“Được rồi, về sau thiếu phu nhân nhất định sẽ không lại tùy tiện bỏ lại ngươi. Được không?

 

Vân La thế này mới nín khóc mỉm cười, nói:

-“Thiếu phu nhân đối Vân La tốt nhất!.

 

-“Ngoan, thiếu phu nhân thương ngươi.”  

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 09/11/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts