Quyền Thần Nhàn Thê - Quyển 01 - Chương 072

☆, Tâm địa từ phụ…

Edit + Beta: Đào Mai

 

-“Hả?

 

Tạ tú tài có chút kinh ngạc, tình huống Lục Ly ông là biết được. Mẹ đẻ xuất thân nha hoàn không có khả năng lưu lại tài sản gì cho hắn, về phần gia chủ Lục gia Lục Văn, nay Lục gia còn không có ở riêng liền càng không thể cho hắn tài sản gì? Hai tiểu phu thê này bình thường trừ bỏ một người một tháng năm lượng bạc cũng chính là chỉ sống vào đồ cưới của Tạ An Lan. Có thể có chuyện gì yêu cầu ông xử lý?

 

Lục Ly liếc nhìn Tạ An Lan, đem tình huống Yên Chi phường của Tạ An Lan nói một lần. Chuyện này tạ tú tài cũng đã biết một chút, chẳng qua ông nghĩ mới ngắn ngủn một ít ngày thế này, nếu tiểu phu thê này tính rời khỏi Tuyền Châu, như vậy chuyện này chỉ sợ liền gác lại…

 

Dù sao, việc buôn bán cũng không phải mỗi người đều có thể làm, không chỉ có cần phí tổn năng lực đồng dạng cũng cần thời gian. Nhưng thật ra không nghĩ tới thời gian mới một tháng, thế nhưng đã bắt đầu có lợi nhuận. Hơn nữa nghe cách nói của Lục Ly, tựa hồ còn không ít?

 

Về phần này, nguyên bản hẳn là sản nghiệp của Tạ An Lan, thật ra Tạ tú tài cũng không thể để ý. Phu thê đồng một thể, ông tán thành nữ nhi vì chính mình tính toán chuẩn bị một ít đường lui cùng vốn riêng, thế nhưng cũng không thể thật sự tính quá phận sáng tỏ.

 

Một ngày hai ngày có lẽ không có việc gì, thời gian lâu chỉ sợ ngay cả phu thê đều làm không được. Huống chi một nữ nhi gia năng lực cường đại thế nào cũng không thể đi lại ở bên ngoài, tối trọng yếu là không phải ông cái người làm cha này có thể vì nàng làm cái gì, mà là Lục Ly người làm trượng phu chịu thay nàng xuất đầu, chống lưng cho nàng.

 

Lục Ly nói:

-“Nay cái viện cho Yên Chi phường tiểu tế đã cho người mua rồi, mặt khác còn có hai trăm mẫu đất khoảng cách không xa Hồng Diệp trấn. Nơi đó thật không tệ, có thể thiết lập một cái thôn trang. Đến lúc đó, Yên Chi phường cần dùng vài loại nguyên liệu số lượng thật lớn đều có thể gieo trồng ở nơi đó. Phòng khế cùng địa khế đều dưới danh nghĩa phu nhân, trước hết thỉnh nhạc phụ đại nhân bảo quản.

 

(Chú thích: phòng khế là giấy chủ quyền nhà, địa khế là giấy chủ quyền đất đai)

 

Lục Ly đem địa khế vừa mới tới tay đưa đến trong tay Tạ tú tài, cũng không có nửa điểm không tha cùng đau lòng.

 

Tạ tú tài đối với hiền tế này càng thêm vài phần vừa lòng, chỉ là có chút lo lắng, nói:

-“Đây... Hai trăm mẫu cũng không phải là con số nhỏ, một cái Yên Chi phường nho nhỏ dùng đến nhiều nguyên liệu như vậy sao?

 

Lục Ly nhướng mày nói:

-“Nếu phu nhân phải làm, tự nhiên sẽ làm lớn. Nhạc phụ đại nhân cứ việc yên tâm, đợi cho nơi đó sản xuất ra nguyên liệu có thể cung ứng cũng phải là sự tình hơn nửa năm thậm chí một năm sau. Vấn đề nguồn tiêu thụ, không cần lo lắng.

 

Nhìn vẻ mặt hai phu thê bình tĩnh ngồi cùng một chỗ, Tạ tú tài cũng chỉ có thở dài nhận lấy phòng khế cùng địa khế. Hai người trẻ tuổi đều không sợ, ông còn sợ cái gì?

 

-“Các con cứ việc yên tâm đi kinh thành là được. Ở Tuyền Châu này ta trước hết thay các ngươi trông chừng…. Chỉ là ta đối với chuyện làm ăn.....

 

Cho tới bây giờ ông không có làm ăn buôn bán qua.

 

Tạ An Lan cười nói:

-“Cha, phương diện này có Tạ Văn phụ trách, cha chỉ để ý trông chừng, ngẫu nhiên nhìn xem sổ sách một chút là được.

 

Tạ tú tài gật đầu, bất quá trong lòng vẫn là âm thầm hạ quyết tâm, lát nữa phải đi nghiên cứu con đường làm ăn buôn bán thôi. Tuy rằng không cần ông tự mình đi kinh doanh, lại cũng không thể cái gì cũng đều không biết.

 

Thấy Tạ tú tài đáp ứng, trong lòng Tạ An Lan âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Nếu nàng cùng Lục Ly rời khỏi Tuyền Châu, vậy thật sự không biết khi nào thì mới có thể trở lại. Để cho Tạ tú tài một mình ở tại Tạ gia thôn, nàng thật sự là không quá yên tâm. Ở tại Tuyền Châu, ít nhất có đám người Tạ Văn Tạ Võ chăm sóc, cho dù có chuyện gì, truyền tin tức cũng tiện hơn.

 

Bất quá Lục Ly tựa hồ đối với việc này cũng thực vừa lòng, Tạ An Lan lại có chút không rõ Lục Ly đang vui vẻ cái gì. Chẳng lẽ là vì hắn cảm thấy Tạ tú tài thực đáng tin cậy, thực có thể tin à? Tin tưởng lấy thủ đoạn của người nào đó hẳn là không khó tìm được vài nhân tài đáng tin cậy. Về phần Tạ tú tài, chỉ bằng ông là phụ thân Tạ An Lan nàng, đối với Lục Ly mà nói hẳn là sẽ không thể tin. Dù sao, nếu nữ nhi và tiểu tế thật sự có tranh chấp, khẳng định nhạc phụ sẽ đứng về phía nữ nhi của mình.

 

Đương nhiên, theo Lục Ly xem ra, Tạ tú tài cũng không phải là cha ruột của nàng.

 

.....Vậy càng không thể tin được chứ?

 

Quả nhiên là lòng dạ đen tối, mò kim đáy biển mà.

 

-“Tứ thiếu gia, thiếu phu nhân, Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia đến đây.

 

Ngoài cửa, Mạch Đông cung kính bẩm báo.

 

Vốn còn muốn tâm sự….. với phụ thân, Tạ An Lan nhíu mày lại, rất nhanh lại giãn ra. Nếu phụ thân đã đến Tuyền Châu rồi, muốn nói chuyện tự nhiên có rất nhiều thời gian…. cũng không nóng vội nhất thời. Thế nhưng làm sao Lục Minh và Lục Huyên lại chạy đến Phương Thảo Viện?

 

Phải biết rằng, vô luận là trí nhớ của nguyên chủ hay là Tạ An Lan mấy ngày nay nhìn thấy nghe thấy, mấy vị công tử thiếu gia Lục gia này, trừ ra lần trước Lục Ly ở trong thư phòng Lục lão gia đột nhiên té xỉu rồi lại đi qua viện thăm một phen, thật đúng là không có gặp qua vài vị này đại giá quang lâm.

 

Nàng nghiêng đầu nhìn Lục Ly, Lục Ly sắc mặt lạnh nhạt, nói:

-“Mời Nhị ca cùng Tam ca vào đi.

 

-“Dạ.

 

Kỳ thật cũng không cần Mạch Đông đi mời, bởi vì Lục Minh cùng Lục Huyên đã đi theo sau lưng Mạch Đông. Lục Ly vừa dứt lời, hai người đã xuất hiện ở tại cửa thư phòng.

 

Nhìn thấy Tạ tú tài ngồi ở trong thư phòng, đáy mắt Lục Huyên xẹt qua một tia khinh thường không nói gì. Lục Minh lại nở nụ cười nói:

-“Vị này chính là thông gia lão gia?

 

Tạ tú tài nhìn nhìn Lục Minh, hơi do dự một chút mới gật gật đầu, nói:

-“Là Nhị công tử cùng Tam công tử Lục gia?

 

Không phải Tạ tú tài không thể không nhận ra mặt người quen, mà là trên khuôn mặt.... tươi cười của Lục Minh còn có không ít dấu vết xanh tím, tuy rằng không có chói mắt như thời điểm vừa bị thương, thế nhưng tại trên khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ luôn sống trong an nhàn sung sướng vẫn là hết sức bắt mắt.

 

Không biết là Lục Minh đã quên thương tích của chính mình hay là căn bản không thèm để ý, cười tủm tỉm nói:

-“Đúng vậy. Tạ tiên sinh tự mình đến, không khéo gia phụ không ở trong nhà không thể đến nghênh đón, xin ngài thứ tội.

 

Đối với khách sáo của hắn, Tạ tú tài cũng không thèm để ý. Nếu như ông thật sự tin Lục gia lão gia tự mình đến nghênh đón…..đầu óc ông mới là nước vào. Ông lắc đầu nói:

-“Nhị công tử nói quá lời.

 

Lục Ly nhàn nhạt mở miệng nói:

-“Nhị ca, Tam ca, có chuyện gì sao?

 

Lục Huyên cười nói:

-“Nương nghe nói phụ thân đệ muội đến đây, cố ý kêu ta cùng Nhị ca lại đây bái kiến. Chỉ là Đại ca gần thi hương không thể đến bái kiến. Mặt khác... Ngày mai chính là ngày mừng thọ, còn có một ít chuyện, Tứ đệ...

 

Lục Ly gật đầu, nói:

-“Ta đã biết.

 

Lại nghiêng đầu nói với Tạ An Lan:

-“Phòng khách đã chuẩn bị xong cho nhạc phụ đại nhân, phu nhân mang nhạc phụ đại nhân đi nghỉ tạm đi. Ta cùng Nhị ca Tam ca còn có việc phải đi ra ngoài.

 

Tạ An Lan gật đầu, mấy ngày nay quả thật Lục Ly thật sự rất bận. Còn có thể rút ra chút thời gian tự mình nghênh đón Tạ tú tài đã là không tệ.

 

-“Chàng đi đi, phụ thân ở nơi này đã có thiếp.

 

Lúc này Lục Ly mới đứng dậy, hành lễ cáo lui với Tạ tú tài, trước một bước đi ra ngoài.

 

Lục Minh đi cuối cùng, nhịn không được quay đầu liếc nhìn Tạ An Lan một cái, từ lần trước ở hậu sơn chùa Linh Nham đùa giỡn thất bại bị Tạ An Lan đẩy xuống núi, tâm tư Lục Minh đối với Tạ An Lan liền bớt đi bảy tám phần. Thế nhưng tình huống biến hóa quá nhanh, Lục Minh kỳ thật cũng không thể xác định lúc ấy Tạ An Lan rốt cuộc là như thế nào đẩy hắn xuống. Thế nhưng ít nhất đệ muội này thật sự không là một nhân vật yếu đuối dễ bị bắt nạt. Hắn nhị thiếu gia Lục gia muốn cái dạng nữ nhân gì đều không có, cần gì đi trêu chọc một cái tiểu hạt tiêu?

 

Thế nhưng lúc này một lần nữa lại nhìn thấy nữ tử áo tím ngồi nghiêng dựa vào tay vịn, trong lòng vẫn là nhịn không được rung động….

 

Không thể không nói, so với các tiểu thư khuê các trong thành Tuyền Châu này, Tạ An Lan quả thật là rất không giống. Dung mạo xinh đẹp tuyệt trần không cần phải nói, chỉ riêng dáng vẻ độc đáo khi giơ tay nhấc chân nữ tử khác sẽ không có. Giống như trầm tĩnh nhàn nhã, giữa mày lại rất có thần. Cho dù là mỹ nữ kinh thành, nàng so với quý nữ tôn thất càng thêm vài phần dịu dàng, so với tiểu thư khuê các càng thêm vài phần mạnh mẽ, so với tiểu cô nương hơn vài phần quyến rũ rồi lại so với thanh lâu tuyệt sắc hơn vài phần thanh quý.

 

Tuyệt sắc như vậy... Từ trước như thế nào không xuất hiện đây? Lục Minh trong lòng âm thầm tiếc hận.

 

Nhận thấy được ánh mắt Lục Minh, Tạ An Lan hơi hơi nhíu mày, nở nụ cười xán lạn với hắn.

 

Không biết làm sao lại nhớ tới cảm giác sợ hãi ngày đó khi thân thể không chịu chi phối mà lăn xuống triền núi, Lục Minh liền giật mình, vội vàng thu liễm sắc mặt xoay người đi ra cửa.

 

************

ChươngTrước ... MụcLục ... ChươngKế

Post on 12/11/2020

 

No comments:

Post a Comment

Popular Posts